- Ê, sao chơi cá nhân vậy? - Ngọc phản đối. - Ở đây đông người như vậy mà hai người chỉ biết có nhau thôi sao?
- Cằn nhằn gì? Muốn uống gì thì nói!
- Tao và anh Dũng mỗi người một ly Whisky nhỏ. - Ngọc nói ngay.
- Anh Lâm?
- Một ly Martel.
- Còn anh một ly nước lọc. - Huy cười nói.
Kiều vào mở tủ lạnh lấy nước ngọt cho mình và nước lọc cho Huy. Cô quay ra mở tủ lấy rượu theo yêu cầu của mọi người. Nhìn Lâm cầm ly Martel chậm rãi uống, Huy hỏi:
- Anh Lâm thích uống Martel lắm à?
- Uống với Vy riết đâm ra nghiện mùi vị của rượu này.
- Anh đừng có bắt chước con Vy kẻo hư đó! - Kiều trêu.
- Ý thích thì ai bắt chước ai được. Chỉ có điều thích giống hay không giống nhau mà thôi.
Lâm bình thản trả lời. Kiều cười khúc khích:
- Giống thì giống lại giống tính hư của nó.
- Vy hư vậy sao em cứ than nhớ nó hoài? - Vũ trêu vợ.
- Tại nó là bạn của em chứ sao! - Kiều âu yếm ngả đầu vào vai chồng, nói. - Đêm anh không được uống say, sáng mai còn phải đi sớm!
- Tuân lệnh bà xã!
- Đúng là nhất vợ nhì trời! - Dũng thở ra.
- Mọi người tính sáng mai đi đâu vậy?
Huy hỏi. Ngọc đứng dậy rót thêm một ly rượu, trả lời anh:
- Tụi này ghé đây để rủ Vy cùng đi Đà Lạt chơi ba bốn ngày.
- Ngày mai mày chở bà xã, uống ít thôi! - Kiều lên tiếng can. - Mày uống nhiều như vậy lát nữa không sợ uống thua Vy sao?
- Tao không dám uống thi với Vy đâu. - Ngọc cười khì. - Hoa của tao quan trọng hơn tất cả.
- Nghe được câu nói này chắc con Hoa nó bay lên chín tầng mây.
Nói đến đó, Kiều dừng lại. Có tiếng xe dừng trước cổng, Huy biết Vy đã về. Anh ra mở cổng. Huy đưa tay xách giùm túi đồ cho Hoa. Hoa cười nói:
- Con Vy nó mua hết cả chợ Sài Gòn về đây rồi. Anh Huy cẩn thận nặng lắm đó!
Vy dắt xe vào nhà xe, bước ra nghe vậy liền bĩu môi nói:
- Chỉ giỏi moi móc tao thôi. Chơi từ nhỏ tới giờ không lẽ tao không biết bao tử tụi mày bao lớn sao.
Kiều bước ra cửa đón, lắc đầu nói:
- Chưa vô đến cửa là hai đứa mày đã cãi nhau vang dậy rồi. Ê, năm nay là bao nhiêu tuổi rồi?
- Lâu ngày không gặp, gặp mà không cãi nhau thì tao với nó đâu có chuyện gì để nói. - Hoa cười khì. - Vy nè, mày là chủ nhà thì vào bếp làm đồ ăn một mình đi nghe. Tao mệt quá rồi.
- Đồ lười biếng! - Vy lườm bạn, rồi tiếp Huy mang mấy giỏ thức ăn vào bếp, bảo. - Anh rửa dưa chuột giùm em đi!
Huy soạn xách lấy túi dưa ra rửa. Vy rửa cải xà-lách trộn chua, rồi bày thức ăn ra đĩa. Huy nhìn thấy cái đĩa lớn đựng đầy gà quay, thịt giăm-bông, bít-tết, lạp-xường... mà lắc đầu không biết làm sao ăn cho hết. Anh hỏi Vy:
- Ngày mai em đi Đà Lạt chơi với các bạn bao giờ về?
- Em cũng không biết nữa. "Lũ chim hóc" Này đi chơi chừng nào chán mới chịu về. - Vy gọi lớn. - Vũ, Ngọc, Lâm, Dũng! Mấy người làm ơn vào đây bừng tiếp tôi chứ!
- Tới liền!
Vũ và Ngọc nhanh nhẹn vào bếp bưng thức ăn bày ra sàn phòng khách. Vy nhìn bạn trìu mến.c ả năm rồi cô mới gặp lại gương mặt thân quen, nghe được giọng nói của những người bạn thân yêu. Vũ quay trở vào, ôm thùng bia ra. Sờ bụng mình, Vũ nháy mắt cười nói với Vy:
- Kiều nói tao ráng uống bia để hai đứa có bụng bự giống nhau cho vui.
- Điên hết chỗ nói!
Vy phì cười. Vũ mang thùng bia ra phòng khách. Trong bếp chỉ còn lại Vy và Huy. Huy thấy đêm nay Vy thật vui vẻ, cười nói luôn miệng. Dường như chỉ có "lũ chim chóc" mới mang lại niềm vui thật sự cho cô. Thấy Vy vui, Huy cũng vui lây. Anh khẽ gọi:
- Vy!
Vy quay lại nhìn anh. Niềm vui trong lòng Huy tắt hẳn. Vy nhìn anh bình thản. Bao âu yếm thương yêu nồng cháy đêm qua ko hề tồn tại trong mắt cô. Vy mỉm cười lịch sự:
- Anh kêu gì em?
- À, - Huy lúng túng giây lát. Điều anh định nói không thể nói tiếp được. - Anh... Anh muốn nhắc em đêm nay đừng uống rượi nhiều quá. Ngày mai đường xa lại đi bằng xe máy. Anh sợ em mệt.
- Cám ơn anh! Anh cũng lên cùng vui với tụi em đi. - Vy nắm tay Huy kéo đi. - Tụi nó réo dữ rồi kìa.
Huy theo cô ra phòng khách. "Lũ chim chóc" ào vào bắt đầu bữa tiệc. Họ nói cười, vui đùa ầm ĩ. Lúc đầu Huy rất bỡ ngỡ trước cách đùa giỡn của đám bạn Vy. Ồn ào, không chút ý tức, không cần quan tâm đến người xung quanh. Dường như có như vậy họ mới cảm thấy vui. Huy để ý thấy Vy hòa vào đám bạn của mình, uống bia không cần rót ra ly, sẵn sàng giành lấy miếng thức ăn của Kiều đang ăn bỏ vào miệng nhai ngon lành. Cô tranh nhay một ngọn xà-lách với Vũ. Mỗi lần dành được, Vy lại cười khanh khách. Hơn một năm qua, Huy chưa bao giờ thấy Vy vui cười thoải mái như vậy. Huy thử bắt chước họ. Anh cầm cả lon bia lên uống với Ngọc, dùng tay bốc dưa, nhau cả một miếng bít-tết lớn. Một lúc sau Huy cảm thấy mình rất thoải mái. Anh có thể cười, nói theo ý thích mà không bị bất cứ một nguyện tắc xã giao nào ràng buộc. Huy thấy thú vị lắm. Anh chợt hiểu tại sao Vy luôn muốn sống với những người bạn này. Anh đưa mắt nhìn Vy. Vy đang bẻ một cái cánh gài chia cho Hoa. Vy giành được phần ngon hơn. Hoa trợn mắt với Vy. Cy cười khì cầm cánh gà ăn ngon lành. Vy thật hồn nhiên và trẻ trung. Huy mỉm cười một mình. Uống gần hết hai thùng bia, ăn gần sạch mười đĩa thức ăn, họ dọn tất cả đi bày trái cây ra để vừa ăn vừa hát karaoke. Trong lúc đợi Lâm chọn đĩa hát Vy lấy lê và táo ra gọt. Huy giúp Hoa bày bánh mứt ra đĩa. Anh chợt nghe Kiều hỏi Vy:
- Nè Vy, mày ở một mình có buồn không?
- Buồn chứ nhưng tao quen rồi.
- Sao mày không về Rạch Giá đi? Ở đó có gia đình mày, có tụi tao vui hơn không?
- Tao chưa thể về được.
- Mày vẫn chưa quên chuyện cũ sao?
- Đồ điên! Có gì đáng nhớ đâu. À, con trai đỡ đầu của tao sao rồi?
- Mau lớn lắm, giống hệt Tuấn. - Hoa xen vào. - Chỉ tiếc không phải là con mà.
- Dù sao tao cũng là mẹ đỡ đầu của nó.
Hoa bĩu môi:
- Thúy sắp sinh đứa thứ hai rồi, mày có nhận làm mẹ luôn không?
Vy im lặng không trả lời. Mắt Vy dán chặt vào trái táo như chưa bao giờ nhìn thấy nó. Kiều đưa mắt lườm Hoa. Hoa biết mình lỡ miệng liền đưa mắt nhìn quanh. Ngọc, Lâm và Dung đều nhìn Hoa không hài lòng. Hoa vội thay đổi đề tài:
- Mày sắm cả giàn karaoke như vầy có thường rủ bạn bè về hát không?
- Thỉnh thoảng. - Vy ngẩng lên nhìn Hoa. Biết Hoa tính bộp chộp, ưa nói nhưng không hề có ác ý nên cô không muốn bạn khó xử, nhún vai khẽ cười. - Nhiều khi tao cũng mở lên hát một mình, mày có thấy tức cười không?
- Mày càng già càng đẹp đó Vy! - Kiều đưa tay vuốt dọc cặp chân trần của Vy.
- Nhột quá! Đồ quỉ!
Vy kêu ré lên. Kiều cười khúc khích:
- Hoa nè, có còn phản ứng nhạy lắm! Vy ơi, trông mày rừng rực lửa sống như vầy không lẽ mày không thấy cần thiết có bạn tình sao?
- Hỏi chi vậy? - Vy trợn mắt nhìn bạn. - Tao là đàn bà, cần đàn ông là điều tất nhiên. Ở đây đơn giản lắm. Chỉ cần nhấc điện thoại, mười lăm phút sau tao sẽ có được một người bạn tình qua đêm. Sáng hôm sau gặp nhau vẫn chào hỏi bình thường như chẳng có gì xảy ra.
- Cũng hay. Để có dịp tao nhấc điện thoại thử một lần cho biết.
Hoa tủm tỉm cười liếc Ngọc. Vy thè lưỡi:
- Mày muốn Ngọc giết tao hả?
Cả ba bật cười giòn giã, Huy chợt thấy buồn. Vy nói đến bạn thình tự nhiên như nói về một trò giải trí quen thuộc. Huy không biết mình có phải là một trong những bạn tình của Vy không.
- Anh Huy!
Huy giật mình quay lại nhìn Hoa. Hoa hất mặt hỏi:
- Anh nghĩ gì mà sắp cả bánh ra sàn nhà vậy?
- À... Anh... - Huy vội nhặt mấy cái bánh bỏ vào đĩa. -Anh đang nghĩ xem ngày mai phải làm việc gì đó mà.
Huy cười ngượng nghịu khi thấy cả Kiều và Vy đều quay lại nhìn mình. Vy biết nãy giờ Huy đã chú ý nghe chuyện của cô và hai đưa bạn nói với nhau. Không biết anh đang nghĩ gì nhưng cô biết lời nói của tác động tới anh. Vy khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó tắt ngay. Một cảm xúc xốn xang trong lòng làm Vy thấy bực tức lạ.
*
Hết giờ làm việc Huy nhấc máy gọi điện cho Vy. Vài giây sau, tiếng nói quen thuộc của Vy vang trong máy:
- A lô, Vy nghe đây!
- Huy đây. Chiều nay em có rảnh không? Anh muốn đón em đi chơi.
- Xin lỗi anh, em bận quá! Em đang phải làm việc ở nhà đây. Lúc nào rảnh em sẽ gọi lại cho anh nghe.
Huy thất vọng. Anh thở dài hỏi:
- Cả tuần nay ngày nào em cũng trả lời là phải làm việc, chiều nay nghỉ một buổi không được sao?
- Không nghỉ được. - Có tiếng Vy cười nho nhỏ. - Anh cũng biết công việc của em đâu có hạn định thời gian.
Từ hôm đi Đà Lạt chơi với "lũ chim chóc" về đến nay Vy dường như cố tình tránh mặt Huy. Theo lệ thường buổi tối từ Đà Lạt về, Vy đến nhà anh vội vàng cắm mười bông hồng vàng vào cốc rồi ra về. Từ hôm đó đến nay Huy không hề gặp lại Vy một lần. Nhìn những cánh hồng trắng xám rơi rụng dần xuống bàn, Huy càng nhớ Vy quay quắt. Lúc nào anh cũng tưởng chừng như Vy sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt anh. Đôi môi màu san hô sẽ hé mở nửa như cười nửa như không. Nhiều lúc Huy lấy làm lạ với chính mình. Anh đã gàn bốn chục tuổi đầu rồi, yêu đương mơ mộng, chinh phục cũng đã nhiều, nhưng sao đối với Vy anh cứ như là một thằng bé lần đầu tìm được người trong mộng. Huy tự thú đã yêu Vy. Một tình yêu không chinh phục, không chờ đợi. Một tình yêu tự đến như định mệnh đã sắp sẫn. Huy không ngờ được tình yê anh dành cho Vy mãnh liệt như vậy. Sao khi mất Uyên, anh đã yêu bao nhiêu người phụ nữ khác. Cảm xúc yêu đương trong anh cũng theo đó dần chìm xuống, lắng thật sâu trong cõi lòng lạnh giá. Huy cần có những người phụ nữ đó để cho căn nhà bớt trống trải trong một thời gian. Rồi họ cũng tự rời bỏ anh cùng với sự lạnh nhạt càng ngày càng tăng. Nhưng đối với Vy thì khắc hẳn. Từ lúc gặp lại Vy và sau đêm đó, cả con người anh hoàn toàn thay đổi. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy, được kề cạnh bên Vy, anh mới cảm thấy vui. Gần Vy, Huy cảm thấy mình bị nóng chảy như một ngọn nến đang cháy. Thật lung linh, thật huyền ảo, thật nóng bỏng đến rệu rã. Trong đêm đó, Huy cảm nhận được tình yêu của Vy dành cho anh. Vy thuộc về anh. Nhưng chỉ sáng hôm sau thôi, VY biến đổi hẳn, không một chút tình cảm nào còn đọng trong ánh mắt của cô. Cô không nhìn, không đón nhận, cũng không từ chối anh. Thái độ của Vy làm anh khó nghĩ. Lòng anh đầy mầu thuẫn. Dù biết là Vy yêu anh thật lòng, nhưng ý nghĩ cô chỉ xem anh là một bạn tình qua đêm làm Huy đau đớn khó chịu. Vy càng cố tình tránh mặt anh, ý nghĩ đó càng ăn sâu vào đầu óc anh. Nó ám ảnh cả giấc ngủ của anh.
- A lô, Huy à, em xin lỗi! Em phải làm việc không thể nói chuyện với anh được nữa. Em sẽ gọi cho anh say. Tạm biệt!
Vy cúp máy. Huy cảm thấy bực tức vô cùng. Bỏ điện thoại xuống, anh đi thay quần áo. Anh phải gặp Vy. Anh phải chứng minh một điều, điều đó sẽ mang lại cho anh đau khổ hay hạnh phúc. Đó là tình yêu của Vy.
Đến nhà Vy, Huy bấm chuống. Vy ra mở cổng. Cô mặc chiếc áo đầm không tay bằng lụa màu hồng nhạt, mỉm cười với anh:
- Ủa, tối nay anh không đi chơi sao?
- Không. Anh chỉ muốn đi với em thôi. Nhưng em nói phải làm việc nên anh đến chơi với em. Anh có làm phiền không?
- Vy mở cổng mời anh vào:
- Phiền gì đây. Nếu không sợ chán thì cứ vào ngồi nhìn em làm việc.
Huy nhếch cười không nói gì. Anh đưa xe vào nhà xe. Vy khóa cổng lại. Huy đi theo cô vào nhà. Dười sàn nhà cạnh bộ sa-lông trải đầy những bản đồ, bản vẽ, giấy viết và đủ thứ dụng cụ trông thật ngổn ngang. Huy biết Vy có thói quen thích việc dưới sàn nhà, dù cô có hẳn một phòng làm việc rất đẹp. Vy chỉ lên sa-lông:
- Anh ngồi đó chơi đi! Thức ăn trong tủ, nước giải khát và trái cây trên kia. Em phải làm xong cái này đã.
Vy ngồi bẹp xuống sàn nhà tiếp tục công việc. Huy chăm chú nhìn cô làm việc. Vy cặm cụi kẻ, gạch viết vào các bức sơ đồ. Cả tâm trí cô đều dồn vào cây viết và tờ giấy. Chiếc áo đầm có vạt thật rộng phủ xuống sàn nhà. Lúc thì Vy đăm chiêu, lúc thì ngầm đầu biết, lúc thì gạch xóa liên tục. Mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, Vy vẫn làm việc. Không rời mắt khỏi trang giấy, cô nói:
- Anh làm ơn rót giùm Vy một ly rượu, sẵn mở luôn một băng nhạc.
- Em thích nghe băng nào?
- Guitar Hawaii.
Huy làm theo. Huy đưa ly rượt cho Vy. Cô cầm lấy thờ ơ:
- Cám ơn anh! Anh ngồi chơi.
Huy chẳng nói gì ngồi xuống ghế nhìn Vy tiếp tục làm việc. Thỉnh thoảng anh lại rót giúp cô một ly rượu. Đồng hồ trên tường đã báo mười hai giờ đêm mà Vy vẫn chưa xong việc. Huy bước lại đổi mặt băng nhạc. Quay lại, anh nhìn thấy Vy đang bò trên sàn nhà tìm vật gì. Anh hỏi:
- Em tìm gì đó hả?
- Cái tẩy mực lăn đâu mất rồi.
Vy bới đống giấy tờ, sổ sách lên tìm. Thấy vậy, Huy cúi xuống tìm giúp cô. Anh phải ngồi bẹp xuống sàn nhà để tìm. Cuối cùng anh phát hiện ra cái tẩy bị Vy vắt trên vành tai. Cả hai phá lên cười ngặt nghẽo. Vy ngả đầu lên thành ghế khoan khoái nói:
- Thành ghế êm thật! Lưng lem sắp bị gẫy đôi rồi.
- Em đừng có làm việc liên tục như vậy. Có hại cho cơ thể lắm.- Huy khuyên.
- Ối trời ơi, em mà không làm như vậy thì không kịp giao tài liệu cho người ta đúng hẹn được. - Cô với tay lấy quyển sách lên lật ra tra cứu. - Ngồi chơi đi anh! Vy phải làm việc tiếp đây.
Huy ngồi luôn xuống nền nhìn Vy đọc sách. Không đừng được, Huy đưa tay vuốt ve đôi bắp chân xinh đẹp lộ ra dưới áo. Vy khẽ rùng mình, ngước mắt nhìn Huy. Đôi mắt anh đắm đuối nhìn cô. Vy xao xuyến lạ lùng. Huy không thể rời tay ra khỏi làn da ấy được. Dường như mỗi lần chạm vào Vy, anh không thể nào rời cô được nữa. Huy cúi xuống hôn làn da đó. Vy đẩy anh ra, nheo mắt cười:
- Lên ghế ngồi đi! Đừng làm phiền em làm việc.
Huy nhìn thẳng vào mặt Vy. Nụ cười của cô thoảng vẻ trêu cợt. Huy chợt lưỡng lự. Sự bộc lộ tình cảm của anh vừa nhận được tín hiệu đáp lại thì tín hiệu đó bỗng biến mất ngay làm anh hụt hẫng. Huy bỗng đưa tay giật phắt quyển sách trên tay cô, ôm sốc Vy lên. Vy ngạc nhiên nhìn anh. Đặt cô lên ghế sa-lông, anh ngồi xuống sàn nhà giữ chặt lấy thắt lưng, buộc Vy phải nhìn anh:
- Nói cho anh biết đi, Vy! Tại sao em cố tình lảng tránh anh?
- Ngồi lên ghế đi, Huy! - Vy mỉm cười nắm tay anh kéo lên ghế ngồi cạnh cô, nhún vai trả lời. - Em đang bận mà, anh cũng thấy đó. Tạo sao em phải lảng tránh anh? Đối với em, anh cũng như bao người đàn ông khác thôi mà.
Câu trả lời dửng dưng của cô làm Huy tức sôi lên. Huy đưa tay nắm lấy hai vai Vy xoay cô đối diện với anh. Anh muốn tìm xem trong cô có chút nào rung cảm không. Vy nhìn anh bằng ánh mắt thờ ơ không chút tình cảm. Họ nhìn nhau thật lâu. Đôi tay Huy ngày càng siết chặt vai Vy. Vy cảm thấy xao động, cô không dám nhìn anh nữa. Nhìn anh một giây nữa thôi tình yêu trong anh sẽ nhấn chìm cô. Vy muốn lắm. Muốn buông thả mình để được yêu anh. Nhưng lý trí của cô cưỡng lại vì anh là Huy. Anh là người yêu Uyên yêu thương suốt đời.Dù biết là họ đã chia tay lâu rồi, nhưng cô vẫn không thể nào tháo được mối gút đó. Uyên thường nói với cô rằng không thể tìm được ai yêu thương Uyên như Huy và cho đến chết cũng sẽ không quên được Huy. Còn Huy, khi nghe một bản nhạc hay thấy một nơi nào giống kỉ niệm là anh lại nhắc đến Uyên. Vy không biết là anh còn yêu Uyên không, nhưng biết anh không bao giờ quên được hình bóng của Uyên. Vy biết mình đã yêu Huy. Anh chính là người đàn ông mà cô chờ đợi. Nhưng trong lòng Vy lại dâng lên mặc cảm mình đang chiếm đoạt người mà Uyên yêu thương nhất. Dù biết sự mặc cảm đó thật vô lý nhưng Vy không thể nào vứt bỏ nó ra khỏi ý nghĩ của mình. Cô cố đè nén, cố lảng tránh bao nhiều thì càng thấy bất lực trước tình yêu bấy nhiêu. Càng cố tình tránh mặt Huy, cô càng muốn gặp anh, muốn yêu anh, muốn có anh. Thú nhận yêu Huy thì lương tâm cô không cho phép. Không được yêu anh, Vy không biết mình đang sống vì cái gì. Cô bức bối vô cùng vì không tìm được quyết định nào cho chính mình.
- Vy! - Huy tha theiets gọi. - Nhìn anh đi! Nói cho anh biết tại sao em không chấp nhận tình yêu của anh?
Vy đẩy tay anhra đứng dậy đi lại tủ rượu lấy ra chai Martel đang uống dở. Cô cầm chai rượu lại bàn, chậm rãi rót một ly đầy. Vy uống hết một ly, lại thong thả rót thêm một ly nữ và vẫn không nói gì. Huy không chịu đựng nổi sự im lặng của cô. Anh giằng ly rượu trong tay cô đặt xuống bàn. Vy quay lại nhìn, đôi mắt buồn đến buốt lòng. Huy nhìn Vy im lặng chờ đợi. Cuối cùng Vy buông thõng:
- Em chỉ xem anh là một trong những bạn tình của em mà thôi. Em không yêu anh.
Huy đưa tay đỡ cằm Vy, buộc cô phải nhìn anh. Anh nhìn cô thật lâu. Huy chợt lắc đầu nói:
- Không phải!
Bất ngờ Huy ôm chặt lấy Vy. Anh cúi xuống hôn cô thật sâu. Đôi tay cuồng nhiệt dò tìm khắp cơ thể cô như muốn khám phá những gì Vy đang che giấu. Vy không phản ứng. Cô ơ hờ để mặc cho anh tìm kiếm. Cô không muốn cho anh biết cô yêu anh. Cô nhắm mắt tự nhủ với lòng mình là cô không thể phản bội Uyên, không thể cướp đi những gì Uyên mong chờ tuyệt vọng. Rồi những nụ hôn của Huy bắt đầu đánh thức khát khao trong Vy. Cô nghe thân xác mình nóng bỏng, đầu óc cô tê dại. Tại sao cô không có quyền yêu anh? Tại sao cô phải gượng ép bản thân mình trong khi cô yêu anh? Cô cần anh và muốn có anh biết chừng nào! Người đàn ông này là một nửa Thượng Đế ban cho cô tại sao cô lại không dám đón nhận như một điều tất nhiên của cuộc đời? Vy choáng ngộp trong bao câu hỏi quay cuồng. Không tự nhủ, cô vòng tay ôm lấy cổ Huy. Cô muốn sát gần anh hơn nữa. Huy bỗng dừng lại. Anh nhìn cô âu yếm. Anh đã chứng minh được điều anh muốn chứng minh. Tình yêu của Vy dành cho anh. Vy nhìn anh đăm đăm và hiểu trong cuộc chiến này cô là người bại cuộc. Cô đã thua chính bản thân mình. Huy đỡ Vy dậy, dịu dàng vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán. Vy hất tay anh ra. Cô cúi gập người giấu mặt vào hai lòng bàn tay. Huy không hiểu tại sao Vy lại phản ứng như vậy. Anh chỉ biết ngồi im lặng nhìn. Lâu, đã thật lâu rồi Vy vẫn không cử động. Huy không chịu được nữa, đưa tay đỡ cô dậy. Vy khô khốc:
- Đừng đụng vào em! - Vy ngẩng lên, với tay lên bàn rót một ly rượu uống cạn. - Em là đã thua bản thân mình. Anh vừa ý chưa? - Vy rót tiếp một ly nữa uống cạn. - Phải, em yêu anh. Chỉ có điều em không cho phép mình chấp nhận sự thật đó.
Vy rót tiếp thêm ly nữa. Huy ngăn lại:
- Đừng uống nữa, Vy!
- Nếu em không uống sẽ không đủ can đảm nói thật những gì em đang nghĩ. - Vy nhếch cười. - Nhưng thôi, em sẽ không uống nữa.
- Vậy hãy nói đi, điều gì làm cho em khổ sở? Điều gì làm cho em không chấp nhận anh?
Vy ngả đầu cào thành ghế nhìn vào cây quạt lụa trên tường. Vy buông từng tiếng:
- Đó là Uyên. Chị ấy vẫn còn yêu anh.
- Uyên! - Huy sững người ngạc nhiên.
Anh chợt hiểu vì sao Vy lảng tránh anh. Bấy lâu Huy vẫn tưởng Vy là một con người sống rất thực tế, ương bướng và quyết đoán đến ngang ngạnh. Giờ lại biết thêm được một con người đa cảm, luôn yêu thương lo nghĩ cho người khác, để rồi nhận lấy thiệt thòi trong tình cảm. Con người của bề sâu nội tâm ấy luôn ẩn náu trong Vy, quyết định cuộc đời Vy. Huy kéo cô vào lòng, vuốt nhẹ đôi môi đang run rẩy:
- Vy à, anh hiểu được mâu thuẫn trong lòng em. Anh biết em rất thương Uyên. Chuyện giữa anh và Uyên chấm dứt lâu rồi. Anh không chối là anh vẫn nhớ Uyên, nhưng tình yêu của anh dành cho em đâu có liên quan gì đến kỷ niệm của anh và Uyên.
- Em cũng biết vậy, nhưng em không thể nào dứt khỏi ý nghĩ mình đang phản bộ Uyên. Em biết là em vô lý lắm. Anh đừng ép em!
Vy ôm đầu khổ sở. Huy thương cô quá. Anh siết chặt cô hơn, hôn lên vầng trán thanh tú, vỗ về:
- Anh không ép em đâu. Em cứ làm theo những gì em cho là đúng. Chỉ cần em vui vẻ, thanh thản là anh vui rồi.
Vy bỗng ôm chặt lấy anh, òa khóc. Không ngờ Vy lại có thể khóc tức tưởi như một đứa trẻ thơ. Huy nghe lòng mình tràn ngập yêu thương. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô. Vy khóc một lúc nghe lòng nhẹ hẳn đi. Cô ngước gương mặt đầm đìa nước mắ lên nhìn Huy khẽ cười:
- Em tệ quá hả?
- Nếu em thấy khóc là dễ chịu hơn thì em cứ khóc đi. - Huy rút khắn giấy trên bàn đưa cho cô. - Anh lấy làm lạ là sao em có thể dễ khóc như vậy? Uyên thường nói em là một người chỉ có nụ cười chứ không có nước mắt.
Vy đang cười bỗng nín bặt. Huy lại vô tình nhắc đến Uyên làm cô thấy có một chút khó chịu trong lòng. Huy nhận thấy sự thay đổi trên mặt Vy. Anh biết mình lỡ lời.
- Anh xin lỗi!
- Sao anh lại xin lỗi em? Anh nhắc đến chị Uyên là chuyện rất bình thường, chỉ tại em chưa thể chấp nhận đó thôi. - Vy ngả đầu lên lưng ghế thở dài. - Thực ra từ lúc Tuấn lấy vợ đến giờ, em chưa có cảm giác yêu được ai nữa. Nói trắng ra là em sợ và ghét đàn ông. Em rời bỏ gia đình, bạn bè lên đây sống một mình là để trốn chạy một quá khức đau buồn. Ở đây em cô độc lắm, phải đối đầu với tất cả. Em tự tạo cho mình danh tiếng là người đàn và có cuộc sống buông thả để tránh phiền phức từ những người đàn ông vây quanh em. - Vy nhếch cười chua chát. - Phương pháp của em có hiệu quả lắm! Họ chỉ dám lấy mắt nhìn em thôi. Cuộc sống của em dễ chịu lắm. Em thích làm gì thì làm, không bị ai ràng buộc. Nhưng rồi đêm đến chỉ có mình em đối diện với cái bóng của mình trong căn nhà trống lạn này em thấy cô độc quá! Một sự cô độc đăc quánh bao quanh, nhiều khi em thấy mình gần như ngạt thở. Em chỉ biết lao đầu vào công việc, uống rượu và tham gia vào các cuộc vui để khỏi đối diện với chính mình. - Vy quay sang nhìn Huy, mắt long lanh trìu mến.Rồi em lại gặp anh.Anh đến như được định sẵn từ trước.Qua đêm đó,em mới hiểu chỉ có anh mới có thể làm cho em trở thành người đàn bà trọn vẹn Anh là ngườiddafn ông của em.
Huy sung sướng đan tay mình vào hai ban tay của Vy.Anh cười hạnh phúc:
-Anh yêu em!
-Em cũng vậy _Vy kéo tay anh áp vào má mình _Em muốn nói cho anh biết một điều.
-Em nói đi
-Sau Tuấn anh là người đàn ông em chung đụng.
-Chuyện đó có gì là quan trọng.Chúng ta là những con người từ khao khát yêu thuơng.Ai không muốn gần người mình yêu và cho người yêu mình những gì hạnh phúc nhất.Anh cũng vậy thôi _Huy hôn lên tráng Vy._Điều anh cần là tình yêu của em.Hãy chấp nhận anh đi.Anh sẽ ở cạnh em suốt quãng đời còn lại.Em sẽ thấy mình không còn đơn độc nữa.
-Còn Uyên? Vy hỏi
-Vy à?_Huy thở ra.Anh không biết làm sao giải thích cho cô hiểu anh không thể trở lại với Uyên được càng không thể nói dối với cô rằng anh không còn nhớ đến Uyên.Huy bối rối không biết nói sao cho phải nhíu mày chán nản hỏi._Vậy em muốn anh làm gì để em được vui,để em chấp nhận tình yêu của chúng ta?
Vy rút tay ra nhìn thẳng Huy chậm rãi nói:
-Hãy đợi em.Đợi đến khi nào em gỡ bỏ hết những mâu thuẫn trong lòng mình.Được không anh?
-Được,anh hứa.Bao lâu anh cũng đợi!-Huy quả quyết
-Em muốn có thời gian để tự mình đối diện với chính mình.Từ nay anh đừng tìm gặp cũng đừng gọi điện cho em nữa.Lúc nào đến,em sẽ đến
-Anh sẽ cố gắng.Không gặp em là điều anh khó chịu nổi.Anh nhớ em lắm.lúc nào anh cũng muốn có em bên cạnh
-Huy,đừng có ép em! _Vy kêu lên khổ sở
Huy cố nuốt nghẹn vào lòng,gật đầu:
-Anh sẽ giữ lời hứa
Nét mặt Vy giãn,giọng buồn buồn:
-Cũng không biết là sẽ bao lâu thì em mới vượt qua được.Chắc sẽ lâu lắm!Biết đâu suốt đoạn đời còn lại em cũng không thể.Anh có buồn em không Huy?
-Được yêu em,anh không bao giờ hối hận.Anh sẽ đợi em như anh đã đợ Uyên.
_Anh không hối hận vì đã đợi chị ấy chứ?
_Ừ bây giờ cũng vậy
_Vậy anh về đi!
_Anh muốn....-Huy ngập ngừng.Anh muốn đêm nay Vy đi chơi với anh,đi Palace khiêu vũ suốt đêm để rồi sáng mai anh sễ phải sống trong chờ đợi không biết bao giờ cô đến tìm anh.
Vy ngước nhìn anh dò hỏi.Huy không thể thốt lên được ý muốn của mình.Anh sợ nhìn thấy nét mặt đau khổ bức bối của Vy,cố gượng cười:
_Anh muốn biết đêm nay em sẽ làm gì?
_ Tiếp tục làm việc.
_Anh có một yêu cầu,không biết em có đồng ý không?
_Em đừng uống rượu nữa chứ gì? _Vy cười
_Ừ.Bao tử của em đã có vết loét vì rượu rồi,rượu vào sẽ làm nó nặng thêm.
_Em biết rồi.Từ đây đến sáng em sẽ không uống rượu nữa
_Không chỉ đêm nay,mà cả sau này.Không có anh,ai sẽ lo cho em?
_Từ trước đến nay em vẫn sống vậy mà.Sống một mình có sao đâu.Nhưng em hứa sẽ ít uống rượu lại,được chưa?
_Được.Anh về đây!
Vy tiễn anh ra cửa.Huy đi khuất,cô đứng thần thật lâu,rồi quay lại công việc của mình.