Dịch giả: Đặng Xuân Dũng
Chương XVI
CHỨNG CỚ CỦA ELSIE BATT

    
hượng sĩ O’Connor được đồng nghiệp ác khẩu đặt biệt hiệu là “Người các cô hầu phòng mơ ước”.
Anh rất đẹp trai, cao to, khôi ngô, vai rộng, những tia sáng táo bạo phát ra từ mắt anh đã tước đi mọi khả năng tự vệ của các cô gái trẻ.
Bốn ngày sau vụ giết người ở Shaitana, thượng sĩ đã ngồi bên cô Elise Batt, từ là hầu phòng cho bà Craddock quá cố tại số nhà 117, phố North Audley. Họ ngồi ở ghế hạng ba bảng sáu xu tại rạp Willy Nilly.
Sau khi rào đón cẩn thận, thượng sĩ O’Connor vừa bắt đầu một đợt tổng tấn công.
- Diễn viên kia gợi anh nhớ đến một vị nghĩ sĩ tên là Craddock, một người kỳ quái, em ạ.
- Craddock ấy à? - cô gái đáp - Em đã từng phục vụ cho một ông cũng có cái tên như vậy đấy.
- Ồ, thế à, hay nhỉ? Nhỡ may hai người là một thì sao?
- Vợ chồng họ sống ở phố North Audley đấy.
- Anh không biết họ sống ở đâu tại thành phố London này - O’Connor lập tức tiếp lời - Ừ, có lẽ ở phố ấy thật. Bà Craddock hay tự cho là mình hào hoa phong nhã lắm.
- Em không thể chịu nổi bà ta - Elsie gật đầu lia lịa - Lúc nào cũng moi móc và ca cẩm. Chẳng có gì của người khác là đúng cả.
- Chồng bà ấy cũng bị kêu ca à?
- Bà ấy than vãn là ông bỏ rơi bà, rằng ông không hiểu bà. Suốt ngày bà ấy rên rỉ mình yếu, tức thở và ngáp, trong khi chẳng ốm một tẹo nào.
Thượng sĩ vỗ đùi.
- Hiểu rồi. Có gì vướng mắc giữa bà ấy với viên bác sĩ nào không?
- Anh nói ông Robert ấy à? Ông ấy là một người cực kỳ lịch thiệp, đúng vậy đấy.
- Con gái bọn em giống nhau thế, gặp gã nào hay tán tỉnh một chút là cứ bám chặt lấy, anh biết loại ấy rồi.
- Không phải, anh chẳng biết gì cả. Anh nói về ông ấy hoàn toàn sai. Ông ấy chẳng làm gì sàm sỡ hết. Chẳng lẽ lỗi ở ông ấy khi mà bà Craddock suốt ngày sai gọi ông ấy tới nhà à? Bác sĩ phải làm gì? Anh biết không, ông ấy chẳng nghĩ gì đến bà chủ, chỉ coi bà ấy là một bệnh nhân. Tất cả mọi trò là của bà chủ hết. Bà ấy không bao giờ để bác sĩ một mình.
- Hay thật nhỉ. Elsie, cho phép anh gọi em là Elsie chứ? Anh cứ có cảm giác đã biết em suốt cả đời rồi.
- Ứ ừ anh có biết đâu mà. Gọi là Elsie cũng được.
- Ồ, được rồi, cô Batt này - anh chàng liếc cô gái - như anh nói đấy, mọi cái điều thú vị, thế mà ông chồng không làm gì à, ông ấy cứ mặc kệ?
- Một hôm ông hơi bực bội - Elsie kể - nhưng đó là hôm ông ấy bị ốm, ngay sau đấy ông ta chết.
- Hình như ông ấy chết vì một căn bệnh rất lạ thì phải nhỉ?
- Bệnh gì ở Nhật Bản đấy, chỉ vì các lưỡi dao cạo môi thôi. Kinh thật, chỉ sểnh tay một chút mà… Em không dám dùng đồ Nhật nữa đâu.
- Thì mua đồ Anh vậy, anh cũng rất ưa đồ nội. Này, em bảo là ông ấy và bác sĩ đánh lộn nhau à?
Elsie gật đầu, khoan khoái tận hưởng giây phút được kể ra vụ bê bối của gia đình mà mình đã tham dự và chứng kiến.
- Cãi nhau kịch liệt. Ít nhất thì ông chủ cũng làm điều đó. Bác sĩ lại im lặng như tờ. Chỉ trả lời “Vô nghĩa lý” và “Ông có những gì trong đầu thế nhỉ?”
- Ở trong nhà à?
- Vâng, bà ấy cho gọi bác sĩ đến. Sau đó bà và ông chủ cãi nhau, giữa lúc đó bác sĩ Robert đến, ông chủ liền tiến lại phía bác sĩ.
- Chính xác là ông ấy nói gì nào?
- Ấy, dĩ nhiên là em không được phép nghe rồi. Mọi chuyện xảy ra trong buồng ngủ của bà. Em lấy thảm lau sàn và lau cầu thang. Em cố để lọt ra ngoài tai chuyện ấy.
Thượng sĩ khẻ thở ra. Hú vía, nếu gọi tới Sở cảnh sát thì đời nào cô ả lại thú nhận đã nghe trộm.
- Thế, thế xong là bác sĩ Robert không nói gì hết, còn ông chủ cứ hò hét ầm ĩ lên.
- Ông ấy nói gì kia? Thượng sĩ nhắc lại lần nữa câu hỏi chủ chốt nhất.
- Sỉ vả bác sĩ - Elsie mơ hồ đáp.
- Thế là thế nào?
Trời ơi, liệu cô có nói được chính xác từng câu không đây.
- Úi giời, em chẳng hiểu mấy lời - Elsie thú nhận - Có những từ gì dài lắm “Việc không có tính chất nghề nghiệp” và “lợi dụng”, và đại loại như thế; em còn nghe thấy ông chủ bảo sẽ báo cho ban Y Tế. Không hiểu có đúng không nhỉ?
- Đúng đấy, sẽ báo cho Ban Y tế.
- Vâng, ông chủ nói đại loại như vậy. Còn bà chủ cứ lải nhải “Ông có bao giờ quan tâm đến tôi đâu! Ông quên tôi rồi! Ông mặc tôi một mình”, và em nghe thấy bà bảo là bác sĩ Robert là một thiên thần tốt bụng đối với bà.
Sau đó bác sĩ đi ngang qua phòng trang điểm cùng ông chủ và đóng cửa phòng ngủ lại, em nghe thấy bác sĩ nói rất bình tĩnh. “Ông bạn tốt của tôi, ông không nhận thấy chứng cuồng của bà vợ ông à? Bà ấy có biết mình nói gì đâu. Nói thật với ông, đây là một ca rất khó khăn và phức tạp đối với tôi. Lẽ ra tôi đã đầu hàng từ lâu rồi nếu như tôi biết nó quá sức tôi”. Bác sĩ bảo thế. Ông chủ còn nói điều gì đó là đừng đi quá giới hạn giữa bác sĩ và bệnh nhân. Bác sĩ làm cho ông chủ trấn tĩnh lại một chút rồi bảo ông ấy. “Ông sẽ đi làm muộn mất, ông xem đấy. Tốt hơn cả là ông nên đi làm thôi. Hãy ngẫm nghĩ mọi chuyện thật bình tĩnh. Tôi cho rằng ông sẽ nhận ra là tất cả những chuyện này chỉ là một mớ lộn xộn rối ren. Tôi chỉ rửa tay ở đây trước khi đến nhà bệnh nhân khác. Bây giờ ông hãy nghĩ kỹ đi, ông bạn thân mến ạ. Tôi dám bảo đảm với ông là mọi chuyện đều xuất phát từ trí tưởng tượng lộn xộn của bà vợ ông thôi”.
Ông chủ đáp “Tôi chẳng biết sao đây” và đi ra khỏi phòng. Dĩ nhiên lúc đó em đang lau sàn thật mạnh nhưng ông ấy không hề nhận thấy em ở đấy. Em cho rằng lúc ấy ông chủ đã ốm rồi. Bác sĩ thì vừa rửa tay vừa huýt sáo, còn nói với em rất lịch thiệp và phấn khởi như mọi khi. Rồi ông ấy xuống thang, tươi vui, hớn hở. Đấy, anh xem, em chắc chắn ông ấy chẳng làm gì sai cả. Tất cả là do bà ấy.
- Sau đó Craddock bị bệnh than à?
- Vâng, em nghĩ ông chủ bị từ trước rồi. Bà chủ chăm sóc ông ghê lắm vậy mà ông vẫn chết.
- Sau đấy thế nào? Bác sĩ Robert có đến nhà họ nữa không?
- Không, không đến. Này anh, anh có vẻ chống lại bác sĩ nhỉ? Em cam đoan là chẳng có gì đâu. Nếu có là ông ấy phải cưới bà chủ sau khi ông chủ qua đời chứ, phải không nào? Đằng này ông ấy có làm thế đâu. Đời nào có trò ngốc thế. Ông ấy đã chữa bệnh cho bà. Bà cứ sai gọi ông ấy đến nhưng ông ấy không bao giờ tới nữa. Sau đấy bà bán nhà, trả lương cho bọn em và đi sang Ai Cập.
- Suốt thời gian đó em không gặp bác sĩ lần nào à?
- Không, nhưng bà thì có, bởi vì bà có đến chỗ bác sĩ để xin thuốc phòng bệnh cúm. Bà vác một ôm thuốc về nhà. Chắc bác sĩ bảo bà không cần điều trị thêm. Bà không gọi điện cho bác sĩ nữa và ra đi rất vui vẻ với một lô quần áo rất đẹp. Tất cả đều màu sáng tuy rằng lúc đó là mùa đông. Bà bảo ở đó suốt ngày sẽ nắng và nóng.
- Đúng đấy - thượng sĩ nói - ở đấy nóng lắm, anh có nghe người ta bảo thế. Bà ấy chết ở Ai Cập. Em biết chuyện ấy chưa?
- Không, không biết tí nào. Ồ, lạ quá nhỉ? Khổ thân bà ấy quá - cô gái thở dài - Không hiểu những người da đen bên ấy làm gì với đống quần áo của bà ta nhỉ? Họ chẳng mặc được đâu mà.
- Em muốn mặc chúng à?
- Khiếp, anh này, tởm thế.
- Thôi được, em sẽ không phải chịu đựng anh thêm đâu. Anh phải đi làm đây. Đi công cán.
- Ôi, có lâu không anh?
- Có thể ra nước ngoài đấy.
Mặt Elsie xị ra. Thế là hết, anh chàng mới đẹp trai làm sao!