Abbie đọc lướt qua bản kê các con ngựa do người phụ tá cuả Lan Canphield lập ra, và thấy tên con ngựa cái con cuả nàng là Tiểu Giang Phong nổi bật giữa các tên Ả Rập do cha nàng đặt cho tất cả các con còn lại. Đầu tiên nàng ngạc nhiên, và sau đó thì hoang mang. Ắt hẳn là sai lầm- Và sự sai lầm phải được sửa lại ngay. Cầm bảng kê trong tay, nàng rời văn phòng của Ben trong căn nhà phụ gần chuồng để tìm Lane hay người phụ tá cuả ông là Chet Phorbes. Cả hai đang ở đâu đó trong khuôn viên, cùng với ba người nhân viên khác lập bảng kê khai tất cả tài sản. Kế hoạch hiện đã có là tổ chức hai đợt bán đấu giá, đợt đầu bán tất cả ngựa, thức ăn cuả chúng, các trang bị phụ thuộc và đợt nhì, bán River Bend và từng món ở bên trong. Nghe có tiếng nói ở trong phòng kho thực phẩm, Abbie đi băng đến cửa và dòm vào trong. Một người đàn ông to lớn mặc áo sơ mi lấy bốn bộ nịt đầu ngựa để dự thi từ móc vách xuống, Ben nhận diện chúng và một người khác ghi chúng lên tờ giấy kẹp ở cái bảng- Một việc làm tỉ mỉ, mất thì giờ. - Bốn bộ nịt đầu ngựa- Người kia nhắc lại rồi ghi chép. - Một bộ bằng bạc- Ben đính chính- Đắt vô cùng đấy. Trong khi người to lớn ngắm nghía lại bốn bộ dây nịt, Abbie cắt nghĩa: - Nó bị mờ sét rồi đấy. Phải chùi cho bóng lại trước khi bán đấu giá- Nàng ghi vào đầu óc thêm một việc phải làm. Bảng kê đã dài. - Mấy ông có thấy ông Lane và ông Phorbes ở đây không? - Có, họ đang ở trong văn phòng kia- Một người chỉ về văn phòng riêng cuả cha nàng. - Cảm ơn- Abbie nói và sải bước đi đến cửa văn phòng. Nàng gõ mạnh hai lần, và cầm nắm cửa xoay ra. Lane đứng sau bàn giấy coi mấy tài liệu, và người mang cặp kính gọng kim khí, Chet Phorbes, ngồi ở ghế. Cả hai ngẩng lên khi nàng bước vào- Xin lỗi, nhưng tôi vừa đếm xong bảng kê các tên ngựa của các ông đưa cho tôi. Con Tiểu Giang Phong có trong đó. Con ngựa cái con này là cuả tôi. Ba tôi tặng cho tôi năm ngoái. - Tôi lấy làm lạ sao chuyện ấy xảy ra được- Người thanh niên trắng bệch cầm lấy bảng kê ở tay nàng, liếc qua, rồi bắt đầu lục các tập bìa cứng ở trên mặt bàn. - Tôi đã dùng các giấy tờ cuả tôi đăng ký về con Tiểu Giang Phong cùng với các giấy tờ khác, nhác thấy cái tên Laquson, và ghi nó vào bảng kê mà không xem kỹ. - Có thể- Chet Phorbes mở tập bìa cứng ra và lật nhanh các trang giấy kẹp ở trong bìa, lướt qua các tên ngựa- Đây rồi, Tiểu Giang Phong- Sau khi xem xét kỹ cả mặt trước lẫn mặt sau tờ chứng chỉ, anh ta nhìn lên với vẻ đắc thắng- Tôi đã đúng. Con ngựa đăng ký dưới tên chủ là Dean Laquson, và không có ghi thêm là chủ quyền đã chuyển nhượng cho ai khác. - Không thể thế được- Abbie đỡ lấy tập bìa cứng ở tay anh ta, và dòm mặt sau tờ chứng chỉ, nhưng không thấy tên nàng ở hàng dành cho người mua lại con ngựa. - Cha tôi đã cho tôi con Tiểu Giang Phong. - Ông có bảo với cháu là đã ký chuyển nhượng chứng chỉ chủ quyền cho cháu không?- Lane bước tới xem rồi hỏi. - Đó là chuyện năm ngoái. Tôi không nhớ rõ đích xác lời cuả ông nói. Nhưng có ai lại cho cái gì mà vẫn để giấy chủ quyền đứng tên mình. - Cháu có bao giờ hỏi về việc đăng ký chủ quyền không? - Không. Cháu tưởng là ba cháu đã làm rồi, nên không hề nghĩ tới nữa. Con ngựa ấy là cuả cháu. - Bác không biết phải nói thế nào, Abbie- Lane nói, để hoãn binh- Cháu không có giấy tờ gì để làm chứng và đòi chủ quyền con ngựa này- Không có một miếng giấy nào có chữ ký cuả Dean. Giấy tờ đăng ký chủ quyền vẫn đứng tên ông. Trên mặt pháp lý, con ngựa vẫn thuộc về tài sản cuả ông. - Không. - Bác chắc Dean đã bận việc và quên đi. Để bác xem có thể làm được gì, nếu có thể. Nhưng cháu phải hiểu, con ngựa này là một con vật có giá- Một tài sản có giá trị, không khác gì một ngôi nhà. Cháu không thể chờ đợi việc đòi chủ quyền một ngôi nhà có giá trị về pháp lý nếu không có bằng khoán hay tài liệu gì để chứng minh. Bác sợ rằng toà án cũng sẽ xét theo cách đó. - Còn Rachel: Tôi chắc ba tôi đã ký đủ các giấy tờ cuả con ngựa cái con ông tặng cô ta- Abbie cố sức nhưng không khỏi để lộ sự đắng cay trong giọng nói. - Bác không biết nói sao- Lane cầm lấy tập bìa cứng trả lại cho Chet. - Chúng tôi đã so tất cả ngựa trong trại với giấy đăng ký trong hồ sơ. Có hai con mới đẻ- Chet nói.- Hai con mới đẻ cần điền một số mẫu để xin đăng ký, còn ngoài ra, không có gì sai giữa giấy tờ chúng tôi có trong tay và các con ngựa trong trại. - Tôi tin lời ông, nhưng nó vẫn là cuả tôi- Nàng nói và run lên vì giận dữ và thù hận. Lane nhìn ngay mắt nàng - Bác sẽ làm tất cả khả năng để cháu giữ được con ngựa ấy, Abbie. - Xin bác giúp giùm- Nàng ra cửa, và Lane đi theo. - Chet và bác vừa bàn với nhau nên mướn thêm người giúp việc để chuẩn bị ngựa cho cuộc bán đấu giá. - Chúng ta sẽ cần họ. Ben và cháu không thể săn sóc nổi tất cả chúng. Cứ cách ngày, chúng tôi không thể chuẩn bị cho tất cả ngựa ở trong tình trạng tốt nhất trong vòng hơn một tháng. - Bác sẽ trông coi cho cháu có đủ số người giúp việc cần dùng.- Lane hứa. - Cảm ơn- Nhưng Abbie bị lôi kéo chú ý vào chiếc xe tải nhỏ cuả Mac Crea đậu cạnh xe cuả Lane. Nàng không chờ đợi chàng đến sớm vậy, họ đã hẹn gặp nhau mỗi buổi tối, và đã thành lệ. Khi nàng thấy chàng từ nhà bước ra, nàng rảo bước nhanh hơn, và mỉm cười nghênh tiếp- Mac Crea, anh làm gì ở đây? Anh không nói trước là ghé lại đây. - Tôi định làm cho cô sự ngạc nhiên. - Ngạc nhiên thật. - Tốt!- Mac Crea ôm một tay sau vai Abbie và kéo nàng sát vào mình như bất chấp sự có mặt cuả Lane. Rồi chàng nghiêng đầu như để chà mũi lên tóc nàng và thì thầm:- Nhớ em lắm- Chàng thẳng người lên, và mỉm cười tinh quái với nàng, tiếc rằng nàng không thể trả lời như vậy vì sợ người khác nghe. Abbie nhăn mặt với chàng, trong lòng thì hớn hở, con Mac Crea cười khúc khích. Lane bước tới, Abbie quay lại. - Lane, cháu xin giới thiệu, Mac Crea Quilder. Mac Crea, đây là Lane Canphield. Mac Crea cất cánh tay ra khỏi vai nàng và bắt tay Lane. - Rất hân hạnh được gặp ông, ông Canphield. - Ông Quilder. - Cháu không biết trả lời với bác hay chưa về Mac Crea, bác Lane ạ, nhưng cháu có ý định như vậy- Nhiều lần, Abbie nhớ lại, nhưng lần nào gặp Lane cũng có nhiều chuyện khác nổi lên- Anh ấy là một nhà thầu khoan dầu và cũng là một người khoan thử giếng dầu độc lập. Anh ấy sáng chế ra một phát minh mới- Một phương án thử nghiệm gì đó. Mac Crea có thể giải thích rõ hơn cháu. - Tôi nghĩ rằng ông Canphield không muốn nghe nói về chuyện dó, Abbie, nó không nằm đúng lĩnh vực cuả ông. - Ba cháu đã sắp sữa giới thiệu anh ấy với một số những người quen có thể giúp đỡ Mac Crea sản xuất và bán phát minh mới ấy. Bác quen nhiều người trong ngành dầu hỏa, bác Lane, có lẽ bác có thể sắp xếp cho anh ta gặp một số. - Có thể bác làm được. Thấy thêm một việc không có hại gì. Có thể chúng ta gặp nhau một hôm nào để ông giải thích cặn kẽ cho tôi nghe. - Tôi có thể gọi điện thọai cho ông ở văn phòng đầu tuần tới để sắp đặt một buổi họp, được không? Abbie không nghe câu trả lời cuả Lane, vì chiếc xe tải nhỏ cuả Dobie Hix chạy lọc cọc vào sân. Nàng cau mày, tự hỏi giờ này anh ta đến đây làm gì. Còn quá sớm để cho ngựa ăn. Nhưng nàng càng hoang mang hơn khi thấy mẹ nàng ngồi trong ca bin xe với Dobie. - Xin lỗi- Nàng quay lưng lại Lane và Mac Crea, đi về phiá chiếc xe tải nhẹ. - Abbie, có chuyện vừa xảy ra thật tuyệt vời!- Mẹ nàng trèo xuống xe, có vẻ phấn khởi- Mẹ đã tìm được chỗ cho chúng ta. - Thật à?- Abbie liếc nhanh Dobie Hix đang đi vòng quanh đầu xe. Anh ta vội vàng bỏ mũ, ánh nắng rọi sáng mái tóc vàng làm nó đỏ rực lên từng chỗ. Abbie tự hỏi anh ta đã đóng vai trò gì trong việc này. - Phải, và chỗ này tuyệt hảo. Dobie vừa chở mẹ đến xem. Nhỏ thôi, ta phải bỏ một số đồ đạc, nhưng thật ra chúng ta không cần chỗ nào lớn hơn. Có cả một phòng cho Ben. - Cái nhà ấy ở đâu? - Ở bên khu nhà cuả tôi- Dobie đáp- Một số người giúp việc cuả tôi ở luôn tại nông trại với gia đình họ. Tôi cung cấp nhà ở cho họ, trừ vào tiền lương. Nhưng căn nhà này hiện đang trống, và tôi đã nghĩ, nếu bà và cô muốn, thì có thể ở đó. Không đáng là bao- Không giống như chỗ cũ đã sống quen nhưng... - Dobie, tôi không biết nói gì. - Tôi sẽ lấy tiền thuê, nhưng vừa phải thôi. Tôi cũng cần một số để trang trải chi phí điện nước. - Nếu anh không lấy tiền thuê, chúng tôi không dám nghĩ đến chuyện ở trong nhà ấy- Nàng chưa đến nỗi phải nhận bố thí cuả ai, dù là láng giềng. - Tôi biết vậy, Abbie. Nhưng tôi nghĩ cô sẽ thích căn nhà. Và tôi không còn nuôi nhiều gia súc nữa, cho nên chuồng trại thật ra đang trống rỗng. Cô có thể gửi con ngựa cuả cô ở đó khỏi phải trả tiền. Dù sao nó cũng bỏ trống. - Con thấy không, Abbie? Tuyệt hảo cho chúng ta- Mẹ nàng sung sướng nói. - Có vẻ như vậy- Abbie bắt buộc phải đồng ý. Nhưng nàng không hiểu tại sao không thấy nhẹ nhõm. - Nếu cô muốn, tôi có thể chở cô qua xem. - Có lẽ sau, bây giờ tôi đang bận. - Được rồi. Khi nào cô muốn, xin cô cứ đến xem. - Cảm ơn, Dobie. Tôi sẽ đến. - Thôi, tôi đi. - Dobie, cám ơn anh đã chở tôi đi xem nhà- Babs chìa tay ra cho anh ta bắt- Đừng lo, tôi biết Abbie cũng sẽ thích như tôi. - Tôi hy vọng thế. Hẹn gặp lại- Anh ta đội mũ lên và ra xe. Máy xe nổ, muốn tắt, rồi nổ lại; Abbie nhìn theo anh ta cho xe lùi khỏi hàng rào rồi lái chạy xuống con đường mòn cuả trại nuôi ngựa. - Đây có lẽ là ngày ta có khách, phải không? Con nghĩ xem ai đến kia?- Babs hỏi. Abbie nhìn xuống con đường dẫn ra đường cái, và thấy Dobie lách chiếc xe tải vào lề để nhường đường cho chiếc xe kia chạy qua. Abbie đột ngột dừng lại, toàn thân căng thẳng. - Có lẽ ai đó đến thăm ngựa- Cũng như lần trước, Abbie nghĩ vậy; nàng cố giữ cho giọng nói bình thường và thản nhiên- Sao mẹ không đi vào nhà và làm sẵn trà đá, hở mẹ? Và phết kem lên mặt chiếc bánh mẹ nướng hồi sáng. Lane ắt hẳn là thích cái đó. - Đó là ý kiến hay. Gạt được mẹ qua ngã khác, Abbie vội vàng đi đến gần chiếc xe đang chạy chậm dần và đậu lại trong sân. Nàng căng thẳng vô cùng khi thấy Rachel Pharr bước ra, tươi mát như không hề gì dưới ánh sáng và sức nóng cuả buổi chiều. Abbie nhìn vào gương mặt giống nàng quá đỗi mà cảm thấy thù hận dâng lên trong lòng. - Cô đến đây làm gì, cô Pharr? Tôi tưởng cô đã hiểu là cô không được hoan nghênh ở đây- Nàng đứng ngáng được Rachel Pharr và ý thức rằng Mac Crea và Lane chỉ đứng cách đó mấy thước khi thấy Rachel nhìn nhanh về hướng họ đứng. - Tôi biết, nhưng tôi phải nói chuyện với cô. - Chúa ơi, cô là- Mấy tiếng thì thầm sau lưng Abbie phát ra. Nàng quay lại, và bắt gặp cái nhìn kinh hoảng cuả Babs- Bà ta sững sờ vì hai cô giống nhau như đúc. - Mẹ, con đã bảo mẹ vào nhà- Nàng không chịu nổi cái nhìn cuả mẹ. nàng đã cố tránh cho mẹ khỏi gặp hoàn cảnh này. Tại sao bà không chịu nghe? - Tôi là Rachel Pharr, bà Laquson. Abbie quay lại cô ta. - Tại sao cô không chịu đi? Chúng tôi không muốn thấy cô ở đây. - Nếu cô để cho tôi giải thích- Rachel bắt đầu nói. - Chúng tôi không muốn nghe bất cứ cái gì cô nói. - Rachel!- Lane bước đến cạnh cô ta. - Không. Lane. Tôi đã bảo ông rằng tôi đã suy nghĩ thật kỹ về việc này như ông yêu cầu- Rachel điềm tĩnh nói với ông, giọng cô ta cương quyết tuy hơi run vì căng thẳng. Abbie nhìn sững khi thấy Lane cầm bàn tay cuả Rachel và nắm chặt nó một cách nồng hậu. Ông nói. - Được rồi. Giữa hai người có một sự trao đổi thân mật, một vẻ gần gũi, khiến Abbie bối rối va hoang mang. Nàng dự đóan rằng Lane và Rachel đã nói chuyện với nhau trước. Nhưng nàng luôn luôn đoán rằng họ gặp nhau để nói về chúc thư cuả cha nàng, cũng như khi Lane gặp mẹ nàng và nạng Thế nhưng cái nhìn ấy, cái cách ông ta cầm tay cô ta và đứng cạnh cô ta- Rõ ràng ông ta thân hơn là một người bạn cuả gia đình. Cái gì làm cho Rachel đặc biệt hơn người khác? Tại sao Lane cũng ưa cô ta hơn? - Lane đã giải thích cho tôi hiểu tình hình tài chánh cuả bà và cô hiện ngay...với nhiều nợ nần- Rachel ngập ngừng nói- Và tôi biết viễn cảnh cuả River Bend bị đem bán đấu giá công khai không mấy dễ chịu. Thay vì để nó bị đem ra đấu giá, tôi muốn mua lại. - Với cái gì? Với tiền bạc cuả ba tôi à?- Abbie cay đắng nhớ lại Lane đã cho nàng biết Dean đã để cuả riêng cho Rachel. - Phần lớn số tiền ấy sẽ lấy từ một quỹ ủy thác ông đã lập ra cho tên tôi, phải- Rachel thừa nhận. - Phần lớn số tiền- Cái đó có nghĩa là Rachel đã hưởng được một tài sản đáng kể, Abbie nhận ra vậy. River Bend đã được ước giá hơn hai triệu đô la. Và Rachel muốn mua nó. Ngay cả khi chính cha nàng cũng đã bảo đảm cho Rachel có tiền, dù rằng ông không để lại đồng nào cho hai mẹ con nàng. Nàng còn cần bằng chứng gì khác nữa, rằng ông đã không thương yêu nàng? Abbie nghe như trong lòng nàng có gì gãy đổ, và tuôn ra một dòng thác thù hận và giận dữ. - Thà tôi đốt cháy rụi River Bend còn hơn là để cho cô mua nó! Bây giờ cô đi khỏi đây ngay! Đi ngay trước khi tôi cho người tống cô ra khỏi đây! Cô nghe chưa? Cút đi, cút đi!- Nàng không còn có thể suy nghĩ đàng hoàng, nàng không còn thấy gì cả. Thậm chí nàng không để ý đến giọng nàng đang thét lên như điên cuồng vào mặt Rachel, và nhìn cô ta nép vào Lane để nhờ ông bảo vệ. Đột nhiên Mac Crea đứng vào giữa hai người, hai tay chàng nắm chặt hai tay nàng với một sức mạnh làm nàng ê ẩm. - Cô nói thế đủ rồi, Abbie. Nàng run rẩy dữ dội và nói không thành tiếng vì giận sôi trong lòng. - Hãy bảo cô ta cút khỏi nơi đây! Nhưng chính Lane đưa Rachel ra xe hơi cuả cô và đỡ cô vào xe. Nước mắt chảy ròng ròng trên má Rachel, nhưng Abbie biết nỗi đau đớn cuả nàng còn sâu cay hơn là nước mắt. Nhìn mẹ, nàng thấy vẻ mặt bơ phờ, và đau khổ cuả bà. Chiếc xe hơi chạy đi, và Lane bắt đầu quay trở lại. Babs quay mặt đi. - Mẹ vào nhà thôi- Bà nói - Dạ, mẹ vào đi- Abbie nói, và hơi quỵ xuống khi Mac Crea buông tay nàng ra. Lane đến gần, Abbie nhìn ông với vẻ ngờ vực, bây giờ nàng đã biết rõ ông ngã về phiá nào. - Tôi rất tiếc cháu nghĩ như vậy, Abbie- Ông nói- Tôi biết Rachel khao khát muốn River Bend còn lại trong gia đình. - Cô ta khao khát như vậy à? Ôi cô ta cao quý làm sao vì quan tâm đến ngôi nhà cuả dòng họ. Còn mẹ tôi thì sao? Bác nghĩ mẹ tôi có cảm nghĩ như thế nào khi biết rằng ba tôi để lại cho Rachel đủ tiền để mua lại River Bend, nhưng mẹ tôi không có gì cả? Bà đã đau khổ chưa đủ sao khi biết ba tôi không yêu bà? Bà có cần được nhắc nhở nữa là ông đã lo để cuả cho con nhân tình, nhưng không lo gì cho vợ con cuả ông?- Abbie cay đắng quát tháo. - Bác biết cháu cảm thấy thế nào. - Thật không? Tôi bất ngờ. Bởi vì bây giờ tôi cảm thấy giống như mẹ tôi về cái chỗ này. Tôi không còn chịu nó được nữa. Tôi mong sao chóng đến ngày nó bị bán đi cùng mọi đồ đạc trong đó. Abbie bỏ đi, và ý thức rằng Mac Crea đã không nói tiếng nào. Nhưng chàng nghĩ gì nàng cũng không quan tâm- ít nhất là ngay bây giờ. Nàng không ngờ có thể thù ghét ai nhiều như vậy.