uko tự hỏi không biết anh có quyết định đúng đắn không khi kéo ngài giáo sư vào kế hoạch. Cho tới nay chắc là đúng đắn, bởi chưa có một biểu hiện gì tồi tệ. Ngôi nhà cùng khuôn viên vẫn nằm trong bấu tĩnh lặng của trời chiều, một vẻ tĩnh lặng bình thường.
Nhưng không bình thường đối với Suko.
Anh không thích cái vẻ yên lặng này. Sao nó quá nặng nề. Ở vị trí nào cũng nặng nề như vậy, anh đã nhận ra điều đó khi đi dọc con đường xuyên khuôn viên. Anh đã cố gắng chuyển động thật cẩn thận trong bóng tối, mắt luôn luôn dè chừng những ống kính quay phim. Anh cũng phát hiện ra một vài ống kính, nhưng chúng chỉ đủ sức để quan sát khoảng không gian trực tiép xung quanh chúng.
Kể cả dưới ánh sáng ban ngày, chàng thanh tra cũng rất khó tạo cho mình một cái nhìn toàn cảnh. Khuôn viên quá rộng, trong bóng tối lại càng có vẻ rộng hơn.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều, mặc dù vậy vẫn hầu như chưa nhận ra điều gì. Anh đã xem xét cái ao, đã nhìn quanh trong ngôi nhà vườn nhỏ. Thật ra anh đã đến mọi ngóc ngách và cũng đã đi dọc phía bên trong hàng rào, nhưng không phát hiện được dấu vết khả nghi.
Mọi vật vẫn chỉ là tĩnh lặng, quá tĩnh lặng.
Trong nhà mặc dù có đèn sáng, nhưng chỉ bên vài khuôn cửa sổ mà thôi. Toàn bộ các cửa sổ ở tầng trên chìm trong bóng tối, chỉ tầng trệt bên dưới có ánh lên vài hình chữ nhật.
Nhưng Suko không dám tới gần chúng, bởi khoảng không gian xung quanh chúng đều có hệ thống canh chừng. Chẳng còn cách nào khác, anh đành quan sát ngôi nhà từ một khoảng cách nhất định.
Dần theo thời gian, công việc trở thành nhàm chán. Suko thực hiện điều đó như một người da đỏ. Cúi người lom khom, anh tiếp tục đường đi, chuyển động trong bóng tối và tận dụng từng ngóc ngách thiên nhiên. Chốc chốc anh lại nghĩ đến người đàn ông đã chết một cách khủng khiếp trước mắt anh. Những thế lực khác đã tóm lấy cơ thể anh ta, rồi cuối cùng giết anh ta thật nhanh chóng. Người đàn ông đó chỉ là một trong nhóm bốn người chịu trách nhiệm canh chừng khuôn viên, nhưng cho ctên lúc này chàng thanh tra vẫn chưa nhìn thấy tay cận vệ thứ hai hoặc thứ ba.
Không khí tĩnh lặng bao trùm tất cả.
Suko nghe thấy hơi thở của mình. Chân anh bám sát mặt đất. Anh đã đến gần ngôi nhà và quỳ lom khom trong một góc khuất.
Anh đang chờ đợi điều gì?
Về mặt nguyên tắc, anh chờ sự kiện nào đó xảy ra. Chỉ có điều rình mò không phải là công việc mà Suko yêu thích. Anh là người muốn đưa tất cả vào tiến triển, muốn đẩy tất cả về phía trước. Chờ đợi là một việc làm nhám chán. Chàng thanh tra quyết định tìm cửa ra vào thứ hai, chắc chắn sẽ có ở phía sau nhà.
Tập trung cao độ, Suko lắng nghe tiếng nói nội tâm. Vẻ ngoài không có gì thay đổi, nhưng bầu không khí hình như đang nóng lên trong căng thẳng. Suko không thể miêu tả và giải thích bằng từ ngữ, đơn giản là nó đang ở đây. Chàng thanh tra hiểu rất rõ những luồng điện từ đó. Chúng thường thường xuất hiện trước khi một sự kiện quan trọng bùng nổ. Anh lẻn người đi dọc tường nhà. Vai anh thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào những tảng đá tường, những tảng đá đang thở ra một linh cảm u ám. Ngôi nhà này sao thật khủng khiếp, chính xác hơn phải gọi nó là nhà mồ.
Anh nhìn quanh khi nghe thấy một tiếng xào xạc rất nhẹ sau lưng mình. Chẳng có gì. Có lẽ là một con thú nhỏ, không phải người. Suko thở ra, tiếp tục con đường.
Vài giây sau, một sự kiện đột ngột xé toang bề mặt yên tĩnh đó. Mọi thứ đều thay đổi. Anh nghe một tiếng vỡ rất lớn, chẳng cách mình là bao. Một tấm kính cửa sổ bị vỡ toang và khi nhìn về hướng đó, Suko thấy những mảnh kính tung tóe, rơi ra khoảng đất bên ngoài.
Giờ thì anh biết, anh nhất định phải can thiệp!
*
Tia sáng từ ngọn đèn pin đã đập trúng Diondra Mayne và tôi tự hỏi liệu có phải là cô ta đó không, cái người đang đứng trước mặt tôi kia. Trong giây phút đầu, tôi hầu như không thể tin nổi bởi Diondra đã thay đổi một cách khủng khiếp. Cô ta đã trở thành một ảnh hình méo mó của chính bản thân mình. Cô ta là người, nhưng cũng đồng thời là một bóng ma đang sống. Cô ta nhìn tôi và một nụ cười độc ác đọng xuống hai làn môi đang nhếch lên chênh chếch.
Đứng trước mặt tôi là một hình dáng phụ nữ. Những lọn tóc bay dựng lên cao, trông như một cái lược mọc ngược. Da mặt tóe ra một màu xanh và óng ánh chất thép. Hai con mắt nằm thật sâu trong hốc, viền xung quanh bởi những vệt đen rất đậm và gây cảm giác bị tô vẽ quá tay. Cả phần thân thể bên trên cũng đã đổi khác. Hai bờ vai vừa bị bẻ rộng sang hai bên vừa bị vuốt chếch lên trên. Cơ thể bây giờ trông như một cái khăn hình chữ nhật, hai cẳng chân lòng khòng như hai cây gậy. Nhưng đó không phải là điều thật sự khiến tôi bị sốc.
Yếu tố trầm trọng hơn cả là máu!
Những vệt máu vẩy ra đều khắp trên cơ thể. Một phần chúng đã trở thành những vệt dài, trông giống nét bút của họa sĩ. Tôi tự hỏi, liệu cơ thể cô ta đang chảy máu hay đây là những vệt máu cũ. Những ngón tay của cô ta trông quá dài, như cẳng nhện và chúng cũng đã đánh mất màu da bình thường. Nụ cười trên khuôn mặt kỳ quặc kia không khỏi khiến tôi chột dạ, bởi trông nó sao quá tự tin. Diondra cũng chẳng thấy khó chịu trước vầng sáng đang chĩa tới, thậm chí chẳng tỏ vẻ quan tâm tới tôi. Cô ta bước thẳng về hướng cái tiểu sành, không thèm nhìn tôi tới một giây.
Tôi để cho cô ta đi. Chỉ có tia sáng của chiếc đèn trên tay tôi bám theo và nó dừng lại trên cơ thể người đàn bà đó khi cô ta đứng lại bên tiểu sành, cúi đầu xuống nhìn vào trái tim đang đập bên trong.
Nó vẫn tiếp tục đập và phát âm trầm đục, để lại những tiếng vọng khiến tai tôi đau buốt.
Cô ta muốn gì?
Tại sao cô ta lại thay đổi như vậy?
Tôi nhớ rằng chính bản thân cô ta là người đã nói đến một mối đe dọa, nhưng liệu một dáng người như thế này có thể bị đe dọa được không? Hay chính cô ta mới chính là mối đe dọa.
Tôi không còn tin vào lời than thở của Diondra nữa, nhưng tôi chưa tìm được mối quan hệ giữa các sự kiện khác với sự thay đổi trước mắt mình.
Sau một vài nhịp loạn xạ ban đầu, tim tôi dần bình thường trở lại. Tôi thấy mình tự chủ và chuyển động dần dần về hướng cô ta.
Diondra không phản ứng.
Tôi cân nhắc, liệu cô ta có nhận ra tôi, có thể nói chuyện với tôi trong một chừng mực nhất định hay không, bởi ở đây có một con người rõ ràng đã biến thành một con quái vật.
Khi nghe thấy tiếng cô ta rên lên, tôi dừng chân. Diondra đang đứng sát chiếc tiểu sành, được bọc quang bởi vầng sáng lạnh lùng từ ngọn đèn pin. Một thân hình với những đường viền rất bén, giống như một bức tranh được vẽ bằng nét bút của quỷ sứ. Diondra không để ý đến tôi. Cô ta giơ cả hai tay lên và với những ngón tay dài khẳng khiu như chân nhện, cô ta ôm lấy vành bình. Thoạt đầu trông như cô ta đang bám vào đó, nhưng rồi cô ta cúi nửa người trên xuống, kề mặt sát vào thành bình để nhìn cho kỹ hơn phần bên trong.
Trái tim già nua vẫn đập. Với mỗi nhịp đập của nó, tôi lại cảm giác bao nhiêu những luồng máu cổ đại đang được đẩy ra khối mật bao quanh. Diondra rên lên. Tiếng rên không cho tôi biết liệu cô ta mừng vui hay sợ hãi, nhưng tôi nhìn thấy cô ta giật người lên. Giật về phía trước rồi lại giật về phía sau, luôn luôn trong cùng một nhịp điệu, trùng với nhịp đập của con tim cổ đại trong bình.
Rất chậm, dáng người đó dần dần đứng thẳng dậy. Những ngón tay dài như chân nhện vuốt dọc cơ thể. Thế rồi cô ta xoay lại và nhìn tôi. Việc vầng sáng của ngọn đèn pin chĩa thẳng vào mặt không khiến cô ta khó chịu, có vẻ như nó hoàn toàn chẳng hề tồn tại. Lần đầu tiên kể từ khi Diondra thay đổi, tôi nhìn thẳng vào mắt người đàn bà đó. Nỗi kinh hoàng dâng lên.
Một ánh mắt trầm trọng, có phần lạnh lùng, phần khác biểu lộ một cảm giác mà tôi rất khó hiểu. Đây là ánh mắt của những con thú dữ quan sát con mồi, sau khi đã quyết định ăn thịt kẻ yếu hơn.
Một sự so sánh khủng khiếp, nhưng chắc chắn còn được khẳng định hơn nữa qua chuyển động vành môi của người đàn bà, để lộ những cái răng sắc cạnh, trông như những viên đá hình chữ nhật nho nhỏ.
Cô ta không phải chỉ độc ác, con quái vật trước mặt tôi vừa độc ác vừa vô nhân tính. Nó sẽ giết những kẻ thù của nó bằng một phương thức nhất định, bởi tôi tin chắc Diondra chưa để lộ với tôi dù chỉ một phần sức lực của mình.
Dần dần, tấm màn bí mật trước mặt tôi loãng ra. Tôi tin chắc trái tim đang đập kia là một nguồn cung cấp sức lực. Nó truyền năng lượng cho Diondra. Như thế thì cô phải hài lòng mới phải, tại sao cô ta lại nói về một mối đe dọa? Một mối đe dọa từ bên ngoài có thật sự tồn tại không, hay chính bản thân cô ta hoặc cái bản ngã thứ hai của cô ta mới là nỗi đe dọa thật sự?
Phải chăng Diondra thật sự sợ hãi nó? Ánh mắt của cô ta không thay đổi. Tôi tin chắc cô ta sẽ không cất lời trước và trao cho tôi một lời giải thích. Vì vậy, tôi lên tiếng trước.
- Diondra Mayne, cô có nghe tôi không?
Tôi hầu như giật mình trước chính những âm thanh do mình thốt ra, bởi trong căn phòng kỳ quái này, nghe chúng như đang vang lên từ huyệt mộ.
Cô ta hiểu tôi và gật đầu.
Tôi hỏi tiếp.
- Trái tim gì vậy? Tại sao nó lại được giữ trong tiếu sành?
Khuôn miệng giật lên. Tiếng nói bật ra:
- Nó là tri thức...
Tôi đã tính đến mọi khả năng, chí có khả năng này là không.
- Tại sao lại là tri thức?
Diondra đọc được câu hoi tiếp nối trên mặt tôi và thậm chí tự động trả lời.
- Đây là tri thức từ thời cổ đại. Nó đã tìm đến với tôi. Tôi đã trở thành một. người hẩu của tri thức.
- Toán học chăng?
- Kể cả toán học.
- Ma thuật nửa chăng? - Tôi hỏi tiếp.
- Kể cả ma thuật.
- Tuyệt lắm! - Tôi thì thào và nhận thấy cơ thế mình căng lên - Ra nó là tri thức từ một thời xưa cũ.
- Rất xưa cũ.
- Cũ đến mức nào?
Trong đôi mắt cô ta thoáng hiện lên một ánh sáng, tôi cũng không xác định được cảm nhận thật hay tôi lầm?
Dù sao đi nữa, tôi cũng đang muốn nghe và nhận được câu trả lời.
- Con người đã quên họ đi rồi. Họ đã sống suốt thời kỳ xây dựng những nhà mồ rát lớn, trước cả thời Đại Hồng Thủy.
Giờ thì tôi hiểu rõ và không còn cảm thấy bất ngờ, bởi chính những nét vẽ trên tiểu sành đã nói lên điều đó.
- Vậy là Ai Cập thời cổ đại, là mối quan hệ với Atlantic?
- Chỉ là tri thức.
Câu trả lời khiến tôi không hài lòng.
- Thế thì nó ở đâu? Tri thức được chứa trong một trái tim không ngừng đập sao?
- Không, nó chỉ là nguồn năng lượng tràn vào người tôi. Nó giữ cho khối chất lỏng xung quanh tồn tại suốt nhiều ngàn năm nay. Nó là một phần của tri thức thế giới.
- Và cô biết nó?
- Tôi đã đón nó về với tôi.
- Ở đâu?
- Trong một đất nước cổ?
- Ai Cập hả?
- Đúng vậy!
Tôi thật không thích cái cảnh cứ phải kéo từng lời một ra khỏi miệng cô ta. Nhưng dù sao cũng đáng mừng là đã nhận được thông tin.
- Thì ra cô đã đến Ai Cập?
- Đúng, tôi đã đến đó và tôi đã theo những đường ngầm đi xuống thật sâu bên dưới những nhà mồ. Tôi đã tìm thấy nó, mang nó về với tôi, bởi tôi biết rằng giữa những gì chứa trong chiếc tiểu sành này và tôi có một mối quan hệ gắn bó. Tôi có thể mở cửa và không một ai cản được tôi, bởi tôi đi theo đường Psychonauten. - Cô ta cười chói chang - Nhân loại ngày hôm nay đã biết gì về kiến thức của những vương quốc xưa cũ? Chẳng biết gì cả! Con người ngày hôm nay thật ngu ngốc, họ không muốn chấp nhận rằng ngày trước người ta đã giỏi hơn rất nhiều. Người ta ngạc nhiên về tôi và về những khả năng của tôi, người ta tiến hành thứ nghiệm với tôi và hoàn toàn không nghĩ ra được sự thật hết sức đơn giản...
Tai nghe những lời giải thích, nhưng những suy nghĩ trong đầu tôi hướng về một phương khác, bởi cô ta vừa nhắc tới một khái niệm khiến cả người tỏi căng lên trong một hồi còi báo động.
Bọn Psychonauten!
Tôi biết nhóm người này, họ tự coi mình hậu duệ của một chủng loại người đã sống trước Đại Hồng Thủy. Đây là nhóm người có con mắt thứ ba, con mắt của một cái nhìn khác, con mắt của kiến thức, nó nằm ẩn đằng sau hai con mắt bình thường và đã bị thoái hóa đi theo thời gian. Ngày trước, cách đây một vài ngàn năm, những người Psychonauten đã tồn tại và họ đã biết rất nhiều. Họ nhận được kiến thức từ cả cư dân của những ngôi sao lạ lâu lâu lại đến thăm trái đất. Những kiến thức của họ không hoàn toàn mất đi. Ngay từ thời đó đã có những con người đặc biệt ra sức thu thập chúng, tạo thành một dạng thư viện. Đó là thư viện lớn đầu tiên của thời cổ đại, nó không được thế giới ngày nay biết tới, nó nằm ẩn bên dưới những Kim Tự Tháp bí hiểm. Chỉ một số những người trong cuộc là biết đến sự tồn tại của nó.
Tôi đã nghe kể về thư viện đó. Tôi đã có cơ hội ném một cái nhìn vào bên trong để rồi lại bỏ đi.
Chắc Diondra Mayne cũng đã tìm đến đúng con đường nọ.
Cô ta nhìn tôi, tôi nhìn thẳng lại, lòng đã hiểu ra nhiều điều. Người đàn bà cảm nhận thấy điều đó và cô ta biết tôi đang suy nghĩ về vấn đề gì.
Diondra mỉm cười, trông vẫn có vẻ như sắp sửa ăn thịt tôi, nhưng câu hỏi lại vang lên thật khác.
- Anh biết hết, phải không John Singlair?
- Vâng, tôi linh cảm thấy.
- Anh biết bí mật của những kim tự tháp?
Tôi gật đầu.
- Nếu cô muốn nói về kim tự tháp Cheops thì tôi cũng có thể hiểu được đôi điều.
- Hai chúng ta giống nhau! - Cô rít lên.
Không phải đâu, tôi nghĩ thầm và quay trở lại đề tài chính.
- Hai ta không thể giống nhau được. Tôi đã nhìn vào trong thư viện bên dưới kim tự tháp, tôi đã ló đầu vào bên trong căn phòng của kiến thức, thế nhưng tôi đã nhanh chóng bỏ ra đi. Nó không hấp dân tôi. Tôi cảm thấy mình không đủ tư cách, bởi tôi không muon tất cả những bí mật xưa cũ đó lại được mở ra với nhân loại của hôm nay. Hãy để chúng nằm ở đó, nơi người ta đã chôn cất chúng trước đây bao nhiêu năm trời. Tôi nghĩ như vậy và đã hành động như vậy, bởi tôi không thể làm khác.
Cái khuôn mặt đã thay đổi của Diondra giật giật lên. Nó nhắc cho tôi nhớ tới khuôn mặt của một người máy.
- Đúng, anh đã nghĩ như vậy, nhưng tôi thì không.
- Vậy là cô ăn cắp cái tiểu sành ở đó?
- Đúng, tôi đã mang nó theo mình. Tôi đã tự thưởng cho mình.
- Rồi sao nữa?
Diondra ném một cái nhìn về hướng chiếc tiểu sành.
- Tôi mở nó ra. - Cô ta giải thích - Thế rồi tôi nhận thấy có cái gì đang tràn vào người mình. Một hiện tượng tuyệt vời huyền bí, bởi trong khối chất lỏng kia là toàn bộ kiến thức của cả một dòng người xưa cũ. Tất cả những kiến thức đó đã được thu thập và truyền cho chỉ một người duy nhất, người đó vẫn còn tồn tại ngay cả sau cái chết. Người ta không thể hủy diệt ông ta, ông ta là npười bất tử theo kiểu cách riêng của mình, bởi ông ta cũng là một trong những hiện tượng thần bí.
- Hiện tượng thần bí của các dân tộc sống trên các hành tinh khác?
- Không, ông ta thuộc về nhóm khác, bởi thời đó cũng có nhiều giống người khác nhau cùng tồn tại. Có một giống người có mặt ở khắp mọi nơi, họ đã liên hệ với con người trên trái đất. Đó là thứ mà ông gọi là các giống người trên các vì sao. Nhưng ngoài ra còn các thực thể xưa cũ hơn nữa, họ sống trên mặt đất này, chỉ có điều họ che giấu bộ mặt thật của mình đằng sau một lớp mặt nạ. - Diondra bắt đầu cười khúc khích - Chẳng một ai nhìn được bộ mặt thật của họ đâu...
Trời đất, một linh cảm lóe lên trong tôi, cảm giác như nước dãi đang chuyển thành mật đắng. Chỉ bằng ngôn từ, thực thể trước mặt tôi đang mở ra một cánh cống rất lớn, cánh cổng mỗi lúc một ngoác thêm ra, cho tôi một cái nhìn toàn diện, nhưng chỉ có thể được giải thích từng bước, từng bước một.
- Vậy là những thực thể của bóng đêm? - Tôi thở hắt ra.
Diondra bật cười vang. Tiếng cười chói chang và tởm lợm ngân dài trong căn phòng. Tôi đã nói trúng hồng tâm và đột ngột tôi biết Diondra là ai.
Trước mặt tôi là một thực thể của bóng tối. Cái lốt con người chỉ là mặt nạ, bộ mặt thật bây giờ đang đứng trước tôi.
Tôi biết, những sự kiện sắp tới sẽ còn rất rất kinh hoàng...