Người lái xe mới của ông được giới thiệu là Janik, tuổi trạc trung niên và đội mũ da cũ của phi công thời Thế chiến thứ nhất. Anh ít nói. Suốt từ lúc xe rời sân nhà của Job cho đến khi họ ra xa lộ chính mười lăm phút sau đó, anh im lặng. Chỉ tới lúc họ tới gần tấm bảng chỉ dẫn có chữ Xa lộ Bắc-Nam, anh mới quay qua dặn dò người hành khách của mình:
- Chúng ta đang chở một đống than bánh. Nếu có ai hỏi thì nói chúng ta đi giao hàng cho đại lý quốc doanh ở Gnelsk. Tôi có công lệnh đi tới đó - Anh chỉ mấy tờ giấy nhét bên trong miếng cao su che nắng phía trên kính chắn gió. - Hãy tìm trong hộc để găng tay. Ông sẽ thấy có một cuống giấy CMND tạm. Nó đã hết thời hạn nhưng không sao. Nếu người ta mất giấy CMND thì mấy thằng ngốc ở cơ quan CMND cấp thứ này dùng tạm trong một tháng, nhưng ai cũng biết phải mất tới sáu tháng mới có thẻ mới.Ông cho tay vào hộc để găng tay, tìm thấy một mẩu giấy căn cước tạm, dơ bẩn và rách. Mẩu giấy ghi rằng tên ông là Stanislaus Wrek, tuổi ông bốn mươi sáu và rằng ông cao một thước sáu với tóc nâu, mắt xanh. Cũng giống bộ quần áo ông đang mặc, nhân dạng mới của ông chẳng có chi tiết nào hợp với ông.- Anh bạn này nhỏ hơn tôi nhiều quá - Ông lưu ý người lái xe.- Không sao. Họ chẳng bao giờ nhìn. Đó là lý do chúng tôi chở than bánh. Người ta nghĩ rằng nếu ông có than bánh cỡ này trên xe tải thì chẳng cần đi tới đại lý quốc doanh nào cả. Vậy nên cảnh sát có chặn lại thì chỉ là để lấy ít bánh than thôi. Ngay cả trong vùng mỏ than cũng khó kiếm ra than bánh.- Còn về quân đội thì sao? Tôi thấy hình nhử họ đang kiểm tra đường?- Quân đội đang lùng kiếm mấy chiếc xe bị ăn cắp. Và súng. Ông không có súng, phải không?- Không, không.- Vậy thì khỏi lo. Âm nhạc có làm phiền ông không?Ông lắc đầu. Âm nhạc, rộn ràng như tiếng đàn phong cầm trong nhà thờ, tràn ngập phòng lái chiếc xe tải nhỏ. Trong những nhịp điệu vừa pha trộn vừa chói nhau đó, ý nghĩ của ông loay hoay theo những giả thuyết không ăn khớp nhau. Ông nhớ lại thưở xa xưa, lúc một nửa triệu lính lý ra rút về theo Hiệp ước Warsawa thì lại bị tập trung ở biên giới vì có một bản báo cáo nói rằng họ là những đơn vị phản cách mạng đã trở mặt, công khai đối đầu với chính phủ - bản báo cáo đó do Liên Sô chế tạo. Chuyện giống như thế có thể xảy ra thêm lần nữa. Trừ phi không có ai thêm lần nữa chế tạo ra một bản báo cáo. Truyền đơn là thật. Liệu người Nga có thể dùng biến cố này để loại bỏ chính phủ hiện nay và dựng lên một chính phủ ngoan ngoãn hơn, răm rắp phục vụ cho nền thống trị của Mátcơva? Nếu như thế, phải chăng bốn phận của tôi là ngăn chặn sự việc đó?Ông mệt mỏi. Âm nhạc, dải đường trước mặt trắng và cô đơn dưới ánh đèn xe, tất cả cùng tác động như thôi miên ru ông ngủ. Chừng một giờ sau ông thức giấc, thấy chiếc xe tải đang đi ngang một thôn làng, nhưng đường quê vắng vẻ, nhà cửa tối thui. Xe dừng lại ở một cột đèn giao thông, và ông nhìn các cửa tỉệm mặt tiền có gắn cửa chớp trong một trung tâm thương mại, nhìn một con mèo đơn độc đang chạy ngang đường như kẻ cắp rồị biển mất trong một ngỏ hẽm. Đèn đổi sang màu xanh. Khi xe tiếp tục lăn bánh, ông thấy cuối đường đằng xa, có đèn đỏ chớp nháy và hai chiếc xe đang đậu chặn giữa đường. Ông quay qua người lái xe.- Cái gì vậy?- Không biết. Thông thường ban đêm giờ này đâu có như vậy - người lái xe nói, giọng đầy thắc mắc.Xe tiếp tục chạy. Khi họ tới gần, đèn đỏ đang chớp nháy chuyển thành đèn đỏ cố định. Một cảnh sát sắc phục đứng sát bên đèn đỏ, cầm súng tiểu liên tự động. Chiếc xe tải dừng lại. Lập tức, ba người cảnh sát bao vây xe. Một người bấm đèn pin soi vào đống than bánh. Lát sau, một người khác leo lên thùng sau của xe. Janik quay qua ông, nháy mắt.- 'Tôi đã nói với ông rồi mà - anh nói.Đột nhiên, một ngọn đèn pha chiếu vô phòng lái, làm ông choá mắt.- Chứng minh nhân dân? - một giọng cất lên.Ông xuất trình mau giấy tạm. Janik đưa người cảnh sát thẻ của mình ở phía cửa xe bên kia.Sau đỏ một chút, cảnh sát trả thẻ lại:- Có công lệnh chở than bánh này không? - một giọng hỏi.Janik lôi giấy tờ từ tấm che nắng ra. Tạm lắng một chút.- Đại lý Scarnia - một giọng nói - Được rồi, chúng ta đưa các người tới chỗ đó.- Cái gì? - giọng Janik hỏi lớn, kinh ngạc và khổ sở.- Chúng tôi được lệnh kiểm tra tất cả các xe giao hàng. Chúng tôi sẽ điện thoại cho Đại lý Scarnia xem có đúng lô hàng này không?- Nhưng lúc này đã nửa đêm - Janik nói.- Vậy thì chờ tới sáng mai, - một giọng buông thõng - Cho xe chạy tới đằng trước.Cửa phòng lái phía tài xế bỗng bị kéo ra và một cảnh sát sắc phục nhảy lên ngồi cạnh Janik.- Được rồi - người cảnh sát nỏi với tài xế, - Chỉ việc chạy thẳng, tới ngã tư đầu tiên thì quẹo trái.Janik vô số xe.- Tôi không muốn phiền phức vì mấy bánh than này - Janik nói - Tôi sẽ mất một đêm ở đồn cảnh sát vì cái đống bánh than khốn kiếp này. Anh muốn than bánh, được thôi, anh sẽ có chúng ngay. Tôi sẽ đổ hết xuống đồn cảnh sát nếu các anh muốn.Người cảnh sát không trả lời. Chiếc xe tải quẹo trái.- Ch!!!8274_17.htm!!! Đã xem 28436 lần.http://eTruyen.com