- Và ký vào đây- Lane lật đến trang cuối tờ hợp đồng hợp tác kinh doanh và chỉ vào chỗ cần có chữ ký cuả Rachel. Rachel ký tên cô vào chỗ cần có chữ ký cuả Rachel. Rachel ký tên cô vào chỗ trống rồi ngồi thẳng lên bên cái bàn giấy đồ sộ trong văn phòng ông- Đó là bản chót- Ông xếp các bản phụ cuả tờ hợp đồng thành một xấp, trong khi cô đặt cái bút bằng vàng xuống mặt bàn giấy- Bản này cuả em- Ông nói và đưa cho cô bản nằm trên cùng- Sung sướng không? - Vì anh có hùn vốn, dĩ nhiên- Rachel mỉm cười và quay ra nhìn xuống thành phố, cô biết chỉ còn một điều có thể làm cho cô sướng hơn: đó là làm chủ River Bend. - Chúng ta phải ăn tối với nhau tối nay để mừng. Tiếng ông nghe gần hơn, và cô nhận ra Lane đã rời bàn giấy đi đến cạnh cô. Cái ghế bọc nệm quá dày và đắt tiền không kêu gì cả. Cô nhìn quanh văn phòng ông, và thưởng thức các đường nét hiện đại, gọn ghẽ cuả nó. Giống như cả tòa cao ốc, văn phòng giám đốc rộng rãi này toàn bằng Chrôm và kính, và nhờ nằm ở góc nên cho phép nhìn xuống một quang cảnh rộng cuả trung tâm Houston. Căn phòng cân đối và có phong cách, mọi đồ đạc đều cân xứng với nhau, kể cả cái bàn giấy đồ sộ. - Em thích lắm- Cô quay lại nhìn ông, rồi ngập ngừng- Anh không nói có gặp lại Abbie không từ khi...- Cô bỏ lửng câu nói, vì biết rằng không cần nhắc lại với ông cuộc gặp gỡ tai hại giữa Abbie và cô trong tuần trước. - Anh gọi điện thoại hôm qua để cho cô ta biết chúng tôi đang gởi đến bản kẽm cuả cuốn danh mục về các món đem bán để cô ta kiểm tra lại có gì sai tra tự điển...chữ Ả Rập, dĩ nhiên- Không thấy cô mỉm cười sau câu nói hài hước cuả ông, Lane thở dài- Em vẫn không đổi ý phải không? Dù rằng em biết họ cảm nghĩ như thế nào? - Không. Em vẫn muốn chúng ta mua nó. Em nghĩ anh cho rằng em sai. - Không, không, anh không nghĩ vậy- Ông suy nghĩ trước khi nói tiếp- Thật ra, sau khi em ra về hôm đó, Abbie cho anh hay rằng cô ta và mẹ cô ta chán ghét cái trại ấy. Cô ta bảo muốn nó bán đi thật chóng. - Cô ta nói vậy à? Sao cô ta có thể nói vậy? River Bend là di sản cuả Dean. Gia đình ông làm chủ ở đó đã một trăm năm mươi năm nay. Sao cô ta có thể nhìn thấy nó lọt vào tay một người lạ? - Anh không biết. Nhưng đó là lời cô ta nói. - Vậy thì em không để cho việc ấy xảy ra. Em không thể. Em biết anh nghĩ rằng em đang điên rồ và bị ảnh hưởng cuả tình cảm. Có lẽ chúng ta nên xé bỏ các giấy tờ hùn hạp này, vì em biết anh không tán thành việc mua River Bend. - Em lầm rồi. Anh không thấy có lý do gì là không nên mua nó, nhất là khi em muốn nó nhiều như vậy. - Anh nói thật chứ? - Làm sao anh có thể nhìn vào đôi mắt xanh này mà nói không? - Lane!- Cô kêu lên, và cười lớn, rồi hôn ông, một cái hôn nồng nàn, ngay lúc đó cô yêu ông hơn lúc nào cả. Hai bàn tay ông vuốt lưng cô qua lớp vải áo mỏng và cô nảy lên áp sát vào mình ông. Cô muốn giây lát này kéo dài, ấm cúng quá, gần gũi quá, và sung sướng quá. Cô đang nắm thế giới trong lòng bàn tay. Chỉ có một điểm đen trong đó, ấy là Abbie đã thuyết phục được Lane mua River Bend trong khi cô không bảo được ông. Lane dịu dàng gỡ hai tay cô đang bá cổ ông, và nhả cặp môi cô ra. - Anh chưa từng quyến rũ một người phụ nữ đẹp nào trong văn phòng anh, nhưng nếu cứ như thế này, thì em sẽ là người đầu tiên.- Em chắc chắn rằng em hiện đang là người phụ nữ sung sướng nhất trên cõi thế gian này, Lane ạ. Không những em có anh, mà River Bend sắp thuộc về em nữa. Đôi khi em tự hỏi có phải em đang nằm mơ...rằng có lẽ không có gì xảy ra cả...rằng anh không hề hôn em cách đây một phút. - Anh thì thấy rất thật. Mọi việc khác cũng thế, anh hứa với em vậy. Anh sẽ sắp đặt để một người phụ tá thay mặt chúng ta ở cuộc bán đấu giá. - Khi em liếc qua bảng kê khai các con ngựa đẻ sẽ bán, em thấy vài con có thể mua được. Dĩ nhiên, em chỉ căn cứ trên dòng máu cuả chúng trong mình, chứ chưa hề thực sự thấy chúng. Lẽ tự nhiên, em sẽ coi trước khi mua. - Em vừa nói em muốn dự cuộc bán đấu giá, phải không? - Phải. Nhưng chắc Abbie không muốn thấy mặt em ở đó. - Cô ta không thể cấm cưa? em. Cuộc bán đấu giá mở cửa cho tất cả công chúng, trong đó có em. - Có lẽ bận sau gặp cô ta, anh nên cho cô ta biết như vậy. - Phải. Bây giờ không phải anh muốn đuổi em, nhưng anh có một buổi họp trong năm phút. Anh sẽ đón em lúc bảy giờ để đi ăn tối. - Em sẽ chờ anh- Cô tiến tới và hôn cái nữa. Khi đi ra, Rachel cầm lại cái ví da cá sấu cô để trên ghế. Cô nhắc đi nhắc lại với mình rằng cô sắp trở thành nữ chủ nhân mới cuả River Bend, và Abbie sẽ bị đẩy ra khỏi đó. Cô sẽ ở ngôi nhà cuả Dean. Cô sẽ tiếp tục truyền thống gia đình. Và cô sẽ điều khiển trại gây giống ngựa Ả Rập River Bend. Cô có cảm tưởng khoái trá mình có quyền lực. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy có thể làm bất cứ gì, có thể trở thành bất cứ ai. Không cái gì có thể ngăn chặn cô, kể cả sự xấu hổ về quá khứ, hay Abbie, không cái gì cả. Cô băng nhanh qua văn phòng bên ngoài, không để ý đến người thư ký cuả Lane và một người đàn ông đang đứng ở bàn giấy. Cô đang chờ thang máy thì người ấy cũng tới đứng chờ. Cô lơ đễnh liếc nhình anh ta và nhận ra đó là người đã xen vào can Abbie hôm nọ. Theo Lane cho biết, chàng ta tới lui với Abbie thường xuyên. - Ông là Mac Crea Quilder, phải không? - Đúng vậy- Chàng ta gật đầu, mắt giữ nguyên vẻ dè dặt. Rachel không tránh khỏi so sánh giữa chàng ta và Lane về mặt thể chất. Quilder cao hơn, vai rộng hơn, và hông đẹp hơn Lane. Tóc chàng ta dày, sẫm và quăn; tó Lane bạc trắng và thẳng. Lan cạo râu nhẵn nhụi, còn Quilder để bộ ria mép, nhưng chàng ta không có cái vẻ thanh nhã hấp dẫn mà Rachel thấy ở Lane. Rõ ràng Abbie ưa cái kiểu người phong trần, mạnh bạo hơn. - Lane có nói ông thường tới thăm Abbie. - Có- Chàng ta xác nhận, và nhìn ngay mắt cô. Cô đã trông chờ chàng ta nhìn vào mặt cô và để ý đến những nét giống nhau với Abbie, nhưng chàng ta không làm vậy, mà làm như hai người chẳng giống nhau tí nào. - Thang máy đã tới. Chàng ta giữ cửa thang máy cho cô bước vào, rồi bước theo. Chàng ta bấm nút tầng trệt. - Có phải ông đứng nói chuyện với người thư ký cuả Lane lúc nãy khi tôi ở văn phòng ông ta ra? - Phải. - Ông ấy bảo có một cuộc họp. Có phải với ông không? - Không, tôi chỉ đến hẹn giờ để nói chuyện với ông trong tuần. - Về Abbie? - Không. Về công việc làm ăn. - Tôi nhớ rồi. Lane nói ông muốn bàn với ông ta về một phát minh gì đó cuả ông, dính dáng đến việc khoan giếng dầu, tôi nghĩ vậy. - Đúng vậy. - Tôi biết ông ta có vẻ chú ý đến chuyện đó. Ông có thấy gì trở ngại nếu tôi tham dự buổi họp giữa ông và Lane không? Tôi cũng muốn đầu tư vào một công chuyện như thế. - Tôi không ngại gì cả, nếu Lane không ngại. - Ông ấy sẽ không ngại- Nhưng Abbie sẽ ngại. Rachel mỉm cười, thích thú vì ý nghĩ đó.