Trước khi chúng tôi dọn đi, suốt cả ngày ba tôi và bác tôi chất đầy lên xe tải một lô thùng mà mẹ tôi đã bọc lại. Chúng tôi dự định sẽ khởi hành sáng hôm nay. Lynn và tôi ngồi trước thềm hàng ba nhìn mọi người làm việc. Bác Katsuhisa không muốn chúng tôi vô giúp bởi vì bác nói đây là việc dành cho đàn ông. Lynn và tôi bày trò chơi chiến trận bằng những quân cờ. Giữa giờ nghĩ mệt, bác katsuhisa bước lên thềm vỗ tay ba lần, rút ra một cái khăn tay rồi hỉ mũi vô đó. Ông vỗ tay thêm một cái nữa và nói, “Bác chính là tay kỳ thủ số một Nhật Bản đây”. Đó là một lời thách đấu đối với Lynn. “Cháu có dám chơi một ván không?” Lynn bày bàn cờ ra. Bác xắn tay áo, như thể đánh cờ là một việc lao động đầy khó nhọc và phức tạp. Lynn chiếu bí bác chỉ trong vòng mười lăm phút. Bác chẳng phải là một tay chơi cờ giỏi như ông cứ bắt chị chơi tiếp hết ván này tới ván khác để có thể thắng lại. Ba tôi lại tiếp tục chất đồ lên xe, nhưng bác Katsuhisa thậm chí chẳng để ý. Ông thua cả ba ván! Bác lặp lại ông là tay kì thủ Nhật Bản số một nước Mỹ. Tôi không hiểu ông dựa vào đâu mà lại cho mình như vậy. Khi Lynn thắng ông, tôi làm ra vẻ thản nhiên, nhưng trong bụng thì reo mừng chị. Sau ván thua chứ ba, bác bước khỏi thềm và ủ rũ nhìn mảnh sân đầy sỏi. Ông bắt đầu phát ra tiếng đồng từ trong cổ họng. Ông kêu, “daa, uuu-Daa! Gaa! Gaa! Gaa! Hấc-hấc-hấc! Khạc-khạc-khạc-khạc-khạc!!” Rồi một cục nước bọt vọt ra từ miệng ông như một trái bóng chày và bay ngang qua bãi sỏi. Nó văng trúng vào cái cây duy nhất của chúng tôi và chảy tư từ xuống vỏ cây. Lynn và tôi đưa mắt nhìn nhau, chị nhướng mày lên như muốn nói. “Thấy chưa, chị đã nói bác là một người kỳ cục mà”. Nhà tôi nghèo, nhưng đối với người Nhật thì dù có nghèo mấy họ cũng chẳng bao giờ mượn tiền ai, vậy đó. Cho nên cứ mỗi ba năm một lần, chúng tôi ráng hết sức mua thật nhiều gạo, loại bao hai mươi ký, và không phải lo nghĩ chuyện tiền bạc nữa cho đến khi cả nhà ăn tới bao gạo cuối cùng. Không có bất cứ thứ gì bị lãng phí trong nhà. Ba mẹ chúng tôi thường làm món ochazuke cho bữa ăn sáng, món này làm từ trà xanh trộn với cơm vét từ cơm khô ở đáy nồi. Để di chuyển tới Georgia, ba tôi và bác chất lên xe tải tất cả những bao gạo còn lại mà chúng tôi chưa bán trong cửa hàng. Tôi thấy ba mẹ tôi nhìn đống gạo trong xe, và tôi có thể nhận ra đống gạo đó làm ba mẹ yên tâm. Chúng làm ba mẹ cảm thấy an toàn. Tôi thích nhìn ba mẹ tôi theo cách đó, đặc biệt là mẹ tôi, người có vẻ như không bao giờ yên tâm. Mẹ tôi như là một bông hoa mảnh mai, hiếm có và xinh đẹp. Ba thường nói với tôi như vậy. Mẹ hầu như chẳng nặng hơn Lynn là bao. Mẹ mảnh khảnh tới nỗi nếu có người vô tình va phải thì bà có thể bầm tím cả người. Có lần mẹ té xuống một nấc thang và bị gãy chân. Rõ ràng đối với mẹ thì ngay cả một bậc thang thôi cũng có thể nguy hiểm. Thậm chí khi thấy tôi bước tới gần một bậc thang bà cũng la lên, “Cẩn thận con!” Mẹ tôi không thích chúng tôi chạy giỡn hoặc leo trèo, bởi vì điều đó nguy hiểm. Mẹ không muốn chúng tôi đi bộ trên con đường vắng gần nhà và chẳng ai biết được lý do tại sao. Mẹ cũng không muốn chúng tôi vào đại học sau này, vì mẹ sợ chúng tôi sẽ có những suy nghĩ khác thường. Mẹ thích yên ổn và lặng lẽ. Ba tôi thường hay nói, “Xuỵt, mẹ đang tắm”, hay là “Im coi mấy đứa, mẹ đang uống trà”. Chúng tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao không được phép làm ồn khi mẹ đang làm bất cứ chuyện gì đó. Điều mà mẹ hay nói với chúng tôi bằng giọng êm như hát của bà là “Shizukani!” với ba tôi. Bà làm đồ ăn cho ông và bóp chân cho ông, vì vậy bà để cho mẹ giữ tất cả tiền bạc. Lynn nói chắc chắn mẹ biết kỹ thuật xoa bóp chân khiến cho mấy ông bố trở nên khờ khạo. Ba rất thương mẹ. Điều đó khiến tôi cảm thấy yên tâm. Cái đêm trước khi chúng tôi dọn đi, ba và bác tôi ngồi trên một gốc cây cụt dọc đường. Lynn và tôi lén nhìn ra họ trước khi đi ngủ. Bác thì cứ nói và ba thì cứ nghe. Thỉnh thoảng hai người cười phá lên. Tôi hỏi, “Hai người đang nói chuyện gì vậy?” “Nói chuyện phụ nữ”, Lynn trả lời một cách sành sỏi. “Nói gì về phụ nữ?” “Họ cười khi nhắc tới những người đẹp”. “Ái chà! Thôi chúc chị ngủ ngon!” “Ừ, chúc em ngủ ngon!” Vào lúc nửa đêm, mẹ tôi bước vô phòng ngủ, bà luôn luôn làm vậy để yên bụng là chúng tôi đã ngủ say. Như thường lệ, Lynn đã ngủ còn tôi thì thức. Thường thì khi còn thức, tôi hay giả bộ ngủ say để khỏi bị la. Nhưng tối hôm đó tôi lại lên tiếng, “Mẹ?” “Khuya rồi, sao con còn thức?” “Con không ngủ được mà không có Bera-bera”. Bera-bera là con thú nhồi bông cưng của tôi, mẹ đã gói nó lại trong một cái hộp. Bera-bera rất nhiều chuyện, nó cười rất to và đôi khi còn lên mặt với tôi nữa, nhưng tôi vẫn thích nó. “Một ngày nào đó con sẽ chẳng còn nhớ tới Bera-bera đâu”. Mẹ tôi dịu dàng nói, hình như ý nghĩ đó khiến mẹ hơn buồn. Ý nghĩ đó cũng làm tôi hơi buồn. Mẹ hôn lên trán tôi rồi đi ra. Tôi nghe bên ngoài có tiếng ồn: “Daa! Uuui-daa!” Tôi nhổm dậy và nhìn bác Katsuhisa đang khạc. Ba tôi không còn ngồi ở gốc cây nữa. Chỉ có mình bác Katsuhisa ngoài đó. Bác điên, chắc chắc như vậy. Chiều hôm sau chúng tôi rời Iowa lúc trời chập choạng tối. Chúng tôi dự trù đi buổi sáng nhưng trễ một chút so với kế hoạch bởi vì một vài nguyên nhân. 1. Tôi không tìm thấy cái hộp đựng Bera-bera, và tôi nghĩ nó đã bị mất. Lẽ tất nhiên tôi cuống lên. 2. Ba mẹ tôi để sáu trăm đô-la lẫn lộn ở đâu đó. 3.Lynn không tìm ra cái áo len có thuê hoa ưa thích của chị. Tất nhiên chị cũng rối lên. 4. Bác Katsuhisa ngủ quên, và chúng tôi nghĩ đánh thức ông dậy là bất lịch sự. Rồi bác tự thức dậy. Ba mẹ tôi tìm ra tiền của họ. Nhưng Lynn và tôi không tìm ra các món đồ của mình, và tất nhiên cả hai đứa tôi vẫn cứ như đang ngồi trên lửa. Sau cùng, mẹ tôi nói, “Phải đi thôi, chớ biết làm sao giờ!” Mẹ nhìn Lynn và tôi, đang khóc. “Có lẽ hai đứa con nên đi cùng xe với bác”. “Ồ, đừng”, bác tôi nói. “Tôi không muốn giành hai đứa nhỏ dễ thương này của cô” Mẹ nói, “Không, em không muốn anh ngồi xe một mình buồn”. Vì vậy, chúng tôi leo lên chiếc xe tải ồn ào cùng với ông bác cũng ồn ào của mình. Rồi chúng tôi khóc tưng bừng đến nỗi bác nhất quyết không đi chung với chúng tôi nữa. Ông tấp xe vào một bên lề. Chúng tôi leo lên xe của ba mẹ và khóc dữ đến nỗi họ cũng phải tấp vào lề và quyết định bằng cách tung đồng xu với bác Katsuhisa. Bác thua, cho nên chúng tôi phải leo lên xe bác trở lại. Ở Iowa, Lynn và tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi không hiểu vì sao chúng tôi phải bỏ nơi ấy ra đi vì một chỗ làm mới mà ba tôi cho biết đó là công việc nặng nhọc nhất ông từng làm. Tôi không hiểu vì sao chúng tôi phải di chuyển tới một bang ở miền Nam, nơi mà ba tôi không hiểu nỗi một từ người ta nói, bởi vì cái giọng miền Nam của họ. Tôi không hiểu vì sao chúng tôi phải rời bỏ căn nhà mình đang ở để tới một căn hộ khác còn nhỏ hơn. Một hồi sau thì Lynn và tôi hết khóc nổi và ngồi ủ rũ trong xe bên bác Katsuhisa. Tôi biết nếu nghĩ tới con Bera-bera thì tôi sẽ khóc. Nhưng tôi không biết làm gì khác, cho nên tôi lại nghĩ về nó. Nó vừa giống con chó, vừa giống con thỏ, lông nó màu cam. Nó là người bạn thân nhất của tôi, sau Lynn. Tôi la lên: “Con muốn có con Bera-bera!” Chị Lynn la lên: “con muốn cái áo len!” Cả hai đứa tôi lại òa khóc. Buổi tối hôm đó trời ấm áp. Cứ mỗi lần chúng tôi ngưng khóc, thì âm thanh duy nhất ở trong chiếc xe tải là tiếng bác tôi nhai thuốc lá nhóp nhép. Tôi thấy khiếp khi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi bác tôi phun đống thuốc đó ra. Lúc này ông quay cửa sổ xuống, tôi nghĩ sắp sửa có một cú phun khủng khiếp. Thay vì vậy, bác nhìn chúng tôi một cách bí hiểm. Ông nói, “Bác sẽ dạy cho mấy đứa con gái tụi mày phun như một tay tổ” Chị tôi liếc nhìn ông. Chị ngưng khóc. Tôi cũng vậy. Tôi thấy rõ ràng chị nghĩ sẽ thú vị khi học cách phun tay tổ đó. Tôi cũng vậy. Còn mẹ chắc sẽ giết bọn tôi chết tươi. Lynn nói, “Cũng được”. Bác ợ một tiếng rất to, rồi liếc bọn tôi. Tôi hiểu rằng tiếng ợ đó chuẩn bị cho một cú phun. Tôi hớp một chút không khí và ợ theo. Lynn cũng vậy. Rồi bác tằng hắng trong cổ họng của mình. Tiếng tằng hắng càng lúc càng to, thậm chí át cả tiếng động cơ, giống như đang diễn ra một cuộc chiến ì xèo trong đó. Lynn và tôi thử tằng hắng trong cổ họng như bác. Bác kêu “Hấc-hấc-hấc!” Lynn và tôi bắt chước theo ông: “Hấc-hấc-hấc!” “Khoọc-khoọc-khoọc!” “Khoọc-khoọc-khoọc!” Bác xoay về phía cửa sổ đang mở, và một cục nước vàng màu đỏ nhìn giống như một con dơi bay ào ra khỏi hang. Chúng tôi ngoái cổ ra sau nhìn nó văng đi. Tôi cũng có phần nào muốn nó văng trung chiếc xe hơi chạy ngay phía sau, nhưng nó không trúng. Tôi ngả người qua Lynn và thò đầu ra khỏi cửa sổ. Tôi la lên, “Kha-aaa!” và một dòng nước miểng nhỏ xíu chạy xuống cằm tôi. Không ai nói gì nữa. Vì lẽ gì đó sự im lặng làm tôi khóc trở lại. Chắc là bác không nín nổi nữa, nên bác bắt đầu ngâm nga tên của tôi, “Katie, Katie, Katie…” Rồi bác hát bài Katie theo giao điệu của bài “Row, row, row your boat”, “America the beautiful”, “Kookaburra” và một vài bài hát mà tôi không nhận ra. Ví dụ, bác hát “Ồ, Katie, Katie, vì những bầu trời mênh mông, vì Katie kaite katie”. Ông làm tôi cười khúc khích. Giống như có ai đó đang thọc lét tôi vậy, tôi một lúc quên con Bera-bera. Lynn mỉm cười hài lòng. Tôi biết vậy bởi vì chị thích tôi được hạnh phúc. Gió thổi vào tóc chúng tôi trong lúc bác Katsuhisa tiếp tục hát những bài Katie. Tôi nhìn ra cánh đồng ngoài kia và cố tìm chòm sao Sode Boshi, như hình ống tay áo Kimôn trên bầu trời, nơi mà bác Katsuhisa nói người tây phương trông thấy chòm sao Thiên lang của họ. Rồi bác tôi bắt đầu hát những bài Lynnie. Chị Lynn cười, và cười hoài.