Mười ngày sau, chàng đến bờ sông Tương. Trời đã trở rét đậm, tuyết rơi phủ trắng hàng cây cạnh bờ và vạn vật. Thấy đò vẫn còn ở tít mạn Đông, chàng bước vào phạn điếm gần đấy ăn trước. Kiếm Vân không uống rượu, nhưng khi tiểu nhị dọn cơm canh lại có kèm bình rượu nhỏ, chàng mỉm cười uống thử một chung.Kim Ưng chắc không bắt được con thỏ nào nên hạ cánh bước vào đòi ăn. Kiếm Vân gọi cho nó hai cân thịt bò sống. Thực khách trong quán trầm trồ khen ngợi con chim quý.Ăn xong, thoáng thấy đò đã đến giữa sông, chàng gọi tiểu nhị tính tiền rồi đứng lên bước ra khỏi quán.Vừa đến cửa, chàng phát hiện có bàn tay thọc vào thắt lưng, chỗ chàng dắt túi bạc. Kiếm Vân không hề quay lại, nhưng bàn tay hữu của chàng đã nắm chặt cổ tay tên móc túi. Chàng ung dung dắt gã đi về phía bờ sông. Đến nơi, chàng quay sang lạnh lùng bảo:- Ngươi còn trẻ sao không kiếm việc lương thiện mà làm, lại học thói bất lương?Thì ra đó chính là tên khất cái lúc nãy ngồi trước cửa phạn điếm. Mặt gã lem luốc nhưng đôi mắt tinh anh, linh hoạt. Gã gượng cười, khoe hàm răng trắng tinh như ngọc:- Xin đại ca tha cho một lần, tiểu đệ nhịn đói từ hôm qua đến giờ nên phải làm bậy.Kiếm Vân nhìn sâu vào đôi mắt sáng, cảm nhận được vẻ thành thật nên buông tay gã ra, móc túi bạc trao cho gã một nén mười lượng:- Ngươi cầm lấy chút bạc này mà ăn uống. Nhưng đừng móc túi nữa, lỡ bị người khác bắt gặp sẽ bị đòn đấy.Tiểu hóa tử nhận bạc cười khì khì:- Đại ca quả là người rộng rãi, tiểu đệ tên gọi Hàn Tiên, dám hỏi danh tính đại ca.Kiếm Vân cười mát:- Ta là Cổ Kiếm Vân.Hàn Tiên hỏi tiếp:- Cổ đại ca định đi đâu?- Giang Tây!Hóa tử mừng rỡ bảo:- Tiểu đệ cũng đang trên đường về Giang Tây. Hay đại ca cho tiểu đệ đồng hành được không?Nụ cười của gã rất hồn nhiên và chân thật. Kiếm Vân suốt một thời thơ ấu chỉ làm bạn với Kim Ưng, nay gặp họ Hàn tính tình lanh lợi, hoạt bát, chàng sinh lòng cảm mến:- Cũng được, nhưng đò đã sắp sang sông, ta chờ ngươi ăn sao kịp?Hàn Tiên phì cười:- Bên kia sông cũng có quán cơm, sang đấy ăn cũng được, tiểu đệ nhịn đói quen rồi.Đò chật, hai người ngồi sát bên nhau, Kiếm Vân ngạc nhiên khi thấy họ Hàn lem luốt, y phục vá víu mà cơ thể không hề hôi hám.Đến bờ Đông, hai người vào phạn điếm. Kiếm Vân ngạc nhiên khi thấy Hàn Tiên gọi một lúc sáu, bảy món ăn, nhưng mỗi dĩa gã chỉ ăn vài miếng. Lúc tính tiền, Kiếm Vân không khỏi đau lòng khi thấy Hàn Tiên đã xài gần hết mười lượng bạc mà chàng cho gã.Ra đến ngoài, Kiếm Vân mở bọc hành lý, lấy ra mười nén bạc trao cho họ Hàn, lạnh lùng bảo:- Ngươi cầm lấy số bạc này rồi đường ai nấy bước!Hàn Tiên sửng sốt hỏi:- Tiểu đệ có lỗi lầm gì mà đại ca xua đuổi?Chàng thở dài bảo:- Ngươi chưa từng khó nhọc để mưu sinh nên không biết trân trọng những vật thực của thế gian. Hàng trăm vạn người phải đổ mồ hôi để cung cấp những món ăn lúc nãy. Bản thân ta cũng đã lặn lội rừng sâu, cõng từng bó củi, bắt từng con thú, nên không thể chịu được cách ăn uống hoang đàng của ngươi.Hàn Tiên sợ hãi, nắm chặt tay chàng van xin:- Tiểu đệ biết lỗi, xin đại ca lượng thứ. Thề có hoàng thiên chứng giám, từ nay tiểu đệ sẽ ăn hết những món mình gọi ra, không dám phung phí nữa.Đôi mắt to tròn của gã nhòa lệ và đầy vẻ thiết tha, khiến Kiếm Vân động lòng trắc ẩn. Chàng thở dài:- Thôi được! Nếu ngươi đã lập trọng thệ như thế, ta cũng chẳng thể nhẫn tâm.Hàn Tiên mừng rỡ liếc chàng:- Đại ca tướng mạo tôn quí, tính tình rộng rãi, không ngờ lại có quá khứ cơ cực như vậy?Kiếm Vân là người trầm lặng, ít nói nhưng Hàn Tiên chẳng hề để ý đến điều ấy. Gã luôn miệng nói cười, kể chuyện cố sự võ lâm cho chàng nghe. Thấy gã kiến văn uyên bác, thông thuộc qui củ giang hồ, lai lịch hảo hán thiên hạ, Kiếm Vân vô cùng khâm phục.Họ đến huyện Hành Dương lúc trời sụp tối. Hàn Tiên nhanh nhẩu dẫn chàng vào một khách điếm nhỏ. Gã lớn tiếng bảo chưởng quầy cho hai phòng. Kiếm Vân nhíu mày nói:- Một phòng cũng đủ cho hai người, cớ chi phải mướn đến hai phòng?Hàn Tiên sững người, nhưng nhớ đến tính tiết kiệm của chàng, gã cắn răng bảo:- Dạ, đại ca nói đúng, một phòng cũng được.Kiếm Vân bỏ hành lý và trường kiếm lên giường, rủ Hàn Tiên đi tắm. Gã bối rối đáp:- Tiểu đệ thân thể yếu đuối, trời Đông không dám đụng đến nước, chỉ lau sơ thôi. Đại ca vào tắm trước đi.Kiếm Vân tắm gội xong bước ra. Hàn Tiên vào nhà tắm, hai khắc sau mới xong, nhưng những vết lem luốc đã sạch sẽ, nhưng thay vào đó là những vết máu sạm màu. Kiếm Vân ngỡ ngàng đưa tay sờ mặt họ Hàn rồi bảo:- Ngươi bị thế này lâu chưa?Gã ấp úng đáp:- Từ ngày còn rất nhỏ.Kiếm Vân chăm chú nhìn, thở dài bảo:- Nếu không có những vết máu đáng ghét kia, ngươi đáng gọi là mỹ nam tử.Hàn Tiên ngượng ngùng đáp:- Dù sao cũng chẳng thể anh tuấn, hiêng ngang bằng đại ca.Hai người thả bộ dạo quanh huyện thành tìm nơi dùng bữa tối. Hàn Tiên có vẻ rất thông thuộc địa phương này. Gã dẫn chàng đến một quán cơm sang trọng. Biết chàng ngần ngại, gã lớn tiếng bảo đảm:- Đại ca yên tâm, quán này có nhiều món ngon và rất rẻ tiền.Kiếm Vân tủm tỉm cười:- Ta không quen vào những chỗ như thế này, nhưng không phải do tính hà tiện. Hàn đệ muốn ăn món gì cũng được, nhưng phải ăn cho hết.Hàn Tiên nghe chàng xưng hô thân mật, gã vui mừng khôn xiết:- Đại ca chịu nhận kẻ xấu xa này làm tiểu đệ rồi sao?Hai người bước vào, chưởng quầy biến sắc mặt, cung kính cúi chào, đích thân dẫn khách đến bàn.Chỉ nửa khắc sau, mười mấy món ăn thượng hạng đã được mang lên. Hàn Tiên nhăn mặt:- Các ngươi đem nhiều quá sao ta ăn hết được?Chưởng quầy cười hề hề đáp:- Dạ bẩm, nếu món nào không ăn hết, bổn điếm sẽ không tính tiền.Kiếm Vân quê mùa, cứ tưởng cung cách làm ăn của nơi này là thế.Hàn Tiên vui vẻ, gắp thức ăn cho chàng, phần gã chỉ ăn có đúng một món cá chưng.Kiếm Vân thắc mắc thì gã đáp:- Tiểu đệ đã hứa với đại ca nên chẳng dám quên, một dĩa cá thì còn ăn hết được, thêm món nữa chắc dạ dày tiểu đệ không kham nổi.Kiếm Vân cười bảo:- Các dĩa đều không lớn, một mình ta ăn cũng hết, Hàn đệ yên tâm.Hàn Tiên cảm động, đưa đũa gắp những món khác. Kiếm Vân đâu ngờ rằng những món ăn trên bàn đều được đầu bếp số một của phủ Hồ Nam đích thân nấu nướng, vì vậy chàng ăn rất ngon miệng.Cuối bữa, hai người nhìn nhau cười vì các dĩa, tô đều sạch sẽ. Kiếm Vân gọi chưởng quầy tính tiền. Lão chạy đến liếc Hàn Tiên dọ ý. Gã giả đò che miệng ngáp, lắc nhẹ hai ngón tay. Chưởng quầy hiểu ý, kính cẩn thưa:- Xin nhị vị cho lão phu xin hai lượng.Kiếm Vân giật mình hỏi lại:- Lão có tính lầm không, sao mà rẻ quá vậy?Hàn Tiên nạt ngang:- Quán này nổi tiếng rẻ nhất thiên hạ, hai lượng là phải rồi.Kiếm Vân nghi hoặc nhưng vẫn móc tiền ra trả.Hai người đang định ra về, bỗng nghe ngoài cửa vọng vào một giọng cười dài ghê rợn, đinh tai nhức óc:- Bổn bang đã hạ lệnh cho các ngươi đóng cửa quán, sao lại dám coi thường? Đêm nay, bổn Ma Quân sẽ thiêu hủy nơi này.Lão chưởng quầy mất hẳn vẻ lụ khụ, đứng thẳng lưng sang sảng đáp:- Phạn điếm của lão phu không có khả năng đóng cho quý bang mỗi tháng hai vạn lượng bạc, nhưng cũng chẳng thể đóng cửa mà nhịn đói. Tôn giá đừng ép người quá mức.Kiếm Vân cau mày hỏi:- Lão áo đen râu rậm kia là ai?Hàn Tiên sợ hãi đáp:- Lão ấy là Hắc Tu Ma Quân, đứng thứ mười hai trong Thập Nhị Phi Ma. Chúng đã thành lập một bang hội có tên là Võ Lâm Bang, mưu đồ thống trị giang hồ.Gần đây họ bành trướng sang đất Hồ Nam, bắt các hiệu buôn, quán xá phải nộp thuế, nếu không sẽ phải đóng cửa.Kiếm Vân nghe đến tên bọn cừu nhân, sát khí bốc lên phủ kín khuôn mặt đẹp, mắt tỏa hàn quang lấp loáng.Hàn Tiên kinh hãi ngăn cản:- Đại ca chớ khinh động, võ công của Ma Quân rất cao cường, thủ hạ lại đông đảo.Kiếm Vân không đáp, gạt tay của họ Hàn, đứng lên bước đến đối diện với Ma Quân. Chàng gằn giọng hỏi:- Lão là Hắc Tu Ma Quân trong Thập Nhị Phi Ma phải không?Lão Ma thấy chàng cốt cách anh hùng, nhưng tuổi còn quá trẻ nên coi thường. Lão bật cười ngạo nghễ:- Đúng vậy! Ngươi là ai mà sao biết tiếng lão phu?Kiếm Vân khấn thầm vong hồn phụ mẫu rồi buông chậm từng tiếng:- Ta sẽ lấy mạng lão!Ngày xưa Kim Ưng Luân Kiếm Liểu Kính Trung chỉ học được pho Kiếm Pháp Mật Lục, nên ít ai biết được rằng Kim Ưng Môn còn có pho chưởng Kim Thủ Liên Hoàn Trảm.Kiếm Vân nhờ ăn được tám trái Tử Diệp Kim Quả, lại học võ từ năm mười một tuổi nên đạt được sáu thành Kim Quang Thần Công, luyện thành pho chưởng độc nhất vô nhị.Thân ảnh chàng như ánh chớp xông vào cuốn lấy lão ma. Đôi bàn tay tỏa ánh vàng kim, lúc chưởng, lúc trảm tạo thành chiếc kén thép bao chặt đối phương.Hắc Tu Ma Quân kinh hãi múa tít thanh Quỷ Đầu Đao bảo vệ toàn thân. Đây là lần đầu tiên Kiếm Vân giao đấu nên không khỏi bỡ ngỡ, chiêu thức kém phần linh hoạt, biến hóa.Chàng đánh một hơi bẩy mươi hai chiêu của pho chưởng pháp, tuy không lấy được mạng Ma Quân nhưng đấu pháp hoàn thiện được một bước.Ma Quân thấy đối thủ đánh lại chiêu đầu, cười khinh thị phản công. Thanh Quỷ Đầu Đao loang loáng ánh xanh, sát khí mịt mù.Kiếm Vân đã bình tâm trở lại, vận dụng pho khinh công Kim Ưng Phiêu Phong, đảo lượn trong bóng đao, cố quan sát đao chiêu, tìm chỗ sơ hở, thỉnh thoảng xuất một chiêu như sấm sét.Hắc Tu Ma Quân thấy kim thủ của đối phương cứng rắn nhu thép luyện, mấy lần chạm đao mà không hề thọ thương, lão giật mình kinh sợ.Sau hơn ba trăm chiêu, Kiếm Vân đã làm chủ được pho Kim Thủ Liên Hoàn Trâm, chàng cười nhạt, vung song thủ vỗ liền tám chưởng chặn đứng đường đao. Rồi chàng nhập nội, vươn tả thủ khóa chặt lưỡi đao còn bàn tay hữu thọc sâu vào lồng ngực Ma Quân. Chiêu Kim Trảm Tồi Tâm không phải là sát chiêu lợi hại nhất, nhưng vì được sử dụng đúng lúc nên rất hữu hiệu.Hắc Tu Ma Quân rú lên thảm thiết khi bàn tay thép của chàng rọc xuống mở tung lồng ngực và vùng bụng lão ra. Máu phun ướt đầy mặt và y phục Kiếm Vân. Chàng lùi lại nhìn thảm trạng của đối phương, mỉm cười lạnh lẽo.Hàn Tiên thở phào nhẹ nhõm, buông lời vu vơ:- Còn mười tên áo đen kia chắc không nên để sống sót làm gì!Lão chưởng quầy khẽ gật đầu, nhẩy ra phía trước quát lớn:- Giết!Chung quanh bọn áo đen Võ Lâm Bang nãy giờ đã có một hàng rào người vây chặt. Nhìn qua thì tưởng họ là thường dân đến xem náo nhiệt, nhưng khi có lệnh, đao kiếm giấu kín trong người tung ra, chụp xuống bọn hắc y. Chưa đầy nửa khắc chẳng còn một tên sống sót.Lúc này, Hàn Tiên ra vẻ sợ hãi, bảo Kiếm Vân:- Đại ca mau theo tiểu đệ đào tẩu, kẻo quan quân kéo đến thì nguy to.Kiếm Vân nghe lời, chạy theo gã vào nhà bếp, thoát ra bằng cửa sau, luồn qua hàng chục ngỏ hẻm chằng chịt. Hai người về đến khách điếm, vào bằng lối cửa sổ.Tắm gội thay y phục xong, Kiếm Vân thở dài bảo:- Khi giao đấu ta mới biết võ công mình còn chưa được tinh thục lắm. Nếu không đâu cần đến ba trăm chiêu mới giết được lão ma?Hàn Tiên an ủi:- Kinh nghiệm chiến đấu không thể có ngay được. Chỉ sau vài trận, bản lãnh đại ca sẽ hoàn thiện hơn.Kiếm Vân lộ vẻ hối tiếc:- Ta một mình tự luyện, không có minh sư chỉ giáo nên chắc còn nhiều sai sót. Nếu gặp cùng lúc hai, ba lão Ma Quân chắc ta không địch nổi.Hàn Tiên hiếu kỳ hỏi:- Đại ca có mối thù với Thập Nhị Phi Ma ư?Mắt chàng lóe lên vẻ cừu hận:- Thù giết cha mẹ lẽ nào không báo phục?Hàn Tiên biết rõ bản lãnh siêu phàm của bọn Phi Ma, gã lo sợ cho Kiếm Vân, nhíu mày suy nghĩ rất lâu. Lát sau, gã mỉm cười bảo:- Tiểu đệ cần ra ngoài một lát, đại ca ngủ trước đi.Kiếm Vân đang ngơ ngác nhìn những bông tuyết rơi ngoài song, giật mình quay lại nhìn thấy Hàn Tiên gầy ốm, nhỏ bé. Chàng vỗ trán cười bảo:- Ta luyện thần công toàn thân không sợ nóng lạnh nên quên rằng Hàn đệ chưa có áo ngự hàn. Trong bọc hành lý có gần ngàn lượng bạc, Hàn đệ lấy một ít ra phố mua áo lông. Loại nào ấm nhất thì mua, trong việc này không cần phải tiết kiệm.Hàn Tiên cảm động, mắt long lanh như sắp khóc. Gã bước lại giường lấy hai nén mười lượng rồi đi ra.Đầu canh ba gã mới trở về, xúng xính trong chiếc áo lông cừu trắng muốt. Trên tay là một chiếc màu đen.Kiếm Vân vẫn chưa ngủ, chàng ngạc nhiên hỏi:- Ta đã có, Hàn đệ mua thêm làm gì?Hàn Tiên khúc khích cười:- Chiếc áo da dê của đại ca đã cũ rồi, tiểu đệ thấy họ bán rẻ nên mua luôn hai cái. Đại ca tướng mạo anh tuấn, mặc mãi áo da dê coi sao được.Chàng thấy gã có lòng lo lắng cho mình, không nỡ trách, chỉ hỏi:- Thế hai cái bao nhiêu?Họ Hàn thản nhiên đáp:- Chỉ có năm lượng thôi!Kiếm Vân gật gù:- Địa phương này bán gì cũng rẻ. Thôi chúng ta đi ngủ để mai lên đường sớm.Hàn Tiên sợ hãi nói:- Đại ca cứ ngủ trên giường, tiểu đệ quen ngủ dưới đất rồi.Kiếm Vân quắc mắt bảo:- Ngươi có còn coi ta là đại ca không đấy?Tia mắt chàng đầy vẻ uy nghi. Hàn Tiên run bắn người, ngoan ngoãn trèo lên giường, nằm sát vách.Kiếm Vân theo thói quen, cởi áo để lộ thân hình cường tráng, chắc nịch. Hàn Tiên vội nhắm mắt, quay mặt vào trong. Kiếm Vân khoan khoái buông người xuống nệm bông, sau trận đấu quyết liệt, chàng ngủ rất nhanh.Hàn Tiên nghe mùi nam nhân nồng nàn tỏa ra từ cơ thể chàng. Gã không thể ngủ được, nằm nghiên người ngắm khuôn mặt anh tuấn, đoan chính của đại ca. Gã chợt nhận ra mình có ý tưởng muốn ôm lấy chàng, nép vào thân hình nồng ấm kia mà thiếp đi. Một giọt lệ lén trào ra khóe mắt.Kiếm Vân bỗng trở mình, lăn một vòng đến bên Hàn Tiên, chàng vươn tay ôm chặt gã vào lòng. Bàn tay hữu vô tình đặt lên ngực tả của gã.Hàn Tiên run rẩy nằm im, cơ thể hắn mềm nhũn không còn chút khí lực. Da mặt đỏ hồng vì thẹn thùng khi đùi chàng gác lên bụng dưới.Gã mở mắt nhìn lên trần nhà, cắn răn chịu đựng. Hai khắc sau, dường như đã giải quyết được một nan đề nào đó trong tâm tư, gã thở dài, rúc đầu vào ngực Kiếm Vân thiếp đi.Sáng ra, Kiếm Vân tỉnh giấc trước. Chàng nhận ra thân hình mềm mại, thơm tho trong vòng tay của mình. Hàn Tiên gối đầu vào tay của chàng ngủ rất ngon lành. Kiếm Vân mỉm cười khẽ gỡ vòng tay của gã, xuống giường vào phòng tắm rửa mặt.Lúc chàng bước ra, Hàn Tiên đã thức giấc và đang xếp gọn gối chăn. Kiếm Vân cười khà khà bảo:- Ta tưởng chỉ mình ta khi ngủ có tật xấu, ai ngờ Hàn đệ cũng vậy. Đêm qua ngươi ôm ta ngủ rất ngon.Hàn Tiên đỏ mặt đáp:- Tại đại ca ôm tiểu đệ trước chứ bộ.Kiếm Vân cười xòa:- Từ năm mười tuổi ta đã ngủ chung với phụ thân. Ban đêm, núi rừng Nam Lĩnh rất lạnh, vì vậy, phụ tử ta phải ôm nhau mà ngủ mới đủ ấm. Từ đó thành thói quen.Hàn Tiên lẳng lặng ra sau rửa mặt, thay y phục.Hai người rời khách điếm, tiếp tục hành trình về hướng Tây. Hàn Tiên bảo chàng:- Đường về Giang Tây còn gần ngàn dặm, sao đại ca không mua ngựa mà cưỡi? Tiểu đệ đi bộ không nổi đâu.Kiếm Vân ngắm nghí thân hình họ Hàn, chàng bước đến thò hai tay chụp lấy thắt lưng gã nhấc bổng lên rồi đặt xuống, lắc đầu:- Hàn đệ quá nhẹ, chắc chỉ chừng sáu mươi cân. Khi nào mõi chân cứ bảo ta cõng. Phụ thân ta nặng gấp hai lần ngươi mà ta còn cõng người chạy được hàng trăm dặm. Hơn nữa, ta đâu biết cưỡi ngựa?Hàn Tiên chịu thua, nói lang qua chuyện khác. Ra đến cửa Tây thành, thấy vệ đường có đám đông, vọng tiếng khóc tức tưởi của nữ nhân. Kiếm Vân dừng bước, nhón chân nhìn vào. Chàng vốn dĩ đã cao lớn nên nhìn rất rõ cảnh tượng. Một phụ nhân tuổi trạc tam tuần và bốn đứa bé đang quỳ cạnh một xác chết quấn chiếu. Trên đầu họ là những giải khăn tang xé từ chiếc áo trắng cũ kỹ nào đấy.Phụ nhân nức nở khẩn cầu:- Tiện phụ dập đầu mong chư vị quí nhân nhỏ lòng thương, bố thí cho ít bạc để chôn cất tiên phu. Hai năm bệnh hoạn đã khiến gia sản tiêu tan, nhà cửa cũng chẳng còn. Tiện phụ nguyện làm nô bộc để trả ơn.Cũng có người ném xuống vài phân bạc rồi bỏ đi. Kiếm Vân nhìn gương mặt ngây thơ, hốc hác của bốn tiểu đồng, chúng đang run rẩy dưới màn tuyết lạnh. Chàng bất nhẫn, len vào trong, dịu giọng hỏi:- Đại tẫu cần bao nhiêu bạc để mai táng vong phu?Phụ nhân nghẹn ngào đáp:- Tiện phụ chỉ xin hai chục lượng là đủ.Kiếm Vân cau mày hỏi tiếp:- Rồi sau đó đại tẩu sẽ làm gì để nuôi dưỡng con thơ?Phụ nhân bật khóc:- Tiện phụ cũng chẳng biết nữa!Kiếm Vân móc túi hành lý lấy ra mười nén bạc nhẹ nhàng đặt xuống trước mạt người đàn bà bất hạnh, ôn tồn nói:- Tiểu đệ xin tặng trăm lượng bạc để đại tẫu lo tang chế và làm vốn nuôi dưỡng bốn tiểu hài.Phụ nhân vui mừng khôn xiết, dập đầu lạy lục. Kiếm Vân quay lưng đi thẳng. Mọi người nhìn theo với vẻ ngưỡng mộ, tưởng chàng là tay đại gia công tử nào đó.Hàn Tiên chạy theo, nắm tay chàng bảo:- Đại ca đối với bản thân thì dè xẻn, sao đối với người lại hậu hĩnh như vậy?Kiếm Vân nghiêm mặt đáp:- Tiền tài chỉ là vật ngoại thân, chỉ có giá trị khi xử dụng đúng lúc. Mẹ con họ cần số bạc ấy hơn chúng ta rất nhiều.Hàn Tiên không nói ra nhưng lòng càng thêm kính phục nhân cách của chàng. Con người sơn dã kỳ lạ này có lối suy nghĩ đơn giản nhưng cao cả biết bao.Được chừng mười dặm, thấy trán họ Hàn ướt đẫm mồ hôi, Kiếm Vân đưa lưng bảo gã trèo lên. Hàn Tiên thoáng đỏ mặt nhưng vẫn tuân lệnh.Đường quan đạo vắng vẻ, ít người qua lại, Kiếm Vân vận khinh công lướt đi như cánh chim. Được vài dặm, bỗng Kim Ưng quác lên báo động, chàng chậm bước quan sát đoạn đường trước mặt.Cách chừng tám trượng, có một con mãnh hổ lông trắng nằm cạnh vệ đường. Một lão nhân tóc bạc như sương đang gối đầu trên lưng mảnh thú, ngủ rất say sưa.Kiếm Vân thản nhiên bước tới. Khi gần đến nơi, Bạch Hổ thức giấc, gầm lên vang dội. Lão nhân ngồi dậy, che miệng ngáp dài, cất tiếng mắng chàng:- Tên tiều quỷ kia, sao ngươi dám phá giấc ngủ của lão gia?Kiếm Vân đặt Hàn Tiên xuống, vòng tay kính cẩn thưa:- Xin lão trượng lượng thứ, vãn bối đã cố nhẹ bước nhưng không thoát khỏi sự phát hiện của Bạch Hổ.Lão già cười gằn bảo:- Ngươi cõng thêm một người trên lưng, bước chân nặng nề nên tiểu hổ mới giật mình. Gã kia có què quặt gì đâu sao lại phải cõng? Thật đáng xấu hổ.Kiếm Vân là người đại lượng, kính lão, chàng kiên nhẫn giải thích:- Tiểu đệ của vãn bối cơ thể gầy ốm, bạc nhược nên không đi bộ được lâu. Vãn bối khỏe mạnh nên phải giúp y.Lão nhân không ngờ chàng còn trẻ mà độ lượng như biển, chẳng hề giận trược thái độ vô lý của lão. Lão nhân gãi đầu lẩm bẩm:- Tên tiểu tử này khó đối phó thực, biết làm sao gây sự bây giờ?Hàn Tiên đứng sau lưng Kiếm Vân nhìn lão tủm tỉm cười. Lão nhân điên tiết chỉ mặt Kiếm Vân mắng chửi:- Ngươi quả là tên ngốc tử hiếm có trên đời. Chẳng lẽ ai bắt nạt ngươi cũng được hay sao?Kiếm Vân nghiêm nghị đáp:- Lão trượng tuổi cao, đáng bậc tổ phụ, dù có mắng mỏ đôi câu cũng chẳng sao. Vãn bối nào dám phạm thượng.Lão nhân thở dài ngao ngán:- Nếu ta chửi cha mắng mẹ ngươi thì sao?Kiếm Vân cười khổ:- Vãn bối một mực lễ độ, lẽ nào lão trượng lại nỡ buông lời xúc phạm đến phụ mẫu.Lão nhân bực dọc bước đến trước mặt chàng, nói bằng giọng vừa đe dọa, vừa cầu khẩn:- Ta năn nỉ ngươi hãy đấu với ta vài chưởng, nếu không ta sẽ đào mồ cuốc mả ngươi lên mà chửi thực đấy.Hàn Tiên nói thầm vào tai chàng:- Tiểu đệ thấy lão không có ác ý, chắc chỉ muốn đấu với đại ca vài hiệp cho đỡ lạnh. Giang hồ có rất nhiều quái nhân, đại ca chiều ý lão một chút.Kiếm Vân gật đầu, xoay qua bảo lão nhân:- Nếu lão trượng có nhã hứng chỉ giáo, vãn bối xin hầu tiếp vài chiêu cho giãn gân cốt.Lão nhân mừng rỡ cười khà khà, xắn tay áo:- Có thế chứ, để xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà người ta hết lời khen ngợi như vậy.Kiếm Vân cung kính vái chào rồi đem pho Kim Thủ Liên Hoàn Trảm ra thi triển. Chưởng kình cuồn cuộn như sóng dữ ập đến, kèm theo những thức sát thủ của bàn tay và ngón tay. Pho tuyệt học này phối hợp cả chưởng, chỉ, trảo và cương đao, uy lực kinh thế hãi tục. Lão nhân cao hứng liên tiếp tung ra những chiêu kỳ bí. Mỗi lần chàng đối phó không đúng, lão hét lên:- Sai rồi!Sau hai trăm chiêu, Kiếm Vân thức ngộ ra rằng lão nhân quái dị này đang chỉ điểm cho chàng cách biến hóa trong đấu pháp. Chàng đánh chậm lại, chăm chú tìm cách giải phá chiêu thức của lão nhân. Đến chiêu thứ một ngàn, Kiếm Vân đã lãnh hội được toàn bộ tinh túy của pho Kim Thủ Liên Hoàn Trảm, tùy tâm phi phát. Lão nhân đưa bất cứ chiêu nào ra cũng có ngay chiêu thức để đối kháng.Hết chiêu thứ hai ngàn, lão nhân tung mình nhẩy ra thở dốc nói:- Thôi đủ rồi! Ta đã già yếu không thể nào theo kịp bọn thiếu niên.Kiếm Vân biết mình đã thu được lợi ích rất nhiều, chàng sụp xuống nền tuyết lạy tạ:- Vãn bối Cổ Kiếm Vân đội ơn lão trượng đã chỉ giáo.Lão cười khà khà bảo:- Người mà ngươi tri ân chẳng phải là ta đâu.Dứt lời, lão nhẩy lên lưng Bạch Hổ đi mất.Hàn Tiên dịu dàng hỏi:- Phải chăng lão già kỳ dị đó đã cố ý chỉ dạy cho đại ca?Kiếm Vân gật đầu phấn khởi:- Đúng vậy! Giờ đây ta tự tin đã hoàn toàn nắm được phi Kim Thủ Liên Hoàn Trảm. Dẫu phải đối phó với hai, ba đại cao thủ cũng không đáng sợ.Kim Ưng sa xuống, trong đôi móng vuốt của nó là một con thỏ tuyết béo mập. Kiếm Vân rủ Hàn Tiên vào khu rừng cạnh đường làm thịt thỏ. Vừa nhổ lông xong con thứ nhất thi thần ưng lại đem về con nữa.Dưới gốc cây cao lớn rậm rạp này, tuyết không rơi qua lọt, rải rác có sẵn ít cành khô. Hàn Tiên gom lại, bật hỏa tập nhóm lên. Trời đông, củi ướt nên mãi một lúc lâu lửa mới chịu cháy đều.Kiếm Vân bảo Hàn Tiên mở bọc hành lý lấy lọ muối. Gã thấy túi châu báu mở ra xem thử, reo lên:- Đại ca! Số bảo ngọc này đáng giá đến mấy chục vạn lượng.Kiếm Vân mỉm cười:- Hàn đệ thích thú thì cứ việc lấy vài viên. Đó là của gia bảo mà song thân ta để lại.Hàn Tiên sung sướng lựa chọn mãi, nhưng cuối cùng gã cột lại, không lấy viên nào cả. Kiếm Vân hỏi thì gã ngượng ngùng, cúi đầu nói:- Châu ngọc này dành để đại ca cưới vợ, tiểu đệ lấy làm gì?Kiếm Vân bật cười sang sảng:- Hàn đệ lo xa quá, trước khi báo được mối thù diệt gia, ta thề không nghĩ đến chuyện yêu đương. Thôi, mau lại đây ăn thử món thỏ nướng xem sao?Họ vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Bỗng Hàn Tiên ấp úng hỏi:- Tiểu đệ mạo muội xin hỏi danh hiệu lệnh cố phụ?Kiếm Vân đã đem lòng tin yêu họ Hàn nên không dấu diếm. Chàng thở dài đáp:- Ta chỉ biết tiên phụ quê ở Giang Tây, danh tính là Liễu Kính Trung.Hàn Tiên thảng thốt:- Kim Ưng Luân Chiến Liễu Kính Trung?Kiếm Vân vỗ đùi:- Có lẽ đúng vì Ưng nhi trước đây có bộ lông vàng sậm.Chàng bèn kể cho gã nghe thân thế bi thảm của mình.Hàn Tiên xúc động bảo:- Tiểu đệ sẽ sát cánh giúp đại ca phục thù cho bá phụ, bá mẫu. Mười tám năm nay, võ lâm vẫn không biết Thập Nhị Phi Ma chính là thủ phạm huyết án Liễu gia trang. Nhưng không hiểu sao chúng chỉ mới xuất đầu lộ diện, thành lập Võ Lâm Bang chừng năm nay?Kiếm Vân tư lự một lúc rồi nói:- Có lẽ bọn chúng sợ Kim Ưng lão nhân biết nội vụ, tìm chúng trả thù nên mới im hơi lặng tiếng chờ xem.Hàn Tiên chân thành bảo:- Tiểu đệ tuy võ công không bằng đại ca nhưng lăn lộn giang hồ đã nhiều năm, hiểu rõ cục diện võ lâm. Lưc lượng Võ Lâm Bang cực kỳ hùng hậu, nếu đại ca ra mặt tầm thù chắc chắn sẽ thất bại. Tốt nhất là nên dấu mặt tỉa dần chúng từng tên.Kiếm Vân cười xòa:- Mặt ta dù có mang râu cũng chẳng giấu được ai. Chẳng lẽ suốt ngày bịt mặt?Hàn Tiên lắc đầu:- Không phải! Ý tiểu đệ muốn nói rằng mỗi lần đại ca xuất hiện hạ thủ một tên sẽ mang dung mạo khác để bọn Phi Ma chẳng biết địch thủ mình là ai.Dứt lời, gã lấy ra mười mấy chiếc mặt nạ da người mỏng dính, giúp chàng mang thử một tấm. Kiếm Vân soi người và chiéc gương đồng nhỏ của họ Hàn, thấy mình hoàn toàn khác lạ. Chàng sững người hỏi:- Sao Hàn đệ không dùng mặt nạ mà che đi những vết máu?Hàn Tiên tủm tỉm cười:- Tiểu đệ nào có kẻ thù mà phải cải trang? Hay đại ca đã chán gương mặt xấu xí này rồi?Ăn xong, đã là giữa giờ Mùi, hai người tiếp tục lên đường.Ba ngày sau, họ đến ranh giới giữa hai phủ Hồ Nam và Giang Tây, đoạn quan đạo ở đây, phải đi qua hai vách núi cao. Hàn Tiên mệt mỏi ngủ vùi trên tấm lưng rộng của Kiếm Vân. Càng ngày, tình cảm của họ càng thêm thắm thiết. Hàn Tiên quen dần với vòng tay rắn chắc của Kiếm Vân mỗi đêm đông.Bỗng cước trình của Kiếm Vân chậm lại, chàng nhận ra một con lừa đen đang đứng chận đường. Trên lưng nó là một đạo nhân râu tóc đỏ hung, lưng đeo trường kiếm. Chàng chậm rãi đến gần, cúi đầu thưa:- Xin đạo trưởng cho phép vãn bối được đi qua.Hàn Tiên giật mình tỉnh giấc, thấy đạo nhân, gã biến sắc, thật nhanh xuống núp sau lưng Kiếm Vân.Lão đạo cười nhạt bảo:- Ta không ngờ một tên đại ngốc như ngươi mà cũng có người để ý. Nếu muốn qua cửa ải này, phải để họ Hàn lại đây.Kiếm Vân nghiêm nghị hỏi:- Chẳng hay Hàn tiểu đệ đắc tội gì với đạo trưởng? Vãn bối là huynh trưởng nguyện đứng ra nhận thay.Đạo nhân gằn giọng:- Có tội hay không, ngươi cứ hỏi gã là rõ. Nếu muốn chuộc tội cho Hàn Tiên, một là đấu với ta trăm chiêu, hai là để ta đánh vào lưng ba roi.Kiếm Vân quay lại, thấy mặt mũi Hàn Tiên tái mét, nước mắt nhạt nhòa. Chàng an ủi gã:- Bất kể Hàn đệ có lỗi lầm gì với đạo trưởng, đại ca cũng gánh vác được.Chàng cởi áo lông cừu, bước đến dõng dạc nói:- Hàn đệ đắc tội với bậc trưởng thượng, vãn bối còn mặt mũi nào mạo phạm nữa. Xin đạo trưởng ban cho ba roi và xóa bỏ lỗi cũ cho họ Hàn.Đạo trưởng giật mình trước khí độ của chàng. Đa số các thiếu niên thường cao ngạo, khinh đời, động một chút là vung đao, rút liếm. Vậy mà tên tiểu tử này dám vì huynh đệ đưa lưng chịu nhục.Lão cười nhạt:- Được, để xem sau ba roi ngươi còn làm anh hùng được nữa không?Lão vung roi quất thẳng tay, xé rách một đường dài trên áo, máu bắn ra nhuộm đỏ thân roi.Hàn Tiên thét lên đau đớn:- Đại ca!Đạo nhân sửng sốt hỏi:- Sao ngươi không vận công chống đỡ?Kiếm Vân cười buồn:- Đã chịu lỗi thì còn vận công làm gì?Đạo nhân bẽ nát cây roi, quăng xuống đất, dơ hai ngón cái khen:- Hảo hài tử, ta chịu thua ngươi rồi đó. Hai roi kia không cần đánh nữa. Nhưng người phải rút kiếm ra để ta chỉ cho vài chiêu thức.Lúc này Hàn Tiên đã kịp bôi lên vết thương một loại cao đặc biệt. Kiếm Vân không còn nghe đau rát nữa. Chàng phấn khởi vòng tay đáp:- Vãn bối tự học nên biết còn nhiều sai sót, mong tiên trưởng dạy dỗ.Kiếm Vân đem pho Luân Kiếm ra thi triển, kiếm quang loang loáng xoay tròn như bánh xe thép cuốn đến, chiêu nối chiêu liên miên bất tuyệt. Đạo nhân ung dung di chuyển trong màn kiếm quang, lúc điểm, khi chém vào những chỗ sơ hở trong kiếm chiêu của đối phương. Chàng là người thông tuệ, lập tức bổ xung được chỗ khiếm khuyết, càng ngày đường kiếm càng liền lạc, kín đáo. Cũng như Bạch Hổ lão nhân, Hắc Lư đạo trưởng liên tiếp tung ra hàng ngàn chiêu kiếm kỳ ảo, bức bách chàng phải đối phó.Sau hơn ngàn chiêu, Kiếm Vân không còn nhớ tên chiêu thức nữa, chàng chỉ thuận tay giải phá. Sáu mươi bốn chiêu Luân Kiếm biến hóa thành mấy ngàn chiêu.Bỗng đạo nhân chém nhanh mấy kiếm, nhẩy khỏi đấu trường, nghiêm giọng bảo:- Ngươi là người có thiên bẩm võ học tuyệt cao, tâm tư chính trực, thuần hậu. Chỉ tiếc không gặp minh sư nên thành tựu chỉ có giới hạn. Thập Nhị Phi Ma võ công cực kỳ lợi hại, phải khổ luyện thêm mới mong toàn mạng. Hàn Tiên cơ trí tinh minh sẽ giúp ngươi đối phó với thủ đoạn gian hiểm của bọn tà ma. Ta giao cho ngươi trách nhiệm bảo vệ gã, nếu để gã thương tâm, đau lòng, ta sẽ lóc thịt ngươi ra.Nói xong, lão lên lưng lừa đi mất, Kiếm Vân tínhg tình đôn hậu chứ chẳng phải kẻ ngu xuẩn, chàng hỏi họ Hàn:- Nếu ta không lầm thì cả hai cao thủ kia đều là người thân của Hàn đệ?Hàn Tiên ngượng ngập gật đầu:- Tiểu đệ muốn võ công của đại ca tăng tiến tên đã nhờ hai vị thúc tổ giúp đỡ.Kiếm Vân lạnh lùng bảo:- Ta đối với ngươi một dạ chân thành, sao ngươi lại dấu giếm lai lịch của mình?Hàn Tiên sợ hãi sụp xuống ôm chân Kiếm Vân khóc vùi:- Đại ca đừng giận, thân thế tiểu đệ rất phức tạp, lúc này chưa thể nói ra được. Nếu đại ca không lượng thứ cho, tiểu đệ xin chết tại đây để chứng minh cho lòng dạ của mình.Dứt lời, gã quỳ thẳng người lên, rút tiểu đao đâm vào ngực trái.Kiếm Vân hoảng hốt tước lấy đao, quăng ra xa rồi ôm lấy gã vỗ về:- Hàn đệ có nỗi khổ riêng, đại ca sẽ không hỏi han thêm nữa. Lẽ nào ngươi lại nỡ bỏ ta?Hàn Tiên thấp hơn Kiếm Vân cả cái đầu, gã gục vào ngực chàng, mỉm cười sung sướng.Kiếm Vân bỗng có cảm giác họ Hàn đã trở thành một phần thân thiết của đời mình. Chàng cười bảo:- Hàn đệ sao hay khóc quá. Từ năm mười tuổi đến giờ, ta chưa sa lệ bao giờ.Hàn Tiên thẹn thùng xô chàng ra:- Tại đại ca ép người thái quá chứ tiểu đệ đâu dễ mũi lòng như vậy.Trong lòng gã rủa thầm Kiếm Vân là thiên hạ đệ nhất ngốc tử.Tối đến, hai người ngồi trong phòng trọ bàn bạc, chuyện trò. Kiếm Vân hỏi họ Hàn:- Hôm ấy ở Hành Dương, ta sát hại Hắc Tu Ma Quân, rất nhiều người trông thấy. Nhưng sao mấy ngày qua, không thấy bọn chúng truy sát?Hàn Tiên cười tinh quái:- Đâu phải đại ca? Trên giang hồ đều truyền tụng rằng một đại hán mặt đen râu rậm là hung thủ. Võ Lâm Bang đang dốc lực lượng truy lùng gã mặt đen.Kiếm Vân suy từ mối liên hệ giữa họ Hàn và hai lão kỳ nhân, thức ngộ được rằng thân phận Hàn Tiên rất cao quý, dường như gã là ái tử của một nhân vật danh tiếng lẫy lừng nào đó. Chàng hỏi dò:- Té ra Hàn đệ đã cho người tung tin thất thiệt, đánh lạc hướng bọn Phi Ma?Hàn Tiên gật đầu. Kiếm Vân tư lự nhìn ngọn lửa trong đĩa đèn lóe lên mới nói:- Lúc rời Nam Lĩnh, ta những tưởng có thể đối mặt với mười hai lão ma đầu, liều chết báo thù. Nhưng giờ đây ta hiểu rằng không dễ gì tiếp cận được chúng. Hàn đệ có cao kiến nào không?Hàn Tiên suy nghĩ một lát nói rằng:- Theo thiển ý của tiểu đệ, Võ Lâm Bang thế mạnh người đông. Dù đại ca võ công quán thế cũng chẳng thể tự tiện xông vào tổng đàn tầm thù. Chỉ có cách dụ từng tên ra khỏi ổ mà tiêu diệt.Kiếm Vân tán thành, hỏi lại gã:- Thế Hàn đệ có biết vị trí tổng đàn và các phân đàn Võ Lâm Bang tọa lạc ở đâu không?- Tổng đàn đặt ở núi Tín Dương, bờ Nam sông Hoài, còn phân đàn thì tỉnh nào cũng có. Như ngay tại thành Cam Châu này chẳng hạn.Kiếm Vân nhíu mày:- Nếu như Hàn đệ nói rằng Liễu gia trang đã thành bình địa thì chúng ta bất tất phải đến đó nữa. Chi bằng điều tra tình hình phân đàn Cam Châu rồi tiêu diệt chúng, chặt dần vây cánh của bọn Phi Ma.Hàn Tiên cười bảo:- Đại ca yên tâm, chỉ nội ngày mai, chúng ta sẽ biết rõ tình hình.