Hồi 20
Mắt chó giấy

Thiên Lang giơ tay lên định chộp Thanh Lam nhưng thấy chàng không có vẻ gì là sợ hãi hết lại từ từ giơ tay xuống và nói:
- Được, ngươi xuống núi đi!
Nói xong, y đột nhiên ra hiệu cho Thiên Hồ một cái, rồi hai vợ chồng giắt Lan nhi tiến thẳng vào trong thạch ốc.
- Lam đại ca...
Thanh Lam vừa đi vừa nghe thấy tiếng kêu la gào khóc của Lan nhi, chừng nhận thấy Thiên Lang giở mặt vô tình như vậy, trong lòng tức giận khôn tả, nhưng nghĩ lại “Hắc Y Côn Luân” đã lấy trộm linh dược quí hơn tính mạng của vợ chồng y, nhất là người ta còn có hai viên mà Hắc Y đại hiệp lấy hết, như vậy làm sao mà vợ chồng y không tức giận lây đến mình? Huống hồ vợ chồng y có tiếng là Lang với Hồ chỉ có một mình Lan nhi là một thiếu nữ lương thiện và ngây thơ thôi. Bây giờ nàng bị cha mẹ lôi kéo như vậy, cũng thật may, vì tình yêu của mình đã trao phó hết cả cho Hồng Tuyến cô nương rồi, ta chỉ coi Lan nhi như người em gái thôi, đã mấy lần định nói cho Lan nhi biết rõ, nhưng lại sợ nàng ta đau lòng nên lại thôi. Bây giờ bỏ đi như vậy càng hay.
Nghĩ tới đó, chàng liền bước đi xuống dưới núi, không còn vẻ gì trù trừ nữa. Chàng mới đi được mấy bước, bỗng nghe thấy phía bên trái khu rừng có tiếng kêu “soẹt” rất khẽ lúc này tai mắt của chàng rất thính, chàng vội ngửng đầu lên nhìn, thấy trên ngọn cây đang rung động, rõ ràng trên đó có người giở khinh công tuyệt mức ra phi hành, nhưng người ta đã đi xa rồi, mình làm sao mà đuổi theo kịp.
Nên chàng chỉ đưa mắt nhìn một cái rồi chạy xuống núi tức thì.
Một lát sau, chàng đã đi tới chân núi, đang định đi tiếp thì bỗng nghe thấy có người ở phía sau gọi mình.
Chàng giật mình kinh hãi và nghĩ thầm:
- “Sao lại có người biết rõ tên họ của ta như thế?”
Chàng vội ngừng bước, quay mình lại nhìn, thì thấy một bóng người ở bên rừng đi ra. Thì ra người đó là Thạch Mộ. Mụ ta thấy Thanh Lam ngừng bước, vội chạy tới gần, tủm tỉm cười và nói:
- Giang tướng công, vừa rồi những lời của tướng công nói chuyện với lão gia như thế nào, lão thân đều nghe thấy hết. Cha của Lan nhi rất nóng nảy nhưng người rất tốt bụng mong tướng công đừng có trách cứ!
Thanh Lam vội đáp:
- Cám ơn Ma Ma, Phù lão bá vì mất linh dược tất nhiên ông ta phải tức giận, như vậy tiểu sinh đâu dám giận ông ta.
Thạch Mộ mừng rỡ nói tiếp:
- Thế mới phải chứ! Giang tướng công quả thực là một trang thiếu niên lão thành, anh tuấn và có tương lai.
Mụ ta khen ngợi Thanh Lam và trong lòng cũng mừng rỡ hết sức. Mụ cười tít mắt lại giây lát rồi nói tiếp:
- Giang tướng công, lão thân trông nom Lan nhi từ hồi nhỏ tới giờ, chỉ có một mình lão thân mới biết rõ được lòng của cô ta. Cô ta yêu tướng công lắm, tướng công chớ có quên cô ta nhé!
Thanh Lam nghe nói mặt đỏ bừng, rồi đáp:
- Ma Ma đừng có hiểu lầm! Xưa nay tiểu sinh vẫn coi cô ta như một người em gái vậy.
Thạch Mộ gật đầu lia lịa và nói tiếp:
- Giang tướng công quả thật là một quân tử thành thực, lão thân rất tin cậy, quí hồ tướng công không quên cô ta là được rồi!
Thanh Lam ngượng vô cùng, không biết trả lời như thế nào cho phải? Giây lát sau, chàng mới nói:
- Nếu Ma Ma không có việc gì dặn bảo, tiểu sinh xin cáo từ đây.
Thạch Mộ kêu “ồ” một tiếng, nói tiếp:
- Suýt tí nữa thì lão thân quên bẵng đi một việc này!
Nói xong, bà ta móc túi lấy một cái vòng đen nhánh đưa cho Thanh Lam và nói tiếp:
- Giang tướng công đi lại giang hồ luôn luôn, nếu có tới Giang Nam may ra vật này sẽ hữu dụng cho tướng công đấy! Tướng công nên đem theo ở trong người thì hơn!
Thanh Lam còn định từ chối thì Thạch Mộ lại nói tiếp:
- Lan nhi đều nói cho lão thân biết hết rồi, công tử là con nhà quí phái trân châu ngọc thạch có nhiều lắm, vật này là vật tầm thường nhưng công tử cứ đeo vào, rồi sau này sẽ biết và đừng có chê lão thân nghèo nhé?
Thanh Lam thấy vật đó cũng khá nặng, đoán chắc là sắt nhưng thấy bà ta nói như thế không tiện từ chối chê bai, nên chàng đành phải nhận lấy.
Thạch Mộ thấy chàng đã nhận lấy càng mừng rỡ thêm, lại thao thao bất tuyệt dặn chàng vài câu phải nên cẩn thận, vì trên giang hồ hiểm ác lắm, v.v...
Tất nhiên Thanh Lam cũng phải vâng vâng dạ dạ, rồi từ biệt Thạch Mộ đi luôn.
Hình như Thạch Mộ vẫn còn chưa nỡ chia tay cứ đứng ở đó nhìn theo hoài, cho tới khi chàng hút bóng mới thôi.
Lúc ấy trời đã sắp tối, Thanh Lam đã đi đến tửu quán Hội Tân Lầu ở thành phố Tầm Dương.
Tửu lâu này khá lớn rộng, chia làm hai tầng, trên lầu là để những người khách lịch sự, còn dưới nhà là để cho khách bình dân.
Chàng liền lên ngay trên lầu, ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ gọi thức ăn và rượu ra nhấm nháp.
Chàng vừa ăn nhậu vừa chú ý tới ba đại hán ngồi ở cái bàn cạnh đó, vì thấy chúng đang rỉ tai thì thầm với nhau. Tuy chúng nói rất khẽ, nhưng chàng nghe thấy rõ lắm, và tuy chàng nghe thấy lời lẽ của bọn người ấy nói, nhưng chàng cũng không hiểu gì hết, có lẽ ba người ấy nói tiếng lóng giang hồ với nhau, vì vậy khiến cho chàng càng chú ý thêm.
Thì ra trong khi đi đường, chàng đã nghe người ta đồn đại công tử con trai của Lộ Châu Tiết độ sứ sắp lấy con gái của Hoạt Đài Tiết độ sứ. Vì Tam trấn liên hôn v!!!2359_19.htm!!! Đã xem 509219 lần.


Nguồn: Vietkiem
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 18 tháng 3 năm 2004