Đám hỏi của Thoại và Mỹ Chi được tổ chức thật rình rang. Khách được mời đến dự một buổi lễ thật long trọng tại nhà hàng lớn nhất thị xã. Lẽ ra thì gia đình ông Mẫn cũng không phô trương như thế, nhưng vì cùng với tiệc Thoại đính hôn, gia đình ông đã nhận được thêm một tin vui nữa. Đó là việc Thoại có một cơ hội bằng vàng, anh nhận được học bổng đi du học tại Pháp trong hai năm về chuyên ngành giải phẫu. Cùng với niềm vui đó là nỗi lo thời gian quá cấp bách, vì thế mà đám cưới sẽ không kịp cử hành. Vì chỉ sau đám hỏi ba ngày là Thoại phải lên đường. Bà Mỹ Hương không thể ép gia đình Thoại làm lễ cưới ngay được, vì ông bà Mẫn cho rằng không có ngày tốt trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế. Nhưng bù lại, một lễ hỏi rình rang với đủ mặt họ hàng và bạn bè thân quen cũng đã làm cho bà bằng lòng. Vì như thế con gái bà cũng đã được mọi người công nhận là vợ của Thoại rồi. Trong ngày đám hỏi Mỹ Chi được bà Mỹ Hương thuê hẳn cho một người trang điểm từ Saigon về. Và Mỹ Chi đã xuất hiện trước mặt mọi người trước một dáng vẻ tuyệt vời. Thoại cũng không chịu kém Mỹ Chi một chút nào. Trong bộ veston sẫm mầu mà lần đầu tiên anh mới khoác vào người, anh thật cương nghị và đẹp trai hơn nhiều chàng trai cùng trang lứa. Bà Mỹ Hương hãnh diện ngước cao đầu đón nhận những lời khen tụng của mọi người dành cho con gái và chàng rể mà bà vô cùng ưng ý. Trong niềm vui tột đỉnh đó, bà không còn chú ý đến Tịnh Phương để dò xét xem thái độ của cô ra sao trước thắng lợi của mẹ con bà, để hả hê cười trước sự mất mát của cô. Là đám hỏi của Mỹ Chi, Tịnh Phương không thể không có mặt. Và cô cũng không thể không ngắm nhìn gương mặt chói lòa của Thoại khi anh sánh vai cùng Mỹ Chi ra chào mọi người. Cô đã phải cố gắng hết sức, để giữ cho mình vẫn có được cái dáng vẻ bình thản thường ngày. Nhưng dù có cố gắng đến đâu thì ánh mắt của Tịnh Phương cũng có lúc dại đi vì đớn đau khi ngắm nhìn hạnh phúc của người mà cô thương yêu. Cô phải cắn chặt môi lại để nuốt ngược vào lòng những giọt nước mắt cứ chực chờ để tràn ra khóe mi. Cô tự nhủ với lòng mình rằng nỗi đau này cô phải giấu kín trong tim, không thể để cho bất cứ một ai nhìn thấy nó. Đó là điều duy nhất cô phải làm để không phải nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người. Thế nhưng không phải ai cũng vô tâm, vì sự gắng gượng của Tịnh Phương đã có hai người nhìn thấy. Một người là ông Tịnh. Ông đã nhìn thấy nỗi đau của con gái mình, bởi vì thật sự ông cũng thấy tiếc chàng rể mà ông cứ ngỡ sẽ là người đi bên Tịnh Phương trong suốt cuộc đời này. Nhưng với vị trí của một người chủ hôn, phải đón tiếp khách khứa nên ông không còn cách nào khác là thỉnh thoảng nhìn theo con gái để xót xa thầm trong lòng mà thôi. Người thứ hai là bà Mẫn. Với bản tính sâu sắc và nhạy bén của mình, bà không khó khăn gì khi không nhận ra là Tịnh Phương đang đau đớn. Và bởi vì thấu hiểu như thế nên bà đã không ngại gì giao mọi việc lại cho chồng, bà đã tìm Tịnh Phương khi mọi người đang nhập tiệc. Nắm chặt tay cô gái mà bà thương yêu, bà Mẫn ân cần hỏi: - Tịnh Phương à, con không được khỏe à? Tịnh Phương ngạc nhiên nhìn bà: - Sao mẹ lại hỏi con như thế? Con có bệnh hoạn gì đâu. Vuốt những sợi tóc đang xỏa xuống trán cho Tịnh Phương, bà Mẫn nhìn như muốn soi thấu tâm linh cô: - Tại vì mẹ thấy con bơ phờ quá, đêm qua con không ngủ phải không? Tịnh Phương lắc đầu, cô cụp mặt xuống như muốn che giấu đi tâm tư của mình: - Không phải đâu mẹ, đêm qua con ngủ một giấc tới sáng đó chứ. Chắc là tại hôm nay con phải thức sớm, và bây giờ thì đông người quá nên con mới mệt mỏi như thế thôi. Bà Mẫn kéo tay Tịnh Phương: - Vậy thì để mẹ đưa con tìm một chỗ nào đó nghỉ một lát cho khỏe lại đã. Con không cần phải cùng ăn bây giờ với mọi người đâu, một lát mẹ sẽ nói người phục vụ mang lên cho con. Tịnh Phương gỡ tay bà Mẫn ra: - Không cần phải như thế đâu, mẹ ạ. Con tự biết lo cho mình mà. Mẹ cứ vào tiếp khách đi, con sẽ ra ngoài một lúc cho thoáng. Khi nào khỏe, con sẽ vào dự tiệc với mọi người. Bà Mẫn vừa lắc đầu định phản đối thì ngay khi đó, Thuận chạy tới: - Trời ơi, mẹ ở đây mà con không biết cứ kiếm mãi trong đó. Bà Mẫn cau mày: - Kiếm mẹ để làm gì? Thuận lắc đầu: - Con cũng không biết, ba bảo kiếm mẹ thì con đi kiếm thôi. Bà Mẫn càu nhàu: - Khách khứa tới đủ rồi, mọi việc cũng đâu vào đấy rồi thì kiếm mẹ làm gì nữa. Bộ ba con không giải quyết được mọi việc hay sao mà phải cần tới mẹ? Con vào nói với ba con là mẹ đang nghỉ ngơi một lát rồi mẹ vào sau, có chuyện gì thì ba con cứ tự quyết định đi! Thuận nhăn mặt: - Không được đâu, hình như có chuyện gì quan trọng lắm đó. Con thấy ba có vẻ sốt ruột khi không thấy mẹ. Tịnh Phương nắm tay bà Mẫn: - Vậy thì mẹ vào coi có chuyện gì cần đi mẹ. Bà Mẫn dùng dằng: - Vậy để mẹ gọi người phục vụ cho con đã... Tịnh Phương đẩy nhẹ tay bà: - Không cần đâu mẹ ạ, con tự biết lo cho mình mà. Mẹ cứ đi vào kẻo ba lo bây giờ. Bà Mẫn đành phải miễn cưỡng gật đầu với câu nói của Tịnh Phương. - Vậy thì để mẹ vào coi ba con cần gì, nhưng con nhớ là nghỉ ngơi một lát rồi vào tìm mẹ nhé. Tịnh Phương gật đầu: - Con biết rồi mà, mẹ vào nhanh đi. Thuận ngạc nhiên nhìn Tịnh Phương: - Ủa, chứ sao em không vào dự tiệc với mọi người. Tịnh Phương cười nhẹ: - Anh cứ vào đi, một lát nữa em vào sau. Vốn là người vô tư, Thuận không nghĩ gì nhiều. Anh gật đầu và dặn thêm Tịnh Phương một câu: - Vậy thì em nhớ vào mau nhé! Còn lại một mình, Tịnh Phương thả dần bước chân ra phía hòn non bộ. Thơ thẩn một lúc, cảm thấy mỏi chân nên Tịnh Phương ghé ngồi xuống bên bờ hồ. Ngắm nhìn những chú cá đủ màu bơi lội tung tăng trong làn nước trong veo, cô xót xa thầm nghĩ: - Giá như mình có thể vô tư như những chú cá này nhỉ? Như thế mình sẽ chẳng phải buồn phải đau như bây giờ. - Cô có ngắm mãi những con cá này thì cũng chẳng làm vơi đi nỗi buồn của mình đâu! Một giọng nói quen quen cất lên ngay sau lưng Tịnh Phương khiến cô giật mình. Cô vội quay lại và ngạc nhiên khi thấy Khoa đứng đó nhìn cô với nụ cười giễu cợt trên môi. Tự dưng Tịnh Phương phát cáu, cô cau có: - Nỗi buồn của tôi đầy hay vơi thì có liên quan gì đến anh? Khoa tưng tửng cười: - Thì tôi có nói là liên quan gì tới tôi đâu. Chỉ là tôi muốn tỏ ra có một chút quan tâm tới một người đang trong tâm trạng giống như tôi mà thôi. Tịnh Phương hầm hừ nhìn Khoa: - Anh biết gì về tâm trạng của tôi lúc này mà nói thế? Vẫn cứ với lối nói nửa đùa nửa thật, Khoa cười cười: - Sao tôi lại không biết nhỉ khi mà giữa buổi tiệc vui vẻ như thế này mà lại có một người tìm ra nơi thanh vắng như thế này giống như mình. Tịnh Phương vẫn không dịu giọng một chút nào: - Tìm ra nơi thanh vắng này thì sao chứ? Tôi chỉ là muốn tìm cho mình một chút không khí thoáng đãng mà thôi. Anh đừng có mà đoán mò. Mắt Khoa lấp lánh nhìn Tịnh Phương còn đôi môi anh nở nụ cười tinh quái: - Tôi nào có đoán gì đâu, chỉ là nói bâng quơ như thế thôi mà. Tại sao cô lại vộ kết án tôi thế? Tịnh Phương đỏ mặt vì sự hấp tấp của mình. Đúng là tự mình khai tội của mình. Anh ta nào đã nói gì về cô mà đã vội buộc tội anh ta như thế. Quê mặt, Tịnh Phương lảng sang chuyện khác: - Anh tới đây làm gì vậy? Đừng có nói với tôi là cũng tới đây cùng mục đích như tôi đó nha! Khoa thản nhiên gật đầu: - Tiếc là tôi đến đây đúng là cái mục đích mà cô vừa nói đó! Tịnh Phương trợn tròn hai mắt nhìn Khoa như cô vừa nghe như anh nói một điều kinh dị nhất trên đời vậy: - Cái gì? Chẳng lẽ chị Chi lại mời anh à? Khoa nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tịnh Phương rồi mới đủng đỉnh hỏi Tịnh Phương: - Mỹ Chi không mời tôi, nhưng ai cấm tôi đến để ngắm nhìn người yêu mình đi lấy chồng đâu nhỉ? Tịnh Phương buột miệng hỏi một câu thật ngớ ngẩn: - Chị Chi là người yêu của anh thật đấy à? Khoa cười nhẹ: - Cô không tin à? Mà cũng đúng thôi, vì ai lại nhận mình có người yêu khác khi sắp lấy chông bao giờ đâu. - Chị Chi không mời thế sao anh lại biết hôm nay là lễ đính hôn của chị ấy? Khoa nhếch mép cười: - Chuyện ấy đâu có gì là khó khi mình quan tâm tới người ta. Mỹ Chi đã trốn tôi để về đây ở mà tôi còn tìm ra cô ấy thì cô ấy đính hôn vào ngày hôm nay có khó gì mà tôi không biết. Tịnh Phương nhìn Khoa, cô thức sự bất ngờ về điều mà Khoa vừa nói. Nếu là như thế thì chuyện Mỹ Chi tránh mặt anh ta cũng chẳng có gì là quan trọng nữa. Vì anh ta biết tường tận như thế kia mà. Nếu như anh ta muốn phá buổi lễ này thì thực sự không khó. Điều đó có nghĩa là Khoa chỉ muốn gặp Mỹ Chi chứ không muốn lôi kéo cô lại với mình. Nhưng anh ta muốn gặp chị ta để làm gì nhỉ? Tịnh Phương thực sự thấy hoang mang trước con người ngồi đối diện với mình. Bất giác, Tịnh Phương hơi co người lại. Cô thật sự thấy sợ Khoa. Hình như đó là cảm giác khi mình đứng trước một người mà mình không biết gì về người ta, nhưng người ấy lại biết quá nhiều. Khoa đột ngột nói: - Cô sợ tôi à? Tịnh Phương hất mặt lên: - Tại sao tôi phải sợ anh: Khoa cười cười: - Cô sợ tôi vì tôi biết quá nhiều có phải không? Lại một câu nói như soi thấu tim gan của Tịnh Phương làm cô hoang mang. Cô buột miệng hỏi một câu thật ngớ ngẩn: - Anh còn biết những gì nữa? Nụ cười nửa miệng vẫn không tắt khỏi môi Khoa: - Biết đủ những điều cần biết. Tịnh Phương hỏi gặng: - Nhưng mà cụ thể là những gì? Khoa chăm chú nhìn Tịnh Phương: - Cô thực sự muốn biết những điều này ư? Nó thực sự có ích gì cho cô không? Bị Khoa hỏi khó, Tịnh Phương nói liều: - Cũng có thể là giúp ích to tôi chứ - Vậy à? - Chứ sao? Càng biết nhiều càng tốt, tôi biết để mà đề phòng. Khoa lấp lửng: - Nhưng mà có khi không biết gì hết mới là tốt đó. Tịnh Phương cong môi: - Như thế có nghĩa là ang không biết nhiều, chỉ biết được chút nào thì đã mang ra hù dọa tôi rồi. Khoa cười: - Tôi không trẻ con như cô đâu, cô đừng mong tôi bị mắc bẫy cô. Tuy nhiên tôi cũng nói cho cô nghe là tôi đã biết được những gì nhé. Đến lượt Tịnh Phương lững lờ: - Anh muốn nói thì nói, tôi không ép đâu nha. Khoa bật cười thành tiếng: - Cô không cần phải rào đón như thế, tại tôi thích nói cho cô biết thôi. Này nhé, người mà Mỹ Chi đính hôn hôm nay là một bác sĩ trẻ đầy tài năng, sắp được đi du học ở Pháp. Và cái đám hỏi này là một bất ngờ đối với cô, vì cô vốn là bạn thanh mai trúc mã với anh ta từ khi còn bé mà. Phải không? Tịnh Phương nhìn sững Khoa, anh ta đang nói gì thế nhỉ? Tại sao anh ta lại khơi lên niềm đâu của cô như thế? Tịnh Phương muốn hét lên bảo anh ta ngừng lại đừng nói nữa, nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ ngồi im. - Thế cô có muốn biết quan hệ của tôi và Mỹ Chi như thế nào không? Tịnh Phương gật đầu, giọng cô đã nghẹn lại: - Thì hồi nãy anh đã nói chị Chi là người yêu của anh mà. Khoa cười khẩy một tiếng: - Không phải chỉ như thế đâu, mà còn hơn thế nữa kìa. Tịnh Phương ngạc nhiên quay sang nhìn Khoa: - Anh nói như thế nghĩa là sao? - Nghĩa là cô ấy đã từng sống với tôi như vợ chồng. Điều Khoa vừa nói làm Tịnh Phương kinh ngạc tới nỗi cô cứ mở to hai mắt ra mà nhìn Khoa trân trối chứ không thể nói lên lời nào dù rằng cô rất muốn hỏi anh là có phải anh đang nói chơi hay không? Khoa cũng đã nhận thấy được sự kinh ngạc của Tịnh Phương, anh cười nhẹ: - Nếu nói cho cô nghe hết những gì mà Mỹ Chi đã làm, tôi nghĩ là cô sẽ ngất xỉu tại đây mất. Trong suy nghĩ trong sáng của cô, sẽ không bao giờ cô lại nghĩ được những điều như thế đâu. Tịnh Phương đã lấy lại được phần nào bình tĩnh, nhưng giọng cô cứ như người hụt hơi vậy: - Thế thì làm sao chị ấy có thể làm vợ của anh Thoại được. Làm sao gia đình bác Mẫn có thể chấp nhận. Khoa lại cười: - Sao lại không chấp nhận? Họ có biết đâu mà phản đối. Ngừng lại một chút, Khoa lại nói tiếp mà mắt cứ nhìn thẳng vào mặt Tịnh Phương: - Cô không hiểu sao? Mỹ Chi sẽ không nói ra những điều mình đã làm cho mọi người biết đâu. Bằng chứng là cô đã chẳng biết được một điều gì đó sao. Chỉ cần cô ta có được một anh chồng vừa ý là được rồi, cô ta sẽ biết cách giữ mà. Tịnh Phương không thể nói thêm được một điều gì nữa. Nếu những lời Khoa vừa nói đúng là sự thật thì thật là đáng sợ. Rồi mai đây Thoại sẽ thế nào? Gia đình bác Mẫn sẽ ra sao nếu như họ khám phá ra được sự thật? Giọng nói của Khoa vẫn cứ đều đều vang lên bên tai Tịnh Phương: - Anh chàng Thoại này đúng là người không có mắt, ngọc quý thì bỏ đi, còn đá cuội dưới sình thì ngỡ là của báu. Thật đáng đời anh ta khi chối bỏ một tình cảm và đáng quý như thế. Nước mắt Tịnh Phương đã ứa ra hai khóe, cô nghẹn ngào nói với Khoa: - Anh đừng nói nữa, không phải như thế đâu. Biết là Tịnh Phương đau lòng không muốn nghe nữa, Khoa gật đầu: - Thôi được, không nói thì không nói. Cô lau nước mắt đi rồi tôi đưa cô vào trong đó. Tịnh Phương lắc đầu: - Tôi không vào đó nữa đâu, nơi đó không phải là chỗ của tôi. Khoa lại nói: - Vậy thì để tôi đưa cô về. Nghĩ tới việc lại về nhà, trong căn nhà rộng lớn mà chỉ lại thui thủi một mình vì mọi người còn đang vui vẻ với bao nhiêu lời chúc tụng dành cho cặp tân hôn, Tịnh Phương lại thấy lòng cuộn lên một nỗi đau. Cô lại lắc đầu một lần nữa: - Tôi chưa muốn về nhà. Khoa nhìn Tịnh Phương với ánh mắt thương hại. Anh hiểu những gì đang diễn ra trong cái đầu nho nhỏ xinh xinh của cô. Và anh hoàn toàn thông cảm với những suy nghĩ đó. Khoa đột nhiên thấy muốn có một không khí mới, anh rủ rê: - Nếu cô không muốn về, thì chúng ta đi ăn cơm, tôi thấy đói bụng rồi. Tịnh Phương lắc đầu: - Thú thật với anh, là tôi không muốn đi đâu lúc này cả. - Không cần phải đi đâu cả, chúng ta sẽ dùng cơm tại đây. Tịnh Phương lại lắc đầu mạnh hơn: - Điều đó thì lại càng không thể. Tôi không muốn gặp ai hết. - Không phải gặp ai hết, mà tôi và cô sẽ có một không khí hoàn toàn riêng biệt. Tịnh Phương nhìn Khoa nghi ngờ: - Anh nói như thế nghĩa là sao? Khoa vội vã xua tay: - Này cô đàng nhìn tôi với ánh mắt đề phòng như thế chứ. Khách sạn này có một nhà hàng trên sân thượng, nơi đó rất yên tĩnh. Sẽ không một ai làm phiền tới chúng ta. Nghe nói tới sự yên tĩnh là Tịnh Phương không suy nghĩ gì thêm nữa, cô gật đầu ngay: - Vậy thì đi! Khoa đi trước, Tịnh Phương cũng nối gót theo sau.