Tôi bắt đầu không còn tin vào tình yêu nữa, tôi bắt đầu lơ đễnh việc học, dù tôi biết chỉ hơn độ một tháng nữa là chính thức thi tốt nghiệp, biết thế mà vẫn cứ lơ đễnh, một tháng dài đối với tôi là một tháng vô vị, tẻ nhạt, tôi đã một dạo đốt thời gian cho tuổi trẻ, và bây giờ tôi lại đốt tiếp thời gian của tương lai. Con đường văn chương sao mà gập ghềnh thế, đầu óc tôi bây giờ chỉ có Ninh Tuấn, nhất cử nhất động toàn hình ảnh Ninh Tuấn, nhất cử nhất động toàn nhớ như in những gì Ninh Tuấn nói, những mẫu tin nhắn, những cuộc trò chuyện qua yahoo, cả sự trông đợi ở hai đầu nỗi nhớ....nhất cử nhất động đều làm tôi thất điên bát đảo. Tôi giờ ít ghé lên diễn đàn hơn, ghé để làm gì, khi nơi ấy không còn chổ để cho tôi nữa, tôi lang thang qua truy cập các trang web khác, tôi chát trong yahoo với khá nhiều người, đi tới bất cứ nơi đâu tôi đều post duy nhất một chủ đề "Người con gái đến đời anh sau em" Vâng! Người con gái đến anh sau em! khá đúng đấy chứ, bài thơ ấy tôi viết cho cái tình yêu mất mát của mình, thế mà không hiểu sau, dường như bài thơ ấy là cái phép lạ đã xuôi khiến Ninh Tuấn tìm tới nick tôi một lần nữa, lần này không phải ở trên diễn đàn, mà chính tại yahoo Buổi trưa, cuối tháng 5.Tôi đang chát voice cùng một anh bạn mới quen được vài hôm, giờ hẹn lên chát tiếp. Tình yêu là một đề tài muôn thuở, dù không mấy tin tưởng, nhưng tôi và hắn cứ hết bàn luận lại tranh cãi, mà hai chử tình yêu vẫn nổi bật trong mảng đề tài của chúng tôi. Hắn hỏi: -Vì sao mối tình đầu người ta khó quên? dù người ta biết rằng dang dở đó mà người ta vẫn nhớ? Tôi cười, tôi thấy được cái bộ mặt giả khờ của hắn qua cái webcam thu nhỏ. Phụ nữ còn có thể chung tình, còn đàn ông đếm trên đầu ngón tay thì có mấy ai. Mối tình đầu với họ chẳng qua chỉ là đùa vui -Thật ra thì nếu không có mối tình đầu, sẽ chẳng bao giờ có mối tình sau. Tôi nói theo bản năng. Một chiếc mặt nạ mới hình thành trong vô thức. Từ lâu rồi, kể từ lúc chuyện tình thơ của tôi đỗ vỡ, Ninh Tuấn không thuộc về thế giới tôi, thì yahoo chính là sân khấu cuộc đời. Tôi đã khoác biết bao khuôn mặt lên sân khấu ấy, tôi từng bịa ra nhiều hoàn cảnh, có lúc tôi còn hóa thân thành vũ nữ, có khi tôi áp đặt mình vào vai kẻ bị tình phụ, khi là tiểu thư nhà giàu..., tôi chát toàn với những người sành đời, cao tuổi, người thật thà thì ít, mà kẻ trăng hoa khá nhiều, nên chẳng việc gì phải bứt rứt, bởi đâu có ai thành thật với ai, tôi càng dựng nên nhiều câu chuyện huyễn hoặc, ly kỳ, nhiều cách nói văn chương, họ cũng hòa theo vai diễn của tôi mà mũi lòng, chua xót. Vai tôi diễn cũng khá thành công. Tôi bày ra nhiều chuyện như thế, cốt ý sẽ quên được Ninh Tuấn, cả Hàn My tôi cũng không muốn gặp, bởi tôi quá tủi hổ khi đứng trước nàng, sẽ cay đắng khi tiếp nhận tin nhắn của chàng. Người muốn quên mà tình lại tới, lòng muốn yên mà ý lại khơi. Tâm trạng tôi cơ hồ như thế. Tôi vẫn dùng voice chát cùng anh bạn, bất ngờ nick name ThiênMa (nick của Ninh Tuấn) nhảy vào bắt chuyện: -Chào em! Vừa nhìn thấy nick name chàng lòng tôi đã rộn rã, tôi hồi hộp nhưng cũng miễn cưỡng đánh: -Chào anh! -Em khoẻ không? Hừ, chắc ba tiếng này chàng dành cho Hàn My đây, tôi click vào biểu tượng khè lưỡi lêu lêu chọc quê chàng, lại miễn cưỡng đánh: -Khoẻ! -Bé có nhớ anh không? Cũng lại là dành cho Hàn My, tôi cảm thấy uể oải trong người, vội tắt voice và nói lời tạm biệt với anh bạn, tôi muốn mình có đủ tinh thần để xông trận. Tôi muốn mình thử khoác lên bộ mặt Hàn My xem chàng có nhận ra khuôn mặt thật không, tôi bắt đầu cho một vai diễn hoàn toàn mới -Nhớ, bé nhớ anh nhiều lắm! -Thế ư? -Dạ, anh ít chát yahoo lắm mà, sao hôm nay lại tìm em thế? Ninh Tuấn chèn biểu tượng cười ngộ nghĩnh -Tại giờ nghĩ trưa, anh lên mạng chút vậy mà? -Những giò rãnh rỗi anh thường làm gì?-tôi tìm đề tài ngôn luận -Mơ về cô bé yêu(bài hát)- chàng dùng biểu tượng cười nhe răng -Về đâu anh hỡi (bài hát)- tôi cũng không vừa -Cuối chân trời sao và biển hôn nhau (thơ Đinh Thu Hiền) -Đêm cô đơn (bài hát) -I LOVE YOU! OK! (bài hát) Tôi cười nghiêng ngã, rồi không hiểu sao bất thình lình đổ quạu, tôi nói trỏng: -Dóc! mơ em hay mơ tới cô nào khác nữa Câu nói tôi đầy khí nóng, khiến câu chữ của chàng cũng nóng ran: -Đừng hoài nghi anh tội nghiệp, mơ bé, nhớ bé....Ma chỉ nhớ mình Thỏ, nhớ riêng Thỏ mà thôi -Thế sao anh không nhận ra thỏ... Tôi lỡ lời nên tự cắt ngang câu từ, chàng hỏi: -Thỏ có gì giấu Ma à? -Không! -Thế thì làm sao anh có thể nhận ra, đã bảo với Thỏ rồi, sống trên đời cần nhất phải chân thật, anh ghét giả dối, bé có hiểu lòng anh không? Tôi cắn nhẹ vành môi, một tí xúc động nhen nhúm, tôi bất thần khai khác tâm tư chàng: -Anh có tìm thấy ở bé sự giả dối nào chưa? -Chưa! à...mà có! Tôi mở to mắt, giọng run run, câu từ cũng loạn cả lên: -Có...có mà lúc nào? -Lúc bé năm lần bảy lượt từ chối gặp anh đó, anh thấy ở bé có gì đó không thật Chàng muốn nói tới những tháng ngày trước, ngày chúng tôi còn thơ !!!7949_20.htm!!!
Đã xem 147282 lần.
http://eTruyen.com