Con rắn trắng

Ngày xưa có một ông vua nổi tiếng trong cả nước là khôn
ngoan. Không cái gì là vua không biết, dường như gió đưa lại cho
vua những tin tức bí mật nhất.
Vua có một thói quen kỳ lạ. Sau bữa ăn trưa, khi đã dọn bàn
xong, không còn ai nữa thì một người hầu tin cẩn bưng thêm vào
cho vua một bát. Bát đậy kín, ngay người hầu cũng không biết
trong có gì. Cũng chẳng ai được biết, vì vua đợi đến khi chỉ còn một
mình mới mở ra ăn. Cứ thế mãi tới một hôm, người hầu quá tò mò,
khi bưng bát không nhịn được nữa, đem bát về buồng mình. Anh ta
khóa cửa cẩn thận rồi mở nắp ra, thấy ở trong có một con rắn trắng.
Anh giữ mồm không được, muốn nếm thử bèn cắt một miếng bỏ
mồm. Anh vừa động lưỡi thì nghe thấy ở bên cửa sổ có tiếng nói rì
rào là lạ. Anh lại nghe, thì ra chim sẻ chuyện trò với nhau, kể cho
nhau nghe chúng đã thấy gì ở đồng ruộng và ở núi rừng. Thì ra
chính vì anh ta ăn rắn mà hiểu được tiếng nói loài vật.
Đúng ngày hôm đó, hoàng hậu mất chiếc nhẫn đẹp nhất và
nghi cho người hầu tin cẩn ấy ăn cắp vì anh ta vẫn được đi lại tự do
trong cung. Vua truyền gọi anh đến, mắng anh thậm tệ, hẹn cho
đến sáng hôm sau nếu không tìm ra được kẻ gian thì sẽ bị coi là thủ
phạm và đem xử tội. Anh kêu oan cũng vô ích, và bị đuổi ra ngoài
một cách tàn nhẫn. Anh lo sợ, xuống sân để nghĩ xem có cách nào
thoát không.
Ở đây có đàn vịt đang chụm nhau ngồi bên dòng nước vừa rỉa
lông vừa chuyện trò bù khú. Anh người hầu đứng nghe. Vịt kể lể với
nhau sáng nay lạch bạch đi đâu, tìm được món gì ngon. Một con cáu
kỉnh nói:
- Bụng tao anh ách khó chịu quá. Trong lúc vội vã, tao nuốt
phải cái nhẫn rơi ở dưới cửa sổ hoàng hậu.
Anh người hầu liền tóm ngay cổ con vịt ấy mang vào bếp bảo
nhà bếp:
- Bác thịt con này đi nhé, nuôi béo lắm rồi đây!
Nhà bếp nhận lời, nhắc vịt lên xem đã nặng chưa rồi nói:
- Chú mày tọng cho đầy, đợi ngày được quay cũng đã lâu rồi
đấy!
Bác ta chặt cổ, mổ vjt. Anh người hầu tìm thấy chiếc nhẫn của
hoàng hậu trong mề vịt nên việc minh oan cũng dễ dàng. Nhà vua
muốn đền bù cho anh, hỏi anh muốn gì và hứa phong cho anh chức
tước cao nhất triều đình.
Anh ta không nhận mặc dù còn trẻ và đẹp trai. Anh chán ngán
không thiết ở lại nữa. Anh chỉ xin một con ngựa và ít tiền ăn đường
đi chu du thiên hạ.
Một hôm, anh đi qua một cái ao thấy có ba con cá bị mắc vào
đám sậy, đang thoi thóp. Người ta nói là cá thì câm, vậy mà anh lại
nghe thấy chúng than vãn vì bị chết một cách bi thảm như thế. Anh
vốn nhân từ, nên xuống ngựa gỡ cá thả xuống nước. Cá vui mừng
quẫy, thò đầu lên kêu:
- Cám ơn ân nhân đã cứu chúng tôi, thế nào chúng tôi cũng xin
trả ơn này!
Anh lại cưỡi ngựa đi. Đi một lúc chợt nghe như có tiếng nói ở
trên cát, ngay dưới chân. Anh lắng tai nghe thấy kiến chúa than
vãn:
- Giá loài người đừng để những con vật thô lỗ đụng đến mình có
phải hay không. Cái con ngựa ngu ngốc này lại sắp lấy móng nặng
giẫm nát trăm họ của ta mà không chút động lòng đây.
Anh bén tránh sang bên đường. Kiến chúa kêu:
- Cám ơn ân nhân, chúng tôi sẽ trả ơn này.
Đi qua rừng, anh thấy bố quạ và mẹ quạ đậu bên tổ vứt lũ quạ
con xuống kêu:
- Cút đi, đồ chết đâm chết chém. Chúng tao không nuôi báo cô
chúng mày mãi được. Nhớn rồi, liệu đi mà kiếm ăn lấy!
Tội nghiệp lũ quạ con nằm xoài dưới đất, cố vỗ cánh kêu...
Chim con yếu ớt, bay còn chưa nổi, kiếm mồi làm sao được! Thôi thì
đành nằm đây chờ chết đói vậy.
Anh thanh niên xuống ngựa, rút gươm chém chết ngựa cho quạ
con ăn. Quạ con nhảy tới ăn no nê rồi gọi:
- Cảm ơn ân nhân, chúng tôi sẽ trả ơn này.
Anh đành đi bộ, đi mãi tới một thị trấn lớn. Trong phố có tiếng
ồn ào, nhân dân xô nhau nghe một người cưỡi ngựa đến báo là công
chúa kén chồng, ai muốn hỏi phải làm một việc rất khó, nếu chẳng
may không làm được thì toi mạng. Có nhiều người đã thử nhưng
đều bị chết. Anh thanh niên trông thấy công chúa đẹp lộng lẫy mê
mẩn cả người, quên hết nguy hiểm, đến tâu vua xin làm rể.
Người ta đưa anh ra bể, vứt trước mặt anh một chiếc nhẫn
vàng xuống nước. Nhà vua truyền cho anh mò chiếc nhẫn lên và
phán:
- Nếu nhà ngươi lên tay không thì sẽ lại bị ném xuống bể cho
đến khi chết đuối.
Mọi người đều tiếc cho đời chàng thanh niên đẹp trai. Chàng ở
lại bờ bể một mình nghĩ xem nên làm gì thì bỗng thấy có ba con cá
bơi lại. Chính là ba con cá mà anh đã cứu trước đây. Con bơi giữa
ngậm ở mồm một con hến và đặt hến lên bãi bể bên chân chàng.
Chàng cầm hến lên mở ra thì thấy ở trong có chiếc nhẫn vàng.
Chàng mừng lắm đem nhẫn dâng vua, tưởng nhà vua giữ lời hứa
thưởng cho mình. Nào ngờ công chúa vốn kiêu kỳ, thấy chàng
không phải môn đăng hộ đối, khinh rẻ chàng và bắt chàng phải làm
việc khó thứ hai. Nàng vào vườn, rắc mười bị kê xuống cỏ và bảo:
- Từ giờ đến sớm mai, trước khi mặt trời mọc, anh phải nhặt
cho kỳ hết kê, không được thiếu hạt nào.
Anh thanh niên ngồi trong vườn nghĩ mãi không biết làm như
thế nào. Anh rầu rĩ ngồi đợi sáng cho người ta dẫn ra pháp trường.
Ánh bình minh vừa chiếu vào vườn thì anh thấy mười bị kê đầy xếp
cạnh nhau, không thiếu hạt nào. Thì ra đêm ấy, kiến chúa đã cùng
hàng nghìn vạn kiến quân kéo đến. Các con vật biết ơn đã cần cù
nhặt kê bỏ bị. Công chúa đích thân xuống vườn xem. Nàng hết sức
ngạc nhiên thấy anh thanh niên đã làm được việc mình giao cho.
Nhưng nàng vẫn chưa hết kiêu kỳ, lại bảo:
- Tuy anh đã làm được hai việc, nhưng muốn lấy ta thì còn phải
dâng ta một quả táo trường sinh.
Anh không biết cây ở đâu, nhưng cũng đành lên đường nhắm
mắt đưa chân một cách tuyệt vọng. Anh đã đi qua cả nước, một tối
kia tới một khu rừng. Anh ngồi xuống gốc cây, định đánh một giấc.
Bỗng thấy trên cành cây có tiếng rào rào, rồi một quả táo vàng rơi
vào tay anh. Cùng lúc có ba con quạ bay xà xuống, đậu lên đầu gối
anh nói:
- Chúng tôi là ba quạ con mà ân nhân đã cứu khỏi chết đói.
Chúng tôi nay đã lớn, thấy ân nhân đi tìm quả táo trường sinh, vội
vượt bể đến tận cùng thế giới là nơi có cây trường sinh để hái quả
táo này.
Anh thanh niên mừng lắm, mang táo về dâng công chúa xinh
đẹp. Nàng không còn hoạnh họe gì được nữa, đem cắt đôi quả táo
cùng anh ăn. Lòng nàng bỗng tràn ngập tình yêu. Hai vợ chồng
hưởng hạnh phúc cho đến lúc đầu bạc răng long.
Các em có muốn mình nghe được tiếng loài vật như người hầu
ở trong truyện này không? Thật là kỳ diệu biết bao nếu điều đó là
hiện thực, đúng không nào? Qua câu chuyện này các em thấy yêu
quý và gần gũi các loài vật hơn.