Cô Phong Trưởng lão kể từ khi không thuyết phục được Vị Ương sinh, vẫn tự trách mình rằng: - Có nhẽ đạo hạnh ta chưa đủ, tài thuyết giảng còn non, nên chưa thuyết phục được con quỷ dâm dục, vẫn để nó lảng vảng trước mặt, mà đi gieo rắc tai họa cho đàn bà con gái, âu cũng là cái lỗi của ta, cái tội của lão hòa thượng này vậy. Ðã chẳng thu phục được ma quỷ, thì cái bị da treo ngoài cổng còn để làm gì? Trên ngọn cây tùng, lão hoà thượng cho gắn một tấm bảng nhỏ ghi mấy dòng chữ: Vị Ương sinh chưa đến, cứ treo nguyên bị da. Bị da chưa hạ xuống, lỗi thuộc hoà thượng ta. Mong sớm dẹp bị da, để diệt nghiệt trướng ma! Cũng lạ là cái bị kia treo trên ngọn cây tùng từ ngày Vị Ương sinh ra đi đến nay đã ba năm, dù dầm sương giãi nắng đã một ngàn mấy trăm ngày, không những không rách mà cũng không hư hao chút nào, cứ trơ trơ thi gan cùng tuế nguyệt như muốn đợi đến khi túm được cổ tên dâm tặc kia mới thôi. Vị Ương sinh trở lại núi xưa lối cũ tìm hòa thượng, nhìn thấy túi da còn treo, biết là hòa thượng còn chờ mình, Sinh ứa nước mắt bước vào chính điện, rạp mình xuống mà lạy, lạy rồi quay ra cửa, leo lên cây, tháo túi da đem xuống. Trở vào trong, thâý hòa thượng còn đang xếp bằng tròn trên đệm bồ hương nhập thiền. Sinh bèn hướng về hoà thượng bái lạy đủ trăm lần, xong thì ngồi im chờ đợi, ba khắc sau hòa thượng mới xuất thiền, ra hiệu gọi Sinh lại gần. Sinh thưa: - Nay con đã trở về. Nếm đủ mùi đời mới biết hối lỗi, xin hòa thượng tha thứ và dung nạp cho. Cô Phong trưởng lão bảo: - Ta rất sẵn lòng, chỉ ngại lòng con chưa quyết đó thôi. Chốn bụi hồng còn làm lưu luyến tâm con không? Cái túi da mưa nắng mà vẫn trơ trơ, liệu lòng con về sau có được bền vững như thế không? Vị Ương sinh thưa: - Kính xin sư phụ nhận lời cho con quy y, lòng con nay đã quyết rồi ạ. Sinh được xuống tóc cạo đầu, lấy tên Ngoan Thạch, ý nói lòng dạ nay đã quyết vững như sắt đá, tự răn mình trước đây đã trót khoe mẽ kiến thức hơn đời, nay nguyện hối cải để một lòng học đạo. Lúc mới tu tập, huyết khí phương cường, không xua hết dục vọng quá khứ, thỉnh thoảng trở lại những lúc nằm ngồi một mình, phải nghiến răng chịu đựng, dằn nén cơn lửa dục chưa tàn. Có khi trong mộng, vẫn thấy đủ sáu người đẹp cùng hiện đến, cười cợt vẫy gọi, như rủ mời Sinh trở về với thú nguyệt hoa. Các nàng nõn nà da thịt nằm ngổn ngang trên đệm bồ hương, trong cơn mơ xuất hiện, tươi cười lôi kéo. Ngoan Thạch chợt hoảng hốt tỉnh giấc, tự đau khổ trách mình sao còn vướng víu của nợ trong thân, trời chưa sáng đã thắp đèn vào nhà sau, lấy dao nghiến răng chặt đứt cái của nợ mà bấy lâu nay vẫn tự coi là bảo bối. Cũng may máu chảy chan hòa mà cơn đau, lạ thay, không hành hạ cho chết đi sống lại. Ngày qua tháng lại, tiếng tăm tân hòa thượng là bậc chân tu, nhiều người học đạo tìm đến bái kiến, Đại hoà thượng Cô Phong thu nạp được khoảng hai mươi đệ tử. Một hôm, tập trung lại cùng làm buổi sám hối. Ngoan Thạch được dự chỗ thấp nhất, vì thời gian tu tập chưa là bao, ngồi nghe các lời thú tội, thấy rõ ai ai không ít thì nhiều cũng vì tham sân si mà phạm tội cả. Ðến lượt một tu sinh trung niên, thú rằng đã quyến rũ vợ người, còn đem luôn cả con hầu bán cho nhà chứa để trả thù riêng, xin được minh hối. Ngoan Thạch nghe chuyện xúc động, lên tiếng hỏi chi tiết tên họ, quê quán, hóa ra đây lại chính là người quyến rũ vợ mình rồi đem bán, mà mình cũng từng gian dâm vợ với người này hồi xưa. Người này chính là Quyền Lão Thực, bèn cùng y ăn năn thú nhận tội mình. Ngoan Thạch tiểu tăng lại tỏ ý lo ngại cho số mạng mấy đứa con do nghiệp chướng mình tạo ra, sợ chúng bị oan nghiệt về sau, một hôm tiểu tăng ứa lệ mà xin thầy cho về quê giết chúng, để giải thoát cho chúng. Hòa thượng chắp tay, niệm “A di đà phật”, mà bảo Sinh rằng: - Chớ có lại sai lầm. Vòng luân hồi quay không ngừng nghỉ. Nay con xuất gia sao dám nghĩ đến chuyện giết người? Oan ai người ấy trả, nghiệp ai người ấy chịu. Các con của con khi nào đã hết nợ, sẽ có số phận riêng của chúng. Ngoan Thạch sợ hãi mà tỉnh ngộ. Bỗng thời gian sau, khoảng nửa năm, một khách lạ vạm vỡ tới viếng chùa, vào lễ nơi chính điện, Ngoan Thạch nhìn kỹ, chính là Tái Côn Lôn. Hai anh em nắm tay nhau mà nghẹn ngào. Tái Côn Lôn lên trình hòa thượng rằng: - Tội con rất nhiều, toàn là trộm đạo. Xin cửa từ bi rộng mở, cho con được kính lễ bậc cao tăng. Nói rồi bèn chắp tay hành lễ. Xong xuôi quay sang Ngoan Thạch mà thuật chuyện nhà: - Hai con gái của tiểu đệ mới đột ngột qua đời. Ðang khỏe mạnh bỗng một đêm cùng lăn ra chết một lượt. Hai người vú đêm trước còn nghe như trên không gian có tiếng gọi chúng rằng: "Nghiệt chướng trả xong, các con đi thôi". Thế là chúng chết. Còn Diễm Phương thì theo trai, ca ca phải tìm kiếm khắp nơi, mãi rồi mới biết họ xây tổ uyên ương nơi một bìa rừng hoang vắng. Ngoan Thạch hỏi: - Ðại ca sao biết được tận chỗ xa xôi như thế? Tái Côn Lôn đáp: - Bởi vì ca ca nghe đồn vùng ấy có sư hổ mang mới hóa thành cướp cạn, tiếng tăm lừng lẫy, nên tìm cho được để so tài cao thấp. Trộm gặp cướp mới xứng tài phỉ sức. Quả thật bên trong sào huyệt rất tiện nghi, chiếu rèm sang trọng, không thua nhà quyền quý. Nửa đêm lắng nghe thì ra đôi trai gái trên giường đang tâm sự. Khi người đàn bà kể chuyện đời mình, có nhắc cả tên đệ, cả tên Quyền Lão Thực, quả thật thị đích thị Diễm Phương. Thị oán hờn hai người chồng cũ của thị không để đâu cho hết. Ca ca nghe vậy, lửa giận phừng phừng, tuốt gươm chém chết luôn hai đứa, lại lấy được hai ngàn lạng bạc, nổi lửa đốt sạch cả động. Nói rồi quay sang lão hòa thượng hỏi: - Xin dám trình hòa thượng, con làm vậy có phải hay không? Còn số tiền phi nghĩa ấy, con lấy có đúng không? Đại hoà thượng Cô Phong trưởng lão trả lời: - Giết thì nên giết, lấy thì nên lấy, có điều cư sĩ không nên giết, cư sĩ không nên lấy. Cư sĩ làm vậy e rằng khó hợp đạo trời. Tái Côn Lôn nói: - Làm cho lòng người hả hê cũng là làm sáng thêm đạo trời, sao lại nói không hợp? Con cả đời làm thằng kẻ trộm, chưa làm được việc gì tốt cả, nay chỉ vì mấy thoi bạc lẻ lại phạm với đạo trời sao? Đại hoà thượng Cô Phong nói: - Cư sĩ không nên nói như thế, lưới trời lồng lộng, chẳng cái gì lọt được. Chẳng có tội nào không bị báo ứng, chỉ có mau hoặc chậm thôi. Nếu bị báo ứng ngay còn là nhẹ, báo ứng chậm, bỗng nhiên ập đến thì không chịu nổi đâu. Vị sư kia phạm tội gian dâm, người đàn bà kia phạm tội tư thông bỏ trốn, ông trời rồi sẽ giết họ, đâu phải thiếu tầm sét của lão Thiên Lôi mà phải mượn tay người? Mà có mượn tay người đi nữa, trong gầm trời này thiếu gì người có tay, đâu phải chỉ cư sĩ mới có tay? Chẳng nhẽ chỉ tay cư sĩ mới giết nổi người? Quyền lớn không mượn tay người, gươm Thái A của Thiên Tử không thể trao cho người bên cạnh, việc giết người, ông trời tự xử, làm cho người có tội phải đền tội, đâu có phạt người mà không có lý lẽ. Cho nên rồi đây cư sĩ khó tránh khỏi âm báo, hoặc giết tên giam dâm so với việc giết người lương thiện có sự khác biệt, tội có thể nhẹ đi đôi chút cũng chẳng biết chừng. Cái nghề mà cư sĩ đã làm cả đời đó đã mang lại đại danh cho cư sĩ chẳng nha môn nào không biết đến, chẳng quan phủ nào mà bỏ ngoài tai. Tiền bạc cư sĩ lấy trộm được bảo là đem chia cho người nghèo, ai tin, mà mọi người chỉ nghĩ tiền của lấy được đang cất giấu trong nhà, có phải tự bán mình sao? Chỉ e tiền mang đi cứu tế rồi lúc ấy chẳng đòi lại được, chỉ còn lấy mạng mà đổi thôi. Cho nên rồi đây dương báo cũng chẳng tránh khỏi, chỉ lo nó đến chậm, so với nghiệt chướng ban đầu còn có phần nặng hơn nữa cũng chẳng biết chừng. Côn Lôn vốn tính khí hung tợn, vì vậy ai cũng sợ hãi, cho nên chẳng bao giờ nghe những lời khuyên răn của người lương thiện. Hôm nay nghe lời lý luận này, bỗng động lòng hối hận, chẳng cần phải ép buộc cũng có ý muốn cải tà qui chính. Liền nói với Cô Phong trưởng lão rằng: - Những việc mà đệ tử đã làm không phải hành động của người chính nhân quân tử. Chỉ vì bọn nhà giầu không chịu bỏ tiền làm phúc, nên mới lấy để thay họ mà làm việc thiện cho người khác, chứ chẳng phải lấy để mình dùng. Cứ như sư phụ dạy thì đệ tử đã làm quá nhiều việc ác, âm dương đều không tránh khỏi quả báo. Nhưng từ nay muốn quay đầu sám hối liệu có được không? Cô Phong lão trượng chỉ tay vào Ngoan Thạch bảo: - Những việc nghiệt chướng anh ta đã làm còn nhiều gấp mấy cư sĩ. Vì đã dốc lòng hướng thiện, nên đã cảm động lòng trời nên Người đã đón hai đứa con gái của anh ta đi về trời rồi. Đó là điều mà cư sĩ đã mắt thấy tai nghe đâu phải bần tăng nói ra. Lấy đó mà suy thì sám hối được hay không điều đó tưởng đã rõ. Ngoan Thạch thấy Tái Côn Lôn có lòng hướng thiện thì mừng lắm liền đem những lời sư phụ ba năm trước đã giáo huấn cho mình, mà đã không nghe, cứ tự ý nhắm mắt làm liều, nên đã nhận sự báo ứng mà đúng những lời hoà thượng trưởng lão đã dạy, chẳng thể nói tiểu đệ nói gạt huynh nữa. Nghe rồi, Tái Côn Lôn đã quyết, bái lạy Cao Phong trưởng lão làm sư phụ, xuống tóc cạo đầu, khổ hạnh tu luyện ba mươi năm, đã thành chính quả, cùng Cô Phong, Ngoan Thạch đều toạ hoá. Có thể thấy người ta sống ở trên đời ai cũng có thể hoá phật được. Chỉ vì bị hai chữ “sắc, tài” kia nó lôi kéo cho nên không thoát ra khỏi bến sông mê, để tới bến bờ bát nhã. Nhân gian ở giữa, thiên đường trên cao đất rộng người thưa, nghe mà không thấu, địa ngục ở dưới người đông đất chật, sắp xếp khó vừa. Từ khi khai thiên lập địa thánh nhân khuyên con người không nên đẻ con gái, chẳng nên kiếm lắm bạc tiền, khi có chữ viết lại lấy “Tứ thư” ra mà định tội, có biết đâu rằng lúc đầu con người chỉ là tượng đất, tu lâu rồi mới cất lên thành thánh phật đó ư? Bởi vì: Con người sống ở trên đời Khó ai thoát tục, xa rời chữ dâm. Thiện, tà đều có trong tâm Tham tài, hiếu sắc lỗi lầm khó qua. Tu thân theo chính, bỏ tà Xa rời sắc dục mới là người khôn. HẾT