CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI
TÔI GẶP TÌNH YÊU

Trong một hai khoảnh khắc, tôi ngồi không động đậy, dường như bị tê cóng. Bức ảnh cứng đờ trong tay tôi. Sau đó, tập trung tất cả lòng dũng cảm để tỏ ra bình tĩnh, tôi đưa tấm ảnh trả lại Poirot. Đồng thời tôi nhìn nhanh Poirot. Liệu anh có nhận thấy điều đó không? Nhưng, tôi nhẹ cả người, anh dường như chẳng chú ý gì đến tôi. Hành vi khác thường của tôi có lẽ anh không hề nhận thấy.
Poirot vội vàng đứng dậy:
- Chúng ta không thể để mất thời gian. Chúng ta phải lên đường càng nhanh càng tốt. Thời tiết thuận lợi, biển sẽ lặng.
Trong lúc vội vã chuẩn bị lên đường, tôi chẳng có thời gian để suy nghĩ, nhưng khi bước lên boong tàu và tin rằng Poirot không chú ý đến mình - anh, như mọi khi, vẫn đang vận dụng vào thực tế phương pháp Lavoidier yêu thích của mình - tôi bắt tay vào phân tích sự kiện một cách điềm tĩnh. Liệu Poirot có biết nhiều không? Anh có biết rằng cô bạn quen của tôi trên tàu hỏa và Belle Duveen là một người? Anh đã đến khách sạn du Phase để làm gì? Có lẽ là anh lo lắng về tôi? Hay là tôi nhầm và anh đến khách sạn vì mục đích khác?
Trong bất kỳ trường hợp nào cũng vậy, tại sao anh cố sức tìm cô gái này? Liệu anh có nghĩ là cô ta nhìn thấy Jack Renauld thực hiện tội ác không? Hay là anh nghi bản thân cô ta, một điều hoàn toàn không thể có được. Cô gái không có ác ý chống lại Renauld, không có nguyên cớ gì để chống lại ông ta hết. Cái gì đã dẫn cô đến nơi xảy ra vụ án? Tôi cẩn thận phân loại, sắp xếp mọi sự kiện. Có lẽ cô ta xuống tàu ở Calais, nơi tôi và cô chia tay nhau hôm đó. Chẳng có gì lạ là tôi không tìm thấy cô ta trên tàu thủy. Nếu như cô ăn trưa ở Calais và sau đó đáp xe hỏa đi Merlinville, cô có thể đến biệt thự Gienevieve đúng vào lúc mà bà Francoise nói đến. Cô đã làm gì khi ra khỏi nhà, ngay sau 10 giờ đêm? Có thể giả định rằng cô đến khách sạn hoặc trở về Calais. Còn sau đó? Tấn thảm kịch xảy ra vào đêm thứ hai rạng ngày thứ ba. Sáng ngày thứ năm cô lại có mặt ở Merlinville. Nói chung, liệu cô có rời khỏi nước Pháp không? Tôi rất nghi ngờ về điều này. Điều gì đã giữ chân cô lại đây? Hy vọng gặp Jack Renauld? Tôi đã nói với cô ta, như lúc đó bản thân chúng tôi cũng  nghĩ thế, rằng Jack Renauld đang ở ngoài biển trên đường đi Buenos -Aires. Có thể cô ta biết rằng chiếc tàu thủy Aurora không lên đường. Nhưng để biết được điều đó, cô ta phải gặp Jack. Liệu có phải hiện nay Poirot đang muốn biết điều này? Liệu có phải Jack Renauld quay về để chứng kiến Marthe Daubreuil đối mặt với Bella Duveen, người mà anh ta nhẫn tâm vứt bỏ không?
Trước mắt tôi lóe lên ánh sáng yếu ớt. Nếu trong thực tế câu chuyện đã diễn ra như vậy thì Jack có thể có tình trạng ngoại phạm mà anh ta cần. Và dù sao, trong những hoàn cảnh như vậy, sự im lặng của anh ta thật là khó giải thích. Tại sao anh ta không mạnh dạn kể lại mọi chuyện? Hay là anh ta sợ mối tình trước đây của mình đến tai Marthe Daubreuil? Tôi lắc đầu phủ định. Việc anh ta say mê Bella Duveen chắc chỉ tạm thời và không nghiêm túc. Tôi trơ trẽn nghĩ rằng, vị tất con trai một nhà triệu phú lại vì thế mà bị Marthe Daubreuil - một cô gái Pháp không có đồng xu dính túi, một người yêu anh ta cũng cuồng si - khước từ.
Sau khi phân tích hết nhẽ, tôi thấy câu chuyện này rắc rối và không rõ ràng. Tôi rất không thú vị gì khi cùng với Poirot tham gia săn lùng cô gái, nhưng tôi không có khả năng nào để tránh được việc đó nếu không nói hết với anh. Mà điều này thì, vì một lý do nhất định, tôi hoàn toàn không muốn làm.
Poirot rời tàu thủy lên bờ ở Dover trong trạng thái sảng khoái và tươi cười. Cuộc hành trình tiếp theo của chúng tôi đến London chẳng có chuyện gì đặc biệt. Chúng tôi đến nơi sau 9 giờ và tôi nêu dự kiến: chúng tôi sẽ về phòng ở và sẽ chẳng làm gì cho tới sáng. Nhưng Poirot có kế hoạch khác:
- Chúng ta không thể để mất thời gian, anh bạn ạ - anh trả lời xẵng giọng.
Tôi không hoàn toàn hiểu diễn biến những lập luận của anh và hỏi thẳng xem anh định tìm cô gái ra sao.
- Anh còn nhớ Joseph Aarons, một nhân viên nhà hát không? Không à? Tôi đã có lần giúp anh ta làm sáng tỏ một vấn đề nhỏ liên quan đến một võ sĩ Nhật. Đó là một sự làm quen ngắn ngủi, nhưng thú vị. Tôi sẽ nói chuyện với anh về anh ta, khi có dịp. Anh ta rõ ràng là có thể hướng chúng ta đến nơi mà chúng ta có thể tìm thấy cái chúng ta cần tìm.
Quá nửa đêm thì chúng tôi tìm được ngài Aarons. Anh ta chào Poirot và cam đoan sẽ vui mừng giúp đỡ chúng tôi.
- Trên thế gian này ít có những điều mà tôi không biết về nghề diễn viên - anh ta tuyên bố với nụ cười hiền hậu.
- Thôi được, anh Aarons, tôi muốn tìm một cô gái tên là Belle Duveen?
- Bella Duveen?. Tôi có biết cái tên này, nhưng không thể nhớ lại ngay lập tức cô ta là ai. Thể loại biểu diễn của cô ta là gì nhỉ?
- Điều đó thì tôi không biết, nhưng có ảnh của cô ta đây.
Aarons nghiên cứu bức ảnh trong một phút, sau đó nét mặt anh ta rạng rỡ hẳn lên.
- Tôi nhớ ra rồi - anh ta vỗ tay vào đùi - Tôi thề có Chúa, đó là hai cô gái nhà Dulcibella.
- Hai cô gái họ Dulcibella?
- Tất nhiên. Đó là hai chị em, hai diễn viên nhào lộn, hai vũ nữ và ca sĩ. Hai cô gái diễn một tiết mục nhỏ đáng yêu. Tôi nhớ là họ biểu diễn đâu đó dưới tỉnh, nếu chưa đi nghỉ. Tôi biết là hai ba tuần lễ vừa rồi họ ở Paris.
- Anh có thể nói rõ thêm nơi ở của họ hiện nay không?
- Dễ như bỡn. Các anh cứ về nhà. Còn tôi, đến sáng mai sẽ gởi cho các anh tin tức về điều này.
Nhận được lời hứa, chúng tôi chia tay Aarons. Anh ta đã giữ lời hứa. Sáng hôm sau lúc gần 11 giờ, chúng tôi nhận được lá thư ngắn: “Hai chị em Dulcibella biểu diễn ở nhà hát lưu động Coventry. Chúc thành công”.
Chúng tôi đã đến Coventry không gặp trở ngại gì. Poirot không tìm hiểu tin tức gì ở nhà hát, mà chỉ mua hai vé ở nhà dưới xem chương trình tạp diễn buổi tối.
Buổi biểu diện thật hết sức buồn tẻ và làm mệt người. Quả thật tâm trạng của tôi làm cho buổi biểu diễn trở nên như vậy. Gia đình người Nhật đi trên dây thép với sự nguy hiểm chết người. Mấy người thanh lịch nào đó dáng đàn ông mặc áo đuôi tôm mốc meo, tóc chải phẳng một cách tao nhã, nói đủ chuyện nhảm nhí và nhảy không chề vào đâu được. Một nữ ca sĩ opera béo tròn hát giọng cao ít người hát được. Còn anh hề định diễn tả ngài Goerge Robey và gây chuyện om sòm.
Cuối cùng đến tiết mục “Hai chị em Dulcibella”. Tim tôi đập nhanh hơn. Họ đây rồi, một cô tóc vàng nhạt, còn cô kia tóc đen, người cao bằng nhau, mặc váy ngắn sặc sỡ và thắt những chiếc nơ rất to. Hai chị em trông có vẻ một cặp trẻ em rất hấp dẫn. Họ bắt đầu hát. Giọng của họ tươi mát và âm vang du dương, hơi cao, nhưng thú vị.
Đó là một tiết mục nhỏ dễ mến. Hai chị em nhảy rất tuyệt và làm mấy động tác nhào lộn phức tạp. Trong các bài hát của họ có nhiều chuyện vui về đề tài thời sự. Khi hạ màn, tiếng vỗ tay xứng đáng vang dậy. Rõ ràng hai chị em Dulcibella đã biểu diễn thành công.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình bị mệt. Tôi cần đi ra ngoài trờ hít thở không khí trong lành. Tôi đề nghị Poirot đi ra ngoài.
- Tất nhiên, anh cứ đi đi. Tôi thích chương trình này, tôi sẽ xem đến cùng. Tôi sẽ tìm anh sau buổi diễn.
 

*

Từ nhà hát tôi đến khách sạn, gọi rượu whisky pha sôđa và ngồi quấy thứ hỗn hợp này, đăm chiêu nhìn vào lò sưởi trống không. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng không quay đầu lại vì cho rằng Poirot đã về. Sau đó giác quan thứ sáu nâng tôi dậy và tôi quay lại. Cinderella đang đứng nơi ngưỡng cửa. Cô ta nói ngắc ngứ, hơi thở đứt quãng:
- Tôi nhìn thấy ông ở lô dưới. Ông và bạn ông. Khi ông đi ra cửa, tôi cũng đi ra đường và đi theo ông. Tại sao ông ở đây, ở Coventry này? Chắc ông làm gì ở nhà hát? Còn người đàn ông cùng đi với ông là thám tử à?
Cô đứng trước mặt tôi và lúng túng. Chiếc áo cô choàng phủ ra ngoài quần áo biểu diễn tuột khỏi vai. Tôi nhìn thấy má cô tái nhợt dưới lớp son phấn và nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của cô. Và qua đó, tôi hiểu rằng tại sao Poirot lại tìm cô, điều mà cô sợ. Và cuối cùng tôi đã hiểu trái tim của chính mình.
- Đúng - tôi dịu dàng nói.
- Ông ta tìm tôi? - Cô gần như nói thầm.
Và khi đó, bởi vì tôi trả lời khẳng định, cô gục xuống sàn nhà ngay cạnh chiếc ghế bành lớn và cất tiếng nức nở tuyệt vọng, cay đắng.
Tôi quỳ xuống cạnh cô, ôm và gạt mớ tóc xõa trên mặt cô.
- Đừng khóc, cô gái bé bỏng, lạy Chúa, đừng khóc. Cô ở đây an toàn. Tôi chăm lo cho cô. Đừng khóc, cô gái thân yêu. Tôi biết tất cả.
- Ồ không, ông không hiểu đâu.
- Tôi nghĩ rằng tôi biết.
Và sau một phút, khi tiếng nức nở của cô gái bắt đầu nhỏ dần, tôi hỏi:
- Thế cô đã lấy con dao à?
- Vâng.
- Đấy là lý do tại sao cô muốn tôi chỉ cho cô xem tất cả ở xung quanh. Cô đã giả vờ ngất?
Cô gái gật đầu. Tôi chợt có một ý nghĩ kỳ lạ. Tôi bỗng nhiên cảm thấy vui mừng là hành vi của cô gái đã được giải thích bằng một nguyên nhân khác nào đó, chứ không phải bằng tính tò mò vô công rồi nghề và khát máu, mà khi ấy tôi đã buộc tội cho cô. Vào ngày hôm đó cô ta đã đóng vai của mình một cách tận tụy làm sao, mặc dù trong lòng cô bị nỗi khiếp sợ và lo âu hành hạ.
- Thế cô lấy con dao để làm gì? - Tôi hỏi sau một lát im lặng.
Cô gái trả lời đơn giản như một đứa trẻ:
- Tôi sợ trên dao có thể có dấu tay.
- Thế phải chăng cô không nhớ là có mang găng tay sao?
Cô gái lắc đầu dường như ngạc nhiên, sau đó nói chậm rãi:
- Ông muốn nộp tôi cho… cảnh sát?
- Trời ơi, tất nhiên là không.
Cái nhìn của cô ta, trung thực và cởi mở, dán vào mặt tôi. Sau đó cô gái hỏi khẽ với vẻ lo sợ ngấm ngầm:
- Thế tại sao lại không?
Đây không phải là nơi và thời gian thích hợp để thú nhận tình yêu, và có Chúa chứng giám tôi chưa bao giờ tưởng tượng là tình yêu có thể đến với tôi bất ngờ như thế. Song tôi trả lời đơn giản và tự nhiên.
- Bởi vì tôi yêu cô, Cinderella ạ.
Cô gái cúi đầu dường như xấu hổ và thủ thỉ giọng yếu ớt.
- Ông không thể… Ông không thể… Bởi vì ông không biết…
Và sau đó dường như tự chủ được, cô gái quay mặt về phía tôi và hỏi.
- Thế thì ông biết những gì?
- Tôi biết rằng đêm hôm đó cô đến gặp ông bố Renauld. Ông ta viết cho cô một ngân phiếu mà cô khinh bỉ xé tan. Sau đó cô ra khỏi nhà… - tôi ngừng lại.
- Ông nói tiếp đi, rồi sau đó ra sao?
- Tôi không tin rằng, cô đã biết Jack Renauld đêm hôm đó sẽ trở về, hoặc cô chỉ ở lại vì hy vọng vào trường hợp sẽ có thể gặp anh ta, nhưng thực sự cô ở lại đợi gần đó. Có thể cô chỉ cảm thấy mình bất hạnh và đi lang thang vô định, nhưng dù sao thì lúc gần 12 giờ khuya cô vẫn còn ở đó và cô đã nhìn thấy một người ở sân chơi gôn.
Tôi lại ngừng nói. Tôi hình dung lại tấn thảm kịch lúc Cinderella bước vào phòng, nhưng lúc này nó xuất hiện trước mắt tôi còn xác thực hơn. Tôi nhìn thấy rõ kiểu áo khoác độc đáo của Jack và nhớ lại sự giống nhau đến kỳ lạ mà trong khoảng khắc nó đã buộc tôi phải tin rằng người chết đã tái sinh, khi con trai ông ta lao vào phòng khách nơi chúng tôi đang họp bàn.
- Ông nói tiếp đi! - Cô gái kiên quyết nhắc lại.
- Tôi hình dung là anh ta đúng quay lưng về phía cô, nhưng cô nhận ra anh ta hoặc nghĩ rằng cô đã nhận ra. Bước đi và kiểu cách cư xử của anh ta cô đã biết rõ như kiểu áo khoác của anh ta - tôi chùng chình - Trên xe hỏa cô nói rằng trong huyết quản của cô tuôn chảy dòng máu Italia và có lần cô suýt lâm nạn vì nó. Cô đã đe dọa trong một bức thư gởi Jack Renauld. Khi cô nhìn thấy anh ta ở đó, sự tức giận vì ghen tuông của cô làm cô mất trí và cô đã giáng một đòn chí mạng. Tôi không phút nào tin rằng cô muốn giết người. Nhưng dù sao thì cô cũng đã giết người, Cinderella ạ.
Cô ta lấy tay che mặt và nói giọng nghẹn ngào.
- Ông nói đúng… Ông nói đúng… Hình ảnh đó xuất hiện trước mắt tôi khi ông nói - Bỗng nhiên cô ta quay ngoắt về phía tôi - Và ông yêu tôi? Khi biết tất cả những chuyện này làm sao ông còn có thể yêu tôi được?
- Tôi không biết - tôi mệt mỏi trả lời - Tôi nghĩ rằng trong tình yêu thường như vậy, chẳng làm gì được nó cả. Tôi đấu tranh với nó ngay từ ngày đầu mới gặp cô. Nhưng tình yêu mạnh hơn tôi.
Và lúc đó thật bất ngờ, khi tôi ít chờ đợi nhất thì sự tuyệt vọng lại xâm chiếm lòng cô, cô ta ngã xuống sàn và khóc nức nở.
- Chà, tôi không thể - cô ta kêu to - Tôi không biết phải làm gì cả. Tôi không biết chạy đi đâu. Ôi, hãy thương tôi, bất kỳ ai đó, và hãy nói tôi phải làm gì?
Tôi lại quỳ xuống cạnh cô, sau khi đã dỗ dành hết cách.
- Đừng sợ tôi, Bella! Lạy Chúa, đừng sợ. Tôi yêu cô, quả thật tôi yêu và chẳng muốn đổi lấy gì. Chỉ cho phép tôi giúp đỡ cô. Hãy tiếp tục yêu anh ta, nếu cô muốn, nhưng cho phép tôi giúp đỡ cô, bởi vì anh ta không thể làm điều này.
Cinderella dường như chết lặng khi nghe tôi nói. Cô ta ngẩng đầu, bỏ tay khỏi mặt và nhìn tôi với cái nhìn bất động.
- Ông nghĩ thế à? - cô gái thì thào - Ông nghĩ rằng tôi yêu Jack Renauld?
Sau đó, nửa cười nửa khóc, cô gái lao vào ôm lấy cổ tôi và áp bộ mặt ướt đẫm dễ thương vào má tôi.
- Nhưng không như em yêu anh - cô gái thì thầm.
Đôi môi cô gái lướt nhanh trên má tôi, bắt gặp đôi môi của tôi và hôn tôi tới tấp, những cái hôn nồng nàn và âu yếm rất mực. Những cái hôn cuồng loạn… bất ngờ, tôi không bao giờ quên. Không, không quên cho đến cuối đời mình.
Tiếng sột soạt ngoài cửa buộc chúng tôi ngoảnh lại. Poirot đứng đó và nhìn với vẻ ngạc nhiên.
Tôi nhảy một bước đến cạnh Poirot và ghì chặt hai tay anh vào cạnh sườn.
- Nhanh lên - tôi nói với cô gái - Chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt. Tôi giữ ông ta cho.
Sau khi nhìn lại tôi một lần nữa, cô gái lao ra khỏi phòng.
Tôi giữ Poirot rất chặt.
- Anh bạn thân mến - Poirot nhận xét - việc này anh làm rất tốt. Một người đàn ông khỏe mạnh giữ chặt tôi trong tay anh ta, còn tôi trở thành bất lực như một đứa trẻ. Nhưng tất cả những chuyện này rất bất tiện và hơi tức cười. Nào ta hãy ngồi xuống và chúng ta hãy bình tĩnh lại.
- Thế anh sẽ không truy nã cô ta chứ?
- Trời ơi, không! Tôi có là Giraud đâu. Hãy bỏ tôi ra, anh bạn!
Tôi bỏ Poirot ra nhưng mắt không rời anh. Anh ngồi xuống ghế bành, thận trọng sờ nắn đôi tay.
- Anh trở nên khỏe như bò, nếu tôi làm anh tức giận, Hastings ạ. Anh nghĩ rằng người ta đã đối xử tốt với người bạn cũ của mình? Tôi sẽ cho anh xem bức ảnh cô gái, anh hãy nhận mặt cô ta nhưng đừng nói một lời nào cả.
- Không cần nói gì cả, nếu anh hiểu rằng tôi đã nhận ra cô ta - tôi nói hơi cay đắng. Như thế là Poirot bao giờ cũng biết chuyện đó? Tôi không đánh lừa được anh được một phút nào.
- Chà, chà! Chính anh không hình dung ra là tôi biết điều này. Và bây giờ anh giúp cô gái này lẩn trốn, sau khi chúng ta đã tìm được cô ta với biết bao nhiêu khó nhọc. Nhưng thôi được, tất cả những điều đó quay lại một điểm: liệu anh có định làm việc với tôi, hay chống lại tôi, hả Hastings?
Một hay hai phút tôi không trả lời. Sự đoạn tuyệt người bạn cũ của mình làm cho tôi rất đau lòng. Và dù sao tôi cũng phải dứt khoát chống lại anh. Liệu có khi nào anh tha thứ cho tôi không? Tôi tự hỏi mình. Cho đến lúc này tôi rất bình tâm, nhưng tôi hiểu là anh biết tự chủ đến kỳ lạ.
- Poirot - tôi nói - Hãy tha thứ cho tôi. Tôi nhìn nhận là tôi xử sự rất xấu với anh trong toàn bộ chuyện này. Nhưng có những thời điểm, khi con người không có sự lựa chọn. Và trong tương lai tôi sẽ phải giữ đường lối của mình.
Poirot mấy lần gật đầu.
- Tôi hiểu - anh nói. Ánh lửa giễu cợt tắt hẳn trong đôi mắt anh, anh chân thành và hiền lành nói - Đó đích thị là chuyện ấy, có đúng thế không anh bạn? Anh đón nhận tình yêu không giống anh tưởng tượng - một tình yêu sôi nổi, thổi phồng, khoác bộ áo sặc sỡ - mà là một mối tình buồn phiền với những bàn chân chảy máu. Chà, tôi đã bảo trước cho anh rồi mà. Khi tôi hiểu rằng, cô gái này có thể lấy dao, tôi đã báo trước cho anh biết. Có lẽ anh còn nhớ. Nhưng lúc đó cũng đã quá muộn rồi. Anh hãy nói cho tôi biết, anh biết có nhiều không?
Tôi bắt gặp cái nhìn không chớp mắt của Poirot.
- Dù anh có kể gì với tôi thì tôi cũng sẽ không ngạc nhiên đâu, Poirot ạ. Hãy nhớ điều đó. Nhưng trong trường hợp, nếu anh tiếp tục việc tìm kiếm cô Duveen thì tôi muốn anh nhớ kỹ một điều. Nếu anh nghĩ rằng cô ta bị lôi kéo phạm pháp hoặc cô ta là người đàn bà bí ẩn đã đến thăm ông Renauld đêm đó thì anh lầm. Tôi đã cùng đi với cô ta trên chuyến xe lửa từ Pháp và chia tay ở ga Victoria buổi tối, như vậy cô ta hoàn toàn không thể có mặt lúc đó ở Merlinville được.
- Chà! - Poirot nhìn tôi vẻ suy nghĩ - Và anh thề rằng mọi chuyện xảy ra đúng như vậy trước tòa án chứ?
- Nhất định tôi sẽ thề.
Poirot đứng lên và cúi chào.
- Chào anh bạn! Tình yêu muôn năm! Tình yêu có thể làm nên những điều kỳ diệu. Những điều mà anh nghĩ ra thật là thiên tài. Cái đó làm cho Hercule Poirot cũng phải chiến bại!