Dịch giả: Khanh Khanh
Chương 21

     ai người đàn ông ngồi bên những màn hình canh chừng bây giờ là Zingara và Rutger. Hai gã thật khác nhau. Zingara trông như một tay da đỏ, còn Rutger lại giống hệt một người phương Bắc.
Cả hai gã đều đang cáu kỉnh, bởi phải làm công việc mà chúng chẳng hề yêu thích. Bốn màn hình nằm ở dưới tầng hầm, được nối với những ống kính ở ngoài kia. Cusor đã ra lệnh bọn chúng phải chờ cho tới khi có người tới thay. Và chuyện chờ đợi mỗi lúc mỗi khiến bọn chúng bực tức thêm. Chúng là những gã đàn ông cần hoạt động, cần những chuyện nhộn nhạo, chúng đâu có thích chui xuống tầng hầm này mà làm một công việc nhàm chán đến thế.
Cho tới thời điểm khuôn cửa sổ vỡ tan!
Chúng không quan sát được kỹ, nhưng Zingara đã nhận ra sự kiện. Ông kính bên ngoài chỉ bao quát được một phần khuôn cửa sổ, nhưng một phần đó cũng đủ rồi. Zingara nhìn thấy những chuyển động, những mảnh kính bung ra, trôi qua không khí như những miếng băng.
- Khốn nạn. - Zingara nói.
Gã tóc vàng Rutger lúc đó đã gần ngủ gật. Gã giật mình.
- Cái gì thế?
Zingara không trả lời. Gã cúi người về phía trước, tư thế của gã chỉ ra một vẻ nôn nóng. Hai bàn tay gã bóp bóp vào ahau, bẻ lốp rốp các đốt. Thế rồi gã đưa tay vuốt qua cằm, qua trán và gãi gãi nhẹ lên râu hàm.
- Kìa...
- Có chuyện.
Rutger cười lớn.
- Mày hay thật. Lúc nào mà chẳng có chuyện...
- Đừng có đùa. Trước nhà.
- Bên cửa ra vào hả?
- Không, gần đó.
- Mày nhìn thấy đứa nào hả?
- Không phải người, - Zingara thì thào - mà chỉ là những mảnh kính vỡ ra, bay trong không khí.
Rutger tỉnh ngủ hẳn. Từ tư thế nằm uể oải trong ghế, gã ngồi thẳng dậy như một cây nến. Vẻ mệt mỏi biến mất khỏi đôi mắt, chúng nhìn rất tỉnh táo, rình mò. Gã nhìn lên màn hình, nhìn bên cạnh một chuyển động: Zingara giơ tay với lấy chiếc điện thoại không dây.
- Mày muốn báo tin cho Cusor hả?
- Đúng vậy!
- Tao không nhìn thấy gì cả.
- Nhưng tao nhìn thấy.
Rutger cười lớn.
- Thôi được, có lẽ đúng. Nếu cả một tang kính cửa sổ bị vỡ thì Cusor chắc cũng phải nghe tháy tiếng động. Chẳng có thứ kính nào bị vỡ mà lại không phát ra tiếng kêu cả.
Zingara gật đầu.
- Về nguyên tắc thì mày có lý. Nhưng nếu lúc bấy giờ anh ấy đang ở phía khác, ở phía sau ngôi nhà thì sao nào? Không, tao cứ báo cáo cho chắc chắn. - Gã bật máy lên.
Rutger không biết bây giờ gã nên nhìn lên hướng nào, lên màn hình hay sang tên đồng nghiệp.
Gã quyết định tiếp tục theo dõi màn hình. Trên đó bây giờ chẳng có điều gì khả nghi. Toàn bộ không gian trước ngôi nhà vẫn yên tĩnh. Gã nhìn thấy những vệt sáng tỏa ra từ cây đèn treo trước cửa ra vào, và hòn đảo ánh sáng đó hoàn toàn không bị quấy rối bởi bất kỳ một chuyển động hoặc một vệt tối nào.
Zingara khẽ cất tiếng nguyền rủa, nhưng cũng đủ cho Rutger nghe thấy.
- Cái gì thế?
Gã đàn ông lắc lắc cái máy trong tay.
- Tao không liên lạc được.
- Cái gì?
Zingara xoay đầu.
- Cái gì... cái gì! - Gã nhại lại giọng nói của kẻ ngồi bên - Cusor không lên tiếng.
- Hay anh ấy đang bận?
Zingara bây giờ chỉ muốn bóp họng gã ngồi bên cạnh.
- Có khi bây giờ anh ấy đang ngồi trong nhà vệ sinh! - Gã rít lên - Ngồi ở đâu thì anh ta cũng phải lên tiếng. Mày không hiểu hả?
- Có, tao đâu có ngu. Tao chỉ nghĩ xem bây giờ phải làm gì?
Đến đây thì Zingara cũng không biết câu trả lời. Cả hai gã ngồi trong một căn phòng mờ tối và tập trung nhìn lên màn hình.
Zingara gật đầu.
- Tao thử thêm lần này. - Gã nói, giọng quả quyết.
Rutger im lặng. Gã không muốn trêu cho Zingara bực thêm. Khi đi quá một mức độ nhất định, gã đàn ông đó có thể trở thành một con ác thú và không kiêng nể bất kỳ ai.
Zingara thử liên lạc nhiều lần, không kết quả. Cusor không lên tiếng.
- Chỉ còn hy vọng là máy của anh ấy bị hỏng chứ không phải bản thân anh ấy.
Gã mặt thẹo đồng ý với hắn, nhưng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Zingara đẩy ghế ra phía sau và đứng dậv.
- Mày muốn ra ngoài hả?
- Tao xem lại mọi thứ đã.
- Bốn mắt nhìn nhanh hơn là hai mắt.
Zingara giơ tay đặt lên vai Rutger.
- Mày ở lại đây, bình tĩnh. Phải có một đứa giữ vị trí này. Thỉnh thoảng mày lại tìm cách liên hệ với Cusor qua máy.
- Rõ rồi. - Rutger nhìn theo gã đàn ông tóc đen đang bước về hướng cửa và rời khỏi phòng canh gác. Bản thân Rutger không biết tại sao gã lại có cảm giác là lạ trong dạ dày. Có phải đó là linh cảm, là điềm báo trước? Hay nguyên nhân chỉ vì Cusor không lên tiếng?
Khi nhận thấy mồ hôi đọng trên trán, gã giơ tay chùi nó đi. Có cái gì lành lạnh chảy dọc sống lưng gã? Một giọt mồ hôi vừa lăn từ gáy. Gã nhìn thấy cánh cửa từ từ đóng lại, chạm khẽ vào khuôn bằng thép, nhưng không sập vào ổ khóa. Qua đó, gã nghe tiếng bước chân của tên đồng nghiệp vang lên trong hành lang, mỗi lúc mỗi nhỏ hơn.
Gã lại nhìn lên máy. Để quan sát tốt hơn cả bốn màn hình, gã đối vị trí và ngồi vào chiếc ghế kê ở giữa.
Chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cả bốn màn hình cho ra cùng một hình ảnh báo bình thường. Bóng tối đang phủ xuống công viên, đó đây hiện ra mờ mờ những dáng cây, kể cả khu vực cổng thuộc phần đầu khuôn viên cũng chẳng có gì.
Đã có một vị khách tới thăm, nhưng không hề có chuyện bất ngờ, người ta đang theo dõi ông ta. Thế nhưng Rutger cảm thấy có điều không ổn. Nhìn bên ngoài thì mọi thứ đều bình thường, nhưng có cái gì đó ngấm ngầm khiến hắn khó chịu. Có thể có cái gì đó đang bò tới, cái mà gã không hiểu và không nhìn ra. Rutger nhớ tới lần gã phải lẩn trốn hai ngày và hai đêm liền trong đống đổ nát của một ngôi nhà cổ. Mảnh đất thuộc Irland, nơi gã đã tham gia một đội quân ngầm. Trong thời gian trốn tránh ở đó, gã cũng đã có cảm giác như thế này.
Có cái gì đó cứ tiến lại gần.
Rutger đút tay xuống dưới làn áo khoác và rút ra một khẩu súng lục, đặt nó xuống khoảng bàn nằm giữa hai màn hình. Nếu có kẻ nào tới đây, gã chỉ cần giơ súng lên, xoay người lại và chĩa về hướng cửa ra vào.
Rất đơn giản.
Có ai đó rên lên ngoài hành lang.
Ngay lập tức, người Rutger cứng đờ ra. Có phải gã nghe nhầm, hay thật sự có tiếng rên? Dường như là một tiếng rơi trầm đục, rồi một tiếng quệt, tiếng xé, tiếng tóp tép.
Gã đàn ông đâm sợ.
Rutger cảm thấy da đang lạnh cứng lại trên lưng. Gã không để vũ khí nằm trên bàn nữa. Tay cận vệ cầm nó lên tay và xoay người về hướng cửa, chờ cửa mở ra và có kẻ bước vào.
Nhưng là kẻ nào?
Bạn đồng nghiệp của gã chăng? Hay là Cusor, người nhận ra là máy điện đàm của mình đã bị hỏng. Không, chẳng phải hai người đó, mọi việc xảy ra khác hẳn.
Rutger lại nghe thấy một tiếng động khác. Nó là những âm thanh vừa quen thuộc mà vừa xa lạ, gã không hiểu rõ, nhưng chúng thổi cho nỗi sợ hãi trong người gã cháy bùng lên. Gã nhớ lại rằng từ ngày đầu gã đã không thích ngôi nhà này. Sao gã thấy nó quá u ám và luôn gây cảm giác có chuyện khủng khiếp. Cả Zingara cũng đã thấy không ổn, nhưng hai gã đàn ông không nói với nhau về chuyện đó. Còn đứa thứ tư: Lennox! Nó đang ở đâu?
Rutger không biết Lennox đã được trao nhiệm vụ gì, nhưng ngày hôm nay thật không bình thường, bởi mãi không thấy gã xuất hiện trơ lại. Ngôi nhà này chẳng phải chỉ là một công trình xây dựng kỳ quặc mà còn giống hệt một sợi dây thòng lọng mà gã đa trót đút đầu vào. Sợi dây thòng lọng đó giờ từ từ siết lại.
Có cái gì đập vào phía ngoài cánh cửa.
Da mặt Rutger nhợt ra. Rồi gã đứng dậy, cầm kháu súng ngắn trong tay phải, chĩa nòng súng về hướng khuôn thép thẫm màu.
- Mày phải không, Zingara?
Gã không nhận được câu trả lời.
- Zingara, chó chết, mày lên tiếng đi!
Những giọng nói nổi lên.
Rutger cúi rạp mình xuống như thể vừa ăn một ngọn đòn, bởi những giọng nói đó không nổi lên từ ngoài hành lang, mà ở trong căn phòng canh gác này và yếu tố trầm trọng nhất là gã không thấy kẻ nói khi xoay người nhìn quanh.
Ấy vậy mà vẫn có những giọng nói vô hình thì thào vào tai hắn. Gã không hiểu được, những âm thanh thì thào khiến cho nỗi kinh hoàng lạnh lùng bò rần rần dọc sống lưng.
Gã đã nghe kể về những ngôi nhà bị ma ám, nơi vẳng lên tiếng của những người đã chết. Thế nhưng gã lính đánh thuê không bao giờ tưởng tượng là gã lại có thể sa vào một ngôi nhà ma quỷ như vậy.
Đã tới lúc!
Rutger không còn ngồi trên ghế nữa. Gã đã đẩy ghế lại sau lưng, xoay người lại, đưa mắt nhìn quanh từng góc tường, rồi nền phòng, kể cả trần phòng.
Không phát hiện được điều gì.
Nhưng những giọng nói đó không biến mất. Chúng hành hạ gã, chúng tỏ ra độc ác với gã, chúng tra tấn, chúng...
Có tiếng rít khẽ.
Đó là cánh cửa, cánh cửa đang lừ lừ lướt vào trong như một nắp quan tài từ từ hạ xuống phần bên dưới.
Nỗi kinh hoàng tóm chặt lấy nội tạng Rutger bằng những ngón tay băng giá. Gã bắt đầu run khi cái khoảng hở kia mỗi lúc mỗi rộng thêm ra. Không còn vật cản trở nỗi kinh hoàng nữa và đột ngột gã nhận ra nó, rõ ràng đến tàn nhẫn.
Bên khuôn cửa là một con người, một người đàn bà, một thực thể, một con quái vật, tất cả trong một hình thể. Rutger vẫn nhận ra đó là Diondra, dù cô ta đã thay đổi một cách khủng khiếp. Thân hình cô ta bị méo xệch đi, vai rộng ra và vuốt lên cao. Trông thật giống một miếng vải kỳ dị được treo lệch.
Nhưng như thế chưa đủ. Khuôn mặt cô ta bây giờ ánh lên một màu xanh nhạt, rải rác là những vệt máu. Đôi mắt thẫm màu, và mái tóc đang dựng ngược như cái chổi chĩa thẳng lên cao.
Bên dưới là khuôn miệng.
Tay cận vệ nuốt khan, bởi đây không thể gọi là miệng người nữa. Hai làn môi chỉ còn là hai vệt máu nhạt nhòa. Chúng xệch sang bên, lệch đi và chuyên động, cả hai hàm răng bên dưới cũng thê, cứ như thể đang rình mò miếng mồi. Diondra đẩy vai vào cánh cửa cho nó mở hẳn ra.
Giờ thì cô ta đã có đủ chỗ.
Nhưng cô ta không tới một mình. Nỗi kinh hoàng đâm thẳng vào thân thế Rutger như một con dao nhọn. Hiện thời nó vẫn chưa vào quá sâu, nhưng mỗi lúc một sâu hơn khiến Rutger hầu như tê liệt khi nhận ra Diondra không đến một mình.
Cô ta đang kéo theo một vật gì đó. Một cơ thể kiệt sức và đẫm máu, quần áo rách bươm.
Rutger nhận ra gã đồng nghiệp Zingara và ngay lập tức hiểu rằng Zingara không còn sống nữa...

*

Lò sưởi biến thành một con thú dữ, ngoác rộng mõm, thò ra một chiếc lưỡi thật dài. Chắc hình tượng những con rồng phun lửa trông cũng chỉ hung tợn đến thế là cùng. Chỉ có điều hai người đàn ông ở đây không đối diện với một con rồng, mà đối diện với một lò sưởi đã bị thế lực phía bên kia điều khiển. Suy nghĩ đó nổ bùng trong trí não Suko và ra lệnh cho anh phải ứng xử như thế nào.
Giáo sư Palmer bối rối, đờ đẫn. Lực ép của không khí đập vào ông thật bất ngờ. Nó gạt ông ngả sang một bên, khiến ông kinh hãi thét lên, đưa hai bàn tay che mặt và cảm nhận một lưỡi lửa cực lớn đang liếm qua mặt cùng cả chiều dài cơ thể mình.
Khi thân thể Palmer đập xuống nền phòng thì Suko đã nằm bên cạnh. Chàng thanh tra nhảy lên, rồi ngay lập tức cúi người xuống kéo ông dậy.
- Ra ngay!
Ngài giáo sư hiểu. Ông giữ thật chặt gọng kính của mình, theo Suko chạy ra cửa, để lại đằng sau một lưỡi lửa đang gầm lên như ác thú. Ra đến hành lang, cả hai người cùng va vào tường, nhưng Suko ngay lập tức kéo nhà khoa học chạy tiếp. Điều quan trọng bây giờ là ra khỏi khu vực này, nhất là Palmer, bởi ông không có khả năng tự vệ. Suko tin rằng sự thay đổi của vầng lửa là dấu hiệu bắt đầu, những sự kiện tiếp nối chắc chắn sẽ xảy ra dồn dập.
- Có chuyện gì thế? - Palmer thét lên.
- Tôi không biết! - Suko thở hào hển - Nhưng ông phải ra khỏi đây đã!
- Vâng, tốt...
Cả hai người đàn ông đã chạy đến đại sảnh, nơi chỉ có một ngọn đèn yếu ớt đang lờ mờ cháy. Suko đứng lại, anh kéo giáo sư sát tới bèn mình rồi mới đưa mắt nhìn quanh.
Căn phòng trống rỗng.
Không một tên cận vệ nào hiện ra trong tầm nhìn. Bên trên là trần phòng u ám, bên dưới là nền đất tối tăm. Họ nhìn thấy khoảng đầu của những khúc hành lang dẫn vào đây, trông như phần mở đầu của những đường hầm dẫn rất sâu vào lòng núi.
- Ở đây bí hiểm quá. - Palmer thở ra.
- Tôi biết, ông phải ra ngoài kia.
Giáo sư bám chặt lấy Suko.
- Không, tôi không muốn như thế. Trời đất, tôi muốn... tôi phải ở lại bên cạnh anh. Làm ơn chấp nhận đi!
- Tại sao ông lại muốn vậy?
- Chả lẽ anh không nhận ra, anh có thể bảo vệ cho tôi tốt hơn nhiều hay sao? Ra đến ngoài kia thì tôi sợ lắm, lúc đó tôi chỉ có một mình, ơ đây ít ra tôi có thể tìm chỗ ẩn nấp. - Những lời lẽ không mấy thuyết phục, ngài giáo sư cũng biết như thế và quyết định không nói tiếp.
Suko không thích. Anh muốn được một mình đi tìm anh bạn John Singlair, bởi anh tin chắc John đang ở trong ngôi nhà này.
Anh vẫn chưa nhìn thấy Diondra Mayne, nhân vật chìa khóa cho mọi việc. Cô ta chính là cái lực đẩy, là tia lửa đốt lên toàn bộ đám cháy. Suko đang căng thẳng và mong đến lúc có thể khám phá ra bí mật của người đàn bà đó.
Hiện vẫn chưa có gì thay đổi. Họ là hai con người duy nhất trong toàn đại sảnh, nhưng họ không cô độc.
Một tiếng thì thầm từ xa vẳng đến tai họ. Những âm thanh ma quái mang giọng người thổi suốt chiều dài đại sảnh. Họ không thể xác định thật rõ nguồn âm thanh là ở chỗ nào, những giọng nói thì thầm được sinh ra ở đâu. Chẳng bao lâu sau thì họ rõ, chúng đến từ miền vô hình.
- Ai thế? - Giáo sư Palmer hỏi.
Suko nhún vai không đáp.
- Ma hả?
- Có lẽ.
Palmer giật mình.
- Ta làm gì bây giờ?
- Ông còn muốn ở bên cạnh tôi không, giáo sư?
- Rất muốn.
- Thế thì đi theo tôi!
Robert Palmer không hỏi Suko muốn đưa ông về đâu, bởi chàng thanh tra bây giờ đang có những kế hoạch của riêng mình. Anh tin là đã đoán ra những giọng nói ma quái đó từ đâu vẳng lại, không phải trong đại sảnh này, mà từ một nơi xa hơn, rất có thể từ một trong những khoảng hàng lanh bí hiểm mà họ chưa biết tới.
Suko muốn tìm ra vị trí đó.
Anh giữ thái độ cẩn trọng, mặc dù anh đang rất nôn nóng. Với Palmer bên cạnh, Suko đi qua vầng sáng và vào tới phần phía trong của đại sảnh, nơi anh nhìn thấy một khoảng hành lang hẹp và cả một khu cầu thang dẫn lên trên.
Có nên đi lên hướng đó?
- Ông chờ chút ở đây? - Suko bỗng nói và đi theo khoảng hành lang, leo ba bậc cầu thang rồi dừng lại. Anh nghe ngóng, nhưng tiếng thì thào không vẳng từ trên xuống. Những giọng nói cũng đã dịch chuyển, chắc chắn anh sẽ tìm thấy chúng ở nơi khác và nghe có vẻ như từ hướng ngược lại, từ dưới tầng hầm vẳng lên.
Suko chạy trở lại, Palmer nhìn anh đầy hy vọng.
- Anh đã tìm ra điều gì chưa, thanh tra?
- Có lẽ.
- Ta phải lên trên hay sao?
- Không, phải xuống tầng hầm.
- Ôi trời, lại cả cái đó nữa!
- Ông có thể...
- Không, tôi đi cùng anh! Cho tôi đi cùng, ta hãy làm cho xong việc này, đã tới lúc tôi muốn biết rõ về mọi việc, dù thế giới tinh thần của tôi có sụp đổ chăng nữa.
- Điều đó xảy ra thường xuyên hơn là ta tưởng đấy. - Chàng thanh tra nói. Anh đã kịp đưa mắt nhìn quanh và tìm ra một con đường dẫn xuống dưới. Cách chỗ họ đứng hiện thời không xa, hành lang phía tay phải mở ra một khoảng trống. Không phải một đoạn đường khác, mà là những bậc cầu thang bằng bê tông dẫn xuống dưới, đoạn cuối chìm trong bóng tối của tầng hầm.
Đứng ở trên bậc cầu thang cao nhất, Palmer chần chừ.
- Đây chính là huyệt mộ. - Ông nói nhỏ - Trời đất ạ, đây chính là một huyệt mộ thật sự. Anh nghĩ sao, thanh tra?
- Tôi thấy cả ngôi nhà này là huyệt mộ.
- Có lẽ ý nghĩ của anh chính xác hơn.
Suko đã phát hiện thấy phía bên tay phải một thanh vịn bằng sắt. Ngài giáo sư bám vào, dùng nó làm chỗ tựa mà ông đang rất cần, bởi cả tay chân ông đều run bắn cả lên.
Càng xuống thấp, họ càng cảm nhận được sự đổi thay mạnh mẽ hơn. Nó không hiện hình qua khung cảnh u ám xung quanh, mà qua cảm giác và âm thanh. Bởi bầy giờ những giọng nói thì thào kia đang tuôn ra từ phía trước mặt họ, đi kèm với một mùi vị tởm lợm khiến dạ dày hai người đàn ông co thắt. Palmer thở hổn hển, nói:
- Ngửi như mùi thịt rữa.
- Ông có lý.
- Chắc trong tầng hầm có xác chết lâu ngày.
Suko không trả lời. Anh đã rút ra một cây đèn thon mảnh, bởi phía bèn kia cầu thang không có điện. Anh không muốn tiếp tục dịch chuyển từ khoảng tối này sang khoảng tối khác, bởi như vậy kẻ thù sẽ rất gây bất ngờ.
Chàng thanh tra chiếu đèn xuống khoảng đất trước hai mũi chân mình.
Còn hai bậc thang nữa là họ sẽ xuống dưới tầng hầm.
Những giọng nói bí ẩn vẫn tiếp tục vang lên, dù ở xa nhưng nghe rất rõ. Cả ngài giáo sư cũng suy nghĩ về chúng.
- Tôi không nghĩ là những thế lực kia đã rút lui đâu. - Ông thì thầm - Chúng vẫn còn ở đây.
- Đúng vậy.
- Ta đi đâu bây giờ?
Suko ra hiệu về phía tay phải. Nằm trước mặt họ là một dãy hành lang trải ngang, nhưng những âm thanh đang vẳng ra từ phía bên phải. Hai người đàn ông đã muốn xoay người đi tiếp về hướng đó thì họ đột ngột nghe có tiếng bước chân.
Có người!
Suko hành động ngay lập tức. Anh ấn giáo sư Palmer xuống sát tường và tắt đèn. Họ chờ những biến động.
Bóng tối chụp xuống đầu họ như một chiếc bao tải chật hẹp. Hai cánh tay họ nổi da gà, Palmer rợn mình nhiều hơn Suko. Chàng thanh tra bây giờ tập trung vào âm thanh của những bước chân mỗi lúc mỗi gần hơn.
Chúng vang lên to hơn.
Suko vẫn còn cầm đèn, nhưng chuyển nó sang tay trái, tay phải rút ra khẩu Beretta. Dù kẻ đang tiến tới là ai, chàng thanh tra cũng muốn ở thế chuẩn bị sẵn để khỏi rơi vào tình trạng chậm trễ dù chỉ nửa giây. Anh thầm đoán có lẽ đây là một gã cận vệ khác, kẻ đã nhận thấy có chuyện xảy ra ở tầng trên.
Căng mắt và tai tập trung vào những tiếng động, Suko đoán chừng khoảng cách.
Còn sáu hay bảy mét nữa...?
Suko quyết định ra tay, anh bật đèn lên và soi trúng vào mục tiêu. Anh canh ngọn đèn ở độ cao ngang mặt người đi. Vầng sáng chát chúa đập vào đầu người đối diện. Đúng là đầu người, một cái đầu đang chuyển động và nhanh như chớp né sang bên.
Nhưng một nửa tích tắc cũng đã đủ cho Suko nhận thấy người kia. Một viên đá tảng lăn khỏi tim anh.
- Ổn rồi, John. Cậu lại đây...