Đêm đó, lúc tám giờ, ông dâng thánh lễ tại nguyện đường của Nhà Chung. Khi xong thánh lễ, ông quì lại trước bàn thờ, trong bóng tối chập chờn trải dài của buối tối hè muộn. Ông vẫn quì cho đến khi cha Finder bước vào, háo hức, nói rằng cha vừa xem ông nói trong giờ tin buổi tối.
Ông đứng lên rời nhà nguyện. Khi đi ngang hành lang thăm thẳm dọc các văn phòng Toà giám mục, ông có thể nghe được tiếng chuông liên tiếp reng vang, và khi ông về tới khu vực riêng của mình thì cha Kris Malik, Đức ông Grabski và Tomas đã ở đó.
- Có mấy cú điện thoại – cha Kris nói - Báo chí nước ngoài, vô tuyến truyền hình Mỹ, mấy toà đại sứ phương Tây. Con sẽ làm sao đây, thưa Đức giáo chủ? Đức cha muốn nói với ai trước.
- Không với ai cả. Đức ông Grabskỉ, xin cha vui lòng nói với báo chí là tôi không chấp nhận phỏng vấn. Nói rằng tôi đang bận chuẩn bị bài giảng sẽ được nói vào ngày mai tại Đại hội Rywald.
- Còn các toà đại sứ thì sao, thưa Đức cha?
- Cũng nói với họ như vậy. Tôi không có thì giờ. Xin nhớ cho là tôi muốn đi Rywald thật sớm.
- Vâng, thưa Đức cha.
- Cha Kris, cha có nhớ cái phần bài giảng mà Tổng giám mục Krasnoy dự tính đọc sau thánh lễ ngày mai không? Cái mà cha đem tới cho tôi đêm xảy ra tai nạn đó.
- Có, thưa Đức cha. Để con coi - cho con lục lại hồ sơ.
- Tomas - Ông nói - Xin anh vui lòng sửa soạn phẩm phục cho đại hội ngày mai. Anh cho con Bashar ăn gì chưa?
- Rồi, thưa Đức cha.
- Ngày mai anh lái xe cho tôi, Tomas. Tôi muốn anh tính toán đường sá sao cho mình tới nơi trước khi bắt đầu thánh lễ một chút thôi.
- Vâng, thưa Đức cha.
- Lúc này, xin mọi người giải tán, ai lo việc nấy. Tôi muốn được một mình.
Sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, ông đi vào phòng ngủ. Con Bashar chồm lên người ông. Vật lộn với con chó to lớn, ông quì trên sàn nhà vài phút để tham gia trò chơi nhọc nhằn đó. Sau đó, ông đi tới cửa sổ, nhìn xuống đèn thành phố, nhìn mạch máu đen thâm của dòng sông uốn khúc giữa những ngọn đèn đêm. Bashar sủa, ông quay lại thấy cha Kris đang đi qua phòng đọc sách.
- Con tìm ra nó rồi, đây thưa Đức cha.
Ông cầm tờ giấy đánh máy đã sửa chữa, ngồi trên trường kỷ bọc da và đọc nhanh - Cha Kris, lắng nghe đoạn này.
Ông đọc lớn:
"
Trên mặt đất của khu rừng rậm ấy có hàng triệu mảnh thông li ti. Chỉ cần có tia lửa là rừng bật cháy. Và tia lửa đó là gì? Phải chăng những bằng chứng mới đây cho chúng ta thấy là nhà cầm quyền đang kềm giữ Giáo hội trong một tình trạng đáng hỗ thẹn tới cùng cực?Thái độ tàn nhẫn này đối với vai trò lãnh đạo Giáo hội trên đất nước có thể là tia lửa, vân vân và vân vân… Bằng chứng mới đây mà ông ấy nói tới đó là cái gì?"
Cha Kris đăm đăm nhìn ông, bối rối.
- Bài huấn từ này dự tính đọc vào ngày mai, nhưng nó được viết ra trước khi các Chiến sĩ Kitô bắt cóc tôi. Nghĩa là, Đức cha Krasnoy đã biết rằng người ta sắp bắt cóc tôi. Sau đó, tôi sẽ tin rằng An ninh Nội chính bắt cỏc tôi. Và như thế cuộc biểu dương này sẽ diễn ra mà tôi từ đầu tới cuối hoàn toàn không hay biết việc đang diễn ra.
- Nhưng thưa Đức giáo chủ nếu Chiến sĩ Kitô trước đây muốn loại trừ cha để cha khỏi chắn lối đi của họ thì họ cũng có thể tính chuyện làm như thế vào ngày mai.
- Tôi không nghĩ như vậy. Người mưu sát tôi không tham dự vào kế hoạch của Keller. Còn nữa, làm chuyện đó lúc này không dễ đâu. Cha quên rằng An ninh nội chính đã tự bổ nhiệm họ làm cận vệ chính thức cho tôi.
- Cha có cần thêm gì nơi con nữa không, bất cứ điều gì con có thể làm cho cha tối nay, thưa Đức cha.
- Vâng, cha Kris. Hãy cầu nguyện.