Dịch giả: DUNG LÊ
NGÀY THỨ HAI MƯƠI HAI

Sớm tinh mơ, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ tầng ba, mùi Chi trinh đằng cũng bớt nồng. Tôi nằm trên chiếc chiếu cói lạnh cóng, từ từ mở mắt, một bóng trắng lay động trên đầu tôi, suối tóc đen đổ xuống tấm áo trắng, tôi biết chính là cô ấy.
Mắt tôi từ từ nhìn rõ, Tiểu Sảnh mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, tóc xõa trước ngực, cúi đầu nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy thật kỳ lạ, tôi giống như bị điện giật lăn qua khắp người khiến toàn thân khó chịu làm sao. Tôi nhìn ra cửa sổ, ánh nắng vẫn chưa chiếu vào phòng, chắc mới chỉ tầm 6 giờ sáng. Tôi mơ mơ màng màng bò dậy hỏi: “Sao lại đến đây? Bây giờ vẫn còn sớm mà”.
Sắc mặt Tiểu Sảnh trắng bệch, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc dính trên khuôn mặt. Lại là dáng vẻ đáng thương, cô ấy rầu rĩ đáp: “Vừa nãy, tôi nằm mơ thấy ác mộng”.
“Lại là ác mộng?” Giọng cô ấy nặng nề khiến tôi hoảng sợ, từ trước tới nay chưa từng nghe thấy giọng cô ấy khàn đặc thế này, nhớ lại cảnh tượng đêm qua, tôi lắc đầu hỏi: “Cô mơ thấy tiếng đàn dương cầm à?”
“Không, tôi mơ thấy một đôi nam nữ”.
“Đôi nam nữ nào? Ý cô là Nhược Vân và chồng cô ta?”
“Đúng vậy, cuối cùng tôi đã biết rồi…”
Nhưng cô ấy đột nhiên dừng lại, quay đầu sang bên cạnh, tôi vội vàng hỏi: “Biết gì?”
Tiểu Sảnh vẫn quay lưng lại phía tôi, giọng run rẩy: “Người đàn ông đó chính là con trai của vợ thế”.
“Con trai của vợ thế?”
Phút chốc, trước mắt tôi lại hiện lên sân sau của Tiến Sỹ Đệ, miệng giếng cổ cô độc cạnh cây hoa mai, nơi thẳm sâu, u tối đã mai táng thể xác và linh hồn của vợ thế.
Tôi tới bên cửa sổ hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Không sai, nếu như câu chuyện về vợ thế là thật, thì người con trai mà bà ta sinh cho nhà Âu Dương đến năm 1948 cũng đã trưởng thành rồi, đã đến tuổi lấy vợ sinh con. Tính taon1 về mặt thời gian thì hoàn toàn phù hợp, hơn nữa lão gia Âu Dương cũng chỉ có mỗi người con trai này, đương nhiên là con của vợ thế sinh ra”.
Tiểu Sảnh bước tới cạnh tôi, tựa lưng vào bức tường mọc đầy Chi trinh đằng, không nói thêm một câu nào. Tôi nhìn vào mắt cô ấy truy hỏi: “Sao cô lại biết? Trong mơ có người nói với cô sao?”
“Không, anh đừng hỏi nữa”. Cô ấy cúi đầu, không muốn trả lời câu hỏi của tôi.
“Được thôi, tôi không hỏi nữa”.
Tôi thở dài rồi đi ra khỏi phòng. Tiểu Sảnh bám theo sau hỏi: “Anh đi đâu?”
“Đ đánh răng rửa mặt. Sáng sớm ngày ra cô đã đánh thức tôi dậy, tôi làm sao mà ngủ tiếp được?”
Sau khi xuống nhà đánh răng rửa mặt xong, Tiểu Sảnh kéo tôi vào căn phòng ở tầng hai. Hóa ra, tối qua cô ấy mang rất nhiều thứ về, bây giờ trở thành bữa sáng để cùng tôi thưởng thức.
Ăn xong bữa điểm tâm thịnh soạn này, tinh thần cô ấy xem ra khá hơn rất nhiều, rút cuộc cũng đã hé cười. Cô ấy kéo tôi ngồi xuống nói: “Anh biết không, ban nãy lúc anh bước ra khỏi phòng, trong lòng tôi vô cùng sợ hãi”.
“Sợ cái gì?”
Tiểu Sảnh đắn đo hồi lâu, rút cuộc rầu rĩ nói: “Tôi sợ anh đột nhiên bỏ đi, để lại tôi ở đây một mình”.
“Cô nghĩ linh tinh gì thế?”
“Không, xin anh hãy hứa với tôi, đừng để tôi một mình ở trong ngôi nhà này, bởi vì bây giờ tôi không còn chỗ nào để đi cả, được không?”
“Không chỗ nào để đi? Nghe cứ như là tội phạm bị truy nã”. Tôi sững sờ nhìn vào mắt cô ấy, đôi mắt chỉ có trong truyện Liêu trai đó hình như đang đọng lại những tình thế lòng ươn ướt khiến tim tôi rúm ró, “Hôm nay cô sao thế? Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy cô thế này?”
Nhưng cô ấy vẫn cố chấp truy hỏi: “Hứa với tôi đi, nhanh hứa với tôi đi”.
“Được, tôi hứa với cô, không để cô một mình ở đây? Trừ phi…”
Thấy tôi dừng lại, cô ấy lại có chút lo lắng: “Trừ phigi2?”
“Trừ phi… ngôi nhà này không còn tồn tại nữa”.
Nhưng Tiểu Sảnh lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không, trừ phi tôi chết”.
“Đừng nói thế…”
Nhưng tôi cũng không nói tiếp được nữa, chỉ biết lặng lẽ nhìn cô ấy. Còn cô ấy cũng giữ sự im lặng, hình như đang nói chuyện với tôi bằng ánh mắt.
Sau khoảng mấy chục giây miễn cưỡng, tôi rút cuộc lên tiếng: “Tiểu Sảnh, chúng ta nói chuyện khác đi”.
“Được thôi, nói gì?”
“Tại sao cô nhất định phải ở đây? Có phải vì tôi không?” Rút cuộc tôi cũng cả gan thốt ra những gì cất giấu trong lòng bấy lâu nay.
Tai Tiểu Sảnh đỏ lựng lên, cô ấy quay đầu đi nói nhỏ: “Anh đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu”.
“Tại sao cứ phải đi theo tôi làm gì? Tôi tới đâu, cô cũng tới đó, tôi làm gì cô cũng giúp tôi làm đó, cô giống như cái bóng của tôi vậy…”
Nói tới đây, tôi cũng có chút bối rối nên dừng lại.
“Anh ghét tôi rồi?”
“Không, tuyệt đối không phải ý đấy. Tuy nhiên, hồi đầu tôi thấy cô quấy rối tôi, nhưng kể từ sau lần đầu tiên gặp cô, cảm giác đó hoàn toàn thay đổi rồi. Mấy ngày gần đây, trong tiềm thức của tôi luôn mong cô xuất hiện trước mặt tôi, giống như lúc này, rất gần, rất gần tôi…”
Rút cuộc Tiểu Sảnh cũng mỉm cười, ánh mắt lóe lên điều gì đó khiến tim tôi lại loạn nhịp, cô ấy buồn bã nói: “Nhưng tôi là Nhiếp Tiểu Sảnh, anh không sợ sao?”
“Không, tôi thấy Nhiếp Tiểu Sảnh rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu”. Không biết dũng khí từ đâu ra, tôi đột nhiên nói rất to: “Tôi tình nguyện mình Ninh Thái Thần, tôi thấy anh ta là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này”.
Môi cô ấy hơi cong lên: “Vậy thì Nhiếp Tiểu Sảnh cũng là người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian này”.
Lúc này, tôi không biết nên nói gì tiếp, chỉ ngây ra nhìn cô ấy, nhìn đôi mắt mê hồn chỉ có trong Liêu trai. Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra, vuốt mái tóc cô ấy, mái tóc mềm mượt dưới nắng mai tỏa ra ánh sáng phản quang như suối núi, tay tôi lướt qua làn nước đó, thật mát mẻ và trong vắt. Tôi bất giác hít một hơi thật sâu nói: “Cảm ơn em, Tiểu Sảnh. Anh rút cuộc đã cảm nhận được hạnh phúc của người đàn ông nhân vật chính trong truyện Liêu trai”.
Cô ấy bỗng lặng lẽ không nói một lời, mí mắt đồ xuống dưới, một mùi hương dịu mát âm thầm thấm vào gan ruột tôi. Nhưng không ngờ bỗng nhiên cô ấy đứng phắt dậy, cúi đầu nói: “Tôi chút nữa quên mất, hôm nay phải đến cửa hàng kem sớm”.
Phút chốc, tôi bỗng tỉnh táo trở lại, lặng lẽ ra khỏi phòng. Xuống dưới phòng khách ở tầng trệt, tôi giơ tay trái của mình lên ngắm chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ, cảm giác trong lòng thật khó nói thành lời.
Một lúc sau, Tiểu Sảnh thay quần áo đi xuống dưới nhà, trước khi ra khỏi cửa còn có ý quan tâm dặn tôi buổi chiều đừng ra ngoài.
Sau khi Tiểu Sảnh đi, tôi một mình đi đi lại lại trong phòng khách, bất giác đi sang phòng bên cạnh. Ánh nắng đã chiếu rọi lên chiếc đàn dương cầm cũ kỹ, tôi nhẹ nhàng mở nắp đàn lên, lấy tay chạm vào những phím đàn đen trắng, đây là những phím đàn mà hơn năm mươi năm trước Nhược Vân đã từng đánh, những ngón tay của cô ấy thoăn thoắt nhẹ nhàng nhấn lên đây, trong cơ thể chiếc đàn cộng hưởng giai điệu của Liszt, nhẹ nhàng lan tỏa khắp quán trọ Hoang thôn.
Nhưng, lúc này tôi không nhìn thấy cô ấy. Tôi lắc lắc đầu, bước nhanh rời khỏi căn phòng này.
Cả ngày, tôi nghe theo lời dặn dò của Tiểu Sảnh, ngồi trong phòng đọc sách, bữa trưa cũng giải quyết trong phòng. Tôi giống như lão nông ôm cây đợi thỏ, trốn trong ngôi nhà cổ chờ đợi điều bí mật hay kỳ tích nào đó xuất hiện.
Điều làm tôi bất ngờ chính là hôm nay Tiểu Sảnh về sớm hơn. Hoàng hôn mới lấp ló ngoài cửa sổ, cô ấy đã xách một túi đồ to bước vào phòng, tất cả đều là thức ăn dành cho bữa tối mà cô ấy mua ở siêu thị, còn có cả vài cân gạo.
Tiểu Sảnh tận tay vo gạo, lấy nồi cơm điện thổi cơm, làm nóng lại đồ ăn sẵn bằng lò vi sóng. Kể từ ngày bước chân vào ngôi nhà này tới nay, tôi chưa từng được ăn một bữa tối đúng nghĩa.
Ăn cơm Tiểu Sảnh nấu cho mình, trong lòng đương nhiên phải khác rồi, đến cả mùi vị của hạt cơm cũng đặc biệt hơn hẳn. Tuy không phải là thức ăn được xào nấu bằng dầu mỡ, nhưng ở nơi quái quỷ như trong quán trọ Hoang thôn này, được ăn nhiều thức ăn thế này cũng là quá đủ rồi. Chẳng bao lâu sau, tôi đã ăn hết vèo hai bát cơm, hầu hết thức ăn cũng chui vào bụng tôi hết.
Còn Tiểu Sảnh hầu như không đụng đũa. Tuy con gái bây giờ đa số đều chú ý ăn uống để giữ gìn vóc dáng, nhưng vóc dáng của Tiểu Sảnh vốn dĩ đã rất đẹp rồi, đâu cần phải tự làm khổ mình như vậy. Tôi thử thăm dò nói ra nghi ngờ của mình, nhưng cô ấy mỉm cười nói: “Anh không đọc Liêu trai sao? Nhiếp Tiểu Sảnh vốn khác với người thường mà”.
“Khác với người thường? Thế thì không phải là thần tiên thì cũng là yêu quái”.
Cô ấy nhẹ nhàng đáp: “Thế thì anh cứ coi em là nữ yêu quái đi”. Rút cuộc cô ấy thân mật với tôi hơn.
“Đúng thế, Nhiếp Tiểu Sảnh vốn dĩ không phải là người mà”. Tôi đáp trả cô ấy kèm lời trêu chọc. Nhưng phong thái tỏa ra từ khắp cơ thể cô ấy, thực sự có mui và khác với người thường, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều sẽ tưởng tượng xa xôi.
Bỗng nhiên, tiếng sấm nặng nề vang lên trong không trung khiến Tiểu Sảnh sợ hãi co rúm lại, tim tôi suýt chút nữa cũng nhảy khỏi lồng ngực. Tôi lập tức chạy ra cửa sổ nhìn, dường như vô số mây đen đang cuồn cuộn trong không trung tối đen, tiếng sấm đang lăn chuyển hành nghìn bước chân trên trời cao, chớp mắt cái là mưa to tới nơi. Gió mang theo hơi nước ẩm ướt ngập tràn căn phòng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng mưa rào rào, những dây chi trinh đằng trước cửa sổ chẳng mấy chốc bị mưa tưới ướt.
Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Sảnh, hình như cô ấy rất sợ sấm sét, nhắm nghiền mắt lại. Tôi vội vàng đóng cửa sổ, ngồi cạnh cô ấy hỏi: “Cả người em run bắn lên, sao thế?”
“Từ nhỏ em đã rất sợ sấm sét”.
“Trong truyện Liêu trai, chỉ có hồ ly xinh đẹp mới sợ sấm sét”. Không hiểu tại sao, tôi bỗng nhớ tới Liêu trai, nhưng tôi an ủi ngay: “Đừng sợ, có anh ở bên em rồi, em sẽ không sợ gì nữa”.
Đang lúc tôi nhìn vào mắt cô ấy, thấy tâm trạng cô ấy đang bình tĩnh trở lại thì đèn đột nhiên tắt ngóm, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Trong bóng tối của căn phòng, tôi không nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Sảnh, chỉ cảm nhận thấy cơ thể cô ấy đang run rẩy, miệng cô ấy lập cập lẩm bẩm gì đó nhưng một từ tôi cũng không tài nào nghe rõ. Giây phút này căn phòng giống như một ngôi mộ, chỉ có sấm sét bên ngoài cửa sổ vẫn đang tiếp tục tung hoành.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhưng đèn ngoài hành lang cũng không bật được, cả quán trọ Hoang thôn chìm trong bóng tối. Tôi lập tức quay lại với Tiểu Sảnh, cô ấy nắm lấy tay tôi hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tất cả đèn đều không bật được, chắc là mất điện rồi”.
“Sao lại mất điện được chứ?”
"Quán trọ Hoang thôn mấy hôm nữa là đập đi rồi, chắc chắn là những công nhân tháo dỡ đã cắt điện của chúng ta”. Tôi chán nản lắc đầu nói: “Chắc họ không biết chúng ta ở đây. Nhưng mà biết cũng chẳng để làm gì, phải chăng chúng ta cũng không phải là cư dân ở đây”.
Nói xong, tôi dò dẫm trong bóng tối mở tủ, mò mãi trong chiếc túi mình mang tới cũng ra được vài cây nến trắng. Khó khăn lắm mới thắp sáng được nến, ánh nến âm u chập chờn nhảy nhót, tờ mờ soi sáng mặt tôi và Tiểu Sảnh.
Dưới ánh nến trắng không ngừng lắc lư, khuôn mặt Tiểu Sảnh càng trở nên trắng bệch, cô ấy thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa đang dày đặc đập vào cửa kính, phát ra âm thanh giống như tiếng thủy triều bên bờ biển. Tôi nhìn chăm chú căn phòng dưới ánh nến, lắng nghe tiếng gió mưa bên ngoài, bỗng nhiên có cảm giác như trở lại Hoang thôn. Đúng vậy, trên căn gác nhỏ của ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ, tôi cũng đã sống trong khủng hoảng như thế này mấy đêm trời dưới ánh đèn dầu.
Bỗng nhiên, Tiểu Sảnh lí nhí nói: “Nhìn ánh nến này cảm giác dường như đang trờ về thời cổ đại”.
“Đúng thế, chắc là cổ nhân cũng tay trái châm nến, tay phải dắt người đẹp qua đêm tối thế này”. Tôi không kìm chế được pha trò, nhưng trông cô ấy chẳng mấy phản ứng lại nên liền liên tưởng xa xôi, “Trong Liêu trai chí dị thường có thư sinh đi trong đêm, tới trú mưa trong miếu cổ hoang thôn rồi gặp được giai nhân xinh đẹp, bèn đốt nến đọc sách, ngâm thơ cho người đẹp nghe nhưng không ngờ rằng giai nhân đó hóa ra là hồn ma hoặc hồ ly tinh”.
“Nhưng bất luận là người hay là ma, có thể gặp gỡ nhau thì cũng là duyên phận của họ, đúng không?”
“Đúng, duyên phận”. Tôi gật gật đầu, câu nói vừa nãy của cô ấy thực sự rất có lý. Nhìn ánh nến trước mặt, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tôi bất giác ngâm lên một câu thơ: “Bao giờ chung bóng song tây, còn bao nhiêu chuyện núi này mưa đêm”.
“Anh cũng thích thơ của Lý Thương Ân sao?”
“Vô cùng thích, đặc biệt là mấy bài Vô đề”.
Cô ấy khẽ gật đầu: “Em cũng giống anh”.
Vậy là chúng tôi cùng im lặng, không ai muốn phá vỡ bầu không khí này. Cứ như vậy, chúng tôi lặng lẽ ngồi bên nhau, nhìn ánh nến soi sáng khuôn mặt nhau, nghe tiếng mưa rơi xuống khung cửa lạnh giá.
Mười phút qua đi, ánh nến âm u trước mắt bỗng nhiên nhảy nhót, phút chốc khiến tôi nhớ tới điều gì đó, tim tôi lại đập loạn xạ.
Tôi cả gan nói: “Tiểu Sảnh, em tin không? Chỉ cần chúng ta dập tắt hết ánh sáng, trong đêm đen tối om, những cảnh tượng của hơn năm mươi năm trước sẽ hiện lên trước mắt anh”.
“Làm gì có chuyện đó? Giống như lần trước dưới phòng khách? Nhưng sao em không nhìn thấy?”
Tôi chầm chậm đưa tay trái ra nói: “Có lẽ, bởi vì cái này…”
“Nhẫn ngọc?”
“Đúng, mãi tới tận đêm qua anh mới cảm nhận thấy, lúc anh nhìn thấy Nhược Vân của hơn năm mươi năm trước, chiếc nhẫn ngọc này càng lúc càng chặt, bó chặt làm đau ngón tay anh. Nhưng chỉ cần cảnh tượng đó biến mất, ngón tay sẽ không cảm thấy đau nữa”.
Tiểu Sảnh cầm lấy ngón tay tôi, tỉ mẩn ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc nói: “Em hiểu rồi, tại sao mắt anh có thể nhìn thấy những ảo ảnh đó còn em thì chẳng nhìn thấy gì cả, bởi vì chỉ có anh mới đeo chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay”.
“Có lẽ, đây chính là ma lực của chiếc nhẫn ngọc này, chỉ cần ai đeo nó lên là sẽ nhìn thấy những cảnh tượng mà người khác không thể nhìn thấy được”.
Bỗng nhiên, Tiểu Sảnh reo lên khe khẽ: “Chiếc nhẫn ngọc khiến anh có thể nhìn xuyên thấu thời gian?”
“Bởi vậy, không phải anh nhìn thấy ma, mà là anh nhìn thấy quá khứ. Thời gian quay ngược lại hơn năm mươi năm trước ngay trước mắt anh, khiến anh nhìn thấy những người từng sống trong ngôi nhà này năm đó”.
“Giống như bật cho anh xem một bộ phim cũ?”
Lúc này, sấm sét ngoài cửa sổ lại vang lên, ánh nến khiến căn phòng này càng trở nên kỳ dị, tôi nhìn vào mắt cô ấy nói: “Không sai, lúc đó anh cảm thấy hình ảnh trước mắt giống như một bộ phim câm của thập niên 20, những gì anh nhìn thấy không phải là căn phòng thật mà chỉ là một màn ảnh mà thôi, những tia sáng không biết từ đâu tới chính là ánh sáng phát ra từ chiếc máy chiếu trong rạp chiếu phim”.
“Có lẽ còn có một khả năng khác, khi anh đeo chiếc nhẫn ngọc này lên, lúc đối diện với căn phòng tối tăm, thời gian trong không trung được chỉ định đặc biệt này bị bẻ cong, phản xạ lại vào trong mắt anh ở hiện tại”.
“Thời gian bị bẻ cong?” Tôi sờ lên chiếc nhẫn ngọc trên tay nói, “Cũng có thể như vậy. Hoặc đây chính là nguyên tố thần bí ẩn chứa trong chiếc nhẫn ngọc này”.
“Vậy thì nếu như em tiếp xúc với chiếc nhẫn ngọc này, không biết có thể nhìn thấy những cảnh tượng của quá khứ không nhỉ?”
Câu hỏi của Tiểu Sảnh khiến tôi hơi run, tôi không tự chủ được đưa tay lên trước mặt cô ấy, đắn đo một lúc nói: “Anh không biết, chắc là có thể thử xem sao”.
Tiểu Sảnh lập tức tóm lấy tay trái của tôi, nắm chặt ngón tay tôi trong lòng bàn tay cô ấy. Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, chiếc nhẫn ngọc thắt chặt vào ngón tay tôi, còn tay của Tiểu Sảnh thắt chặt vào chiếc nhẫn ngọc, ngón tay cái của tôi bị kẹp tận trong cùng.
“Nhẫn ngọc này lạnh thật đấy”. Tiểu Sảnh thì thầm, tiếp tục nắm chặt lấy ngón tay tôi, “Lúc này em có thể cảm nhận được sự phản kháng của nó, nó dính chặt vào lòng bàn tay em, giống như có sự sống vậy, ngón tay anh đau không?”
“Không, tạm thời vẫn chưa đau”.
“Vậy chúng ta tắt nến đi nhé, thử xem trong căn phòng tối om này có thể nhìn thấy cảnh tượng của hơn năm mươi năm trước không?”
Tôi bỗng chốc ngớ người ra, không ngờ cô ấy lại to gan như vậy: “Em thật sự muốn thử sao?”
“Đúng vậy, em cũng muốn tận mắt nhìn thấy màn kịch sống động của hơn năm mươi năm trước”.
“Được thôi, bây giờ đành phải thử xem, chưa hẳn là hiệu nghiệm, hơn nữa cho dù anh nhìn thấy, chưa chắc là em đã nhìn thấy được”.
Cô ấy lại nắm chặt chiếc nhẫn nói: “Nhanh lên, em tin vào phán đoán của mình”.
Sau giây phút đắn đo, tôi thổi tắt nến, ánh nến lay động dữ dội rồi tắt ngóm.
Lúc này, cả quán trọ Hoang thôn đều đang ngủ say trong bóng tối, chỉ còn lại mưa như trút nước cùng sấm chớp bên ngoài cửa sổ. Trong căn phòng đặc quánh bóng đêm, chúng tôi dựa sát vào nhau, ngón tay tôi bị cô ấy nắm đau âm ỉ, đành phải nhẫn nhịn để không phát ra tiếng ke6i. Tôi có thể cảm nhận người cô ấy đang run rẩy, tuy không nhìn thấy gì trước mặt nhưng chúng tôi vẫn nhìn chằm chằm về bóng tối phía trước, giống như thợ săn đang rình dã thú trong rừng sâu.
Không, tôi cảm thấy chiếc nhẫn ngọc bắt đầu thắt chặt lại, cảm giác đau buốt bắt đầu từ ngón tay lan tỏa ra khắp cơ thể tôi.
Bỗng nhiên, một đường ánh sáng mờ ảo lướt qua bóng tối trong hành lang.
Tiểu Sảnh càng nắm chặt tay tôi, tôi thậm chí còn cảm nhận được cả nhịp tim của cô ấy. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào ánh sáng êm dịu ngoài cửa, giống như một tấm phim gốc bị lộ sáng nhấp nháy.
Sau vài giây, một bóng người nhỏ dài xuất hiện trước cửa phòng. Tia sáng vừa vặn chiếu rọi lên khuôn mặt người đó, tôi gần như hét lên thất thanh: Nhược Vân.
Đúng, chính là cô ấy. Ánh sáng êm dịu theo gót cô ấy bước vào phòng hình như là của chiếc đèn chùm trên sàn nhảy, nhưng chỉ chiếu sáng một khoảnh nhỏ bên cạnh cô ấy, còn tôi và Tiểu Sảnh vẫn ở trong bóng tối. Tôi quay đầu nhìn Tiểu Sảnh, cô ấy gật đầu với tôi, đúng vậy, Tiểu Sảnh cũng nhìn thấy Nhược Vân rồi.
Ánh sáng trước mặt hơi dao động, giống như chuyển cảnh trong phim ảnh, nhưng biểu cảm của Nhược Vân đã biến đổi, ánh mắt cô ấy chứa đựng sự khủng hoảng, hình như còn ầng ậc nước.
Tiểu Sảnh liền nắm chặt lấy tay tôi, tôi gần như bị cô ấy kẹp đứt cả ngón tay.
Chớp mắt, vệt sáng mờ ảo đó lại nhảy lên, hình ảnh bị “cắt” sang một cảnh khác.
Không biết từ lúc nào, tay của Nhược Vân có thêm một con dao găm lạnh toát sáng choang, vẻ mặt lại trở lại bình tĩnh dị thường, con dao trên tay đang nhắm thẳng vào tôi.
Chính trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, “ống kính” bỗng bị mờ đi giống như bị đậy lên một lớp kính lọc. Bỗng nhiên, một vũng máu đỏ tươi xuất hiện trên “ống kính”, từ từ loang ra…
Tiểu Sảnh hét toáng lên, tôi vội vàng lấy tay phải bịt mồm cô ấy lại. Lúc này trên không trung bỗng vang lên tiếng sấm, lóe lên một vệt sét trắng, chiếu vào căn phòng giống như đêm trắng vậy.
Tức khác, “ống kính” và “hình ảnh” trước mắt vụt biến mất, giống như bị tiếng sét nuốt chửng.
Tiếng sét qua đi, bóng đêm lại trở lại căn phòng, ngoài cửa sổ vẫn mưa như trút nước. Tôi cảm giác chiếc nhẫn ngọc cũng không còn thắt chặt nữa, sự đau đớn trên ngón tay cũng dần tiêu tan.
Tiểu Sảnh run rẩy nói: “Sao chẳng còn nhìn thấy gì cả?”
Ngồi trong bóng tối, tôi rút cuộc thở dài: “Họ vốn dĩ không tồn tại, chỉ là ảo ảnh của năm tháng mà thôi”.
“Ánh sáng lóe lên ngoài cửa sổ phân tán bớt bóng tối trong phòng, giống như mở cửa phòng tối trong rạp chiếu phim”.
“So sánh của em rất hay”, nhưng tôi nắm tay cô ấy nói: “Tiểu Sảnh, bây giờ em buông tay anh ra được rồi chứ?”
“Vâng”, Tiểu Sảnh lập tức buông tay tôi ra, tuy trong bóng tối không nhìn rõ mặt, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự bối rối của cô ấy.
Tôi xoa ngón tay mình nói: “Ngón tay của anh suýt nữa bị em cấu đứt rồi”.
“Xin lỗi”.
Sau đó, tôi mò tìm bật lửa, châm nến ben nãy bị thổi tắt.
Ánh nến mờ ảo lại soi rọi căn phòng, đồng thời soi lên mặt tôi và Tiểu Sảnh, tôi phát hiện trên má cô ấy lấm tấm mồ hôi bèn lấy khăn tay lau mồ hôi cho Tiểu Sảnh.
Tiểu Sảnh vẫn còn sợ hãi nói: “Thật không thể tin được, ban nãy trong căn phòng này, em tận mắt nhìn thấy người và việc xảy ra của hơn năm mươi năm trước”.
Tôi bước mấy bước trong phòng, ánh nến khiến bóng tối chiếu lên tường, cái bóng đen đen dài dài xem ra thật đáng sợ. Đáng tiếc, ngôi nhà này mấy hô nữa là tháo dỡ rồi, nếu không thì bao nhiêu năm nữa, khi mọi người bước vào ngôi nhà này thám hiểm có lẽ cũng sẽ phát hiện ra dáng dấp khuôn mặt của tôi và Tiểu Sảnh trên tường cũng nên?
“Xem ra nhẫn ngọc trên tay anh thực sự có một công dụng thần kỳ nào đó”. Tiểu Sảnh cũng bước tới cạnh, thì thầm bên tai tôi.
“Đúng, chiếc nhẫn ngọc này đến từ tầng hầm ở Hoang thôn. Bởi vậy, tất cả những gì chúng ta nhìn thấy đêm nay chắc hẳn đền liên quan tới bí mật của Hoang thôn”.
Lúc này, tâm trạng của Tiểu Sảnh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy gật đầu nói: “Vậy thì cảnh tượng chúng ta nhìn thấy ban nãy rút cuộc là gì chứ?”
“Anh nghĩ, chùng ta đã phát hiện ra cảnh đẫm máu nhất trong quán trọ Hoang thôn hơn năm mươi năm trước”.
“Ý anh là con dao găm đó, còn cả máu nữa…” Nói tới đây, Tiểu Sảnh đột nhiên khựng lại, hình như chữ “máu” khiến cô ấy vô cùng sợ hãi.
Tôi khẽ gật đầu, lại nghĩ tới những sự việc mà Diệp Tiêu đã kề với mình, tôi bất giác lẩm bẩm: “Thảo nào họ nói quán trọ Hoang thôn là một hung trạch”.
“Hung trạch?”
“Không… không có gì”.
Tôi lắc lắc tay, cố rặn ra vài nụ cười, thực ra tôi không muốn để cô ấy quá căng thẳng. Tôi lại tới bên cửa sổ, nhìn mưa gió sấm chớp liên miên bên ngoài, những cao ốc phía xa vẫn đang lộng lẫy sắc cầu vòng. Thượng Hải lại một đêm không ngủ.
Tiểu Sảnh đứng sau lưng tôi nói: “Bây giờ tới điện cũng chẳng có, qua đêm nay thế nào đây?”
“Không phải sợ, ngôi nhà này vốn không có ma, đừng thần hồn nát thần tính. Nhược Vân và chồng cô ấy mà chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo ảnh của hơn năm mươi năm trước mà thôi, ảo ảnh không thể hại người được”. Sau đó, tôi lôi trong tủ ra một chiếc đèn pin, bật lên rồi đặt trước đầu giường: “Em nắm lấy nó mà đi ngủ, ánh đèn pin sẽ theo em vào giấc ngủ ngon”.
Cô ấy bán tính bán nghi cầm lấy chiếc đèn, lại chỉ vào nến hỏi: “Còn nó thì sao?”
“Đốt nến khi ngủ rất nguy hiểm, rất dễ gây nên hỏa hoạn”.
Nói xong, tôi cúi đầu thổi tắt nến.
Trong phòng chỉ còn lại chiếc đèn pin trên tay Tiểu Sảnh, tôi nhìn cô ấy trong ánh đèn pin tù mù, thì thào: “Xin lỗi, Tiểu Sảnh, anh biết hôm nay em rất sợ hãi, nhưng anh bắt buộc phải lên tầng trên”.
“Không, anh đừng đi”. Cô ấy lập tức níu chặt lấy cổ tay tôi, “Xin anh đừng để em một mình ở đây”.
“Nhưng… chúng ta…” Giây phút này, tôi cũng không nghĩ ra nổi lý do gì để rời xa cô ấy.
Nước mắt cô ấy từ từ rơi xuống, miệng lẩm bẩm nói: “Ở lại đi, em sợ ở một mình”.
Không, tôi không thể nhẫn tâm từ chối cô ấy nữa, đành phải ngồi cạnh cô ấy. Mí mắt Tiểu Sảnh đầu khép xuống, từ từ ngả ra giường, xem ra cô ấy đã bị những ảo ảnh ban nãy làm cho quá hoảng sợ, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Tôi lặng lẽ nhìn Tiểu Sảnh, tay cô vẫn nắm khư khư chiếc đèn pin, ánh sáng mờ ảo soi rọi lên mặt cô ấy. Tiếng mưa to ngoài cửa sổ vẫn rì rào, hơn nữa căn phòng bị bóng tối bao phủ, đến cả tôi cũng ngồi trong góc tối.
Mười mấy phút trôi qua, tôi nghĩ Tiểu Sảnh chắc là ngủ say rồi. Tôi đắp cho cô ấy chiếc khăn dạ, kiểm tra lại cửa sổ xem đã đóng chặt chưa. Sau đó, tôi lấy chiếc đèn pin thứ hai trong tủ ra, rón rén ra khỏi phòng.
Rút cuộc ra được ngoài rồi, tôi thở một hơi dài, nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Sảnh lúc níu kéo mình, giây phút đó tôi thực sự có chút không kìm chế được bản thân. Đúng vậy, tôi thật lòng thích cô ấy từ lâu rồi,và chắc trong lòng cô ấy cũng tỏ tường. VỪa nghĩ tới đây, tôi bỗng mỉm cười khi đang đi trong dãy hành lang tối.
Đúng, bất luận xảy ra chuyện khủng khiếp gì đi chăng nữa, đều không thể ngăn cản tôi và Tiểu Sảnh. Tôi cảm thấy toàn thân thư thái, sự khủng hoảng ban nãy đã sớm tan thành mây khói. Vậy là tôi bật đèn pin, bước nhanh trên cầu thang tối om.
Trở lại căn phòng trên tầng ba, tôi ôm đèn pin ngả người ra chiếu, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình vẫn được coi là hạnh phúc.
Ngoài cửa sổ, mưa đang to như trút nước.