iểm đến bí mật của Zizi hóa ra là một hòn đảo xinh đẹp ở Saint-Barthélemy Pháp. Họ tới nơi vào sáng hôm sau và neo tại Gustavia, hải cảng và cũng là thủ phủ đẹp như tranh của đảo. Sarah vừa tập thể dục xong thì Nadia bước vào phòng. Cô nàng mặc một chiếc áo tắm hai mảnh màu trắng và một cái váy đi biển cùng màu. “Chị vẫn chưa chuẩn bị gì à?” “Em nói gì chị không hiểu?” “Em đang nói đến bãi biển Saline - vùng biển tuyệt vời nhất trên thế giới”. Sarah tỏ ra do dự, Nadia thân mật chạm vào cánh tay cô. “Chị Sarah này, em biết mình chưa kết bạn với nhau từ lúc chị mới đặt chân lên thuyền, nhưng từ giờ chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian tìm hiểu nhau, vì chị đã làm việc cho cha em rồi. Có thể chúng ta sẽ là bạn tốt”. Sarah giả vờ suy nghĩ. “Đợi chị 10 phút”. “5 phút thôi nhé”. Nadia nở nụ cười tươi. “Chị biết đấy, em là con gái của cha em mà”. Sarah quay về cabin riêng, tắm táp qua loa, mặc đồ tắm và khoác bộ đầm đi biển bên ngoài. Cô bỏ vài món lặt vặt vào trong giỏ, rồi đi ra phía đuôi tàu. Nadia đã sẵn sàng, bên cạnh cô nàng là Kamal và Jafar Sharuki. Jean-Michel đứng sau tay lái, đang lúi húi kiểm tra hệ thống. “Chỉ có chúng ta thôi sao?”. Sarah hỏi ngay khi vừa bước lên tàu và yên vị ở khoang trước với Nadia. “Rahimah sẽ ra sau”, Nadia trả lời. “Dù thật lòng em hi vọng chị ấy sẽ không đi. Em muốn thoát khỏi chị ấy trong chốc lát”. Jean-Michel lái tàu nhỏ tách khỏi du thuyền Alexandra, rồi nhấn ga phóng ra xa. Họ lướt qua triền phải của hòn đảo, vượt qua vùng ngoại ô của Gustavia, vòng quanh Grande Pointe. Hai phút sau họ đến một vịnh nhỏ, nơi được bao bọc bởi những mỏm đá núi lửa nâu xám. Giữa những mỏm đá, và phía bên dưới bầu trời xanh biếc kia là một bờ biển thiên nhiên tuyệt đẹp trải dài. Nadia thốt lên. “Chào mừng đến Saline”. Jean-Michel khéo léo lái tàu vượt qua những con sóng vỗ vào bờ và đáp xuống một khu đất cách bãi biển vài dặm. Rafiq và Sharuki nhảy xuống chỗ nước cạn và đi chầm chậm về phía mũi tàu. Nadia đứng dậy và nhảy ra khỏi boong tàu, ngay đúng tầm hứng của đôi bàn tay vệ sỹ Rafiq dũng mãnh. Cô ta thốt lên. “Lúc này mới thấy có vệ sỹ thật tuyệt làm sao, chẳng sợ bị ướt nhem khi ra biển”. Sarah ngần ngừ trườn người vào vòng tay Sharuki. Một thoáng sau, cô đã yên vị trên mặt đất cứng gần mép nước. Trong khi Jean-Michel quay tàu phóng về Alexandra, Nadia đứng lên và xác định vị trí cắm trại. “Ở đằng kia chị nhé”, cô nàng hăm hở kéo tay Sarah về phía đầu kia bãi biển, nơi vắng vẻ nhất. Rafiq và Sharuki lẽo đẽo theo sau với lỉnh kỉnh ghế và giỏ xách. Sau khi đã cách những người còn lại trên bãi biển 50 dặm, Nadia dừng lại và lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Arập với Rafiq. Anh chàng lập tức đáp lại bằng cách trải khăn tắm và đặt ghế xuống. Hai tên bảo vệ đứng yên canh gác cách họ khoảng 20 thước. Nadia cởi áo đầm và ngồi lên khăn. Mái tóc dài đen mượt của cô được chải suôn thẳng và óng ánh vì gel bóng. Cô ta đeo kính râm tròng màu bạc, để lộ ra đôi mắt to long lanh. Sau khi liếc nhanh về phía hai tên cận vệ, Nadia từ từ cởi áo ngực, để lộ phần trên đầy đặn và khêu gợi. Làn da của cô, sau hai tuần phơi nắng, đã biến thành màu đồng. Sarah ngồi xuống ghế và chôn chân mình dưới cát. “Em có thích có người đi theo giống vậy không?”. Sarah cất tiếng hỏi. “Cận vệ ư?”, Nadia nhún vai. “Nếu chị là con gái của Zizi al-Bakari, họ sẽ là một phần gắn liền với cuộc sống. Chị có biết em đáng giá thế nào với bọn bắt cóc hay khủng bố không?” “Hàng tỉ đô”. “Đúng vậy”. Nói rồi cô ả thò tay vào túi và lôi ra một gói thuốc hiệu Virginia Slims. Cô ta đốt cho mình một điếu rồi mời Sarah điếu khác. Sarah lắc đầu. “Em không hút thuốc trên tàu Alexandra vì như vậy là chống lại nguyên tắc của cha em. Nhưng khi em ở xa ông...”. Cô ta dừng lời. “Chị sẽ không kể lại cho cha em chuyện này chứ ạ?” “Cứ tin ở chị”. Sarah hất hàm về phía mấy tay cận vệ và hỏi. “Còn họ thì sao?” “Chúng không dám kể cho cha em nghe đâu”. Nadia cất gói thuốc vào giỏ rồi nhả từng ngụm khói vào khoảng không. Sarah nhắm mắt, quay về phía mặt trời. “Chị đoán em cũng có cả một chai rượu vang trong giỏ phải không?” “Em ước gì đó là sự thật”, Nadia trả lời. “Anh Jean-Michel luôn xoay sở được vài chai lên tàu. Em nghĩ nếu chị nhẹ nhàng hỏi anh ấy, có khi anh ấy sẽ cho chị cả hai chai”. “Chị e rằng có khi anh ta còn muốn cho chị thứ khác nữa kìa”. “Đúng rồi, anh ấy mê chị”. Nadia đẩy kính cao lên trán và nhắm mắt lại. “Ngay sau mấy đụn cát kia là một nhà hàng, nếu chị muốn, lát nữa chúng ta có thể đến đó để uống vài ly rượu”. “Chị không biết là em được uống rượu đấy”. “Không nhiều, nhưng em thích nhâm nhi vài ly banana daiquiris trong một ngày đẹp như hôm nay”. “Chị nghĩ tôn giáo của em không cho phép”. Nadia phủi tay. “Em không theo đạo à?” Sarah hỏi. “Em có đức tin, nhưng em cũng là một phụ nữ Arập Xêút hiện đại. Em theo hai lối sống khác nhau. Lúc ở nhà, chúng em bị buộc phải ẩn mình dưới lớp voan che mặt đen. Nhưng ở phương Tây...”. “Em có thể nhâm nhi vài li rượu và nằm phơi ngực trên bãi biển à”. “Đúng vậy”. “Cha em có biết điều này không?” Cô ta gật đầu. “Cha muốn em trở thành người phụ nữ phương Tây thật sự, nhưng vẫn phải tuân theo những nguyên lý của đạo Hồi. Em bảo cha rằng điều ấy là không thể, khi phải theo khuôn phép mẫu mực nhất, và ông ấy đồng ý. Chị Sarah ạ, em không còn là trẻ nhỏ. Em đã 27 tuổi rồi”. Cô ta nằm nghiêng người lên, và chống tay đỡ đầu. “Chị bao nhiêu tuổi?” “31”, Sarah trả lời. “Chị đã từng lập gia đình rồi chứ?” Sarah lắc đầu. Khuôn mặt cô vẫn phơi dưới ánh mặt trời, làn da cô dường như đang nóng ran lên. Nadia biết, cô thầm nghĩ, họ đều biết. “Chị rất xinh đẹp”, Nadia tiếp lời. “Sao chị vẫn chưa lập gia đình?” Tại một cú điện thoại lúc 8 giờ 53 phút sáng ngày 11 tháng 9, năm 2001.... “Cũng là những lý do thông thường”, cô trả lời. “Đầu tiên là học đại học, kế đến tiến sỹ, rồi đi làm. Chị nghĩ do chị không có thời gian dành cho yêu đương”. “Không có thời gian dành cho tình cảm ư? Tiếc nhỉ”. “Đó cũng là căn bệnh của người Mỹ nói chung”. Nadia kéo mắt kính che mắt và nằm thẳng người lại. “Nắng gắt quá”, Sarah nói. “Em nên che khăn”. “Em chẳng bao giờ bị cháy nắng cả. Đó cũng là điều tốt khi là người Arập Xêút”. Cô ả vươn vai và uể oải chôn tàn thuốc xuống cát. “Chắc chị thấy điều đó kỳ cục lắm phải không?” “Chuyện gì em?” “Một phụ nữ thuần Mỹ như chị, lại phải làm việc cho Zizi al-Bakari”. “Chị không muốn làm em thất vọng, Nadia ạ, nhưng chị không hẳn là người Mỹ. Gần như cả tuổi thơ ấu chị sống ở châu Âu. Khi quay về Mỹ để học đại học, chị gần như lạc lõng, và phải mất khá nhiều thời gian mới làm quen được với môi trường”. “Chị không ngại làm việc cho người Arập Xêút chứ?” “Vì sao phải ngại?” “Bởi vì nhiều người ở nước chị kết án tụi em vì cuộc tấn công ngày 11 tháng 9”. “Chị không phải là một người trong số đó”, Sarah trả lời, rồi cô trích dẫn lời của Gabriel đã chỉ dạy tại nhà Surrey. “Tên Osama đã chọn người Arập Xêút để tiến hành cuộc tấn công nhằm gây thêm hiềm khích giữa hai nước chúng ta. Hắn là người đã khơi nguồn chiến tranh giữa đất Arập Xêút và nước Mỹ. Chúng ta phải cùng liên minh để chống lại bọn al-Qaeda, chứ không phải là đối nghịch nhau”. “Cục Tình báo Arập Xêút liên tục cảnh báo cha em rằng ông là mục tiêu của bọn khủng bố vì ông có quan hệ mật thiết với Hoàng gia. Đó cũng là lý do khiến chúng em phải thắt chặt an ninh hơn nữa”. Rồi cô chỉ về phía hai tên cận vệ. “Đó cũng là lý do em phải dẫn theo hai tên khỉ đột này đến bãi biển, thay vì hai chàng trai trẻ”. Cô ả lại lăn nằm sấp, phơi lưng dưới mặt trời. Sarah nhắm mắt và mơ màng ngủ thiếp đi. Một giờ sau, lúc tỉnh dậy, cô đã thấy nhiều dấu hiệu ước định xuất hiện xung quanh. Rafiq và Sharuki ngồi ngay sau họ. Nadia có vẻ đang ngủ. “Tôi nóng quá”, Sarah thì thầm với mấy tên cận vệ. “Chắc tôi phải bơi đây”. Khi Rafiq dợm đứng lên thì cô xua tay bảo hắn ở lại. “Tôi ổn thôi”, cô trấn an. Sarah chầm chậm bước xuống biển, cho đến lúc sóng vỗ ngang ngực, cô trầm mình và nhanh chóng lặn sâu xuống nước. Khi cô trồi lên, Yaakov đang ở sát bên cạnh. “Cô dự tính ở Saint Bar’s trong bao lâu?” “Tôi cũng không rõ. Chúng chẳng nói cho tôi biết điều gì cả”. “Cô an toàn chứ?” “Vẫn ổn cho tới giờ”. “Cô có thấy ai có vẻ là bin Shafiq không?” Cô lắc đầu. “Chúng tôi luôn ở bên cô, Sarah ạ. Bây giờ cô hãy bơi khỏi chỗ tôi và đừng nhìn lại. Nếu chúng có hỏi về tôi, cứ bảo tôi đang tán tỉnh cô nhé”. Và rồi anh ta biến mất vào lòng biển. Sarah quay trở vào bờ và trải khăn tắm ra nằm kế Nadia. “Chị nói chuyện với ai vậy?”. Ả hỏi. Sarah thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô gắng tỏ ra bình thản. “Chị không biết, nhưng gã đó va vào chị ngay trước mặt bạn gái gã”. “Thế chị mong đợi gì khác à? Hắn là người Do Thái mà”. “Sao em biết được?” “Tin em đi, chỉ cần nhìn thoáng qua em cũng biết hắn là người Do Thái. Đừng bao giờ nói chuyện với người lạ Sarah à. Đặc biệt là với người Do Thái”. Sarah đang thay đồ trong cabin của mình để đi ăn tối thì nghe thấy tiếng động cơ ầm ĩ của chiếc Sikorsky. Cô đeo chuỗi ngọc trai vào cổ và vội vã bước ra boong sau. Zizi đang ngồi chờ trên ghế dài trong làn không khí mát mẻ buổi tối. Hắn mặc quần jeans lửng bạc thếch rất hợp mốt và cái áo len chui đầu màu trắng. “Chúng ta đi đảo ăn tối. Nadia và tôi sẽ lên chiếc trực thăng cuối cùng. Cô sẽ đi cùng với chúng tôi”. Zizi nói. Hai mươi phút sau họ lên chiếc Sikorsky. Khi họ bay qua khu vực cảng biển, những ngọn đèn từ Gustavia tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng trong bóng tối dần buông. Họ bay ngang qua dãy đồi dốc thẳng đứng phía sau cảng và đáp xuống sân bay, nơi những người còn lại đang chờ ở cuối con đường trải nhựa, gần đó là một đoàn xe Toyota Land Cruiser màu đen bóng lộn. Khi Zizi đã yên vị, đoàn xe hộ tống lăn bánh khỏi phi trường. Bên kia đường, trong bãi đậu xe của trung tâm mua sắm chính trên đảo, Sarah ngó thấy Yossi và Rimona ngồi trên chiếc xe tay ga. Cô chồm người về phía trước, nhìn Zizi và con gái hắn. “Chúng ta đi đâu vậy?” “Tôi đã bao một nhà hàng ở Gustavia cho bữa ăn tối hôm nay. Nhưng trước tiên chúng ta sẽ đến một biệt thự ở rìa bên kia của hòn đảo để uống chút gì đó”. “Ông thuê luôn cả biệt thự đó rồi à?” Zizi cười lớn. “Thật ra biệt thự đó đã được một doanh nghiệp có làm ăn với chúng ta thuê hẳn rồi”. Điện thoại rung bần bật. Hassan trả lời ngay từ tiếng chuông reo đầu tiên, rồi trao lại chiếc điện thoại cho Zizi sau khi đã xác định được người gọi là ai. Sarah nhìn qua cửa kính xe. Họ đang tăng tốc dọc theo vịnh Baie de Saint-Jean. Cô quay lại nhìn qua vai mình và thấy ánh đèn pha của chiếc Land Cruiser theo sát phía sau họ. Một hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu cô: Yossi lái chiếc xe tay ga còn Rimona ngồi phía sau ôm eo anh. Cô xua tan hình ảnh ấy vào chiếc máy hủy tài liệu tưởng tượng để cố gắng đuổi nó ra khỏi đầu mình. Đoàn xe hộ tống đột ngột giảm tốc độ khi đi vào một thị trấn biển nho nhỏ nhưng khá sầm uất thuộc Saint-Jean. Hai bên đường hẹp, các cửa tiệm và nhà hàng nằm san sát bên nhau, những khách bộ hành da rám nắng đang len lỏi qua dòng xe cộ lưu thông chậm chạp và uể oải vì tắc đường. Jean-Michel chửi thề khi một cặp nam nữ điều khiển mô tô lách mình qua một khoảng trống hẹp trước xe họ rồi lẫn vào đống kẹt xe. Đến phía bên kia làng thì xe cộ bỗng nhiên ít hẳn, và con đường này dẫn lên những bờ đá dọc theo rìa vịnh. Họ ôm cua chỗ khúc quanh hẹp và ngay tức thì thấy biển dưới chân mình, mặt biển lấp lánh màu thủy ngân trong ánh sáng dìu dịu của trăng non vừa mới mọc. Thị trấn kế tiếp là Lorient, nó không đẹp say đắm như Saint-Jean và ít đông đúc hơn: một trung tâm mua sắm nhỏ gọn, một trạm xăng trang bị cửa chớp, một thẩm mỹ viện phục vụ cho phụ nữ bản địa, một quầy burger phục vụ cho những gã trai cởi trần chạy xe mô tô. Ngồi một mình bên cái bàn bọc crôm là Gabriel với quần soóc kaki và dép săng-đan. Zizi đóng nắp điện thoại và đưa qua vai mình về phía sau mà chẳng thèm nhìn Hassan một cái. Nadia cầm một lọn tóc và vân vê đuôi tóc xem có bị chẻ ngọn không. “Có một hộp đêm kha khá ở Gustavia”, ả nói một cách lơ đãng. “Có lẽ ta nên đi nhảy nhót sau bữa tối”. Sarah không trả lời và lại nhìn qua cửa sổ xe. Họ chạy ngang qua một nghĩa địa lố nhố mồ mả và đoàn xe bắt đầu lên đồi. Jean-Michel sang số thấp và tăng tốc. Lên cao, con đường ngoặt rất gắt sang bên trái. Khi chiếc Land Cruiser chuyển hướng đột ngột, Sarah bất giác ép người vào Nadia. Làn da trần của cô cảm nhận được cái nóng như mặt trời từ người của ả. Một lát sau, họ lao lên một đỉnh hẹp gió mạnh quất rào rào. Đoàn xe giảm tốc đột ngột và đi qua một cổng an ninh vào khoảng sân rộng trước một tòa biệt thự lớn màu trắng sáng ngời. Sarah quay đầu nhìn cái cổng sắt tự động đóng lại sau lưng cô. Chiếc xe tay ga vừa tăng tốc chạy ngang qua, trên xe là một người đàn ông mặc quần soóc kaki và mang săng-đan. Cửa mở, Sarah bước xuống xe. Hắn đứng ngay lối vào nhà, bên cạnh là một phụ nữ vừa bước vào tuổi trung tuần, hắn chào hỏi mọi thành viên trong đoàn tùy tùng đông đúc của Zizi khi họ bước đến bậc tam cấp bằng đá phiến. Hắn có vóc dáng của một vận động viên bơi lội với hông hẹp và đôi vai ngang rộng. Tóc đen và quăn tít. Hắn mặc áo thun Lacoste màu xanh lơ và quần trắng. Tay áo thun dài đến tận cổ tay và tay phải hắn để trong túi quần. Zizi khoác tay Sarah đến giới thiệu với hắn. “Đây là Sarah Bancroft, quản lí mới của phòng mỹ thuật của tôi. Sarah, đây là Alain al-Nasser. Alain điều hành một công ty chuyên về quản lí vốn đầu tư mạo hiểm cho chúng ta ở Montreal”. “Rất vui được gặp cô, Sarah”. Tiếng Anh lưu loát, giọng người nước ngoài. Tay vẫn để trong túi quần, hắn quay sang phía người phụ nữ. “Đây là vợ tôi, Sophie”. “Chào buổi tối, Sarah”. Sophie chào bằng tiếng Pháp. Người phụ nữ bắt tay Sarah. Sarah định bắt tay Alain, nhưng hắn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và ôm choàng lấy Wazir bin Talal. Sarah đi vào biệt thự rộng và thoáng mát với mặt bên là hàng hiên rộng lộ thiên. Có một hồ bơi màu ngọc lam, và phía xa xa là biển đen kịt. Bàn thức ăn và thức uống đã được dọn sẵn. Sarah thất vọng khi chẳng thấy chai rượu nào và đành phải hài lòng với một ly nước ép đu đủ thay vì rượu vang. Cô mang ly nước ép ra sân và ngồi xuống. Mấy chiếc lồng đèn treo trên cao đang xoay xoay trong gió. Tóc Sarah bay lòa xòa. Cô vén những lọn tóc nổi loạn ra phía sau vành tai và quay nhìn vào biệt thự. Alain al-Nasser đã bỏ cô vợ Sophie của hắn cho Jean-Michel chuyện trò và giờ đang trò chuyện thân mật với Zizi, Daoud Hamza và bin Talal. Sarah hớp một ngụm nước đu đủ ép, miệng cô ram ráp, trống ngực đập thình thịch. “Chị có thấy hắn đẹp trai không?” Cô nhìn lên, giật mình, Nadia đã đứng bên cạnh từ lúc nào. “Ai cơ?” “Alain”. “Em đang nói về chuyện gì vậy?” “Em thấy cách chị nhìn hắn, Sarah à”. Nghĩ ra điều gì đó đi Sarah. “Chị nhìn Jean-Michel đấy chứ”. “Đừng nói với em rằng chị chú ý đến Alain nhé”. “Thật là không hay khi lẫn lộn tình cảm với công việc”. “Nhưng hắn cũng đẹp trai mà”. “Rất đẹp”, Sarah nói, “Nhưng đó cũng là một rắc rối”. “Tất cả bọn họ đều thế”. “Em biết rõ về Alain không?” “Không rõ lắm. Hắn mới làm việc cho cha em khoảng ba năm”. “Chị đoán hắn không phải là người Arập Xêút?” “Người Arập Xêút không ai có cái tên Alain đâu. Hắn là người Libăng, và lớn lên ở Pháp, em nghĩ thế”. “Giờ hắn sống ở Montreal phải không?” “Em không nghĩ thế”. Nadia tối sầm mặt. “Đừng nên đặt quá nhiều câu hỏi về công việc làm ăn của cha em - hoặc là về những người làm ăn với ông ấy. Cha em không thích điều đó đâu”. Nadia đi ra ngồi xuống cạnh Rahimah. Sarah quay nhìn ra biển, nhìn những ngọn đèn chiếu sáng trên con tàu chạy ngang qua. Chúng tôi biết hắn đang lẩn trốn trong đế quốc của tên trùm Zizi. Hắn ta có thể là Giám đốc ngân hàng đầu tư hoặc Giám đốc quản lí danh mục vốn đầu tư. Hắn cũng có thể là một nhà phát triển bất động sản hay chuyên viên ngành dược… Hoặc là một người quản lí vốn đầu tư mạo hiểm tên là Alain al-Nasser. Alain là người Libăng nhưng lớn lên ở Pháp, em nghĩ thế. Alain với khuôn mặt tròn chẳng phù hợp với thân hình nhưng nhang nhác một người cô từng nhìn thấy ở một ngôi nhà vùng quê Surrey. Alain, vừa vào phòng trong để họp kín với Chủ tịch và Giám đốc điều hành của Jihad. Alain không muốn bắt tay Sarah. Có phải chỉ vì hắn ta sợ bị ô uế bởi phụ nữ không theo đạo Hồi chăng? Hay bởi vì tay hắn đã teo lại, kết quả của vết thương do mảnh đạn văng trúng ở Afghanistan? “Trong tình huống như thế này, Sarah à, tốt nhất là nên đơn giản hóa mọi thứ. Chúng ta sẽ làm theo cách cổ điển nhé. Dùng mã vùng điện thoại. Dùng những tín hiệu thể chất”. “Những tín hiệu thể chất?” “Chẳng hạn đeo đồng hồ tay trái hay tay phải. Cổ áo khoác bẻ dựng đứng lên hay bẻ xuống. Giỏ xách để bên hông trái hay bên hông phải”. “Tờ báo gấp làm tư đặt dưới bàn tay chăng?” “Cô sẽ thấy ngạc nhiên đấy. Tôi đã từng luôn rẽ tóc ngôi giữa”. “Tóc à?” “Cô thường để kiểu tóc gì hả Sarah?” “Thường xõa tóc thôi”. “Cô có đôi gò má đẹp. Một cái cổ rất duyên dáng. Cô nên nghĩ đến việc thỉnh thoảng bới tóc lên. Như Marguerite ấy”. “Kiểu ấy quá lỗi thời rồi”. “Có những thứ không bao giờ lỗi thời hết. Vấn tóc lên đi nào”. Cô tìm trong giỏ xách tay lấy ra một cái kẹp tóc mà Chiara đưa cô vào ngày cuối cùng ở phòng triển lãm tranh và làm theo lời Gabriel. “Cô trông rất xinh đẹp khi vấn tóc cao như thế. Đây là dấu hiệu của chúng ta nếu cô thấy người đàn ông mà cho rằng hắn là bin Shafiq”. “Rồi sau đó thì sao?” “Để đó chúng tôi lo, Sarah à”.