gày 25 tháng năm, đoàn nô lệ đến Cadôngđê. Lúc đó mười hai giờ trưa. Tiếng trống, tiếng tù và lẫn tiếng súng vang động một góc trời. Đoàn tù đến nơi còn có hai trăm năm mươi người, phần nhiều trông hom hem, ốm yếu chỉ còn da bọc xương. Họ bị xua như xua một đàn cừu vào trại. Trại là những lều thấp bằng ván trông như những chuồng bò tồi tàn. Ở đây đã có chừng một nghìn rưỡi nô lệ khác bị giam đã lâu và sẽ được đem bán tại Cadôngđê. Những “tù nhân mới” được tháo gông và chỉ bị đeo xíc thôi. Pát ốm lấy cha mà khóc. Antôn và Ốttanh cũng như tất cả mọi người đều bắt tay nhau. Họ chỉ nhìn nhau và không dám nói năng gì. Vì phỗng họ có nói được thì lời thổ lộ không ngoài câu than vãn chua xót. Antôn, Ốttanh và Pát, cả ba đều có sức lực, quen làm việc nặng, có thể chống lại với mọi lao khổ ở dọc đường. Già Tôm đã lớn tuổi, lại thêm ăn uống kém nên yếu và gầy. Nếu hành trình kéo dài thêm dăm ngày nữa, già Tôm có thể bỏ xác bên đường, hoặc làm mồi cho ác thú như cái chết của u già Năng. Nhóm già Tôm khi đến nơi bị giam vào một lều riêng, ngoài khóa cẩn thận. Đíchsơn được ở ngoài, nhưng vẫn bị một tên chó săn theo dõi. Yên trí là bà Uynxton, em Giắc và ông Binđác đã đến Cadôngđê từ mấy hôm trước rồi, nên việc đầu tiên củ Đíchsơn là nhìn khắp mọi nơi quanh trại cả đến những đường phố trong thị trấn cùng với những ngõ hẻm khi được đi qua, xem có thấy tung tích bà Uynxton ở đâu không. Tuyệt nhiên không thấy gì cả. Chắc bà Uynxton không có ở đây! Đíchsơn chán nản quá. Nếu em không giúp ích cho những người thân yêu, thì thực là vô vị. Đíchsơn không muốn sống nữa. Những cay đắng và thử thách lớn lao vừa qua đã đào luyện em thành người cứng rắn, phút nản chí đó chỉ thoáng qua mà thôi. Tiếng kèn rước và tiếng hò reo nổi lên ở đầu phố. Đích sơn đang ngồi bệt trên bãi cỏ đứng phắt dậy xem trong đám đông này có bà Uynxton hay không. “Angve! Angve!”. Dân trong tình và lính kéo ùa đến và bảo nhau thế. Con người – chủ nhân của nhiều số phận đã đến. Rất có thể những hạ thủ của hắn – Nego và Ali – cũng có mặt. Đíchsơn đứng thẳng người, mắt mở to, vẻ cao ngạo. Hai tên kia sẽ được trông thấy chàng thủy thủ mười lăm tuổi đứng đàng hoàng, cương nghị, nhìn thẳng vào mặt chúng. Đời nào thuyền trưởng của Hải âu lại run sợ trước tên đầu bếp cũ! Một cái võng che bằng hai mảnh màn vá và bạc màu đã hiện ra ở đầu phố chính. Một tên da đen già ở trên võng bước xuống. Đó là Angve – tên trùm buôn người – cùng mấy người tùy tùng theo sau, xun xoe hầu hạ. Ngay lúc đó người bạn của Angve là Koimbra cũng đến nơi. Tên này là một tên vô lại nhất vùng và là tay chân đắc lực của Angve. Đíchsơn nhìn mãi không thấy Ali và Nego đâu. Đíchsơn chán quá, định quay đi, chợt một tên cai chạy lại đểy Đíchsơn đến trước mặt Angve. Trong khi đló, tên chỉ huy Ả Rập là Amít đưa bọn già Tôm đến trình diện Angve và Koimbra. Nhân lúc ba tên mải nói chuyện với nhau, Đíchsơn đưa mắt cho già Tôm và lẩm bẩm như nói một mình: - Các bạn! Ecquyn cho Đinhgô đưa thư cho tôi. Ali và Nego đã đưa bà Uynxton. Giắc và ông Binđác đi đi rồi! Họ ở chỗ nào? Ở đây không thấy! Các bạn hãy nhẫn nại, can đảm đợi dịp. Già Tôm hỏi: - U Năng đâu? - Chết rồi! - Người thứ nhất!... - Và cũng là người cuối cùng. Chợt một bàn tay vỗ vào vai Đíchsơn và một tiếng nghe quen quen nói ở sau lưng: - Ê, nếu tôi không lầm, đây là anh bạn trẻ của tôi! Rất hân hạnh gặp lại anh! Đíchsơn quay lại. Đó là Ali. Đíchsơn tiến sát mặt Ali và hỏi: - Bà Uynxton đâu? Ali giả bộ thương hại đáp: - Tội nghiệp bà ta! Gian truân thế, làm sao sống được đến bây giờ! Đíchsơn nghẹn ngào đáp: - Chết rồi à? Còn con bà? Vẫn một giọng giả nhân giả nghĩa, Ali đáp: - Thương cho đứa bé! Chịu sao nổi những cực khổ ở dọc đường! Căm thù bốc trong người. Không sợ gì hết, Đíchsơn xông lại, giật con dao đeo ngang lưng Ali đâm luôn một phát trúng trái tim thằng phản phúc. Ali chỉ kịp kêu: - Đồ khốn khiếp! Rồi ngã gục xuống.