Cỗ xe đã phóng đi. Kim Sư núp trong bóng tối, kinh hãi đến đờ người, mộthồi lấu chưa thốt nên lời.Tạ Tiểu Ngọc cũng đứng bên cạnh, sắc mặt lợt lạt, hình như đang suy nghĩ.Suy nghĩ, nếu một dao đó của Đinh Bằng nhằm vào nàng, thì phải tính sao?Cả hai đều lặng thinh. Một lúc lâu, một lúc lâu, Kim Sư trưởng lão như mớisực tỉnh từ trong cơn thất thần, giọng vẫn còn hãi sợ:- Một đao lẹ quá, một đao tà dị!Tạ Tiểu Ngọc cũng phải thừa nhận, cả hai chỉ nhìn thấy Đinh Bằng dơ đaochém tới, chớ không nhìn thấy đao thức của Đinh Bằng đã chém Ngân Long nhưthế nào.Người biết duy nhất chỉ có Ngân Long.Sau khi lãnh một đao rồi, lão ta còn tháo lui được năm trượng, nói lên cảmthụ của một đao, rồi thân mình mới ngã ra thành hai mảnh.Một đao thực quá lẹ.Cỗ xe đã phóng ra ngoài xa; ít ra hôm nay, hắn không tới nữa.Tạ Tiểu Ngọc thở ra một hơi:- Đây là lần thứ tư, điệt nữ thấy hắn xuất đao; kỳ quái là hình như mỗi lầncông lực hắn mỗi tịnh tiến hơn. Lần thứ nhất, chém Thiết Yến Song Phi, điệt nữcòn nhìn được rõ ràng. Hôm nay như đã đến mức vô hình vô tích.Kim Sư cũng than một hơi, nói:- Đối với Đinh Bằng, chúng ta không thể dùng sức đối địch; cần phải theođường lối khác để đối phó hắn.Tạ Tiểu Ngọc chỉ đáp bằng một nụ cười chua chát, không lời. Dùng đườnglối khác đâu phải dễ dàng; nàng đã cùng kế, đã dùng thử mười mấy phươngpháp khác nhau, nhưng không có loại nào chế phục được Đinh Bằng.Nhưng nàng vẫn phải suy tính, suy tính thật lẹ.Vì ngày mai Đinh Bằng lại tới; lúc hắn tới, không đưa thuyền qua đón, cũngkhông cản được hắn.Nhưng từ hôm nay tới ngày mai, cũng còn thời gian hơn một đêm. Thời gianmột đêm, có thể thay đổi nhiều sự tình. Vả lại trong một đêm này, biết đâu nàngsẽ chẳng tìm được phương pháp ứng phó Đinh Bằng.Thời gian thường là nhân tố thay đổi tất cả.Thời gian có thể biến dũng sĩ thàn nhu phu; Biến liệt nữ thành đãng phụ.Biết bao anh hùng vô địch, đều ngã xuông trước thời gian.Thậm chí, thời gian còn có thể cải biến lịch sử, sáng tạo lịch sử.Cho nên, rất nhiều người muốn tìm học tiên học phật. Trên thực tế, họ truycầu một phương pháp khắc phục thời gian, để mong cầu giữ sinh mệnh vĩnh viễnkhông chết.Có người cho rằng, sự nghiệp bất hủ là sinh mệnh bất tử.Câu này cũng chẳng thể coi là sai, tất cả chẳng qua chỉ vì một cái sống, mộtchữ danh.Đao của Đinh Bằng tuy vô địch, nhưng hắn cũng chỉ là một cá nhân, mộtngười có huyết nhục, cho nên, hành vi củ hắn cũng bị thời gian chi phối mà biếncải. Biến cải rất lớn.Hôm trước, lúc đến, chàng hận không kiếm được Tạ Tiểu Ngọc ngay, đểchém nàng thành hai mảnh.Hôm nay, chàng lại tới, chàng vẫn ngồi trong xe, vẫn mang sát khí đầy mình,nhưng trong lòng không có sát cơ.Tạ Tiểu Ngọc đích thân đưa chíêc thuyền qua đón Đinh Bằng.Nàng chưa nghĩ ra phương pháp ứng phó Đinh Bằng, nhưng nàng biết tránhkhông được. Đưa đầu ra cũng một đao, thụt đầu vào cũng một đao, chỉ còn cáchthử vận khí.Mà vận khí của nàng thực không sai.Đinh Bằng không giết nàng, cũng không hỏi gì nàng.Tạ Tiểu Ngọc đặt một tiệc thịnh soạn trên thuyền.Nàng chỉ kêu bốn cô gái từ từ đẩy thuyền trôi đi rất chậm. Thức ăn, rượuuống đều rất phong thịnh, và đều không có độc.Bốn cô gái chèo thuyền, tuy cũng có vài ngón công phu, nhưng không caominh lắm. Ngay cả Tạ Tiểu Ngọc cũng không mang theo binh khí.Trong Thần Kiếm sơn trang có tới hai trăm loại độc dược, hai ngàn lợi khí vàphương pháp giết người, hai mươi tên sát thủ võ công rất nổi tiếng trên võ lâmhiện thời.Tạ Tiểu Ngọc không xử dụng bất cứ một loại nào, vì nàng biết rất rõ, haingàn, hai trăm, hai mươi loại khí cụ và phương pháp giết người đó, chẳng có loạinào giết được Đinh Bằng.Đinh Bằng lên thuyền, Tạ Tiểu Ngọc không đưa thuyền vào ngay sơn trang,chỉ cho thuyền trôi chầm chậm trên con sông nhỏ trước sơn trang.Sông không rộng, chỉ khoảng nửa giờ có thể chuyển qua một vòng, dây làthuyền đi rất chậm, nếu đi nhanh, trong nửa giờ, ít nhất cũng chuyển qua bốnvòng.Tạ Tiểu Ngọc chỉ hy vọng lúc Đinh Bằng nổi nóng, rút dao giết một mìnhnàng là xong. Nàng không muốn Thần Kiếm sơn trang do tay nàng cực khổ kiếntạo như hiện thời bị hủy.Thần Kiếm sơn trang tuy điv style='height:10px;'>
- Cũng không phải. Hắn nói, tự nhiên hắn sẽ có biện pháp tìm được vợ hắn,trong lòng họ có "linh tê khả thông", dù xa ngoài ngàn dặm, cũng có thể tìmđược chỗ nhốt vợ hắn rất lẹ."Mẹ nó …., thằng quỷ to đầu".Đây là lúc Ngọc Vô Hà thốt câu chửi thề lần thứ hai.oNgọc Vô Hà biết Đinh Bằng sẽ tới, nhưng không nghĩ Đinh Bằng lại tới lẹđến thế.Nàng tin lời lão Mã nói, Đinh Bằng không theo dấu lão Mã, nhưng nàngkhông tin giữa Đinh Bằng và Thanh Thanh có "linh tê khả thông".Nàng không phủ nhận Thanh Thanh là một nữ nhân rất khả ái, nhưng khinàng bắt Thanh Thanh cởi hết áo quần, nàng lại không tin Thanh Thanh có thểcó sức hấp dẫn đàn ông hơn mình. Tuy nàng không có chút quan hệ gì với ĐinhBằng, nhưng hình như đã có ý ghen ghét với Thanh Thanh.Đây quả thực là một cô gái "mạc danh kỳ diệu" (không gọi ra tên).Nhưng chẳng thể phủ nhận nàng là một nữ nhân khả ái.Nhất là lúc nàng mặc nữ trang.Sau khi bớt cơn bực dọc, nàng tùy tiện lấy một bộ y phục trên tay hai gã âmdương quái khí, mặc lên mình, vuốt mớ tóc mây ngã ra phía sau, nàng bất ngờphát giác, cặp mắt của mười mấy tên đồng bọn chăm chú nhìn nàng, chiếu ra tiamắt khuynh mộ, hừng hực như lửa.Ngọc Vô Hà giật thót mình.Loại nhỡn quang này, nàng không lạ, mà rất quen thuộc; đó là lúc nàng trútbỏ quần áo trước mặt một nam nhân, nàng vẫn thường thấy.Nhưng trước mặt đồng bọn của nàng, đây là lần thứ nhất nàng thấy thái độkhác thường của họ; những người này, đã cùng nàng chung chạ mấy năm rồi;gần nhất, cũng đã hơn một năm.Liên Vân Thập Tứ Sát Tinh chỉ là một danh xưng, danh xưng của một tổchức kỳ đặc; không phải chỉ có mười bốn người. Chỉ là mỗi lần họ làm chuyệngì, tất cả cần đủ mười bốn người, vì Ngọc Vô Hà tính làm chuyện gì, đều nắmchắc thành công, vạn vô nhất thất, hành động thực hoàn mỹ; muốn vậy, ít raphải đủ mười bốn người, mới chắc chắn thành công.Liên Vân Thập Tứ Sát Tinh chẳng phải một tổ chức rất nổi danh, chỉ là tổchức rất thực tế, họ dám tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ khó khăn nào. Chủ cố(khách hàng) của họ, thâm chí có cả người thuộc đại môn phái rất nổi danh võlâm, ủy nhiệm họ hoàn thành những chuyện bản thân chủ cố không tiện ra mặt,hoặc không đủ bản lãnh hoàn thành.Đương nhiên, họ chẳng làm việc cho người không trả đủ giá họ đòi; giá họđòi rất cao. Chuyện được trả giá rất cao, nhất định phải chuyện rất khó khăn.Chuyện được trả giá rất cao, cũng chẳng phải chuyện rất thường có. Chonên, họ rất nhàn rổi. Chỉ cần làm thành công một chuyện, họ có thể thong thảtiêu giao; hưởng nếp sinh hoạt hào hoa mấy năm. Gần đây, họ đã làm xong mấychuyện, cho nên họ đều rất giàu đủ tiền tiêu.Nhưng khi làm chuyện cướp giữ Thanh Thanh, họ đã tiếp nhận một chuyệnkém thông minh, vì cho đến hiện tại, họ chưa thâu vào được đồng nào, mà đã bịbồi tiền, bồi rất thê thảm.Đúng lúc Ngọc Vô Hà phát giác lúc mình mặc quần áo, còn hấp dẫn hơn lúclõa thể, thì Đinh Bằng đã tới. Đã tới một cách quỷ không hay, thần không rõ, vìnàng vẫn nghĩ người nào muốn âm thầm tiếp cận Liên Vân sơn trang, hầu như làchuyện khó thể xảy ra được.Nhưng khi tới tay Đinh Bằng, thì chẳng có chuyện gì không thể được.Đinh Bằng vượt qua mười bảy trạm gác ngầm; thông qua bốn tầng cảnh giới,không gây tiếng động nhỏ.Nhưng khi tới trước cữa lớn Liên Vân sơn trang, chàng đã kêu A Cổ đạp đổcánh cữa lớn dày nặng.Hai cánh cữa lớn sơn trang, không mỏng hơn, cũng không nhẹ hơn cỗngthành, trên dưới có năm hàng then cài, nhưng A Cổ chỉ một cước, đã đạp đổ.Cữa không phải bị đạp mở, mà bị đạp đổ.Cữa làm có kiên cố, nhưng họ quên không dùng hai cây cốt, cũng được kiêncố tương đương, nên A Cổ chỉ một cước đã đạp gãy luôn hay cây cột, khiến toànbộ khung cữa ngã rạp xuống, phát ra tiếng động như sấm, với sức chấn động cònhơn sấm động.Ngọc Vô Hà chưa ra coi, đã biết Đinh Bằng tới, nàng chỉ ra một mệnh lệnhrất ngắn gọn, đơn giản:- Đi ra, đem hết tất cả lực lượng, chận giết kẻ tới.Chận giết người tới. Ngọc Vô Hà rất rõ, đồng bọn của nàng, tuy ai nấy đềulà cao thủ đệ nhất, nhưng tuyệt đối không giết nổi Đinh Bằng. Thương hại, đồngbọn của nàng không biết rõ, thậm chí, còn không tin nữa.Người có chút bản lãnh, rất khó tin võ công người khác tài giỏi hơn mình,mà những người này lại đều là những tay kiêu ngạo, tự phụ.Nếu Ngọc Vô Hà ra lệnh nói, mọi người hãy đem hết nổ lực ngăn cản ngườitới, có thể có vài ba người thông minh một chút, liên tưởng đến thân thủ ngườitới, công lực rất cao, mà trong lòng hơi gờm.Họg bó.Xuân Hoa và Thu Nguyệt đều đứng trước giường. Xuân Hoa còn bưng trêntay một chén nhỏ, Thu Nguyệt nhè nhẹ đỡ hắn dậy nói:- Liễu đại gia đã tỉnh, chúng em vừa nấu một tô canh sâm, đại gia hãy ăn đilúc còn nóng.Liễu Nhược Tùng lạnh lẽo nói:- Không dám phiền phương giá, tại hạ không xứng được hai vị hậu đãi.Xuân Hoa múc một muỗng canh, đưa lên miệng nếm thử lạnh nóng rồi đưakề sát miệng hắn, cười duyên dáng:- Xin lỗi Liễu đại gia! Chúng em chỉ đùa chơi với đại gia thôi, đợi khi đại giakhoẻ lại tất cả đều theo lệnh đại gia, muốn thế nào làm thế nấy.- Có phải đây lại là mệnh lệnh của ai nữa?- Không có ai mà là chúng em cam tâm tình nguyện. Chúng em phát hiệnđại gia là một nhân vật xuất sắc đáng kể.- Ta là nhân vật xuất sắc đáng kể?- Phải! Một người dám đang tâm hạ độc thủ với chính mình tức là người xuấtsắc đáng kể.Liễu Nhược Tùng bất giác lại muốn rơi nước mắt. Có trời mới hay vì mộttiếng xuất sắc đáng kể này hắn đã phải trả giá đắt bao nhiêu.°- Rốt cuộc Ngọc Vô Hà là một cô gái như thế nào?Đinh Bằng hỏi câu này.Hiện tại họ đã ở trong cỗ xe. Thanh Thanh mệt mỏi dựa mình trên ĐinhBằng, Tiểu Hương và Tiểu Vân vẫn ngồi đối diện.Sau khi nghe Thanh Thanh kể xong câu chuyện, Đinh Bằng mới lên tiếnghỏi câu này. Thanh Thanh cười một tiếng trả lời:- Một cô gái rất đẹp. Đinh lang có thể không ngờ được trên đời có người congái đẹp như thế, nhất là thân hình của cô ta.- Đẹp hơn Thanh muội?Thanh Thanh hơi đỏ mặt khẽ gật đầu:- Đẹp hơn muội nhiều! Tuy lúc đó muội cũng là nữ nhân và rất hận cô tanhưng vẫn không ngăn nổi nhìn cô ta mấy lần.Tiểu Vân cũng bất giác hơi đỏ mặt, than thở:- Đúng vậy! Nhất là nơi bụng dưới cô ta có một nốt ruồi đen nổi trên làn datrắng trẻo hình như có một sức cám dỗ tà dị, hấp dẫn cặp mắt người nhìn khiếntiểu tỳ cũng không nỡ bỏ qua nhìn mấy lần.Đinh Bằng bỗng chìm vào trầm tư hỏi:- Một nốt ruồi? Một nốt ruồi đen, lớn cỡ hạt hoàng đậu nằm cách hai tấcphía bên trái dưới rốn?- Phải! Công tử gia đã gặp cô gái này?Đinh Bằng cười một tiếng:- Ta chưa gặp Ngọc Vô Hà nhưng đã gặp cô gái cũng có nốt ruồi dưới bụngnhư thế.Thanh Thanh vội hỏi:- Đó là cô gái như thế nào?Đinh Bằng trả lời:- Thì cũng là một cô gái đẹp nhưng theo ta nhận xét không đẹp bằng Thanhmuội.Thanh Thanh thở ra một hơi nhẹ:- Vậy nhất định không phải là Ngọc Vô Hà, bằng không Đinh lang đã khôngnói câu này.Đinh Bằng hỏi:- Sao?Thanh Thanh ngồi nhích lên một chút, chân thật nói:- Muội tuyệt chẳng khoa trương, chỉ cần chàng gặp cô ta, sẽ thấy cô ta đẹphơn muội gấp mười lần.- Nhưng cô gái ta đã gặp so với muội còn kém xa lắm, dù muội không đẹphơn cô ta mười lần cũng chín lần rưỡi.- Thế thì cô ấy không phải Ngọc Vô Hà! Chỉ là hai người trùng hợp cùng cónốt ruồi tại một chỗ giống nhau mà thôi.Đinh Bằng cười:- Cũng có thể lắm! Nhưng chuyện trùng hợp này rất ít có.- Chàng cho rằng cô đó là Ngọc Vô Hà?- Ta chưa nói thế nhưng rất có thể là Ngọc Vô Hà.Thanh Thanh lắc đầu:- Tuyệt không thể!- Tại sao?- Tại cô gái chàng gặp khác muội rất nhiều.Đinh Bằng cười nói:- Đó là cách nhìn của Thanh muội, không phải cách nhìn của ta. Trong tầmmắt ta, Thanh muội là hiện thân của chí thiện chí mỹ, không một người nào cóthể sánh bằng.Thanh Thanh lại hơi đỏ mặt:- Đinh lang chỉ nói cho muội cao hứng mà thôi.Đinh Bằng ôm nàng vào lòng, hôn một cái cười:- Cũng có thể là ta sẽ làm chuyện có lỗi với Thanh muội nhưng tuyệt khônglừa dối muội. Ta không rõ cô gái đó có phải là Ngọc Vô Hà hay không nhưngnếu ta có gặp Ngọc Vô Hà cũng vẫn chẳng cho rằng muội không đẹp bằng cô ta.Thanh Thanh cười:- Nếu thế cặp mắt của Đinh lang có vấn đề.- Mắt của ta tuyệt không có vấn đề mà là mắt của muội có vấn đề.- Mắt muội có vấn đề?- Đúng thế! Muộïi nhìn sự xấu đẹp của một người chỉ phán đoán trên bề mặt,còn ta nhìn một cô gái cần nhìn thấu nội tâm. Nếu nội tâm của một cô gái mangsự xú ác thì dù bề ngoài xinh đẹp tới đâu ta cũng chỉ nhìn thấy điểm xú ác màthôi.Thanh Thanh cảm kích dựa sát vào Đinh Bằng một chút. Đinh Bằng cũng ômchặt nàng thêm. Tiểu Hương và Tiểu Vân cùng quay ra nhìn cửa sổ, giả bộ nhưkhông thấy.Qua một chập lhómngười thứ hai chàng mới dừng chân.Nhóm này có sáu người, bày thành một hàng ngang, trên tay họ đều có binhkhí.- " Liên Vân Thập Tứ Sát"? Đinh Bằng hỏi.- "Phải". Có một người trả lời.- Ta là Đinh Bằng, có phải các ngươi bắt giữ vợ ta không?- Phải.Vấn đáp chỉ có bốn câu này; vì đao Đinh Bằng đã ra khỏi bao.Lúc Đinh Bằng quyết tâm giết người, làm biếng nói nhiều. Lúc chàng chịukhó nghe đối đáp, nói chuyện, là lúc chàng chưa có ý giết người; trừ phi, đốiphương chọc chàng bực bội quá, hay tự đối phương muốn tìm cái chết.Lúc chàng quyết tâm muốn giết người, cũng chưa hề sẩy tay, nhất là sau khichàng luyện thành cây đao cong - loan đao - trên tay.Đao quang nháng lên một vệt, từ trái sang phải, chưa ai nhìn rõ chàng xuấtthủ, chỉ thấy chàng tra đao vào bao.Sáu người bị chẻ thành mười hai mảnh, ngã xuống; từ đầu đến chân, chia hairất đều đặn.OLúc giết toán thứ ba, hơi phí sức và tốn chút thì giờ, vì lúc Đinh Bằng giếtnhóm sáu người, khiến họ đã nhìn thấy cây ma đao; và cũng khiến họ bay hồnvỡ mật. Họ cũng rõ, lần này đã gặp phải đại kình địch.Ai cũng có dũng khí liều mạng, đó là lúc còn có thể liều được, nếu như lâmtình trạng tuyệt đối không phương chống cự, họ chỉ có hai phản ứng. Bó tay chịuchết và chạy trốn.Nhóm thứ ba có tám người, ba người đứng như trời trồng, năm người hoảnghốt chạy.Đinh Bằng không động thủ, chỉ để lại một câu "kê khuyển bất lưu" (gà chókhông chừa).Chỉ một câu là đủ. Thân hình khổng lồ của A Cổ bay lên như một con diềuhâu lớn, liệng bắt đàn gà con trốn chạy.Với một người, truy sát năm võ lâm cao thủ chạy trốn tứ tán chẳng phải dễdàng, nhưng A Cổ đã hoàn thành nhiệm vụ; chỉ có một người phải đuổi theo tớingoài trang, và phải mất bốn hiệp, nới chấm dựt sự truy sát.A Cổ bỗng sực nhớ, còn ba người đứng chết sững, liền hấp tấp quay trở vềđể thanh toán nốt. Đến nơi, thấy Tiểu Hương đang đứng cạnh ba thi thể, ngơngác!A Cổ không nói được, hắn tưởng Tiểu Hương đã thay hắn thanh toán đốiphương, nên hắn gật gật đầu tỏ ý cảm tạ.Tiểu Hương hình như muốn nói gì, lại không kịp nói, vì nàng đã nhìn thấyĐinh Bằng đang dẫn Thanh Thanh và Tiểu Vân từ trên lầu đi xuống.oKể lại chuyện thoát hiểm rất bình thường, nên khi nghe xong, Đinh Bằngbỗng cất tiếng cười ha hả.Thanh Thanh hỏi:- Lang quân cười chuyện gì?Đinh Bằng:- Ta tức cười vì sự ngờ nghệch của hai người, con nhỏ Ngọc Vô Hà đó chỉ lộtbỏ quần áo của hai người, đã nhốt được hai người trên lầu, không dám bướcxuống.Thanh Thanh đáp:- Muốn Thanh muội xuất hiện trước mặt nam nhân khác trong tình trạng đó,thà chết còn hơn.Đinh Bằng than:- Chẳng lẽ Thanh muội không nghe qua câu nói "lúc gấp phải tòng quyền"hay sao?- Không được, chuyện này có liên quan trinh tiết của nữ nhân.- Muội biết, ta không nghĩ rằng muội bất trinh dưới tình trạng đó.- Nhưng muội biết, tự muội có cảm giác bất trinh.- Cảm giác đó quan trọng như thế sao?- Phải, rất quan trọng.- Chẳng hay có một lực lượng nào có thể thay đổi được cảm giác đó củamuội?- Có, dưới một tình hình muội bất cần tất cả.- Tình hình gì?- Lúc Đinh lang gặp nguy hiểm, mà muội có thể làm như thế để chàng thoáthiểm, thì dù muội có phải hiến thân cho một nam nhân khác, muội cũng khôngtừ.Đinh Bằng vô cùng cảm động, ôm chặt Thanh Thanh, nói:- Nếu cần Thanh muội phải thế để cho ta thoát hiểm, ta cũng thà chết cònhơn.Thanh Thanh nở nụ cười chứa chan hạnh phúc, đưa tay rờ mặt Đinh Bằng,nói:- May mà cơ hội đó đến với muội rất ít.- Có phải vì ta đã không còn gặp nguy hiểm nữa?- Không, võ công Đinh lang càng cao, nguy hiểm càng nhiều hơn.oVõ công càng cao, nguy hiểm càng nhiều.Câu này hình như có vẻ mâu thuẫn; thực ra rất có lý.Võ công càng cao, người càng nổi danh, càng nhiều người ganh ghét muốnhãm hại, người muốn hảm hại càng nhiều, thủ đoạn càng hiểm ác hơn.Lý lẽ này, Đinh Bằng hiểu, nhưng chàng không hiểu ý một câu khác củaThanh Thanh.- Đã là nguy hiểm của ta nhiều thêm, tại sao muội nói "cơ hội muội phảilàm thế rất ít"?Thanh Thanh than một hơi nói:- Vì chuyện có thể hãm Đinh lang vào nguy hiểm, nhất định là cạm bẩy phithường độc hại, nhất là cạm bẩy người ta đã phải khổ tâm thiết kế, mục đích củahọ nhằm giết Đinh lang, chớ không phải nhằm chiếm được muội. Vì vậy, dùmuội có tự hiến thân để giải cứu cho chàng, cũng là chuyện không thể xảy ra,cho nên, muội mới nói không thể có cơ hội đó nữa.Đinh Bằng lắc đầu:- Không! Thanh muội đã lầm.- Muội đã lầm?- Phải, chẳng những lầm, mà còn lầm một cách tệ hại. Hiện tại, ta tự hiểu rấtrõ về tình trạng của ta, có thể có nhiều cạm bẩy khiến ta sa vào hiểm cảnh,nhưng tuyệt chẳng giết được ta. Nếu muội cho rằng, ta đã lâm vào hiểm cảnhmà làm như thế, mới thực sự làm mất cái mạng của ta.- Đinh lang có thể vì thế mà tự giết mình?- Không! Ta chỉ quan tâm, nếu muội không muốn sống nữa, khiến ta mấtmuội, mới là lúc ta thực tình không muốn sống.Thanh Thanh cười:- Không! Lang quân cũng đã lầm.- Ta cũng đã lầm?- Phải, giả như muội thực tình vì cứu chàng mà thất thân với một nam nhânkhác, muội tuyệt không có cảm giác bất trinh; cũng không vì đó mà coi rẻ sựsống, trái lại còn sống có ý nghĩa và có lạc thú hơn.- Có lạc thú hơn?- Phải, vì muội phát hiện mình còn nhiều hữu dụng đối với chàng, còn cốnghiến cho chàng được nhiều hơn, nên tự thấy sống hăng hái hứng thú hơn.Đinh Bằng nghĩ một lát, rồi lớn tiếng cười ha hả:- Nói đúng lắm, ta đã lầm, nàng lầm một lần, ta cũng lầm một lần, chúng tahuề.- Phải, chúng ta huề; chúng ta đã thông cảm nhau rất sâu xa.Phàm sự việc đều trưởng thành khi gặp hoạn nạn; ái tình cũng thế.Sau khi đã giải tỏa hết những hiểu lầm chất chứa trong lòng, cả hai đều rấtkhoan tâm vui vẻ. Lúc khoan tâm vui vẻ, chẳng cần tỵ hiềm trước kẻ khác; nêncả hai đã ôm nhau, cười, nhảy giống hai kẻ điên.Tiểu Hương cười. Tiểu Vân cười. A Cổ cũng cười. Cả ba đều cười hân hoan.Nhưng có một người, núp trong bóng tối rơi lệ.Chẳng phải vì bi thương, cũng chẳng phải vì thương tâm, mà vì phẩn khí.Nàng cắn môi bật máu, mắt không ngớt rơi lệ.Tiểu Vân chợt hỏi:- Ngọc Vô Hà đâu? Con mụ xú bà đó, công tử gia đã giết được nó chưa?Thi thể nằm trên mặt đất, Tiểu Vân khám xét hết, không có xác Ngọc VôHà.oNgọc Vô Hà? Một nữ nhân đứng đầu gây tai họa.Mục đích nàng bắt giữ Thanh Thanh, là muốn dẫn dụ Đinh Bằng tới, nhưnglúc Đinh Bằng tới, nàng lại lẫn tránh.Nàng có dụng ý gì? Chẳng lẽ nàng không rõ Viên Nguyệt loan đao của ĐinhBằng rất lợi hại hay sao mà cho rằng những đồng bọn của mình có thể chống cựngăn cản được?Hay là nàng cho rằng, bắt giữ Thanh Thanh, là có thể khống chế được ĐinhBằng thành một công cụ giết người theo ý nàng muốn.Hai lý do này, xem ra hình như đều rất hợp lý, nhưng suy xét kỹ, lại đềukhông thể đứng vững.oTrong Liên Vân Thập Tứ Sát Tinh, có người khác có thể chưa thấu hiểu oailực của Đinh Bằng, nhưng nàng thì hiểu rất rõ ràng.Lúc này, nàng đang ở trong căn mật thất ngầm dưới mặt đất. Trước ánh đènleo lét, nàng cặm cụi ghi chép những hiểu biết về Đinh Bằng trên một tập giấy.Trên tập giấy này, trước đã ghi chép rất nhiều. Bắt đầu ghi chép tin tức từHàng Châu Bán nguyệt đường, đến Hồng mai các có liên quan Đinh Bằng.………… Thấy Đinh Bằng một đao chặt đứt bàn tay vợ chồng Thiết YếnSong Phi, oai lực vô song, khó thể đương cự.………… Thấy Đinh Bằng một đao chẻ đôi lưỡi kiếm Lâm Nhược Bình,phiêu dật không linh, không để lại dấu vết; đã đạt thần tủy của đao pháp, bướcvào cảnh giới tiền vô cổ nhân.Hiện tại, nàng ghi chép chuyện vừa xảy ra không lâu.………… Thấy Đinh Bằng một đao chẻ đôi lục sát trong một thoáng; mộtđao thứ có oai lực như thế, dù mắt thấy, cũng vẫn cảm giác khó tin.Hình như mấy lần Đinh Bằng quyết đấu và giết người có tính cách quantrọng, nàng đều tham gia, và được nhìn thấy tận mắt.Những lần nàng không có mặt, cũng được ghi chép đặc biệt như:…………… Tháng x, ngày x, nghe xx nói Đinh Bằng đối diện Liễu NhượcTùng, một đao khiến người khiếp vía; tạm tin. Điểm này được ghi trên một tranggiấy nhỏ mặt trước.Tóm lại, nàng là một người hiểu rất rõ về Đinh Bằng; còn khả năng đámngười của nàng như thế nào, nàng còn hiểu rõ hơn nữa.Giả như tập trung tất cả nhân lực sở hữu của nàng, vị tất đã thắng nổi vợchồng Thiết Yến song phi, vậy mà nàng dùng họ để quyết chiến với Đinh Bằng,tự nhiên chỉ có chết.Còn việc dùng Thanh Thanh để uy hiếp, khống chế Đinh Bằng, theo lời củalão Mã đem về, nàng đã biết không thể được.Thế tại sao, nàng kêu đồng bọn đi nạp mạng?Đây thực là một vấn đề khó giải đáp.Nhưng, không lâu, nàng đã dùng hành động để giải đáp vấn đề.muội muốn đại ca giết hắn, chẳng có nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì tiểu muộibiết đại ca giữ tên này bên cạnh, tuyệt chẳng hay gì, tiểu muội không rõ tại saođại ca không giết hắn?Đinh Bằng cười một tiếng, hỏi:- Hắn phát hiện bí mật của cô nương, có phải hắn muốn uy hiếp cô nương?- Tất nhiên, có điều tiểu muội chẳng phải người dễ bị hắn uy hiếp, kiếmpháp tiểu muội tuy không bằng đại ca, nhưng không thua hắn.- Tại sao cô nương không giết hắn?- Nếu giết hắn chỗ đó há chẳng tiết lộ tiểu muội là Ngọc Vô Hà sao? Tiểumuội chỉ cho hắn một cảnh cáo, tuyệt đối không được tiết lộ câu chuyện, khôngdè hắn báo cáo với đại ca.- Cô nương đã nghi oan cho hắn, hắn chưa gặp ta, cũng chưa nói gì với ta.- Không phải hắn nói, thì ai đã cho đại ca hay?- Tự cô nương.- Tự tiểu muội? Tự tiểu muội đã nói chuyện này với đại ca?- Tuy cô nương chưa có nói, nhưng cái tật thích cởi y phục của cô nương, đãnói rõ rất nhiều chuyện, nhất là một nốt ruồi nơi bụng dưới. Nốt ruồi mọc rất kỳquái, rất ít người có nốt ruồi mọc nơi bộ vị đó, rất ít có hai người, có nốt ruồimọc cùng một bộ vị giống nhau.Tạ Tiểu Ngọc cười cười:- Thì ra Đinh đại ca từ chỗ đó dễ nhận ra, đủ thấy đại ca rất chú ý đến thânthể của tiểu muội.Đinh Bằng cũng cười:- Ta chẳng chú ý gì lắm, chỉ có một ấn tượng mà thôi. Còn Thanh Thanh vàTiểu Vân thì rất chú ý, họ đã nhớ nốt ruồi đó và kể lại rất cặn kẽ.Tạ Tiểu Ngọc khẽ mỉm cười:- Nếu Đinh đại ca cho rằng nốt ruồi ấy dễ làm điểm ghi nhớ, thì oan cho tiểumuội quá.Vừa lúc này, có hai thị nữ bưng một mâm heo quay vào, heo nhỏ quaynguyên con, nhưng đã bị A Cổ cắt giữ một phần ba.Tiểu Vân theo sau hai thị nữ, chờ họ đặt mâm heo quay lên bàn rồi, nàngmới cắt một miếng nhỏ, đưa đến đặt trước mặt Đinh Bằng.Hai thị nữ vừa định đi xuống, Tạ Tiểu Ngọc đã gọi lại:- Đợi một chút.Hai thị nữ đều khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khá xinh đẹp, cả hai đềuxuống gối một lượt, hỏi:- Tiểu thư còn có gì chỉ day?Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười, nói:- Các ngươi vén quần lên.Hai thị nữ đều có vẻ do dự. Tạ Tiểu Ngọc nói:- Các ngươi yên tâm, Đinh công tử đây là bậc nổi danh “tình trung chithánh”, sẽ không có hứng thú nài hoa ép liễu các ngươi đâu, ông ta chỉ muốnchứng minh một chuyện.Hai thị nữ cúi đầu e thẹn, kéo cao hai ông quần lên, khiến Đinh Bằng giậtmình kinh ngạc, vì bên trong quần, họ chẳng mặc thêm mặt vải gì.Tạ Tiểu Ngọc cười giải thích:- Tiểu muội biết, tuỳ tùng của đại ca là người rất cẩn thận, sợ chúng tiểumuội có hành động bất lợi đối với đại ca, nên tiểu muội dặn họ, ngoài y phụccần thiết, chớ nên mặc nhiều, để tiện cho việc khám xét.Đinh Bằng cũng cười cưỡi:- Cô nương thật tế nhị. Chỉ tiếc cô nương lại uổng phí tâm huyết phen nàynữa, A Cổ là kẻ có lòng dạ như gỗ đá, không vì vậy mà động tâm.Tạ Tiểu Ngọc cười:- Tiểu muội hiểu, đại ca rất có quyền uy đối nữ nhân, chắc đại ca đã nhìn ra,họ đều là xử nữ băng thanh ngọc khiết, nếu gã tùy tùng đó của đại ca là ngườikhông biết tôn trong quy củ, tiểu muội cũng chẳng để họ lâm cảnh quẫn bách.- Được rồi, hay đi xuống. Nàng phẩy tay, hai thị nữ buông ống quần, mặt đềuthẹn ửng màu hoa đào, cúi đầu xuống lầu.Đinh Bằng nói:- Ta đã thấy rồi, bộ vị, lớn nhỏ, đều hoàn toàn giống nốt ruồi của cô nương,cả màu sắc cũng tương tự.- Đó chứng tỏ nốt ruồi chẳng đủ để chứng minh nhất thiết.- Ta cũng chẳng hoàn toàn căn cứ nốt ruồi để phán đoán, Thanh Thanh vàTiểu Vân còn nói, thân hình Ngọc Vô Hà có thể là đẹp nhất; là một nữ nhân rấtcó ma lực; ta nghĩ nốt ruồi hoặc có thể có hai người giống nhau, nhưng thân hìnhthì không có người thứ hai tương tự.- Đại ca cũng cho là thân hình của tiểu muội rất đẹp?- Không sai, điều đó chẳng ai có thể phủ nhận; có điều trong mắt ta, ngườiđẹp nhất vẫn là thê tử ta.- Thật vậy sao? Tiểu muội không cho là thế. Tiểu muội đã cùng Đinh đạitẩu sống chung ít lâu, tiểu muội nghĩ, chính đại tẩu cũng không nghĩ thế.- Quả thực, nàng có thừa nhận, nàng không đẹp bằng cô nương, nhưng tiêuchuẩn thẩm mỹ của ta không căn cứ vào bề ngoài.Tạ Tiểu Ngọc cười:- Có thể đại ca chưa nhìn kỹ…Vừa nói, nàng vừa bắt đầu cởi y phục. Đinh Bằng vội nói:- Tiểu Ngọc, cô chớ rở trò này nữa, ta không còn hứng thú cái trò cô nươngcởi quần áo.- Lần này khác, nhất định đại ca sẽ thấy hứng thú.Nàng vẫn tiếp tục cởi bỏ áo ngoài.oĐó là một manh áo ngoài rất rộng, rộng có thể bó sát thên mình nàng hailần, cột ngoài bằng sợi đai lưng; Áo cũng rất dài, phủ kín đến chân, còn thừakhoảng nửa tấc.Chất liệu y phục rất dày, rất nặng, màu rất đậm, nên mặc trên mình nàng,càng lộ hẳn nét đoan trang, thánh khiết phi thường.Thánh khiết, đoan trang như bức thần tượng trang nghiêm, đây hoặc giả cũnglà một nguyên nhân để khi Đinh Bằng thấy mặt không thể rút đao.Đối với một cô gái như thế, chẳng ai có thể vung đao, Đinh Bằng cũng vậy.Ai ngờ tất cả đoan trang, thánh khiết được bộc bằng sợi đai lưng, nàng chỉcởi đai lưng, hai vạt áo tự nhiên mở rộng, tự đọng dạt ra tới hai đầu vai. Y phụcmàu đen, hàng nhung đen, mềm mại, trơn láng mà lại nặng, không có giây cộtgiữ, sẽ tự nhiên mở sang hai bên.Thế là cả phần thân thể phía trước nàng bộc lộ, thân hình mỹ diệu, da trắngnhư bạch ngọc, dưới màu nhung đen, càng lộ nét cám dỗ đặc biệt.Ánh mắt Đinh Bằng bị thu hút không rời, cố nhiên vì sắc đẹp mê hồn củanàng, nhưng còn một nguyên nhân khác, khiến chàng cảm thấy kinh lạ, nhìnchăm chú nơi bụng dưới của nàng rất lâu, không rời ánh mắt.nàng còn là nữ thủ lãnh của một bang sát thủ, hóa thân một cô gái mang tênNgọc Vô Hà. Thêm nữa nàng còn cùng hai đại trưởng lão Ma giáo năm xưa KimSư và Ngân Long có sự quan hệ rất mật thiết. Rút cuộc đằng sau nàng có bí mậtgì? Câu hỏi này hầu như chưa ai có thể giải đáp.Nhưng trong thiên hạ chưa có bí mật nào là tuyệt đối, chỉ có thời gian giữđược kín dài hay ngắn, sớm muộn gì bí mật cũng bị phát giác.oĐinh Bằng vẫn ngồi trong xe, Tiểu Hương ngồi dựa dưới chân chàng nhưmột con mèo nhỏ đáng thương. Cô gái nhỏ này cho người ta có cái cảm giác côta vĩnh viễn yếu đuối và khả ái. Bất cứ một nam nhân nào chỉ cần có được côgái nhỏ này bên mình hầu như đã