ô ta nhìn thấy trái tim, chắc chắn cô ta đã nhìn thấy nó, bởi cả hai chúng tôi đã tập trung luồng sáng vào miệng tiểu và một phần ánh sáng đã tràn vào trong.
Trái tim vẫn còn đó, nhưng nó không đập nữa. Nó đã bị khóa cứng lại cùng với khối chất lỏng bao quanh. Một thực thể của bóng đêm giờ đã ngưng hoạt động.
Trái tim không còn tồn tại cũng có nghĩa Diondra không còn nhờ vả được vào nguồn năng lượng pháp thuật này nữa. Cô ta biết như vậy.
Vì thế mà cô ta xoay người lại một cách đột ngột, cô ta tìm kẻ phải chịu trách nhiệm cho sự thay đổi đó. Kẻ đó là tôi.
Trong một thoáng, tôi cảm giác sự tĩnh lặng trong cơ thể mình hầu như đã đóng băng. Thế rồi tôi xoáy ánh đèn cho vầng sáng hắt thẳng lên khuôn mặt khủng khiếp của Diondra. Một biểu hiện của sự tởm lợm và xấu xa. Tất cả những gì tồi tệ của thế giới này bây giờ đang tụ tập lên khuôn mặt đó. Nỗi căm hận tột cùng đang tuôn ra từ ánh mắt. Tôi biết, con quỷ sẽ nhào về phía mình bởi tôi chính là người đã chặn đường rút lui của nó.
Diondra gào lên như đã hóa điên.
Thế rồi con quỷ cái ném người về phía trước.
Tôi không biết nó mạnh mẽ đến mức nào, nhưng để cho chắc chắn, tôi quát vào tiếng gào hoang dã kia câu thần chú đánh thức cây thánh giá thần, “terra pestem teneto - salus hic maneto!”
Đó chính là những ngôn từ duy nhất trợ giúp được chúng tôi, bởi chúng gọi về tất cả sức mạnh của ánh sáng ẩn chứa trong cây thánh giá thần. Cây thánh giá sáng lóe lên như một vì sao, gây ấn tượng bay ngược về hướng con quỷ cái, nhưng thật ra chỉ là những tia sáng đang tỏa chói lòa ra xung quanh trong một quyền lực vô biên.
Ánh sáng tỏa ra, chói chang và gay gắt, tập trung vào hai vật.
Một là Diondra Mayne, hai là chiếc tiểu sành!
Chiếc tiểu sành vỡ tung ra trong một tiếng kêu trầm đục, thả cho nỗi kinh hoàng bay ra ngoài...
Cả Suko và tôi đều không thể nhìn kỹ từng đường nét của những gì đang lao vào luồng sáng chói chang. Nó là một khối u ám, một bóng đêm, óng ánh màu đỏ, tím. Bóng đêm đang tiến tới gần Diondra, theo một kiểu cách mà chúng tôi không ngờ tới.
Từ cái bóng tối dày đặc như nhựa đường lờ mờ những đường nét của một mặt ma khổng lồ hiện lên một bàn tay kỳ quái, những ngón tay giang rộng ra.
Bàn tay của sự trả thù, những móng vuốt của một con quỷ lạ mặt, của một thực thể bóng đêm, đã bị ánh sáng của cây thánh giá thần lôi lên từ những chiều không gian sâu nhất trong bóng tối.
Trong một thoáng, khuôn mặt ma mờ ảo không chuyển động, nó cùng bàn tay khựng lại lừng lững như một tượng đài, chênh chếch trên đầu Diondra. Tôi biết là chúng tôi không cần can thiệp nữa. Sức mạnh cây thánh giá thần đã giải phóng thực thể khủng khiếp kia trong giây lát, để nó tóm lấy và hủy diệt cả cái con người đã gây nên chuyện này. Trước mặt chúng tôi bây giờ, cái ác đang sắp sửa ra đòn ra với cái ác.
Bàn tay tóm tới.
Nó siết quanh thực thể đã có thời là Diondra Mayne Một cú siết rất mạnh. Nó bóp lõm cổ họng cô ta ra như bóp một tảng bột nhồi nước. Thế rồi, những móng vuốt màu nâu xanh đưa nạn nhân lên cao, rung lắc nó, và chúng tôi nhìn thấy khuôn mặt nâu nhợt nhòa như một đám mây đằng sau bàn tay thay đổi. Cái mõm há ngoác ra, Diondra trôi tuột vào trong đó như bị đường hầm của các chiều thời gian nuốt chửng. Chính trong giây phút này, ánh sáng gay gắt tỏa ra từ cây thánh giá thần giảm xuống. Những tia sáng co về, không còn ánh bạc nữa, chỉ còn hai vầng đèn pin bình thường của chúng tôi đang chiếu sáng căn phòng.
Không còn Diondra nữa.
Chiếc tiểu sành chỉ còn là những mảnh vụn.
Suko đặt tay lên vai tôi.
- Mình nghĩ, chúng ta còn chuyện để nói với nhau đấy.
- Đúng thế, không những nói với nhau mà còn phải suy nghĩ nữa.
- Về những thời kỳ cổ?
- Đúng vậy, về những thời kỳ rất cổ...
HẾT