Trên mặt Tạ Tiểu Ngọc như bao phủ một lớp hàn sương dày đặc. Đây làmột chuyện chưa từng xảy ra từ sau khi Thần Kiếm sơn trang được nàng chỉnhđốn lại. Nàng đưa tay mặt ra, hai tiếng "bốp bốp". Trên mặt Tạ tiên sinh đãhằn lên rất rõ hai vết bàn tay.Trong Thần Kiếm sơn trang, Tạ tiên sinh là người rất có uy quyền. Địa vịông ta tuy không cao hơn Tạ Tiểu Ngọc nhưng cũng không kém bao nhiêu. Bâygiờ Tạ Tiểu Ngọc lại đánh ông ta những hai cái tát, chẳng khác đã phá hủy tônnghiêm của ông ta sau này, khiến ông ta vĩnh viễn không cất đầu nổi nữa.Một người đã hưởng thụ tôn vinh quen, đột nhiên mất hết tôn nghiêm quảthực sống chẳng bằng chết. Cho nên Tạ tiên sinh đã lộ vẻ phản kháng Tạ TiểuNgọc. Dù sinh mệnh ông ta thuộc Thần Kiếm sơn trang. Ly khai Thần Kiếmsơn trang ông ta sẽ mất hết chỗ nương tựa, mà phản kháng Tạ Tiểu Ngọc cũngchẳng khác gì ly khai Thần Kiếm sơn trang. Còn lưu lại thì chỉ là "hành thi tẩunhục" (thây đi thịt chạy), không có sinh mệnh.Tạ Tiểu Ngọc bất kể sự phản kháng của ông, thần sắc lạnh hơn, giọng nóilạnh hơn, lạnh như băng cầu trên mặt tuyết:- Tạ Thăng đã giao chức tổng quản cho ngươi, để ngươi trông coi tất cảnhững sự vụ lớn nhỏ, coi trọng ngươi như thế, kết quả ngươi đã làm được gì?Ngữ khí của nàng rất nghiêm khắc, như muốn trấn áp Tạ tiên sinh. Nàng hơingừng một chút mới nói tiếp:- Ngươi chấp hành chức vụ gì? Chỉ biết dàn bày oai phong, lảm nhảm cãi cọvới người ta, thật mất mặt quá!Tạ tiên sinh lần này ngang nhiên, mang hết dũng khí trả lời:- Chẳng phải thuộc hạ thích sinh sự mà là vì...- Vì gì? Ngươi nói đi!Tạ tiên sinh ngưng một chút mới nói:- Vì tiểu thư dặn nếu quả Đinh Bằng tới, trước tiên thông báo gấp cho tiểuthư biết, rồi tìm cách cản giữ người ta ngoài cửa, đợi đến khi tiểu thư ra nghênhtiếp.Đây lại là tiết lộ rất mới mẻ, chẳng lẽ Tạ Tiểu Ngọc lại còn có chuyện gì bímật, cần phải che dấu, không cho Đinh Bằng thấy được? Như vậy đủ giải thíchlý do Tạ tiên sinh đã phải dằng co, cố ý sinh sự, mượn cớ khiêu chiến...Ông ta là người rất có tu dưỡng, hôm nay lại chỉ vì tranh cãi với Tiểu Hươngmấy câu rồi bỗng dưng nổi giận, tiến tới quyết đấu với A Cổ. Thì ra nguyênnhân đều là vì ngăn cản Đinh Bằng tiến vào trang để Tạ Tiểu Ngọc có thời gian,kịp chuẩn bị triệt hạ một số người hoặc vật, không thể để cho Đinh Bằng thấyđược.Tin tức Đinh Bằng tới còn xa bờ sông trước nhà trong trang đã biết. Nhưngmãi đến lúc vừa rồi mới thấy Tạ Tiểu Ngọc ra, đủ thấy động tác che dấu rất tốnthời gian.Sau khi vạch rõ dụng ý bí mật, Tạ tiên sinh nhìn về phía cỗ xe Đinh Bằng,thần tình lộ khoái ý trả thù. Ông ta nguyên rất trung thành với Tạ Tiểu Ngọc,rất hận Đinh Bằng, nhưng chỉ vì Tạ Tiểu Ngọc tát ông hai cái khiến ông chuyểnhướng về phía Đinh Bằng. Nhìn thần tình hiện lên nét mặt ông ta hình nhưmuốn mượn tay Đinh Bằng huỷ Tạ Tiểu Ngọc, rồi ông ta sẽ tiết lộ thêm nhiều bímật khác nữa. Có điều ông ta cũng là người cẩn thận, đa nghi, lúc đã tính toánlàm vậy, đầu tiên ông ta đề phòng Tạ Tiểu Ngọc sẽ sát nhân diệt khẩu nên ôngta cũng luôn luôn để ý coi chừng đôi tay của Tạ Tiểu Ngọc.Tay cầm thanh kiếm đánh rớt mũi phi đao, Tạ Tiểu Ngọc đã tra kiếm vàobao và dùng bàn tay đó đánh Tạ tiên sinh hai tát. Hiện tại nàng lại rờ vào chuôikiếm. Tạ tiên sinh tự nhiên lại khẩn trương, chuẩn bị sẵn sàng đối phó.Thân hình Tạ Tiểu Ngọc chuyển động, chuyển động rất lẹ. Chuyển mộtvòng, rồi chuyển lại trước mặt Tạ tiên sinh. Tiếp theo hai tiếng "bốp bốp", trênmặt Tạ tiên sinh lại hằn lên hai vết dấu bàn tay nữa. Sắc mặt Tạ tiên sinh đãtrắng nhợt, hiện tại biến thành đỏ ửng.Chỉ thấy sau khi lĩnh thêm hai tát lần này ông ta đứng đờ người, không nhúcnhích. Không phải ông ta kinh hãi đờ người vì thân pháp Tạ Tiểu Ngọc. Độngtác Tạ Tiểu Ngọc tuy lẹ nhưng ông ta có thể ung dung tránh khỏi, thậm chí còncó thể phản kích. Lần thứ nhất bị tát tai vì ông không ngờ Tạ Tiểu Ngọc ra tayđánh mình. Nhưng lần này ông ta ngoan ngoãn đứng chịu trận, khoanh tay bấtđộng, đưa cổ đợi Tạ Tiểu Ngọc chém giết tùy ý.Lúc Tạ Tiểu Ngọc đến trước mặt ông ta, trên tay mặt vẫn cầm kiếm, chỉdùng tay trái tát ông ca hai cái rồi tay phải mới tra kiếm vào bao.Vì nguyên nhân gì khiến Tạ tiên sinh từ thái độ kiêu ngạo biến thành nhuthuận? Đó chẳng qua Tạ Tiểu Ngọc chỉ rút kiếm đảo quanh một vòng. Lúcthân hình nàng chuyển động kiếm đã ra khỏi bao, trước tiên chẳng phải nhắmvào Tạ tiên sinh, mà chồm tới cỗ xe, cỗ xe ngựa mà Đinh Bằng vừa tới. Đếntrước xe, nàng đưa trường kiếm gạt màn che cửa sổ, tiếp theo mở cửa xe laomình vào. Tạ tiên sinh tưởng nàng định liều mạng với Đinh Bằng, nhưng lạithấy nàng lao mình ra rất lẹ, nàng xông ra qua cửa sổ khác bên cạnh. Lúc nàngvào không đóng cửa xe, lúc ra cũng không đóng cửa, đứng ngoài có thể nhìnthấy rất rõ trần thiết hoà hoa bên trong nhưng không có người. Đinh Bằngkhông có trong xe, cũng không có người nào khác. Một cỗ xe không. Từ lúc xelên thuyền Tạ tiên sinh đã luôn để ý coi chừng cỗ xe không rời ánh mắt, chưathấy có ai bước ra. Điều đó chứng tỏ từ đầu đến cuối Đinh Bằng không có trênxe. Gây náo hồi lâu hoá ra chỉ đón tiếp cỗ xe không. Lúc này Tạ tiên sinh mớithấy mình phạm sai lầm rất lớn, đáng bị trừng phạt, cho nên ông ta cam tâm tìnhnguyện lĩnh hai tát tai lần thứ hai.oMục đích Tạ tiên sinh cố ý gây náo sự là để ngăn cản Đinh Bằng trên xekhông tiến vào trang viện. Hiện giờ Đinh Bằng không có trên xe Tạ tiên sinhchỉ gây náo vô vị một trận mà thôi chứ chẳng phải không làm tròn chức vụ. Tạtiên sinh đã mau lẹ nhận lỗi, cam tâm chịu phạt, điểm này chẳng thể không bộiphục ông ta chuyển biến ý nghĩ mau lẹ.Cỗ xe từ ngoài tới, Tạ Tiểu Ngọc từ trong trang viện ra Tạ tiên sinh luônchăm chú coi chừng mà không phát hiện ra xe không. Nhưng Tạ Tiểu Ngọc mớira đã biết, chẳng lẽ nàng có thần thông, chưa bói biết trước.Tạ tiên sinh biết rõ Tạ Tiểu Ngọc, tuy bản lãnh nàng cao nhưng không cóbản lãnh này. Bằng không nàng đã chẳng hoang mang thất thốc ngay từ khi mớira. Nếu nàng quả tính toán biết được Đinh Bằng chỉ rời xe đi quanh một vòngthì nàng đã trở vào trang lập tức chứ không dùng dằng bày trò, khó bề thu thập.Tạ Tiểu Ngọc đã khám phá cỗ xe không người trước Tạ tiên sinh, chứng tỏĐinh Bằng đã âm thầm lén vào trang từ lâu. Nếu đường qua sông tiến vào ThầnKiếm sơn trang là thông lộ duy nhất Đinh Bằng tuyệt đối không vào trang được.Có điều thông lộ duy nhất này họ chỉ tuyên xứng đối ngoại mà thôi. Trên thựctế có nhiều đường khác có thể tiến vào sơn trang, mà những thông lộ ấy vốnthuộc loại cực kỳ cơ mật lại bị Đinh Bằng tìm ra được thì quả thật chuyện rất taihại. Tạ tiên sinh thân làm tổng quản chỉ còn biết tự nhận lỗi lầm đáng chết. TạTiểu Ngọc vốn định giết Tạ tiên sinh chỉ cần thấy ông ta có chút ý đồ phảnkháng, kiếm thức lăng lệ của nàng cùng mười bãy loại ám khí trên mình đều cóthể tung ra toàn bộ một lượt. Trên giang hồ rất ít người biết trong mình nàng cóthể đồng loạt phát xuất nhiều ám khí như vậy, kể cả Tạ tiên sinh cũng chỉ biếtnàng phóng ra được bảy tám loại mà thôi. Nếu biết bảy tám loại, mỗi loại đềucó thể lấy mạng địch thủ, không rõ thêm mười loại khác thì mức tệ hại chẳngphải chỉ hơn gấp bốn năm lần thôi. Cũng may Tạ tiên sinh đã cam tâm chịuchết, nếu như chỉ căn cứ vào sự hiểu biết của mình về nàng mà ý đồ phản khánge rằng lúc này ông ta đã tắt thở rồi. Ông ta chỉ nhờ đã cam tâm đưa cổ chịu chếtnên bảo toàn được tính mạng.Tạ Tiểu Ngọc lạnh lùng hỏi:- Ngươi biết mình đã sai lầm rồi chứ?Tạ tiên sinh hoảng sợ:- Thuộc hạ đáng chết.Kể bổn phận trong Tạ gia, Tạ tiên sinh là em họ Tạ Hiểu Phong, cũng là chúhọ Tạ Tiểu Ngọc. Chẳng qua đây chỉ là chế độ gia tộc di lưu từ thời đại phongkiến đến đời sau đã suy vi dần, đồng tộc thân thích tuy còn ít nhiều một chútchiếu cố lẫn nhau nhưng rất vi bạc đáng thương.oBối phận tôn nghiêm đã bị thế lực lấn áp, ngoại trừ thân nghị trực tiếp rấtgần, còn phải để tang nhau, vẫn tạm được coi trọng ngoài ra chỉ còn được liệt kêtrên tộc phổ mà thôi. Trong từ đường cha chú làm nô tài gác cửa cho bọn concháu rất thường không ít. Mà được nhận làm phận sự này cũng phải có chútthân nghị mới được cho nên Tạ tiên sinh tự xưng là thuộc hạ với Tạ Tiểu Ngọccũng là chuyện ông ta cam tâm tình nguyện.Tạ Tiểu Ngọc hừ một tiếng lạnh lùng:- Cái đầu chó của ngươi còn giữ được trên cổ vì ngươi còn biết mình sai lầm,biết tội đáng chết.Lúc này Tạ tiên sinh biến thái rất đáng thương, cong lưng xuống như con tômluộc, run giọng nói:- Dạ dạ! Thuộc hạ cũng không ngờ Đinh Bằng chơi cái trò Kim Thuyềnthoát xác. Trước kia hắn luôn ngồi trong xe không rời một bước.Tạ Tiểu Ngọc than một tiếng:- Há phải chỉ một mình ngươi không ngờ tới mà ngay cả ta cũng không ngờhắn lại đột nhiên thay đổi thói quen.Tiểu Hương đứng bên cạnh lại cười cười nói:- Đây vốn chẳng phải là thói quen của công tử tiểu nữ. Thực ra công tử rấtchán ngồi xe. Cỗ xe này nhìn ngoài tuy hào hoa nhưng ngồi trong chẳng kháccảnh chịu tội, buồn bực muốn phát điên, cho nên công tử tiểu nữ trước giờ khôngmời ai ngồi chung xe vì sợ người ta phát hiện trong xe không được thoải mái.Tạ Tiểu Ngọc bất giác hỏi:- Ngồi xe đã không thoải mái như thế tại sao ông ta suốt ngày ngồi trên xe?Tiểu Hương đáp:- Công tử tiểu nữ muốn mọi người nhìn thấy có vẻ thoải mái mà cho rằngđây là thói quen của công tử. Đây chỉ là tiêu ký cho biết, xe đến đâu người đếnđó, rồi lúc cần thiết công tử phải rời khỏi xe đi làm một số chuyện bí mật, khôngai chú ý.Tạ Tiểu Ngọc và Tạ tiên sinh, cả hai đều như bị đánh một cái tát giữa mặt.Mặt Tạ tiên sinh càng đỏ hơn. Tạ Tiểu Ngọc tuy không bị đánh nhưng mặt cũnghơi đỏ.oĐầy bụng phiền muộn bực bội, Tạ Tiểu Ngọc chỉ biết đổ lên đầu Tạ tiênsinh, lạnh lùng trách mắng:- Hắn lợi dụng xe không, bằng thủ đoạn "kim thuyền thoát xác" chẳng thểtrách ngươi, nhưng sau khi lên thuyền từ bờ sông, ngươi vẫn không nhận ra là cỗxe không, điều đó thực đáng chết.Tạ Tiên sinh giọng rất đáng thương:- Tiểu thư cũng biết, vị Đinh đại gia đó trước giờ cũng không cho người khácđến gần xe của ông ta.Đây cũng là sự thực, nhưng Tạ Tiểu Ngọc vẫn cười lạnh:- Ngươi không thể viện lý do này để biện bạch, ngươi là tổng quản, ít racũng phải dùng đủ trăm phương ngàn kế để dò thử xem mới được, tội sơ sót nàyngươi không thể thối thác được.Tạ tiên sinh cúi đầu thấp hơn, khẽ đáp:- Thuộc hạ nhận tội!Tạ Tiểu Ngọc than một tiếng:- Bây giờ nhận tội làm được gì? Đinh Bằng đã vào trong trang dạo khắp mộtvòng và dẫn một người đi rồi.Tạ tiên sinh giật mình kinh hãi hỏi:- Hắn theo đường nào vào trang?Tạ Tiểu Ngọc bực bội:- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?Tạ tiên sinh ngoan ngoãn chịu đựng. Ông ta biết câu hỏi của mình bằngthừa. Nếu biết Đinh Bằng vào theo đường nào trong trang đã có báo hiệu. Ôngta chỉ biết nhỏ nhẹ thắc mắc:- Không biết hắn đã đến những chỗ nào?- Những chỗ không thể đến hắn đã đến cả rồi.- Tại sao hắn tìm đến được?- Có người dẫn đường thì còn chỗ nào mà hắn không tìm thấy?- Ai? Không thể! Người trong trang cũng không biết chỗ đó.Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh một tiếng:- Nhưng nếu có người nắm giữ toàn cục hợp tác với hắn thì tình hình lạikhác.- Người nắm giữ toàn cục chỉ có hai: thuộc hạ và tiểu thư.Tạ Tiểu Ngọc nói:- Chẳng lẽ là ta?Tạ tiên sinh vội nói:- Tự nhiên không phải tiểu thư, còn người khác là thuộc hạ.- Đã không phải ta đương nhiên là ngươi, vì không có người thứ ba.Tạ tiên sinh kinh hoảng:- Tiểu thư chớ nói đùa, sao thuộc hạ lại dám thông đồng người ngoài?Tạ Tiểu Ngọc nói:- Ta tuyệt không đổ oan cho ngươi.Tạ tiên sinh chưa kịp biện bạch, Tạ Tiểu Ngọc đã nói tiếp:- Ngươi trúng kế "điệu hổ ly sơn", "kim thuyền thoát xác" của hắn mà còn bịvướng bận ngoài này bọn túi cơm giá áo trong đó vội vã chia nhau chạy dáo dác,không biết Đinh Bằng đã vào tới đúng lúc đã dẫn đường cho hắn.Tạ tiên sinh hớp một hơi khí lạnh, đây chẳng phải lỗi lẫm của ông ta nhưngxẩy truyện sơ sót, quy trách nhiệm tổng quản vẫn của ông. Tạ Tiểu Ngọc có thểđẩy lỗi cho ông nhưng ông không có chỗ đẩy lỗi vì cảnh giới sơn trang vốn làtrách nhiệm của ông. Bình thời ông ta rất tự phụ chưa xẩy ra vấn đề gì nhưngkhông dè đây là lần thứ nhất xẩy ra chuyện mà chuyện xảy ra lại rất lớn.Giọng ông ta thảng thốt hỏi:- Không hiểu hắn dẫn theo người nào?Qua sắc mặt Tạ Tiểu Ngọc ông ta biết tất nhiên người bị dẫn đi là người rấttrọng yếu. Nhưng ông ta thầm vái ngàn vạn lần chẳng phải là hai người đó,bằng không thà để Tạ Tiểu Ngọc giết chết lúc vừa rồi còn hơn.Nhưng Tạ Tiểu Ngọc lại trả lời đúng ngay cái cảm giác của ông ta:- Là người ngươi dẫn về hôm trước, vậy ngươi hãy thử nghĩ xem hậu quả thếnào?Hai đầu gối Tạ tiên sinh bỗng như muốn sụm xuống, nếu không nhờ tay vịntường thì chắc đã lảo đảo ngã xuống rồi. Hiện tại ông chẳng còn chút cảm khíchgì về chuyện Tạ Tiểu Ngọc vừa tha mạng sống, vì còn tiếp tục sống cũng rấtngỡ ngàng, bất an.oTiểu Hương lên xe, giục A Cổ dong xe, quay đầu. Nhiệm vụ của hai ngườiđã xong, có thể ra đi.Tạ Tiểu Ngọc bỗng cười hỏi:- Tiểu muội muội định đi hả?Tiểu Hương đáp:- Tiểu nữ quấy nhiễu đã lâu xin cáo từ.- Chẳng lẽ tiểu muội không muốn biết Đinh công tử đã đi đâu và tiểu muộibằng cách nào gặp mặt được ông ta?- Không cần! Công tử đã dặn tiểu nữ cách thức để tìm gặp rồi.- Đó là lúc chỉ có một mình ông ta đi ra, bây giờ lại dẫn thêm một ngườikhông đi đứng được nên phải thay đổi kế hoạch, ông ta có nhờ ta chuyển lời chotiểu muội hay...Tiểu Hương vội nói:- Xin cám ơn tiểu thư, công tử tiểu nữ đã nói gì?Tạ Tiểu Ngọc cười:- Đinh đại ca tuy đã dẫn một người từ bản trang theo đi, nhưng ta cũng mộtlần thiếu ơn tha mạng của ông ta nên giữa chúng ta cũng rất vui vẻ và hòa nhãchia tay.Tiểu Hương:- Tiểu nữ tin lời tiểu thư, vì nếu có gây chuyện bên trong công tử tiểu nữ đãtừ cửa trước đi ra mà chẳng ai có thể cản được.Tạ Tiểu Ngọc chỉ cười cười, không vì câu đó mà mất hứng chỉ nói:- Chúng ta không có thù hận sâu nặng gì hà tất phải gây chuyện hại ngườiđổ máu? Hơn nữa Đinh đại ca là ân nhân của ta, ta chẳng thể vô lễ với ông ta.Nghe Tạ Tiểu Ngọc nói vòng vo ngoài lề, Tiểu Hương không nín được hỏi:- Xin Tạ tiểu thư cho biết công tử tiểu nữ đã nói gì?Tạ Tiểu Ngọc nói:- Đinh đại ca với ta chia tay rất vui vẻ, khi đó tiểu muội lại gây náo trướccửa bổn trang khiến chủ nhân là ta đây hơi mất mặt vì vậy nếu muốn câu trả lờikhông mất hoà khí từ trong miệng ta, ít nhất cũng làm phải gì cho ta có thể diệnmột chút.Tiểu Hương hỏi:- Tiểu thư muốn tiểu nữ phải làm gì mới dành được thể diện cho tiểu thư?- Đó là vấn đề của tiểu muội sao lại hỏi ta? Tự tiểu muội nên biết làm thếnào để tỏ ý xin lỗi...Tiểu Hương nhìn ánh mắt của Tạ Tiểu Ngọc thấy nàng luôn để ý nhìn cổhọng Tạ tiên sinh, vết trầy còn chảy máu do kết quả phi đao của A Cổ, may lưỡiphi đao được Tạ Tiểu Ngọc kịp đánh rớt, bằng không Tạ tiên sinh đã là ngườithứ nhất bị chết dưới tiểu lý phi đao sau một trăm năm Lý Thám Hoa chết đi.Tạ Tiểu Ngọc tuy không nhìn mũi đao còn nằm dưới mặt đất nhưng sắc mặtđầy nét mong muốn chẳng dấu được ai.Biết thế Tiểu Hương cười cười nói:- Tạ tiểu thư! A Cổ xuất thủ phi đao tuy làm thương tổn chút ngoài da củaquý đại tổng quản nhưng phi đao đã bị tiểu thư đánh rớt xuống, như vậy kể nhưphía tiểu muội không chiếm tiện nghi gì, phía quý trang cũng không thiệt thòi gìphải không?- Ý tiểu muội muốn nói ta không nên bên cạnh xen tay vào?- Tiểu nữ không dám có ý nghĩ như thế, tiểu nữ chỉ nói Tạ tiểu thư xuất thủ,bọn tiểu nữ chỉ là hạ nhân sao dám cùng tiểu thư tranh chấp? Phi đao đã bị bêntiểu thư đánh rớt bọn tiểu nữ không dám lấy lại vì tiểu nữ đã đáp ứng vị tổngquản chỉ cần ông ta có thể tiếp được phi đao, phi đao sẽ tặng ông ta. Hiện giờđao đã bị tiểu thư đánh rớt thì xin tặng cho tiểu thư.Tạ Tiểu Ngọc rất mừng trong bụng. Đây nguyên là mục đích của nàng.Nàng cố ý nói chuyện vòng vo chỉ cốt cho Tiểu Hương để cây đao đó lại. Hiệntại Tiểu Hương tự động đề ra ý muốn tặng cho nàng, nàng không mừng saođược? Có điều trên bề mặt nàng vẫn cố ý làm bộ, trầm nét mặt nói:- Chớ nói chơi! Ta đâu thèm cây đao cũ kỹ đó.Tiểu Hương với nét mặt trang nghiêm nói:- Chỉ có người thuộc Long gia tiểu nữ mới có thể nói câu này. Vì lão tổ mẫuLâm Thi Âm của Long gia đã cảnh cáo con cháu đời sau chúng tôi không được ỷcậy thanh thế của Tiểu Lý Phi Đao. Ngoài ra người trong thiên hạ ai dám coithường cây đao này? Ngay cả tôn ông Tạ đại hiệp của tiểu thư thấy cây đao nàycũng tỏ vẻ rất cung kính.Dù Tạ Tiểu Ngọc có ngoan cố, ngang ngược đến đâu nhưng bị Tiểu Hươnghuấn giáo một phen cũng phải ngoan ngoãn chịu nhịn. Vì Tiểu Hương họ Long,Long Tiểu Hương có thể không coi trọng giá trị Tiểu Lý Phi Đao, nàng đủ tưcách. Ngoài ra quả thực chẳng ai dám bất kính đối với cây đao này. Lý TầmHoan tuy đã vật cố lâu năm nhưng hậu nhân ông ta, truyền nhân ông ta vẫn đangthừa kế sự nghiệp hành hiệp của tiền nhân. Chỉ có điều họ đã hiểu rõ nổi khổthịnh danh của tiền nhân cho nên đều lập thệ không thành danh, chỉ dùng đủ loạidiện mạo xuất hiện nhân gian. Họ đều là hiệp sỹ điềm đạm, kỹ nghệ phi đaocủa họ cũng đã đạt hóa cảnh, đã không cần đến phi đao thực sự, một mảnh gỗ,một cành cây, thậm chí một mảnh giấy trẻ con chơi vào tay họ cũng có thể pháthuy hiệu lực chẳng khác gì phi đao thực sự.Nhiều năm nay giang hồ không thiếu gì kẻ đại gian, đại ác, giả mạo nguỵthiện, ác tích đầy rẫy đều không chút tăm hơi, không chút hình tích bị tán mạngdước các thủ pháp kỳ quái. Tuy chưa ai có thể chứng minh đó là hậu nhân củaTiểu Lý Phi Đao ra tay, nhưng cũng không ai có thể chứng thực là không phải.Tiểu Lý Thám Hoa đã được mọi người thần thánh hóa, cho nên sau khi TạTiểu Ngọc nói câu này nàng cũng cảm thấy hơi ngại. Vì nhiều năm nay, nhiềulúc hậu thế nhân bình luận về nhân vật anh hùng tiền bối, chỉ cần có người tỏ vẻdèm pha ác ý với Lý Thám Hoa đều luôn bị trừng phạt. Cố nhiên chuyện trừngphạt có thể là do những người tôn kính Lý Thám Hoa ra tay, nhưng cũng chưa aicó thể chứng thực. Lý Thám Hoa đã vật cố hơn trăm năm, sự tích ông ta vẫnđược người đàm luận, hình ảnh ông ta vẫn phủ trùm khắp giang hồ.Tạ Tiểu Ngọc tuy bị lãnh một phen huấn giáo của Tiểu Hương nhưng vẫncòn làm bộ bề mặt, cười lạt nói:- Ta không ham muốn cây đao của tiểu muội.Tiểu Hương cười một tiếng:- Cây đao đích thực rất danh quý. Ngoại trừ giá trị kỷ niệm của bản thâncây đao, từ trên sự cấu tạo của nó ít nhiều còn có thể tìm ra nguyên nhân TiểuLý Phi Đao vô địch thiên hạ. A Cổ đại thúc dùng cây đao đả thương một ngườicủa quý trang, Tạ tiểu thư đã phá được chiêu thức của A Cổ, kể ra bọn tiểu nữđã thua một trận, tiểu thư giữ lại cây đao đó cũng không tổn hại gì đến thịnhdanh của Thần Kiếm sơn trang.Lúc này Tạ Tiểu Ngọc mới cười nói:- Tiểu muội nói câu này còn nghe được.- Bây giờ tiểu thư có thể cho tiểu nữ biết Đinh công tử đã dặn gì?Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng:- Đinh đại ca nói hẹn gặp mặt tại chỗ nào vẫn tại chỗ đó. Thần Kiếm sơntrang sao có thể giữ được chân ông ta.oCâu trả lời của Tạ Tiểu Ngọc như có vẻ bực tức và có trả lời cũng nhưkhông, chẳng liên quan gì đến chuyện chuyển lời hay không. Rất có thể ĐinhBằng chẳng nhờ chuyển lời gì mà tự ý Tạ Tiểu Ngọc nói ra, nói ra những lờikhông có biến cải hay ảnh hưởng gì đến sự thực.Tuy biết thế nhưng Tiểu Hương chẳng tỏ vẻ gì bất mãn, vẫn luôn miệng cámơn rồi mới lên dục A Cổ dong xe đi.Tạ Tiểu Ngọc rất hớn hở lượm mũi phi đao lên, lật qua lật lại quan sát mộtlúc lâu. Nét mặt nàng càng tươi hơn mừng rỡ. Đây là Tiểu Lý Phi Đao thực sựnhất, là trên thân đao có khắc chữ Lý làm dấu hiệu chứng tỏ là đao của LýThám Hoa sử dụng.Tạ tiên sinh cũng bước tới, ngắm nghía cây đao một lúc mới hỏi:- Lúc Đinh Bằng dẫn người đi tiểu thư có thấy hắn đem theo cây kiếmkhông?- Không! Hắn tuy tệ hại nhưng chưa đủ bản lãnh vào bảo khố dưới đất.Tạ tiên sinh có vẻ nịnh:- Vậy thì hay lắm! Bảo khố chúng ta kể như đã có đầy đủ, không thiếu mộtdanh khí nào ghi trong "Binh khí phổ" năm xưa.Tạ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói:- Đó cũng chẳng ích gì! Binh khí truyền người, chúng ta chỉ ôm một đốngbinh khí chết, không có một người sống.Tạ tiên sinh cười:- Người sống không giữ được binh khí mới lọt vào tay chúng ta chứng tỏngười không bằng binh khí.Tạ Tiểu Ngọc khẽ than:- "Giang sơn đại hữu nhân tài xuất" những cái chúng ta có đó đều đã thànhđồ cổ, chúng ta cần phải sưu tập được binh khí trong tay những nhân vật phongvân hiện tại mới thực sự chuyện đáng kể.Tạ tiên sinh cười:- Chúng ta đã có khá nhiều loại đó rồi.Tạ Tiểu Ngọc cười lại một tiếng:- Chưa đủ! Còn ba món binh khí nữa chưa kiếm được thì bảo vật đầy kho chỉlà phế vật.Tạ tiên sinh ngạc nhiên hỏi:- Ba thứ binh khí gì?Tạ Tiểu Ngọc nói:- Bảo kiếm của Yến Thập Tam có gắn 13 hạt minh châu, Tạ gia thần kiếmcủa Thần Kiếm sơn trang...Tạ tiên sinh thắc mắc:- Hai bảo kiếm đó chẳng phải đều trong tàng kiếm lư hay sao?Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh một tiếng:- Trong Thần Kiếm sơn trang đã không có tàng kiếm lư, kiếm đâu còn đónữa?- Không còn nữa? Trang chủ đã mang đi sao?- Phải! Lúc ta vào trong khu cấm viên cũng đã lén đào hai ngôi mộ, trong làmộ không chẳng có vật gì.- Không có quan tài? Không có di hài?- Ta đã nói trong mộ không có vật gì.- Có phải dấu tại chỗ bí mật khác chăng?Tạ Tiểu Ngọc lại cười lạnh một tiếng:- Tàng kiếm lư là chỗ bí mật nhất trong Thần Kiếm sơn trang nhưng cũng làchỗ chẳng có bí mật gì, chỉ có bốn bức tường đổ nát, trông rất tiêu điều, chẳngcó vật gì.- Vậy tại sao chủ nhân muốn coi chỗ đó thành một chỗ bí mật?- Trước kia ta không rõ, bây giờ ta đã rõ. Ông ta muốn yên tĩnh ở trong đóđể tu dưỡng tâm tính, tiến vào một cảnh giới cao hơn.- Cảnh giới cao hơn? Kiếm thuật của chủ nhân còn có thể tiến lên cảnh giớicao hơn?- Tại sao không thể? Lúc trước ông ta bại dưới chiêu kiếm chí sát, chí uycủa Yến Thập Tam, sau này cả bốn kiếm nô bên cạnh ông ta cũng sử dụng đượcchiêu kiếm của Yến Thập Tam, đủ chứng minh ông ta đã tạo nghệ và siêu quáchiêu kiếm đó rồi.oTiểu Hương ngồi trên xe. A Cổ dong xe đến một khu sơn lâm phía trái ThầnKiếm sơn trang, chỗ Đinh Bằng đã chỉ định để gặp mặt. Lúc Đinh Bằng chuẩnbị ngầm dò xét Thần Kiếm sơn trang, chàng đã biết không thể do thủy đạo phíatrước để vào được. Trong mỗi trang viện đại trạch của nhân vật võ lâm có danhđều có một hoặc hai thông lộ bí mật không ai biết, kể cả danh môn đại pháicũng không ngoại lệ. Đây chẳng phải họ có ý làm chuyện làm chuyện bí mật gì,chỉ vì là đã đi lại trên giang hồ ai tránh khỏi có lần gây thù kết oán? Cũngkhông ai rõ lúc nào kẻ thù sẽ mò tới cửa để trả thù nên cần phải có một thông lộbí mật để dùng chuyển nguy thành an, khi bị kẻ thù đột kích bất ngờ hoặc kéođông người đến vây hãm. Đương nhiên Thần Kiếm sơn trang cũng không ngoạilệ mà thông lộ bí mật chẳng phải chỉ có một đường. Sau khi Tạ Tiểu Ngọc vàolàm trang chủ sơn trang nàng đã phát hiện hai đường, sau nàng còn đào thêm haiđường khác nữa. Có điều nàng không ngờ vẫn còn một đường chưa phát hiện.Khi Đinh Bằng cùng Tạ Hiểu Phong trò chuyện trong tàng kiếm lư, trongcuộc mật đàm một già một trẻ đã nói chuyện rất đầu cơ hợp y,ù vì vậy Tạ HiểuPhong đã nói cho Đinh Bằng biết những bí mật ngay cả con gái mình cũngkhông rõ. Đinh Bằng muốn bí mật vào Thần Kiếm sơn trang chẳng phải dễ cònmuốn tiến thêm một bước để phát hiện những bí mật khác càng không đơn giản,vì Tạ Hiểu Phong đã cảm khái nói với Đinh Bằng: nhà này chẳng còn coi là nhàlão phu nữa, có rất nhiều sự tình, rất nhiều chỗ lão phu không biết, nếu có dịplão đệ hãy tìm cách coi xem, lão phu có nỗi khổ không tiện nói rõ.Đinh Bằng không hỏi Tạ Hiểu Phong có nỗi khổ gì. Người ta đã nói khôngtiện, tự nhiên có điểm không tiện hé môi. Huống chi có thể tự mình tìm hiểuđược. Cho nên lần thứ ba đến Thần Kiếm sơn trang Đinh Bằng đã có tính toánnày. Tuy Đinh Bằng chưa có nhiều lịch duyệt giang hồ nhưng nhất thân võ côngthần bí khôn lường, chẳng những đã tạo thành kỳ tích trên thể năng mà trí tuệcũng bước vào cảnh giới khác vời. Thường người giỏi về tâm trí tất kém về thểlực cho nên phần đông người đọc sách trên thể chất đều có chút nhu nhược, vănnhã yếu ớt. Chỉ có người luyện võ thì khác, mức tiến võ công cùng phối hợpmức tiến trí tuệ, võ học tiến vào cảnh giới mới thể năng cũng thành tựu siêuviệt, trí tuệ cũng nhất định cũng đặc biệt minh mẫn hơn nhiều. Sở dĩ Đinh Bằngkêu Tiểu Hương cùng A Cổ gây sự trước cửa Thần Kiếm sơn trang thực tế đểyểm hộ chàng đạt mục đích tìm hiểu bí mật. Mục đích kể như đã đạt được mộtnửa. Chàng đã thấy được nhiều điểm người khác không rõ, có điều còn một sốđiểm chưa thấy được. Vì chàng đã vì một người mà bỏ lỡ cơ hội tiến sâu vàohơn tìm hiểu.Đây là một người trẻ tuổi anh tuấn, vẻ mặt đầy hào tình chính trực bị nhốttrong một căn mật thất. Chàng cứu người trẻ tuổi này ra cũng chẳng rõ vì lẽ gì,vì chàng vốn chẳng quen biết người này. Lúc chàng phát hiện người này thấyhắn đang nằm hôn mê, chỉ bằng vào ấn tượng một cái nhìn chàng đã ưa thíchngười trẻ tuổi lạ mặt nên quyết tâm cứu hắn ra. Vì thế Đinh Bằng đã bị bộc lộthân hình, không tiến thêm được một bước dò xét khác.Lúc Tiểu Hương đến khu sơn lâm, Đinh Bằng đang chờ đợi còn người trẻtuổi vẫn nằm trên mặt đất. Tiểu Hương xuống xe nói:- Bọn tiểu tỳ đã tới.Đinh Bằng gật đầu hỏi:- Không có gì phiền phức chứ?Tiểu Hương đáp:- Không sao! Bọn họ chỉ cho Tạ tổng quản ra tìm cách cản trở chúng ta vàotrang. A Cổ đại thúc đã giao thủ với hắn.Đinh Bằng cười:- Gã Tạ tiên sinh đó rất khó đối phó nhưng ta nghĩ A Cổ không đến nỗi thuathiệt.- Đương nhiên A Cổ thúc không thua thiệt còn cho hắn nếm mùi một mũi phiđao. Nếu không có Tạ Tiểu Ngọc kịp thời ra tay cứu, mũi phi đao đó đã kếtthúc tính mạng hắn.- Kiếm pháp Tạ tiên sinh tuy không cao lắm nhưng không kém chưởng mônnhân của sáu đại môn phái, phi đao A Cổ đả thương được hắn sao?Tiểu Hương cười:- "Tiểu Lý Phi Đao lệ bất hư phát"- Ngươi làm ta hồ đồ tại sao lại có Tiểu Lý Phi Đao nào ra đây?- A Cổ đại thúc sử dụng phi đao nổi danh cái thế vô địch của Lý Thám Hoanăm xưa, tuy thủ pháp không đúng lắm nhưng uy lực cũng chẳng phải Tạ tiênsinh đó có thể kháng cự được.- A Cổ làm gì có Tiểu Lý Phi Đao?- Tiểu tỳ cho mượn đao của Tổ thượng tiểu tỳ truyền lại.Nàng thấy Đinh Bằng có vẻ nghi ngờ vội giải thích thêm:- Tiểu tỳ không phải họ Lý, họ Long và là hậu nhân của Long Thiếu Vân vàLâm Thi Âm.Đinh Bằng lộ vẻ rất kinh dị à một tiếng:- Chẳng trách ta thấy ngươi khác với mọi người, quả nhiên ngươi có lai lịchlớn.Tiểu Hương gượng cười:- Hậu nhân Long Thiếu Vân chẳng thể kể lai lịch lớn gì.Đinh Bằng cười một tiếng nói:- Điểm này ngươi bất tất phải tự coi rẻ mình, các ngươi có thể đối đầu vớiLý Thám Hoa suốt một đời cũng là thành tựu rất đáng kể.- Chỉ tiếc người khác chẳng cho đó là thành tựu gì, khiến con cháu Long giatiểu tỳ mãi mãi không cất nổi đầu trên giang hồ.- Đó là các ngươi tự mình bị ám ảnh của Lý Thám Hoa che phủ. Các ngươicần phải phấn chấn lên, làm một chuyện khiến người ta lác mắt, hết dám coithường.Tiểu Hương cười một tiếng:- Hôm nay tiểu tỳ đã làm một chuyện tặng Tiểu Lý Phi Đao cho Tạ TiểuNgọc.- Làm hay lắm! Trên mình con cháu Long gia mang theo phi đao của TiểuLý thật chỉ nặng túi kém thể diện, tuy hai nhà các vị không còn cừu hận gì đángnói, nhưng ít ra vị chẳng cần phải nương cậy chút quang thái của Lý Tầm Hoan.Tiểu Hương bỗng rưng lệ, quỳ xuống khấu đầu nói:- Đa tạ công tử! Đây là một câu nói mà suốt kiếp này tiểu tỳ rất khó quên.Đinh Bằng ngạc nhiên nói:- Đây chỉ là câu nói bình thường thôi mà.Tiểu Hương nói:- Nhưng lúc người khác biết tiểu tỳ là con cháu Long gia họ đều nói là tổthượng tiểu tỳ đã phạm lỗi rất nặng với Lý Thám Hoa.Đinh Bằng cười:- Chuyện cũ kể ra để trách cứ ăn nhằm gì? Lý Thám Hoa công thành danhtoại, cuối cùng chẳng tổn thất gì, dù ông ta có bị đau khổ suốt đời vì lão tổ mẫuLâm Thi Âm của các ngươi, nhưng sau cùng cũng được bồi thường trên mìnhTôn Tiểu Hồng. Còn Long gia các ngươi tổn thất nặng nề, tính ra ông ta thiếunợ Long gia rất nhiều.Tiểu Hương vô cùng cảm động nói:- Cả trăm năm nay công tử là người thứ hai nói câu này. Tiểu tỳ nghĩ tiềnnhân tiểu tỳ dưới cửu tuyền cũng cảm ơn công tử.- Còn một người nói câu này nữa là ai?Tiểu Hương đáp:- Chính là Lý Thám Hoa!oThời gian trăm năm, ngày tháng đã lâu dài mọi người đều biết và đàm luậnvề đoạn công án này không ngớt, tại sao chỉ có hai người đưa ra lời nhận xétcông bằng này? Lý Thám Hoa được coi là "Hiệp trung chí thánh". Đinh Bằngtoàn thân đầy ma ý, sao hai người có tư tưởng giống nhau trong khi cách hành sựcủa hai người hoàn toàn khác nhau?Tuy nhiên họ cũng có một số điểm tương đồng. Họ đều là người chí tình,tuyệt đỉnh thông minh, đại trí, đại tuệ. Họ đều là người sử dụng đao. Thành tựutrên đao pháp đều đạt cảnh giới tiền vô cổ nhân. Thánh và ma đều một loạicảnh giới: cảnh giới tâm linh. Nhưng đến mức chí cao thánh chưa nhất định làchí chính, ma cũng chẳng nhất định là chí tà. Cho nên nói "thù đồ nhi đồng quy"(khác đường mà về cùng một đích) cũng là đạo lý này. Loại đạo lý này rất sâuxa. Sâu xa đến độ khó lý giải. Đinh Bằng tuy chưa hiểu thấu đáo nhưng khiđược người đem mình so sánh với Lý Thám Hoa, chàng chẳng có cảm giácquang vinh đặc thù gì cũng không cảm thấy kinh ngạc đặc biệt. Hình như đó làchuyện tất nhiên.Nhưng trong mắt Tiểu Hương lúc này Đinh Bằng là hóa thân của thần thánh,thần thánh siêu việt Lý Thám Hoa. Vì nàng là con cháu Long gia, người Longgia không còn hận Lý Thám Hoa, nhưng cũng không còn coi ông ta là thánhnhân nữa. Tiểu Hương nhìn Đinh Bằng không chớp với vẻ sùng kính. Lúc nàynàng nguyện ý có thể vì Đinh Bằng chết một ngàn lần, một vạn lần không tiếc.oNgười trẻ tuổi vẫn nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Lúc Đinh Bằng vàTiểu Hương nói chuyện, A Cổ đã cúi xuống xem xét nhận ra người này bị mộtloại thủ pháp bế huyệt, nhưng hắn đã dùng đến mười bảy thủ pháp giải huyệtvẫn không cách nào cứu tỉnh.Đinh Bằng lắc đầu cười:- Thôi đừng mất công nữa A Cổ. Ta đã thử qua, tuy thủ pháp giải huyệt củata không nhiều bằng ngươi nhưng sáu loại ta sử dụng ngươi chưa thử qua mà tachắc cũng hoàn toàn không có phản ứng. Tiểu Hương! Ngươi là bách gia toànthư trong võ lâm, trước hết ngươi hãy coi xem gã này là ai?Tiểu Hương nhìn kỹ một lúc mới nói:- Người này chưa từng xuất hiện trên giang hồ nên tiểu tỳ không nhận biết,có điều coi khí độ chàng ta chắc là một đệ tử danh gia.Đinh Bằng cười:- Điểm này đâu cần ngươi nói! Hắn ta bị Tạ Tiểu Ngọc nhốt trong căn mậtthất, ngoài cửa nhiều tầng canh gác. Nếu không phải thân phận hắn trọng yếuchẳng được họ coi trọng như vậy, cho nên ta mới cứu hắn ra đây.Tiểu Hương bước tới, quỳ bên cạnh thanh niên, nâng cánh tay hắn lên, làmvài cử động nhìn qua bàn tay hắn rồi nói:- Người này sử dụng kiếm, mà đã rất thạo nghề, trong đám cao thủ đươngthời khó có cao thủ loại này.- Điểm này ta cũng đã nhận ra nhưng vẫn chưa biết hắn là ai. Lời ngươi nóiđều như không nói.Tiểu Hương đáp:- Chưa hẳn là như thế. Căn cứ theo hai điểm trước mắt, tỳ nữ tuy không biếtngười này nhưng có thể đại khái đoán ra lai lịch của hắn.Đinh Bằng hả một tiếng:- Ngươi có thể đoan ra lai lịch hắn?- Tám chín phần mười không sai. Mấy thế gia kiếm thuật đương thời quánửa đã bị Tạ gia kiếm pháp của Thần Kiếm sơn trang áp đảo, thần khí tiêu tan,chẳng nhà nào còn chút hào tình phi dương, chỉ có đệ tử của Tùng Dương Quáchgia chưa từng giao thủ cùng Tạ gia nên vẫn có thể bảo toàn được hào khí kiếmsĩ.Đinh Bằng chê:- Đây là lời cưỡng biện.Tiểu Hương biện giải:- Kiếm pháp của Tung Dương Quách gia khôi hoàng bằng bạc, khí độ phiphàm, lúc xuất thủ chính khí lẫm liệt mới có thể tạo thành một loại kiếm sĩphong phạm, khảng khái hiên ngang. Thần thái biểu lộ trên mặt chàng trẻ tuổinày không kiếm pháp của danh gia nào có thể bồi dưỡng thành tựu được nhưthế. Công tử thấy nhận xét này của tiểu tỳ ra sao?Đinh Bằng lại chê:- Câu này quá cường biện.Tiểu Hương lại biện giải:- Điểm lý luận thứ tư của tiểu tỳ tuyệt đối hữu lý. Các loại binh khí nổitiếng trong "binh khí phổ" Tạ gia sưu tập vốn chỉ còn thiếu hai món, Tiểu Lý PhiĐao sắp hạng thứ hai và Tung Dương thiết kiếm sắp hạng thứ tư. Hôm nay lúctiểu tỳ tặng Tiểu Lý Phi Đao cho Tạ Tiểu Ngọc, thấy trên nét mặt Tạ Tiểu Ngọcvà Tạ tiên sinh đều lộ vẻ mừng rỡ vô cùng. Điểm này chứng tỏ họ đã có đượcTung Dương thiết kiếm, mà Tung Dương thiết kiếm chỉ có thể có được từ trêntay của Quách gia đệ tử, chàng thanh niên này bị hãm trong Thần Kiếm sơntrang...Đinh Bằng cười chặn lời:- Mỗi lý do ngươi đưa ra đều hợp lý nhưng thiếu ý cứ thực sự. Tại sao ngươikhông cứu tỉnh hắn để hỏi cho rõ?- Công tử và A Cổ đều không cứu tỉnh, tiểu tỳ có tài cán gì?- Tiểu quỷ! Ngươi đừng giở trò trước mặt ta. Nếu ngươi không cứu tỉnhđược hắn trên đời này e rằng không còn ai có thể làm được.- Tại sao công tử coi trọng tiểu tỳ đặc biệt như thế?- Ta biết ngươi là con cháu của Long thiếu Vân nên ta tin ngươi có khả năngđó.- Tại sao?- Vì ta biết, cuốn Lân Hỏa bảo giám của Thiên diện kỳ nhân Vương lân Hoanăm xưa vốn thất lạc tại Long gia các ngươi. Tuy bản chính đã bị di thất lúc tổtiên ngươi mang đi đổi lấy tính mạng Lý Thám Hoa trong tay Thượng Quan KimHồng, nhưng đại bộ phận trong Lân Hoa bảo giám đã được Lâm Thi Âm chéplại và ngầm truyền lại cho con bà là Long Gia Vân. Long gia Vân thông minhtuyệt đỉnh nhất định đã ghi nhớ hết và truyền cho đời sau.Tiểu Hương nói:- May những lời này do công tử nói, nếu người khác biết chuyện này tiểu tỳsợ rằng sẽ mất mạng.Đinh Bằng cười một tiếng an ủi:- Tiểu Hương! Ngươi yên tâm chỉ cần còn có ta, ngươi không cần lo ngại sựan toàn của ngươi. Trước khi người khác muốn sát hại ngươi họ phải đạp quaxác ta đã, mà đó cũng là chuyện chẳng thể xảy ra.Tiểu Hương rất cảm động, không còn do dự. Nàng lấy trong mình ra mộthộp bạc nhỏ, trong hộp có mười mấy cây kim vàng dài ngắn khác nhau. Nàngcầm các cây kim thuận tay cắm vào các huyệt đạo. Hình như không cần nhìnkỹ, xuống tay mau lẹ, nhận huyệt rất chuẩn xác.Sắc mặt A Cổ hiện vẻ kinh hãi, nhưng Đinh Bằng hình như đã biết rõ nênchẳng chút kinh ngạc.Lúc Tiểu Hương cắm cây kim thứ mười bốn, thanh niên đã bắt đầu chuyểnđộng, khẽ rên. Khi cắm tới cây kim thứ mười lăm chàng ta đã mở mắt.Tiểu Hương cười cười nói:- Xin Quách công tử nằm yên! Tiểu nữ vừa quán thông huyệt đạo cho côngtử, cần đợi tiểu nữ rút hết kim ra mới có thể hoạt động, mở miệng nói chuyện,bằng không sẽ lại rất phiền.Thanh niên nọ quả nhiên đã nghe lời nhắm mắt, nằm yên bất động. TiểuHương theo thứ tự rút từng cây kim ra, dùng một miếng lụa lau sạch mới bỏ vàohộp. Mỗi cây kim đều cắm sâu xuống khoảng một tấc, lúc rút ra đầu mũi khôngdính máu chút nào. Lỗ kim cắm sau khi rút ra cũng không chảy máu. Thủ phápcủa Tiểu Hương khiến A Cổ phải kinh ngạc ngẩn người.Đinh Bằng cười tán thưởng:- Kỹ thuật trên Lân Hoa bảo giám quả thực tuyệt diệu. Tiểu Hương! Thủpháp kim châm khai huyệt của ngươi có thể giải được bất cứ thủ pháp bế huyệtnào phải chăng?- Phải! Tiên tổ phụ tiểu tỳ Long Gia Vân lúc luống tuổi đã rất hối tiếc vềtính cách bồng bột của mình lúc tre,û nên người đã hủy bỏ những võ công kịchđộc cùng những phương pháp hại người trong Lân Hoa bảo giám, chỉ giữ lại mộtsố bản lĩnh tế thế cứu nhân và còn thêm rất nhiều sáng kiến của người. Tỷ từkhông lãnh hội được uyên bác như Lân Hoa bảo giám nhưng còn chánh đạo hơnnhiều.Đinh Bằng lộ vẻ kính phục:- Tổ phụ ngươi quả là nhân vật đáng kể.Tiểu Hương chỉ cười nhẹ.Lúc này, thanh niên nọ đã ngồi lên được, lên tiếng:- Đa tạ cô nương cứu mạng.Tiểu Hương tươi cười:- Quách công tử chớ cảm tạ tiểu nữ. Người cứu công tử là công tử của tiểunữ đây.Thanh niên vội đứng dậy vòng tay:- Quách Vân Long xin đa tạ ân đức huynh đài cứu giúp. Sẽ nhớ mãi khôngquên.Đinh Bằng hơi kinh ngạc:- Các hạ quả thật họ Quách?Quách Vân Long đáp:- Dạ phải! Vị cô nương này chẳng phải đã nhận biết tại hạ sao?Tiểu Hương nói:- Tiểu nữ không nhận biết, chỉ bằng vào suy đoán thôi.Quách Vân Long lấy làm lạ:- Bằng vào suy đoán? Trong bách gia tính có biết bao nhiêu họ sao cônương có thể đoán trúng ngay chữ Quách?Tiểu Hương cười một tiếng:- Đương nhiên cũng có chút căn cứ. Hiện tại tiểu nữ đã đoán không saichứng tỏ sự suy đoán của tiểu nữ có chút đạo lý.Đinh Bằng như thấy thanh niên có ý muốn hỏi căn cứ gì nên cười hỏi chặnđầu:- Có phải phủ quý Quách huynh là Tung Dương Quách gia trang không?Quách Vân Long gật đầu đáp:- Đúng vậy! Lần thứ nhất tiểu đệ mới xuất đạo, huynh đài đã có thể biếthương gia tiểu đệ, có phải trước kia đã gặp chăng?Đinh Bằng đáp:- Chưa! Có điều khẩu âm Tung Dương của Quách huynh đã nói lên vùngTung Dương chỉ có một gia đình họ Quách của huynh thôi.Quách Vân Long rất cao hứng:- Lời huynh đài khách sáo quá! Đó chỉ là nhờ dư âm của tiền nhân. Concháu họ Quách chẳng có gì đáng được để ý, nhất là tiểu đệ càng hổ thẹn hơn.Mới xuất môn chưa đầy nửa tháng đã thất bại đau đớn, chưa kịp rút kiếm đã bịđối phương đánh gục.Nói tới mấy lời sau cùng nét mặt Quách Vân Long lộ vẻ rất thống khổ.Đinh Bằng hỏi:- Quách huynh vào Thần Kiếm sơn trang rồi bị khốn ra sao?Quách Vân Long chép miệng than:- Một lời nói không hết. Lần này tiểu đệ ra đời một là xông pha một phenđể tăng chút lịch duyệt giang hồ, hai là tìm hai người khiêu chiến rèn luyện võcông kiếm pháp.Đinh Bằng cười:- Quách huynh đến Thần Kiếm sơn trang có phải để so kiếm với người thứnhất là Tạ Hiểu Phong không?- Phải! Tạ gia thần kiếm nổi danh giang hồ. Tiểu đệ nghe nói lúc ông tacòn trẻ đã mang kiếm tìm khắp các thế gia kiếm thuật trong thiên hạ để cầu họchỏi, cuối cùng ông ta đã đạt được danh hiệu thần kiếm. Nhưng ông ta đã bỏ sótTung Dương Quách gia chúng tôi. Tiểu đệ không rõ ông ta có ý gì, khinh khichúng tôi hay cho rằng kiếm pháp Quách gia không xứng so sánh. Tiểu đệ phảitìm ông ta để hỏi cho rõ.Đinh Bằng cười một tiếng:- Điều này bất tất phải hỏi. Tại hạ có thể trả lời giúp ông ta. hông phải ôngta không muốn mà là không dám.Quách Vân Long ngạc nhiên:- Không dám?- Đúng thế! Không dám! Chẳng những Tạ Hiểu Phong không dám màphàm là người trong võ lâm cũng không ai dám vô cớ đến kiếm chuyện gây sựvới Tung Dương Quách gia.- Huynh đài quá khen! Quách gia tuy có chút tiếng tăm trong võ lâm nhưngđều là do tiền nhân gây dựng. Gần mười năm nay tuy chúng tiểu đệ khôngngừng nghiên cứu rèn luyện kiếm pháp nhưng rất ít ra ngoài cũng chưa động thủqua chiêu với ai. Tiểu đệ thực không rõ hàn gia sao lại có oai phong và danhkhí lớn như thế.- Dù Quách huynh không tin nhưng đây đích xác là sự thật, chẳng qua khôngai dám nói cho các vị hay điều này. Quách huynh hỏi tới huynh đệ nếu hỏingười khác rất có thể sẽ chẳng ai nói ra cái nguyên nhân này.- Có phải thanh danh Quách gia chúng tôi tệ lắm không?- Quý phủ hiệp nghĩa kế truyền trăm năm nay luôn luôn là thế gia được võlâm rất tôn kính.- Tiểu đệ nghĩ gia giáo hàn gia rất nghiêm, chưa có môn nhân đệ tử nàodám ra ngoài gây chuyện phách lối để đến nỗi khiến có người phải sợ hãi chúngtôi.Đinh Bằng cười cười nói:- Nếu quý phủ có người khinh khi người, cậy mạnh hiếp yếu tuy không ai sợnhưng sẽ có người đến hưng sư vấn tội. Vì quý phủ vốn có chính nghĩa mới đượcvõ lâm tôn kính, không ai dám đến sinh sự để bị thiên hạ khinh bỉ bỏ rơi.Lý do này tuy không hay lắm nhưng Đinh Bằng không dám nói ra lý do kháchay hơn. Chàng không phải người thích bịa chuyện dối tra,ù nhưng nếu chàng cứnói ra sự thực nhiều năm nay Quách gia đều có đệ tử hậu nhân của Tiểu Lý PhiĐao và A Phi kiếm khách ngầm chiếu cố, thì e rằng Quách Vân Long sẽ rất khóchịu.Đinh Bằng vốn có ý thích thanh niên này, không muốn làm tổn hại tônnghiêm của một gã trẻ tuổi mới ra đời chưa được bao lâu.Quách Vân Long rất ngây thơ thật thà nên đã tin lời Đinh Bằng và chỉ khẽthan một hơi nói:- Chẳng qua tiểu đệ chỉ muốn gặp Tạ Hiểu Phong để hỏi mà thôi. chứ khôngmuốn thực sự quyết đấu với ông ta. Tiểu đệ nghĩ ông ta đã thành danh lâu năm,chẳng phải ngẫu nhiên, kiếm pháp tiểu đệ chưa chắc thắng được ông ta, tiểu đệcó bại dưới kiếm ông ta cũng chẳng quan hệ gì, vạn nhất thắng được ông ta háchẳng gây tổn thương thịnh danh của ông ta sao?Đinh Bằng tỏ vẻ rất vui mừng khi gặp được gã trẻ tuổi này. Hắn trẻ chínhtrực, không kiêu ngạo, tâm địa rất tốt, luôn nghĩ đến người khác thực là một hảohán. Vì vậy chàng muốn hỏi hắn tại sao thất hãm trong Thần Kiếm sơn trangnhưng lại không tiện hỏi. Trong khi đó Quách Vân Long lại cúi đầu hình nhưđang nhớ tới một chuyện đau lòng.Một lúc lâu, rốt cuộc hắn không nín được nói:- Tiểu đệ đến Thần Kiếm sơn trang được Tạ Tiểu Ngọc chiêu đãi rất kháchkhí, nàng lại rất đẹp có phong cách đường hoàng khí phái đại gia. Chúng tôi nóichuyện một lúc, cả hai đều rất vui vẻ.Tới đây ánh mắt Quách Vân Long đột nhiên lộ vẻ thất thần, giọng nói dầndần trở thành phẫn nộ:- Tiểu đệ đã tôn kính với nàng không ngờ nàng lại là một cô gái như thế.Đinh Bằng hỏi:- Nàng đối với Quách huynh thế nào?- Tiểu đệ thực không hiểu thấu tại sao nàng làm như thế? Nàng đả bỏ thuốctrong đồ ăn thức uống.Đinh Bằng hả một tiếng:- Bỏ thuốc?- Nàng bỏ xuân dược trong đồ ăn thức uống, mà còn...Dù sao Quách Vân Long cũng là một thanh niên trung hậu nên đã đỏ mặtkhông dám nói hết mấy câu sau cùng.Đinh Bằng bất giác kinh dị, chàng biết rõ cái trò phong nguyệt đó của TạTiểu Ngọc rất khó có người trẻ tuổi nào đương cự được. Mà xem như QuáchVân Long không bị Tạ Tiểu Ngọc du hoặc quả thực là một chuyện hiếm có nênchàng hỏi:- Tạ Tiểu Ngọc đã chủ động biểu thị hảo cảm với Quách huynh?Quách Vân Long gật đầu, rất vừa ý lối giả thuyết của Đinh Bằng nên thở dàimột hơi đáp:- Phải! Nàng đã biểu thị một cách rất nhiệt tình tha thiết.Đinh Bằng cười:- Đó là nàng thích Quách huynh!- Không! Không phải nàng thích tiểu đệ mà nàng chỉ thích cây thiết kiếmgia truyền của tiểu đệ. Tiểu đệ nhận ra được nàng muốn lợi dụng cơ hội mêhoặc tiểu đệ, kêu tiểu đệ tặng thiết kiếm gia truyền cho nàng.- Quách huynh có đem theo thiết kiếm gia truyền ra ngoài?- Phải! Đây là tiêu biểu vinh quang của Quách gia. Mỗi lúc con cháuQuách gia hành hiệp giang hồ nhất định đem theo thanh kiếm này, dùng để nhắcnhở chúng tôi không được làm chuyện có lỗi với tiền nhân. Cũng chính nhờ cóthanh kiếm bên mình tiểu đệ mới có thể giữ được tỉnh táo dưới sự hành hạ củadược lực, không bị mắc bẫy của nàng.Đinh Bằng thầm phục định lực của Quách Vân Long cười cười hỏi:- Hai người đã đánh nhau.- Không! Dưới tình hình đó tiểu đệ thực không có cách nào ra tay vì nàng đãtay không mà còn chẳng mặc quần áo gì cả.Đinh Bằng cố nhịn cười hỏi:- Vậy quả thực không tiện ra tay. Nếu giết nàng dù có nhảy xuống sôngHoàng Hà cũng không rửa sạch được chuyện nhơ nhuốc.- Chuyện đó tiểu đệ không sợ. Tiểu đệ làm chuyện chỉ cần lòng không thẹn,chẳng cần người khác khen chê, nhưng trong lòng tiểu đệ cảm thấy không thểđộng thủ...- Vậy Quách huynh đã xử trí thế nào?- Tiểu đệ chỉ biết cáo từ. Nàng cũng không đưa tiễn. Tiểu đệ biết chẳngphải chuyện ra đi dễ dàng như thế. Quả nhiên chưa ra khỏi sơn trang đã trúngám toán. Vừa tới ngoài vườn một tấm lưới từ trên không chụp xuống cuốn chặtthân mình.- Thiết kiếm gia truyền của Quách huynh cũng bị thất lạc trong Thần Kiếmsơn trang?Quách Vân Long lắc đầu:- Chưa! Lúc tiểu đệ ra tới khu vườn đã nghĩ hôm nay khó lòng giữ đượcthanh kiếm nên tiểu đệ đã tìm một nơi cất dấu.