Người ta đã đưa nàng ra ngoài theo cửa bên. Nàng đã biết những khuôn mặt ân cần tiếp đón nàng: Roddy, nhà thám tử với hàng ria rậm. Nhưng nàng đã hướng về phía Peter Lord. - Tôi muốn đi xa. Lúc này nàng ngồi với chàng trong chiếc xa Daimler êm ra, lái nhanh ra khỏi London. Chàng đã không nói gì với nàng. Nàng đã ngồi trong im lặng hạnh phúc. Mỗi giây phút đem nàng đi càng lúc càng xa. Một cuộc đời mới… Đó là cái mà nàng mong muốn… Một cuộc đời mới. Bỗng nàng nói: - Tôi… tôi muốn đi đến một chỗ nào yên tĩnh. Ở đó sẽ không có những khuôn mặt nào nữa. Lord bình thản nói: - Đã thu xếp cả rồi. Cô sẽ đến một viện điều dưỡng. Nơi vắng vẻ. Vườn đẹp. Không có ai sẽ làm phiền cô - hay đến gần cô cả. Nàng thở dài nói: - Đúng thế - đó chính là điều tôi muốn. Nàng nghĩ, chính vì là bác sĩ nên chàng hiểu rõ. Chàng biết - và không làm phiền nàng. Thực là an bình hạnh phúc được ngồi đây với chàng, rời xa khỏi tất cả những chuyện đó, ra khỏi London - đến một chốn an toàn. Nàng muốn quên - quên hết mọi sự. Chẳng còn gì về chuyện đó là thực nữa. Tất cả đều đã qua rồi, đã tan biến, đã chấm dứt với cuộc đời cũ và những xúc cảm xưa. Còn nàng bây giờ là một con người mới, lạ, không có khả năng tự giữ gìn mình, rất thô sơ, non nớt, bắt đầu làm lại tất cả. Rất lạ lùng và rất sợ sệt. Nhưng thực là khuây khỏa được ngồi cùng Lord. Lúc này họ ra khỏi London, qua vùng ngoại ô. Sau cùng nàng nói: - Tất cả đều nhờ ông, đều nhờ ông cả. Lord nói: - Đó là nhờ Hercule Poirot. Ông ta đúng là một pháp sư có phép thần thông. Nhưng Elinor lắc đầu. Nàng khăng khăng nói: - Đó là nhờ ông. Ông đã nắm được ông ta và khiến ông ta làm việc đó. Lord cười toe toét: - Tôi đã khiến ông ta làm việc đó, đúng rồi. Elinor nói: - Ông đã biết rằng tôi không làm chuyện đó, hay ông không chắc. Lord hồn nhiên nói: - Tôi không bao giờ hoàn toàn chắc cả. Elinor nói: - Chính vì thế tôi gần như đã nói là “Có phạm tội” ngay từ lúc đầu tiên - bởi vì tôi đã nghĩ đến việc đó… Tôi đã nghĩ đến việc đó vào cái hôm tôi cười rộ ở bên ngoài căn nhà tranh. Lord nói: - Phải, tôi đã biết. Nàng ngạc nhiên nói: - Bây giờ thì hình như kỳ cục quá - cứ y như là một thứ của riêng mình. Hôm đó tôi mua bột cá nhồi rồi cắt bánh xăng-uých, tôi làm ra bộ, tôi nghĩ rằng “Ta đã trộn thuốc độc với thứ này, khi nó ăn vào nó sẽ chết. Rồi Roddy sẽ trở lại với ta”. Lord nói: - Giả đò làm cái việc như thế, nó giúp ích cho một số người. Thực ra đó không phải là một điều xấu xa. Loại nó ra khỏi mình trong một ảo tưởng. Giống như là làm toát một cái gì ra khỏi cơ thể của mình. Elinor nói: - Phải, đúng thế. Bởi vì nó đã đi mất - bỗng nhiên! Tôi muốn nói đến cái bóng tối đó. Lúc người đàn bà kia nói đến cây hoa hồng ở ngoài nhà săn - thì tất cả đều quay ngoặt trở lại bình thường. Rồi nàng rùng mình nói: - Sau đó khi chúng tôi vào trong phòng vật dụng thì cô ta đã chết - đang chết, ít nhất là như thế - thế rồi tôi đã cảm thấy rằng: Có gì khác nhau giữa nghĩ và làm việc sát nhân không? Lord nói: - Khác hẳn nhau chứ? - Phải, nhưng có khác nhau không? - Cố nhiên là có chứ. Nghĩ đến sát nhân thực ra không gây ra điều gì tai hại cả. Người ta có những ý nghĩ ngớ ngẩn về chuyện đó; họ nghĩ thế cũng giống như là dự định sát nhân. Không phải thế đâu. Nếu ta nghĩ khá lâu về việc sát nhân, thì ta bỗng thoát ra khỏi bóng tối và cảm thấy tất cả đều là ngớ ngẩn. Elinor nói to: - Ồ, ông là người khéo an ủi. Lord nói không mạch lạc: - Không phải đâu. Đó chỉ là lẽ thường thôi. Lệ bỗng rưng rưng trên mắt, Elinor nói: - Trong tòa, thỉnh thoảng, tôi nhìn ông. Điều đó cho tôi sự dũng cảm. Ông trông có vẻ rất - rất bình thường. Rồi nàng bật cười: - Thật hỗn xược quá. Lord nói: - Tôi hiểu. Khi mgười ta đang ở trong cơn ác mộng, thì cái gì bình thường lại là niềm hy vọng duy nhất. Dù sao chăng nữa, những cái bình thường là những cái hơn nữa. Tôi đã luôn luôn nghĩ thế. Lần đầu tiên từ khi ngồi vào xe, nàng ngoảnh đầu lại nhìn chàng. Vẻ mặt chàng không làm cho nàng tổn thương như khuôn mặt Roddy luôn luôn làm tổn thương nàng; nó không làm cho nàng đau nhói, vừa khổ vừa vui, mà khiến nàng cảm thấy ấm áp, khuây khỏa. Nàng nghĩ “Mặt chàng hiền hòa biết bao, hiền hòa, ngộ nghĩnh, và, đúng rồi, chưa chan niềm an ủi”. Họ tiếp tục lái xe đi. Sau cùng họ đến một cái cổng và một con đường vòng vèo lượn lên đến tận một tòa nhà trắng yên tĩnh trên sườn một ngọn đồi. Chàng nói. - Cô sẽ được hoàn toàn yên thân tại đây. Không có ai sẽ làm phiền cô cả. Bất chợt nàng đặt tay lên cánh tay chàng và nói: - Ông - ông sẽ đến thăm tôi chứ? - Cố nhiên rồi. - Đến thăm luôn chứ? Lord nói: - Luôn luôn như ý cô muốn. Nàng nói: - Xin ông đến - rất luôn luôn.