Bệnh Cái phản bác đến mặt đỏ tía tai:- Lão phu phải nói thêm bao nhiêu lần nữa Lạc Quyến Đề ngươi mới hài lòng mãn nguyện? Vì nào riêng gì lão phu, khắp võ lâm này nào ai dám đoan quyết Dương Thế Tôn chính là Dương Cần mạo nhận? Trừ phi đây là cách ngươi muốn lão phu tuần tự đưa từng đệ tử bổn bang vào tử địa. Ngươi không còn nhân tính nữa sao, Lạc Quyến Đề?Lạc Quyến Đề cười trong tư thế kẻ chiến thắng và bất ngờ vẫy tay ra thủ hiệu cho nhân vật đứng chỉ cách đấy không xa:- Lão nói dối không những kém mà còn quá vụng về. Nhưng không sao, vì đấy là do lão chọn, Triển lão đệ, xin bắt đầu cho.Nhân vật nọ chính là Triển Hoành. Vì thế vừa nghe Lạc Quyến Đề gọi đích danh, Triển Hoành lập tức chồm người đến đặt một chưởng tay lên đỉnh đầu một đệ tử Cái bang.Bệnh Cái phẫn nộ gầm vang:- Bọn ngươi thật độc ác. Đệ tử bổn bang đều vô can, thà bọn ngươi cứ thẳng tay hạ sát lão phu, hãy để cho bọn họ bình yên.Triển Hoành cười lạt:- Vậy còn chờ gì nữa lão không bộc lộ mọi bí ẩn nhất định lão đã biết? Nên nhớ, Triển mỗ chỉ muốn thật minh bạch mọi điều về xuất thân lai lịch cùng sư thừa của Dương Cần và quyết sẽ không gây tổn hại cho bất kì đệ tử Cái bang nào của lão.Bệnh Cái càng lúc càng giận, giận đến run khắp người:- Lão phu ngỡ Triển Hoành ngươi là hạng nhân tâm hiệp cốt. Vì thế, vừa nghe ngươi xưng danh, lão phu mới vội triệt phá thế trận, vô tình rước vào một kẻ giả nhân giả nghĩa là ngươi, thêm vào đó là kẻ phản bang Lạc Quyến Đề. Hãy giải khai huyệt đạo cho lão phu, hãy biểu lộ hùng tâm đởm luợc bằng cách cùng lão phu quyết một trận sinh tử.Triển Hoành bật cười:- Chính vì lão tinh thông trận đồ nên Triển mỗ mới dám đề quyết lão phải biết Dương Cần có là Dương Thế Tôn hay không? Hay lão chưa rõ vì sao Triển mỗ dám đoan quyết như thế? Lạc bang chủ, vì giữa chúng ta đã có thoả thuận, Lạc bang chủ được lợi nhiều hơn so với tại hạ chỉ mong muốn chiếm một người, thôi thì phiền bang chủ nói một lần cho Bệnh Cái lão nhân gia đây thông tỏ, không cần uổng phí thời gian cho việc diễu võ dương oai đã tỏ ra quá thừa. Ha ha…Lạc Quyến Đề chỉ nhảy phốc một cái đã xuất hiện bên cạnh Bệnh Cái. Họ Lạc nở một nụ cười độc ác:- Dương Thế Tôn đã thảm bại dưới tay Tư Không Vũ chưởng môn Côn Luân. Lẽ ra y phải chết nếu không nhờ y vì tinh thông thế trận nên kịp lập trận để náu thân. Sau đó lẽ ra y không thể thoát nếu như đừng có ả Tôn Nhân Phụng đa sự chợt xen vào cũng dùng trận đồ để cứu Dương Thế Tôn cùng thoát. Nhưng chuyện sinh mạng của Dương Thế Tôn thì không cần đề cập đến nữa. Vì với nội thương như thế chí ít y phải mất mười, hai mươi năm sau mới có cơ khôi phục. Điều đáng nói ở đây là lão cũng tinh thông trận đồ. Vì sao?Bệnh Cái lắc đầu nguầy nguậy:- Sở học muôn nhà đều khác, chẳng ai giống ai. Cớ sao ngươi cứ buộc lão phu phải giải thích nguyên nhân khiến lão phu cũng tinh thông trận đồ như hai nhân vật vừa nêu?Lạc Quyến Đề bất thần ngoặc ngược tả thủ, vỗ bốp một chưởng vào não bộ một đệ tử Cái bang đứng gần đấy.- Triển Hoành có khi còn chùn tay nhưng họ Lạc này thì không. Lão chịu nói chưa?“Bốp.”“Huỵch.”Bệnh Cái rung động, không thể ngờ một bang chủ Cái bang như Lạc Quyến Đề lại nhẫn tâm tự tay hạ sát chính đệ tử Cái bang.- Ngươi… ngươi…Lạc Quyến Đề ngoặc tay một lần nữa:- Lão đừng thử thách lòng nhẫn nại của ta. Nói hay không?“Bộp.”“Huỵch.”Bệnh Cái chấn động hoàn toàn:- Ngữ này… ngữ này… sư phụ ngươi cũng là do họ Lạc nghiệt súc ngươi mưu hại?Lạc Quyến Đề cười sằng sặc:- Rồi sẽ đến lượt lão nếu lão vẫn tỏ ra ương ngạnh cố chấp như thế này. Ha ha…Chợt phát hiện họ Lạc toan hạ thủ một đệ tử Cái bang khác, Bệnh Cái bật quát:- Dừng tay! Ta… hừ, ta nói.Họ Lạc lập tức ngưng cười:- Cũng phải như thế chứ! Mà này để lão đừng giở thủ đoạn vô ích, ta cho lão hay, lần trước lâu rồi, lúc lão bại thủ dưới tay Dương Thế Tôn lần đầu xuất thế, đã có người nhìn thấy lão xuất thủ cạnh khu đầm lầy, cũng là địa điểm từ đó Dương Thế Tôn và ả Tôn Nhân Phụng lần lượt xuất hiện. Và nhân vật đó còn phát hiện lão bị chính Dương Thế Tôn đưa vào tận bên trong khu đầm lầy. Vì đó là điều không thể dấu, vậy ta khuyên lão nên thành tâm cho, kẻo lại trách họ Lạc ta vô tình nên sẽ lần lượt hạ thủ thêm từng đệ tử Cái bang nữa sau mỗi lần nghe lão giở giọng dối trá. Rõ chưa?Bệnh Cái rúng động:- Trang Hóa Tử?Lạc Quyến Đề thoáng nhíu mày, nhưng sau đó bỗng tỏ ra nhân nhượng một phần:- Đó chính là Bách Trượng đại sư, tại sao ta cho lão biết chuyện đó? Vì đó là để chứng tỏ ta đang hoàn toàn thành tâm với lão. Vậy để đáp lại ta cũng mong lão thành tâm tương tự.Bệnh Cái bàng hoàng đến ngây người:- Hết Tư Không Vũ lại đến Bách Trượng? Võ lâm Trung Nguyên đến ngày mạt vận rồi sao? Bảo Dương Thế Tôn có thể thao túng võ lâm nhưng kì thực cũng Dương Thế Tôn lại tỏ ra mới chính là quân tử đại trượng phu, dù có là minh chủ võ lâm vẫn xứng hơn bất luận ai. A… Kiếp hoạ, kiếp hoạ thật rối.Lạc Quyến Đề nhíu mày:- Lão định thử thách lòng nhẫn nại của ta nữa sao? Hay lão thấy đệ tử Cái bang mới chết hai mạng là chưa đủ?Bệnh Cái chợt hít vào một hơi thật dài:- Ta sẽ nói, nhất định sẽ nói. Nhưng vì ngươi đã thành tâm nên sẽ công bằng hơn nếu ngươi chấp nhận để ta hỏi họ Triển kia cũng một lời thành tâm.Họ Lạc xua tay ý phản bác. Nào ngờ chính Triển Hoành lại tự lên tiếng:- Triển mỗ biết ý lão muốn hỏi gì. Được, Triển mỗ cũng không cần giấu. Thứ nhất về bình diện cá nhân, Triển mỗ hoàn toàn không thích thấy một Dương Cần tuấn tú và đầy bản lãnh tồn tại. Vì thế, chỉ cần minh bạch Dương Cần chính là Dương Thế Tôn, với diện mạo đã bị hủy hoại và với nội thương đã do Tư Không Vũ gây ra là Triển mỗ đây hoàn toàn thỏa nguyện.Bệnh Cái vụt hiểu:- Là do ngươi có tư tâm ở mức độ nào đó với Tôn Nhân Phụng? Chỉ vì nữ sắc ngươi cam lòng đi ngược lại đạo lý võ lâm, về hùa với Lạc Quyến Đề, Bách Trượng cùng Tư Không Vũ sẵn sàng thao túng mưu đồ độc bá võ lâm?Triển Hoành cười đắc ý:- Đấy là bình diện thứ hai mà Triển này sắp nói. Vì diệt Dương Thế Tôn chính là điều đã được bao nhiêu võ phái luận bàn mười hai năm trước, Triển này dù muốn cũng không đủ lực đi ngược dòng. Thế cho nên nay Tư Không Vũ đã tỏ lộ bản lãnh loại trừ Dương Thế Tôn, đã hứa với mọi người sẽ để chư vị chưởng môn an toàn hồi sơn, Triển này chỉ cần chiếm hữu được trái tim mỹ nhân Tôn Nhân Phụng là sẵn sàng vui vẻ cùng các phái công cử Tư Không Vũ lên làm minh chủ. Võ lâm sẽ thái hòa, không còn họa kiếp nào một khi đã có một minh chủ võ lâm tài cao quán tuyệt. Ha ha…Bệnh Cái cũng cười:- Tư Không Vũ làm minh chủ? Ha ha… ha… ha…Lạc Quyến Đề tái mặt:- Sao lão lại cười hàm ý chế giễu, khinh thị một bản lãnh quán tuyệt nhân trần là Tư Không Vũ minh chủ?Bệnh Cái cứ khinh khỉnh nhìn họ Lạc:- Ngươi quên Bách Trượng sao? Hay ngươi không biết Bách Trượng chính là bào huynh của Tư Không Vũ, có một thời khoác tục danh là Tư Không Vân? Một Bách Trượng đủ kiên trì ẩn nhẫn gần năm mươi năm ở Thiếu Lâm chỉ để đưa bào đệ là Tư Không Vũ đắc thủ mọi vinh hoa được sao? Bọn ngươi lầm rồi? Ha ha…Lạc Quyến Đề chợt phá lên cười:- Hay! Lão đã biết rõ về Bách Trượng như thế quả thật là điều khắp võ lâm phải thán phục. Mà đâu thể trách lão biết, một khi duy nhất chỉ có lão hiện là bậc cao niên nhất võ lâm. Không sai họ là huynh là đệ. Nhưng mỗi người vì mỗi chí hướng. Dĩ nhiên Bách Trượng vì là huynh nên phải có chí hướng cao hơn Tư Không Vũ. Chỉ tiếc là chí hướng đó như thế nào, hiện nay ta dù có biết cũng không thể nói cho lão. lão minh bạch rồi chứ? Ha… ha…Bệnh Cái giật mình:- Chí hướng cao hơn? Nghĩa là sao?Lạc Quyến Đề liền gắt:- Đủ rồi. Giờ đến lượt lão.Bệnh Cái chợt tủm tỉm cười:- Quả thật chính Dương Thế Tôn có đưa ta vào chỗ ngươi vừa nói.Lạc Quyến Đề chú tâm:- Tại sao y đã không giết mà còn đưa lão vào?Bệnh Cái gật gù:- Dương Thế Tôn thoạt đưa ta vào liền tiết lộ.Lạc Quyến Đề nôn nao:- Tiết lộ thân phận thật của y là Dương Cần?Bệnh Cái lắc đầu:- Đừng vội. Trái lại y chỉ tiết lộ là có nghi họ Lạc ngươi.Lạc Quyến Đề giật mình:- Nghi ngờ ta? Vì sao?Bệnh Cái thở hắt ra:- Nghi ngờ ngươi chính là kẻ lòng lang dạ sói, tâm địa phản trắc, rất có thể cũng là kẻ phản bang diệt sư.Lạc Quyến Đề chột dạ:- Y chỉ mới tái xuất giang hồ, đâu thể biết để nghi ngờ ta?Bệnh Cái gật gù:- Dù thế y cũng nghi. Do vậy bảo là để giúp ta có cơ hội vạch mặt mọi chân tướng của ngươi, quả thật y đã buộc ta lưu lại đó một thời gian bằng cách dùng trận giam ta, đồng thời điểm chỉ cho ta cách lập trận. Ta chỉ tự thoát sau khi đã lĩnh hội tạm gọi là tinh thông.Lạc Quyến Đề bỗng tỏ ra bồn chồn:- Vậy còn sở học của y, có phải cũng được xuất phát từ trước đó?Bệnh Cái vỡ lẽ:- Ngươi hỏi cặn kẽ có phải muốn lão phu đưa ngươi tìm vào để đắc thủ những sở học tương tự y?Lạc Quyến Đề không giấu được vẻ thèm muốn khao khát:- Nghĩa là có?Triển Hoành cũng nóng nảy không kém:- Vậy thì lão đã có dịp biết rõ mọi chân tướng về Dương Thế Tôn? Nói đi, có phải cả hai chỉ là một, Dương Cần cũng chính là Dương Thế Tôn?Bệnh Cái chợt hất hàm nhìn ra ngoài:- Có hay không và phải hay không, tốt hơn hai ngươi nên tự hỏi nhân vật vừa mới đến, đang nhìn hai ngươi kia kìa.Triển Hoành cùng Lạc Quyến Đề lập tức đồng loạt quay đầu nhìn lại phía sau.Không có ai.Cả hai quay lại thì phát hiện Bệnh Cái dù đã bị điểm huyệt cũng đột ngột biến mất.Lạc Quyến Đề biến sắc:- Có biến? Triển lão đệ hãy mau, chúng ta bắt giữ càng nhiều những đệ tử Cái bang càng tốt để đề phòng bất trắc.Triển Hoành liền cùng Lạc Quyến Đề phân khai quyết thực hiện theo đề xuất bất cận nhân tình vừa rồi.Chợt không gian xung quanh cả hai cũng có biến đổi. Lạc Quyến Đề hốt hoảng hô vang:- Bọn Cái bang sao biến đâu cả? Chúng ta bị lão Bệnh Cái giở trò, lập lại trận để vây hãm chúng ta. Triển lão đệ, Triển lão đệ?Cả họ Triển cũng mất biệt khiến Lạc Quyến Đề càng thêm luống cuống:- Triển lão đệ?Đang cuống cuồng kinh hãi, Lạc Quyến Đề vụt mừng rơn khi nghe được thanh âm của họ Triển dù vang đến từ cõi mơ hồ:- Lạc bang chủ?Lạc Quyến Đề lập tức đúng nguyên vị:- Mỗ ở đây! Triển lão đệ nhớ đừng di chuyển loạn. Ở phía Triển lão đệ có gì khác lạ không?Đáp lại, họ Lạc chỉ nghe thấy Triển Hoành đang hô hoán hốt hoảng:- Ai?Lạc Quyến Đề thất vọng:- Có biến thật sao, Triển lão đệ? Nhân vật nào vừa xuất hiện khiến Triển lão đệ kinh hoảng?- Ngươi là Triển Hoành, chưởng môn nhân phái Không Động?Không phải là câu hỏi dành cho bản thân, Lạc Quyến Đề tự biết chắc như thế, vội ngưng thần lắng nghe tiếp.- Tôn giá là ai? Xem vẻ ngoài thì giống Dương Thế Tôn, nhưng vì sao không nhận biết Triển mỗ như thể đang giả vờ bản thân không là Dương Thế Tôn?- Ngươi tỏ vẻ không hoảng sợ cho dù trong lòng đang thầm nghĩ ta là Dương Thế Tôn. Vì sao?- Vì nếu là Dương Thế Tôn, Triển mỗ đoan quyết tôn giá phải tuân thủ đúng đề xuất là không lai vãng giang hồ do đã thảm bại dưới tay Tư Không Vũ chưởng môn phái Côn Luân.- Ngươi nói cũng phải, vậy theo ngươi ta là ai?- Dương Cần? Chỉ có ngươi vì một mình mang hai thân phận nên mới đủ thủ đoạn, dùng thân phận Dương Cần để lần này xuất thế. Ngươi là Dương Cần đúng không?- Khẩu ngữ của ngươi sao bỗng tỏ ra không còn hảo ý cho dù Dương Cần là người từng cứu ngươi? Sao thế?- Tôn giá không phải Dương Cần? Vậy sao biết tường tận chuyện Dương Cần từng cứu mạng Triển mỗ?- Hãy nhìn xem, ta là ai?- Ôi… sao dung diện tôn giá phát lóa sáng? Chỉ vì thế tôn giá che kín mặt. Tôn giá là ai?- Dương Kế Tôn! Ngươi nghe bao giờ chưa?- Dương Kế Tôn? Dương Thế Tôn? Là hai hay chỉ là một?- Hãy nhìn đây. Thân thủ này ắt sẽ giúp ngươi tự minh bạch điều đang nghi vấn.- Ôi… là công phu có phát quang? Chính là công phu đã một lần Dương Thế Tôn thi triển? Nhưng dung diện của Dương Thế Tôn vừa bị phá hủy vừa không tự phát lóa như thế này. Nhị vị tuy là hai nhưng có chung một xuất xứ võ học, đều xuất phát từ tuyệt học của Nhu Phong Lão Thế Tôn trăm năm trước?- Ngươi nhận định khá đấy. Chính vì minh huynh Dương Thế Tôn thảm bại, ta là minh đệ đành xuất thế rửa lại mối nhục bại này. Đừng quên ta cũng như minh huynh chỉ muốn lưu danh thiên cổ, hoàn toàn không có ý thao túng hoặc độc bá võ lâm. Mau nói đi ta sẽ để ngươi an toàn ly khai nếu cho biết ta phải tìm Tư Không Vũ ở đâu?- Tôn giá nói thật ư?- Lẽ ra ngươi phải nên tự hiểu đó là điều hoàn toàn thật. Bằng không ta phí lời phí thời gian giải thích minh bạch với ngươi để làm gì?- Tư Không Vũ đang ở Hoa Sơn phái.- Sao y ở đấy? Trừ phi Trang Hoa tử đã tỏ ra thuận phục Tư Không Vũ như ngươi cũng vừa tỏ ra thuận phục?- Triển mỗ chỉ nghe bảo dường như tiền nhân của Tư Không Vũ thuở xưa là người Vô Vi phái. Cũng là tình cờ khi biết di học Vô Vi đã do Trang Hoa tử phát hiện, Tư Không Vũ đã bái Trang Hoa tử là sư huynh.- Vô Vi phái hai trăm năm trước đã từng bị Kim Khôi Ma Đao hủy diệt. Ngươi sao biết chuyện này?- Tư Không Vũ cũng biết nên bảo muốn dùng tuyệt học Vô Vi, tìm hậu nhân của Kim Khôi Ma Đao để báo phục.- Kim Khôi Ma Đao có hậu nhân?- Đã hai trăm năm trôi qua vị tất chuyện đó là có thật. Bằng không hậu nhân của Kim Khôi Ma Đao sao vẫn chưa thấy xuất hiện?- Ta rõ rồi. Để giữ lời, ngươi có thể đi. Và ta khuyên ngươi một câu, đừng tự đánh mất bản thân, mất lí trí như điều ngươi vừa gây ra cho Cái bang, hãy nhớ đấy!- Tôn giá như muốn nói thay Dương Cần? Vì sao?- Dương Cần là Dương Cần, ta sao phải nói thay? Bất quá ta chỉ suy theo việc mà nói, mà khuyên ngươi. Nghe hay không tùy ngươi. Vì hậu quả thế nào cũng do một mình ngươi tự gánh vác. Không liên quan gì đến ta hoặc Dương Cần. Đi đi.- Thế còn Lạc Quyến Đề?- Nội tình của Cái bang, cứ để Bệnh Cái xử lí tùy ý. Ngươi bất tất quan tâm. Đi đi.- Tôn giá chỉ thừa nhận là Dương Kế Tôn?- Yên tâm. Dương Kế Tôn không phải là Dương Thế Tôn. Bằng chứng là qua dung diện của ta mà ngươi vừa nhìn thấy. Được chưa?- Rõ rồi. Triển mỗ xin cáo biệt.Lạc Quyến Đề hoảng sợ:- Triển lão đệ sao đành bỏ mặc mỗ? Triển lão đệ?Có tiếng Bệnh Cái vang lên thật gần:- Hắn đã đi rồi. Ngươi đừng kêu hắn vô ích.Lạc Quyến Đề giật thót mình quay lại:- Lão toan xử trí ta cách nào? Hãy triệt thoái trận thế ta sẽ cùng lão quyết một phen sinh tử?Bệnh Cái vẫy nhẹ một tay:- Ngươi sẽ được toại ý. Vì ngày này năm sau cũng chính là giỗ đầu của ngươi.Cảnh quang chợt thay đổi cho Lạc Quyến Đề nhìn thấy xung quanh có không dưới trăm đệ tử Cái bang, dẫn đầu là Bệnh Cái không thấy Triển Hoành cũng không thấy nhân vật đã tự xưng là Dương Kế Tôn.Lạc Quyến Đề phần nào nhẹ nhõm:- Lão thật tâm muốn cùng ta công bằng quyết đấu?Bệnh Cái khe khẽ lắc đầu:- Ta đâu hứa với ngươi điều đó? Chỉ hứa triệt thoát trận đồ theo ý ngươi thôi. Còn cách xử trí ngươi, không lẽ ngươi là bang chủ lại không biết theo bang quy bổn bang sẽ xử trí ngươi như thế nào?Lạc Quyến Đề tái mặt, lại nhìn xung quanh lần nữa.- Kiên Bích Đả Cẩu Trận? Dùng trăm người đối phó một mình ta như đối phó đại địch ư?Bệnh Cái lại vẫy tay một lần nữa:- Phản bang, diệt sư, tàn sát chúng đệ. Chiếu theo bang quy, tội nhân dù là ai cũng bị Kiên Bích Đả Cẩu Trận phân thây huỷ diệt. Phát động!Trăm đệ tử Cái bang chầm chậm chuyển động. Họ tuy im lìm nhưng nhìn mắt cứ luôn bật toé hung quang cũng đủ biết họ, trăm người như một đều hận thấu xương Lạc Quyến Đề.Lạc Quyến Đề bật nhanh, lao vào Bệnh Cái:- Ta là bang chủ, dẫu phải chết cũng nên có một nhân vật như lão bồi táng! Đỡ!Bệnh Cái đã kịp lùi thật nhanh ra ngoài vòng vây trăm đệ tử Cái bang:- Lão phu sao thể bẩn tay động chiêu giao thủ với hạng ti tiện xấu xa là ngươi? Trái lại, hãy tự nhận lãnh hậu quả do ngươi tự chuốc lấy.Lạc Quyến Đề cũng thần tốc lao bám theo Bệnh Cái.“Vút…”Chợt trận Kiên Bích Đả Cẩu phát động, đầu tiên tạo ngay một bức tường chắn vô hình, khiến Lạc Quyến Đề đang lao đi, như bị chạm vào bức tường đó, đành cam chịu dội ngược trở lại vào trong.Lạc Quyến Đề kêu thất thanh:- Trận này không thể lợi hại, phát động nhanh động như vậy? Ai? Ai đã giúp lũ Cái bang, cố tình hất ngược ta trở lại vào trận? Ai?Dương Cần xuất hiện:- Ta! Và họ Lạc ngươi cũng nên hiểu đó chính là đáp lại một lần ngươi đã dùng chuyện Kim gia, lung lạc thất phái toan hãm hại ta. Một kích đáp tạ đó, lẽ nào ngươi bất phục?Nhìn Dương Cần xuất hiện với gương mặt vẫn như thuở nào, Lạc Quyến Đề bàng hoàng:- Ngươi là ngươi, không phải Dương Thế Tôn và cũng không hề mạo nhận Dương Thế Tôn?Trận đã phát động và Bệnh Cái cho họ Lạc biết một điều sau cùng:- Dương Thế Tôn đã là nhân vật của quá khứ, Dương Kế Tôn chỉ muốn tìm Tư Không Vũ thay Dương Thế Tôn phục hận. Riêng Dương Cần mới là vì võ lâm tận diệt lũ ác ma bọn ngươi.Kiên Bích Đả Cẩu Trận đang từ từ nghiền nát kẻ phản bang diệt sư Lạc Quyến Đề.Bệnh Cái chợt thủ lễ với Dương Cần:- Đa tạ Dương thiếu hiệp đã tiếp trợ bổn bang mới có cơ hội quang môn phục phái.Dương Cần hốt hoảng lùi tránh:- Lão tiền bối xin đừng làm thế, tiểu bối giảm thọ mất. Đã không bị lão tiền bối trách mắng là may lắm rồi, tiểu bối thật không dám nhận được đối xử quá trọng thị.Bệnh Cái cười gượng:- Nhân biểu của Dương thiếu hiệp quả phi phàm. Hãy lượng thứ nếu bản thân lão phu, nếu Cái bang và võ lâm từng có nhận định sai và nhất là đã gây quá nhiều tổn hại đến lệnh tiên tôn. Một lễ đó lẽ ra Dương thiếu hiệp nên nhận thay vì khước từ.Dương Cần bật cười:- Tiểu bối sẽ nhận và bắt buộc phải nhận nếu lễ đó là do thù nhân đích thân hành lễ. Và cũng vì mục đích đó, lão tiền bối hãy bảo trọng, tiểu bối đã đến lúc cáo từ, vĩnh biệt Lạc Quyến Đề. Ha ha ha…Dương Cần biến mất như chưa hề hiện diện.