Triệu Tài quả không dối trá, Mai Dao Lân theo đường chỉ vẽ của y thậntrọng tiến bước, đến đâu cũng có một lối đi nhỏ như ruột dê, không hề có sựcản trở. Đoạn đường từ bờ núi đến Ngân Long Bảo không xa lắm, song vì MaiDao Lân thận trọng từng bước nên khi ra khỏi thế trận phải tốn mất thời gianmột bữa cơm.Vừa bước ra khỏi trận thế, Mai Dao Lân bỗng cảm thấy trước mắt bừngsáng, chỉ thấy Ngân Long Bảo ba mặt đều có vách núi thẳng đứng che chắn,diện tích rộng chừng năm mươi mẫu, bao quanh là những cây tùng bách sumxuê, rất ngay hàng thẳng lối, tường đỏ ngói xanh, lầu đài hoa viên nối tiếpnhau trải dài dưới tán cây, quang cảnh thật thanh tao tráng lệ.Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh một hồi thầm nhủ:- Quang cảnh nơi đây tuy chẳng kém tiên cung thần phủ, song lại donhững kẻ táng tâm bệnh cuồng cư trú.Đoạn lại đưa mắt quan sát xung quanh nhưng không sao tìm được lối ratrong rừng rậm.Ngay khi ấy, bên trái chàng cách chừng mười trượng bỗng có một ngườitừ trong rừng phóng ra, như không ngờ nơi đây có kẻ khác, vừa nhác thấy MaiDao Lân, người ấy liền sửng sốt đứng thừ ra tại chỗ một hồi thật lâu, vừa địnhquay người trở vào rừng, bỗng nghe Mai Dao Lân lạnh lùng nói:- Bằng hữu, đứng lại đã nào!Dứt lời đã quay phắt lại, đôi mắt như điện nhìn chốt vào mặt đối phương,chỉ thấy người này tuổi chừng năm mươi, mặt chằng chịt vết sẹo, gớm ghiếchệt như ma quỉ. Nhìn vóc dáng người này, Mai Dao Lân cảm thấy như đã từnggặp đâu đó, song lại cũng chưa từng gặp qua bao giờ.Người này khi vừa trông thấy Mai Dao Lân, lòng cũng rất là kinh hãi,may nhờ vết sẹo đầy mặt nên khó thể nhận thấy.Y vội lảng tránh ánh mắt Mai Dao Lân, khom mình cung kính nói:- Tiểu nhân đã quấy rầy công tử rồi!Mai Dao Lân sửng sốt thầm nhủ:- Hay lắm, lão đã xem Mai mỗ là người trong bảo, hẳn là mới vào đâythôi.Đoạn nghiêm mặt lạnh lùng nói:- Lão vào trong rừng làm gì thế?- Tiểu nhân phụng mệnh lão gia, bố trí hoả dược bên ngoài trận.Mai Dao Lân rúng động cõi lòng buột miệng nói:- Bố trí hoả dược ư?- Vâng, để chuẩn bị khi thời cơ đến sẽ cho nổ tung trận thế.- Cho nổ tung ư?Mai Dao Lân chợt hiểu, thầm nhủ:- Vậy là chuẩn bị nhắm vào mình rồi. Hừ, nhưng các ngươi đã hành độngquá muộn rồi.Đoạn giả vờ hiểu ra gật đầu nói:- À, ta biết rồi! Nhóm bố trí gồm có bao nhiêu người?Lão nhân mặt sẹo lén đảo quanh mắt:- Mười bốn!- Những người kia đâu?Lão nhân mặt sẹo có tật nên giật mình, buột miệng đáp:- Ở quanh trong rừng.Đoạn lại thấy không đúng, vội bổ xung:- Ở trong ấy nghĩ ngơi.Mai Dao Lân lúc đầu vốn không hoài nghi gì, giờ thấy thần sắc đốiphương có vẻ khác lạ liền động tâm, cười lạnh lùng nói:- Vết sẹo trên mặt tôn giá dường như mới bị gần đây phải không?Lão nhân mặt sẹo bỗng mắt rực vẻ ghê rợn, dường như cố gắng kềm chếnên chớp mắt đã tan biến, vờ bình tĩnh cười nói:- Vì lý tưởng, con người cần phải kiên cường hơn, những vết sẹo nàychính là sức mạnh để cho lão hán kiên định tâm chí.Mai Dao Lân quét nhanh mắt nhìn quanh, cười khảy nói:- Nếu trước đây chúng ta đã từng gặp nhau tại đâu đó thì phen này chúngta đến đây hẳn là cùng chung mục đích, điều khác là có lẽ lưới rập của tôn giáto lớn hơn.Đoạn quay người thản nhiên đi về phía một gian đại sảnh cao to. Lãonhân đưa mắt trông theo, mắt rực căm thù lẩm bẩm:- Đúng vậy, tiểu tạp chủng, ngươi cuối cùng cũng đã sa vào lưới rập củalão phu.Đoạn quay phắt người, vội vã phóng vào rừng mất dạng.Có lẽ Ngân Long Bảo tin tưởng vào địa thế hiểm trở nên xung quanh bảokhông một người tuần tra canh gác. Mai Dao Lân ung dung đi vào trong sân,quét mắt nhìn quanh, đoạn phi thân lên một ngọn cây to cành lá rậm rạp.Mai Dao Lân vừa ẩn thân xong, liền thì từ trong cánh rừng bên phải vanglên tiếng tam bảo chủ Thương Lãng Khách Sách Thanh:- Đạo trưởng nghĩ là Mai Dao Lân còn sống thật ư?Một giọng hùng mạnh và thấp trầm cười to:- Ha ha... bần đạo liệu sự trước nay đều rất tự tin, bây giờ trước Lục TửKiên, bần đạo dám cam đoan là thanh Bạch Long Kiếm này chỉ có bao kiếmmà thôi. Lục Tử Kiên, bần đạo nói có đúng không?Tiếng Lục Tử Kiên lạnh lùng nói:- Thật hay giả lát nữa đạo trưởng sẽ rõ.Dứt lời tiếng bước chân rậm rịch đã đến cổng sân.Mai Dao Lân chợt động tâm thầm nhủ:- Thiên Môn Đạo Nhân quả nhiên là người mưu trí, có lẽ độc kế bố tríhoả dược cũng là do lão nghĩ ra, cũng may là mình đến sớm, không thì hậuquả sẽ thật khôn lường.Nghĩ đoạn chỉ thấy bọn người Ngân Long Bảo không vào đại sảnh, tất cảchia nhau tề chỉnh đứng bao quanh sân vườn, thần sắc người nào cũng hết sứctrang nghiêm. Bỗng nghe ngoài sân vọng vào tiếng của nhị bảo chủ Phi VânKhách Sách Phong cao giọng nói:- Hãy đưa những người thọ thương sang phòng bên điều dưỡng.Mai Dao Lân nghe vậy thầm nhủ:- Thì ra còn có người thọ thương chưa vào đến nữa, vậy chứng tỏ NgânLong Bảo phen này quả đã tung ra hết toàn bộ lực lượng.Chỉ thấy Ngạc Nhị Lang Sách Siêu và cùng Thánh Phú Bách Vạn từ ngoàiđi vào trước tiên, theo sau là Toàn Phong Khách Lục Tử Kiên, tiếp nữa là tambảo chủ Thương Lãng Khách và nhị bảo chủ Phi Vân Khách, sau cùng là hailão nhân tóc bạc một tăng một tục.Anh mắt Mai Dao Lân dừng lại nơi lão nhân tục gia trước tiên, chỉ thấyngười này vóc dáng cao to, toàn thân áo gấm màu bạc, mặt đỏ au như trẻ con,mày dài hơn tấc, mắt hổ miệng vuông, dưới cằm râu bạc dài phủ ngực, thầnthái hiên ngang rất có phong cách một bậc tôn sư, không hề có vẻ giả trá,đương nhiên lão nhân này chính là đại bảo chủ Tiêu Vân Ngân Long SáchThiên Thái.Bên cạnh là một đạo sĩ gầy quắt queo, mặt vàng ệch, mắt to mày ngắn,má hóp môi nhọn, tuy dung mạo xấu xí song cử chỉ rất vững vàng, thần sắc hếtsức kiên định, hiển nhiên đó chính là Thiên Môn Đạo Nhân.Mọi người vào trong sân, Ngạc Nhị Lang và Cùng Thánh dừng bước quaylại cản đường Toàn Phong Khách Lục Tử Kiên, theo sau là Thương LãngKhách và Phi Vân Khách chia nhau đứng hai bên Lục Tử Kiên, Tiêu Vân NgânLong và Thiên Môn Đạo Nhân đi sau cũng vừa vặn án ngữ đường rú lui, thế làđã bao vây Lục Tử Kiên vào giữa.Lục Tử Kiên thấy vậy tuy lòng kinh hãi nhưng không dám để lộ ra mặt,quét mắt nhìn quanh mọi người, thản nhiên cười nói:- Bảo chủ xem vật chứng ngay bây giờ phải không?Tiêu Vân Ngân Long cười ôn tồn:- Lẽ ra thì lúc nào xem cũng được, nhưng mọi người không chờ đợi đượcnữa. Thế này vậy, hiền điệt hãy cho mọi người xem trước rồi hãy vào trongnghỉ ngơi.Lời lẽ hết sức hoà nhã, không mảy may để lộ nỗi hoài nghi trong lòng.Lục Tử Kiên cố trấn tĩnh, trầm giọng nói:- Mục đích và điều kiện của vãn bối, bảo chủ còn nhớ chứ?Tiêu Vân Ngân Long ngẩn người, Thương Lãng Khách bỗng lạnh lùngxen lời:- Ngươi hoài nghi bổn bảo sẽ giữ Lục Cơ ở lại ư?Lục Tử Kiên rắn giọng:- Vật mà quý bảo yêu cầu giờ đây tại hạ đã mang đến, tuy lúc này các vịchưa trông thấy vật thật, khó thể tin được, nhưng hiện vật ấy đang ở trong taytại hạ, tại hạ yêu cầu được gặp gia phụ rồi mới trao đổi, như vậy không quáđáng chứ?Thương Lãng Khách cười khảy:- Nếu bổn bảo cự tuyệt, ngươi làm được gì nào?Lục Tử Kiên sửng sốt:- Lục Tử Kiên này thế cô sức yếu, quý bảo muốn giữ Lục mỗ lại đâu có gìlà khó.- Vậy ngươi hãy giao vật chứng ra đây ngay.Lục Tử Kiên vờ tức giận, gằn giọng quát:- Quý bảo định nuốt lời bội tín ư?Dứt lời tay đã đặt lên ngọn nhuyễn tiên nơi lưng.Tiêu Vân Ngân Long đảo tròn mắt, mỉm cười nói:- Hiền điệt chớ nên nóng giận, tuổi trẻ thường có nhiều thiếu sót, chẳnghạn hôm trước chúng ta đã thoả thuận với nhau lấy vật đổi người, nhưng đâucó giao hẹn là gặp người trước mới giao vật. Do đó sự yêu cầu của tam đệ lãophu chẳng thể nói là không hợp lý. Tuy nhiên, lão phu có thể niệm tình hiềnđiệt tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, chấp thuận lời yêu cầu của hiền điệt. Này, haingười hãy đi mời Lục đại hiệp đến đây.Vừa dứt lời, lập tức có hai đại hán vâng lệnh bỏ đi ngay.Tiêu Vân Ngân Long đưa mắt nhìn Lục Tử Kiên vẻ mặt đã hoà dịu hơn,trầm giọng nói:- Lão phu đã chấp nhận lời yêu cầu của hiền điệt, vậy trước khi lệnh tôntới đây, hiền điệt hãy trả lời vài câu hỏi của lão phu, hiền điệt nghĩ sao?Lục Tử Kiên nóng lòng lo cho an nguy của phụ thân, chẳng chút do dựgật đầu:- Bảo chủ cứ hỏi.Tiêu Vân Ngân Long mỉm cười:- Những điều lão phu cần hỏi, vị đạo trưởng này biết cả, hiền điệt cứ trảlời ông ấy được rồi.Mai Dao Lân nghe thầm cười khảy nhủ:- Lão này tướng mạo hiền từ mà lòng lại gian hiểm thế này, hạng đại gianđại ác quả là khác với người thường.Thiên Môn Đạo Nhân chậm chạp tiến tới hai bước, trầm giọng nói:- Bần đạo chỉ hỏi ba điều thôi, mong Lục thiếu hiệp hãy trả lời ngắn gọn.Điều thứ nhất, xin thiếu hiệp hãy kể lại quá trình đã hạ sát Mai Dao Lân.Lục Tử Kiên bàng hoàng, nhất thời không sao nghĩ ra được câu trả lờithích đáng, buột miệng nói:- Đạo trưởng hoài nghi Lục mỗ không phải địch thủ của Mai Dao Lân ư?Phi Vân Khách lạnh lùng tiếp lời:- Ngươi tự xét mình so với Cuồng Hiệp và Tuyệt Cái thế nào?Lục Tử Kiên ít khi đi lại trên giang hồ nên đâu biết sự kiện Vạn TùngMôn, bèn theo thật nói:- Tại hạ tự biết khó đối kháng nổi hai người ấy.Phi Vân Khách cười khảy:- Có lẽ ngươi chưa được nghe nói về việc Mai Dao Lân trong khi thọthương mà còn đánh bại Cuồng Hiệp và Tuyệt Cái chứ gì?Lục Tử Kiên rúng động cõi lòng, thầm nhủ:- Cũng may là Mai Dao Lân đã dự đoán trước, không thì chỉ câu hỏi nàythôi mình cũng không ứng phó nổi.Đoạn liền bình tĩnh nói:- Tiền bối có biết việc Mai Dao Lân bị trúng độc của Thần Độc không?Thiên Môn Đạo Nhân không đáp, mỉm cười nói:- Điều thứ nhì bần đạo muốn hỏi là lúc thiếu hiệp hạ sát Mai Dao Lân,bên cạnh hắn có ai hộ vệ không?Phen này thì Lục Tử Kiên khó thể trả lời, tuy y không phải là người nguxuẩn, nhưng trí tuệ không nhạy bén bằng Mai Dao Lân, ngẫm nghĩ hồi lâumới đáp:- Chỉ một mình hắn thôi!Thương Lãng Khách cười khảy:- Mọi người trong giới võ lâm đều biết Mai Dao Lân có một bộc tùng HànThiên Hồng và một giai nhân Phụng Ức Bình luôn kề cận, sao khi ấy lại chỉ cómột mình hắn chứ?Lục Tử Kiên chợt nảy ý, buột miệng nói:- Có lẽ hai người ấy đã thọ thương trong tay Thần Độc.Thương Lãng Khách cười khảy, vừa định nói tiếp, Thiên Môn Đạo Nhânđã cười sắc lạnh tiếp lời:- Bần đạo xin cho thiếu hiệp biết một tin chính xác, Thần Độc quả đúnglà đã từng độc thương Mai Dao Lân, song đó là do Mai Dao Lân giả tạo. Saucùng Thần Độc đã chết dưới tay Hàn Thiên Hồng và theo chân Thần Độc cóNam Hải Thần Quân cùng năm đệ tử... Có lẽ lời đồn đại trên giang hồ sai lạc,nên điều thứ ba bần đạo muốn hỏi là... thiếu hiệp hãy đưa ra bằng cớ để chứngthực việc này.Lục Tử Kiên lặng người:- Bảo chủ đã nói rồi kia mà.Tiêu Vân Ngân Long cười giỡn:- Lúc đầu thì lão phu tuyệt đối tin hiền điệt, nhưng hiền điệt đã khôngtrả lời được trọn vẹn ba câu hỏi của vị đạo trưởng này, nên giờ đây lão phu khóthể tin được nữa, tốt hơn hiền điệt hãy... ha ha...Lục Tử Kiên thấy tình thế không còn vãn hồi được nữa, ếsoạtế một tiếng,đã rút nhuyễn tiên sau lưng ra cầm tay, cười khảy nói:- Vậy là bảo chủ định nuốt lời lần thứ nhì chứ gì?- Ha ha... hiền điệt định rời khỏi nơi đây ư?Ngay khi ấy hai đại hán được lệnh đi áp giải Địa Hành Hiệp khi nãy,bỗng hớt hãi chạy vào, vừa đến cổng đã vội vàng nói:- Bẩm bảo chủ, Lục Cơ đã đào tẩu rồi.Mọi người nghe vậy liền biến sắc mặt, Tiêu Vân Ngân Long vội hỏi:- Những người canh giữ đâu?- Hai người chết trong thạch thất, còn một người mất tích.Thương Lãng Khách hối hả quát:- Dẫn người truy tìm ngay, nhanh lên!Thiên Môn Đạo Nhân giơ cao hai tay ngăn cản:- Khỏi phải truy tìm, quanh bảo đều có người canh phòng, dù khôngchống nổi Lục Cơ thì cũng có tin báo, hiện chẳng hề có tin báo về, chứng tỏLục Cơ chắc chắn đã đi tìm bọn Mai Dao Lân, chỉ cần phái người ra ngoài chậnbắt về là xong.Mọi người nghe hữu lý, đều yên tâm. Phi Vân Khách bỗng nói:- Để Sách Phong đi cho!Đoạn vừa định cất bước, Thiên Môn Đạo Nhân như chợt nhớ ra gì đó,trầm giọng nói:- Hãy vào trong trận xem thử những người kia trước đã.Phi Vân Khách chững bước:- Bọn họ đã có Song Tú canh giữ rồi kia mà?Thiên Môn Đạo Nhân nghiêm nghị:- Nhị bảo chủ, Ngân Long Bảo hiện nay đã trở thành nơi phong vân tụhội, xin hãy vào trong trận xem thử một phen.Tiêu Vân Ngân Long đã nghe hiểu ý Thiên Môn Đạo Nhân, liền biến sắcmặt nói:- Đạo trưởng muốn nói Mai Dao Lân phải không?Phi Vân Khách chợt hiểu, không nói gì nữa, vội phi thân phóng đi.Thiên Môn Đạo Nhân sầm mặt nhìn Lục Tử Kiên, lạnh lùng nói:- Lục Tử Kiên, không cần xem bần đạo cũng biết thủ cấp trong hộp vàtrường kiếm trong bao đều là giả, nếu ngươi muốn ít nếm mùi đau khổ thì nênthú thật là hơn. Ngươi đã gặp Mai Dao Lân rồi hay chưa?Lục Tử Kiên biết phụ thân đã thoát thân, tuy chưa chắc mình rời khỏiđược Ngân Long Bảo, song đã yên lòng rất nhiều, bèn cười khảy nói:- Theo đạo trưởng thì sao?Thiên Môn Đạo Nhân sầm mặt:- Ngươi định kéo dài thời gian hả?Thương Lãng Khách tức giận quát:- Hãy bắt lấy tên tiểu tử này cho lão phu!Liền tức có bốn lão nhân từ mọi phía tiến đến gần Lục Tử Kiên. Ngay khiấy Phi Vân Khách mặt tái mét từ ngoài phóng nhanh vào, hậm hực nói:- Tên tiểu tử Mai Dao Lân đã từng đến đây rồi.Tiêu Vân Ngân Long tái mặt:- Bọn họ đã tẩu thoát rồi ư? Vậy là sao thế này?Thiên Môn Đạo Nhân nghiêm mặt, trầm giọng nói:- Người đã tẩu thoát, hối hận cũng vô ích, hãy lo tính toán nước cờ tới làhơn.Tiêu Vân Ngân Long vội hỏi:- Tính sao đây?Thiên Môn Đạo Nhân cười lạnh lùng:- Mất già còn trẻ, chúng ta hãy bỏ Lục Tử Kiên vào trong trận rồi phao tinđi, nhất định Lục Cơ sẽ đến cứu, lúc ấy bắt lại chẳng gì là khó.Tiêu Vân Ngân Long chau mày:- Nhưng Mai Dao Lân...Thiên Môn Đạo Nhân cười nham hiểm:- Nếu bần đạo đoán không lầm, Lục Tử Kiên đã biết Mai Dao Lân là biểuđệ của y, và Lục Cơ hiện cũng đã ở cùng bọn Mai Kiếm Vân. Một khi hai chacon họ Lục bị bắt, lẽ nào Mai Dao Lân không ra mặt, mục đích của chúng tachẳng phải là nhử Mai Dao Lân mắc câu hay sao? Mặc dù phiền phức hơn mộtchút, nhưng sớm muộn gì Mai Dao Lân cũng sẽ mắc bẫy, phí chút công sức thìcó hề gì?Nhóm Tiêu Vân Ngân Long nghe vậy vẻ căng thẳng trên mặt đều liền tanbiến.Tiêu Vân Ngân Long cười to:- Diệu kế, diệu kế, tài trí của đạo trưởng thật đáng khâm phục. Động thủsanh cầm Lục Tử Kiên ngay.Bốn lão nhân được lệnh liền cùng buông tiếng quát to, tung mình lao vàoLục Tử Kiên đang đứng giữa ngưng thần chờ đợi.Khi nghe phụ thân đã thoát hiểm, Lục Tử Kiên lòng đã yên định, vì sợliên luỵ đến biểu đệ, y đã quyết tâm thí mạng, vừa thấy bốn lão nhân lao đến,liền buông tiếng gầm vang, nhuyễn tiên vung lên với chiêu Bát phương phongvũ, kèm theo tiếng gió rít lảnh lói, nhanh như chớp quét vào bốn lão nhân.Bốn lão nhân tuy là cao thủ hạng nhất trong Ngân Long Bảo, nhưng võcông của Lục Tử Kiên không thấp hơn bất kỳ người nào trong số họ, tuy bốnngười liên thủ giáp công, song nhất thời cũng khó phá nổi hàng rào phòng thủcủa trường tiên, huống hồ còn lại phải sanh cầm.Thương Lãng Khách thấy vậy quét mắt nhìn Phi Vân Khách, đoạn chầmchậm tiến về phía trận đấu. Phi Vân Khách hiểu ý, cũng liền tiến đến gần đấutrường. Mai Dao Lân trên cây, tay phải từ từ đặt lên chuôi Bạch Long Kiếm.Thoáng chốc đã mười chiêu qua đi, Lục Tử Kiên với một chọi bốn,trường tiên vẫn uy mãnh như giao long, nhưng thể lực đã có phần sút giảm.Thương Lãng Khách và Phi Vân Khách cùng nhếch môi cười nhamhiểm, hai người đều đã đến sát đấu trường.Bốn lão nhân đã sớm trông thấy nhị bảo chủ và tam bảo chủ tiến đến gần,liền hiểu ra dụng ý hai người, cùng buông tiếng quát vang, phi thân tập trungmột phía và ngay lập tức một luồng kình phong như bài sơn đảo hải kèm theotiếng gió rít như sấm rền, xô ập vào Lục Tử Kiên.Lục Tử Kiên với một chọi bốn nào dám khinh xuất, tập trung hết tâmthần ứng phó, đâu trông thấy hai bảo chủ đến gần, thấy chiêu liền buông tiếngquát vang, trường tiên với chiêu Kinh đào thiên lý quét ra phía trước nghênhtiếp thế công bốn người phía sau hoàn toàn bỏ trống.Thương Lãng Khách và Phi Vân Khách đang chờ chính cơ hội ấy, thấyvậy liền cùng buông tiếng cười khảy, vừa định vung tay xuất chiêu... Ngaytrong khoảnh khắc ấy, bỗng nghe một tiếng nói lạnh rợn người vang lên trênkhông:- Người tính không bằng trời tính, mộng đẹp của các vị lại tiêu tan nữarồi.Không một ai ngờ nơi đây lại có mặt kẻ thứ ba, tất cả mọi người đều bấtgiác tái mặt, ngước nhìn lên phía phát ra tiếng nói, một luồng sáng bạc đãchụp xuống đỉnh đầu bốn lão nhân kia.Tiếng rú thảm khốc kèm với máu phún tung toé, bốn đầu người rơi lănlóc cùng với bốn thi thể từ từ ngã xuống đất. Biến cố đột ngột ấy đã khiến mọingười sửng sốt đến tột độ tất cả ánh mắt đều tập trung vào mặt vị sát tinh mớixuất hiện, nhất thời không ai thốt nên lời, kể cả Thiên Môn Đạo Nhân.Một hồi im lặng trôi qua, bỗng Thương Lãng Khách và Phi Vân Kháchnhư chạm điện cùng thoái lui ra sau năm bước, đồng thanh kêu lên:- Mai Dao Lân!Mai Dao Lân ơ hờ quét mắt nhìn bốn tử thi, lạnh lùng nói:- Đã khiến các vị kinh hãi rồi!Lục Tử Kiên vừa trông thấy Mai Dao Lân liền tức nhẹ người, vội hỏi:- Biểu đệ, gia phụ...Mai Dao Lân cười tiếp lời:- Di phụ cùng gia phụ và mọi người đã rời khỏi đây rồi.Lục Tử Kiên chưa yên tâm lại hỏi:- Biểu đệ có gặp họ không?- Tiểu đệ đã chứng kiến mọi người rời khỏi rồi mới đến đây.Lục Tử Kiên cười hớn hở, lúc này nhóm người Ngân Long Bảo đã hồiphục thần trí, bỗng nghe Thương Lãng Khách gằn giọng quát:- Mọi người tuốt binh khí bao vây họ ngay!Liền tức tiếng la hét quát tháo ầm ĩ, đao kiếm ra khỏi bao sáng choá, baovây hai người tại giữa sân, không khí căng thẳng tột cùng.Mai Dao Lân lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, bình thản nói:- Các vị quả là nên giới bị, ha ha... đây là cuộc đấu cuối cùng rồi.Tiêu Vân Ngân Long chậm rãi tiến tới một bước, trầm giọng nói:- Dao Lân, ngươi có biết mình đã làm những gì không?Mai Dao Lân cười khảy:- Mai mỗ chỉ biết những điều mình làm hãy chưa hoàn tất.- Ngươi định làm gì? Ngươi biết đây là đâu không?- Đây là Ngân Long Bảo lừng danh võ lâm, điều Mai mỗ cần làm là phảixoá tên bảo này trong võ lâm, bởi lẽ nơi đây đã chất chứa quá nhiều tội ác.Tiêu Vân Ngân Long sầm mặt quát:- Khốn kiếp, ngươi biết lão phu là ai không?Mai Dao Lân thản nhiên cười:- Tôn giá là tôn giá, Mai mỗ là Mai mỗ, tôn giá mắc nợ Mai mỗ là phải trả,Mai mỗ bị mắc nợ là phải đòi, mối quan hệ giữa hai ta chỉ có vậy thôi.Tiêu Vân Ngân Long rúng động cõi lòng, song vẫn điềm tĩnh quát:- Láo, lão phu đã mắc nợ gì ngươi?- Tôn giá hiểu rõ hơn Mai mỗ nhiều, hà tất vờ vĩnh.Tiêu Vân Ngân Long biết cục diện hôm nay chẳng thể nào giải quyếtbằng lời nói được nữa, bèn cười khảy nói:- Mai Dao Lân, ngươi đã không nhìn nhận lão phu là trưởng bối, vậy thìchớ trách lão phu không có tình trưởng bối... Lão phu khuyên ngươi hãy suynghĩ cặn kẽ.Mai Dao Lân cười to:- Mai mỗ từ khi hiểu chuyện đến nay đã suy nghĩ hết bốn năm năm rồi,tôn giá hãy yên tâm.Thiên Môn Đạo Nhân bỗng xen lời:- Mai Dao Lân, ngươi thật là kẻ bất trí nhất trên đời, ngươi có biết NgânLong Bảo đã tốn bao nhiêu công sức để tìm kiếm ngươi không? Ha ha... quảđúng là đi mòn giày sắt tim chẳng thấy, khi gặp lại chẳng tốn chút công phu,ha ha...Đoạn chầm chậm đưa hai tay lên, trầm giọng nói tiếp:- Mọi người hãy chuẩn bị! Mai Dao Lân, ngươi biết khi bần đạo buôngtay xuống, kết quả sẽ ra sao không?Mai Dao Lân thản nhiên quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:- Tôn giá mà hạ tay xuống, sẽ có rất nhiều tính mạng tội ác rời khỏi thếgian này.Thiên Môn Đạo Nhân cười sắc lạnh:- Kể cả Mai Dao Lân ngươi nữa chứ?Mai Dao Lân cười khảy:- Đó là niềm hy vọng duy nhất của tất cả mọi người trong Ngân LongBảo.- Niềm hy vọng ấy có thể thực hiện được chăng?- Tôn giá không hạ lệnh thử xem, nếu như tôn giá có quyền?Thiên Môn Đạo Nhân cười khảy:- Ngươi khiếp sợ nên định dùng kế xúc xiểm phải không?Tiêu Vân Ngân Long Sách Thiên Thái một lòng muốn trừ khử Mai DaoLân, nghe vậy cười nói:- Đạo trưởng có quyền hạ lệnh.Thiên Môn Đạo Nhân cười đắc ý:- Ngươi nghe rõ rồi chứ?Mai Dao Lân cười thách thức:- Tôn giá sao không hạ lệnh ngay lúc này? Mai mỗ tin là trước khi mọingười nằm xuống, chắc chắn tôn giá không dám hạ tay.- Không sai, ngươi đã đoán đúng. Mai Dao Lân, Ngân Long Bảo đã baophen chiêu ngươi qui thuận, song ngươi đã không biết điều, cậy thế hiếpngười, buộc bổn bảo phải dùng đến hạ sách này trừ diệt ngươi mới yên tâm. Lẽra trước khi cự tuyệt qui thuận, ngươi nên luôn thận trọng mới phải. Nào ngờngươi lại ngu muội đến mức tự chui vào lưới rập, hắc hắc, giới võ lâm đều bảongươi xảo quyệt đa trí, nay gặp gỡ bần đạo mới biết là mọi người đã thổi phồngngươi quá mức.Mai Dao Lân cười khảy:- Mai mỗ khôn ngoan hay ngu xuẩn, tôn giá khẳng định trong lúc nàykhông thấy quá sớm ư?- Bần đạo xưa nay không khi nào nói suông, ngươi sẽ rõ lời nói của bầnđạo thật hay ngoa đây.Đoạn trầm giọng quát:- Đệ tử bổn bảo chuẩn bị!Dứt lời hai tay bắt đầu từ từ hạ xuống. Trong khi ấy, tất cả những ngườitrong Ngân Long Bảo cũng bắt đầu từng bước tiến đến gần Mai Dao Lân vàLục Tử Kiên, đao kiếm giơ cao dày đặc, lấp loá dưới ánh nắng trông thật rợnngười.Lục Tử Kiên đã từng chứng kiến võ công của những người này khi đốiphó với bọn Vạn Tượng Cung, nên vội vận công ngưng thần chờ đợi, ra chiềuhết sức hồi hộp. Mai Dao Lân thờ ơ quét mắt nhìn, bình thản nói:- Kẻ giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Mai Dao Lân đếnđây là để kết toán với quí vị, nếu quí vị tự xét mình bình sanh chưa từng giếtoan người nào, lúc này lui ra hãy còn kịp.Thương Lãng Khách cười khảy:- Mai Dao Lân, ngươi tưởng đệ tử Ngân Long Bảo dễ bị dao động lắm haysao?- Mai mỗ chẳng cần phải gây dao động, sở dĩ Mai mỗ nói vậy là bởi tinrằng tuy ở trong sào huyệt bọn ác tặc, song vẫn có người lương thiện nhânđức.Phi Vân Khách cười khảy:- Sao ngươi không nói thẳng ra là sợ đông người khó chống nổi, nên địnhnói khoác doạ người?Lúc này hai tay Thiên Môn Đạo Nhân đã hạ xuống sắp đến đầu gối.Mai Dao Lân nhạt giọng:- Nói khoác hay không, Mai mỗ không cần biện bác, nhưng đến khi BạchLong Kiếm vung lên, các vị sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội an thân lập mệnhtrên cõi đời nữa.Mai Dao Lân vừa dứt lời bỗng nghe Thiên Môn Đạo Nhân quát to:- Chẳng phải ngươi không muốn biện bác, mà là sự thật đã quá rõ ràngkhông sao biện bác được. Đệ tử Ngân Long Bảo, tiến lên!Liền tức, tiếng la hét vang lên cùng khắp, ánh đao bóng kiếm rợp trời, uythế hệt như sóng dữ tràn bờ.Lục Tử Kiên đã sớm chuẩn bị, quét mắt nhìn Mai Dao Lân, thấy chàngvẫn cầm thõng Bạch Long Kiếm trong tay, biết chàng chưa chuẩn bị, bènbuông tiếng quát vang, trường tiên vung lên, thi triển chiêu Bát phươngphong vũ quét về phía những binh khí đang bổ vào Mai Dao Lân. Nhưng LụcTử Kiên vừa xuất chiêu, bỗng nghe Mai Dao Lân trầm giọng nói:- Biểu huynh hãy lo tự giữ mình, lưu ý những kẻ đứng bên ám toán, bọnnày giao cho tiểu đệ được rồi.Vừa dứt lời người đã vọt lên không, buông tiếng cười dài đinh tai:- Ha ha... kẻ ác nhân chắc chắn sẽ đền mạng, những ngày đắc ý của quí vịđã qua rồi, Bồ Đề Thiền Phật. Ngay lập tức, ngàn vạn bóng chưởng từ trênkhông giáng xuống, thảy đều nhắm vào chỗ sơ hở duy nhất trong chiêu thứcđao kiếm đối phương.Những kẻ tiến tới hàng đầu thấy vậy kinh hãi, vội lui sau nửa bước, vàngay trong khoảnh khắc ấy, một luồng sáng bạc hệt như sóng dữ tung ra tứphía.Tiếng rú thảm liên hồi, máu tươi phún tung toé, tay chân đứt lìa văngbay tán loạn, tử thi ngã xuống thành một vòng to và đồng đều, máu tươinhuộm đỏ một khoảng rộng, trông thật kinh khiếp.Tốp tiên phong vừa ngã gục, tốp tiếp theo thảy đều kinh tâm đởm phách,theo bản năng chững người dừng bước, ngay khi ấy lại nghe tiếng Mai DaoLân lạnh lùng quát:- Phật giáng vạn ma!Chưởng lực càng dầy đặc hơn lại tung tỏa ra tứ phía.Trong tiếng ếbình bìnhế vang dội, từng bóng người với tiếng rú thảmkhốc văng bay ra tứ phía hệt như cuồng phong quét lá, qua đó đủ biết họ khóthể sống còn. Tốp thứ ba không đủ can đảm tiến tới nữa, trái lại còn hốt hoảngthối lui như nước thủy triều xuống.Mai Dao Lân lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, bình thản cười nói:- Bảo chủ, chỉ hai chiêu đáp lễ, thủ hạ của Ngân Long Bảo đã không cònlại được bao nhiêu nữa rồi.Tiêu Vân Ngân Long Sách Thiên Thái đỏ mặt, ánh mắt ngập vẻ căm thùnhìn Mai Dao Lân, đôi môi run run mấp máy, hồi lâu mới hậm hực nói:- Tiểu tạp chủng, hôm nay mà lão phu không cho ngươi phơi xác tại đây,kể từ nay trong võ lâm không còn cái tên Ngân Long Bảo nữa.Đoạn liền cất bước tiến tới.Mai Dao Lân nhếch môi cười khảy quét mắt nhìn quanh rừng rậm trênnúi cao, bình thản nói:- Không sai, kể từ nay Ngân Long Bảo quả đúng là sẽ vĩnh tuyệt trêngiang hồ.Sách Thiên Thái vừa đi được hai bước, bỗng bị Thiên Môn Đạo Nhân kéogiữ lại nói:- Bảo chủ, lâm địch loạn thần như vậy thì là bất trí.Sách Thiên Thái đang lúc tức giận, nghe vậy trầm giọng nói:- Chả lẽ lại trơ mắt nhìn tên tiểu tạp chủng này lộng hành hay sao?Thiên Môn Đạo Nhân trầm giọng nói:- Bảo chủ tự tin bắt giữ được hắn không?Sách Thiên Thái bừng tỉnh, vẻ khích động trên mặt liền tan biến, hít sâumột hơi không khí, trầm giọng nói:- Đạo trưởng nói rất có lý, hiện hắn nằm trong tay chúng ta rồi.Thiên Môn Đạo Nhân gật đầu:- Bảo chủ vậy mới thật sáng suốt.Thương Lãng Khách Sách Thanh đang nóng lòng báo phục, nghe vậyliền lạnh lùng nói:- Đại ca định kéo dài thời gian để cho hắn có cơ hội nghĩ thở ư?Lời lẽ rõ ràng là có ý xuyên tạc Thiên Môn Đạo Nhân.Thiên Môn Đạo Nhân sầm mặt:- Tam bảo chủ có cao kiến gì phải không?- Không dám nói là cao kiến, nhưng ít ra cũng hơn là đứng đây nóisuông.- Tam bảo chủ hãy nói ra kế hoạch thử xem.- Ba người liên thủ giáp công.Tiêu Vân Ngân Long thấy vậy vội sầm mặt nói:- Bất kỳ làm việc gì cũng phải có kế hoạch, tam đệ vội gì kia chứ?Đoạn quay sang Thiên Môn Đạo Nhân nói tiếp:- Đạo trưởng hẳn biết rõ tính nết của lão tam mà.Thương Lãng Khách tuy lòng rất không phục, nhưng đứng trước đại cakhông dám xấc xược quá đáng, bèn buông tiếng cười hậm hực, không nói gìnữa. Thiên Môn Đạo Nhân tuy rất bực tức, song y là người thâm hiểm, võcông Mai Dao Lân đã khiến y khiếp sợ, chẳng thể không hợp lực trừ diệttrước, bèn cười nhạt nói:- Hãy hạ lệnh cho họ tiếp tục tấn công, bần đạo tự có kế hoạch.Ngân Long Bảo sở dĩ có được cơ ngơi hưng thịnh như ngày nay, hầu hếtlà do công sức của Thiên Môn Đạo Nhân, do đó mọi sự Sách Thiên Thái đềunghe theo kế sách của Thiên Môn Đạo Nhân, nên tuy chưa biết kế hoạch của ymà vẫn chẳng chút đắn đo gật đầu nói:- Lão phu hạ lệnh ngay đây.Đoạn tay phải giơ cao, trầm giọng quát:- Đệ tử bổn bảo hãy chuẩn bị!Rồi thì chẳng màng đến phản ứng của thủ hạ đệ tử, quát to:- Tiến lên!Bọn đệ tử Ngân Long Bảo tuy khiếp sợ võ công của Mai Dao Lân, song sựuy nghiêm thường ngày của bảo chủ đã ăn sâu trong lòng mọi người, đâu dámcãi lệnh, thế là trong tình thế bất đắc dĩ, bọn thủ hạ Ngân Long Bảo lại xôngvào Mai Dao Lân và Lục Tử Kiên.Mai Dao Lân buông tiếng cười gằn, lại phi thân xuất thủ, thế là tiếng rúthảm khốc lại vang lên, song số người ngã xuống lần này không nhiều nhưtrước, bởi lẽ Mai Dao Lân đã không tập trung hết tâm thần vào họ.Tiêu Vân Ngân Long Sách Thiên Thái thấy vậy nóng ruột quay sangThiên Môn Đạo Nhân nói:- Đạo trưởng, bọn họ đã không còn đấu trí nữa rồi.Thương Lãng Khách Sách Thanh liền thừa cơ mai mỉa:- Nhưng ít ra họ cũng có thể làm tiêu hao phần nào thể lực Mai Dao Lân.Thiên Môn Đạo Nhân lạnh lùng đưa mắt nhìn Thương Lãng Khách,nghiêm giọng nói:- Cho dù thêm gấp bội người nữa cũng không làm tiêu hao được thể lựccủa Mai Dao Lân, bần đạo đây là có kế sách riêng, tam bảo chủ hãy đoán thửxem.Phi Vân Khách bất mãn xen lời:- Đạo trưởng, tình thế đang khẩn cấp, chúng ta...Thiên Môn Đạo Nhân tiếp lời:- Nhị bảo chủ nói rất có lý, bần đạo đây là muốn phân tán sự chú ý củaMai Dao Lân hầu nắm lấy cơ hội hạ thủ một người khác.Tiêu Vân Ngân Long vỡ lẽ, liền phấn chấn tâm thần nói:- Nếu đối phó với Mai Dao Lân e khó đắc thủ trong vòng năm ba mươichiêu, không chừng chúng ta còn phải bị nhiều tổn thất nữa, vậy thì khôngnên chậm trễ, chúng ta động thủ mau.Thiên Môn Đạo Nhân đắc ý nhìn Thương Lãng Khách, trầm giọng nói:- Khoan đã, chúng ta cần phải sanh cầm Lục Tử Kiên, bằng không sẽ khóchế ngự Mai Dao Lân, cho nên chúng ta phải bốn người liên thủ mới được.Thương Lãng Khách lại mai mỉa:- Hợp sức nhiều người thế này để đối phó một hậu sinh vãn bối ư?Tiêu Vân Ngân Long sầm mặt:- Tam đệ hôm nay sao thế này? Hãy chuẩn bị mau!Thiên Môn Đạo Nhân lạnh lùng quét mắt nhìn Thương Lãng Khách,đoạn chầm chậm di chuyển về phía Mai Dao Lân và Lục Tử Kiên, nghiêmgiọng nói:- Lát nữa hãy động thủ theo tín hiệu của bần đạo.Lúc này bọn thủ hạ của Ngân Long Bảo không còn chịu nổi sự công sátcủa Mai Dao Lân nữa, đã bắt đầu thoái lui, Mai Dao Lân đuổi theo truy kích,giữa chàng với Lục Tử Kiên đã cách xa tới năm sáu thước, song mắt chàng vẫnkhông hề rời khỏi nhóm Thiên Môn Đạo Nhân.Thiên Môn Đạo Nhân quan sát khoảng cách giữa hai người, thầm nhủ:- Khoảng cách lúc này chưa lý tưởng nhưng Mai Dao Lân rất tinh khôn,kéo dài lâu rất có thể bị hắn khám phá, xem ra đành phải ra tay ngay lúc nàythôi.Đoạn liền lớn tiếng quát:- Hạ thủ!Rồi liền tung mình lao bổ vào Toàn Phong Khách Lục Tử Kiên. Ba anhem bảo chủ Ngân Long Bảo sớm đã chuẩn bị, nghe vậy cùng buông tiếng quátvang, nhanh như chớp lao vào vòng chiến.Mai Dao Lân thấy các nhân vật đầu sỏ Ngân Long Bảo tự nãy giờ chưa ratay, sớm đã sinh nghi, vừa nghe tiếng quát Thiên Môn Đạo Nhân, chàng liềntức tung mình về phía Lục Tử Kiên, vừa lúc Thiên Môn Đạo Nhân lao đến.Hai người đều đang lao nhanh, vừa nhác thấy bóng đối phương, liền theomột phản ứng tự nhiên tung ra một chưởng, ếbùngế một tiếng vang dội, cát đátung bay phủ mờ khắp mấy trượng, không sao phân biệt được vị trí kẻ địch, bavị bảo chủ tuy đã vận công sẵn sàng, nhưng không thể nào thi triển.Trong tiếng chưởng lực va chạm, Thiên Môn Đạo Nhân bị chấn lùi babước, lòng bàn tay ê ẩm, nơi ngực huyết khí trào sôi, tuy chưa thọ thươngnhưng lòng vô cùng kinh hãi.Mai Dao Lân cũng bị bật lùi hai bước, từ khi xuất đạo đến nay đây là lầnđầu tiên chàng gặp cường địch thế này, do đó chàng bắt buộc phải cân nhắc lạicục diện hôm nay, bởi chàng tin là võ công của bảo chủ Ngân Long Bảo chắcchắn không thấp hơn Thiên Môn Đạo Nhân, bằng không Thiên Môn ĐạoNhân đâu chịu cam tâm ra sức cho người thế này.Lát sau cát bụi đã lắng dịu, Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh, giờ mớihay hai người mình đã bị bốn nhân vật đầu sỏ Ngân Long Bảo bao vây vàogiữa, sau họ là những thủ hạ Ngân Long Bảo. Mai Dao Lân cười khinh mỉa nói:- Rốt cuộc bốn vị cũng ra tay rồi.Thương Lãng Khách cười nham hiểm:- Cho nên hôm nay ngươi đã đến ngày tận số rồi.Mai Dao Lân nhếch môi cười, vừa định nói, chợt thấy khu rừng đối diệnđã trở thành biển lửa và đang lan nhanh ra tứ phía. Mai Dao Lân giật mìnhsửng sốt, liền quay nhìn hai phía kia lúc này cũng đã bốc lửa ngút trời, quaynhìn về đường đến khi nãy, phía này không hề có lửa.Có lẽ vì tình thế quá gay go nên tất cả những người hiện diện đều khôngchú ý đến xung quanh, giờ thấy Mai Dao Lân nhìn tứ phía, Thương LãngKhách cười khảy nói:- Mai Dao Lân, ngươi định tìm lối thoát hả?Phi Vân Khách tiếp lời:- Lúc này mới nghĩ đến việc đào tẩu e đã muộn rồi đấy!Tiêu Vân Ngân Long cũng tưởng Mai Dao Lân đã khiếp sợ, bèn giả vờcười hoà nhã nói:- Người thân chung quy vẫn là người thân, Dao Lân lúc này chỉ cầnngười biết giác ngộ, ăn năn hối cải, bổn bảo vẫn sẵn sàng dung nạp ngươi.Mai Dao Lân bỗng biến sắc mặt hỏi:- Tôn giá nói thật lòng chứ?Lục Tử Kiên nghe vậy tái mặt thầm nhủ:- Biểu đệ lại hèn nhát như vậy sao?Tiêu Vân Ngân Long gật đầu:- Lão phu đã già từng tuổi này, chã lẻ lại dối gạt ngươi hay sao?Mai Dao Lân thoáng ngẫm nghĩ:- Muốn Mai Dao Lân này qui thuận Ngân Long Bảo cũng được, nhưngtrước hết Mai mỗ phải tự phế võ công, bảo chủ đã nói thật lòng thì Mai mỗđộng thủ ngay đây.Đoạn liền đưa tay lên toan vỗ vào khí hải huyệt. Lục Tử Kiên thấy vậyhoảng kinh, vừa định ra tay ngăn cản, nhưng lại bỗng dằn nén.Ngay khi ấy Tiêu Vân Ngân Long hốt hoảng quát:- Mai Dao Lân, nếu ngươi mà phế bỏ võ công, hôm nay Ngân Long Bảo sẽlà nơi táng thân của ngươi.Mai Dao Lân bỗng ngửa mặt cười vang:- Ha ha... lòng dạ độc ác đâu thể che đậy được bằng lớp nguỵ trang bênngoài. Đại bảo chủ, trước khi Ngân Long Bảo tiêu tan, Mai mỗ đã quyết tâmphải...Bỗng bỏ dở câu nói, trong khoảnh khắc ấy trong trí óc chàng chợt hiệnlên khuôn mặt hiền hậu, đượm vẻ ưu sầu của Sách Ngọc Châu.Thương Lãng Khách cười khảy nói:- Mai Dao Lân, ngươi quyết tâm sao hả?Mai Dao Lân hít sâu một hơi không khí, cố nén lửa căm thù trong lòng,ngửa mặt nhìn trời, trầm giọng nói:- Mai mỗ vốn quyết tâm diệt tuyệt Ngân Long Bảo, nhưng bây giờ đã đổiý, các vị hẳn là hiểu đó không phải là vì các vị.Phi Vân Khách cười phá lên:- Ha ha... diệt tuyệt ư? Mai Dao Lân, ngươi nói có lộn ngược không đấy?Mai Dao Lân cười khảy:- Tôn giá chớ đắc ý, hãy nhìn quanh thử xem.Thiên Môn Đạo Nhân là người rất cảnh giác, nghe vậy liền tức ngước lênnhìn, bất giác thảng thốt la to:- Lửa cháy! Mai Dao Lân, chính ngươi đã gây ra phải không?Ba vị bảo chủ cũng vội ngước lên nhìn, lúc này lửa đã cháy giáp vòng bamặt, và đang lan nhanh xuống. Tiêu Vân Ngân Long mặt mày tái ngắt, nghiếnrăng nói:- Mai Dao Lân, ngươi thật là tàn độc!Lục Tử Kiên cũng biến sắc mặt thầm nhủ:- Gia quyến của Ngân Long Bảo nào có hận thù gì với biểu đệ, biểu đệcũng thật quá tàn nhẫn.Ngay khi ấy, trong khu rừng bên ngoài bỗng vang lên một chuỗi cười dàighê rợn như quỷ hú:- Ha ha... Sách gia tam hùng, ba người còn nhớ ba cha con chưa chết củaVạn Tùng Môn hay không?Nghe vậy Mai Dao Lân liền nhớ lại người có vóc dáng quen thuộc đã gặpkhi nãy, giật mình thầm nhủ:- Huỷ hoại mặt mũi quyết chí trà trộn vào đây báo thù tiết hận, đúng làbáo ứng nhanh chóng thật.Ba vị bảo chủ Ngân Long Bảo thảy đều tái mặt, Thương Lãng Khách tứctối quát:- Chúng ta đã tìm lầm người bố trí hoả dược, để cho ba lão tặc huỷ mặttrà trộn vào đây, phải lấy mạng chúng mới được.Đoạn liền cất bước toan bỏ đi. Tiêu Vân Ngân Long vội nắm giữ y lại nói:- Tam đệ không nên nóng nảy, họ đã vào đây nhiều ngày, có lẽ hiện khắpnơi đều đã bố trí hoả dược rồi, tam đệ đi vào há chẳng rất nguy hiểm ư?Thương Lãng Khách hậm hực:- Vậy chả lẽ để yên cho họ hay sao?Tiêu Vân Ngân Long hít sâu một hơi không khí, trầm giọng nói:- Giữ được rừng xanh, chẳng lo thiếu củi. Hôm nay hãy tạm nhẫn nhịn làhơn.Đoạn quay sang Mai Dao Lân, giọng nặng nề nói:- Mai Dao Lân, ngươi định thế nào?Mai Dao Lân lạnh lùng đưa mắt nhìn Tiêu Vân Ngân Long, bâng quơ nói:- Mai mỗ thật không ngờ người như tôn giá lại có một người con gái hiềnhậu lương thiện thế kia.Thiên Môn Đạo Nhân rất nham hiểm, vừa thấy lửa dậy khắp nơi, biếtngay cha con họ Nhạc hẳn có thủ đoạn tàn độc hơn nữa, vì tính mạng bảnthân, đâu dám đắc tội Mai Dao Lân, bèn trầm giọng nói:- Mai Dao Lân, ngươi chưa trả lời câu hỏi của bảo chủ.Mai Dao Lân cười khảy:- Mai mỗ trả lời hay không, liên can gì đến tôn giá kia chứ?Thiên Môn Đạo Nhân mắt rực hung quang, song liền tan biến ngay, cườigằn nói:- Mai Dao Lân, chúng ta hãy còn có ngày gặp lại nhau mà.Mai Dao Lân cười khảy:- Và lần gặp lại nhau ấy nhất định không qua khỏi ngày hôm nay.Tiêu Vân Ngân Long lúc này lòng nóng như thiêu đốt, nghe vậy liền biếnsắc mặt nói:- Mai Dao Lân, ngươi...Lão chưa kịp dứt lời bỗng nghe tiếng nổ liên hồi vang rền nơi hậu viện,liền tức lửa bốc ngút trời, tiếp theo là tiếng la hét kinh hoàng vang lên ầm ĩ.Mai Dao Lân bỗng buông tiếng thở dài thậm thượt, lạnh lùng nói:- Mai mỗ vốn đã quyết tâm san bằng Ngân Long Bảo, thế nhưng bây giờ...chẳng hiểu sao trái tim của Mai mỗ bỗng dưng lại trở nên nhu nhược nhân từthế này.Dứt lời ngoảnh lại nhìn Lục Tử Kiên mặt đầy vẻ bàng hoàng, đoạn lạiquay về Tiêu Vân Ngân Long nói tiếp:- Cha con họ Nhạc bố trí hoả dược tại đây hẳn là có chừa đường rút lui,hiện ba mặt đều có lửa, duy chỉ phía tuyệt nhai là không có lửa, hẳn đó chínhlà lối thoát. Qua hôm nay, Mai mỗ với đại bảo chủ nhất định sẽ có ngày gặplại.Đoạn ngoảnh lại nhìn Lục Tử Kiên nói:- Biểu huynh, chúng ta đi thôi!Lục Tử Kiên đưa mắt nhìn những người cản đường, tần ngần nói:- Biểu đệ...Mai Dao Lân cười lạnh lùng:- Thủy hoả vô tình, đại bảo chủ hãy sớm quyết định, tuy các vị chết rấtđáng tội, nhưng gia quyến đều là người vô tội, họ lầm đường lạc lối mới về làmvợ hoặc sinh tại Ngân Long Bảo này.Dứt lời liền nắm tay Lục Tử Kiên thản nhiên cất bước tiến tới.Tiêu Vân Ngân Long chầm chậm tạt sang phải hai bước, ánh mắt ngập vẻxấu hổ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời lão đã nhận thấy lòng dạ mình thậtkém xa chàng thiếu niên này.Thương Lãng Khách và Phi Vân Khách lòng dạ hẹp hòi, vừa thấy MaiDao Lân đi ngang bên, không dằn được, vừa định xuất thủ, bỗng nghe TiêuVân Ngân Long quát:- Nhị đệ, tam đệ, những gì hai người đã làm trước nay chưa đủ hay sao?Mai Dao Lân lạnh lùng ngoảnh lại nhìn hai người nói:- Hai vị hãy dành lại chút sức lực để cứu những kẻ vô tội kia là hơn.Đoạn nắm tay Lục Tử Kiên sãi bước ra khỏi cổng sân vườn, giở khinhcông đi về phía tuyệt nhai.Thương Lãng Khách bất mãn nhìn Tiêu Vân Ngân Long nói:- Đại ca, thả hổ về rừng, hậu hoạn thật khôn lường.Thiên Môn Đạo Nhân cười âm trầm:- Như đại bảo chủ đã nói, giữ được rừng xanh, chẳng lo thiếu củi, hômnay nếu động thủ mà không diệt được Mai Dao Lân, toàn bộ gia quyến NgânLong Bảo ắt sẽ táng thân trong biển lửa, nếu hôm nay thoát khỏi tai họa này,tương lai còn dài, lo gì không có cơ hội trả thù tiết hận kia chứ?Tiêu Vân Ngân Long lạnh lùng nói:- Những gì thuộc về quá khứ đã qua đi rồi, nếu hôm nay lão phu khôngchết, những tháng ngày còn lại sẽ là lúc lão phu xám hối tội nghiệt trong cảcuộc đời.Đoạn liền phi thân vào trong nội viện.Thiên Môn Đạo Nhân nghe vậy bất giác ngẩn người, trên mặt bỗng lướtqua một vẻ cười nham hiểm. Thương Lãng Khách và Phi Vân Khách cũng bấtngờ sửng sốt, đoạn Thương Lãng Khách quay sang mọi người gắt giọng quát:- Hãy vào trong tiếp cứu mau, nhanh lên!Dứt lời đã tự phóng đi trước, Phi Vân Khách cũng liền nối gót theo sau.Thiên Môn Đạo Nhân cười khảy, lẩm bẩm:- Định lui ẩn xám hối ư? Hừ, e rằng ngươi không tự quyết được đâu.Đoạn cùng theo sau mọi người phóng đi vào nội điện.Mai Dao Lân và Lục Tử Kiên chẳng mấy chốc đã đến trước trận thế, LụcTử Kiên bỗng quay sang nhìn Mai Dao Lân, vẻ không hài lòng nói:- Biểu đệ, ngu huynh chẳng hiểu vì sao biểu đệ lại buông tha cho họ?Mai Dao Lân giọng nghiêm túc:- Chính bản thân tiểu đệ cũng không hiểu vì sao bỗng dưng lại sinh ralòng từ bi như vậy?Lục Tử Kiên ngạc nhiên:- Biểu đệ vốn định giết sạch họ thật đó ư?- Vâng, đó là tâm nguyện duy nhất của tiểu đệ trong bao năm nay.Đoạn nắm tay Lục Tử Kiên đi vào trong trận thế.Lục Tử Kiên thắc mắc hỏi:- Vậy Ngân Long Bảo có thù bất cộng đới thiên với biểu đệ ư?- Vâng, quả là thù bất cộng đới thiên, nhưng hôm nay tiểu đệ lại buôngtha cho họ.Thấy Mai Dao Lân có vẻ phẫn khích, Lục Tử Kiên không dám hỏi nữa, cólẽ y sợ khơi dậy lửa hận thù trong lòng Mai Dao Lân, khiến chàng không kềmchế được, quay lại giết sạch toàn bộ gia quyến Ngân Long Bảo.Hai người lặng lẽ đi đến bên bờ vực, Lục Tử Kiên thò đầu nhìn bất giácchau mày thầm nhủ:- Cao thế này làm sao mình xuống được?Mai Dao Lân hiểu ý nên mỉm cười nói:- Biểu huynh, lúc tiểu đệ lên đây đã có cắm một số cành cây vào khe đá,biểu huynh có thể dẫm lên cành cây mà phóng xuống.Đoạn chỉ tay về phía trái cách chừng một trượng, nói tiếp:- Biểu huynh hãy xem, kia đó!Lục Tử Kiên đưa mắt nhìn, liền yên tâm nói:- Biểu đệ, chúng ta cùng xuống một thể.Mai Dao Lân mỉm cười:- Để đảm bảo an toàn, biểu đệ phải ở trên này canh phòng.Lục Tử Kiên kinh ngạc:- Vậy rồi khi biểu đệ xuống, ai canh phòng cho biểu đệ?- Biểu huynh hãy yên tâm, người canh phòng sẽ đến ngay bây giờ thôi.Thôi thời gian có hạn, biểu huynh hãy xuống mau.Lục Tử Kiên nghe vậy biết Mai Dao Lân đã có mai phục người canhphòng, bèn gật đầu nói:- Biểu đệ hãy cẩn thận, ngu huynh xuống trước đây.Đoạn liền đề khí khinh thân, tung mình xuống cành cây thứ nhất rồi thìlần lần phóng xuống, đến dưới đáy vực mới ngước lên, cao giọng nói:- Biểu đệ có thể xuống được rồi!Mai Dao Lân quét mắt nhìn về phía một tảng đá to gần đó, đoạn hít sâumột hơi không khí, trầm giọng nói:- Tiểu đệ xuống ngay đây.Dứt lời đã tung mình thật mạnh vọt ra xa gần bốn trượng, từ từ hạ xuốngkhông cần điểm dừng chân. Tại phía sau tảng đá Mai Dao Lân đã nhìn khinãy, một đôi mắt đầy căm thù đang ánh lên vẻ thất vọng, có lẽ y không ngờMai Dao Lân lại có thể lăng không phóng xuống vực.Lục Tử Kiên ngơ ngẩn nhìn Mai Dao Lân, hồi lâu mới nói:- Thì ra võ công của biểu đệ đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hoá rồi.Mai Dao Lân mỉm cười:- Tiểu đệ nhờ đã gặp cơ duyên nhiều hơn biểu huynh, chứ không phải tàinăng của mình có gì lạ, chúng ta hãy đi tì mọi người trước đã.Đoạn liền cất bước đi về phía khu rừng trước mặt.Mai Dao Lân vừa mới cất bước, bỗng nghe một giọng nói lảnh lót vuimừng reo lên:- Ô kìa, Lân ca đã xuống, mọi người hãy nhìn xem!Liền sau đó Phụng Ức Bình từ trong rừng lao ra như chim bay, theo saunàng là Kim Phụng Ngọc Nữ Hoa Diễm Phương và Diêu Đài Mục Nữ VânPhụng Linh. Phụng Ức Bình phi thân đến trước Mai Dao Lân, hớn hở nắm taychàng nói:- Lân ca, sao đến bây giờ mới xuống, thật khiến tiểu muội với hai vị tỷ tỷlo chết đi được. Lân ca mà không xuống sớm chút nữa là có náo nhiệt rồi, mọingười vừa mới có trận đánh nhau đó.Mai Dao Lân giật mình, buột miệng hỏi:- Đánh nhau với ai? Có người thọ thương không?Lúc này Kim Phụng Ngọc Nữ và Vân Phụng Linh đã đến nơi, hai nànglớn tuổi hơn nên kềm chế được tình cảm của mình, Kim Phụng Ngọc Nữ khẽcười tiếp lời:- Đánh nhau với bọn Vạn Tượng Cung.Mai Dao Lân đanh mặt:- Bọn họ là những ai? Có Vạn Tượng công tử không?Kim Phụng Ngọc Nữ lắc đầu:- Không, có lẽ có nhưng y chưa lộ diện, bọn họ không đông lắm, cầm đầulà Thiên Tàn Điếu Tẩu và Ma Y Dược Tiên.- Vậy là chúng ta đã đại thắng rồi, bọn họ có ai đào thoát không?Ngay khi ấy, ngoài một trượng bỗng vang lên tiếng cười sang sảng nói:- Giá mà có mặt tiểu tử ngươi, có lẽ bọn tướng cua binh tép kia chẳng mộtai sống sót.Mai Dao Lân nghe tiếng biết người, ngước mắt nhìn, chỉ thấy Điên ĐạoNhân cùng song thân mình, Võ Thừa Vân Bạch Phi, Địa Hành Hiệp Lục Cơ vàmọi người đều đã đến, còn có một mỹ phụ trung niên áo xanh đứng cạnh ĐịaHành Hiệp Lục Cơ, Mai Dao Lân không biết là ai.Lục Tử Kiên vừa trông thấy mỹ phụ áo xanh, liền vội tiến tới nói:- Mẫu thân cũng đã đến ư?Mỹ phụ áo xanh gật đầu cười:- Kiên nhi hãy đến đây ra mắt phụ thân mau.Đoạn đưa tay chỉ Địa Hành Hiệp Lục Cơ, Lục Tử Kiên vội bước nhanhđến. Mai Dao Lân đưa mắt nhìn Điên Đạo Nhân cười nói:- Vậy là đạo trưởng đã buông tha mấy người chứ gì?Sanh Thiên Tẩu tiếp lời:- Bẩm tiểu chủ, những tên trọng yếu lão đạo sĩ không dám buông tha.Điên Đạo Nhân ngoảnh lại lừ mắt nhìn Sanh Thiên Tẩu nói:- Chẳng phải không dám buông tha, mà là ngại buông tha, từ ngữ quantrọng thế này đâu thể nói sai được.Sanh Thiên Tẩu nghe vậy, lần đầu tiên hé nở nụ cười, và nhờ vậy mọingười đều cảm thấy không khí hết sức hoà thuận vui vầy.Lúc này Mai Kiếm Vân đang chậm rãi đi đến gần Mai Dao Lân, hai bên tảhữu là Thần Thủ Nữ với Sách Ngọc Châu mặt đầy vẻ lo âu. Vừa thấy phụ thânđi đến, nụ cười trên môi Mai Dao Lân liền tan biến, có lẽ chàng đã biết trướcđiều họ sắp hỏi. Mai Dao Lân dừng lại trước mặt Mai Dao Lân, giọng nặng nềnói:- Lân nhi, trên mình có máu kìa!Mai Dao Lân bình thản gật đầu:- Vâng, đây là máu của Ngân Long Bảo.Sách Ngọc Châu nghe vậy liền tái mặt, hốt hoảng hỏi:- Lân nhi... đã giết sạch mọi người ư?Thần Thủ Nữ và Mai Kiếm Vân cùng biến sắc mặt, Mai Kiếm Vân thở dàinói:- Trước lúc ngươi vào bảo, ta đã không cản ngăn và căn dặn, chẳng phảikhông nghĩ đến ngươi sẽ làm gì, mà là tự cảm thấy không có tư cách để thốt ranhững lời ấy, bởi lẽ ta đã không tròn trách nhiệm của bậc cha mẹ đối với concái trong khi người đã dưỡng nuôi ngươi đã chết trong tay họ, ta còn có thểnói gì kia chứ?Mai Dao Lân ngước mắt nhìn trời, lắc đầu não nùng nói:- Hài nhi không hề sát hại một người nào trong nhà họ Sách, hài nhikhông hề quên món nợ máu của thúc phụ và thẩm mẫu, và cũng chẳng phảihài nhi không đủ nhẫn tâm hạ thủ, mà là ngay khi Sách gia nguy cơ tứ phục,hài nhi đã chợt nghĩ đến Sách di. Mẫu thân từng nói, Sách di là một ngườihiền hậu nhân từ, do đó hài nhi không thể nào hạ thủ được. Có lẽ hài nhi đãsai lầm, hổ thẹn đối với người đã dày công nuôi dưỡng mình.Sách Ngọc Châu ngây ngẩn nhìn Mai Dao Lân hồi lâu, bỗng nấc lên mộttiếng, quay người xà vào lòng Thần Thủ Nữ, ngẹn ngào nói:- Tỷ tỷ tốt với tiểu muội quá!Có lẽ bà cũng chỉ nói được bấy nhiêu trong lúc này.Tình cảm giữa phu thê và giữa tỷ muội, tình thương yêu giữa phụ tử vàgiữa mẫu tử, lúc này đã hình thành một sự mâu thuẫn bất tương dung tronglòng ba người, những giọt lệ hổ thẹn và áy náy từ từ dâng lên trong mắt MaiKiếm Vân và Thần Thủ Nữ.Điên Đạo Nhân lẳng lặng đi đến trước mặt Mai Dao Lân, giơ ngón tay cáilên, nghiêm túc nói:- Tiểu tử, bần đạo già từng tuổi này, hôm nay là lần đầu tiên trong đời đãđược mở rộng tầm mắt, được chứng kiến một kỳ nhân mặt lạnh như hungthần, mà lòng lại từ bi như Tiên phật, có lẽ hòa thượng kia đã nói sai, mục đíchngươi đến nhân gian là giúp người thanh toán nợ nần và cũng để gánh vác nợnần.Ba tiểu nữ lẳng lặng đứng quanh Mai Dao Lân, trong khoảnh khắc ấy,không nàng nào tìm ra được những lời thích đáng để an ủi Mai Dao Lân, bầukhông khí trở nên hết sức ảm đạm và ngột ngạt.Đột nhiên Cửu Hoàn Kiếm kinh ngạc lớn tiếng nói:- Trên núi có người sắp xuống.Mọi người nghe vậy liền quay người ngước nhìn lên, chỉ thấy trên bờvực đứng đầy người, già trẻ lớn bé đầy đủ cả. Trước họ chính là bảo chủ NgânLong Bảo Sách Thiên Thái.Sách Ngọc Châu vừa thấy phụ thân trên ấy, vội lớn tiếng nói:- Phụ thân, đưa họ xuống đây mau.Tiêu Vân Ngân Long Sách Thiên Thái trầm giọng nói:- Nơi đây có đường xuống không?- Có, phụ thân hãy nhìn kỹ trên vách núi.Tiêu Vân Ngân Long liền quét mắt nhìn kỹ, bỗng reo lên:- Tìm được rồi.Đoạn liền quay lại, cắp lấy một lão nhân, tung mình lần theo cành câyxuống núi. Ngay khi ấy trên núi bỗng vang lên tiếng cười vang như quỷ rú:- Ha ha... hãy phóng hoả đốt cháy lối ra duy nhất, ha ha... Sách ThiênThái, ngươi còn nhớ cảnh tượng lúc Ngân Long Bảo huỷ diệt Vạn Tùng Môntrước kia không? Để bảo đảm an toàn, lão phu buộc phải thiêu chết SáchPhong và Sách Thanh ngay trong bảo, chẳng thể chính tay hạ sát họ, nhưngtất cả mọi người tại đây khó thoát khỏi bàn tay của lão phu, ha ha... đúng làquả báo nhãn tiền, ngươi chịu chết đi thôi.Vừa dứt lời, tiếng rú thảm khốc liền vang lên liên hồi, theo sau là nhữngbóng người tung bay lên không, lần lượt rơi xuống như sao xa.Rồi thì bên bờ vực xuất hiện ba lão nhân mặt đầy vết sẹo, cùng cúi xuốngnhìn Tiêu Vân Ngân Long đang cách bờ vực không đầy ba trượng, buôngtiếng cười vang:- Ha ha... Sách Thiên Thái giờ thì ngay cả sức hoàn thủ ngươi cũng chẳngcòn nữa rồi.Dứt lời ba người sáu chưởng cùng lúc từ trên giáng xuống.Trong tiếng ếhưế khô khan, thân người cao to của Sách Thiên Thái cùnglão nhân cắp trong tay liền tức rơi nhanh xuống. Sách Ngọc Châu kêu lên mộttiếng thảng thốt, cơ hồ ngất xỉu, bỗng nghe Điên Đạo Nhân quát to:- Đón lấy mau!Mọi người nghe vậy liền bừng tỉnh, vội tung mình lướt tới, đưa tay rađón lấy những người từ trên rơi xuống, kể cả Mai Dao Lân, chàng đã đón lấySách Thiên Thái và lão nhân kia. Ba cha con họ Nhạc đang đắc ý từ trên nhìnxuống, đâu ngờ bàn tay tử thần đang vươn đến sau lưng họ, khi Tiêu VânNgân Long vừa bị đánh rơi xuống, sau lưng bỗng vang lên tiếng Thiên MônĐạo Nhân âm trầm quát:- Ba người cũng nên xuống dưới đi thôi!Thế rồi trên núi lại vang lên va tiếng rú thảm khốc.Mai Dao Lân hai tay vừa đón lấy Sách Thiên Thái, chưa kịp nhìn rõ lãosống chết ra sao, bỗng nghe ngoài khu rừng phía sau vang lên một giọng sắclạnh nói:- Từ khi chia tay tại Động Đình đến nay, Mai huynh còn nhớ HuyếtPhiến Thư Sinh này chăng?Mai Dao Lân quét mắt thật nhanh, thấy Sách Ngọc Châu vừa lao đến, vộitrao Sách Thiên Thái cho bà, quay phắt lại trầm giọng nói:- Huyết Phiến Thư Tất Tam Thái trong trí nhớ Mai mỗ dường như cómột nhân vật như vậy, nhưng rất tiếc tôn giá chỉ là một tên lâu la trong VạnTượng Cung, không đáng kể.Huyết Phiến Thư Sinh đỏ mặt:- Mai Dao Lân, ngươi đã từng gặp nhiều đại địch, có lẽ không xem bổnthư sinh ra gì, nhưng hôm nay bổn thư sinh sẽ là Câu Hồn Sứ Giả của ngươi.Mai Dao Lân cười phá lên:- Tôn giá chưa từng cân thử sức của mình ư?- Mai Dao Lân, nếu ngươi muốn giữ bổn thư sinh lại thì hãy ra tay ngay,không thì bổn thư sinh cáo từ đây.Mai Dao Lân sửng sốt:- Tôn giá chẳng phải là Câu Hồn Sứ Giả đến đây câu hồn Mai mỗ sao?Huyết Phiến Thư Sinh từ trong tay áo lấy ra một mảnh lụa vàng, vungtay ném ra, cười to nói:- Đây chính là câu hồn phù của ngươi.Mai Dao Lân cười khinh bỉ:- Thì ra tôn giá chỉ là một tên nô bộc đưa thư cho chủ mà thôi.Huyết Phiến Thư Sinh mặt tái ngắt, nghiến răng:- Mai Dao Lân, hãy nhớ lấy những lời nói của ngươi, sớm muộn gì bổnthư sinh cũng sẽ phân thây ngươi ra làm ba mảnh.Mai Dao Lân cười khảy:- Nếu như tôn giá đủ khả năng.Đón lấy mảnh lụa vàng, mở ra xem, chỉ thấy mấy dòng chữ máu viết là:ếGiang hồ nhiễu nhương, võ lâm chia rẽ, gió tanh mưa máu lan tràn, xétđại thế thiên hạ, chín đại môn phái chỉ có tên chứ không có thực lực. NgânLong Bảo và Vạn Tùng Môn nay đã hủy diệt, còn Tử Ngọc Quốc và KimPhụng Cung chỉ là tiểu bang Quan Ngoại, người thật sự có khả năng lãnh đạovõ lâm Trung Nguyên, duy chỉ có Mai huynh và đệ thôi.Nghĩ thương cho giới võ lâm điêu linh chết chóc, lòng thật hổ thẹn rayrứt, Mai huynh lòng dạ khoát đạt, hẳn có đồng cảm. Đệ có một bữa tiệc mọntại Âm Phong Hạp, kính mời Mai huynh đến dự để cùng thương nghị kếhoạch giữ gìn trị an lâu dài cho võ lâm Trung Nguyên, nếu có thể đình chỉ canqua, cùng chung hưởng thái bình thì thật may phước cho võ lâm, hoặc phântrị thiên hạ, hoặc cùng thống trị võ lâm, đệ bởi trí kém tài hèn, chỉ Mai huynhmới có thể đảm nhiệm.Vạn Tượng công tử cẩn bạch.ếXem xong Mai Dao Lân cười to nói:- Vạn Tượng công tử đã quá đề cao Mai mỗ rồi.Đoạn vo mảnh lụa trong lòng bàn tay bóp nhẹ, liền tức nát vụn, tơi tảtheo gió bay đi. Huyết Phiến Thư Sinh cười sắc lạnh:- Mai Dao Lân, ngươi có đến hay không?Mai Dao Lân nhạt giọng:- Đến hay không? Vạn Tượng công tử hẳn đã liệu chắc rồi.- Không sai, công tử liệu chắc ngươi sẽ đến, vì vậy bổn thư sinh mới bảođó là câu hồn phù của ngươi. Công tử biết ngươi không bao giờ chấp nhậnđiều kiện trong thư, và có lẽ đó cũng chính là bữa tiệc từ giã cõi đời của ngươi.- Mai mỗ cũng biết đó không phải là một bữa tiệc thân hữu, tuy nhiên kẻtừ giã cuộc đời chưa chắc sẽ là Mai Dao Lân này.- Đến hay không, ngươi hãy trả lời dứt khoát đi.- Âm Phong Hạp nằm tại đâu?- Hướng tây, cách đây chừng một trăm năm mươi dặm, trong khu núiVạn Vân, tệ chủ nhân sẵn sàng hầu giá trong vòng ba hôm.- Hãy về báo lại với Vạn Tượng công tử, Mai mỗ không để cho y thấtvọng đâu. Tuy nhiên nếu y là người sáng suốt thì nên chuẩn bị sẵn hậu sự làhơn.Huyết Phiến Thư Sinh cười khảy:- Tệ chủ nhân còn có một giao ước là ngươi chỉ có thể đi một mình thôi.- Vì sao vậy?- Vì vấn đề cần giải quyết chỉ liên quan đến hai người, nếu Vạn Tượngcông tử bị huỷ dưới tay ngươi, Vạn Tượng Cung ắt sẽ tiêu tan, còn như kẻ bịhuỷ là ngươi, vấn đề càng đơn giản, Kim Phụng Cung và Quy Phụng quốcchẳng còn gì đáng kể nữa.Mai Dao Lân ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn cười nói:- Đã hạn định Mai mỗ đơn thương độc mã phó hội, Vạn Tượng công tửhẳn cũng là một mình chứ?- Trong vòng hai mươi dặm quanh Âm Phong Hạp, ngoài tệ chủ nhân ra,cam đoan không còn một người nào khác.- Nếu như Vạn Tượng công tử giữ lời, Mai mỗ cũng sẵn sàng một mìnhđến phó hội.- Vậy thì bổn thư sinh hồi cung phục mệnh.Đoạn quay người phóng bước bỏ đi ngay.