Hồi 28
Thâu Thiên Hoán Nhật

Nghe tiếng cười quái gở dồn dập, sắc mặt Cừu Cốc lộ đầy sát khí, cười nhạt một tiếng, tỏ ra lửa giận đã sôi sục, chỉ chờ dịp là tuôn trào.
Tiếng cười càng lúc càng gần, rồi bỗng nhiên bốn bên ruộng lúa lô nhô xuất hiện vô số quái nhân mặt mày dễ sợ, mình khoác áo vàng. Họ siết chặt vòng vây, tiến đến cách Cừu Cốc cùng Thanh Thanh hơn một trượng thì dừng bước.
Đôi mi nhíu lại, Cừu Cốc lớn tiếng nói:
- Các ngươi chắc cũng chỉ phụng mạng mà đến đây, giữa chúng ta không thù không oán nên đừng ép ta phải ra tay động thủ.
Đáp lại lời chàng là một tràng cười quái dị. Cừu Cốc giận run người, lập tức vung chưởng nhằm hai người phía trước đánh ra, chưởng lực vừa phát xong thì lại xoay qua tấn công bên hữu.
Chàng ra tay quá nhanh nên bọn quái nhân không kịp phòng bị, bốn bóng người la thảm, bị đánh văng ra xa, miệng trào máu tươi.
Đám quái nhân còn lại đều kinh hoàng, lùi ra sau năm bước. Cừu Cốc cười lớn, dắt tay Thanh Thanh hiên ngang tiến lên.
Bỗng tiếng cười quái dị khi nãy lại nổi lên, bọn quái nhân như được mật lệnh, tuốt dao kiếm cầm tay rồi lao vào tấn công hai người. Chúng đều có công lực không phải tầm thường, vả lại ban đầu Cừu Cốc đã giao chiến với người đàn ông cẩm y nên bây giờ chàng cảm thấy sức lực có phần suy giảm.
Trong lúc ấy, đấu trường bỗng xuất hiện một ông già áo xanh bịt mặt, đến như một u linh nên không một ai phát giác. Ông lão đứng khoanh tay tựa như an nhàn lược trận.
Cừu Cốc vừa đấu vừa lo lắng nhìn Thanh Thanh, thấy nàng trán đẫm mồ hôi, người lảo đảo muốn ngã thì trong lòng vô cùng sợ hãi, tự nhủ:
- “Nếu không thẳng tay thì làm sao phá vòng vây đây”
Nghĩ vậy, chàng không nương tay nữa, lập tức thi triển Tiềm Long cửu thức đánh ra. Những chiêu thức này đều vô cùng lợi hại nên bọn quái nhân không thể chống trả, chỉ qua vài chiêu mà đã có gần mười tên trúng chưởng tắt thở ngay.
Cừu Cốc nói lớn:
- Nghĩ tình các ngươi cũng là đồng chí trong Phổ Kiếm minh, ta không muốn sát hại quá nhiều, hãy biết thức thời mà rút đi.
Bọn quái nhân nhìn nhau, có vẻ dao động. Bỗng lại nghe giọng cười quái dị nổi lên, rồi có tiếng nói:
- Các vị đã quên nghiêm lệnh của Hữu Cung Tư Mạng rồi sao?
Bọn quái nhân giật mình, ý nghĩ rút lui lập tức tan biến, đao kiếm lại vung lên, nhảy vào tấn công.
Cừu Cốc nổi giận, đang định ra tay thì bỗng có một luồng chưởng phong hùng mạnh phát ra, đẩy bọn quái nhân lùi lại, rồi ông lão áo xanh bịt mặt đã nhảy đến bên cạnh, chỉ bọn áo vàng nói:
- Mau về báo với Hữu Cung Tư Mạng rằng ta cản trở việc này của các ngươi.
Giọng nói quái dị lại vang lên:
- Tôn giá là ai?
Ông lão ngửa mặt cười vang:
- Cử Đầu Tây Bắc Phù Vân, Ỷ Thiên Vạn Lý Trường Kiếm. Ngươi cứ đem về đọc lại cho hắn nghe, ắt hắn sẽ biết ta là ai.
Im lặng một hồi lâu rồi giọng nói quái dị trầm trầm vang lên:
- Rút lui.
Bọn quái nhân lập tức quay mình rút lui. Ông lão áo xanh bịt mặt quay lại nhìn Cừu Cốc nói:
- Chưởng pháp khi nãy ngươi sử dụng là ai dạy cho ngươi?
Cừu Cốc tánh vốn ương ngạnh, thấy ông lão dùng lời lẽ như vậy thì khó chịu, lạnh lùng nói:
- Trước khi rõ lai lịch của các hạ thì xin lỗi, không thể nói ra.
- Ngươi đã hiểu có tổ chức Phổ Kiếm minh, sao chẳng biết lão phu?
Cừu Cốc thất kinh:
- Chẳng lẽ tiền bối là Ân chủ?
Ông lão thản nhiên:
- Ngươi cũng biết có Ân chủ ư?
- Vãn bối chỉ nghe họ nói chứ chưa biết Ân chủ là ai.
Ông lão trầm ngâm nói:
- Ngươi là môn hạ của ai?
- Ngũ Lãnh Toàn Chân phái.
Ông lão cười nhạt nói:
- Ngươi dám lừa gạt lão phu ư?
Lời chưa dứt thì ông đã vung chưởng đánh ra, Cừu Cốc giật mình, vội gắng gượng chống đỡ. Nghe “Bộp” một tiếng, chàng đã bị đẩy lùi ra sau hai bước.
Ông lão có vẻ ngạc nhiên, nhưng lại ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Chả trách ngươi cương ngạnh như vậy, thì ra cũng có chút bản lãnh.
Cừu Cốc vô cớ bị đánh nên tức tối nói:
- Người giữ chức vụ gì trong Phổ Kiếm minh? Sao không dùng lời để nói chuyện?
- Lão phu là Tổng hộ pháp Trương Cửu Linh. Nếu ngươi là con cháu của đồng chí trong tổ chức, chắc cũng từng nghe qua danh ta chứ?
- Vâng, quả là tại hạ đã từng nghe.
- Đã biết lão phu, sao lại không nói thật?
- Tại hạ nghĩ rằng danh uy của tôn giá không đúng như lời đồn.
Ông lão giận dữ nói:
- Tại sao?
- Tổng hộ pháp Trương Cửu Linh của Phổ Kiếm minh là một vị trưởng lão đức cao vọng trọng, đâu có hành động ép người như tôn giá.
- Tên tiểu tử dám chế giễu lão phu ư?
Trong cơn tức giận, ông lão lại vung chưởng đánh ra, chiêu thức nhìn tuy tầm thường nhưng lại biến ảo khôn lường, chưởng lực bao trùm bốn phương tám hướng.
Cừu Cốc không dám coi thường, vội sử thức “Giang Vũ Phi Phi” trong Tiềm Long cửu thức hóa giải, lập tức chế ngự ngay thế !!!4784_26.htm!!! Đã xem 330511 lần.

Dịch thuật: Khưu Văn
Nguồn: Vietkiem
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 31 tháng 1 năm 2005

Truyện KIẾM ĐĂNG Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 cất bước, nàng hỏi:
- Anh đã gặp cha em rồi?
- Vâng, anh cùng cha em đồng ở Tử Vong thành thoát hiểm ra đây!
Ngọc Thông đứng nhìn hai bóng người sánh vai cùng bước. Chàng cảm thấy ganh tức trong lòng, song tự hiểu không phải là địch thủ, nên không dám cản trở, đành đứng im buông ra một tiếng cười gằn.
Cừu Cốc cùng Thanh Thanh hai người đến một thị trấn, tìm một quán ăn.
Đương lúc chờ bọn tửu bảo đem rượu thịt lên, Cừu Cốc nói:
- Thanh muội! Trước kia mẹ anh có tặng em một chiếc nhẫn Hán ngọc, chẳng biết em có mang theo đó chăng?
Thanh Thanh giơ bàn tay trắng nõn lên nói:
- Không phải chiếc nhẫn này là gì?
- Xin em trả lại cho anh!
Mặt Thanh Thanh liền xanh nhạt:
- Anh.. anh bảo sao?
- Chúng ta đã hủy bỏ hôn ước, anh nghĩ rằng vật này không còn ý nghĩa của nó nữa!
Thanh Thanh trầm tư giây lát rồi cương quyết nói:
- Không được! Vật này do bá mẫu tặng em, anh không có quyền lấy lại. Hơn nữa hôn ước chỉ đơn phương do anh hủy bỏ, còn em chưa ưng thuận mà!
Cừu Cốc lúng túng:
- Nhưng... nhưng cha em đã muốn vậy, vả lại người đã nhận lễ vật của Thiên Độc cốc!
Thanh Thanh cười khúc khích:
- Anh rõ lẩn thẩn! Em là vị hôn thê của anh chứ có phải ba em đâu mà anh nói vậy!
Cừu Cốc ngơ người nhìn chăm chăm vào mặt Thanh Thanh khiến nàng nóng ran cả mặt, cúi xuống tránh ánh mắt sáng rực của người yêu.
Vốn là một tiểu thư khuê các, sở dĩ Thanh Thanh dám ăn nói dạn dĩ như vậy là nàng đủ can đảm để mưu cầu hạnh phúc cho mình. Nhưng khi thấy Cừu Cốc nhìn mình khác lạ, nàng đâm ngượng ngùng và thầm trách là mình quá bạo.
Cừu Cốc thở ra:
- Nhưng anh đã hứa tặng cho người khác!
Thanh Thanh ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt Cừu Cốc:
- Anh... anh đã hứa tặng cho người khác? Chiếc nhẫn Hán ngọc này?
Cừu Cốc gật đầu, Thanh Thanh hỏi nhanh:
- Mà người ấy là ai? Nam hãy nữ?
- Gái! Chính là Cung trang thiếu nữ đấy!
Thanh Thanh mím môi đột nhiên gằn giọng:
- Thôi! Tôi đã hiểu rồi! Thì ra hai người đã..
- Hừ!
Cừu Cốc như cũng đã hiểu ý nàng đôi phần, chàng thở ra:
- Chính anh cũng không ngờ nàng có dụng tâm ấy!
Thanh Thanh chu miệng hờn trách:
- Rõ ràng là anh cũng đã yêu nàng, còn giả vờ ngớ ngẩn trước mặt em!
Cừu Cốc chán nản lắc đầu:
- Em nào hiểu lòng anh đang khổ hận.
Mắt phượng long lanh Thanh Thanh hỏi:
- Về việc giữa chúng ta?
Cừu Cốc khẽ gật:
- Mọi việc đã mất hết! Hiện giờ anh chỉ là người bất hạnh và cô độc trên đời!
Thanh Thanh đặt tay lên vai Cừu Cốc âu yếm:
- Cốc ca, anh chớ buồn. Hiện giờ vẫn chưa muộn đâu, em vẫn luôn luôn ở bên cạnh anh kia mà!
Cừu Cốc vẫn buồn rầu:
- Nhưng anh đang nghĩ đến cái chết thảm thương của cha anh!
Chàng kể qua thảm cảnh của cha chàng, nước mắt chàng bỗng nhiên trào ra.
Tuy đã lăn lộn với đời, song vốn là một thiếu niên nhỏ tuổi, tình cảm vẫn còn mềm yếu, mỗi khi gặp chuyện buồn, Cừu Cốc vẫn khóc như vậy.
Thanh Thanh lấy chiếc khăn tay, âu yếm lau nước mắt cho chàng và an ủi:
- Dù sao người cũng đã chết, anh cũng không nên đau khổ thái quá. Giờ chúng ta nên sáng suốt tìm cách báo thù cho người thì hơn!
Cừu Cốc ngưng khóc, chàng hậm hực:
- Tuy chưa rõ kẻ thù là ai, nhưng đoán chắc cũng là bọn chúng cả. Giờ anh phải đến ngay Nam Sơn Thành Tử giết sạch bọn chúng không chừa tha một mạng.
Và chàng hấp tấp đứng dậy bước đi.
Thanh Thanh chạy theo gọi:
- Chờ tý, em cùng đi với anh!
Cừu Cốc nhíu mày:
- Nguy hiểm lắm, em đi làm gì?
- Em phải giúp anh báo thù!
- Anh là con nên phải có bổn phận báo thù cha. Còn em chớ mạo hiểm!
Thanh Thanh mỉm cười:
- Còn em là dâu, em cũng có trách nhiệm báo thù cho cha chồng chứ. Vả lại cứ để anh đi một mình em không yên tâm chút nào!
Thấy Thanh Thanh đã quả quyết và quan tâm đến mình như vậy, Cừu Cốc cảm động, chàng lặng thinh không ngăn cản nữa. Thật ra chàng vẫn yêu thương Thanh Thanh, song vì lòng tự ái nên ngoài mặt như vậy.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không bao lâu đã đi đến ngoại ô. Đột nhiên thấy xa xa có một cụ già và một thiếu nữ từ hướng ngoài đi tới.
Cụ già mặc áo xanh râu dài, thần sắc quắc thước, chính là Tả Phổ Tinh Quân Từ Ngưỡng Chi trong Phổ Kiếm minh. Còn thiếu nữ dung nhan kiều diễm, không ai khác hơn là Thanh Thu, người mà lắm phen khiến cho Cừu Cốc hoài nghi và hận nhớ.
Từ Ngưỡng Chi trông thấy hai người vội hỏi:
- Sao người còn ở đây?
Cừu Cốc buồn bã đáp:
- Gia phụ đã bị ám hại!
Từ Ngưỡng Chi đưa mắt nhìn xem bốn phía một lượt, đoạn đưa tay ra hiệu nói:
- Theo lão!
Bốn bóng người lập tức đi vào căn miếu bể nằm trong một đám rừng hoang.
Bốn người vào trong ngồi xuống xong xuôi, Từ Ngưỡng Chi trịnh trọng nói:
- Giờ đây sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, chỉ sợ một trận huyết chiến sắp diễn ra!
Cừu Cốc gật đầu nói:
- Việc này vãn bối cũng có nghe qua!
Từ Ngưỡng Chi ngạc nhiên nhìn chàng đoạn tiếp:
- Trận hung sát nơi Tử Vong thành đã để lộ gương mặt đanh ác của hắn ra.
Thật lão không ngờ hắn lại có thể làm được việc ấy.
- Tiền bối lấy gì minh chứng sự việc vừa rồi là do người mà tiền bối đã hoài nghi?
Từ Ngưỡng Chi nghe Cừu Cốc hỏi thế, trong lòng ngạc nhiên hừ một tiếng đáp:
- Người đàn bà đẹp trong Tử Vong thành ấy vốn là tiểu thiếp của hắn trước kia, đồng thời bà ta còn có cất giữ Long Vân lệnh. Không phải là hắn còn là ai nữa?
Cừu Cốc cười nhạt:
- Nhưng sự việc trên đời lắm chuyện xảy ra đều khiến cho người ta không dè được!
Từ Ngưỡng Chi kinh dị:
- Chẳng lẽ tướng công đã được những tin tức thiết thực hơn?
Cừu Cốc gật đầu rồi đem việc gặp Hữu Cung Tư Mạng, cụ già trong thạch động và lúc ông ta bị xích hai chân đến khi bị ám toán, mọi việc đều kể rõ một lượt.
Từ Ngưỡng Chi nghe xong, liên tiếp chắc lưỡi thở dài.
Giờ Cừu Cốc đối với cụ già đã vững lòng tin, nên chàng cũng đem việc tấm mật đồ của Tỵ Trần đạo trưởng bị mất cắp cùng việc cha chàng được cuốn Khiêu Đăng Khán Kiếm Lục mới bị hại nói rõ cho ông ta nghe.
Từ Ngưỡng Chi tiếp lấy tấm bìa sách xem qua kinh ngạc nói:
- Đúng là do báu vật này rồi. Nói vậy sự việc ngày càng thêm phức tạp.
Cừu Cốc không hiểu gì cả nói:
- Tại hạ không hiểu ý của tiên phụ như thế nào. Đã được cuốn Đan thư cùng Thiên niên hà thủ ô, sao không về Phỉ Thúy cốc, còn ở lại nơi đây làm chi?
Từ Thanh Thu xen lời:
- Theo em đoán thì lệnh tôn là minh hữu trong Phổ Kiếm minh, có lẽ lúc người được cuốn Đan thư, đột nhiên lại tiếp được lệnh phù của Minh hội, đành phải trao vật ấy cho người tin cậy đem về.
- Và người mạo danh là cha tại hạ đã giết chết kẻ mang bảo vật ấy giữa đường rồi hóa trang về đến Phỉ Thúy cốc!
- Em đoán chắc như thế ấy!
- Nhưng tại sao kẻ giả danh đã được cuốn Đan thư, linh dược rồi, không chạy đi nơi khác, còn về Phỉ Thúy cốc để mạo hiểm làm gì?
Thanh Thu gật đầu nói:
- Em cũng đã từng đặt nghi vấn đó. Nhưng lại nghĩ kẻ ấy đến Phỉ Thúy cốc là thượng sách tuyệt diệu nhất của hắn. Vì tin đồn lệnh tôn được cuốn Đan thư sớm đã truyền khắp giang hồ. Hắn đến Phỉ Thúy cốc, một là mượn sự hộ vệ của mẹ anh, hai nữa là để mượn tay quần hùng đến giết chết bà. Như vậy sẽ khiến cho cha anh thay đổi mục đích, cứ cắm đầu đi đổi mạng với quần hùng, bỏ việc truy tầm hắn.
Không phải là một diệu kế hay sao?
Cừu Cốc rất phục những lời suy đoán của Thanh Thu vừa rồi nên không ngớt gật đầu.
Từ Ngưỡng Chi vừa vuốt râu vừa chậm rãi nói:
- Lữ đại hiệp trước kia là bí thư trong Phổ Kiếm minh, nên biết rõ nội tình hơn ai hết. Người có mặt tại Nam Sơn Thành Tử khá lâu có lẽ đã thấy được tình hình hơi khác, nêu mới lén cắp cuốn Khiêu Đăng Khán Kiếm Lục, cũng vì chẳng may nên mới bị hại..
Thanh Thu như không đồng ý nói:
- Việc này chắc không có lẽ đơn giản như thế đâu, hiện giờ tốt hơn ta đừng nên suy đoán hầu tránh khỏi sự lầm lạc sau này!
Từ Ngưỡng Chi khẽ cười đùa:
- Hay đa! Giờ con đã dạy lại cha rồi!
Thanh Thu cũng cười:
- Nữ nhi đâu dám có ý đó, nhưng vì gần đây nữ nhi có tiếp xúc với bọn chúng, thành thử hiểu rõ được chút ít!
Giờ đây Cừu Cốc cũng đã biết qua đại khái của sự việc. Tất cả mọi vấn đề cũng đều tập trung hết nơi Nam Sơn Thành Tử, giờ chỉ cần đến đó là giải quyết được ngay, nên vội vã đứng lên nói:
- Vãn bối định lập tức đến Nam Sơn Thành Tử nếu trễ một bước e không kịp!
Từ Ngưỡng Chi cũng đứng dậy:
- Trận sóng gió này, chỉ có tướng công mới trấn áp lại được mà thôi. Nhưng hoàn cảnh của tướng công hiện tại đáng lo ngại nhất!
Cừu Cốc kinh ngạc:
- Là ý gì thế?
- Điều thứ nhất, tướng công có mang Long vân kim bài của Ân chủ. Thứ nhì đã chứng kiến cái chết bí mật của Hữu Cung Tư Mạng. Thứ ba võ công của người đáng lo ngại cho họ, thành thử bất cứ lúc nào họ cũng muốn tìm cách giết chết tướng công để trừ hậu họa.
Cừu Cốc cười thản nhiên:
- Tại hạ không cảm thấy người của tại hạ lại quan trọng đến thế!
- Tướng công chớ nên xem thường bản thân, trách nhiệm của tướng công sau này còn nặng nề lắm đấy.
Nói đến đây ông lại tiếp:
- Trận sát kiếp này sở dĩ đợi đến hôm nay mới khai diễn, thực tế có nhiều nguyên nhân. Một là Ân chủ sống chết đến nay chúng chưa rõ. Hai là Phổ Kiếm minh trừ lão phu cùng Hữu Cung Tư Mạng ra, còn một vị Hộ pháp đức cao danh trọng nữa, hiện giờ ẩn mặt nơi nào cũng chẳng rõ. Thứ ba cuốn Tiên tần võ thuật, chúng tìm chưa ra. Một khi biết được..
Vừa nói đến đây bỗng ông trợn ngược quát lớn:
- Ai đấy?
Thân hình ông như cánh chim lập tức bay bổng lên mái nhà, nhìn vòng quanh một loạt xem xét đoạn quay trở lại, lúc ấy Cừu Cốc cùng hai nàng cũng đã ra theo kịp.
Bốn phía miếu bể cây cối mọc um tùm, kẻ địch chỉ cần lọt mình vào trong thì khó có thể tìm thấy được.
Sắc mặt của Từ Ngưỡng Chi rất khó coi, chòm râu dài không gió mà tự nhiên rung động. Thanh Thanh đến bên khẽ hỏi:
- Cha đã trông thấy địch?
Từ Ngưỡng Chi lạnh lùng hừ một tiếng:
- Bọn ma đầu dám cả gan theo dõi lão phu!
Đoạn ông quay sang Cừu Cốc nói:
- Tướng công có ý đi Nam Sơn Thành Tử, vậy nên đi ngay lập tức, lão phu còn có việc phải làm!
Lời nói dứt thì người ông cùng Thanh Thu đã mất dạng trong đám rừng rậm.
Cừu Cốc cũng đã hiểu rõ sự việc chẳng phải tầm thường, liền quay lại nói với Thanh Thanh:
- Chúng ta cũng đi thôi!
Hàn Thanh Thanh từ nhỏ được cha cưng chiều, trong khu vực Lưỡng hồ thế lực của Hàn sơn phái rất lớn, tuy nàng đã ra giang hồ sớm hơn Cừu Cốc song chưa gặp qua sự hung hiểm lần nào. Giờ đây nàng chỉ cần được Cừu Cốc ở bên người thì việc gì mà chả cần để ý đến.
Nàng lấy tay vẹt tém những sợi tóc mai bị gió thổi, nũng nịu nói:
- Sớm biết phải đi xa như vậy, ta nên mua hai con ngựa cỡi đỡ chân!
Vừa nói đến đấy thì đột nhiên lại nghe tiếng chân ngựa dồn dập, ba con tuấn mã, chạy như bay đến trước mặt hai người.
--!!tach_noi_dung!!--

Dịch thuật: Khưu Văn
Nguồn: Vietkiem
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 31 tháng 1 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--