Mai Dao Lân không ngăn cản để mặc cho Huyết Phiến Thư Sinh bỏđi, vội quay lại nhìn về phía đám đông hỗn loạn. Bởi tình thế quá hỗn loạnnên sự đến và đi của Huyết Phiến Thư Sinh, dường như không một ai haybiết. Tiêu Vân Ngân Long Sách Thiên Thái hai mắt lim dim nằm nghiêng dựavào lòng Sách Ngọc Châu, máu tươi từ mũi và miệng chảy ra ròng ròng, chứngtỏ thương thế rất trầm trọng.Sách Ngọc Châu vừa nhè nhẹ lau máu cho cha, vừa gọi liên hồi:- Phụ thân! Phụ thân!Cũng may tất cả gia quyến của Ngân Long Bảo tuy cũng bị chưởng lựcđánh rơi xuống nhưng không trúng nơi yếu hại và lại được mọi người bêndưới nhẹ nhàng đón lấy, nên không một người nào thọ trọng thương.Một lão bà tóc bạc phơ thất thểu đi đến trước mặt Sách Thiên Thái vàSách Ngọc Châu, nước mắt ràn rụa nhìn hai người hồi lâu, đoạn ngồi xuốngkhóc sướt mướt, nghẹn ngào thốt chẳng nên lời. Sách Ngọc Châu mắt cũngnhoà lệ, quay sang lão bà nói:- Mẫu thân, tất cả đều do định số, mẫu thân đừng buồn nữa!Lão bà thở dài:- Không sai, tất cả đều là do định số, Châu nhi... nỗi khổ của ngươi quá tolớn!- Mẫu thân đừng nhắc đến là hơn, thương thế phụ thân không nhẹ, nhịthúc và tam thúc...Sách Thiên Thái bỗng cựa mình, mở bừng mắt ra nói:- Thế là hết, hết tất cả, ta đã sám hối quá muộn màng, đây là sự trừngphạt của trời cao, ta phải vui lòng chấp nhận thôi.Sách Ngọc Châu vội an ủi:- Phụ thân chớ nên đau lòng, những gì trong quá khứ không sao vãn hồiđược, nhưng chúng ta còn có thể xây dựng tương lai mà.Sách Thiên Thái thở dài:- Ta không còn tương lai nữa đâu, ta thật có lỗi với mọi người...Sách Ngọc Châu bối rối:- Mẫu thân... hãy khuyên phụ thân đi!Lão bà lắc đầu thở dài:- Thiên Thái, ông cảm thấy thế nào?Sách Thiên Thái bỗng nắm lấy tay bà, cười ảo não:- Đã tổn thương nơi yếu hại, lát nữa đây chắc chắn sẽ chết... lúc này tacũng chẳng biết phải nói gì... Ngọc Châu hãy chăm lo cho mẫu thân... ta đànhmang theo tội nghiệt đầy mình ra đi...Tình hình dưới chân núi lúc này đã lắng dịu, Mai Dao Lân thoáng chaumày kiếm, đứng chắp hai tay sau lưng.Thần Thủ Nữ nhẹ đẩy Mai Kiếm Vân nói:- Hãy đến xem thử... không nên hờ hững thế này và càng không nên ngạisự có mặt của muội.Mai Kiếm Vân cảm kích đưa mắt nhìn phu nhân, trước tiên đi về phíaMai Dao Lân, vỗ vỗ vai chàng nói:- Lân nhi...Mai Dao Lân vội quay lại:- Phụ thân...Mai Kiếm Vân giọng trĩu nặng:- Ta hiểu nỗi lòng ngươi, nhưng...- Phụ thân không cần phải nói, hài nhi hiểu ý phụ thân rồi, việc tại đâyhài nhi bỏ qua hết.Mai Kiếm Vân thở phào:- Thật khổ cho ngươi, nhưng con người dẫu sao cũng có tình cảm, huốnghồ...Mai Dao Lân đưa mắt nhìn về cõi xa, bình thản nói:- Hài nhi hiểu rồi!Mai Kiếm Vân khẽ thở dài, quay người đi về phía Tiêu Vân Ngân Long,cúi xuống khẽ nói:- Nhạc phụ!Sách Ngọc Châu xúc động đưa mắt nhìn Mai Kiếm Vân, đoạn quay lạiSách Thiên Thái đã gần như hôn mê, run giọng nói:- Phụ thân! Phụ thân! Kiếm Vân đến thăm hỏi lão nhân gia đây!Sách Thiên Thái cố mở mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn Mai Kiếm Vân, khôngcầm được hai giọt nước mắt lăn dài xuống.Mai Kiếm Vân khẽ nói:- Nhạc phụ, thương thế của lão nhân gia... tiểu tế có thể vận công điều trị.Sách Thiên Thái nhếch môi cười chua xót, thở dài yếu ớt:- Không ích gì đâu, hơn nữa sự kết cuộc ngày hôm nay tuy tệ hại, songcũng hết sức tốt, Ngân Long Bảo tiêu tan, gia đình họ Sách cũng tan nát, songcòn có các ngươi... Kiếm Vân...Mai Kiếm Vân vội nói:- Cha con họ Nhạc đã bị Thiên Môn Đạo Nhân đánh rơi xuống núi,chẳng hay...Sách Thiên Thái gắng gượng tiếp lời:- Mối hận thù giữa Ngân Long Bảo và Vạn Tùng Môn kể như đã hoànhau, lão phu không muốn hận thù kéo dài đến đời sau nữa, hãy để cho họ rờikhỏi đây, đừng gây khó khăn.- Tiểu tế xin tuân mạng.Sách Thiên Thái thở mạnh một hồi, đoạn lại yếu ớt nói:- Hạnh Hoa sơn trang trong núi Phục Ngưu là chút cơ nghiệp lão phu đãmua lại khi trước, Kiếm Vân, Ngọc Châu, hãy đưa những người còn sống sótđến đó, từ nay hãy lo canh tác truyền gia, tuyệt đối không nên để cho đời sautranh hùng... giang hồ...Chưa dứt lời, đầu bỗng nghẹo sang bên, trút hơi thở cuối cùng.Sách Ngọc Châu bật khóc nức nở, Mai Kiếm Vân buồn bã đứng lên,buông tiếng thở dài thậm thượt, quay người đi về phía ba cha con họ Nhạc bịphong bế huyệt đạo đang nằm trên đất.Nhạc Thừa Vũ mắt nhắm nghiền, không nói một lời.Họ bị Thiên Môn Đạo Nhân đánh rơi xuống núi, thương thế rất nhẹ,song đã bị Sanh Thiên Tẩu và mọi người nhanh chóng điểm khoá huyệt đạo.Mai Kiếm Vân đến gần, vung chỉ giải khai huyệt cho họ. Nhạc Thừa Vũ mởmắt ra, nhạt giọng hỏi:- Tại sao ngươi lại giải huyệt cho bọn ta?Mai Kiếm Vân trầm giọng nói:- Thương thế các vị ra sao, có đi đứng được không?Nhạc Thừa Vũ ngơ ngẩn:- Ngươi nói vậy nghĩa là sao?Mai Kiếm Vân lạnh lùng:- Nếu còn đi được, các vị có thể rời khỏi đây!Nhạc Thừa Vũ sửng sốt:- Sao vậy? Các người không lấy tính mạng bọn ta ư?Mai Kiếm Vân nghiêm giọng:- Đại bảo chủ đã có di ngôn, ông không muốn hận thù kéo dài đến đờisau, nên đã để cho các vị một con đường sống, từ nay các vị cũng nên ăn nănsám hối là hơn.Nhạc Thừa Vũ đứng phắt dậy, quay nhìn Nhạc Minh Tùng và NhạcPhong Tùng hỏi:- Hai người đi được hay không?Hai người vội đồng thanh nói:- Được, nhưng...Nhạc Thừa Vũ cắn răng:- Bất luận họ giữ lời hay không, chúng ta đi!Mai Dao Lân tự nãy giờ vẫn chắp tay sau lưng, giờ bỗng trầm giọng quát:- Đứng lại!Nhạc Thừa Vũ chững bước, cười khảy nói:- Mai Dao Lân, lão phu đã biết trước ngươi không bao giờ buông tha chobọn ta, động thủ đi!Mai Dao Lân giọng lạnh toát:- Gia phụ đã bằng lòng buông tha cho các vị, Mai mỗ không bao giờ giữcác vị lại, nhưng có điều các vị không thể bỏ đi như vậy!Nhạc Thừa Vũ cắn răng:- Vậy chứ ngươi muốn lão phu đi như thế nào?Mai Dao Lân đanh giọng:- ít ra thì các vị phải có câu trả lời tâm ý của gia phụ chứ!Nhạc Thừa Vũ đỏ bừng mặt, quay sang Mai Kiếm Vân vòng tay nói:- Lão phu sớm đã chán ngán sát phạt trên giang hồ, những tháng nămcòn lại nhất định sẽ lui ẩn nông canh, vĩnh viễn không màng đến chuyệngiang hồ nữa.Mai Kiếm Vân cũng vòng tay đáp lễ:- Những mong tôn giá tâm khẩu như nhất, chớ quên những lời đã nóihôm nay.- Nếu lão phu mà bội tín, con cháu dòng họ Nhạc đều sẽ chết thê thảm.Mai Kiếm Vân mỉm cười:- Vậy là đủ rồi, xin mời tôn giá tự tiện.Nhạc Thừa Vũ liền quay người, cùng Nhạc Minh Tùng và Nhạc PhongTùng phóng nhanh đi, thoáng chốc đã mất dạng. Mai Dao Lân đứng bên MaiKiếm Vân, trầm ngâm không nói gì cả. Sau cùng Mai Kiếm Vân thở dài nói:- Cục diện hôm nay nên giải quyết thế nào? Ngân Long Bảo đã bị thiêuhuỷ, Sách Thị Tam Hùng đều tử vong, những người già yếu này...Mai Dao Lân vội nói:- Có mặt phụ thân, hài nhi không dám phạm thượng quyết định.Mai Kiếm Vân khẽ thở dài:- Ta nghĩ Lân nhi cũng nên có chút ý kiến, bởi lẽ...Bỗng lắc đầu thở dài, bỏ dở câu nói. Mai Dao Lân thoáng chau mày:- Phụ thân đã muốn hài nhi có ý kiến, vậy thì hài nhi xin nói thẳng.- Vậy tốt quá, nói ra để mọi người cùng bàn.Mai Dao Lân đảo quanh mắt:- Trước lúc từ trần Sách Thiên Thái có bảo là một Hạnh Hoa sơn trang ởnúi Phục Ngưu, nếu đúng như vậy thì đó chính là một nơi an thân lập mệnhrất tốt.Mai Kiếm Vân gật đầu:- Phải rồi, nên đưa họ đến đó!- Chẳng những gia quyến họ Sách, theo ý hài nhi thì phụ mẫu thân vàSách di cũng nên đến đó cư trú một thời gian.Mai Kiếm Vân nghiêm mặt:- Vì sao vậy? Chả lẽ ngươi... vẫn còn thù hận Ngân Long Bảo sao?Mai Dao Lân lắc đầu:- Phụ thân đã hiểu lầm rồi, việc đã qua hài nhi không bao giờ nhắc lạinữa, ý hài nhi một là trên đường có người bảo vệ, hai là phụ mẫu thân và Sáchdi cũng có thể nhân cơ hội này sống yên ổn một thời gian.Mai Kiếm Vân chau mày:- Nhưng hiện nay...- Hài nhi biết là phụ thân không muốn từ bỏ trách nhiệm nhưng hiệnnay chốn giang hồ chỉ còn lại mỗi mình Vạn Tượng Cung, một khi Vạn TượngCung tiêu tan, võ lâm Trung Nguyên kể như thái bình... Hài nhi đã đối phónhiều rồi, chả lẽ không đối phó nổi Vạn Tượng Cung hay sao?- Ngươi bướng bỉnh quá!Mai Dao Lân thở dài:- Phụ thân nên biết đó không phải là bướng bỉnh, bởi việc tiêu diệt VạnTượng Cung là trách nhiệm của hài nhi. Gia sư cũng từng bảo, kẻ thù thứ nhấtcủa hài nhi chính là Vạn Tượng công tử.Mai Kiếm Vân hổ thẹn cúi mặt:- Ta cũng chưa tròn trách nhiệm đối với ngươi, phải chi khi xưa...- Phụ thân đừng nói nữa... Hài nhi không trách phụ thân đâu, chỉ xin phụthân chấp thuận lời kiến nghị của hài nhi thôi.Mai Kiếm Vân gật đầu:- Thôi được, ta bằng lòng!Trong gió sớm hắt hiu thổi, mọi người chia làm ba nhóm lên đường.Nhóm thứ nhất là gia quyến Ngân Long Bảo cùng di thể Tiêu Vân NgânLong Sách Thiên Thái do Mai Kiếm Vân, Thần Thủ Nữ Hoa Ngọc Nhị, SáchNgọc Châu, vợ chồng Địa Hành Hiệp Lục Cơ và Toàn Phong Khách Lục TửKiên hộ tống, rầm rộ thẳng tiến về phía Phục Ngưu Sơn.Nhóm thứ nhì là hai vợ chồng Cửu Hoàn Kiếm và Huyết Phụng phunhân, họ bảo là có việc riêng cần lo liệu nên phải đi riêng.Nhóm thứ ba là Điên Đạo Nhân, Võ Thừa Vân Bạch Phi, Phi Phụng côngchúa Phụng Ức Bình, Kim Phụng Ngọc Nữ Hoa Diễm Phương, Diêu Đài MụcNữ Vân Phụng Linh cùng Mai Dao Lân và Sanh Thiên Tẩu Hàn Thiên Hồng.Ba nhóm người sau khi bịn rịn chia tay, lần lượt lên đường, mỗi nhóm đilo nhiệm vụ riêng. Mai Dao Lân thần thái nặng nề, không hề nói cười, cùngmọi người tiến bước. Điên Đạo Nhân sãi bước đi đến trước mặt Mai Dao Lâncười nói:- Tiểu tử, chúng ta đi đâu vậy?Mai Dao Lân ngẩn người:- Đã đi cùng tiền bối, dĩ nhiên phải nghe theo chỉ thị của tiền bối rồi.Điên Đạo Nhân xua tay:- Không, không, tuy nhiều người đi cùng, nhưng phải là ngươi làm chủ,đi đâu cũng phải do ngươi quyết định, bằng không bần đạo đành phải cáo từ.Mai Dao Lân vừa định đáp lời, Sanh Thiên Tẩu bỗng nói:- Lẽ đương nhiên là phải đến Vạn Tượng Cung rồi!Mai Dao Lân lắc đầu:- Tại hạ tạm thời chưa muốn đến đó!Sanh Thiên Tẩu sửng sốt:- Thiếu chủ đây chẳng phải nói thật, Vạn Tượng Cung là nơi lẽ ra thiếuchủ đã phải đến từ lâu, Vạn Tượng Cung một ngày chưa diệt, Vạn Tượng côngtử một ngày chưa trừ, võ lâm giang hồ chưa thể có ngày bình yên.Mai Dao Lân mỉm cười:- Mai mỗ nói thật đó chứ! Thế nhưng, Vạn Tượng Cung đành rằng làđến, nhưng tạm hoãn vài hôm mới có thể đi được.- Thiếu chủ... đây không như tác phong của thiếu chủ trước đây rồi.Mai Dao Lân cười:- Mấy ngày nay chúng ta có từng nghĩ ngơi chưa?- Thiếu chủ mỏi mệt ư?Mai Dao Lân đưa mắt nhìn Vân Bạch Phi, Điên Đạo Nhân, Vân PhụngLinh, Kim Phụng Ngọc Nữ và Phụng Ức Bình nói:- Mai mỗ tuy không mỏi mệt, nhưng phải để cho họ nghĩ ngơi vài hôm.- Vâng, vâng! Thiếu chủ nói rất phải!- Từ đây đi về hướng Tây có những nơi nào vậy?Sanh Thiên Tẩu ngẫm nghĩ chốc lát:- Chừng ba mươi dặm có Ngũ Liễu Trấn, bảy mươi dặm là Chiêu BìnhTập, nếu đến Lựu Giang Thành là phải đi hơn một trăm ba mươi dặm, nơi đóđã đến dưới chân Hoàng Vân Sơn.- Thành Lựu Giang dường như là một nơi rất phồn thịnh!- Vâng, Lựu Giang Thành nằm trên đường cái quan, thương khách quytụ, dân cư sầm uất, hết sức phồn thịnh.- Vậy thì chúng ta hãy đến Lựu Giang Thành để nghĩ ngơi thoải mái vàihôm, đối với Vạn Tượng Cung là cuộc chiến cuối cùng, thắng bại khó màlường trước được, chúng ta cũng nên vui chơi vài hôm mới phải.Thế là đoàn người thẳng tiến về hướng Tây.Kim Phụng Ngọc Nữ, Vân Phụng Linh và Phụng Ức Bình ba nàng đi bênnhau, theo sau là Hữu Vệ Kim Tụ Lão Bà Lý Ẩu.Ba nàng tựa hồ bị câu thúc rất nhiều, có lẽ do sự có mặt của Võ Thừa VânBạch Phi và Điên Đạo Nhân, đi theo sau Mai Dao Lân cách một khoảng xanhư không hể quen biết nhau.Sau cùng Kim Phụng Ngọc Nữ khẽ thở dài nói:- Hai vị muội muội có biết vì sao Dao Lân lại muốn đến Lựu Giang Thànhkhông?Phụng Ức Bình phấn khởi đáp:- Lân ca đã nói rồi mà! Đến đó để nghĩ ngơi vài hôm cho tinh thần và thểlực sung mãn, hầu khiêu chiến với Vạn Tượng Cung, chúng ta có thể thongdong vài ngày rồi.Kim Phụng Ngọc Nữ lắc đầu:- Không phải vậy đâu!Phụng Ức Bình ngạc nhiên:- Vậy chứ vì sao?Vân Phụng Linh tiếp lời:- Lân ca định đến Hoàng Vân Sơn đấy!Kim Phụng Ngọc Nữ gật đầu thở dài:- Không sai, có lẽ Linh muội đã nghe được, Dao Lân định đến đó gặp gỡVạn Tượng công tử.Phụng Ức Bình rầu rĩ:- Việc gì mà tiểu muội không hề hay biết thế nhỉ?Kim Phụng Ngọc Nữ mặt nghiêm trọng:- Lúc tình hình dưới núi đang hỗn loạn, sứ giả của Vạn Tượng Cung đãđến trao cho Dao Lân một bức thư, tuy tỷ tỷ không biết trong thư đã viết gì,song nghe họ nói với nhau là Vạn Tượng công tử mời Dao Lân đến Âm PhongHạp gặp gỡ, và không cho người khác đi cùng, chỉ một mình Dao Lân thôi.Phụng Ức Bình hốt hoảng:- Lân ca đã chấp nhận ư?Kim Phụng Ngọc Nữ gật đầu:- Đúng vậy!- Đó là cạm bẫy, ôi! Sao, Lân ca lại dại thế này?Vân Phụng Linh tiếp lời:- Không phải dại, mà đó là khí độ anh hùng lỗi lạc!Phụng Ức Bình chau mày:- Nhưng nếu Lân ca phó ước, ắt sẽ trúng mai phục của Vạn Tượng côngtử, chả lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn Lân ca đi hay sao?Kim Phụng Ngọc Nữ mỉm cười:- Vậy chứ theo ý Bình muội thì sao?Phụng Ức Bình kiên quyết:- Ngăn cản Lân ca, vô luận thế nào cũng không cho đi.Vân Phụng Linh lắc đầu:- Không thể vậy được, cá tính Lân ca chúng ta đều hiểu rất rõ, Lân calòng đã quyết, chúng ta ngăn cản được ư?Phụng Ức Bình xịu mặt:- Nhưng dù thế nào chúng ta cũng phải nghĩ cách chứ!Kim Phụng Ngọc Nữ gật đầu:- Đương nhiên là phải nghĩ cách rồi, trước hết chúng ta hãy lựa lờikhuyên ngăn, sau đó...Đoạn kề tai Vân Phụng Linh và Phụng Ức Bình thì thầm một hồi, hainàng đều lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói:- Cũng đành phải vậy thôi!Thế là ba nàng tiếp tục tiến bước. Im lặng một hồi, Phụng Ức Bình bỗngnói:- Tiểu muội có điều này muốn nói, nhưng...Kim Phụng Ngọc Nữ cười tiếp lời:- Bình muội có gì cứ nói, hà tất ấp a ấp úng thế này.Phụng Ức Bình nhoẻn cười:- Điều này đã giấu kín trong lòng từ lâu, có lẽ ba chúng ta đều... Lân caphải không nào?Kim Phụng Ngọc Nữ và Vân Phụng Linh đều đỏ mặt thẹn thùng lặngthinh. Phụng Ức Bình thản nhiên cười:- Hai vị tỷ tỷ đừng e thẹn như vậy, điều này nhất định chúng ta phải nóirõ mới được.Vân Phụng Linh ngập ngừng:- Công chúa với Dao Lân thật xứng đôi, còn Phụng Linh thì...Phụng Ức Bình vội bụm miệng nàng, nhoẻn cười nói:- Linh tỷ đừng nói nữa, chúng ta ba người đều không thể rời xa nhau, nếunhư... bốn người có thể kề cận bên nhau thì tốt biết mấy, chẳng hay hai vị tỷtỷ...Kim Phụng Ngọc Nữ xúc động tiếp lời:- Bình muội lòng dạ thật quảng đại! Linh muội, từ nay ba chúng ta đã làmột lòng một dạ rồi!Thế là ba nàng cùng xiết chặt tay nhau kể như đã thầm cam kết tronglòng. Võ Thừa Vân Bạch Phi và Điên Đạo Nhân đi cùng, giữa Mai Dao Lân vàba thiếu nữ. Điên Đạo Nhân quét mắt nhìn quanh, bỗng quay sang Võ ThừaVân Bạch Phi khẽ nói:- Tướng gia nhận thấy có điều gì không ổn chăng?Vân Bạch Phi vội nói:- Lão tiền bối không nên xưng hô như vậy, tại hạ quả thật không dámgánh nhận, chẳng hay lão tiền bối đã nhận thấy điều chi không ổn vậy?Điên Đạo Nhân cười cởi mở:- Bần đạo không gọi là tướng gia thì tướng gia cũng đừng gọi bần đạo làlão tiền bối... À phải rồi, bần đạo gọi tướng gia là các hạ, tướng gia gọi bần đạolà đạo trưởng, vậy được chăng?- Vậy thì tại hạ cung kính chi bằng tùng mệnh, đạo trưởng đã nhận thấyđiều chi không ổn vậy?Điên Đạo Nhân mỉm cười:- Bần đạo tuy cả đời chưa từng dính líu đến phụ nữ, chẳng hiểu gì về tìnhcảm đôi lứa, nhưng trong hoàn cảnh này, bần đạo cảm thấy ngài ngại làm saoấy.Đoạn đưa mắt nhìn Mai Dao Lân đi trước, rồi lại đưa mắt nhìn ba thiếunữ đi sau. Võ Thừa Vân Bạch Phi cười:Đúng vậy, chúng ta đã gây chướng mắt cho họ rồi!- Vậy thì chúng ta hãy tránh đi nhé!Võ Thừa Vân Bạch Phi bông đùa:- Xin chấp hành theo ý kiến đạo trưởng!Điên Đạo Nhân đảo mắt nhìn quanh, đoạn quay người đi về phía bathiếu nữ, ngoắc tay với Hữu Vệ Lý Ẩu nói:- Tôn giá hãy đến đây, bần đạo có điều cần nói.Hữu Vệ Lý Ẩu ngạc nhiên, vội đến gần hỏi:- Lão đạo trưởng có điều chi dạy bảo?Điên Đạo Nhân cười:- Hai từ dạy bảo, bần đạo không dám nhận, nhưng có một việc nhỏ cầnbàn với tôn giá, tốt hơn tôn giá hãy rời xa quý tiểu thư, cùng bần đạo đi trướclàm tiên phong.Hữu Vệ chưa hiểu ý, trố mắt nói:- Lão đạo trưởng nói vậy nghĩa là sao, lão thân tất nhiên là phải đi theotiểu thư, vì lẽ gì phải đi với lão đạo trưởng chứ?Điên Đạo Nhân phì cười, nói thật khẽ:- Vô Lượng Thọ Phật! Nếu tôn giá cứ bám sát theo quý tiểu thư như thếnày, nàng ta sẽ vĩnh viễn không có cơ hội để bày tỏ nỗi lòng với Mai Dao Lân.Lý Ẩu đảo mắt liên hồi, bỗng vỗ mạnh cái bốp lên trán:- Ô, lão thân rõ là già cả mụ mẫm, lão đạo trưởng nghĩ thật chu đáo, đúngrồi chúng ta nên đi tiên phong mới phải.Thế rồi cũng chẳng thèm nói với Kim Phụng Ngọc Nữ một lời, sãi bướcđi tới trước. Điên Đạo Nhân và Vân Bạch Phi đưa mắt nhìn nhau cười, cũngbước nhanh tới trước, ngoắc tay gọi Sanh Thiên Tẩu đi cùng với Mai Dao Lân.Sanh Thiên Tẩu ngơ ngẩn đi đến, thi lễ nói:- Hai vị có gì dặn bảo vậy?Điên Đạo Nhân cười:- Chúng ta hãy nói ngắn gọn, hãy nhìn ba vị cô nương kia, đừng làmchướng mắt người ta, chúng ta hãy đi trước tránh mặt là hơn.Sanh Thiên Tẩu cười hề hề:- Đừng thấy lão đạo trưởng tuổi cao thế này, cũng hiểu khá nhiều vềchuyện tình cảm nhi nữ đấy chứ!- Hứ, lão cao kều dám trêu chọc bần đạo hả?Sanh Thiên Tẩu toét miệng cười, không nói gì nữa, sãi bước đuổi theoHữu Vệ Lý Ẩu đã đi trước hơn hai mươi trượng.Điên Đạo Nhân đi nhanh đế bên Mai Dao Lân, lớn tiếng nói:- Đông người tụ tập một chỗ dễ gây người chú ý, chúng ta hãy chia ratừng tốp mà đi.Mai Dao Lân hiểu ý mọi người, cười bẽn lẽn nói:- Lão tiền bối, vậy thì...Điên Đạo Nhân cười to:- Không hề gì, đằng nào cũng là đến Lựu Giang Thành, bọn này đi trướcmở đường, các vị hãy thư thả mà đi.Không chờ Mai Dao Lân trả lời, đã cùng Vân Bạch Phi phi thân phóng đi,thoáng chốc đã ra xa mấy mươi trượng. Phụng Ức Bình thấy vậy sửng sốt nói:- Việc gì mà họ lại bỏ đi cả thế này! Phương tỷ, ngay cả Hữu Vệ củaPhương tỷ cũng đã đi theo họ rồi!Kim Phụng Ngọc Nữ mặt đỏ bừng:- Rõ ràng là họ muốn tạo cơ hội cho chúng ta với Dao Lân...Phụng Ức Bình đỏ mặt:- Họ thật hư quá...Tuy miệng nói vậy, song nàng với Kim Phụng Ngọc Nữ và Vân PhụngLinh lại bước đi nhanh hơn. Trong khi ấy Mai Dao Lân cũng bước chậm lại,thế là chỉ một lát họ đã đi cùng bên nhau. Mai Dao Lân đỏ mặt, ấp úng nói:- Đã khiến mọi người vất vả quá...Kim Phụng Ngọc Nữ khúc khích cười:- Bây giờ đừng nói tới điều ấy, hãy bàn về việc của bốn chúng ta là hơn.Mai Dao Lân bối rối:- Việc giữa bốn chúng ta ư?Kim Phụng Ngọc Nữ đăm mắt nhìn chàng:- Phải, việc giữa bốn chúng ta, Lân đệ phải có sự quyết định.Mai Dao Lân trầm ngâm lặng thinh, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng liên hồi.Phụng Ức Bình ngây thơ nói:- Bất kể Lân ca quyết định ra sao, bốn chúng ta cũng không thể nào rời xanhau được!Nói xong bất giác đỏ bừng mặt. Kim Phụng Ngọc Nữ cười gượng:- Lân đệ, đây là với bất đắc dĩ, lẽ ra tỷ tỷ không muốn xen vào, nhưng...Mai Dao Lân nghiêm nghị:- Mai Dao Lân này có tài đức gì, được ba vị khuynh tâm thế này, cóđiều... chốn giang hồ nguy hiểm khó lường, sinh mệnh khác nào sương sớm,chỉ sợ phụ lòng ba vị...Vân Phụng Linh tiếp lời:- Đừng nói nữa, cuộc đời tri kỷ khó gặp, bốn chúng ta có thể kể được làtâm giao tri kỷ, vậy chẳng quá đủ hay sao?Phụng Ức Bình lắc đầu:- Chỉ là tri kỷ không chưa đủ, chúng ta phải vĩnh viễn trọn đời không rờixa... Lân ca hãy nói đi, hãy tỏ rõ thái độ của mình đi chứ!Mai Dao Lân xúc động:- Ba vị đã nặng tình thế này, Dao Lân còn gì để nói nữa, chỉ cần còn mộthơi thở, Dao Lân sẽ cùng ba vị sướng khổ có nhau.Phụng Ức Bình cười ngọt lịm:- Lân ca đừng có gọi ba vị này ba vị nọ nữa, mối quan hệ giữa chúng ta đãđược xác định rồi chứ?Mai Dao Lân khẳng khái:- Gia phụ và gia mẫu chắc chắn sẽ không phản đối, chỉ cần tôn trưởng bavị đồng ý là kể như mối quan hệ đã được xác định.Kim Phụng Ngọc Nữ đỏ mặt:- Kim Phụng Cung do tỷ tỷ làm chủ, tiên phụ và tiên mẫu sớm đã từ trần,không có bậc tôn trưởng nào can thiệp đến chung thân đại sự của tỷ tỷ, bảnthân tỷ tỷ có thể tự quyết định.Vân Phụng Linh cũng thẹn thùng nói:- Gia phụ hết sức kính phục Lân ca, đó chính là điều ông mong muốn, tấtnhiên cũng không từ chối, chỉ công chúa là chưa được hoàng hậu...Phụng Ức Bình nhảy cẫng lên:- Tiểu muội càng không có vấn đề gì, mẫu hậu xưa nay rất cưng chiềutiểu muội, muốn gì được nấy, mọi người hãy yên tâm, nếu biết tiểu muội làmvợ Mai Dao Lân, một đại anh hùng lừng danh võ lâm, mẫu hậu sẽ vui sướngbiết dường nào.Mai Dao Lân cười gượng:- Bình muội chớ quá đề cao ngu ca, biết đâu sẽ còn gặp rắc rối cũng nên.Phụng Ức Bình dẫu môi:- Có rắc rối cũng là phát sinh ở nơi Lân ca thôi, bọn này sẽ không bao giờcó vấn đề gì cả.Kim Phụng Ngọc Nữ tiếp lời:- Vậy là chúng ta kể như đã tỏ rõ nỗi lòng rồi!Vân Phụng Linh cười khúc khích:- Có cần bái thiên địa không?Kim Phụng Ngọc Nữ cười:- Giang hồ nhi nữ một lời hứa đáng giá ngàn vàng, đâu cần phải bày ra cáilễ phàm tục ấy. Thật ra cho dù sơn minh hải thệ, một khi đã thay lòng đổi dạthì cũng chẳng có sức mạnh nào ràng buộc được cả.Mai Dao Lân nghiêm giọng:- Ba vị yên tâm, Dao Lân không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa, sẽ không baogiờ phụ lòng ba vị đâu!Phụng Ức Bình chau mày:- Lại nữa rồi! Gì mà ba vị, ba vị gì chứ?Mai Dao Lân đỏ mặt:- Ơ... Bình muội đừng đùa nữa mà!Phụng Ức Bình phụng phịu:- Không được, Lân ca nhất định phải nói cho rõ ràng, ba vị gì nào?Kim Phụng Ngọc Nữ và Vân Phụng Linh đều bụm miệng cười khúckhích, không nói gì cả.Mai Dao Lân ngần ngừ hồi lâu, sau cùng mới đỏ mặt nói:- Ba vị... ái thê!Ba thiếu nữ liền tức đỏ mặt thẹn thùng, nhưng trong lòng lại vô cùng ấmáp. Thế rồi bốn người vui vẻ tiếp tục tiến bước.Lộ trình hơn một trăm ba mươi dặm, họ đã phải đi mất hai ngày, vào lúchoàng hôn hôm sau mới đến Lựu Giang Thành, chỉ thấy ngựa xe tấp nập,người qua lại dập dìu, hết sức náo nhiệt.Nhóm Điên Đạo Nhân đi trước sớm đã thuê xong khách điếm và đặt sẵnbàn ăn, đó là khách điếm Cao Thăng to lớn nhất trong Lựu Giang Thành, họđã thuê bao cả hai dãy phòng và đại sảnh.Trong đại sảnh đèn đóm sáng choang, nhóm Điên Đạo Nhân đã bày sẵnbàn ăn chờ đợi. Mai Dao Lân đỏ mặt tía tai, hết sức ngượng ngùng, ba thiếu nữcũng thẹn đỏ mặt, dùng khăn tay che miệng lặng thinh.Tuy nhiên đây là một đêm rất đáng ghi nhớ, mọi người thoải mái ănuống, khi đã thấm hơi men, lại khôi phục hào khí giang hồ nhi nữ, nói năngdần không còn câu thúc nữa.Phụng Ức Bình đầu tiên quay sang Mai Dao Lân hỏi:- Chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu vậy?Mai Dao Lân mỉm cười:- Mọi người hứng thú thế này, ở thêm vài hôm cũng không hề gì, đằngnào...Bỗng ngưng lời, không nói tiếp nữa. Phụng Ức Bình phụng phịu:- Đằng nào sao hả? Sao Lân ca lại nói năng không đầu không đuôi thếnày?Mai Dao Lân cười ngại ngùng:- Đằng nào kẻ địch sau cùng chỉ còn lại Vạn Tượng Cung nữa thôi, sớmmột ngày hay muộn một ngày cũng không có gì quan trọng.Phụng Ức Bình bỗng đổi giọng lạnh lùng:- E rằng đó không phải là những lời nói thật lòng.Mai Dao Lân thoáng chau mày:- Bình muội nghĩ vớ vẩn gì vậy? Chả lẽ ngu ca...Lại không sao nói tiếp được nữa, ra chiều hết sức ngượng ngùng. ĐiênĐạo Nhân bỗng cười to nói:- Vậy cũng chẳng trách công chúa đã thắc mắc, Mai thiếu hiệp của chúngta quả là khác lạ hẳn, trước đây lời lẽ sắc bén, nói năng lưu loát, sao bây giờ lạiấp a ấp úng thế này.Phụng Ức Bình buông tiếng hừ mũi:- Đó là vì trong lòng có điều mờ ám nên mới như vậy.Mai Dao Lân đỏ mặt:- Bình muội đa nghi quá, ngu ca... quả thật là không có điều gì mờ ám,chẳng qua là ngu ca đang suy nghĩ cách đối phó với Vạn Tượng Cung...Phụng Ức Bình tiếp lời:- Tục ngữ có câu: ếMột cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hònnúi caoế, sao không nêu ra để mọi người cùng thương nghị chứ?Mai Dao Lân cười:- Đó là lẽ đương nhiên, nhưng chúng ta đâu phải ngày mai đã tiến đánhVạn Tượng Cung, bây giờ chúng ta phải quên đi mọi ưu phiền để hưởng thụlạc thú cuộc đời, việc ngày mai hãy để ngày mai hẵng tính.Điên Đạo Nhân nâng ly lên cười nói:- Đúng rồi, việc ngày mai hẵng để ngày mai hẵng tính, chúng ta hãyuống cho thoả thích trước đã!Mọi người lần lượt nâng ly, song Phụng Ức Bình lại kề tai Mai Dao Lânkhẽ nói:- Lân ca hãy nhớ cho kỹ, tính mạng của Lân ca cũng là tính mạng của bốnngười, Lân ca không thể mạo hiểm một mình, vì như vậy là có lỗi với chúngtiểu muội, và chúng tiểu muội cũng sẽ không bao giờ lượng thứ cho Lân ca.Mai Dao Lân thoáng giật mình, gượng cười nói:- Bình muội hãy yên tâm, ngu ca nhất định không vậy đâu!- Mong là Lân ca tâm khẩu như nhất!Phụng Ức Bình nói xong, liền nâng ly lên uống cạn một hơi. Bữa ăn kéodài đến qua khỏi canh hai, mọi người đều đã ngà say, mới chia tay nhau vềphòng ngơi nghỉ.Mai Dao Lân trọ riêng một phòng, Điên Đạo Nhân với Vân Bạch Phicùng trọ một phòng, ba thiếu nữ với Lý Ẩu cùng trọ một phòng, còn SanhThiên Tẩu thì ngồi trong khách sãnh tỉnh tọa.Khoảng canh ba, Mai Dao Lân nhon nhón ra khỏi phòng, chàng hànhđộng khẽ đến mức không gây ra chút tiếng động, ngay cả Sanh Thiên Tẩungồi trong khách sảnh cũng không hề phát giác.Mai Dao Lân băng qua khách sảnh, lắng nghe trong phòng ba thiếu nữ vàĐiên Đạo Nhân một hồi, đoạn liền phi thân ra khỏi khách điếm.Nhưng liền sau đó, Kim Phụng Ngọc Nữ, Vân Phụng Linh và Phụng ỨcBình từ trong bóng tối bước ra. Phụng Ức Bình hối hả khẽ nói:- Nhanh lên, Lân ca đã đi xa rồi!Kim Phụng Ngọc Nữ ung dung cười:- Chỉ sợ không biết địa điểm, chứ như đã biết Dao Lân đến Âm PhongHạp trong Hoàng Vân Sơn, còn lo không đuổi kịp hay sao?Phụng Ức Bình mím môi:- Lân ca thật là tàn nhẫn, đã nói vậy mà cũng bỏ đi thế này!Kim Phụng Ngọc Nữ thở dài:- Bình muội không nên oán trách, nên hiểu sự đau khổ Dao Lân phảichịu đựng lớn hơn chúng ta rất nhiều, Dao Lân chẳng thể không đi, nhưngtrong lòng hẳn là rất đau khổ.Phụng Ức Bình vội nói:- Vậy chúng ta đuổi theo mau, đừng để cho Lân ca mạo hiểm một mình.Kim Phụng Ngọc Nữ gật đầu:- Hai vị muội muội hãy đi gọi Điên Đạo Nhân, tỷ tỷ đi gọi chim phụng,chuẩn bị âm thầm theo dõi.Thế là ba nàng liền chia tay, mỗi người ai lo việc nấy.Hãy nói về Mai Dao Lân, chàng với nỗi lòng vô vàn đau khổ rời khỏikinh hãi Cao Thăng, băng qua Lựu Giang Thành, trong đêm tối đi về hướngTây, dần tiến vào khu vực Hoàng Vân Sơn.Khi tiến vào rừng núi không bao lâu, chàng phảng phất như nghe cótiếng chim phụng kêu, vội ngước nhìn lên không, nhưng lúc này sương mâygiăng thấp, tầm nhìn bị hạn chế, chẳng trông thấy gì cả.Thì ra trên không, hai con chim phụng đã chở đến Kim Phụng Ngọc Nữ,Vân Phụng Linh và Phụng Ức Bình, Điên Đạo Nhân, Vân Bạch Phi, SanhThiên Tẩu và Hữu Vệ Lý Ẩu. Song lúc này bầu trời tối mịt, sương mây dàyđặc, không sao trông rõ cảnh vật bên dưới. Phụng Ức Bình lo lắng nói:- Biết làm sao đây? Chẳng trông thấy Lân ca đâu cả!Kim Phụng Ngọc Nữ thở dài:- Trời không chiều lòng chúng ta, biết làm sao hơn, chỉ trách chúng takhông nghĩ đến tình huống này! Bây giờ chỉ còn cách bay thẳng đến ÂmPhong Hạp thôi!Phụng Ức Bình chau mày:- Vạn Tượng công tử là người rất hiểm độc xảo trá, nếu như y giở trò ámtoán thì biết làm sao?Kim Phụng Ngọc Nữ rầu rĩ:- Biết làm sao hơn, thôi đành nguyện cầu trời phò hộ thôi!Thế là hai con chim phụng liền bay sâu vào trong núi.Mai Dao Lân một mạch vượt qua mười mấy dặm đường, bỗng chàng đâmra lưỡng lự, bởi chàng chưa từng đến đây bao giờ, đã không quen đường màtrời tối mịt nên tiến bước hết sức vất vả, hơn nữa chàng cũng chẳng rõ ÂmPhong Hạp nằm tại đâu. Bỗng chàng lách người, nấp sau một tảng đá to.Liền sau đó, một tiếng cười sắc lạnh Vạng lên nói:- Mai Dao Lân, ngươi sợ gì kia chứ?Dứt tiếng bốn lão đạo sĩ đã đến trước mặt cách chừng một trượng, theosau chính là Thiên Môn Đạo Nhân.Mai Dao Lân liền bước ra cười giòn nói:- Trong đời Mai mỗ chưa bao giờ biết sợ là gì cả. Thật chẳng ngờ dư đảngcủa Ngân Long Bảo giờ đây lại nương nhờ vào Vạn Tượng Cung.Thiên Môn Đạo Nhân cười khảy:- Ngươi nghĩ sai rồi, với thân phận và địa vị của đạo gia, chưa đến nỗiphải hạ mình nương nhờ kẻ khác đâu.- Vậy sao tôn giá biết đêm nay Mai mỗ đến đây?Thiên Môn Đạo Nhân phá lên cười:- Đạo gia tin tức linh thông, đương nhiên là nghe được rồi.Mai Dao Lân ha hả cười to:- Đúng rồi, đây là độc kế mượn đao giết người của Vạn Tượng công tử.- Đạo gia chẳng hiểu ngươi nói gì cả!- Tôn giá không cần phải hiểu, Vạn Tượng công tử dùng các vị đánh trậnđầu, đã có thể mượn tay Mai mỗ diệt trừ các vị, lại còn có thể tiêu hao thể lựccủa Mai mỗ, dại gì không làm chứ?Thiên Môn Đạo Nhân tức giận:- Đạo gia không hề lai vãng với Vạn Tượng công tử, sao lại bị y lợi dụngkia chứ?Mai Dao Lân cười khảy:- Việc Mai mỗ với Vạn Tượng công tử gặp gỡ tại Âm Phong Hạp, chỉ cóhai người biết, ngoài ra là kẻ đưa thư Huyết Phiến Thư Sinh Tất Tam Thái,tôn giá được tin từ đâu vậy?- Đó thì... ơ...- Hết sức rõ ràng đây là Vạn Tượng công tử đã cố ý tung tin để khiến cácvị lọt vào bẫy rập, thật không ngờ các vị lại dại dột, đã trở thành những kẻ thímạng đáng thương.Thiên Môn Đạo Nhân cả giận:- Mai Dao Lân, bất kể ngươi nói thế nào, hôm nay chúng ta nhất địnhphải quyết một phen sinh tử.Mai Dao Lân cười khảy:- Tốt thôi, hãy chuẩn bị đi, Mai mỗ sẽ đưa các vị lên đường ngay đây.Thiên Môn Đạo Nhân bỗng cất lên một tiếng huýt dài, liền tức vô số đạosĩ xuất hiện từ bốn phương tám hướng, ít ra cũng trên trăm người, tuy xem rahỗn loạn, nhưng mỗi người đều giữ vị trí riêng, rõ ràng là một thế trận nghiêmchỉnh. Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh, cười khảy nói:- Chỉ bằng vào Thái Cực Tam Huyền trận này ư?Thiên Môn Đạo Nhân sửng sốt:- Ngươi đã nhận biết tên gọi thế trận, hẳn là cũng biết cách phá trận chứgì?- Tuy thế trận nhiều biến hoá, nhưng chưa thể gây khó khăn cho Mai mỗđâu.Thiên Môn Đạo Nhân cười gằn, đưa tay rút từ trên lưng xuống năm lá cờnhỏ, lớn tiếng nói:- Tiểu tử Mai Dao Lân, đạo gia phát động thế trận đây!Năm lá cờ nhỏ chia làm năm màu đỏ vàng lam trắng đen, Thiên MônĐạo Nhân rút lấy lá cờ đen, giơ cao vẫy ba cái quát to:- Bày trận!Liền tức hằng trăm đạo sĩ di chuyển xoay vòng, khói đen bốc lên trướcmặt, trong đêm tối càng thêm ghê rợn, hệt như đứng trong mười tám tầng địangục. Mai Dao Lân ngầm vận thần công hộ thân, ngạo nghễ đứng yên tại chỗ.Trong đêm tối chỉ thấy Thiên Môn Đạo Nhân lại giơ cao cờ đỏ lên vẫy,liền tức hàng trăm đạo sĩ rút trường kiếm ra, nhất tề vung lên từ bốn phía đâmvào Mai Dao Lân.Mai Dao Lân đã vận thần công tới mức tối đa, vẫn đứng yên bất động.Những thanh trường kiếm sắc bén như đâm vào tường đồng vách thép, thảyđều bị đẩy bật ra, khắp người Mai Dao Lân như bủa một chiếc lưới to, chẳngthể nào tiến đến gần. Thiên Môn Đạo Nhân hét to:- Mai Dao Lân, sao ngươi đứng yên vậy hả?Mai Dao Lân cao giọng:- Mai mỗ với bất biến ứng vạn biến, để xem Thái Cực Tam Huyền Trậnnày của tôn giá có gì là lợi hại?- Đó là vì ngươi không biết sự biến hoá của thế trận, nên mới không dámmanh động.Mai Dao Lân cười khảy:- Chỉ sợ Mai mỗ mà động là sẽ phơi thây máu đổ, chẳng rõ biết bao ngườitrở thành oan hồn nữa.Thiên Môn Đạo Nhân cười phá lên:- Mai Dao Lân, ngươi chớ có khoác lác.Mai Dao Lân tức giận:- Mai mỗ tính nhẫn nại có hạn, đừng khích dậy lửa giận của Mai mỗ làhơn.Thiên Môn Đạo Nhân hét to:- Quân hèn nhát, chớ có khoác lác nữa, hôm nay đạo gia đã nhận thấy rấtrõ, ngươi chẳng qua chỉ có hư danh mà thôi.Mai Dao Lân không dằn được nữa, quát to:- Thiên Môn mũi trâu, lão thật là ngoan cố mê muội... Bồ Đề Thiền Phật!Liền tức chưởng phong xô ra như bài sơn đảo hải, tiếng rú thảm khốcvang dậy, vô số đạo sĩ lần lượt ngã gục.Mai Dao Lân tiếp tục quát:- Phật giáng vạn ma!Chưởng phong càng hung hãn hơn, ào ạt xô ra. Tiếng rú thảm hoà vớitiếng rên la, cát đá tung bay mù mịt, tiếng cây gãy đổ ầm ĩ, song chỉ trong chốclát tất cả lại trở nên yên lặng.Thiên Môn Đạo Nhân vô cùng thảm não, năm lá cờ đã rơi vung vãi trênmặt đất, ít ra cũng có hơn hai mươi đạo sĩ đã táng mạng.Thái Cực Tam Huyền Trận đã tan rã trong chớp mắt, Mai Dao Lân mặtđanh lạnh nhìn Thiên Môn Đạo Nhân quát:- Tôn giá tự liễu đoạn hay còn phải Mai mỗ động thủ?Thiên Môn Đạo Nhân mặt xám ngắt, nghiến răng nói:- Mai Dao Lân, các hạ không nên đuổi cùng giết tận thế này, thảo nàotrong giới võ lâm bảo các hạ là một kẻ hiếu sát tàn bạo.Mai Dao Lân lạnh lùng:- Vậy thì tôn giá hẳn biết là hôm nay khó thể toàn mạng!- Các hạ không thể buông tha cho bần đạo thật ư?- Mai mỗ đã dung tha cho tôn giá một lần tại Ngân Long Bảo rồi, đây làtôn giá tự chuốc lấy hoạ sát thân, chẳng thể trách Mai mỗ được.- Vậy môn nhân đệ tử của bần đạo thì sao?- Họ muốn đi đâu tuỳ ý, Mai mỗ không màng đến!Thiên Môn Đạo Nhân khẽ thở dài:- Hôm nay bần đạo đã chấp nhận cái chết, nhưng có một điều bần đạokhông hiểu, rõ ràng là các hạ không hề biết cách phá trận, vậy mà các hạ lạiphá được Thái Cực Tam Huyền Trận do bần đạo tinh luyện, nguyên nhân vìsao?Mai Dao Lân ngửa mặt cười to:- Tôn giá có từng nghe chuyện loài kiến bố trận chưa? Loài kiến bố trậndù tinh vi huyền dịu đến mấy cũng chẳng thể giam hãm được loài người, ví dụnhư vậy đủ rõ rồi chứ?Thiên Môn Đạo Nhân cả giận:- Tiểu tử, ngươi dám ví bần đạo là loài kiến, bần đạo thí mạng với ngươi!Dứt lời đã người kiếm hợp nhất lao đến nhanh như chớp, đâm thẳng vàongực Mai Dao Lân.Nhưng Mai Dao Lân vẫn đứng yên, song chưởng đưa lên ngang ngực,ngửa mặt cười vang dội. Chỉ nghe ếbùngế một tiếng rền rĩ, cát đá tung bay mùmịt, thiên hồn địa ám.Một hồi thật lâu, cát bụi lắng dịu, chỉ thấy Mai Dao Lân vẫn đứng ngạonghễ, còn Thiên Môn Đạo Nhân thì xương gãy chân bong, bãi hoải nằm dướiđất. Mai Dao Lân bước đến gần, lạnh lùng nói:- Lão đạo, thương thế ra sao?Thiên Môn Đạo Nhân hậm hực:- Nếu ngươi là trang hảo hớn, hãy mau bồi thêm bần đạo một chưởng.- Nếu tôn giá còn là đấng anh hùng, hẳn cũng phải chịu đựng được chútđau đớn thế này.Thiên Môn Đạo Nhân mặt mày xám ngắt, rên rĩ liên hồi. Mai Dao Lânquét mắt nhìn bảy tám mươi đạo sĩ đứng quanh bỗng nói:- Mai mỗ cũng có một điều cần hỏi, nếu như tôn giá thú thật, Mai mỗ sẽcho tôn giá chết một cách nhanh chóng.Thiên Môn Đạo Nhân nghiến răng:- Hỏi mau!Mai Dao Lân chậm rãi nói:- Tôn giá đã ủy thân nơi Ngân Long Bảo rất nhiều năm, nhưng tôn giáthật sự trung thành với Sách gia hay với Vạn Tượng công tử?- Sự thật đã rõ ràng, ngươi còn hỏi làm gì?- Không hẳn, Mai mỗ nhận thấy tôn giá chưa nói đúng sự thật.Thiên Môn Đạo Nhân thở dài:- Thôi được, bần đạo có thể thẳng thắn nói ra, lúc đầu bần đạo quả làtrung thành với Sách Thị Tam Hùng, muốn cho Ngân Long Bảo trở thành mộtmôn phái mạnh nhất võ lâm, nhưng về sau...Bỗng ngưng lời bỏ dở câu nói.Mai Dao Lân cười khảy:- Về sau thế nào? Phải chăng đã bị Vạn Tượng Cung mua chuộc, trởthành nội gian trong Ngân Long Bảo, và có lẽ chính tôn giá đã lập kế đưa bacha con họ Nhạc vào đó.- Sự thật quả đúng là vậy.- Hôm nay tôn giá gặp kết cuộc bi thảm thế này có lẽ cũng chẳng oántrách ai được, bởi tất cả đều là do tôn giá đã tự chuốc lấy.- Bần đạo chỉ cầu xin... được chết... nhanh chóng...Mai Dao Lân vung chưởng, ếbốpế một tiếng, Thiên Môn Đạo Nhân ngãra sau, chết ngay tức khắc. Bảy tám mươi đạo sĩ đứng quanh thảy đều đứngthừ ra ngây dại, không một người nào lên tiếng.Mai Dao Lân thở phào một hơi dài, sãi bước bỏ đi. Chàng biết là VạnTượng công tử đã bày bố thiên la địa võng tại đây, cũng có thể trong sự bố trínày không có người của Vạn Tượng Cung, nhưng tất thảy đều do Vạn Tượngcông tử điều khiển chỉ huy. Giờ đây chàng hết sức đề cao cảnh giác, thậntrọng từng bước đi một. Bỗng nhiên chàng chững bước đứng lại. Chỉ thấy lốiđi phía trước đầy cỏ dại, rõ ràng là từ nơi khác mang đến chất đống giữađường, hễ giẫm đạp là lập tức bốc lên một chút phấn trắng.Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, lấy nửa mảnh Thuý Châu ra, bỏ vàomiệng ngậm. Phía trước không xa là một khu rừng tùng rậm rạp, Mai Dao Lânchững bước, lớn tiếng nói:- Vị bằng hữu nào đang chờ Mai mỗ, bây giờ ra diện kiến được rồi.Trong rừng im lìm không một tiếng động. Mai Dao Lân nhếch môi cười,ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn cất bước tiến tới.Trong rừng tối om, cơ hồ đưa tay ra không thấy rõ năm ngón, song MaiDao Lân nội công thâm hậu, tuy trong đêm tối vẫn trông thấy rõ mồn một.Thế nhưng trong rừng vắng ngắt, không một bóng người.Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:- Nếu không dám hiện thân tương kiến, Mai mỗ không có thời gian chờđợi nữa!Đoạn liền cất bước định băng qua rừng, song chàng vừa đi được vài bước,bỗng cảm thấy có điều khác lạ, dường như có một luồng sức kỳ lạ truyền vàotứ chi, đồng thời đầu choáng mắt hoa, tay chân bải hoải, và lần hồi không cònchịu đựng được nữa.Mai Dao Lân kinh hoàng, chàng đã ngậm Thuý Châu trong miệng, cớ saocòn trúng độc thế này? Chàng vội đứng yên, vận công điều tức, liền sau đóchàng càng thêm kinh hãi, thì ra lúc này nội lực của chàng chỉ còn có thể vậnđề được năm thành mà thôi, đành vội phong bế mạch huyệt trong nội phủ.Đột nhiên một chuỗi cười dài vang lên, một giọng sắc lạnh nói:- Tiểu tử họ Mai kia, hôm nay ngươi chịu chết đi thôi!Mai Dao Lân nghe tiếng biết người, thầm thở dài nhủ:- Hôm nay e rằng quả thật lành ít dữ nhiều rồi!Nghĩ đoạn đã thấy một lão bà xấu xí như quỉ dữ đi đến trước mặt cáchchừng hơn trượng, chính là Thần Độc Vạn Kiếm Hồng. Mai Dao Lân cườikhảy nói:- Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!Thần Độc Vạn Kiếm Hồng nghiến răng:- Câu ấy phải do lão thân nói mới đúng, cuộc gặp gỡ tại đây hôm nay làdo trời sắp đặt, tiểu tử ngươi có biết là ngươi đã đến lúc lên đường rồi không?Mai Dao Lân thản nhiên cười:- Mai mỗ đúng là đang lên đường, nhưng là đến Âm Phong Hạp!Thần Độc Vạn Kiếm Hồng cười gằn:- Đó là việc kiếp sau của ngươi, lão thân bây giờ phải đưa ngươi đi gặpDiêm Vương ngay.- Nếu như tôn giá có khả năng!Thần Độc chú mắt nhìn chàng, trầm giọng quát:- Tiểu tử, đã đến lúc ngươi nằm xuống rồi!Mai Dao Lân cười khảy:- Kẻ nằm xuống phải là tôn giá mới đúng!Đoạn trầm giọng quát:- Phật giáng vạn ma!Liền tức bóng chưởng chập chùng xô ra, Thần Độc Vạn Kiếm Hồng kinhhãi, vội lui nhanh, cả lăn lẫn bò ra xa bốn năm trượng mới tránh khỏi.Thì ra Mai Dao Lân thấy mình lúc này công lực đã suy giảm, định xuấtkỳ bất ý đột kích hạ sát Thần Độc, nào ngờ võ công của Thần Độc cũng chẳngtầm thường, đã bị mụ ta tránh thoát.Một chiêu chưa đắc thủ, Mai Dao Lân vừa kinh vừa giận, bởi công lực lạibị giảm thêm một thành nữa.Thần Độc hoàn hồn, chậm bước tiến tới, cười nói:- Tiểu tử, không ngờ ngươi còn hung hăng đến vậy!Mai Dao Lân cười khảy:- Mụ bố độc ám toán, tuy Mai mỗ bị mắc bẫy, nhưng chưa chắc mụ có thểtoại nguyện.Thần Độc dừng lại cách chừng hai trượng, lạnh lùng nói:- Tiểu tử, chỉ bằng vào nói khoác chẳng ích gì, trong núi sâu đêm khuyathế này hẳn không có người đến cứu viện đâu. Thành thật mà nói, nếu lãothân lúc này mà động thủ, vẫn có thể lấy mạng ngươi, nhưng lão thân cứ hãyđợi thêm lát nữa, nhìn ngươi tự ngã xuống rồi hẵng động thủ cũng chẳngmuộn. Mai Dao Lân lặng người, chàng biết Thần Độc đã không nói ngoa, látnữa đây mình hẳn sẽ bị độc phát ngã gục, đối phương tha hồ muốn làm gì thìlàm.Song chàng lòng đã quyết, đến khi thật sự không còn chịu đựng đượcnữa, chàng sẽ động thủ tự tuyệt, thà chết chứ không để lọt vào tay lão độc bànày. Đồng thời chàng còn có một dự tính, tuy chưởng lực không đả thươngđược Thần Độc, song chàng còn có thể dùng kiếm, như vậy là chàng vẫn còncơ hội triệt hạ đối phương. Do đó chàng bèn trở nên trầm tĩnh, cố gắng đề tụmột hơi chân khí nơi đan điền, chuẩn bị sẵn sàng ứng biến.Thần Độc đứng cách ngoài hai trượng, không tiến tới, hiển nhiên mụvẫn còn e sợ Mai Dao Lân. Mai Dao Lân đảo mắt liên hồi, chợt nảy sinh ra kếgiải nguy, bèn đứng yên một hồi, bỗng nhũn người ngồi phệt xuống đất.Thần Độc thấy vậy mừng rỡ nói:- Tiểu tử, ngươi chịu hết nổi rồi chứ gì? Lão thân đã đoán trước là ngươikhó chịu nổi đến một giờ, nhưng ngươi chịu được lâu thế này cũng khá lắm.Mai Dao Lân giả vờ nói một cách khó nhọc:- Thần Độc, thủ đoạn của mụ tàn độc lắm!Thần Độc cười khoái trá:- Đối phó với một kẻ địch như ngươi, thủ đoạn không tàn độc thì đâu thểthành công được.Mai Dao Lân giọng yếu ớt:- Mai mỗ có một điều chưa rõ, muốn nhờ mụ giải thích xem.- Được thôi, lão thân có thể cho ngươi chết một cách minh bạch, ngươihỏi đi!- Mai mỗ có ngậm Thuý Châu tỵ độc trong miệng, vì sao lại còn bị trúngđộc thế này?Thần Độc đắc ý cười khanh khách:- Lão thân lẽ nào không biết trên mình ngươi có Thuý Châu tỵ độc, thúthật lão thân bố trí không phải là chất độc.Mai Dao Lân sửng sốt:- Không phải chất độc, vậy chứ là gì?Thần Độc cười to:- Cái thứ lão thân sử dụng là một loại ô thạch phấn vạn năm, đó là mộtloại đá bị nước bẩn trong lòng đất ô nhiễm, bốc ra một loại phấn kỳ dị có thểkhiến cho kinh mạch con người bị bế tắc, võ công bị phế, mặc cho võ côngthâm hậu đến mấy, nội trong ba giờ cũng chắc chắn trở thành phế nhân...Mai Dao Lân choáng váng, suýt nữa đã ngất xỉu, bởi chàng biết Thần Độctuyệt đối không nói ngoa.Thần Độc đắc ý cười nói tiếp:- Độc tính của loại ô thạch vạn năm này không như các độc tính thôngthường, do đó cũng chẳng thể giải trừ bằng các loại thuốc giải hay vật tỵ độcthông thường, trên cõi đời tuyệt đối không có thuốc cứu chữa, vì vậy hôm naykể như ngươi đã tận số rồi, cho dù lão thân bỏ đi ngay lúc này thì ngươi cũngsẽ chắc chắn sẽ chết... Sở dĩ lão thân phải chờ ngươi ngã xuống là vì muốnchính tay báo thù cho đồ đệ, hẳn ngươi biết nợ máu là phải đền trả bằng máu.- Theo quy luật của tạo hóa, mỗi vật đều có vật tương sinh và tương khắc,Mai mỗ chẳng tin trên đời lại không có thuốc giải chất độc của loại ô thạchvạn năm này.- Đúng vậy, cũng chẳng thể nói là không có cách giải, nhưng vật ấy quảthật khó tìm, trong khi ngươi lại chỉ còn có thể sống được hai giờ nữa thôi,như vậy kể như vô phương cứu chữa.- Vật gì có thể giả trừ?- Cho ngươi biết cũng chẳng sao, đằng nào ngươi cũng không còn hyvọng nữa, loại ô thạch này đã được tạo nên bởi nước bẩn trong lòng đất, dĩnhiên cũng phải dùng nước mà giải.- Nước gì?- Nước ấy có tên là Nhị Long Hí Châu, ngươi thử nghĩ xem trên đời nàycó thể tìm được chăng?Mai Dao Lân thất vọng, bất giác hai mắt tối sầm rồi thì chao người ngãlăn ra đất. Thần Độc mừng rỡ, lớn tiếng nói:- Tiểu tử, ngươi hết chịu nổi rồi phải không?Mai Dao Lân nằm im không chút phản ứng. Thần Độc dè dặt tiến tới haibước, lại nói:- Tiểu tử, bây giờ ngươi hết hung dữ rồi hả?Mai Dao Lân vẫn nằm yên bất động.Thần Độc lẩm bẩm:- Phải rồi, dù là Đại La Kim Tiên thì cũng có thể chịu được lâu đến vậythôi!Thế là mụ liền bước nhanh đến bên Mai Dao Lân, chỉ thấy chàng nằmnghiêng trên mặt đất hệt như sư tử đã tắt thở từ lâu. Song Thần Độc vẫn dè dặtnói:- Tiểu tử, ngươi chết thật rồi hả?Mai Dao Lân vẫn không chút phản ứng, Thần Độc vẫn do dự đứng mộthồi, sau cùng thò tay vào lòng rút ra một thanh đoản kiếm, nghiến răng nói:- Tiểu tử, ngươi đừng hòng chết một cách yên lành thế này, lão thân phảiphân thây ngươi ra làm năm mảnh.Dứt lời thanh đoản kiếm vung lên, cúi người bổ xuống. Thốt nhiên MaiDao Lân lộn người, một luồng sáng bạc như tia chớp đâm vào tim Thần Độc,tiếp theo là một tiếng rú thảm khốc, Bạch Long Kiếm đã xuyên suốt sau lưngThần Độc. Mai Dao Lân thở hắt ra một hơi dài, nắm chuôi kiếm rút mạnh,máu tươi phọt ra như tên bắn, Thần Độc người mềm nhũn ngã xuống đất,vĩnh viễn lìa khỏi nhân thế.Mai Dao Lân sau khi bị trúng độc, cố gom hết tàn lực một kiếm giết chếtThần Độc, giờ đây không còn chịu đựng được nữa, thở hào hển ngã xuống đất.Lát sau chàng bắt đầu rên rĩ, thì ra chất độc ô thạch đã khiến chàng ngũtạng lục phủ nóng như thiêu đốt, đầu lưỡi cứng đờ, cổ họng kêu lên khùngkhục, thèm uống nước kinh khủng.Nhu cầu nước đã tạo ra cho chàng sức mạnh, bản năng sinh tồn thúc đẩychàng sử dụng cả tay lẫn chân, cố gắng hết sức bò đi, chàng nhất quyết phảitìm ra nước bằng được.Chàng chậm rãi bò đi, tay chân đều trầy trụa rỉ máu, song chàng khônghề hay biết, tiếp tục gắng sức bò, chàng đã gần như điên loạn. Bỗng chàngnghe có tiếng bước chân vọng đến, và một giọng âm trầm cười nói:- Qua thời gian suy xét, tên tiểu tử Mai Dao Lân chắc chắn đã táng mạngrồi!Một người khác cười tiếp lời:- Thật không ngờ tên tiểu tử ấy lại diệt trừ một cách dễ dàng thế này.Theo bản năng sinh tồn, Mai Dao Lân vội cố hết sức lăn người sang mộtbên, bởi trong lúc này bất kỳ ai cũng có thể lấy mạng chàng hết sức dễ dàng.Ngoài mười bước là một vực thẳm, bên dưới mây trắng giăng phủ, sâukhông thấy đáy, Mai Dao Lân lăn dài đến bờ vực, rồi rơi thẳng xuống dưới.Lúc này chàng đã mất hết võ công, rơi xuống nhanh như sao băng, songchàng đã không còn nghĩ đến sự sống chết, nên đầu óc vẫn hết sức tỉnh táo.Ước lượng độ cao, ít ra cũng hơn năm mươi trượng, sau cùng ếbìnhế mộttiếng, đã rơi xuống đến mặt đất.Nhờ còn có một hơi chân khí chưa tan nên Mai Dao Lân biết mìnhkhông hề bị chấn thương, thì ra chỗ chàng rơi xuống là một bãi cát mềm vàđầy cỏ non, nhờ vậy Mai Dao Lân đã may mắn bảo toàn tính mạng. Cái chàngcần thiết nhất bây giờ là nước, bởi chàng quả thật đã khát quá mức rồi.Bỗng chàng nghe có tiếng nước chảy róc rách và cách chàng chỉ vàithước thôi. Chàng vui mừng khôn xiết, liền cố sức bò đi, lát sau chàng đã bòđến một dòng suối, như thể phát hiện ra báu vật quý hiếm, Mai Dao Lân liềncúi xuống uống liên hồi.Nước suối này lạnh thấu xương, chàng uống một mạch mười mấy ngụmto, cơn nóng trong cơ thể liền dịu đi rất nhiều. Chàng lại uống tiếp, tưởngchừng như uống cạn dòng suối. Sau cùng chàng ngồi xuống bên dòng suối,nước suối lạnh buốt quả là công hiệu, chỉ chốc lát đã cảm thấy khoẻ hơn rấtnhiều. Thế nhưng chàng lẩm bẩm nói:- Mình kể như thế là hết, Thần Độc hẳn không bao giờ nói dối, độc tốnày đã khiến mình mất hết công lực, mình...Bỗng chàng giật mình kinh hãi, thì ra chàng vừa trông thấy trong suối cóhai con rắn to cỡ cánh tay trẻ con, cùng một con nhện to cỡ nắm tay.Mai Dao Lân liền đứng phắt dậy, bỗng cảm thấy nơi ngực buồn nôn, suýtnữa đã nôn tháo ra.Lúc này chàng mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, chỉ thấy dòng suốinày không to lắm, hai con rắn to khoanh tròn đã chiếm hết nửa chiều rộng.Hai con rắn này một con màu xám đen, một trắng đen cách khoảng, và đều cóvẩy sáng lấp lánh. Hai con rắn đều ngẩng đầu thè lưỡi, như đang tranh ăn connhện đen to lớn.Con nhện này trông rất ghớm ghiếc, toàn thân đen trũi, lông dài hơn tấc,tám chiếc chân dài không ngừng vung vẫy trong nước.Nước suối cũng đục ngầu dơ bẩn, Mai Dao Lân cố nén cơn buồn nôn, haitay ôm bụng ngoảnh đi nhìn nơi khác, thầm trách mình sao quá hấp tấp,không chịu nhìn kỹ rồi hẵng uống.Bỗng suýt nữa đã kêu thét thì ra chàng đã đứng lên được tự lúc nàokhông hay... Chàng hít sâu một hơi chân khí, cảm thấy đầu óc minh mẫn, cơthể không còn nóng và khát nước nữa, trái lại hết sức sảng khoái, hệt như sángsớm thức dậy sâu một giấc ngủ thật đầy.Chàng vội ngồi xuống xếp bằng, thử vận công điều tức, chỉ cảm thấyhuyết khí thông suốt, chẳng còn chút cảm giác bị trúng độc nữa.Thế là chàng liền nghĩ đến nước suối vẫn đục kia, và nghĩ đến những lờinói của Thần Độc Vạn Kiếm Hồng, chỉ có nước Nhị Long Hí Châu mới giải trừđược chất độc của ô thạch vạn năm, vậy thì hai con rắn khủng khiếp và connhện gớm ghiếc kia chính là Nhị Long Hí Châu ư?Nghĩ vậy chàng vội bước đến sát bờ suối, đưa mắt nhìn, song ngoại trừvũng nước vẫn đục, hai con rắn và con nhện kia đã biến mất từ bao giờ.Nhất thời Mai Dao Lân đứng thừ ra tại chỗ.Chàng ngước lên nhìn trời lẩm bẩm:- Mặc dù những kẻ mình giết rất đáng chết, nhưng dẫu sao mình cũng sátnghiệt quá nặng, hai tay nhuốm đầy máu tanh, vì sao trời cao lại phò hộ mình,khiến xui mình gặp được kỳ duyên hy hữu, chữa khỏi độc thương thế này?