gười mẹ ôm lấy cô con gái. Thục hỏi: -Má có nhận được điện tín của con không? -Có. Má còn đọc báo nữa. Ở nhà ai cũng tưởng con chết. -Máy bay đáp xuống được mà. Có ai chết đâu. Thục bóc cam cho má ăn. -Ở đây cái gì cũng mắc hơn Sài Gòn. Nhất là cá. Để con làm cơm đãi má. Nhưng người mẹ đã sà xuống bên cái giỏ đồ ăn. Hai mẹ con vừa sửa soạn các thứ vừa rủ rỉ nói chuyện. Trong bữa cơm nàng nghĩ: Thế là hôm nay không đến thăm hắn được. Hắn có buồn không hay hắn cũng chẳng để ý gì đến chuyện ấy. Tuy nhiên Thục xua đuổi những ý nghĩ ấy rất nhanh, nàng có bao nhiêu điều để hỏi han má về gia đình. Người mẹ cho biết là Chương có gởi thư về thăm và hỏi han rất nhiều về Thục. Tuy vậy mãi đến khi Thục tiễn má ra xe về Sài Gòn bà mới đưa bức thư cho Thục. Lúc quay về, Thục thấy nhức đầu muốn đi dạo một lát. Nàng lấy thư của Chương ra cầm tay nhưng không muốn đọc vì đầu óc không ổn định. Nàng nghĩ nếu buổi chiều nay mà nằm nhà thì buồn chết được nên quyết định đi thăm người đàn ông ấy. Lúc Thục đến nơi thì người đàn ông đang đứng trong sân bệnh viện nhìn lơ đãng lên các ngọn thông cao. Thục nói: -Monsieur! Hôm nay vui rồi chứ? -Chiều nay trời rất đẹp. Hoàng hôn rực rỡ. Thục hỏi: -Ông có đợi em không? -Tôi vẫn nghĩ là em sẽ đến. Thục cười, hỏi: -Nhưng ông tên là gì? -Vẩn Thạch. -Tên lạ quá vậy. Có phải là những mảnh vụn của các thiên thể rơi lạc vào trái đất không? Vẩn Thạch cười: -Đó là những thứ vô dụng. Hôm nay tôi ra viện. Vừa định đi thì em đến. Hắn xách cái túi vải vừa đi vừa nhìn trời. Thục dắt xe đi bộ theo hắn xuống dốc. Nàng đợi hắn vẫy một chiếc xe nhưng dường như hắn không có ý định ấy. Thục hỏi: -Nhà ở đâu? -Gần ga. Nhưng tôi chưa muốn về. -Tại sao? -Giờ này họ chưa dậy? -Ai? -Mấy người bạn. -Họ ngủ vào buổi chiều à? -Họ ngủ suốt ngày. Chỉ làm việc ban đêm. -Họ học thi à? -Không. -Thế còn anh, anh có phải là giáo sư không? -Tôi à? Không. Thục chợt hỏi: -Người đàn bà Pháp đâu? -Tôi cũng không biết. Cô cho tôi xuống đây đi. Thục dừng xe lại: -Ta đi ăn cái gì. -Tôi cũng muốn thế. Họ vào một quán ăn không lấy gì sang trọng lắm. Hắn không nói gì suốt bữa ăn. Dường như hắn chỉ để ý đến tô hủ tiếu và tách cà phê, tưởng chừng như hắn đã quên bẵng sự có mặt của Thục bên cạnh. Nhưng thái độ của hắn không hẳn là một sự lãnh đạm, nàng thấy có điều gì khác hơn thế nữa. Đó là thái độ của sỏi đá, của cây cỏ, vừa hồn nhiên vừa buồn nản, dửng dưng. Hắn chập chờn trong tâm hồn nàng như một nỗi ám ảnh. Nàng cảm thấy hắn là một kẻ bất cần đời nhưng nếu nàng bỏ mặc cho hắn đi thì hắn sẽ chết. Đó là cái cảm giác quái đản mà người đàn ông ấy gieo vào trong đầu Thục. Dẫu sao nàng cũng có một nhu cầu lạ lùng là được chăm sóc hắn. Lúc ở tiệm ăn ra nàng biết rằng nếu nàng để hắn đi thì vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại hắn nữa. Nàng mơ hồ lo sợ. Nàng hỏi: -Bây giờ bạn anh đã dậy chưa? -Không biết. Nhưng cô về đi. -Hay là anh lại nhà tôi cho biết. Vẩn Thạch nói: -Em để tôi chở cho. Thục giao chiếc cub 81 cho hắn và ngồi sau xe. Vẩn Thạch chạy vòng qua một con đường vắng. -Quê anh ở đâu? Thục hỏi: -Ở miền Trung. -Ngoài đó chắc đẹp lắm. -Không. Đó là xứ nghèo. Xứ dân gầy. -Anh sống ở đó từ nhỏ? -Từ nhỏ. Tôi đi chăn trâu. -Vui nhỉ. -Không vui. Chăn trâu về phải làm việc nhà. Hồi đó tôi mê đá bóng nhưng đi đá bóng thì không được ăn cơm. -Sao vậy? -Không lo nấu cơm thì không được ăn cơm. -Trời ơi. Cha mẹ gì mà khắc nghiệt quá vậy. -Tôi có cha mẹ nào đâu. Suốt đời đi làm mướn. -Vậy mà anh cũng học đại học được à? -Tôi có học đại học bao giờ đâu? Thế cô làm gì? -Tôi mới tốt nghiệp ngành sinh vật, lần đầu tiên lên công tác ở đây. Thục chỉ tay về phía ngôi nhà gỗ xinh xắn nằm dưới thung lũng. Nàng nói: -Tôi thuê một phòng trong căn nhà ấy. Hai người theo lối mòn nhỏ đi xuống. Họ ngang qua mấy đám cải bắp xanh tốt đi vào sân nhà. Vẩn Thạch đứng giữa khung cửa hẹp. Căn phòng trang trí đơn giản, một chiếc bàn học, giá sách nhỏ xíu và một tấm bảng gỗ sơn đen có gắn bộ xương ếch. Thục cắm hoa vào lọ cao cổ. Vẩn Thạch nằm trên chiếc ghế dựa ngoài hiên huýt sáo một giai điệu lạ. Thục dọn dẹp qua loa căn phòng của mình, lúc trở ra sân thì Vẩn Thạch đã ngủ quên đi, trên tay còn cầm một cuốn truyện tranh của trẻ con nàng không biết hắn lấy ở đâu. Thục đứng ngắm những nhà cửa so le mọc quanh cái thung lũng nhỏ bé của nàng. Trời xanh ngắt, êm ả và trong suốt phía sau những ngọn cây những bức tường sáng rực lên trong nắng xế. Chiều đến rất chậm. Nắng đọng lại rất lâu trên những đám mây cao, cảnh vật như tranh vẽ. Thành phố im lặng như không có loài người, như tất cả vừa bỏ đi đâu. Thục yêu Đà Lạt vì thỉnh thoảng nàng lại chợt nhận ra cái vẻ hoang vu ấy. Thục cứ để yên cho hắn ngủ, nàng quay vào bếp làm cơm định bụng sẽ mời hắn ở lại ăn tối với nàng, nhưng khi mọi thứ xong xuôi trở ra sân thì thấy chỉ còn cái ghế trống. Cuốn truyện tranh đánh rơi một bên. Thục nhặt lên xem. Tranh vẽ một truyện cổ tích dân gian quen thuộc, nét vẽ ngây ngô, đơn giản. Thục lật bìa sau thấy có mấy chữ nguệch ngọac: Đại úy Hưng 96 đường Hoa Quỳ. ° Đường Hoa Quỳ không phải là xa lạ đối với Thục nhưng trong suốt một tuần nàng cưỡng lại ý muốn đến đó. Nàng không đi ngang qua đó. Nhưng nàng khốn đốn với ý nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ đến đây nữa, điều đó thôi thúc nàng tìm đến hắn. Nàng ngạc nhiên về sự thôi thúc bí ẩn ấy, nó cám dỗ, dẫn dụ nàng như ma quỷ. Thục đã ra đứng ngoài sân từ lúc nào. Nàng tưởng tượng hắn đang đứng trên đồi cao một mình lạnh lẽo, gió thổi mạnh làm tung bay chiếc áo măng tô màu đất, cũ kỹ. Hắn đứng cao như cây thông trụi lá. Nhưng hắn đứng đó để làm gì? Thục bước đi nhẹ nhàng qua các luống hoa, nàng thấy rõ là mình không cưỡng lại được ý muốn đến thăm hắn. Thế rồi nàng hấp tấp vội vàng như thể nếu đến trễ thì hắn sẽ đi mất. Thục vừa đi vừa nhìn chung quanh, nàng ở trên dốc nơi có trồng nhiều hoa quỳ. Lối đi vào nhà hắn mọc đầy cỏ gấu xen kẽ trong các vết nứt rạn của nền xi măng lâu đời. Phòng khách mở cửa nhưng không có một bóng người. Thục đứng tần ngần trước sân rồi gõ mấy tiếng rụt rè vào cánh cửa. Chẳng ai đáp lại. Thục đợi một lúc nữa rồi bước vào nhà ngồi thu mình nơi chiếc ghế bành như một cô học trò nhỏ. Em đến thăm anh một chiều mưa. Nhưng nào có thấy mưa gió gì đâu. Chiều nắng êm ả, mịn màng, chiều trong suốt như pha lê. Chiều rực rỡ trên thành phố. Em đến thăm anh một chiều như vậy đó. Trước mặt Thục là bức hình chụp một đôi vợ chồng. Người đàn ông là một viên đại úy với nét mặt có vẻ láu cá hơn là bay bướm. Người đàn bà khá đẹp nhưng đôi mắt dữ. Có lẽ đó là “những người bạn” của hắn. Nàng đợi Vẩn Thạch nhưng không có dấu hiệu gì là có hắn ở nhà. Thục hát nho nhỏ vu vơ: Lòng bùi ngùi nhìn theo chân em chìm trong ngàn xanh. Ta ước mơ một chiều thêu nắng. Em đến thăm quên niềm cay đắng. Và quên đường về. Sau đó là im lặng. Thục lật một tờ báo ảnh ra xem. Vẫn không thấy ai xuất hiện. Cuối cùng nàng đành đứng dậy ra về. Đến cổng, nàng thấy Vẩn Thạch từ phía đồi Cù đi lại. Hắn đến và đi lặng lẽ như một cái bóng. Chiếc áo măng tô cũ kỹ màu đất sét, khói thuốc lá và những bước chân thầm lặng trên lối mòn trải đầy lá khô. -Em đến đã lâu chưa? Vẩn Thạch hỏi: -Độ nửa giờ. Bây giờ thì em phải về vì đã quá trễ. Vẩn Thạch cười: -Còn đối với anh thì lúc nào cũng quá sớm. Ngày chấm dứt quá sớm. Niềm vui tàn mau. Cũng như đóa hoa hồng trước sân nhà. Thục hỏi: -Thế em đến thăm anh như vầy có quá sớm không? -Em về quá sớm. -Còn anh, anh có về quá sớm không? Hắn ưỡn ngực trong gió, ngước nhìn cụm mây trắng trôi qua những ngọn thông già. Hắn nói: -Nếu em muốn làm cho anh giận điên lên thì về lúc này là quá sớm. Thục cười: -Anh là một kẻ xảo ngôn. Nói chung là xạo. Vẩn Thạch làm bộ ngạc nhiên: -Không giận nữa à? -Sao biết không giận? -Nhìn cái mắt biết không giận. -Nhưng trong bụng rất giận. Vẩn Thạch đặt bàn tay lên bụng của Thục xoa nhẹ: -Thôi, giận làm gì. Đi chơi. Hắn đẩy lưng Thục, quay trở lại lối mòn cũ. Thục nói: -Thực lạ lùng, gần anh em thấy mình tự nhiên, gần như liều lĩnh. Em thấy mọi sự giữ gìn, làm dáng e thẹn đều trở thành lố bịch. Tại sao thế? -Vì điều quan trọng không phải là sửa soạn để sống mà là sống. -Thế sao có khi anh tỏ ra chán nản, thờ ơ với đời? -Đó là chuyện của lúc ấy. -Còn ngày mai, ngày mốt? -Anh chưa biết. Chuyện đó tùy thuộc vào những sự tình cờ. -Vâng. Thục đáp thật nhỏ đến nỗi nàng không biết là mình có nói thành tiếng không hay chỉ có cảm giác là mình đã nói. Vẩn Thạch nhìn lên cao, những ngôi nhà trên đồi sáng rực ánh nắng: -Chúng ta đang ở dưới thấp, Vẩn Thạch nói, thành phố cứ như ở trên mây. Thục cũng ngước nhìn. Hiện tượng ấy rất lạ. Trên lối mòn nơi hai người đang đi thì đầy hoàng hôn và đêm tối đang mon men tới, nhưng nhà cửa trên những ngọn đồi bao quanh thì sáng rực ánh nắng mới mẻ vàng tươi như đang giữa sớm mai. Thục nhìn ngắm quang cảnh ấy, say mê như đứa trẻ con. Vẩn Thạch hỏi: -Em có lạnh không? -Có. Nhưng em thích. Chúng ta lên đồi Cù đi. Ở đó vẫn còn nắng nhưng gió từ hồ Xuân Hương thổi lên lạnh buốt. Vẩn Thạch cởi chiếc áo măng tô khoác lên vai Thục. Hắn nói: -Leo dốc một lát sẽ thấy ấm. Họ lên tới lưng chừng đồi. Chung quanh vắng im, không một bóng người. Một con cào cào nhỏ bay đậu trên tóc Thục làm nàng giật mình. Vẩn Thạch nói: -Để anh bắt cho. Hắn tóm lấy con vật bé nhỏ xanh như lá cây và đưa cho Thục, nàng nói: -Ngồi xuống đây nghỉ một lát. Hắn đỡ Thục ngồi xuống, nàng thả con cào cào ra, nó nhảy mấy cái rồi bay lách tách lên cao. Hai người đều ngước nhìn và nhận ra những đám sương nhỏ vướng trên ngọn cây bồng bềnh. Vẩn Thạch hỏi: -Em có biết những đặc tính của con cào cào không? -Có chút ít. -Một nhà sinh vật học kia bắt con cào cào, ông ta đem nó vào phòng thí nghiệm đặt nó trên một mặt kính phẳng, xong ông gõ gõ ngón tay lên mặt kính, con cào cào nghe động nhảy lên mấy cái. Ông ta vội lấy bút ghi vào sổ… -Ghi như thế nào? -Ghi thế này: “Khi ta gõ vào mặt kính thì con cào cào nhảy lên”. Xong, nhà sinh vật nọ bèn bẻ gãy hai chân sau con cào cào rồi lại đặt nó xuống mặt kính. Lại gõ ngón tay, nhưng lần này con cào cào đứng im. Ông ghi vào sổ: “Khi ta bẻ gãy hai chân con cào cào thì nó bị điếc.” Thục ngã người vào lòng hắn. Hắn cúi xuống ôm đầu cô gái vào ngực mình. Thục nói: -Em biết nhà sinh vật ấy là ai rồi. -Em tưởng anh chế nhạo em đó à? Thục trườn người lên tìm khuôn mặt người đàn ông. Cái hôn nhanh như một ánh chớp. Sự cám dỗ kéo nàng đến bằng cánh tay của con quỷ, chính điều đó làm nàng sợ nên vùng dậy bỏ chạy. Nhưng Vẩn Thạch không đuổi theo. Hắn nằm dài trên cỏ nhìn ngắm sương mù. Cho đến lúc hắn thấy một trái thông khô ném lên ngực mình thì hắn vùng dậy, tóm được cổ chân cô gái. Thục ngã nhào xuống bên cạnh. Người đàn ông đè lên người cô. Hai người hôn nhau say đắm, cuống quýt, điên dại. Bỗng nhiên Thục vùng dậy, che mắt. -Sao vậy? Vẩn Thạch hỏi: -Em sợ. -Sợ gì? -Ngọn lửa trong mắt anh. Thục nhặt trái thông khô lên, ném ra xa. Lòng tự nhiên nguội lạnh. Cô ngả đầu vào vai người đàn ông và mơ hồ cảm thấy sự bí ẩn chập chờn quanh người đàn ông lạ lùng này càng lúc càng dày đặc như lớp sương mù đang bay quanh những ngọn cây. Nhưng điều đó không làm cho nàng sợ hãi. Sương mù đã sà xuống thấp, bay ngang mặt hai người. Vẩn Thạch lấy thuốc lá ra hút. Thục chợt hỏi: -Anh ở chung với ai thế? Ngoài vợ chồng người đại úy phi công? -Không có ai khác nữa. Và cặp đó cũng không phải là vợ chồng. Tụi anh sống với nhau như những kẻ hợp tác. Thục hỏi: -Người đàn bà trong bức hình treo ở phòng khách ấy là của chung à? -Không hẳn như thế. -Em linh cảm thấy có điều gì khác thường. Vẩn Thạch quay mặt đi, nhìn ra bờ hồ lúc ấy đã mờ mịt sương chiều. Thục đứng lên, lòng hoang mang vô định. Lúc trở về hai người đi thật chậm bên nhau mà không ai nói gì. Khi tới đỉnh đồi thì Vẩn Thạch đứng lại, nhìn xuống thành phố, vẻ mặt rất buồn: -Anh muốn bỏ loài người mà sống một mình nhưng anh lại gặp em. Và điều đó tự nó đã không thể được rồi.