ã thợ lặn sửa soạn bắn phát thứ hai. Lần này, hắn không thể bắn trật vì Văn Bình đã đến gần hắn 3 xải tay. Đến gần, gã thợ lặn có cái lợi là dễ trúng mục phiêu, nhưng lại có cái hại là dễ bị đoạt súng. Văn Bình phải đoạt súng của đối phương mới có hy vọng thoát hiểm, vì tuy bơi giỏi chàng sẽ gặp nhiều trở ngại trong cuộc giao đấu dưới nước.Nạp đạn xong, gã thợ lặn nâng mũi súng lên. Văn Bình quẫy đôi chân vịt, rẽ sóng tới nhanh hỏa tiễn Pôlarít từ đáy biển phóng lên. Bàn tay chàng nắm được nòng súng, và đẩy ép vào ngực đối phương. Bốn mắt nhìn nhau như tóe lửa làm nước Địa trung hải sôi sùng sục. Toàn thân nóng ran, Văn Bình thúc khuỷu tay vào mặt gã thợ lặn song hắn đã kéo tuột chàng xuống nước. Về sức nặng, hắn gần gấp rưỡi Văn Bình. Dưới nước, sự hơn kém này có thể quyết định được thắng bại. Có lẽ hắn cố ý dìm chàng vì thấy đồ trang bị của chàng quá sơ sài, khiến cho sớm muộn chàng sẽ bị ngạt thở. Mất khẩu súng, hắn vẫn còn con dao sắc lẻm đeo ở thắt lưng. Cuộc thủy đấu mới khởi đầu, Văn Bình đã biết hắn đối phương là thợ lặn chuyên nghiệp và không nhiều thì ít am tường kỹ thật thủy chiến. Trên thực tế, hắn đã dùng 1 thế võ cực hiểm chặn không cho Văn Bình ngoi lên. Buồng phổi Văn Bình đã căng phồng đến mực độ báo động, tưởng như sắp sửa nổ tung. Mạch máu 2 bên màng tang chàng cũng căng thẳng, đe dọa đứt phựt. Biết chàng sắp bất tỉnh vì thiếu dưỡng khí, gã thợ lặn cố đè chàng xuống nữa, xuống nữa. Chàng nghiến răng vận công, phá tung gọng kềm kiên cố của đối phương. Song chàng vừa ra khỏi 2 cánh tay khóa chặt của gã thợ lặn thì lưỡi dao sáng loáng đã xé nước vèo tới. Văn Bình nghiêng đầu, lạng sang bên, vung tay bắt lấy cườm tay cầm dao của hắn, và cố bẻ gẫy. Lưỡi dao tuột khỏi tay hắn, chìm luôn xuống đáy. Đồng thời chàng chụp nòng súng, quay mũi về phía gã thợ lặn.Một tiếng nổ dữ dội vang lên.Văn Bình có cảm giác như nhĩ tai chàng bị vỡ nát, hàng ngàn, hàng vạn hạt nước li ti xuyên qua cao su, đâm sâu vào da thịt chàng. Hơi thán khí từ nòng súng bốc ra làm Văn Bình mờ mắt, không còn nhìn thấy gì nữa. Chàng ôm cứng lấy gã thợ lặn, và hai người bập bềnh theo làn sóng. Mũi dao từ nòng súng hơi ép vọt ra, từ dưới bắn lên phá toang mặt nạ dưỡng khí của gã thợ lặn bất hạnh, xuyên qua miệng hắn, chẻ óc ra làm hai mảnh, chất óc và máu bầy nhầy bắn tung tóe vào mặt Văn Bình.Chàng buông hắn ra rồi trồi lên mặt biển.Chậm vài giây đồng hồ nữa thì lá phổi của chàng đã trở thành tàn phế. Khí trời trong lành và mát mẻ tuôn vào cơ thể chàng như liều thuốc cải tử hoàn sinh. Chàng nằm dài trên biển để thở cho thỏa thích.Chị Hằng vẫn tròn trạnh dưới vòm trời trinh nguyên vì không bị gợn mây sàm sỡ nào che kín. Quang cảnh hoàn toàn im lặng và vắng vẻ. Ngoài tiếng sóng và tiếng gió rì rầm ngoài khơi thổi vào, Văn Bình chỉ nghe loáng thoáng tiếng nhạc nhẹ trên bờ. Dãy du thuyền đậu bên tay trái đã tắt đèn gần hết. Cách bờ 1 cây số, chàng vẫn thấy du thuyền màu trắng to lớn, lộng lẫy, nghênh ngang dưới trăng vàng. Biển đêm Mônacô đã yên giấc ngủ. Nếu không kể thi thể còn nóng hổi của gã thợ lặn vô danh thì trên khoảng rộng bao la này chỉ có 1 mình Văn Bình.Chàng ngụp xuống, bơi nhanh vào bờ.Khi lên bãi cát, chàng mới biết là lầm.Vì trên bờ có người.Ít ra là một người. Và đó là đàn bà.Thật ra, ngoài người đàn bà trên bãi cát Mônacô đêm ấy đang còn nhiều người thức, và liên quan đến công tác của điệp viên Z.28. Một trong những người này là Pôlốt, quốc tịch Mỹ, gốc Hy lạp, tỉ phú, chủ nhân công ty điện tử không gian Vũ Trụ, được coi là quan trọng nhất nhì tây bán cầu. Khi Văn Bình bơi về đến bờ và gặp người đàn bà lạ thì tỉ phú Pôlốt đang ở trên đại du thuyền trắng toát mà Văn Bình thấy bồng bềnh ngoài khơi Địa trung hải.Pôlốt hơi mập –có lẽ vì đã xấp xỉ ngũ tuần- song thân hình vẫn không nặng nề, và nhìn kỹ lại còn chứa đựng nhiều duyên dáng nữa. Nhiều duyên dáng nhất là cặp mắt và cái miệng. Cặp mắt như có thần lực xuyên thấu tâm tư mọi người. Còn cái miệng thì khi nghiêm nghị có thể làm thiên hạ rụng rời chân tay, nhưng khi tươi tỉnh thì kẻ đối thoại khó tính nhất cũng bị chinh phục dễ dàng. Tài thuyết khách của Pôlốt thật phi thường, từ xưa đến nay Pôlốt chưa thất bại lần nào, đặc biệt đối với đàn bà.Vậy mà Pôlốt lại là kẻ thù của đàn bà.Trớ trêu thay, Pôlốt không ưa đàn bà song lại đặt tên du thuyền là Man Singh (1), tên 1 ông hoàng sinh sống ở thế kỷ 16 tại Ấn độ, khét tiếng lịch sử về thành tích 1.500 vợ và 4.000 con, trai gái đầy đủ.Giờ ấy, trong ca bin riêng, Pôlốt đang nằm dài trên giường, bên cạnh đống hồ sơ tối mật. Công ty Vũ Trụ cung cấp cho các cường quốc mọi máy móc và dụng cụ điện tử tân tiến để dùng trong chương trình khám phá không gian. Cuộc cạnh tranh thương mãi giữa công ty Vũ Trụ và các công ty khổng lồ của Tây phương và sau bức màn sắt đang tới thời kỳ gay cấn tột độ. Hàng chục, hàng trăm triệu đôla được tung ra để khám phá bí mật trong phòng thí nghiệm và xưởng sản xuất của đối phương. Vì vậy, Pôlốt luôn luôn mang hồ sơ bên mình, cất trong tủ sắt kiên cố, dưới sự canh phòng cẩn mật của 1 đạo quân thám tử và cận vệ võ trang đến tận răng.Tỉ phú Pôlốt ít khi rời văn phòng trung ương ở Nữu ước, trừ những cuộc xuất ngoại để ký khế ước cung cấp hàng hóa, hoặc nghỉ hè. Lần này, không phải ký khế ước với nước ngoài, cũng không phải nghỉ hè mà Pôlốt ghé vương quốc Mônacô. Y đến Mônacô để thực hiện 1 kế hoạch đặc biệt mệnh danh là kế hoạch « hộp bích quy ». Kế hoạch này do Pôlốt tự ý soạn thảo. Sự thành công của y sẽ có thể thay đổi bàn cờ thế giới. Pôlốt che miệng ngáp, 1 tay bấm nút điện thoại :-Alex đó phải không?Có tiếng đáp ngay :-Vâng, đây là Alex. Thưa có chuyện gì không ạ ?-Nó đi chưa ?-Thưa rồi.-Lúc mấy giờ ?-Thưa, hiện giờ là 2 giờ sáng. Nó đi lúc 1 giờ.-Khi nào về ?-Thưa, còn tùy trên ấy. Nó được lệnh đợi ngoài biển. Tuy nhiên, chậm lắm là 5 giờ nó phải có mặt ở đây. Vì sau 5 giờ, trời bắt đầu rạng đông.-Liệu có thể gặp trục trặc không ?-Tôi không tin, vì công việc đã được chuẩn bị chu đáo.-Tốt. Mấy đêm không ngủ nên tôi hơi choáng váng. Chừng nào nó về, đánh thức tôi dậy.-Thưa vâng.Pôlốt tắt đèn trong ca bin.
-Việc gì?-Yêu cầu anh đừng quan tâm đến hoạt động của ba em nữa. Nghe nói anh được cảnh sát quốc tế Interpol mời tới Mônacô điều tra về hoạt động của các tay bạc bịp. Ba em là 1 trong những người ấy. Anh mở cuộc điều tra trong vòng bí mật nhưng ba em đã biết, điều này chứng tỏ ba em có tai mắt ở khắp nơi. Kể ra ba em có thể hại anh, chẳng hạn phá hoại ống dẫn dầu thắng, vặn lỏng ốc tay lái … Nhưng ông không làm.-Ba em thị tài quá, không biết anh là tay đua thận trọng.-Nói vậy mà anh không ngượng với em ư? Trong 3 ngày, 3 đêm nay, ít ra ba em đã có 4 cơ hội giết anh ngon ơ, giết anh mà không để lại dấu vết cỏn con. Cơ hội thứ nhất: cách đây 2 hôm, anh dậy muộn, xuống đường lấy xe đi thẳng không hề xem xét như thường lệ. Ba em chỉ cần 2 phút là đặt xong dụng cụ phá hoại nơi gầm xe, và anh đạp thắng 20 lần là gặp tai nạn. Đường phố Mônacô toàn là khúc quẹo thẳng nước thợ, lên xuống ngoằn ngoèo nên dự tính độ 5 phút sau khi anh rời khách sạn là …-Ồ, em biết một mà không biết hai. Cách khách sạn 1 quãng đường ngắn, anh đậu lại, kiểm soát máy móc rồi mới thật sự lên đường.-Anh làm như em là con nít mới lên 5 ấy. Em lái xe theo anh suốt từ khi anh đi, tới khi anh về, nghĩa là đúng 92 phút, anh không hề xuống xe, không hề dừng lại đâu cả. Em nói đúng hay sai?Văn Bình thở dài:-Đúng.Nàng tát âu yếm vào má chàng:-Cơ hội thứ hai còn dễ dàng hơn nữa. Nó xảy ra hồi 12 giờ đêm, cái đêm anh lân la làm quen với cô gái tóc vàng, chuyên đóng vai mặc ít quần áo của hãng phim MGM Hoa Kỳ ấy!Văn Bình toát bồ hôi hột. Nàng nói đúng không sai đường tơ kẽ tóc. Theo thói quen, hễ trèo lên xe hơi là Văn Bình mở ca pô xem lại hệ thống điện và thắng. Địch có thể gắn ngòi nổ vào đề ma rơ, vào công tắc đèn và kèn. Địch cũng có thể đục lỗ cho dầu thắng chảy ra ngoài, hoặc mài dũa cho ống tay lái, hoặc vít vặn bánh xe trở thành mỏng lét, cọ sát 10 đến 15 phút là xụt vô lăng hoặc bánh xe. Gặp cô gái tóc vàng của hãng điện ảnh MGM, Văn Bình quên cả thận trọng cần thiết. Chàng vứt xe trong bóng tối, không khóa cửa xe, không quay kiếng, thậm chí còn để luôn chùm chìa khóa nơi công tắc nữa. Chàng vứt xe lỏng chỏng như vậy trong vòng 2 giờ đồng hồ, rồi đến khi giai nhân bằng lòng đi chơi, chàng vội vã nhảy lên xe, cho máy nổ, rồ ga phóng nhanh sợ nàng đổi ý kiến.-Té ra em luôn luôn theo dõi anh?-Dĩ nhiên. Bốn lần ba em định hại anh, cả 4 lần ba em đều không ra tay vì em không bằng lòng. Em không nói ra, song ba em biết là em yêu anh. Tuy nhiên, ba em cũng đặt điều kiện.-Tôi không phải là hạng người dễ gây áp lực. Tưởng cô yêu tôi thành thật, té ra cô yêu theo lệnh cha. Tôi rất ghét ái tình còm măng. Thôi, chào cô.-Anh ơi, nếu anh từ chối thì em phải chết.-Ai giết cô ?-Em.-Tự tử là dại.-Vâng, mang tiếng dại với người mình yêu còn hơn bất tín với cha.-Cô hứa với ba cô ra sao ?-Hứa thuyết phục anh chấm dứt cuộc điều tra. Ngược lại, ba em cam kết sẽ bỏ Mônacô mà đi. Anh bằng lòng không ?Hai má nàng hồng hồng, lại thêm ướt nhèm nước mắt. Chấm dứt cuộc điều tra về bọn cờ bạc bịp thì cũng chẳng chết ai. Vương quốc Mônacô bị sạt nghiệp hay không thì cũng chẳng dính dáng đến nước Việt Nam xa lắc xa lơ của Văn Bình.Bởi vậy chàng gật đầu.Nàng dẫn chàng tới hộp đêm khiêu vũ suốt đêm. Trưa hôm sau, chàng tỉnh dậy thì thấy nàng ngồi ngay ngắn trước bàn với đống bài xì trước mặt. Nàng kéo chàng hôn lên, hôn lấy hôn để rồi nói :-Để em giúp anh 1 vài mánh khóe đánh bài.Về đánh bài đàng hoàng cũng như đánh bài bịp bợm, Văn Bình không còn là tay mơ nữa. Tuy nhiên, trong quá khứ có lần chàng tự phụ nên suýt thua Kiều Nga không còn manh áo mặc trong người (10). Chàng dự định « tầm sư học đạo » thêm..Giai nhân xóc xóc đống bài trên tay, đôi mắt long lanh :-Không giấu gì anh, em là cháu của Miraben (11) nên đánh bạc môn nào cũng thắng. Tài bịp của Miraben dựa trên 4 điều kiện căn bản : biết chơi mọi thứ bài trên thế giới, biết sở đoản của từng môn để khai thác, có trí nhớ bén nhọn để theo dõi nước bài, và ghi nhớ những con bài mình đã bí mật làm dấu, có cặp mắt sáng như điện để khám phá bài của đối phương, sau cùng là tay chân thật nhanh nhẹn để giấu bài hoặc đổi bài.Văn Bình mừng rỡ như bắt được của. Từ lâu, c xấu số. Hắn đã giết chàng vì ghen tuông, hoặc đinh ninh chàng là người lạ đến làm tiền hắn. Không ngạc nhiên trước sự im lặng của Văn Bình, thiếu nữ nói tiếp, giọng hơi khó chịu:-Anh quên ư? Theo lệnh, anh phải ở dưới nước, chờ tôi xuống tắm.Nàng chìa ra 1 cái gói nhỏ, bọc giấy ni lông kín mít bên ngoài. Không hiểu sao Văn Bình lại cầm lấy. Thiếu nữ ân cần dặn chàng:-Anh phải mang về ngay. Và giao tận tay. Nhớ chưa ?Văn Bình hỏi lại :-Giao tận tay ?Lẽ ra, chàng phải hỏi « giao tận tay ai », song như vậy sẽ làm cô gái nghi ngờ nên chàng chỉ hỏi lửng lơ. Giọng thiếu nữ bắt đầu bực bội :-Phải. Giao tận tay Alex.Văn Bình tiến lên 1 bước, chàng nảy ý định ôm nàng vào lòng, nhưng còn rụt rè vì thấy cặp mắt xanh biếc của nàng quá lạnh lùng. Mắt nàng dường như thức khuya nhiều nên lờ đờ. Hoài của … Ít khi chàng gặp 1 cô gái Mỹ có tròng mắt xanh biếc như vậy. Thiếu nữ lùi lại rồi bước rảo lên mặt đường. Văn Bình định rượt theo thì nàng đứng lại nói lớn:-Anh xuống đi. Xuống ngay đi. Còn ở trên bờ làm gì nữa?Nghĩa là sau khi nhận gói hàng, chàng phải xuống nước, bơi ra khơi, giao cho 1 người tên Alex. Nhưng Alex ở đâu? Alex là ai? Văn Bình không dám hỏi thêm nữa. Trong khi ấy, cô gái biến mất. Văn Bình đứng bần thần 1 mình trên bãi cát rộng, với cái gói quái quỷ trong tay. Chàng có cảm tưởng đang lạc vào mê hồn trận của 1 vụ gián điệp mà chàng không muốn dính dấp ( vì lẽ dễ hiểu chàng đang tạm thời nghỉ khỏe ). Nhưng đây lại là 1 vụ gián điệp ngây ngô, với những nhân viên do thám ngây ngô như cô gái quàng khăn đỏ trong truyện giải trí.Văn Bình thay quần áo rồi trở lên xe hơi. Chàng cần ngủ 1 lát để lấy sức tham dự cuộc đua xe hơi. Chiếc Abarth 1300 vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ. Tuy bề ngoài nó nhỏ nhắn, xinh xẻo không khác gì chiếc Fiat 850 coupés, nhưng bên trong nó lại là 1 kỳ quan về động cơ chạy xăng vì nó có thể phóng tới 180 – 200 cây số giờ, nghĩa là tốc độ kinh khủng của loại xe đua xì gà thượng thặng. Chàng rọi đèn bấm khắp xe để kiểm soát, đến khi biết chắc không có vật dụng hoặc sợi dây điện nào khả nghi chàng mới trèo lên xe ngồi trước vô lăng. Chàng khoan khoái đốt điếu Salem, rồi thò đầu ra ngoài cửa thở khói. Hơi khói bạc hà quen thuộc làm chàng dễ chịu. Giá có chai huýt ky với mấy viên đá tủ lạnh nữa thì tuyệt. Văn Bình móc túi lấy chìa khóa công tắc và bàn tay chàng chạm phải làn giấy ni lông lành lạnh của gói đồ mà cô gái lạ mặt trao cho chàng dưới bãi cát. Cái hộp từa tựa như hộp bánh bích quy Lu. Dưới ánh trăng, chàng nhận thấy bên ngoài được dán keo nhựa chằng chịt, chắc hẳn để xuống biển khỏi thấm nước.Chàng đút chìa khóa vào đề ma rơ.Lạ lùng, xe không nổ máy. Chàng vặn hết vòng khóa, chân ga đạp đi, đạp lại nhiều lần mà máy xe vẫn không nổ. Lạ lùng hơi nữa là động cơ lặng thinh, không kêu 1 âm thanh nhỏ nào. Sự kiện này thường xảy ra khi bình điện bị hoàn toàn hết hơi, hoặc giây nóng, hoặc giây “mát” quá lỏng, không dính vào cọc bình nên điện không được dẫn vào máy. Văn Bình ghét nhất là vừa tắm rửa xong, tay chân sạch sẽ lại phải mó vào máy móc đầy dầu nhớt. Chàng vốn say mê xe hơi, mê lái xe, cũng như mê chữa xe, nhưng không thể mê các loại xe cà rịch cà tang. Chưa bao giờ chàng dùng xe hơi chạy dầu, phun khói xanh lè. Thà chàng đi bộ chứ chàng không thể tự giam mình trong những cái hòm bằng sắt rỉ sét. Xe hơi của chàng phải là báu vật cơ giới, tiêu thụ xăng như rồng cuốn nước, nhưng ngốn đường cũng nhanh ghê gớm. Bấm nút là kiếng màu lên xuống êm ru, ăn ten thu thanh và thu hình tự động trồi lên, tụt xuống, tủ lạnh mở ra, máy ghi âm cát sét, và máy điều hòa khí hậu cực mạnh. Xe hơi của chàng phải là căn phòng lưu động, ghế có cái dựa đầu, có thể lật ngửa ra để nằm nghỉ thoải mái, bình điện có thể được dùng để thắp đèn và nấu nướng mỗi khi cần tới, nhất là mỗi khi chàng lái xe đưa giai nhân lên bìa rừng, ven núi để “cắm trại“.Xe hơi hỏng máy, không nổ là chuyện mà Văn Bình không cho phép xảy ra. Vì vậy, chàng nhăn mặt trước thái độ bất hợp tác của chiếc Abarth 1300 mà giá tiền còn đắt hơn xe Mercédès 250 SE nữa. Chàng xuống xe, mở ca bô phía sau ra xem xét. Chàng lại mở cốp xe phía trước để quan sát bình điện. Bình điện còn mới toanh, sơn đen bóng, cọc bình màu vàng tươi, lấp lánh dưới ánh trăng. Hệ thống điện trong máy cũng mới toanh. Chàng sực nhớ chủ nhân chiếc Abarth 1300 này là viên kỹ sư của công ty xe đua, nghĩa là 1 kẻ cũng nâng niu máy móc như chàng. Vậy nguyên nhân nào đã làm chiếc Abarth nổi tiếng tốt phải câm họng?Văn Bình trèo lại lên xe, máu nóng rần rật bên thái dương. Nếu xe hơi không chịu chạy nữa thì tất có ma. Nhưng chìa khóa mới vặn được nửa vòng sang bên phải thì động cơ đã nổ ròn. Tiếng nổ của chiếc Abarth 1300 bom bom … bom bom … tròn trịa hơn cả tiếng nổ vui tai của các xe đua xì gà gắn ống sáp măng đặc biệt. Lẽ ra tiếng nổ của động cơ làm Văn Bình vui vẻ vì đêm đã khuya, chàng phải về ngủ cho khỏi mất sức, nhưng chàng lại cau mặt. Đúng là chiếc Abarth có ma. Vì hồi nãy chàng mở ca bô và cốp xe chỉ quan sát hệ thống điện, thử lại mấy mối giây bình, thử đen cô, bô bin, và bu di, chứ chưa hề sửa chữa. Tại sao hồi nãy xe hơi nằm lì? Tại sao bây giờ xe hơi lại nổ máy? Chàng định sáng mai nói cho viên kỹ sư công ty Aston Martin biết. Chàng đạp ăm bay da, gài số 2 –chàng vẫn khoái gài số 2 hơn là số 1 để phóng nhanh- sửa soạn tống ga xăng, nhưng chàng giật mình, nhìn xớn xác chung quanh. Suýt nữa chàng quên 1 vật quan trọng. Đó là cái gói mà cô gái lạ mặt trao cho chàng trên bờ biển cách đây hơn nửa giờ. Thì ra, trong giây phút cáu kỉnh vì động cơ câm họng, chàng đã ôm cái gói ra ngoài, rồi để quên.Chàng nhún vai, ném điếu Salem ra xa. Cái gói tuy nhỏ nhưng lại nặng, chắc bên trong là 1 dụng cụ bằng kim khí. Chàng cần về ngay khách sạn để mở ra xem. Cái gói được đặt trên cảng xe phía trước. Văn Bình cầm lên, đi nhanh lại cửa xe đang mở rộng, và ném xuống băng, gần vô lăng. Một ngọn gió lạnh từ ngoài khơi thổi tới. Chàng cảm thấy lạnh dọc xương sống. Không phải vì thời tiết, mà vì 1 nguyên nhân kinh dị: động cơ đang nổ bom bom ròn rã, bỗng nhiên hổn hển thở dốc mấy tiếng rồi im bặt. Im bặt như cũ.Văn Bình suy nghĩ 1 phút rồi đề máy trở lại. cũng như hồi nãy, đề ma rơ nằm yên, dòng điện hoàn toàn bị cắt. Chàng nhìn quanh nhìn quất trong xe, vẻ mặt ngạc nhiên. Bàn tay chàng chạm vào cái hộp bích quy nằm lỏng chỏng bên người. Chàng buột miệng:-Biết đâu cái hộp này …?Chàng mở cửa, bước xuống xe lần nữa. Và lần này chàng không quên mang cái hộp theo. Chàng đặt cái hộp xuống mặt đường, rồi quay lại mở máy.Bom … bom … bom bom… Thanh âm ròn tan vui tai của chiếc Abarth 1300 lại reo lên.Văn Bình xuống xe, lên xe với cái hộp bích quy. Kỳ lạ thay, cả thảy 3 lần. Lần nào khi cái hộp được mang vào xe, động cơ cũng ngưng chạy. Và lần nào chàng mang cái hộp ra khỏi xe thì mới có thể “đề “ cho máy chạy được. Chàng bắt đầu hiểu nội dung của bài toán nát óc. Gã thợ lặn có hẹn với cô gái Mỹ trên biển để nhận cái hộp sắt. Cái hộp có tác dụng cắt ngăn giòng điện. Nhưng người ta dùng nó để làm gì? Chàng đã nghe nói nhiều tới kỹ thuật điều khiển phi thuyền không gian bằng vô tuyến điện. Con tàu vũ trụ bay vòng quanh quỹ đạo địa cầu hoặc nguyệt cầu, hoàn toàn được đặt dưới sự chỉ huy của các nhà khoa học dưới đất, trong trung tâm kiểm soát. Hộp bích quy này là 1 loại chìa khóa điện tử tối tân mà các nhà khoa học xử dụng để điều khiển phi thuyền.Văn Bình giấu cái hộp xuống dưới ghế rồi lái về lữ quán. Dọc đường, chàng chạy vòng tròn nhiều lần để kiểm soát phía sau. Chàng cảm thấy an tâm vì không có xe nào theo sau. Chàng về đến khách sạn thì đồng hồ tay đã chỉ 3 giờ sáng. Gã thợ máy có nhiện vụ canh gác xe hơi của viên kỹ sư vẫn ngáy như kéo bễ. Chàng lôi gã lên xe, ấn đầu xuống vô lăng. Xong xuôi, chàng trèo cầu thang bên hông lên phòng. Không thấy nhân viên công an nào hết. Văn Bình mừng rỡ mở cửa phòng. Chàng kéo riềm che cửa sổ, vặn đèn bàn làm việc rồi nhanh chóng mở cái hộp bích quy. Gói giấy bên ngoài gồm 3 lớp. Lớp thứ nhất là ni lông dày cốt giữ cho khỏi thấm nước. Lớp thứ hai là giấy dầu trơn bóng, chắc để ngăn ngừa rỉ sét. Và lớp thứ ba là giấy chì. Mở 3 lớp ra, bên trong là cái hộp bằng nhựa bakêlít đen, có bản lề và nút mở, giống như cái tráp nhỏ đựng nữ trang thời xưa. Tráp không khóa. Văn Bình nhấc nắp ra, và thấy 1 cái hộp khác bằng thiếc, dán băng keo. Chàng đặt tay vào song lại rút ra vì sợ có chất phóng xạ. Chàng ngẫm nghĩ 1 lát rồi cương quyết giứt bỏ băng keo. Nếu có chất phóng xạ, vỏ hộp tất bằng chì, chứ không thể là kẽm. Sau hết trong hộp thiếc, chàng thấy 1 cái ống tròn, dẹt, 1 đầu có lỗ tròn bỏ vừa lọt 2 ngón tay, như đầu chìa khóa. Còn đầu kia thì phân ra làm nhiều nhánh như chữ T dính vào nhau.Cái ống tròn này đã cắt dòng điện trong xe hơi Abarth làm động cơ ngưng nổ. Văn Bình mân mê trong tay rồi đưa lên gần mắt, quan sát tỉ mỉ. Giữa ống, chàng đọc được 1 hàng chữ liti. Đây không phải chữ la mã, hoặc chữ tàu. Mà là chữ Nga:Sở dĩ trong chuyến ghé Mônacô này, chàng ghi tên tham dự cuộc đua quốc tế là vì hãng Aston Martin, hãng sản xuất xe đua nổi tiếng nhất thế giới, cho chàng « mượn » 1 chiếc Lola T70-MKIII. Đối với môn đệ trung thành của thần tốc độ thì Lola là báu vật. Chiếc T70-MKIII lại là ông vua trong triều đình Lôla. Với lòng máy 5.044 phân khối, nó không thua những động cơ lớn nhất thế giới, nó lại chạy nhanh gấp rưỡi : 330 cây số giờ nhờ thân hình xì gà thuôn dài, vỏ bằng plát tích và nhôm nhẹ. Giá tiền xe đua Lola T70-MKIII còn đắt hơn xe đua Ferrari, nghĩa là đắt hơn những xe đắt kinh khủng, chỉ có thiểu số tỉ phú mới mua nổi.Văn Bình vừa mở cửa xe thì 1 người bồi khách sạn chạy vội tới trao cho chàng bức điện. Mở ra, chàng biết ngay là điện của cô gái không biết tên, ái nữ của ông hoàng bài bịp. Nội dung bức điện bằng tiếng Pháp như sau :« Xin anh tha lỗi cho em vì đã bỏ đi đột ngột. Hiện em đang sống ở ngoại ô Ba lê. Ba em nhờ em cám ơn anh, và dặn anh nên thận trọng vì người ta vẫn không muốn để anh yên thân. Tốt hơn, anh đừng tham dự cuộc đua ngày mai nữa. Nếu anh còn nhớ đến em, xin ngày này tháng sau gặp nhau tại Tháp Bạc, 75 Quai Tournelle, Paris.Yêu anh. »Văn Bình vò nát tờ giấy và bỏ vào túi. Chàng không thể nghe lời nàng. Nguy hiểm vốn là bạn đường của chàng từ nhiều năm nay. Vả lại, chàng đang sung sức, cuộc đua ngày mai sẽ mang lại phần thắng cho chàng … Chàng đạp ga nhè nhẹ. chiếc Lola sơn màu lá mạ, vẽ mũi tên trắng ở đầu xe –màu sắc truyền thống của là xe đua Aston Martin- vọt ngay lên 80 cây số giờ mặc dầu chàng mới gài số 1. Hộp số Hewland gồm 5 số tới, 1 số lui, thích hợp của loại xe thần tốc, ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của bàn tay nhanh nhẹn và cương quyết. Tám xy lanh kêu ròn như sấm. Trong thoáng mắt, chiếc Lola đã vượt khỏi khúc rẽ hiểm nghèo và phóng tới lữ quán Ba lê với tốc độ nghẹt thở 180 cây số giờ.Hôm nay là ngày tập rượt của các tay đua trước cuộc tranh tài tối hậu. Trên sân thượng lữ quán, khán giả đứng khá đông mặc dầu trời còn mưa, mặt đường trơn trượt 1 cách khó chịu. Ngày mai, sân thượng này sẽ nghẹt cứng người, không còn chỗ chen chân. Thiên hạ cũng sẽ đứng đông đặc trên sân thượng của khách sạn Métropole bên trường đua, và chắc chắn trong đám khán giả mộ điệu sẽ có nhiều giai nhân núi lửa, sẵn sàng hôn gởi hoặc ném mù soa thơm hương da thịt xuống tặng.Cuộc đua Mônacô đã được giới chuyên môn quốc tế đặt tên là cuộc đua Ngàn Khúc Rẽ vì ở đâu cũng thấy đường quẹo. Và đường quẹo nào cũng làm tóc gáy dựng tua tủa và đổ bồ hôi đầm đìa vì khúc cua quá gắt. Đang suýt soát 200 cây số giờ chợt tụt ngay xuống 40 – 50 trước khúc rẽ, để rồi xả tiếp tốc độ, không phải là việc ai cũng làm được. Mắt phải tinh đã đành, bàn tay phải thoăn thoắt lên số, xuống số, còn thoăn thoắt hơn nhà ảo thuật lấy con thỏ trong mũ ra. Trong khi đó chân phải đạp ga, đạp thắng thoăn thoắt, chân trái đạp ăm bay da thoăn thoắt. Rồi bàn tay trái thoăn thoắt điều khiển vô lăng. Rồi óc, mắt, tay chân, thân thể của tài xế xe đua phải hoàn toàn ăn khớp với nhau như thể các tay đàn, tay trống trong 1 đại ban nhạc hòa tấu, không thể đánh nốt thấp hơn hoặc cao hơn 1 ly … Văn Bình thường so sánh việc lái xe đua với việc làm ái tình. Muốn chiến thắng toàn vẹn, người đàn ông phải biết tiến thoái hợp thời, biết phối hợp tài tình giữa cương và nhu, giữa nhanh và chậm … Đàn bà càng đẹp lại càng khó tính, cũng như chiếc Lola xì gà của Văn Bình. Tay mơ trèo lên, tay mới đụng tới vô lăng, chân mới xớ rớ vào bàn đạp ga xăng nó đã lồng lên, hất ngã xuống đường. Nhưng dưới sự điều khiển khéo léo của Văn Bình, nó lại khả ái hơn bao giờ hết, cũng khả ái như những mỹ nhân khó tính mà chàng gặp trong đời tình ái.Văn Bình sắp lái tới chặng hiểm nghèo nhất. Con đường đột nhiên đổ giốc, tài xế không dám phóng nhanh sợ đứt thắng. Vì đứt thắng là nhào xuống biển. Tuy nhiên, đường dốc cũng chưa hiểm nghèo bằng xuyên hầm. Đang từ ngoài trời sáng cói, chui vọt vào hầm với tốc độ nhanh như tên bắn, tài xế có thể bị mù trong một giây đồng hồ, đủ gây ra tai nạn. Rồi từ trong tối, tài xế lại lao ra ánh sáng gần 200 cây số giờ…Trong 3 giờ của cuộc đua, tài xế phải từ sáng vào tối, từ tối ra sáng phũ phàng 100 lần như thế. Văn Bình nheo mắt lại khi qua hầm. Chàng đã quen lộ trình, quen những bất trắc của cuộc đua xương xẩu nên không gặp trở ngại. Và chàng đã chạy hết vòng đua một cách mỹ mãn.Chàng đậu xe lại. Toán thợ máy của công ty Aston Martin chờ sẵn túa ra. Viên kỹ sư ôm chầm lấy chàng. Hắn là đại diện chính thức của hãng. Chiếc Lola trị giá cả trăm ngàn đôla, và là con cưng của hãng. Mọi người vây kín lấy Văn Bình.-Khá lắm. Hôm nay trời mưa mà anh lái một vòng mất có 1 phút 35 giây. Nếu ngày mai hết mưa, đường khô ráo, anh có thể phá kỷ lục của Surtees về phóng nhanh. Surtees là nhà vô địch đua xe quốc tế.Văn Bình hỏi viên kỹ sư :-Tin tức khí tượng ra sao ?Viên kỹ sư đáp:-Từ nửa đêm, thời tiết sẽ rất tốt. Mai sẽ nắng to. Anh thấy xe mình có khuyết điểm nào không?-Có lẽ nên chú trọng tới vỏ lốp. Nó không được cắn đường.-Đứng ngoài quan sát, tôi cũng nhận thấy như vậy. Phải là tay đua lọc lõi, chứ nếu là thanh niên non choẹt trong nghề thì hồi nãy anh đã bị lật xe 3, 4 lần rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ đích thân săn sóc xe đua cho anh. À, anh định về khách sạn chưa?-Về ngay bây giờ.-Vậy anh lấy xe tôi mà đi. Chiếc Matra của tôi dâu? Tôi đã dặn họ mang đến đây rồi kia mà ? !Viên kỹ sư ghé vào tai chàng nói thì thầm :-Họ không thể tuân lệnh anh vì chiếc Matra Djet đã cháy. Cháy ra than.Văn Bình hơi biến sắc :-Cháy khi nào ?-Năm phút sau khi anh rời khách sạn.Khi rời khách sạn, Văn Bình định lái chiếc Matra nhưng vì trời lấm tấm mưa nên chàng đâm lười. Vả lại, viên kỹ sư của hãng lại mang xe đến đón. Nếu Văn Bình xử dụng chiếc Matra, giờ đây chàng đã nằm trong nhà xác, toàn thân cháy đen thui.Chàng hỏi viên kỹ sư :-Tại sao bị cháy ?Viên kỹ sư đáp nhỏ :-Phá hoại. Không biết ai lén gắn ngòi nổ đồng hồ vào đề ma rơ, vì vậy tôi phải đích thân tới đây đợi anh. Công an Mônacô yêu cầu được gặp anh để hỏi vài điều.-Bao giờ họ muốn gặp ?-Lát nữa, nếu anh bằng lòng tiếp.-Nên hoãn lại chiều mai, sau cuộc đua.-Ông tổng giám đốc hãng đã điện sang cho biết anh được quyền không tham dự cuộc đua, và hãng sẽ rút tên anh, vì hãng không muốn tính mạng anh bị đe dọa.-Anh đã báo cáo về trung ương ?-Phải, tôi đã gọi điện thoại cho ông tổng giám đốc. Ông ấy phỏng đoán 1 hãng xe đua cạnh tranh bất chính nào đó đã thuê người thủ tiêu anh vì sợ anh thắng.Văn Bình nhún vai :-Vậy tôi lại càng không được quyền bỏ cuộc.Viên kỹ sư nói :-Tôi cũng trả lời ông tổng giám đốc như vậy. Tuy nhiên, chúng ta cũng nên gia tăng thận trọng. Chiếc Lola của anh từ phút này sẽ được nhân viên của hãng và công an Mônacô canh phòng đến khi đua xong. Anh cũng nên mang súng trong người, và không nên đi đâu xa 1 mình …-Hừ, anh làm tôi như đứa con nít …-Anh tha lỗi cho. Nếu anh có mệnh hệ nào thì riêng tôi, tôi sẽ mất 1 người bạn có biệt tài lái xe đua mà tôi hằng mến phục. Anh là nguồn lợi lớn của hãng. Trên thế giới, các hãng lớn Ford, Chaparral, Ferrari đang cạnh tranh ráo riết để chiếm ngôi vị đàn anh sản xuất xe đua. Sự có mặt của anh và của chiếc Lola T70-MKIII đang làm họ mất ăn mất ngủ. Ford đã đốt không biết bao nhiêu triệu đôla mới sản xuất được chiếc xì gà Mark 4, máy nó lớn hơn máy của mình, tốc độ tối đa của nó cũng hơn 200 cây số giờ. Chiếc Ferrari 330 P-4 còn nguy hiểm hơn Ford nữa. Còn chiếc Chaparal của hãng Chevrolet lại nhẹ bằng xe của mình, tốc độ tối đa cũng suýt soát … Vì thế, người lái là yếu tố quan trọng để thắng. Ông tổng giám đốc nói nếu anh thắng, hãng sẽ có thể lời 1 triệu đôla. Như đã thoả thuận trước, anh sẽ hưởng một phần ba …Một phần ba triệu nghĩa là 300.000 đôla. Tính sơ sơ giá chính thức cũng được 36 triệu bạc Việt Nam, còn nếu đổi theo hối suất chợ đen thì khoảng 50 triệu … Lệ thường, hãng xe thắng cuộc đua chỉ lời mấy trăm ngàn đôla là cùng. Lời đây là lời sau khi sản xuất xe mới. Lần này, con số trèo tới 1 triệu là do đánh cá. Một đại diện không chính thức của Ford đến gặp tổng giám đốc Aston Martin thách 1 triệu … Viên kỹ sư của hãng Aston Martin chạy đôn chạy đáo tìm 1 tay đua lỗi lạc để lái báu vật Lola T70-MKIII. Tình cờ Văn Bình lù lù dẫn xác tới vương quốc Mônacô một tuần lễ trước cuộc tranh tài. Chàng vốn quen viên kỹ sư từ lâu nhân một chuyến đua 24 giờ tại Le Mans, và hắn lại mến tài chàng nên gặp chàng, hắn mừng như được của. Văn Bình hội đủ điều kiện : chàng là tay đua hữu hạng, đối phương lại chưa quen mặt, quen tên chàng.Văn Bình cười :-Với một phần ba triệu đôla, tôi tha hồ thao túng các sòng bạc.Viên kỹ sư cũng cười :-Riêng tôi, tôi chỉ hy vọng anh có đủ tiền du hí một vài tuần lễ … Ba trăm ngàn, chứ ba triệu nữa cũng bị anh nướng bay dễ dàng. Vả lại, đàn bà ở đây đắt giá kinh khủng.Văn Bình bắt tay viên kỹ sư rồi trèo lên chiếc Abarth 1300 nhỏ xíu. Chiếc xe Ý này lớn chưa bằng tắc xi con cóc, song chạy nhanh gấp đôi, xấp xỉ 200 cây số giờ, đủ bản lãnh cho hàng chục loại xe đua cừ khôi khác ăn bụi trên đường trường. Tuy vậy, Văn Bình lái thật chậm. Sau những phút đồng hồ say sưa với tốc độ kinh hồn, chàng muốn ngồi thoải mái trên nệm xe, tay chân duỗi thẳng, từ từ chạy qua những đường phố chật hẹp, thở hơi khói Salem thơm phức, và nhìn ra bên hè để thưởng thức những đường cong lác mắt của các giai nhân từ 8 phương trời đổ tới dự cuộc đua tài điện ảnh và xe hơi quốc tế.Cơn mưa đáng ghét và những đám mây trắng nhầy nhụa đã biến đâu mất. Chắc hẳn liên đoàn người đẹp trên thiên đình đã can thiệp với Thần Thời tiết để trả lại ánh nắng mặt trời cho vương quốc, và cho Văn Bình để cuộc du hí của chàng điệp viên hào hoa khỏi bị gián đoạn. Văn Bình đậu xe trước khách sạn Métropole. Trong kiếng chiếu hậu, chàng luôn luôn thấy một xe hơi đen. Nhân viên công an đã không rời chàng 1 giây. Sự chăm chút này làm chàng bực bội, song chàng không thể ra lệnh cho sở công an vương quốc, phương chi lại còn toán nhân viên đặc biệt của hãng xe đua trời đánh nữa. Chàng vào thang máy, lên lầu hai. Sau khi tắm nước lạnh, chàng thay quần áo nhẹ rồi bước ra hành lang. Hai công an viên mặc sắc phục đã chờ sẵn. Thấy chàng, họ lách sang bên, đầu hơi ngúc chào. Chàng xuống cầu thang, họ lẳng lặng xuống theo. Văn Bình quay lại hỏi, giọng hơi khó chịu :-Công an ?Họ không trả lời, Văn Bình chẳng buồn hỏi nữa. Chàng xuống quầy rượu gọi một chai Vat 69. Từ sáng đến giờ, đây là chai rượu thứ nhất. Chàng uống rượu không sợ say nhưng hãng Aston Martin đặt điều kiện là dầu không sợ say, chàng cũng phải kiêng cữ cho tới sau cuộc đua. Chàng mang rượu ra ngoài sân thượng, ngồi uống 1 mình, nhìn xuống đường. Sáng mai, hàng chục người đẹp sẽ chen chúc nhau bên lan can để ngắm đoàn xe xì gà phóng qua. Trong khoảnh khắc, chai Vat đã vợi phân nửa. Ở những bàn bên, tửu khách đã ngồi đông đảo. Họ trò chuyện với nhau bằng đủ thứ tiếng. Chàng cố nghe song không ai nói tiếng Việt. Lòng chàng dâng cao một nỗi buồn vô hạn. Quê cha đất tổ của chàng là 1 giải đất quá nhỏ bé, lại bị tàn phá vì chiến tranh cốt nhục nên chưa có điều kiện vươn lên. Có luôn luôn sống xa quê hương như chàng mới cảm thấy thấm thía mối sầu xa xứ. Nhiều khi chàng thèm nghe tiếng mẹ đẻ gấp trăm lần sản phụ thèm của chua nữa. Lúc ấy, chàng không dám mong được nghe giọng nói thánh thót của cô gái Việt đáng yêu, mà chỉ hy vọng được nghe tiếng thét the thé của me Mỹ, me Pháp gây sự với chồng ngoại quốc… Mỗi lúc nhớ nhà, chàng lại nhớ mùi nước mắm Phú quốc. Hồi ở Sàigòn, chàng rất ghét nước mắm, nhưng ra khỏi nước, chàng mới nhận thấy mùi nước mắm hôi thối, tanh tưởi thật ra rất ngon, và là tiêu biểu cho quốc hồn quốc túy.Rồi từ nhớ nhà, Văn Bình đâm ra lo sợ vô cớ. Sợ gì, sợ ai, chàng không biết. Chàng chỉ biết 1 điều duy nhất là sợ. Nỗi sợ kỳ lạ từ nội tâm chàng trào ra, và từ ngoại cảnh ập vào, hòa hợp với nhau biến thành băng tuyết làm toàn thân chàng run rẩy, và bắt chàng uống hết ly huýt ky này đến ly huýt ky khác. Chai Vat hết nhẵn, không còn 1 giọt mà Văn Bình vẫn chưa đủ khát. Gã bồi đứng bên kính cẩn cúi đầu, đợi chàng ra lệnh. Giới chiêu đãi trên thế giới thường trọng vọng những bậc thần tửu như Văn Bình, song chàng khoát tay, ra hiệu cho hắn đi chỗ khác. Chàng lầm lì vào phòng ăn. Tự dưng, chàng ăn không thấy ngon. Có lẽ vì chàng không kêu thực đơn đặc biệt, nhưng cũng có lẽ vì miệng chàng đột nhiên bị đắng. Một giờ sau, chàng lặng lẽ lên phòng. Phía sau, 2 công an viên vẫn theo lẽo đẽo. Chàng định kêu lại, biếu 1 đòn atémi vào huyệt mê làm quà cho công an Mônacô, nhưng đến khi hé cửa phòng thấy cô bồi phòng khá đẹp, khá khêu gợi, chàng vội thay đổi ý kiến. Cô bồi đang thay giường và áo gối. Nàng trạc đôi mươi, suối tóc vàng óng ánh trên bờ vai tròn, dẫn tới bộ ngực khá cân đối và rắn chắc. Thoáng nhìn qua chàng biết ngay nàng cuộc loại siêu văm. Thấy khách -1 ông khách xinh trai, cường tráng và nhã nhặn- cô bồi ngoáy ngay cái mông:-Chào ông.Chàng véo mông nàng. Nàng giẫy nẩy:-Đau em lắm, ông ơi!Văn Bình cười:-Cô không chịu ư?Nàng nhăn nhó:-Em bắt đền ông đấy.-Cô muốn đền gì?-Gì thì ông tự biết.-Tôi đâu dám đền tiền.-Dĩ nhiên. Nếu cần tiền, bọn em vòi vĩnh ông già chứ không bao giờ phiền nhiễu thanh niên.-Tôi không còn là thanh niên nữa đâu, cô gõ lầm cửa rồi, cô nên kết bạn với người khác.-Ồ, ông còn trẻ măng như cậu sinh viên.-Bậy nào, tôi đã 48.-Sai rồi. Ông chưa đầy 40. Em lén coi thông hành của ông cất trong ngăn kéo.-Cô đã phạm luật lệ khách sạn. Tôi sẽ …-Ngoài hành lang có 2 ông công an thường trực, nếu ông cần phạt em thì chẳng phải đi đâu xa cho mỏi chân. Để em ra ngoài gọi cho ông nhé?-Thôi, tôi chịu đầu hàng. Cô muốn tôi hôn đến phải không?-Phải.-Lại đây.Trong vòng nửa phút đồng hồ sau, cô gái Mônacô liến thoắng đã trở thành khối thịt bất động tuy vẫn nghe thấy, nhìn thấy và cảm thấy. Hoan lạc bất ngờ và rồn rập đã làm tay chân và miệng lưỡi nàng tê liệt. Nàng đờ người ra, rồi run bần bật như người không quần áo đi lang thang dưới trời mưa tuyết Bắc cực. Nàng rên rỉ:-Ông ơi!-Thôi.Văn Bình gỡ hai bàn tay nàng đang xiết cứng ra khỏi vai:-Hẹn đến mai.-Mai lâu quá. Lát nữa, em chờ ông.-Không được. Mai tôi phải đua xe.-Ái tình là thuốc thánh, thuốc bổ vô song, ông quên rồi sao ?-Ừ, là thuốc thánh, thuốc bổ nhưng loại thuốc này làm cho cơ thể bải hoải, tai ù, mắt hoa, tứ chi bại xuội. Mấy giờ ?-Sau nửa đêm, em sẽ gõ cửa phòng. Chào ông nhé.Chàng tắt đèn, lên giường nằm nghỉ. Chàng nhắm mắt lại nhưng không ngủ được. Lẽ ra chàng phải ngủ sớm để lấy sức cho ngày mai, không hiểu sao chàng lại nhận lời của cô gái tóc vàng đa tình. Và không hiểu sao, chàng không tài nào chợp được mắt. Chàng lại mở đèn đêm, rút tập báo để dưới bàn ra đọc. Chàng hy vọng đọc truyện trinh thám sẽ giúp chàng dễ ngủ song mắt chàng vẫn mở thao láo như vừa uống nhiều maxitông.Chàng đành ngồi dậy, nhìn đồng hồ tay. Còn 10 phút nữa đến 12 giờ đêm. Tứ phía chìm vào yên tĩnh. Khách sạn đã đi ngủ. Con đường phía trước cũng đã đi ngủ. Duy có một mình chàng chưa ngủ. Chàng che miệng ngáp, rồi lục va li lấy đồ tắm và lặn dưới nước. Chàng không chờ cô gái tóc vàng nữa. Chàng phải ra biển tắm lội 1 lát cho mạch máu chảy đều. Ban đêm có bạn tắm bao giờ cũng vui nên chàng chần chờ ở thang máy, cốt đợi 2 nhân viên công an nhưng họ đã đi đâu mất. Chắc đang ngủ gục dưới nhà. Hoặc biết đâu đang li bì trên giường 2 cô gái nào đó.Chiếc Abarth 1300 của viên kỹ sư nằm tênh hênh ở góc sân. Gã thợ máy được lệnh thức để gác xe đã ngủ quay lơ trên vô lăng. Tiếng ngáy ầm ỹ của hắn không thua gió từ ngoài khơi Địa trung hải thổi vào. Văn Bình đập vai hắn. Hắn chỉ ú ớ ngẩng mặt lên rồi vập ngay xuống tay lái, ngủ say lại như trước. Ngữ này giữ xe chỉ trong nháy mắt là xe nổ tan. Chàng bực bội buột miệng 1 tiếng tức tối, bàn tay trái phóng xuống. Trúng đòn, gã thợ máy mềm nhũn toàn thân. Hắn tha hồ ngủ. May ra đến sáng sớm mai thì tỉnh dậy, nếu không thì đến trưa mai.Đường ra bãi biển không lấy gì làm xa. Giẻo cát hình cánh cung nằm thưỡn dưới ánh trăng vàng. Văn Bình đậu xe, ưỡn ngực hút thở không khí trong mát rồi đặt chân xuống cát. Khí trời ven biển dường như chứa đựng 1 sức sống mãnh liệt kỳ lạ. Ban đêm, nhất là nửa đêm, khí trời ven biển còn đượm thêm chất liệu quyến rũ. Văn Bình ngây ngất như uống rượu đêm tân hôn với người đàn bà chàng yêu, rượu cần nấu bằng nếp lam riêng, và rượu tình do làn môi, khóe mắt, đồi ngực, tạo nên. Những mảnh vàng to lớn óng ánh trên mặt nước phẳng lặng. Màu vàng của trăng sắp đến rằm không nhợt nhạt như đêm đầu tuần mới mọc hoặc đêm cuối tuần sắp lặn. Lưỡi liềm trăng non thường yếu ớt như cô gái bé nhỏ, ngực lép kẹp, rụt rè và ngây thơ, cơ thể chưa được nẩy nở vì còn thiếu tuổi và thiếu cọ sát. Lưỡi liềm trăng già quá, cằn quá, và lầy lụa quá.Trăng đêm nay trên đầu vương quốc Mônacô là vầng trăng đúng cữ, tròn trạnh, sáng rực, khác nào người đàn bà đôi mươi mới nếm mùi đời, hoặc mới có con đầu lòng. Tâm thần Văn Bình rạo rực. Ngày mai, trời sẽ nắng to. Vòng đua sẽ khô ráo, chàng tha hồ xả ga. Tuy nhiên, chặng đường xuyên qua hầm sẽ tối om và nguy hiểm. Nhưng chàng sẽ thắng. Chàng phải thắng … Chàng đeo mặt nạ dưỡng khí, buộc lại giây lưng, rồi từ từ bước xuống nước. Thói quen ra biển của chàng là lặn ban đêm, nhất là lặn 1 mình. Lặn sâu dưới nước cũgrave; kẻ bình tĩnh khét tiếng mà Alex cũng tái mặt. Y bước vội xuống cầu thang, tiến về phía ca bin của chủ nhân Pôlốt. Một thủy thủ hộ pháp án ngữ trước cửa. Thấy y, gã vệ sĩ lên tiếng:-Ông dậy sớm thế, có việc gì không?Gã vệ sĩ không biết là Alex đã thức trắng đem. Alex khoát tay, giọng kẻ cả:-Việc quan trọng.Gã vệ sĩ nói:-Phá giấc ngủ như thế này, ông chủ mắng chết.Alex đặt tay vào nắm cửa:-Anh yên tâm, để tôi trình với ông chủ.Khi vào phòng, y hơi giật mình thấy Pôlốt đang ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc hồ sơ. Y vội nói:-Chào ông.Pôlốt ngẩng đầu lên hỏi:-Cái hộp đâu?Alex tỏ vẻ ngượng nghịu:-Thưa …Pôlốt hất hàm hỏi tiếp:-Nó về tàu chưa? Chưa về hả?-Vâng, chưa về.-Tại sao?-Tôi chưa biết.Pôlốt ném tập giấy xuống nền tàu, giọng gắt gỏng pha lẫn lo lắng:-Thì anh phải ráng tìm cho biết. Có thể nào em gái tôi lỡ hẹn được không?Alex đáp:-Dầu lỡ hẹn thì vào giờ này Kane cũng phải về. Tôi sợ …-Tai nạn?-Vâng. Vì vậy tôi xin phép ông để gọi điện thoại thẳng cho cô Carôlin.-Phiền thật. Người ngoài nghe được thì hỏng việc. Em gái tôi có tính nhí nhảnh, anh nên lựa lời mà nói, kẻo lộ hết.-Ông đừng ngại. Ngay cả cô Carôlin cũng không biết cái gói đựng gì ở trong nữa.-Ừ thì gọi. Có gì báo cho tôi biết.Alex hối hả về phòng riêng ở gần mũi tàu. Du thuyền có đường dây điện thoại nối với đất liền nên y có thể quay số gọi khách sạn nơi Carôlin trọ. Không hổ với truyền thống hiện đại và nhanh chóng ở các đại lữ quán trên thế giới, Alex mới nhấc ngón tay ra khỏi đĩa số, ống nghe mới u u được vài tiếng thì ở cuối đường dây đã có người lên tiếng. Sau khi nghe y nói cần gặp Carôlin, cô nhân viên tổng đài có vẻ ngần ngại:-Thưa ông, tôi rất muốn làm ông vừa lòng, nhưng …-Nhưng gì?-Vì cô Carôlin đã dặn chúng tôi không được quấy rầy trong khi cô ngủ. Xin ông tha lỗi. Vì cô Carôlin là em gái của ông Pôlốt. Đa số cổ phần khách sạn này do ông Pôlốt làm chủ. Do đó, tôi không thể trái lệnh ông Pôlốt … Vâng, không thể trái lệnh cô Carôlin.-À, cô khỏi lo vì tôi đang gọi từ du thuyền Man Singh của ông Pôlốt đậu ngoài khơi. Tôi có việc gấp.-Vâng, tôi xin kêu chuông ngay.Im lặng 1 phút, rồi nhân viên tổng đài than thở:-Ông có thể chờ 1 lát được không?Alex nói, giọng hơi gắt:-Tôi sẵn sàng chờ, song tôi không có thời giờ chờ lâu.-Thưa ông, trời còn tối. Hồi hôm, cô Carôlin thức khuya. Cô dự dạ vũ đến gần 4 giờ sáng mới về. Bây giờ là 5 giờ, nghĩa là cô mới ngủ được chưa đầy một giờ.Alex thét to:-Làm mất thời giờ của tôi nhiều quá! Tôi yêu cầu lần chót, khách sạn có cho tôi nói chuyện với cô Carôlin không?Nhân viên tổng đài sợ cuống quít:-Vâng, vâng, xin tuân lệnh.Hai phút sau, Alex nhận ra giọng nói êm ái, nhưng đượm phần mệt mỏi, của Carôlin:-Alex hả? Giờ này anh vẫn còn thức ư?Y đáp:-Tôi thức khuya là thường. Vả lại, mỗi đêm tôi chỉ ngủ rất ít. Thế nào, công việc xong xuôi rồi chứ?-Rồi. Vì anh đấy, nếu không tôi đã đi dạ vũ từ chập tối. Báo hại mãi tới sau nửa đêm mới đến được. Các mục vui đã gần mãn. Lần này là lần cuối, lần sau anh nhờ người khác. Phiền anh trình với anh tôi như vậy. Tôi không thích làm nghề bưu tá, lang thang ngoài bãi biển vắng ngắt, để gặp 1 người đàn ông lạ.-Cô có món hàng ấy chưa?-Có rồi. Nếu không thì tôi ra bờ biển làm gì? Anh thừa rõ tôi không phải là thi sĩ cần ra bãi biển để tìm vần thơ.-Cô đã gặp người ấy?-Rồi.-Đúng giờ?-Hơi chậm. Tôi cáu giận, định bỏ về thì hắn lù lù từ dưới biển lên.-Từ dưới biển lên?-Phải. Tôi đã xài xể hắn. Theo lời anh dặn, hắn không được lên bãi mà chỉ chờ dưới nước. Nghe tôi trách móc, hắn chỉ nhe răng cười. Khiếp, hắn có hàm răng đẹp thật trắng, thật đều, và thật đẹp.Alex toát bồ hôi. Vô địch thợ lặn Kane không có hàm răng trắng, đều và đẹp như nàng mô tả. Tuy nhiên, hắn vẫn cố níu lấy ảo hy vọng là ánh trăng đã làm Carôlin quáng mắt.Y hỏi tiếp:-Cô đưa cho hắn chưa?Nàng đáp, nhỏng nhẻo:-Rồi. Khiếp, anh tìm đâu ra 1 người cân đối và khỏe mạnh đến thế! Nếu không nghĩ đến anh, tôi đã rủ hắn lên bộ.Máu nóng trào lên mặt, Alex dằn xuống, và cố hỏi giọng ôn tồn:-Hắn cao hay thấp?Nàng cười ròn rã:-Anh ghen hả? Báo tin cho anh biết là hắn cao hơn anh.Alex đau nhói nơi tim. Gã thợ lặn nhận đồ của Carôlin không phải là Kane, vì Kane lùn mập, trông như hòn bi ve.Y vội nói:-Cô Carôlin ơi, nguy đến nơi rồi.-Theo tôi, chẳng có gì nguy cả, vì còn hàng vạn năm nữa, trái đất mới nổ tung, nạn hồng thủy mới xảy ra. Khi đó, tôi đã thành cát bụi rồi.-Cô không nên đùa bỡn, vì đây không phải là lúc đùa bỡn. Gã đàn ông mà cô trao gói đồ ấy không phải là người tôi sai đi.-Ồ, chính anh mới đùa bỡn.-Không, tôi nói thật dấy. Ông Pôlốt đã ra lệnh cho tôi kêu điện thoại cho cô. Cô còn nhớ vóc dáng, và diện mạo của hắn không ?-Còn.-Cô chờ tôi ở khách sạn. Tài xế sẽ đến đón cô.-Anh không cho tôi ngủ ư?-Chỉ 1 lát thôi. Xong xuôi, cô tha hồ ngủ đến chiều, đến tối, hoặc đến giờ đi dạ vũ.-Không được. Cuộc đua sẽ bắt đầu sau bữa cơm trưa.-Cô bằng lòng vậy. Nếu không …-Anh là kẻ tàn ác.-Trong 30 phút nữa, tài xế sẽ tới khách sạn. Chào cô Carôlin nhé.Gã đàn ông kết thúc cuộc điện đàm bằng cái cười ròn rã. Y đinh ninh cô gái sẽ cười lại như thường lệ, nhưng ở cuối đường giây nàng đã ném ống nghe xuống giá. Đột nhiên nàng nhớ người đàn ông đàn ông « bô » trai, còn bô hơn tài tử điện ảnh quốc tế mà nàng thoáng gặp trên bãi cát.