Chương 3

Quyên cười sau câu nói làm Thạch chột dạ, chẳng lẽ người đàn bà xinh đẹp kia đã đọc được lòng hắn? Nếu biết hắn có cảm tình đặc biệt với mình mà nàng cứ sát phạt thẳng thừng như thế thì quả bất lợi vô cùng. Thêm vào đó hắn cũng không muốn đôi co với Quyên. Đàn ông đôi co với đàn bà thì chỉ có thua lỗ. Nhưng dù muốn dù không hắn cũng không thể bó ngang ý định, đâu còn cơ hội may mắn xảy ra lần thứ hai. Thạch đi thẳng vào vấn đề:
- Quyên, tôi nói cho nghe đừng có sợ nhạ Căn nhà này sát chủ.
Đã từng đọc những chuyện hoang đường và nghe bạn bè kể chuyện nhà cửa ảnh hưởng đến cuộc sống. Nhất là những ngôi nhà có người chết oan hoặc xây cất đè lên những nấm mộ chưa được hốt cốt. Nàng thấy người gai gai lạnh khi đụng phải ánh mắt Thạch, đôi mắt đầy nghiêm trọng và lo lắng thật sự. Chắc chắn hắn không thể đóng kịch một cách tài tình như thế. Làm sao bây giờ? Nếu hỏi tới có nghĩa là Quyên đã tin, đã cố tình để cho hắn thao túng. Dù gì nàng cũng phải đứng vững ở vị trí mình, của người đàn bà luôn che đậy bằng chiếc vỏ cứng của con ốc, che đậy luôn cả sự nhẹ dạ dễ tin và khiếp sợ của mình.
- Anh nói chi mà độc địa vậy? Tôi không tin.
Tuy nói cứng nhưng đôi tay Quyên không che dấu được run rẩy khi rót nước sôi vào phin. Thạch thở dài quay đi như thể muốn tránh nhìn hình ảnh đó nhưng hắn biết chính tiếng thở dài của mình có một tác dụng thật mãnh liệt. Không ngờ đến giờ phút ấy mà Quyên vẫn còn cố ra vẻ thản nhiên:
- Anh đi coi nhà có bao giờ bị ai đánh lần nào chưa?
Thạch biết nếu tấn công lúc này chỉ hoàn toàn gặp bất lợi. Quyên không phải như những người đàn bà khác. Hắn nhún vai tỏ thái độ bất cần:
- Tôi cảm phục cái vỏ bình tĩnh của chị. Thôi để khi nào chị thật sự tin thì hãy hỏi.
Thạch bỏ lên nhà trên để lại Quyên một mình với những ly cà phê còn pha dang dở, để lại con ốc ngơ ngác trườn mình ra khỏi vỏ với khối thịt mềm như lòng của nó và để lại những hoang mang và lo sợ chưa từng có.
Cả đêm trằn trọc, Quyên vẫn không dám bộc lộ cảm nghĩ lo sợ của mình với chồng. Từ khi cố gắng tập ngủ chung để tìm hạnh phúc, Quyên thấy mình đã làm chuyện dã tràng xe cát. Lời tình tự của Quyên như cơn gió nhẹ của mùa hạ, nó dễ dìu Sáng vào giấc ngủ vì càng tin tưởng rằng cái hạnh phúc luôn quanh quẩn bên mình. Ngay những lúc lo lắng cần chồng chia sẻ, vừa nói Sáng đã gạt ngang:
- Cứ lo chuyện không đâu.
Hoặc:
- Có gì đợi bữa ăn hãy nói, giờ để anh ngủ.
Quyên bật đèn ở đầu giường đọc sách, Sáng quay lưng dấu mặt trong chăn. Quyên nằm khóc thầm, Sáng tấu điệp khúc khò khò. Rõ ràng Quyên thấy mình bất lực, có cố gắng có nói nhiều cũng chỉ như nước đổ lá khoai. Lá khoai có một lớp màng không thấm nước; đầu Sáng cũng được bọc bằng lớp màng của ích kỷ và bảo thủ, chỉ biết có riêng mình... Nằm bên chồng nhưng hai tâm hồn hoàn toàn xa cách, sự lo sợ không được sẻ chia làm bóng đêm được dịp đồng lõa với những gì bí ẩn về âm hồn phủ chụp xuống ngôi nhà cổ đã gần một trăm năm. Chẳng hiểu những chủ trước có gặp trắc trở gì không nhưng Quyên nhớ khi tiếp chuyện với người lo thủ tục bán nhà thì họ bảo vợ Ông chủ nhà bị xe đụng chết nên phải bán để trốn chạy kỷ niệm. Lúc đó Quyên không nghĩ gì hết. Nhìn căn nhà cao nhất và cổ xưa nhất trổi bật giữa những ngôi nhà khang trang nằm rải rác trên những đám cỏ nhung xanh mướt choán ngập hồn nàng. Giờ đây nằm ngẫm nghĩ lại, cảm giác ớn lạnh cứ cuồn cuộn chạy dài trên xương sống. Quyên muốn nói hết những lo sợ cho chồng nghe, chẳng những để được trấn an mà hơn thế nữa nàng còn muốn Sáng đưa vai đỡ hết những lo lắng cho mình; như cây tùng cây bách che nắng che sương cho những loài cây nhỏ bé bên cạnh. Quyên chỉ là một con ốc sên quá yếu đuối trước cuộc đời nên bắt buộc phải rúc trong vỏ cứng tranh đấu cùng phong ba tuế nguyệt. Chỉ có Quyên mới hiểu được mình, sức người có hạn, Quyên đang cần sự trợ giúp tinh thần...
Hết trăn trở lại trằn trọc, từng đêm rồi từng đêm, cuối cùng cũng tự mình Quyên ghé vào thư viện mượn một ôm sách nói về đất đai phong thổ và cách thức xây cất nhà theo phương hướng. Mất hơn bốn tiếng ngẫm nghĩ và tìm hiểu, Quyên chẳng tìm được những gì quan trọng hoặc nguy tai ngoài trừ những tàng cây quanh nhà quá nhiều đã lấy hết khí dương. Lúc đó Quyên mới thở phào và tự trấn an rằng những lời nói của Thạch chỉ là phỏng đoán, dù gì tin sách vẫn hơn.
Tin vào sách vẫn hơn nhưng khoảng giờ ăn trưa Quyên lại gọi cho Thạch:
- Anh thích nhậu chứ hả?
Đường giây bên kia im lặng nghe ngóng, hình như Thạch đang nghĩ đến vấn đề gì khác và quan trọng hơn.
- Cuối tuần này xuống tôi chơi, luôn tiện nhờ anh chút việc.
Thạch dè dặt:
- Việc nhẹ hay nặng?
- Lao động bằng chân taỵ Tại thấy anh ốm yếu như chão chàng bám trên cây chắc chắn không rớt nên nhờ anh đeo trên ấy cưa hộ mấy nhánh lòa xoà xuống mái nhà.
Thạch cười có vẻ khôi hài:
- Chão chàng không biết cưa cây, chỉ biết đeo thôi.
- Cũng không biết nhậu luôn hay sao?
- Ơ chị nói lạ, con gì mà chẳng biết ăn.
- Vậy thì tám giờ Chủ Nhật xuống tôi ăn sáng, ăn trưa và tối nhé!
Bên đầu giây tiếng Thạch cười lớn:
- Được chị chăm sóc chu đáo như vậy tôi nghi cưa cây chứ không cưa nhánh đâu.
Quyên cười đồng tình:
- Cưa gì thì cưa miễn tôi không để anh đói khát là được rồi.
Quyên chỉ biết Thạch qua Mẫn và Ngọc, vợ Thạch cùng làm chung sở. Ngọc vui tính dễ dãi nhưng ít khi Quyên đến nhà vì e ngại vu vơ nào đó; cũng có thể nàng không muốn tạo cơ hội để Thạch đến gần mình hơn. Lý do nào? Hình như Quyên linh cảm trong ánh mắt Thạch có cái gì khác lạ mỗi khi nhìn mình.
Thạch cũng không phải là bạn thân của Sáng. Thực mà nói, Sáng chưa có người bạn thân nào cả vì bản tính khó chịu lại không thích giao thiệp. Thỉnh thoảng có vài người bạn học khi xưa gọi lại Sáng cũng lợt lạt tình cảm nếu không muốn nói là lẩn tránh. Đôi khi họ tự xông xáo đến không hẹn trước thì Sáng đành phải chịu. Được cái khách nào thì khách Sáng cũng tiếp đãi ân cần và trông có vẻ niềm nở lắm. Quyên cũng thích có bạn, nhập bọn với họ đánh cờ, tán dóc, đàn hát cho đỡ buồn. Phải cái tội bạn Sáng chẳng ai thích làm; tên nào tên nấy lười như hủi nhưng được cái mỗi lần họ đến chơi lại là giờ nghỉ ngơi cho Quyên. Đâu ai thích nhìn Quyên lang thang ở ngoài vườn; họ kêu họ réo cuối cùng cũng phải phủi tay vào nhà lo việc bếp núc. Bữa ăn chỉ có mỗi món phá lấu bao tử, đôi khi vài chục đùi ếch chiên bơ hoặc một chảo cua rang muối. Vậy mà lại hợp khẩu vị của đám nhậu này; họ ngồi kề cà rỉ rả cả buổi. Dạo này Quyên đã khá hơn nên không còn như các bà vợ thời xưa thấy bạn của chồng tới là phải cơm hầu nước rót. Nàng dọn ra bàn một đĩa đồ ăn khổng lồ, xì dầu, ớt, tỏi nguyên cả chai, đá dồn sẵn một thùng để ai ăn tự người ấy lấy.
Ngồi nghe các bạn đấu hót vui tai thỉnh thoảng Quyên cũng chêm vài câu pha trò làm họ lăn ra cười:
- Vợ Ông Sáng thế mà đáo để.
Quyên cũng chẳng vừa:
- Còn hơn để các ông quay tôi mòng mòng như chong chóng.
- Ai lại dại thế, quay chị ngã lấy ai dọn chén đũa?
Quyên đưa mắt nhìn Sáng:
- Dọn dẹp là không có phần tôi. Ai quay được cứ quay.
Nhìn ánh mắt Quyên họ hiểu ngay Sáng sẽ là nạn nhân sau chiến cuộc điêu tàn. Thế là cả bọn bủa vây Sáng, người bảo vùng lên, kẻ bảo không được vì như thế là bất công. Riêng Quyên, chỉ có nàng mới hiểu được những gì cần che đậy và những gì cần phải nói dối, nhưng hầu như lúc nào Sáng cũng để lộ những hớ hênh vô tình:
- Các cụ làm gì mà la toáng lên vậy? Đừng nghe những gì vợ tôi nói mà hãy nhìn kỹ những gì vợ tôi làm.
Sáng không thích thơ văn, cũng không thích những lời phát biểu của các ông tai to mặt lớn nhưng lại hay mang những lời "vàng ngọc" để đời của họ ra thêm thắt cốt sao mọi người chú ý đến mình. Quyên ngượng cả đôi đường, nàng lườm chồng chữa thẹn chứ không nói gì mặc cho đám bạn nhao nhao bàn tán. Mỗi lần bị lộ tẩy, những đợt sóng ngấm ngầm trong lòng Quyên lại dâng cao đòi một cuộc vùng dậy. Nàng đã phải tự đè nén bằng những lời an ủi: Công việc của đàn bà...