iu một mình lùa ra ga tàu số bò vừa nhóm được sau đợt mưa. Đàn bò béo núc ních vừa đi vừa gặm cỏ. đây là những con chưa thuần thục và đã chạy rông tán loạn hai ba đêm liền. Một hôm, vào lúc xế chiều, Bili Gâylơ cùng cậu con trai Rara đi vào địa điểm cắm trại dưới chân vách đá Nungara. Vợ chồng anh sống trong một ngôi nhà nhỏ xây bằng gạch mộc, mái lợp tôn cuốn, do anh tự xây lên ở trại Ketchi Ketchi - cái tên anh vẫn thích gọi về vùng đất của mình, giáp trại Uytaliba về phía đông và phía bắC. Từ ngày Phili lấy chồng đến nay, Hiu ít khi gặp con gái. Trong thời gian Bili đi Nunieoara, khu trại mà anh vẫn cai quản cho Giêry, cô có ghé qua một vài lần. Nhưng vì ở cách trại Uytaliba những gần tám mươi dặm và cũng bận bịu với những chiếc giếng mà vợ chồng cô đang đào và những cột quạt họ đang dựng lên xung quanh khu nhà ; họ không đi đâu được. Đàn bò bây giờ ra sao, hở bố? Bili hỏi, khi anh duỗi chân ngồi trò chuyện cùng Hiu bên bếp lửa. Không ăn thua gì. Nhưng vẫn phát triển chứ? Sáng sớm hôm sau, Bili lên đường. năm nay công việc bề bộn nên anh không thể tham gia nhóm bò ở Uytaliba được. Không sao, đồng cỏ năm nay tốt lắm, Hiu nói, giọng bề trên. Tùy, có lẫn con nào của cậu thì sau này bắt cũng được. Hiu lùa bò vào lò mổ cho bọn con trai giết thịt ngay đêm mới đến, rồi tự anh trông nom việc pha thịt để muối - Anh bỏ thịt vào các bao, túi đựng thực phẩm rồi giao cho Mimi cất giữ để cung cấp cho những người da đen, đoạn bỏ các chìa khóa vào túi. Những người đàn bà thổ dân vẫn im lặng, không ai hé miệng nói nửa lời. Không khí nặng nề, khó chịu, cả đám đàn ông cũng hầm hầm, giận dữ. Nhưng Kunadu đâu? Anh đinh ninh là cô sẽ về trại, nhưng không. Ở chỗ cắm trại đêm qua cũng không thấy cô. Hiu không muốn nghĩ về cô, không muốn có cảm giác cô sẽ thoăn thoắt bước dọc hàng hiên ra đón anh, đoán biết anh đang cần gì để làm mà không cần đợi anh sai bảo. Anh cũng không muốn nhớ lại những gì xảy ra đêm nọ. Cái không khí im ắng, nặng nề bao trùm lên những người da đen cũng chính là cái không khí lặng lẽ, nặng nề mà anh đang phải gánh chịu. Hiu nhận thấy mình đứng trước một sự căm phẫn sâu sắc, dữ dội hơn nhiều so với cơn thịnh nộ của anh đêm ấy. Nhưng anh vẫn đinh ninh có ngày Kunadu sẽ trở về sống trong sự đùm bọc của những người cùng dòng máu, cạnh con suối phía đằng kia. Sống giữa núi rừng là việc bình thường đối với Kunadu, chẳng có gì nguy hiểm. nhưng cô đã trở thành một phần máu thịt của nơi đây. Vì vậy việc cô bỏ đi đã làm cho khu trại trở nên trống vắng! thật không ngờ! làm sao có thể tin được rằng một người đàn ông da trắng, giàu lý trí, lại có thể buồn nhớ về một người đàn bà da đen. Chitali đến gặp Hiu, cùng đi với anh có Uyni. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, đầy đau khổ và thất vọng. Kunadu không về nữa rồi, đi tìm đi thôi! Chitali nói. Được, - Hiu khẽ đáp, và bắt đầu gói cho họ các thứ mang theo. Chitali và Uyni lên đường. hiu nhìn theo mỗi người dắt theo một con ngựa. Đã ba bốn tháng nay vắng bóng Kunadu. Hiu không còn đủ can đảm nhìn theo Chitali và Uyni. Anh muốn đi theo họ, nhưng anh không đi mà chỉ nhìn theo nhìn theo với nổi niềm cay đắng, xót xa. Khốn nạn thật! anh tự trách mình. Con trai ta đi tìm mẹ nó, mà ta thì không đủ can đảm để đi cùng! cái gì đã ngăn cản ta? Đi tìm cứu một con người mà thấp hèn ư? lòng kiêu hãnh về màu da, về chủng tộc ngăn cản ta ư? chính họ mới cao thượng hơn ta. Điều giản đơn là họ đã trung thực và nhân nghĩa hơn. Oarieda có thể thô bạo đánh đập Kunadu, nhưng đâu đến nổi làm cô ta khiếp sợ đến chết, xô cô ta ngã vào bếp lửa! Kunadu! Kunadu tội nghiệp của ta, cô có nghe chăng giờ đây ta mới hiểu chính ta là kẻ đã đày đọa cô, đối xử với cô như súc vật. Thậm chí còn nhẫn tâm đến mức không bảo họ đưa cô về. Trong những ngày Chitali và Uyni đi vắng ở trại ùn lại bao nhiêu công việc phải làm Hiu vừa phải làm việc trong nhà kho, vừa thuộc da, phơi da, sửa chữa quạt gió, lập sổ sách, cặm cụi tính toán. Anh phải tự nấu ăn. Mặc dù Mini vẫn giặt dũ, quét dọn, nhưng gương mặt người đàn bà này lúc nào cũng u buồn, thiểu não. Quả là không ai tha thứ anh vì đã gây nên sự vắng mặt của Kunadu. sau khi Hiu rời Uytaliba lùa bò xuống Karara bán, già Giô Cùng tất cả đám đàn bà đều bỏ đi tìm Kunadu. Họ đi bộ đến chỗ cắm trại ở đầu suối, nơi bọn con trai bỏ cô ở lại, nhưng không tìm thấy, chỉ thấy một bếp lửa đã tàn lụi. Họ lần theo vết chân của cô dọc theo bờ suối, nhưng đến chỗ đường cắt ngang dòng chảy thì mất hút. Chitali và Uyni đã về, nhưng không thấy Kunadu. Họ lần theo bao nhiêu dặm đường heo hút, tìm kiếm, hỏi han, nhưng không tìm thấy cô tận trên đỉnh núi, Uyni tìm thấy một đống tro tàn của một bếp lửa nhỏ hiu quạnh, xung quanh rắc đầy những lông chim. Họ tiếp tục lần theo con đường hẻm cắt ngang lối mòn đi về phía bắc. Gặp người da đen nào, họ cũng hỏi nhưng chẳng ai thấy hoặc nghe tin gì về Kunadu. Cô không để lại một vết tích nào trên con đường mình đi qua. Nhưng Chitali tin chắc rằng Kunadu vẫn còn sống và hy vọng có ngày sẽ tìm thấy cô. Chắc cô đã lang thang vất vưởng một thời gian rồi nhập vào một bộ lạc ở sâu trong đất liền, hoặc vào một xóm thổ dân ở một nông trại nào đấy. Anh nghĩ đến mùa hè, khi có hội PingcơAi. Chắc sẽ thu thập được ít nhiều tin tức về Kunadu. Hiu lên ngựa đi Nunieoara. Anh đưa Uyni đi cùng. Xam Giêry ra đón. Hai người cãi nhau một trận ra trò. Họ nói những gì Uyni không nghe thấy, vì Hiu bảo cậu xuống xóm thổ dân cạnh giếng Nunieoara, tìm xem có Kunadu ở đấy không. Nhưng dân Nunieoara không thấy và cũng chẳng được tin gì về cô. Hiu đi nhóm bò tại tất cả các trại xung quanh, đến đâu anh cũng hỏi tin về Kunadu. Gặp bất cứ ai, không kể da trắng hay da đen, Uyni cũng hỏi có trông thấy hoặc nghe tin gì về Kunadu không. Một hai lần họ nghe tin đồn về cô nhưng rồi lại mất hút. Một người lái xe tải từ Rôban về nói có nhìn thấy một người đàn bà da đen tóc hoe, cao dong dỏng. Cách đây ít lâu có một người đàn bà luống tuổi, ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, lò dò từ trong một lùm cây ra rồi đi về phía trại của mongtibolat anh ta nói ông ấy có một túp lều bên kia Uyrara, gọi là điếm canh. Chị ta bị bỏng khắp người ; các vết bỏng mưng mủ, ruồi bâu và đẻ trứng xung quanh. Mongti dùng cồn rửa sạch trứng ruồi cho chị ta ; mỗi ngày mất những hai giờ mới rửa hết. Một công việc bẩn thỉu, đáng sợ. Ông biết Mongti rồi đấy. Ông ta rất cực đoan, là một trong những tay cứng đầu cứng cổ nhất vùng tây bắc này, nhưng nhờ trời, lại là người phúc hậu. Người đàn bà da đen ở lại với ông ta một thời gian. Nhưng rồi một hôm, khi mongti đi nhậu nhẹt ở robon, thì chị ta lại bỏ trốn đi nơi khác: cái tệ nhất của dân da đen là ở chổ đó, - ông ta chua xót nói. - chúng nó chỉ thích ở rừng, ở bụi, thỉnh thoảng lại một hội pingeoai, thế thôi. Không tin chúng nó được đâu! Nhưng người đàn bà này ông ta đặt tên là exmẩnda thực sự thuộc loại người giỏi giang. Chị ta có thể nấu ăn, khâu vá giỏi. tuy vậy, chị ta vẫn phảng phất một điều gì đó khó hiểu. tâm trí chị ta dường như đang day dứt bởi một điều gì đó. Thỉnh thoảng chị ta lại nấc lên, la hét. Chị ta hốt hoảng, ghê sợ khi nhìn thấy lửa. Chị ta được mongti thực sự quý mến. Và vì vậy ông ta rất đau lòng khi biết chị đã bỏ đi. Hiu lên ngựa đi Uytara, đưa Uyni đi cùng. Anh vào tận nhà mongti bolat hỏi tin về Kunadu. Anh cảm ơn sự chăm sóc ân cần của ông mongti đối với cô. Tiếc là mongti chẳng biết Kunadu đi đâu và những gì đã xảy ra với cô sau đó.