CHƯƠNG 33

     ace xích Quái vật vào cột đồng hồ đo tiền đậu xe rồi đi vào trong quán bar. Chỗ này nhỏ hẹp, tối tăm và ẩm ướt với những tấm lưới bắt cá và phao cứu hộ treo trên tường. Sặc mùi bia và thuốc lá, bất chấp luật định cấm thuốc lá của chính phủ. Một bàn toàn khách quen thản nhiên nhìn chằm chằm vào bất kỳ người mới đến nào với vẻ soi mói. Họ nhìn theo Jace từ cửa vào cho tới quầy bar.
Jace cúi gằm mặt xuống và trèo lên một chiếc ghế mãi cuối quầy. Nó gọi một cái bánh burger và một chai soda, chẳng thèm để tâm đến việc tìm thứ gì đó khỏa lấp cơn đau thể xác và tinh thần. 
Chiếc ti vi treo sát trần ở đầu quầy bên kia đang tường thuật vụ xử Cole. Martin Gorman đang bào chữa trên bục có dãy micro trang trí ở phía trước. Máy quay cắt sang cảnh công tố viên Giradello cũng đang thuyết trình ở một vị trí khác.
Mọi thứ đều được đưa vào để vận động cho cuộc bào chữa ngoại trừ quá khứ của Rob Cole với tiền, ma túy và gái. Giradello biện luận rằng những tì vết trong quá khứ của Cole cũng phải được đề cập đến vì nó góp phần vào hành vi phạm tội của anh ta. Ban bồi thẩm đồng ý với quan điểm này. Một cú đánh ngoạn mục vào Gorman. Ông ta buộc tội rằng Norman Crowne đã cố gắng mua chuộc công lý và càng lúc càng chì trích nặng nề về việc đó.
Chiếc bánh burger đã được mang ra. Jace cắn một miếng, mắt vẫn không rời chiếc ti vi. Quyết định của tòa lẽ ra nên ủng hộ cho tay luật sư, nó nghĩ thầm. Những chứng cứ có giá trị với quá khứ của Cole thì có ý nghĩa gì. Chẳng lẽ Cole bị thua cuộc chỉ vì dùng ma túy và chơi gái thôi sao? Chẳng có thứ gì liên quan đến tội ác cả. Trước đó hắn ta chưa bao giờ giết ai cả. Cũng chưa có tờ báo nào nhắc nhở gì đến chuyện Cole bạo hành vợ. Cũng không có hành vi bạo lực leo thang. Jace cho rằng nếu Cole chỉ cần chạm một ngón tay vào Tricia thôi thì cũng đủ để Norman Crowne đổ một tấn gạch xuống đầu hắn ta rồi, và tin đồn sẽ lan khắp Los Angeles như đám cháy rừng.
Nhưng quyết định của tòa đang đi theo hướng khởi tố và nếu có kẻ nào đó ám chỉ về diễn biến còn lại của phiên tòa thì chỉ tổ để Martin Gorman chuẩn bị trước tinh thần mà thôi.
Có thể Gorman nói đúng. Norman Crowne có sức mạnh thống trị cả giới chính khách Los Angeles và túi tiền của ông ta dường như không có đáy. 
Jace nhớ lại cái bữa nó đến chỗ Lenny để nhận gói hàng. Lúc đó ti vi cũng đang tường thuật về vụ của Cole, và Lenny đã nói với nó: “Trong những vụ của Martin, hệt như trò chơi may rủi, thắng được là do tiền nói. Hãy nhớ lấy điều đó.”
Nó tự hỏi không biết liệu Lenny nói thế là vì ông ta có nhiều tin tức tay trong về vụ xử, hoặc vì ông ta là một tay khoác lác tự cho rằng mình có vai trò quan trọng hơn trong màn kịch này. Hoặc cả hai.
Lenny đã chắc chắn có nội tình bẩn thỉu ẩn chứa trong đó. Liệu những người chụp trong tấm phim âm bản này có liên quan gì không? Nó có ý nghĩa rất quan trọng đối với một ai đó và được dùng để tống tiền.
Những luật sư dạng như Lenny không bao giờ có khách hàng lớn. Không bao giờ có các ngôi sao hay triệu phú trong danh sách của ông ta. Và nếu không phải ông ta đang bảo vệ cho những người có mặt trong tấm phim này thì làm thế nào ông ta biết cách tống tiền chứ?
Câu trả lời duy nhất là một khách hàng nào đó đã vô tình đưa ông ta vào cái thế được làm điều đó. 
Ống kính quay trở lại Giradello. Trông hắn đúng là một thằng con hoang. Nếu thằng Rob Cole còn có óc thì hắn nên dùng nó để nghĩ ra cách tránh tay công tố này. Phải đòi hỏi để được tự bào chữa, không thì vào xà lim dễ như bỡn.
Giradello chẳng cần dùng đến nắm đấm trong phòng xử án mà chỉ dùng cái cuống họng. Hắn sẽ chặt đứt Rob Cole ra thành vài mảnh, thậm chí còn nhờ xương máu của Rob Cole mà thăng tiến nhiều hơn. Nếu hắn đâm nát Cole thì sẽ nhận được lòng biết ơn vô tận từ gia đình nhà Norman Crowne.
Ông Crowne và người con trai được hỏi về quyết định của tòa. Ông già rất điềm tĩnh và trang nghiêm. Người con trai Phillip thì có vẻ xúc động. Anh ta ca ngợi tòa án, đau buồn về cái chết của chị và giận dữ với Cole, rồi lại đau buồn. Jace cảm thấy lạ. Nó tự hỏi không biết ông con đang diễn trò gì.
- Em nghĩ là người ta nên để thằng Rob Cole được yên. – Một trong những khách quen lên tiếng. Cô ta có mái tóc nhuộm bạch kim, chiếc áo quây trông như cái ống quấn vào người.
- Em thì chỉ muốn làm tình với nó thôi, Adele. – Một gã hói đầu cũng ăn mặc cùng kiểu như thế đáp lại.
- Thì đã sao nào? Nó còn dễ thương hơn anh nhiều.
- Nó cũng dễ thương hơn em. Thấy bảo thằng này chỉ làm chân loăng quăng thôi. Dù sao thì anh cũng chỉ nói thế. Anh phát ốm lên vì cái bọn nổi tiếng này cứ nghĩ rằng mình giết người rồi sẽ thoát tội. Anh hy vọng tòa án liên bang sẽ cho nó lên ghế điện.
- Bây giờ không ai làm thế nữa đâu, ngốc ạ. Giờ người ta dùng kim tiêm, một liều là chết.
- Thế thì đơn giản quá. Phải cho nó lên ghế điện thì nó mới ngấm nỗi đau được.
- Ác quá.
- Thế kẻ nào gây ra chuyện? Những cái đồ ghê tởm đó phải ngồi lên cái ghế ấy là vì nó giết con của một người nào đó, hay vợ hay đại loại như vậy. Tại sao ta phải nhân nhượng với chúng.
Jace quay sang họ. Lẽ ra gã kia phải quan tâm đến Rob Cole. Gã này là kẻ thua cuộc, sẽ không đóng phim được nữa. Và điều gì sẽ xảy ra với những chiếc áo blowling không bán được?
Nó chén sạch chiếc bánh burger, tụt xuống khỏi ghế và đi ra ngoài tìm một bốt điện thoại công cộng. Nó nhét vào một đồng xu và quay số phone của Abby Lowell. Cô nhấc máy sau hồi chuông thứ ba.
- A lô?
- Cô Lowell, tôi là người tối qua đến gặp cô đây.
Đầu dây bên kia im lặng, rồi sau rốt có tiếng trả lời.
- Vâng?
- Tôi nghĩ là tôi đang có một thứ mà cô muốn. Một cái gói đựng những tấm phim âm bản.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
- Thôi không diễn trò nữa. – Jace nói. – Tôi đang cầm mấy tấm phim mà cha cô sử dụng để tống tiền ai đó.
Cô ta không nói gì, nhưng sự im lặng ở đầu dây bên kia có vẻ nặng nề.
- Điều gì làm anh nghĩ là tôi muốn chúng?
- Chắc là cô không muốn thật. Thôi để tôi mang nộp cho cảnh sát vậy.
Im lặng.
- Chúng rất có giá trị với một kẻ nào đó, nhưng tôi chọn đưa cho cô đầu tiên.
Lại những giây im lặng trôi qua. Cuối cùng, cô ta nói.
- Bao nhiêu?
- Mười ngàn.
- Đấy là một khoản tiền lớn.
- Không lớn đâu. Tôi muốn thoát khỏi mớ rắc rối này, và cần tiền để làm việc đó. – Nói xong, Jace chờ đợi.
- Ở đâu và khi nào?
- Hãy đến gặp tôi ở Quảng trường Pershing vào lúc năm rưỡi. Đến một mình thôi.
Jace gác máy và đứng nguyên đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Mặt trời đang chói chang khắp nơi. Xe cộ vù vù qua lại. Người ngợm ngược xuôi. Những biển hiệu cửa hàng in bằng hai thứ tiếng.
Nó phải dàn dựng ra màn tống tiền này. Nếu Abby Lowell liên quan đến vụ tống tiền bằng tấm phim âm bản, cô ta sẽ trả tiền để mua sự im lặng của nó. Nếu thành công, Jace sẽ lấy được ít tiền để trả lại cho gia đình Eta, và một chút để đảm bảo cho nó và Tyler trốn thoát khỏi thành phố. Nó cũng sẽ nháy cho cảnh sát biết về Abby, qua cô ta, họ sẽ tìm được kẻ truy đuổi kia và mọi chuyện sẽ kết thúc. Nó hy vọng thế.
Giờ thì tất cả những gì nó cần chỉ là một chút may mắn mà thôi.
Giọng nói của Lenny Lowell lại vang lên trong đầu nó: “May mắn hơn là giỏi, nhóc ạ”

Truyện Giết Người Đưa Thư Giới thiệu CHƯƠNG 1 ve; một trong hai người trong ảnh thì rõ ràng hắn có động cơ để giết Lowell. Nếu hai kẻ trong đó là đồng bọn của nhau thì một kẻ hẳn đã xuất hiện lòng tham. Lại một động cơ khác nữa.
Cho dù vì lý do gì thì Davis cũng đang săn đuổi tấm phim kia. Đó là lý do hắn lục lọi văn phòng của Lenny và đập vỡ cửa kính ô tô. Hắn cũng sẽ đột nhập vào căn hộ của Lowell nếu như không có cảnh sát trông giữ bên ngoài. Cũng có thể Davis chính là kẻ đã lộn nhào chỗ ở của Abby Lowell lên. Tấm phim âm bản chưa được tìm thấy có thể lý giải cho dòng chữ nguệch ngoạc bằng son môi trên tấm gương phòng tắm nhà cô: Kẻ tiếp theo sẽ là mi. Nếu như mi không đưa tấm phim kia ra đây.
Nhưng mà cũng còn nhiều giả thiết nữa. Parker đoán tấm phim trong hộp an toàn chỉ là để phòng xa, và Lenny vẫn phải giữ một tấm khác. Và Parker linh cảm thấy kẻ đang giữ tấm phim kia chính là J.C Damon. Anh tự hỏi liệu thằng nhóc có đang nghĩ giống anh hay không.
Điện thoại của Parker đổ chuông, dứt anh ra khỏi suy nghĩ.
- Parker nghe đây.
- Bởi vì anh chẳng có bạn nên em đành coi anh là bạn vậy. – Andi Kelly nói. Chẳng có gã Davis nào ở Phòng Chống cướp của – giết người đâu.
- Anh biết rồi.
- Làm sao anh biết được? – Cô có vẻ chạnh lòng vì cái tin không được coi là nóng sốt nữa.
- Bởi vì anh cừ hơn cưng chứ sao.
Kelly cười to.
- Đúng là phân bò.
- Anh biết là vì một nhân chứng đã nhận ra Davis trong cuốn album tội phạm lúc sáng nay.
- Hắn giết người phụ nữ tối qua à? 
- Không phải vụ của anh. – Parker đáp. – Em phải hỏi Ruiz mới được.
- Em không thích cô ta.
- Chẳng ai thích cô ta cả. Cô ta thô lỗ, gai góc và lóc chóc. Không phải là một phụ nữ đáng ao ước.
- Ai bảo anh thế? Thường thì đàn ông không nhận ra điều đó đâu.
- Anh cũng có một nửa tính nữ mà. 
- Cô ta không bán rẻ anh lấy vài xu rồi lấy lại tiền lẻ đấy chứ. – Kelly nói.
- Ồ, chính xác thì cũng có một phần sự thật trong đó đấy. – Parker thì thầm, tự hỏi không biết có phải cô ta đã bán anh cho Bradley Kyle bằng cách miêu tả tỉ mỉ các chi tiết trong hồ sơ lúc anh không có mặt ở đó không.
- Cô ta là thực tập sinh của anh kia mà. – Kelly nói. – Anh phải bắt nạt được cô ta chứ. Lấy vụ đó về cho mình đi. Cô ta có ghét anh thì cũng có sao nào?
- Cô ta vẫn ghét anh rồi đấy thôi.
- Xem kìa.
- Được rồi. – Parker nói với vẻ cam chịu. Kelly cứ y như một chú chó săn nòi Jack Russell vậy. Nếu cô muốn một thứ gì đó thì cô sẽ theo cho kỳ được. Cô sẽ đeo bám lấy sự kiện cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa. - Ừ, anh nghi thằng Davis là thủ phạm của vụ hôm qua.
- Sao cơ? Thế động cơ của nó là gì vậy?
- Anh vẫn đang điều tra đây. – Anh tránh trả lời thẳng. – Nhưng anh cược rằng nó tìm đến Speed Courier là để lần theo dấu vết của thằng đưa thư kia.
- Thằng đưa thư. Thế nó không còn là kẻ đang bị truy tìm nữa à?
- Nó vẫn là kẻ đang bị truy tìm, nhưng anh không đưa nó vào diện tình nghi. Anh cần gặp nó để nói chuyện trước khi tụi phòng bên kia nhảy vào và làm loạn lên. Chúng cũng đang theo đuổi vụ Lowell đấy.
- Anh có đùa không đấy? Tại sao họ lại quan tâm đến vụ của anh?
- Anh cũng đang tìm hiểu đây.
- Lúc nào tìm ra anh sẽ nói cho em biết chứ?
- Em là người bạn duy nhất anh có trong vụ này, Andi. – Parker nói nghiêm túc. – Lũ ma quỷ lúc nào cũng lẩn quẩn xung quanh anh. Nhưng đừng có làm anh nghĩ rằng em đang sử dụng anh như một thằng đĩ đực giá rẻ đấy nhé.
- Em nghĩ anh hiểu điều này hơn chứ, Kev. Chẳng có gì liên quan đến anh mà lại rẻ cả. Em có cái lưng anh rồi lại thích phần trước của anh hơn. Và em thích cái ý tưởng là anh đang đóng vai trai gọi.
- Em cứ xúc xiểm không biết ngượng mồm là gì.
- Ừ, anh biết em gần bốn mươi rồi đấy. Em không có thời gian tỉa tót nữa đâu. Dù sao em cũng đã cho anh đo ván chưa nhỉ?
Parker lờ đi cái cơ hội để bóng gió thêm.
- Không, chưa đâu. – Anh vừa nói vừa thở dài. – Lãnh đạo Phòng Chống cướp của - giết người vừa nói với sếp của anh rằng họ cho rằng vụ Lowell có liên quan đến một vụ mà họ đang làm.
Kelly im lặng, lâu đến nỗi Parker tưởng cô đã bỏ máy.
- Chúng ta đang quay trở lại câu chuyện của Bradley Kyle, Moose Roddick với Tony Giradello và tên của anh đã được nhắc đến đúng không. – Cuối cùng côt phần biển số xe do nhân chứng cung cấp, và một chiếc đèn đuôi xe bị hỏng. Chiếc xe đang rời khỏi hiện trường thì bị một cái xe tải đâm vào và vỡ đèn sau.
- Nó đâu rồi? Anh tìm thấy nó bị vứt ở đâu à?
- Không. Chiếc xe đang ở khu phố Tàu. Nó thuộc về một quí bà khó tính, bà ta không hoan nghênh tôi cho lắm.
- Bà ta nói gì về chiếc xe?
- Rằng cả ngày hôm qua chiếc xe không hề được sử dụng và đèn đuôi xe bị vỡ ở khu đậu xe của Beverly Hills.
- Anh có kẻ tình nghi rồi sao? Có phải bà ta không?
- Người phụ nữ đó không phải là kẻ tình nghi, nhưng tôi cho rằng bà ta biết nhiều hơn những gì đã khai. Nếu tôi có thể lấy giấy phép và tống kẻ tình nghi vào trong chiếc xe thì…
- Vậy là anh đang đi câu?
- Nó chính là chiếc xe ấy đấy.
- Ở Los Angeles không còn chiếc xe nào khác phù hợp với nhận dạng sao?
Parker thở dài.
- Anh đang đứng về phía nào vậy, Langfield?
- Phía tôi sẽ không cấp giấy cho anh. Anh chỉ có thể chứng minh được sau khi đã tìm thấy đúng chiếc xe. Chức cái bằng chứng ấy không qua mắt được tòa án đâu. Anh có tìm thấy mối liên hệ giữa chiếc xe đạp và người phụ nữ này không?
- Vẫn chưa.
- Vậy thì anh chẳng có gì cả.
- Tôi có chiếc xe, vết đâm, một phần biển số xe…
- Anh chẳng có gì hết. Anh không thể ngồi nhìn chiếc xe với những cái mà anh có.
- Cám ơn anh vì đã ỉa vào mọi nỗ lực của tôi. – Parker xoa thái dương – Anh có thể thông qua chuyện này mà, Langfield. Thẩm phán Weitz sẽ ngừng…
- Thẩm phán Weizt lẩm cẩm rồi. Tôi sẽ không lách luật vì anh đâu, Parker. Tôi sẽ không ủng hộ…
Parker quăng ống nghe lên bàn Kray. Langfield vẫn không ngừng bài thuyết giáo của mình.
- Của nợ - Parker lẩm bẩm và đi ra chỗ khác để tĩnh tâm lại. Anh cần phải nghĩ đến thành quả sẽ đạt được. Anh quay lại, cầm ống nghe lên. – Trên vết đâm có dính những vệt sơn. Nếu tôi có thể chứng minh nó đúng là sơn của chiếc xe tải đã đâm vào…
- Anh sẽ giải quyết được một vụ tai nạn giao thông. Vẫn chẳng có lí do nào để ngồi vào trong chiếc xe hết.
- Thật vớ vẩn. Chính chính xe này đã rời khỏi hiện trường vụ án.
- Anh muốn người khác bị sa thải bởi vì anh…
Parker lại ném ống nghe xuống. Anh bước ra khỏi phòng, đi vào toilet và rửa mặt bằng nước lạnh, anh cứ để nguyên hai tay dưới vòi nước như vậy.
Anh nhìn mình trong gương, nhưng không phải để tự hỏi bản thân rằng trong bao lâu nữa anh sẽ phải trả giá vì hành động kiêu ngạo đó. Anh cũng chẳng buồn nghĩ đến việc mình bị biến thành gã giơ đầu chịu báng và rằng chuyện đó là cực kì bất công.
Anh chưa bao giờ biết xin lỗi. Chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra rồi. Kể cả khi nguời khác không đồng tình, anh cũng phải để mọi chuyện lui vào quá khứ và nghĩ đến hiện tại. Anh sẽ tìm cách có được chiếc xe. Anh không thể lãng phí thời gian và năng lượng để mà tức giận.
Khi quay lại, anh thấy điện thoại của Kray vẫn nằm chỏng chơ trên bàn và vang lên bản “Isn’t she lovely?”
Đội trưởng Fuentes thò đầu ra khỏi phòng và ngoắc ngón tay. –
- Kev? Tôi nói chuyện với anh được chứ?
Parker đi theo ông ta và đóng cửa lại. 
- Tôi không làm việc đó. Không phải tôi. Và tôi thề là cô ta mười chín tuổi rồi.
Fuentes vốn là một gã tử tế và có máu hài hước, nhưng lúc này khóe miệng ông ta không hề nhúc nhích. Mỗi khi cần tỏ ra nghiêm túc, ánh mắt ông trầm ngâm như thể đang mang nỗi đau khổ của cả thế gian vậy.
- Trông anh như sắp nói với tôi rằng tôi chỉ còn sống được sáu tuần nữa vậy. - Parker nói.
- Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại ít phút trước. Phòng chống Cướp của Giết người sẽ nhận vụ của anh.
Parker lắc đầu. Cơn tức giận dường như đang sôi sục và lan tỏa trong anh. Chuyện này còn tệ hơn việc chỉ còn sống được sáu tuần nữa. Trong thời gian sáu tuần, chí ít anh vẫn còn cơ hội để tự cứu mình. Nhưng ngay hôm nay, ngay bây giờ chứ không phải sáu tuần nữa, anh trượt mất vụ án này. Vụ đầu tiên có vẻ nghiêm trọng trong nhiều năm qua. Loại vụ án mà một thám tủ có thể hiến xương sườn cho nó.
- Không. – Anh nói. - Không phải vụ Lowell.
- Tôi không thể làm gì hơn được, Kev.
- Họ có giải thích gì không? – Anh hình dung ra cảnh Diane nói chuyện với anh qua điện thoại. Bradley Kyle và cộng sự của hắn ta, Moose Ro
CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 37 CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 CHƯƠNG 43 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 45 CHƯƠNG 46 CHƯƠNG 47 CHƯƠNG 48 CHƯƠNG 49 CHƯƠNG 50 CHƯƠNG 51 CHƯƠNG 52 CHƯƠNG 53 CHƯƠNG 54 Lời cuối sách ddick cùng với Tony Giradello chụm đầu vào nghe.
- Đội trưởng Florek nói với tôi họ đã tìm được một số đầu mối liên quan.
Em vừa tình cờ nghe thấy tên anh trong một cuộc nói chuyện…
- Ông ta chỉ nói có thế - Fuentes nói với anh – Anh cũng như tôi đều hiểu rằng họ không cần lí do. Nếu ông ta nói “Bởi vì bầu trời có màu xanh” thì tôi làm gì được? Tôi rất lấy làm tiếc, Kev.
Không, không phải lúc này, Parker nghĩ, khi mà nó đang nằm ngay dưới bề mặt, chỉ cần anh đào sâu thêm một chút, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa. 
- Anh có thể coi như chúng ta chưa có cuộc trò chuyện vừa rồi. – Anh nói.
- Kev…
- Tôi không ở đây. Anh không gặp tôi. Tôi không bật radio. Điện thoại của tôi không hoạt động.
- Kev, anh sẽ không kết thúc vụ này trong ba giờ tới đúng không?
Parker không đáp lại.
- Họ muốn những thứ mà anh đang có – Fuentes nói – Hãy tập hợp lại và chuyển cho Trung tâm Parker.
- Không.
- Kev…
- Tôi sẽ không làm đâu. Tôi sẽ không đến đó. Nếu Bradley Kyle muốn vụ này thì thằng lùn ngu ngốc đó có thể đến đây mà lấy. Tôi sẽ không đến đó giống như, giống như…
Parker đưa tay lên bịt miệng trước khi không thể kiềm chế được nữa. Anh hít một hơi thật sâu để hả cơn giận. Anh nhìn Fuentes, sẵn sàng nói điều mà anh ta muốn nghe. Fuentes chỉ nhìn anh với ánh mắt gần như thương hại.
- Anh không gặp tôi. – Parker nói khẽ - Chúng ta chưa từng nói chuyện.
- Tôi không thể thoái thác họ lâu hơn nữa.
- Tôi hiểu. – Parker gật đầu – Tôi rất cảm kích với những gì anh có thể làm, đội trưởng.
- Ra khỏi đây đi – Fuentes ngồi lại vào bàn làm việc. Ông ta chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi và với tay lấy mấy tập giấy tờ - Tôi không gặp anh. Chúng ta chưa từng nói chuyện.
Parker bước ra khỏi phòng của Fuentes rồi khép cửa lại. Ruiz nhìn anh với đôi mắt của con diều hâu.
Cô ta có vụ án Eta Fitzgerald. Vụ Fitzgerald có liên quan đến vụ Lowell. Anh sẽ đi theo hướng đó. Bradley Kyle sẽ không lừa anh một cách dễ dàng được.
Ruiz đứng dậy và đi về phía anh. 
- Công lệnh đến rồi. – Rồi cô ta thì thào – Có chuyện gì vậy?
- Phòng chống Cướp của Giết người sẽ nhận vụ Lowell.
- Tại sao?
- Bởi vì bọn chúng có thể làm thế.
Parker thấy đầu ong ong. Anh cần một kế hoạch, phải hành động thật nhanh, một cú đột phá.Anh chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa để sống và điều đó có liên quan đến vụ án này.
- Anh sẽ làm gì? – Ruiz hỏi.
Parker định đưa ra một câu trả lời chính xác thì chợt nghe thấy tiếng kêu phấn khích của Obidia Jones.
- Chính là nó. Đây này. – Lão gõ ngón tay dài xương xẩu vào tấm ảnh trước mặt.
Trước khi đến chỗ lão, Ruiz vội đưa tay lên bịt mũi. Jones lướt ngón tay trên tấm ảnh với gương mặt đúng như những gì lão đã tả với họ: cái đầu trông tựa như một cục gạch, đôi mắt ti hí, thân hình như một cái bóng lúc năm giờ chiều. Eddie Boyd Davis.
- Chỉ có điều hắn có một mẩu băng trên mũi. – Jones nói. – Như vừa bị ai đấm vậy.
- Ông Jones, ông quả là một công dân gương mẫu – Parker nói – Tôi thấy cô Ruiz đây nên thưởng cho ông một nụ hôn lên môi.
Vẻ mặt Jones nửa như bị xúc phạm, lại vừa hi vọng.
- Nhưng điều đó là phạm luật đấy – Ruiz nói.
Parker nhìn lại gương mặt của kẻ đã giết Eta Fitzgerald một cách dã man. Anh gõ vào cái tên được ghi bên dưới và nói khẽ với Ruiz. 
- Hãy tìm mọi thứ liên quan đến thằng chó này. Tôi muốn biết hắn có liên quan gì tới Lenny Lowell không. Và nếu Bradley Kyle có đến đây thì cô coi như chẳng biết gì hết, cũng như chưa từng gặp tôi.
- Cứ mơ đi. – Cô ta lẩm bẩm.
Tâm trí Parker lại đang bận rộn với một chuyện khác
- Cô thật dễ thương. – Anh vỗ lên má Ruiz.
Anh lục ngăn kéo bàn lấy ra một tập hồ sơ và rút mấy tờ giấy trên khay đựng tài liệu. Anh chộp lấy tập hồ sơ vụ án Lowell, bao gồm các báo cáo, những ghi chú chính thức, phác thảo hiện trường, những bức ảnh – tất cả những gì liên quan đến một vụ giết người, ngoại trừ những ghi chú của cá nhân anh. Anh nhét tất cả vào một cái hộp nhựa vẫn thường để phía dưới bàn rồi đến chỗ bàn của Ruiz để gọi điện.
- Cô sẽ không nhìn thấy tôi ra khỏi đây cùng với cái hộp kia. - Anh vừa nói vừa nhấn số của  xưởng phim ở Hollywood. Được chứ?
- Được. – Ruiz nói sau một thoáng lưỡng lự.
- Đây cũng là vụ của cô. – Parker nói. – Lowell và Fitzgerald: nếu bọn họ  nhận một vụ thì thể nào cũng lấy nốt vụ kia. Đó có phải điều cô muốn không?
- Đó là Phòng Cướp của Giết người. Họ làm bất kì điều gì họ muốn. Chúng ta không ngăn được đâu.
Parker nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa.
- Cứ bán tôi cho Bradley Kyle đi, rồi cô sẽ có một kẻ thù mà cô không bao giờ muốn đâu.
- Chúa ơi, tôi đã nói được rồi mà. – Cô ta nói một cách miễn cưỡng. – Anh đừng có dọa tôi.
- Cô định làm gì nào? – Anh nhếch mép. – Gọi cho Bộ Nội vụ à?
- Mẹ kiếp, Parker. Đừng có bắt tôi phải dính vào chuyện này.
Cô ta sẽ bán đứng anh trong nháy mắt, Parker nhớ lại những gì Diane đã dự đoán. Cô ta sẽ bán anh cho Kyle bởi vì Kyle có thể khiến những kẻ có vai vế trong hắn chú ý đến cô ta.
- Phòng cảnh sát Los Angeles đây. Tôi có thể giúp gì được cho bạn?
Parker không nói gì mà cúp điện thoại. Anh cầm cuốn từ điển trên mặt bàn rồi đặt trên cái còng tay của Ruiz.
- Bài học của cô hôm nay đây. – anh nói. – Hãy tra từ cộng sự đi. Tôi sẽ gọi cho cô sau.
Anh cầm cái hộp nhựa rồi rời khỏi căn phòng. Anh chỉ còn sống được vài giờ. Anh không thể lãng phí một phút nào nữa.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Nhà xuất bản: NXB Văn Hoá Sài Gòn
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 18 tháng 6 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--