Cam Đường lửa giận bừng bừng, nếu chàng không nghĩ tới công lực đối phương quá cao thì đã ra tay hủy diệt mụ ma quỷ điên khùng này để trừ hại cho võ lâm. Chàng tức quá run lên hỏi:- Tiền bối có biết vãn bối nghĩ gì không?- Mi nghĩ gì?- Vãn bối rời khỏi nơi đây rồi thì việc đầu tiên là tìm giết Bạch Bào quái nhân mà tiền bối đã gây dựng cho tên Tử Thần thứ hai.- Hừ! Dù ngươi không tính như vậy thì lão thân cũng phải sai người trừ diệt hắn đi.Hắn đã luyện được gần hết toàn bộ võ học của lão thân mà không hoàn thành được điều kiện đã hứa với lão thân thì chớ, lại còn dám phản nghịch đặt thuốc nổ phá tan thạch trận lấp cả thạch động định chôn sống lão thân nữa. Con người lòng lang dạ thú đó còn để làm chi? Lão thân vì một chút sơ ý mà bị hắn ám toán...Cam Đường nghe mụ nói vậy lại lấy làm thích thú. Chàng mai mỉa:- Hắn dám “cắn” lại lão tiền bối ư?Âm Ty Công Chúa nói bằng một giọng oán độc:- Thằng nhỏ kia! Lão thân nói rõ đầu đuôi cho mi nghe. Mười năm trước, lão thân bị đui mù rồi nên không thể tự mình ra tay báo thù cho trượng phu được, mới nghĩ ra kế này. Lão thân tìm một người có căn bản về võ công để hắn hóa thân làm trượng phu.Mụ ngừng lại một lát rồi nói tiếp:- Quyết định chủ ý xong, lão thân vận hết chân nguyên vào ống thiết tiêu rồi thổi lên. Tiếng tiêu này phải là tay cao thủ công lực khá lắm mới nghe thấy. Người đã nghe được tiếng tiêu mà tìm đến thì điều kiện của lão thân không còn gì khó nữa.- Chủ ý tuyệt diệu!Mụ kể tiếp:- Chẳng bao lâu quả nhiên có người nghe được tiếng tiêu tìm đến. Người đó chính là hắn.Âm Ty Công Chúa ngồi xuống chiếc ghế đá rồi nói tiếp:- Lão thân truyền võ công cho hắn với điều kiện là thực hành ý muốn của lão thân. Cả hai bên cùng chẳng cần hỏi gì đến lai lịch của nhau nữa.- Thật là một cuộc giao dịch điên rồ!- Để ta nói, đừng chõ miệng vào. Lần đầu lão thân truyền cho hắn bảy thành võ học. Ngờ đâu hắn ít thông minh, phải nghiên cứu ba năm mới tạm hiểu thấu...- Đó là hắn còn có dụng tâm khác nữa.- Đúng thế! Mi biết vậy thì kiến thức không phải hạng tầm thường. Đến bây giờ lão thân mới phát giác ra là hắn cố ý làm như vậy để kéo dài việc thực hành điều kiện của lão thân.- Rồi sao nữa?- Mỗi tháng cứ nửa đêm ngày rằm lão thân lại thổi tiêu làm hiệu để kêu gã lên đỉnh núi chỉ điểm một lần...- Vì thế mà nhiều tay cao thủ muốn thỏa mãn tính hiếu kỳ nên tìm đến và bỏ mạng phải không?Âm Ty Công Chúa không trả lời câu hỏi của Cam Đường, mụ kể tiếp:- Ngày ấy hàng ngàn tay cao thủ vây đánh tiên phu, hết thảy các môn phái đều có người tham gia. Cho nên lão thân muốn báo thù hết các môn phái.- Hừ!- Trước đây nửa năm hắn tự nhận là thiên hạ vô địch, lão thân mới cho lấy thân phận Tử Thần để xuất hiện trên chốn giang hồ...Cam Đường ngắt lời:- Để gây nên những cuộc tàn sát khủng khiếp?- Đó là cách trả thù của lão thân.- Hừ!- Thằng nhỏ kia! Đừng hầm hừ gì hết! Sau hắn đòi lão thân truyền cho chín thành võ học và đồng thời hắn phát giác ra chỗ ẩn mình của lão thân. Chính là chỗ đỉnh núi mà bên ngoài không có vết tích gì. Kể ra hắn cũng khôn ngoan lắm. Hắn không dám ra mặt thù địch với lão thân. Mới mười hôm trước hắn dùng chất nổ để phá trận thế và chôn sống lão thân.- Mười ngày rồi ư?- Lão thân bị chôn sống mười ngày, nhờ phép “Quy Tức” nên mới không chết.Nhưng con người là tấm thân bằng da bằng thịt thì công lực tất phải có hạn. Ha ha!...Cam Đường cực kỳ kinh hãi. Một người bị chôn vùi trong lòng núi, chẳng có không khí thay đổi mà sống được mười ngày, lại còn dùng công lực thông huyền cho thanh âm vọng ra ngoài được thì thật là một chuyện khiến người nghe phải kinh hãi.Tiếng cười của Âm Ty Công Chúa làm cho Cam Đường cực kỳ khó chịu. Chàng lạnh lùng hỏi:- Có chi vui mà tiền bối cười dữ vậy?- Người tính không bằng trời định. Quỷ thần xui khiến thế nào lại đưa mi vào đây, nên lão thân không chết mà còn được tiếp tục chí nguyện chưa làm xong của mình.Cam Đường hối hận thì đã không kịp nữa. Chàng đến đây với mục đích trừ ma, không ngờ lại khiến cho nữ ma sống lại. Chàng chỉ được chỗ an ủi là đã khám phá ra chuyện bí mật của Tử Thần. Chàng cho là Thần Cơ Tử đúng bị chết về tay Bạch Bào quái nhân. Nhưng chàng không hiểu tại sao Bạch Bào quái nhân định trừ diệt nữ ma và không muốn thực hành điều kiện của mụ? Hắn đã sát hại mười mấy môn phái cùng bang hội trên chốn giang rồi kia mà.Nghĩ vậy chàng liền trở lại vấn đề cũ:- Vãn bối vừa nói là đầu tiên phải giết Bạch Bào quái nhân để trừ hại cho võ lâm...Âm Ty Công Chúa ngắt lời:- Bất luận mục đích của ngươi thế nào lão thân cũng không thèm lý đến, chỉ cần giết hắn là đủ. Hắn chết rồi ngươi sẽ thay thế.- Nhưng vãn bối không ưng chịu thì sao?Cam Đường vừa ngó thấy người này đã nhận ra ngay là Bán Diện Nhân, người cứu tính mạng mình lại tặng mình năm tấm mặt nạ.Bán Diện Nhân xuất hiện khiến Cam Đường rất lấy làm khó nghĩ.Bán Diện Nhân cất giọng lạnh như băng hỏi:- Ông bạn! Dù ông bạn muốn tầm cừu rửa hận thì cũng nên nói rõ trước đến đây với mục đích gì. Có lý đâu vừa ra tay đã giết người?Cam Đường nghiến răng hỏi:- Tôn giá đã biết điều thì đừng nhúng tay vào có hơn không?- Ông bạn nói giỡn đấy chứ?Cam Đường không dằn nổi sát khí mà cũng không tiện ra tay đánh người đã cứu mình, lại không thể nói rõ tâm sự ra được. Chàng nóng nảy đến toát mồ hôi, khích động đáp:- Bản tâm tại hạ không muốn giết người vô tội.- Ông bạn nói khoác quá nhỉ!- Tránh ra!- Không được đâu!- Tôn giá không sợ tại hạ đập chết hay sao?- Xem chừng bản tòa phải thành toàn cho ông bạn mất rồi!Dứt lời mụ đánh ra một chiêu cực kỳ lợi hại, khiến ai trông thấy cũng phải lè lưỡi.Cam Đường không muốn phản kích. Chàng lạng người đi né tránh như quỷ mỵ.Thân thủ Bán Diện Nhân thiệt là kinh thế hãi tục. Mụ rượt theo chàng như bóng theo hình. Thân pháp mụ đã kỳ diệu lại mau lẹ ít thấy trong võ lâm.Cam Đường run lên thét lớn:- Mụ đừng bức bách ta thái quá!Bán Diện Nhân chớp mắt mấy cái rồi quát lên:- Quân cường đồ này! Nộp mạng đi thôi!Mụ lại ra chiêu nhanh như điện chớp chụp xuống Cam Đường, đồng thời mụ khẽ nói:- Trả đòn để mà rút lui!Thanh âm mụ chỉ vừa đủ để Cam Đường nghe rõ. Chàng tỉnh ngộ, biết là đối phương có dụng ý gì, nên đành theo lời mụ, chỉ vận năm thành công lực để trả đòn.Hai người giao đấu bất phân thắng bại.Bán Diện Nhân dùng toàn lực phóng chiêu, thanh thế cực kỳ khủng khiếp.Cam Đường thủy chung vẫn nghinh chiến bằng năm thành công lực mà thôi.Đồng thời chàng giảm phần ác liệt trong mọi chiêu thức. Tuy nhiên mọi người trong trường theo dõi cuộc đấu mà phải kinh tâm động phách.Bàn Cửu Nương lại khẽ giục:- Thiếu chủ! Lùi xa đi!Cam Đường theo lời vừa đánh vừa chạy, chớp mắt đã lùi xa mười trượng.Tây Môn Tung chỉ huy bọn thủ hạ bao vây Cam Đường. Chính lão cũng từ từ theo sau.Bán Diện Nhân lại nói rất khẽ:- Thiếu chủ! Bây giờ không phải là lúc nên báo thù. Chớ làm hỏng việc lớn.Cam Đường kinh hãi hỏi:- Tôn giá lai lịch thế nào?- Sau này sẽ trình bày. Bây giờ thiếu chủ ra tay mạnh hơn để mà thoát thân.Bản tâm Cam Đường không muốn buông tha Tây Môn Tung, nhưng chàng thấy hành động của Bán Diện Nhân rõ ràng có những điều ngoắt ngoéo.Sau một tiếng quát, Bán Diện Nhân rên lên một tiếng loạng choạng người đi.Trong miệng phun ra một búng máu tươi.Cam Đường trong lòng cực kỳ kinh hãi, nghi ngờ. Tuy chàng ra tay mạnh hơn nhưng cũng chưa có thể làm cho đối phương bị thương, mà sao Bán Diện Nhân lại thổ huyết?Bán Diện Nhân lại thúc giục:- Chạy mau đi!Tây Môn Tung vừa hô tiến vừa băng mình nhảy xổ tới. Còn bọn thủ hạ thì từ bốn mặt đánh tới.Cam Đường nghiến răng đón thế của Tây Môn Tung. Chàng vung chưởng đánh ra, nhưng theo cử chỉ kỳ dị của Bán Diện Nhân, chàng tạm thời chưa muốn sát hại y, song phát chưởng này cũng ghê gớm lắm.Binh! Tiếp theo là một tiếng rên. Tây Môn Tung lùi lại luôn mấy bước miệng ứa máu tươi.Ánh kiếm lấp loáng, bảy tám thanh trường kiếm vung tít lên.- Bọn mi muốn chết chăng?Tiếng Cam Đường vừa quát thì bóng người như trái banh tung ra bốn mặt.Bán Diện Nhân xả hơi một chút rồi lại tấn công.Cam Đường đánh ra một hư chiêu, đoạn thi triển thân pháp Truy Phong Hóa Ảnh biến đi như ma quỷ.Tây Môn Tung hằn học nói:- Khâu đường chúa! Thẳng lỏi đó lai lịch thế nào?Bán Diện Nhân khom lưng đáp:- Ty tòa cũng không sao phán đoán được.- Bản lĩnh gã như vậy tất nhiên lai lịch không phải tầm thường. Không biết gã có mối cừu hận gì với ta?Bán Diện Nhân ngập ngừng:- Cái đó... Chắc gã chưa chịu thôi đâu!- Gã chưa thua mà sao đột nhiên trốn chạy?- Vì ty tòa đã thưởng cho gã ba mũi tuyệt mệnh châm.- Ủa! Hay lắm, Khâu đường chúa! Nếu gã trúng tuyệt mệnh châm thì khó lòng thoát chết. Dù công lực gã cao đến đâu cũng chưa thể trốn ra ngoài mười dặm được.Vậy đường chúa dẫn người rượt theo, còn bản tòa sẽ truyền tin đi cho bọn đệ tử truy tầm trong vòng mười dặm.- Xin tuân mệnh.- Nếu đường chúa đuổi kịp mà gã chưa chết thì giải độc cho gã, vì bản tòa cần gã còn sống để khai thác.Bán Diện Nhân giơ tay lên. Năm gã đại hán chưa chết băng mình rượt theo.