Thoáng rùng mình, và kéo theo sau đó nhanh chóng là cảm giác… hối hận. Chả phải tôi vẫn muốn làm lành với Ryan đó sao, anh vừa lên đảo, không phải để gặp tôi thì làm gì? Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác cũng đến nhanh không kém, có thể anh ấy lên đây để "nói chuyện" nghiêm túc với tôi. Nghĩ vậy đã thấy… run người. N. dường như cảm nhận được cái giật mình từ tôi, rất tự nhiên, anh rời tay tôi ra và đi tới tươi cười xin bắt tay Ryan. Tôi cũng không biết làm gì khác ngoài cười với theo. Những gì tôi nhớ lại, đó là Ryan cũng rất tươi cười và bắt tay lại, coi như chưa nhìn thấy gì hết, một phong cách rất lịch sự. "Ah, xin chào, tôi là Ryan, bạn trai của Kin, rất vui được làm quen với anh"."Vâng, rất vui được làm quen với anh". Cả hai người đàn ông cùng cười rất vui vẻ, tôi thấy như trút được gánh nặng."Anh đến gặp bạn gái mình hả? Tốt quá, tôi đang đến để chào tạm biệt cô ấy, ngày mai tôi đi rồi"."Ôi anh đã đi rồi sao?""Tôi chỉ ở đây vài ngày để biểu diễn thôi, đã lâu lắm rồi tôi chưa được gặp lại CÔ EM GÁI đáng yêu của tôi". Tôi đã phì cười ở trong bụng vì cái câu "em gái". của N. Anh ấy đang cố gắng "thanh minh" cho tôi theo đúng kiểu rất chi là Việt Nam ."Anh có vẻ bận quá nhỉ? Bây giờ tôi mới có cơ hội để nói chuyện với anh".N. tỏ ra rất vui vẻ và "xu nịnh". Tôi cứ đứng im chẳng biết nói gì. Ryan nhìn tôi bằng ánh mắt rất âu yếm. Thế rồi anh tiến lại tôi, ôm tôi rồi vuốt tóc, hôn một cái lên trán, thì thầm:"Em có lạnh không? " (Có lẽ do lúc đó tôi mặc cái áo len mà ai nhìn cũng phải thốt lên tưởng tôi lạnh).Tôi trợn to mắt và nhìn N. vì hành động này."Em không lạnh mà, sao anh tới muộn thế?"."Để gặp em, anh nhớ em như thằng điên ấy". N. đưa cho Ryan một cái card của anh, nói rằng đã tới lúc mình phải về vì hôm sau bay sớm. Ryan ồ lên khi thấy anh là một musician, anh cười rất tươi và nói:"Rất vui được gặp anh, chúng ta sẽ gặp lại sớm nhé". N. gật đầu: "Chúc cả hai may mắn nhé!"Tự nhiên lúc đó, khi chia tay N., trong lòng tôi lại thấy nuối tiếc và trống trải, một cảm giác buồn bã khó nói thành lời. Tôi chợt nhận ra đó là một người đàn ông tốt và chung thủy. Đến khi nào tôi mới được gặp lại anh đây? Không biết N. có hiểu không khi biết rằng anh đã ít nhiều thành công khi để lại "dấu ấn" của mình trong tôi. Anh không nói những lời ủy mị, không có những hành động lãng mạn như xưa kia, không níu kéo, không sàm sỡ không tranh thủ, vậy mà như thế anh lại làm cho một kẻ "khó tính" như tôi ít nhiều rung rinh, cảm giác còn là sự tôn trọng. "Em sẽ gặp lại anh nhé, Hồ Gươm nhé?" Tôi gọi với theo.N. mỉm cười rồi đi xuống bến. Tôi cứ ngẩn ngơ, lúc này thấy khó xử khi quay lại với Ryan. Tôi và Ryan nhìn nhau. Anh ấy cứ gườm gườm nhìn tôi, khác hẳn cái thái độ âu yếm lúc nãy. Một lúc tôi nhận ra Ryan vừa có hành động của một kẻ… ghen tuông chứ không phải là tình cảm. Anh ấy muốn show up với N. mà thôi,… thâm đấy. Dù sao tôi cũng thấy hài lòng vì hai người đàn ông đều có những cư xử đúng mực, không để tôi mất mặt. Tôi thấy anh im lặng, tôi lững thững đi ra ngoài bến. Ryan cũng đi theo. "Em vẫn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả Ryan ạ?"."Nhưng anh thấy chuyện gì đang xảy ra đây. Bồ cũ của em là một người đàn ông dễ chịu đấy nhỉ, anh đoán em với anh ta vui vẻ lắm". Một cái giọng siêu hờn dỗi."Bọn em vui lắm, nhưng sự thật là, anh ta không phải là người yêu cũ của em, chỉ là một người bạn tới đây vài ngày từ nước Nga thôi. Một người bạn rất tốt, anh cũng nhận thấy đúng không?"."Bạn bè nắm tay nhau đúng không?""Thì sao, bạn bè có thể nắm tay nhau được không? À, mà em cũng chưa bao giờ nắm tay Billy cả, nhưng anh vẫn nói là bọn em yêu nhau mà, anh không thể nhận ra sự việc và con người à?"."A, lại Billy nữa à, với cả… " Ryan ngập ngừng, "Anh chẳng thể nhận ra được việc gì mỗi khi có chuyện nào đó liên quan đến em"."Đấy anh thấy chưa? Anh không nhận ra được sự việc thế thì anh bực mình cái nỗi gì?". Ryan im lặng trước câu hỏi này. Anh nhìn tôi một lúc theo kiểu dây thần kinh bị chạm mát ở đâu đó, thế rồi kéo tôi lại rất bất ngờ, ôm chặt, vuốt tóc rồi thì thầm dịu dàng: "Anh bị làm sao ấy nhỉ? Anh nhớ em rất nhiều, anh không thể chịu được, thật là kinh khủng khi thấy em ở bên cạnh một người đàn ông khác. Anh không biết mình đang làm cái gì nữa. Anh không bao giờ biết có lúc mình có thể ghen tuông tới mức như thế này, em có tha thứ cho anh không?" Tôi cười và ôm lại anh. Tôi chẳng nói gì cả, bây giờ những N., Garbriel, Billy và thậm chí cả Lavender tạm thời gạt sang một bên. Chúng tôi cười theo kiểu, đúng là hai đứa trẻ con, "chuyện có gì mà phải ầm ĩ". Ryan lang thang đưa tôi đi về cuối đảo, nắm tay nhau, cái cảm giác thật là bình yên. Anh khen những bụi hoa đỏ thật là tuyệt đẹp. Trời đã khá muộn, Ryan tỏ ý muốn ra xem ngọn hải đăng, tôi nói không nên và anh nên về để hôm sau đi học đi làm. Tôi hẹn hôm sau anh tan lúc nào thì gọi điệ!!!9913_40.htm!!!
Đã xem 1230922 lần.
http://eTruyen.com