Phần 12

Chột dạ hơi nhiều và có điều gì bất ổn đây?
 
Thật ra, không thoái mái lắm, nhưng khó mà từ chối. Thấy khuôn mặt e ngại của tôi, anh mỉm cười và nói: "Anh sẽ rủ em gặp thêm một cô nhỏ nhé, nhỏ dễ thương lắm". Tôi thấy vui hơn vì ít ra cũng không phải đi riêng cùng anh chủ. Nói thật, tôi cứ thấy ngại sao đó. Anh chủ gọi điện cho "cô nhỏ" đó, giọng rất ngọt ngào: "Anh tới đón em đi nhé em yêu". Tôi lên xe ô tô của anh, anh nói rằng đi đón cô bé đó ở một cửa hàng vàng bạc trên phố Tàu. Tôi không dám hỏi cô bé này là cô bé nào, có quan hệ gì với anh chủ.
 
Đó là một cô gái chứ không phải là một cô bé, không rõ là bằng tuổi tôi hay là hơn tuổi. Cô gái bước lên xe, tôi ý tứ xuống dưới ngồi cho cô gái ngồi trên. Lúc đó trời về tối, cô gái có một nét rất sang trọng và đặc trưng của những cô gái người Hoa nơi đây: da trắng, tóc đen và dài, người cao vừa, cái mũi rất xinh, tóm lại là trông "rất ổn". Cô gái nhoẻn cười nhìn tôi, rồi lại nhìn anh chủ cười đầy âu yếm. Tôi bắt đầu lờ mờ đoán đây là bồ của anh chàng. Không biết anh chàng kiếm đâu ra được cô gái ngon lành thế. Cô gái là người Hoa nên không nói được tiếng Việt. Chúng tôi giao lưu bằng tiếng Anh. Anh chủ ý tứ không nói chuyện với cô bằng tiếng Quảng Đông sợ tôi không hiểu. Xe táp vào quán ăn Việt khá nổi tiếng trên chợ Tàu. Tôi cũng ăn ở đây đôi ba lần và thấy thức ăn khá ngon. ở đây có món phở rất ngộ nghĩnh, gọi là Phở xe lửa, to như… cái xe lửa vậy!
 
Cô gái bước vào mà được chủ quán ở đây ra tận nơi mở cửa đón, chứng tỏ cũng thuộc hàng "VIP". Tôi gọi một tô xe lửa còn hai người đặc biệt thích món thịt nướng gì gì đó giờ tôi cũng chả nhớ tên chính xác món đó gọi là gì. Cuối cùng, anh chủ giới thiệu: "Đây là Sheryl Chow con gái của bà Mei Chow". AHHHHH, thì ra là vậy chả trách họ có quan hệ thân thiết thế. Không lẽ anh chủ sẽ là con rể tương lai của bà chủ tiệm spa kia? Cô gái cười và nhìn anh chủ rất âu yếm. Đoạn, nàng quay ra hỏi tôi: "Mọi thứ ở tiệm spa đều OK chứ? Vụ học trang điểm thế nào rồi?" Thì ra là con bà chủ, nịnh nàng một chút nào. Tôi cười xởi lởi và nói rằng nơi đó rất ổn định. Được biết nàng hơn tôi 2 tuổi, đã tốt nghiệp đại học kinh doanh gì đó giờ đang là chủ một cửa hàng vàng bạc trên phố Tàu và tương lai sẽ mở thêm tiệm spa giống của mẹ. Tôi được biết nàng có thêm một đứa em gái kém tôi một tuổi.
 
Theo như lời của anh chủ thì: "Con nhỏ đẹp dễ sợ, mỗi lần dạo phố là xe đụng nhau ầm ầm", làm tôi cũng tò mò dễ sợ luôn. Đúng là gia đình quý tộc. Tôi thấy thoải mái hơn và nghĩ rằng hôm nay chuyện anh chủ muốn nói với tôi là giới thiệu cô người yêu này chứ chẳng có gì quan trọng. Thực ra, tôi lo nhất là anh này sẽ phê phán tôi vì việc hay… đi làm muộn!
 
Bữa cơm đã xong, chúng tôi đã rất vui vẻ. Cô gái cũng thỉnh thoảng hay hỏi một số câu theo kiểu dò hỏi, nhưng toàn được anh chủ lấp liếm bằng câu: "Cô gái tìm được một anh chàng người yêu cực ky đẹp trai" làm tôi cứ phì cười. Chợt nhớ ra hôm nay tôi chẳng liên lạc gì với Ryan. Tôi không có số di động, mà tôi thì lại không chủ động gọi cho anh, ai lại làm thế, he he. Thôi tối về tôi gọi, có thể anh cũng bận bịu. Vừa đi làm vừa đi học thì bận rồi. Còn cô gái biết đâu có thể đang có suy nghĩ gì ghen tuông với tôi thì sao. Nhưng chẳng hiểu sao tôi có một cảm giác rất kỳ lạ về mối quan hệ của họ. Nó cứ… sao sao đó mà tôi không giải thích được!
 
Lúc chia tay, do nhà tôi ngược sang hướng Queens còn họ sang hướng Brooklyn nên tôi nói sẽ đi tàu điện ngầm và không cần phải đưa về. Anh chủ để cô gái xinh đẹp ngồi trong xe rồi tiễn tôi xuống tận phía dưới ga một cách… không cần thiết. Anh hỏi tôi sẽ đi đâu? Đi gặp bạn trai chứ hay về nhà luôn? Tôi bảo về nhà luôn và nói rằng quay lại với cô bạn gái của anh đi. Anh chủ nhíu mày rồi cười:
"Đấy không phải là bạn gái của anh".
"Em thấy rõ là thế mà, hi hi".
"Không, không phải".
 
Tự nhiên anh kêu lên hơi chút cáu giận khiến tôi hơi chột, sợ rằng mình vừa nói gì "phạm húy". Tôi lại tỏ ra vui vẻ như không có gì và bảo anh nhanh chóng đi lên đừng để cô ấy chờ. Anh nói: "Anh chưa nói được cái điều anh muốn nói với em". Tôi lại chột dạ, thế hóa ra là… chưa nói à? Thôi được, tính sau. Tôi cũng được bữa ngon và có vài điều thú vị. Tôi đang muốn mau chóng về nhà gọi điện cho Ryan.
Đã 9 giờ, trở về, việc đầu tiên tôi hỏi là có ai gọi cho tôi không? Thằng em trai tôi bảo có một người đàn ông gọi cho tôi hai lần liền, lúc 5 giờ và lúc 7 giờ. Tôi đoán ngay ra là Ryan. Sao anh không gọi ra cửa hàng mà gọi về nhà nhỉ? Gọi ngay lại, Ryan nhấc máy, dường như đầu dây bên kia rất ồn ào và anh cố hét lên để tôi nghe thấy. Có thể tối thứ bảy đi club rủi, úi thấy đã hơi… ghét ghét!
"Anh gọi điện rất nhiều lần cho em hôm nay, nhưng chẳng thấy em đâu. Anh nhớ em quá chừng ạ".
"Tại sao anh không gọi đến tiệm nail? Em ở đó cả ngày mà".
"Anh gọi mà, rất nhiều lần, nhưng có người đàn ông ở đó nói rằng em ra ngoài rồi".
"Gì cơ?".
 
Tự nhiên tôi chột dạ. Cả ngày tôi ngồi ở tiệm mà, cũng có một hai lần đi ra ngoài hít thở không khí một tí cho bớt cái mùi nail, không lẽ anh gọi lúc đó? Mà nếu giả sử có thế thật sao không thấy anh chủ tiệm nói năng gì với tôi nhỉ? Tôi cũghen tị đấy, nhưng hôm nay, họ sẽ phải ghen tị với tôi. Chỉ ít phút nữa thôi, khi chiếc xe bus chở tôi ra bến tàu điện ngầm, tôi sẽ cũng được "dập dìu" như thế.
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn, gió lành lạnh, tự nhiên tôi nghĩ về ông già tật nguyền hay viết tiểu thuyết và thấy thương ông lắm. Giờ này có những tâm hồn cô đơn như vậy ở đâu đó Nhưng chắc gì ông đang cô đơn? Có thể ông đang viết sách và quên hết mọi chuyện thì sao. Tôi nghĩ tới anh chủ, cũng đang cô đơn hay bên cạnh một cô Việt kiều nào đấy, biết đâu. Tôi nghĩ tới họ vì cả hai đã chúc tôi có một ngày Valentine may mắn.
Tôi đã tới bến. Đứng chờ phía bên trong, ấm áp vô cùng. Tôi được "chỉ định" đứng chờ ở phòng chờ bên trên. Tôi đi đi lại lại, chốc lại ngó vào cái ca bin soát vé cười với ông soát vé một cái. Ông ta nhìn tôi đầy dò hỏi, chắc lại thêm người nữa thắc mắc sao cô nàng này lại "đáng yêu" thế nhỉ? Cứ thấy dòng người từ dưới tàu đi lên là tôi lại ngó. Anh vẫn chưa tới. Tôi đứng nhìn ra bên ngoài cửa kính của phòng chờ, ngắm tuyết lất phất rơi, ngắm những cặp đôi hối hả qua lại, ngắm một cô bé con vừa đi vừa hét, ngắm dòng sông thâm đen phía xa xa… tất cả đối với tôi đều mang cảm giác bình yên.
"Chào em".
Tôi đã lờ mờ nhìn thấy bóng phản chiếu của tấm kính cho tới khi người ấy tiến lại thật gần và đứng sau lưng tôi cất tiếng chào nhẹ như hơi thở. Người đàn ông cao ráo mặc áo choàng đen, một hình ảnh quen thuộc, vì tôi đã nhìn anh như vậy lần đầu tiên.
"Hi". Một nụ cười tôi gửi anh qua tấm kính. Rồi tôi quay lại.
"Em chờ anh có lâu không? Anh xin lỗi, tàu hơi muộn chút".
"Không, OK mà. Quan trọng là em có thể gặp được anh".
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi bối rối và ngượng lắm, chắc mặt và tai đỏ phải biết. Nhưng tôi hay biết chữa ngượng bằng cách cười rất "hồn nhiên". Và cả hai lại cùng cười. Hôm nay, anh có mái tóc dài hơn một chút, hàng râu quai nón đã tỉa ngắn lại chỉ còn hai mái tóc mai rất dài, khoác một chiếc áo choàng đen. Anh đẹp và nổi bật tới mức không ai đi qua mà không ngắm nhìn anh và… nhìn tôi. Tôi có được một cảm giác hãnh diện và may mắn chưa từng có. Anh chìa tay ra, muốn nắm tay tôi. Thoáng do dự, và tôi nắm tay anh, tim đập loạn nhịp.
Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ đi đâu đây? Anh lại cúi xuống, nhíu mày, cười và nói:
"Anh có thể đưa em đến một nơi thật đặc biệt hay không?"
"Đặc biệt thế nào?".
"Rồi em sẽ thấy!" Nháy mắt.
 
Và trên tàu, tôi đã bất ngờ khi được nghe kể rằng anh đã đi tìm tôi khổ sở thế nào…