Quý ròm nằm ngả lưng trên ghế xếp, mắt dán vào màn hình tivi mà đầu óc để tận đâu đâu. Nó đang nghĩ đến thằng Mười. Nếu chuyện thằng Mười kể trong bài làm là thật thì mẹ con Mười nhận được sự giúp đỡ của con người bí ẩn kia đã hơn hai năm rồi. Có lẽ thằng Mười đã giấu kỹ chuyện này suốt hai năm qua. Quý ròm đoán vậy, vì nó thấy tụi bạn trường Thống Nhất chẳng đứa nào có phản ứng gì đặc biệt trước bài làm của Mười. Chắc tụi nó nghĩ chắc đó là câu chuyện tưởng tượng. Nhưng nếu thằng Mười muốn giấu bạn bè chuyện này tại sao nó lại kể vanh vách trong bài làm của mình? Quý ròm thắc mắc quá. Nó đứng lên khỏi ghế xếp, thò tay tắt tivi rồi đi tới đi lui trong nhà, bao nhiên dấu hỏi cứ lăn tăn trong óc. - Anh làm gì mà đi lòng vòng hoài vậy? Tiếng nhỏ Diệp thình lình vang lên bên tai khiến Quý ròm giật thót. Nó dừng bước, quay đầu nhìn nhỏ em, ấp úng: - Làm gì hả? Ờ, anh đang… tập thể dục. - Tập thể dục? - Nhỏ Diệp vẫn tròn xoe mắt – Anh siêng lên từ bao giờ thế? - Này! – Quý ròm ưỡn ngực – Mày đừng quên anh mày năm nay đã là học sinh cấp ba rồi đấy nhé. Đã là người lớn rồi. - Nhưng chẳng người lớn nào tập thể dục ở trong nhà hết. - Nhỏ Diệp nheo mắt nhìn bộ ngực lép kẹp của ông anh, “xì” một tiếng. – Em thấy người lớn toàn đi bộ ngoài trời không hà. - Mày ngốc quá! Trước khi đi bộ ngài trời người ta phải tập đi bộ trong nhà trước. Thấy nhỏ em có vẻ không tin, Quý ròm nhìn lên trần nhà, tặc lưỡi: - Cũng giống như hồi mày tập chạy xe đạp vậy. Mày phải chạy lòng vòng trong sân cho quen rồi mới dám chạy ra đường đúng không? Nhỏ Diệp bất giác thộn mặt ra: - Ờ… ờ… - Còn “ờ, ờ” gì nữa. – Quý ròm nạt – Bao giờ tao chả nói đúng. Chỉ có mày là hay cãi bướng thôi. Sợ nhỏ em phát hiện ra chuyện đi bộ và chuyện tập chay xe đạp khác nhau xa lắc như mặt đất với sao Hoả, Quý ròm vội bước lại xa-lông, ngồi phịch xuống: - Diệp nè. - Gì hở anh? - Em ngồi xuống đây đi. Anh có chuyện này muốn hỏi em. Trước vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ em, Quý ròm hắng giọng: - Ví dụ như có ai đó cho em tiền, cứ vài ba tháng một lần, suốt mấy năm trời như vậy, em có thấy khó chịu không? - Sao lại khó chịu? - Nhỏ Diệp liếm môi – Có người cho mình tiền, mình thấy dễ chịu quá đi chứ! Rồi nó toét miệng ra cười: - Không ai cho em tiền, em mới thấy khó chịu! Đang cười, nó bỗng dựng mắt lên: - Ủa, bộ anh tính cho em tiền hả? - Bậy. Tao có tiền đâu mà cho. Nhưng mà tao chưa nói hết… Quý ròm gãi cổ: - Người ta cho em tiền nhưng em không biết người đó là ai… - Làm sao mà không biết được? - Nếu người đó gửi theo đường bưu điện hoặc bí mật nhờ… bác bảo vệ trường đưa cho em thì em đâu có biết. - Người có cố tình giấu mặt hở anh? - Người đó giấu mặt kỹ lắm, tìm thế nào cũng không ra. Nhỏ Diệp băn khoăn: - Ờ, nếu thế thì khó chịu thật. - Khó chịu thì em làm gì cho hết khó chịu? – Quý ròm liếm môi – Em có đem chuyện này nói cho bạn biết không? - Nói làm gì? - Nhỏ Diệp giãy nảy, làm như nó vừa nhận được một cọc tiền thật – Mình chưa biết người đó là ai, cho tiền mình với ý đó gì, tốt hay xấu, làm sao dám kể cho người khác biết. - Ờ há! Quý ròm gục gặc đầu. Nó không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến thế. Quý ròm thuộc loại người thông minh, nhưng cũng vì thông minh quá mà nó hay nghĩ ngợi sâu xa. Nhỏ Diệp chả thèm vắt óc làm gì cho mất công, nó nghĩ sao nói vậy. Nhờ vậy mà Quý ròm mới hiểu được tâm trạng của thằng Mười. Quý ròm phấn khởi quá. Nó tiếp tục “khai thác” nhỏ em: - Em nói là em không dám kể cho người khác biết, thế sao khi thầy giáo ra đề văn “Hãy kể lại một chuyện kỳ lạ trong đời”, em lại lôi chuyện này ra kể. Nhỏ Diệp chun mũi: - Năm nay em học cô giáo văn chứ không phải thầy giáo văn. - Ờ thì cô giáo. - Nhưng cô giáo em không hề ra đề văn nào như anh nói. - Anh chỉ ví dụ thôi mà. Ví dụ cô em ra một cái đề như vậy, và em đem câu chuyện bí mật của em vào bài làm. Tại sao em không tưởng tượng ra một câu chuyện khác? - Tại sao à? - Nhỏ Diệp nhíu mày - Tại vì… tại vì em không giỏi tưởng tượng chứ sao. - Em không sợ bạn bè biết à? Nhỏ Diệp hất mặt: - Đây chỉ là bài làm văn thôi mà. Lam sao người khác biết đó là chuyện thật. Lần thứ hai Quý ròm buột miệng “ờ há”. Lần này “ờ há” xong, nó co giò chạy ra cửa, rối rít: - Cảm ơn em nhé. Anh phải đi đây! - Ê! - Nhỏ Diệp nhảy tưng tưng – Anh nói chiều nay anh dạy em làm toán mà. Nghe đến chuyện nhờ vả, Quý ròm chả buồn “anh anh, em em” nữa: - Tao bận rồi! Lát mày nhờ anh Vũ đi! Buông thõng một câu, Quý ròm dắt xe vọt mất. Nó đang nôn nóng gặp nhỏ Hạnh. ----------------------- Trái với sự chờ đợi của Quý ròm, nhỏ Hạnh chẳng có vẻ gì hào hứng trước câu chuyện của nó. - Tất cả chỉ là suy luận thôi. – Nhỏ Hạnh tưới nước lên mấy chậu cây, thong thả nói. - Nhưng suy luận đúng sẽ dẫn đến hành động đúng. – Quý ròm hừ mũi – Hơn nữa, thực tế là ba mẹ thằng Mười đã không còn sống chung với nhau. Chuyện đó không còn là suy luận nữa. Nhỏ Hạnh buông thùng tưới xuống, nghiêng mặt hỏi: - Thế Quý định sẽ hành động như thế nào? Quý ròm thở hắt ra: - Tôi cũng chưa biết nữa. Nhỏ Hạnh cười: - Vậy mà mới rồi còn oang oang “suy luận đúng sẽ dẫn đến hành động đúng”! - Hạnh đừng có trêu! – Quý ròm nổi quạu – Tôi nghĩ đến nát óc rồi nè. - Ai biểu Quý nghĩ đến nát óc làm gì - Nhỏ Hạnh nhìn bạn qua khoé mắt, giọng tinh nghịch – Thông minh như Quý chỉ cần suy nghĩ theo cách bình thường thôi. - Suy nghĩ theo cách bình thường ư? – Quý ròm lẩm bẩm – Suy nghĩ theo cách bình thường… Nó nhắm tịt mắt lại: - Suy nghĩ bình thường… suy nghĩ bình thường… Trông nó giống như pháp sư đang đọc thần chú. Tiểu Long bước vào trong lúc Quý ròm đang “suy nghĩ bình thường”, suýt chút nữa đã hét lên nếu nhỏ Hạnh không kịp ra hiệu cho nó im lặng. Tiểu Long nhón gót đi vòng qua người Quý ròm, sè sẹ đến bên nhỏ Hạnh, thì thào: - Thằng ròm bị làm sao vậy? - Quý đang “suy nghĩ bình thường” - Nhỏ Hạnh thì thào đáp trả, cố nén cười. Tiểu Long đưa tay quẹt mũi: - “Suy nghĩ bình thường” mà sao trông nó “khác thường” quá vậy? Tôi cứ tưởng nó bị chạm dây thần kinh chứ! Tiểu Long nói vo ve như muỗi kêu nhưng Quý ròm vẫn nghe thấy. Nó mở bừng mắt ra: - Thần kinh cái đầu mày! Quý ròm làm Tiểu Long giật bắn người. Nó bước lui một bước, há hốc miệng: - Mày suy nghĩ kiểu gì mà tai thính như tai mèo vậy hả ròm? - Tại tao suy nghĩ xong rồi. – Quý ròm toét miệng cười, nó liếc nhỏ Hạnh. - Trước tiên tụi mình cần phải gặp Minh Trung hoặc Thuỷ Tiên, đúng không Hạnh? Nhỏ Hạnh chưa kịp mở miệng, Tiểu Long đã láu táu: - Mày định gặp tụi học trò trường Thống Nhất để dò hỏi về thằng Mười chứ gì! - Đúng rồi! – Quý ròm nheo mắt nhìn bạn – Mày thông minh lắm. Phải chi mày thông minh trước khi tao kịp nghĩ ra chuyện đó thì đỡ cho tao biết mấy. Tiểu Long biết thằng ròm trêu mình nhưng chả phật ý tí ti ông cụ nào, còn nhe răng cười hì hì: - Nếu tao thông minh như mày nói thì mày đâu có thường xuyên “khen” tao là “đồ ngốc tử”!