Trải qua một đêm dài không ngủ, Buổi sáng khi Chi Quyên đến sở làm, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt hốc hác, tiều tuỵ thấy rõ. Ngồi vào bàn làm việc mà Chi Quyên như một kẻ mất hồn. Suốt đêm hôm qua, Chi Quyên không hề chợp mắt. Nàng cứ ngồi suy nghĩ, suy nghĩ thật cặn kẽ. Tất cả sự việc quay ngược trong đầụ Từ lần đầu tiên gặp Âu Dương Phẩm, mãi cho đến lúc mọi sự vỡ lở ở nhà hàng. Sự quen nhau của họ như một pha kịch nhưng lại là một vở kịch diễn dở. Con trai của Âu Vân Yên. Tỷ phú Âu Vân Yên! Chi Quyên nào có ngờ Dương Phẩm lại là con trai độc nhất của tay cự phú nổi tiếng đó. Nếu sớm biết, chắc chắn Chi Quyên đã không để cho sự việc phát triển rạ Bởi vì... tài sản khổng lồ thế lực to tát của nhà họ Âu ở hòn đảo này ai lại không biết? Còn Chi Quyên? Ngoài một đứa em không bình thường... chẳng có một cái gì cả. Vậy thì Chi Quyên dựa vào cái gì để liên hệ với Phẩm? Trách gì, Đình Thư chẳng mỉa mai Chi Quyên như một tay đầu cơ cơ hộị Sử dụng sắc đẹp như một lợi khí. Mà nào phải chỉ một mình Đình Thư đâủ Tất cả những người biết đến thân thế của Phẩm, chắc chắn sẽ nghĩ thế. Xã hội ngày là một xã hội thực dụng... Nên tư tưởng con người rất hẹp hòị Nghĩ đi rồi nghĩ lại, cân nhắc từng chút... Chi Quyên chợt hỏị vậy chứ cuối cùng rồi, cái tình cảm mà Phẩm đã dành cho nàng đó... Thật hay chỉ là giả tạỏ Con người của Phẩm đương nhiên là đã giao tiếp rất nhiều với các cô gái đẹp, con nhà giàu, khuê các... Phẩm đã 24 tuổị Chắc chắn đây không phải là mối tình đầụ Bây giờ nghĩ lại Chi Quyên thấy, Phẩm bao giờ cũng giấu giếm mọi thứ. Từ gia cảnh đến bạn gái... Nếu không phải là định đùa cợt vói tình yêu thì rõ Phẩm phải là một diễn viên có tàị Chi Quyên đã lầm. Đã tin ngay cái tình yêu đó. Không phải chỉ tin một cách bình thường mà còn điên cuồng, say dắm nữạ Nhưng mà... Nhưng mà... Nếu Phẩm không phải là đùa cợt mà thật sự yêu thì saỏ Cái lời thề kia hình như cũng xuất phát từ trái tim cơ mà? Điên thật! Chi Quyên nghĩ và cắt đứt ngay những tư tưởng yếu đuối của mình. Rõ ràng là ta khờ khạo dễ tin quá. Ta là một đứa con gái thích nằm mơ. Nếu so với sắc ta nào có bằng Đình Thư? Về Tàỉ ta hơn được aỉ Đó là chưa nó đến bối cảnh gia đình, đến môn đăng hộ đối, đến bản thân... Khônng có một cái gì ta vượt trội hơn ai cả, vậy thì... tại sao lại đòi hỏi Phẩm phải yêu tả Mà nếu thật sự Phẩm yêụ Tại sao Phẩm phải giấu giếm nhiều thứ? Tại sao Phẩm không giúp giải quyết chuyện ở bàn ăn? Vừa mới trông thấy bà chị và Đình Thư, Phẩm đã lúng túng thấy rõ. Nếu thật sự Phẩm yêu ta... thì ta phải là niềm kiêu hãnh của chàng mới phải chứ? ở trong tình yêu chắc chắn không có sự phân biệt sang hèn... vậy mà... tại saọ.Phẩm lại thấy xấu hổ khi giói thiệu ta với mọi ngườỉ Thái độ đó có phải là "yêu" không? Rõ ràng là ta ngu... ngây thơ, dễ tin quá... Thôi, Chi Quyên ạ, đừng có khù khờ... Đừng nằm mơ nữa... chẳng qua Phẩm chán chê với mấy cô đài các rồi, nên dùng mi làm một thứ "thay đổi khẩu vị" thôị Nhưng mà... không lẽ... nụ hôn đầu trong nhà... lời thề ở rừng thông... Những cuộc tản bộ trong hoàng hôn, những lời thì thầm trong đêm. Những chiếc lá đỏ... Mùa thu... Tất cả chỉ là... giả dốỉ Lừa gạt?... Con người lúc nào cũng sống không trung thưc như vậy ư? Vậy thì còn biết tin aỉ Dương Phẩm? Đúng ta không nên đùa bỡn như vậy... Nhưng mà nếu Phẩm đóng kịch thì tại saỏ Phẩm lại phải phí công chạy trở lại đây giải thích? Năn nỉ Chi Quyên buồn bã lắc đầu... Hay là... Hay là... thật? Có thể tin điều đó không? Nhưng rồi... Chi Quyên lại giật mình. Nếu quả đấy là thật đi, thì cũng chẳng giúp ích gì được cả. Làm sao ta có thể chen chân vào gia đình họ Âủ Bà chị thứ ba cao quý. Cái cốt cách sống giàu sang của Đình Thư. Rồi còn vị hôn phu ít nói của Nhi Phương... Chỉ mới có ba người.... Mà chẳng một người nào có cảm tình với nàng. Không những thế họ còn khinh thị... thiếu điều hạ nhục... Với một gia đình như vậy... tốt nhất mi không nên nghĩ đến... Bắt đầu từ giây phút này, không nên nghĩ đến ba chữ Âu Dương Phẩm nữạ phải xóa tan đi cả trong ký ức. Ta tuy hoàn toàn vô sản nhưng mà ít ra ta cũng có được niềm kiêu hãnh riêng tư... Nếu không sớm tỉnh ngộ, sợ sẽ sa xuông địa ngục là hết thuốc chữạ Đồng Chi Quyên! Hãy xóa tan đi ảo tưởng của chính mình... Hãy nghĩ đến bản thân và Túy Vy thôị Càng nghĩ Chi Quyên Càng thấy đau lòng... Nhưng nàng cũng đã phần nào thấy được sự thật. Đấy là... mọi thứ đã kết thúc... Bây giờ không còn Phẩm, rừng thông... Thu ca và cuộc tình như mơ như mộng. Quyên chợt ngẩng đầu lên nhìn chiếc bàn đánh máy và những xấp giấy tờ chưa sắp xếp mà giật mình. Ông Phùng Tính Lân bước đến. ông đã ngồi đàng kia quan sát Chi Quyên thật lâụ Cô bé với trạng thái bơ phờ, buồn thảm như đang gặp một cú xốc gì. - Cô Chi Quyên! Hôm nay hình như cô không được khỏẻ Chi Quyên giật mình, vội ngồi ngay người lạị - Dạ không có gì, tôi sẽ đánh hết những giấy tờ này cho ông, ông giám đốc ạ. Chi Quyên cầm giấy lên bắt đầu cho vào bàn bắt đầu làm việc. Nhưng chỉ mấy dòng, là Chi Quyên lại đánh saị Chi Quyên thay giấy khác, lại sai, cứ như vậỵ cho đến một lúc, Chi Quyên nhức đầu quá, ôm đầu gục xuống bàn. Ông giám đốc Lân bước sang ôn tồn. - Sao vậỷ Cô đã gặp điều gì phiền muộn phải không? - Ồ. - Chi Quyên cắn nhẹ môị - Đừng hỏi gì cả Xin ông đừng hỏi gì cả. Nước mắt vòng quanh mị ông Lân đã đến sau lưng, xoay chiếc ghế nàng cho đối diện với ông. Chi Quyên nhìn lên. Ánh mắt ông Lân đặc biệt chăm sóc. - Có phải vì cậu thanh niên đó không? Người mà thường khi đến đón cô đấỵ Hắn thế nàỏ Hắn đã khiến cô buồn à? Qua màn nước mắt, cái khuôn mặt nho nhã và hiền lành của ông Lân làm Chi Quyên xúc động, ông ấy như một người lớn chăm sóc. Chi Quyên mở miệng định nóị "Dạ không có chi". Nhưng mà vừa mở miệng, không hiểu sao Quyên lại không dằn được Chi Quyên òa lên khóc. Bao nhiêu uất ức chất chứa bấy lâu nay trong lòng được dịp tuôn trào ra... ông Lân xúc động ghì đầu Chi Quyên vào ngực mình. ông hỏị - Sao thế, sao thế Chi Quyên? Chỉ thấy Chi Quyên khóc. ông thở dài nói: - Thôi thì cứ khóc đị Có bao nhiêu uất ức cứ khóc ra cho hết. Chi Quyên khóc và khóc hả hê. Những dòng nước mắt như đê vỡ không sao chận lại được, Chi Quyên cứ khóc mãi như vậy, đến lúc có tiếng gõ cửa nàng mới giật mình ngẩng lên. Nhưng không còn kịp, cửa đã mở. người bước vào là cô Lý, thư ký kế toán. Cô đã nhìn thấy hết tất cả. Chi Quyên không dám nhìn qua, còn ông Lân thì lúng túng thấy rõ. Nhưng rồi ông cũng bình tĩnh lại nhanh, nhận hồ sơ từ tay cô Lý, đợi cô ta bước ra ngoài, ông khép cửa lại Chi Quyên nóị - Xin lỗi... Em không biết thế nào... Em... Ông Lân móc chiếc khăn tay trắng tinh ra, đưa cho Chi Quyên. - Lau nước mắt đi, rồi qua sa lông bên kia ngồi, thư giãn một chút. Chi Quyên tiếp lấy khăn tay, rồi ngoan ngoãn làm theo lời ông Lân. Nàng đã lấy lại bình thản. Có một chút xấu hổ, ngượng nghịu trong đầụ ông Lân bước tới ngồi cạnh, ông vừa hút thuốc vừa hỏị - Sao khỏe chưả Chi Quyên gật đầụ - Có cần uống cà phê không? Tôi cho cô lên lầu gọỉ Ông Lân hỏị Trên sân thượng của cao ốc là quán caphe "Mây Xanh" nổi tiếng. Chi Quyên nhìn lên. Quyên hỏi: - Ông không sợ lời đồn đại à? chắc chắn bây giờ ở ngoài phòng kế toán họ đang xì xàọ Ông Lân vừa cười vừa nóị - Rồi có sao đâủ Đây là xã hội của con người mà. Nếu không bị người này bình phẩm thì cũng có người khác. Chi Quyên bất giác cười theo, ông Lân nóị - Bữa nay nụ cười của cô thật hiếm hoị Cô biết không cả buổi sáng nay tôi thấy trời mây cứ vần vũ. Rồi đặt tay lên tay Chi Quyên, ông nói tiếp: - Tôi nghĩ là... Hẳn cô không muốn nóị Nhưng mà... Cô hẳn đã gặp điều gì không vui chứ? Chi Quyên không đáp chỉ nhìn ông Lân với ánh mắt van xin. Ông Lân thở khói rồi tiếp. - Thôi được rồi, tôi sẽ không hạch hỏi nữa đâụ Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reọ Chi Quyên giật mình định tiếp. Nhưng ông Lân đã chận lại ông muốn đích thân tiếp máỵ - Alô! Sau tiếng Alô, chợt nhiên ông quay sang Chi Quyên. - Chi Quyên! điện thoại của cô đấỵ Chi Quyên bối rốị Ai gọi vậỷ Đứng dậy, Chi Quyên đỡ lấy ông nghẹ - Alô? - Em đấy à? Chi Quyên? Tim Chi Quyên đập mạnh, thì ra là Âu Dương Phẩm. Lập tức, Chi Quyên gác máy, và đứng lặng ngườị Tiếng chuông lại reo vang. Chi Quyên đứng ngần ngừ, nhưng rồi một lúc... Chi Quyên biết không thể không tiếp máỵ - Chi Quyên em đừng có đặt máy xuống, em nghe anh nói này... Anh đang ở trên lầu công ty em đâỵ Quán caphe "Mây Xanh" đấỵ Em lên đây, chúng ta nói chuyên... Anh cần gặp em gấp. Em có nghe anh nói không? Chi Quyên phản ứng một cách yếu đuốị - Em không thể lên, em không muốn gặp anh. Giọng Phẩm giận dữ. - Em phải gặp. Anh sẽ đợi em nửa tiếng nữa, nếu em không lên, anh sẽ xuống ngay công ty của em. Chi Quyên, em đừng hòng chạy trốn anh. Anh cần gặp em. Chi Quyên. Hôm qua anh hồ đồ... Anh saị Nhưng em phải để anh giải thích. - Không! Không! Chi Quyên lắc đầu và định gác máy, Phẩm nói nhanh. - Chi Quyên, anh đợi em đấỵ Chắc chắn em phải lên đâỵ Bằng không anh sẽ xuống dưới quậỵ Anh bất cần mọi thứ. Chi Quyên gác máy, quay qua trực diện với ông Lân, mặt tái hẳn. Ông Lân bước tới vịn vai Chi Quyên. - Phải can đảm lên, Chi Quyên ạ. Chi Quyên nghe nói và tựa người vào bàn. Một ý tưởng thoáng nhanh. Nàng nhìn ông Lân: - Không, không sao đâụ ông giám đốc, ông làm ơn giúp tôi... ông hãy đưa tôi ra khỏi nơi này... Đưa đi ngay... Ông Lân không hiểụ - Cô định đi đâủ - Đi đâu cũng được, miễn ra khỏi nơi này... Ông Lân dụi tắt tàn thuốc, nhanh chóng mặc chiếc áo Veste vào, và lịch sự lấy chiếc áo khoác trên thành ghế khoác lên vai cho Chi Quyên. - Thôi ta đị Ra khỏi văn phòng, phải bước ngang qua phòng kế toán. Những cặp mắt đổ xô theo họ đến tận cầu thang, đến tận bàn giao tế, ông Lân nói với cô tiếp viên. - Nếu có ai hỏi cô Chi Quyên, nhớ bảo họ là cô ấy vừa đi về nhé. - Rồi họ ra khỏi cao ốc, đến bãi giữ xẹ Chi Quyên lên xe để ông Lân lái ra phố. Qua khỏi con đường Trung Sơn Bắc, đến đường Lâm sanh. Chi Quyên ngồi trên xe như khúc gỗ mặc tình để ông Lân muốn đưa đến đâu cũng được. Xe dừng lại trước cửa một quán caphe bên đường. Họ đi vào chọn chiếc bàn ở góc. Quán caphe này bài trí theo kiểu phương tâỵ Những ngọn đèn treo tường giống như những ngọn đèn đồng thời trung cổ. Bàn với khăn trải màu hồng. Mỗi bàn lại có một ngọn đèn pha lê. Chi Quyên ngồi xuống ghế. Tựa lưng vào thành. Người mệt mỏi rã rờị Ông Lân gọi cho Chi Quyên một ly caphe, còn ông thì một cốc rượu, ông ngòi đấy yên lặng ngắm Chi Quyên. Caphe đã mang ra, Chi Quyên hớp một hớp. Vị đắng khiến nàng tỉnh táo đôi chút, Chi Quyên nóị - Xin lỗi vì đã làm phiền ông giám đốc. Ông Lân hỏi thẳng: - Hắn là ai vậỷ Chi Quyên giật mình, một chút lúng túng. Yên lặng một lúc, Chi Quyên mới nhìn lên. - À... Tôi có thể ăn cái gì không? Hình như là... từ hôm qua đến nay tôi chưa có ăn cái gì trong bụng. Ông Lân chau mày, ròi gọi bồi bàn đến. trong lúc chờ đợi, ông hỏi: - Ngay cả cơm trưa qua cũng chưa ăn à? Chi Quyên chỉ mở to mắt không đáp. Chi Quyên nhớ lại... Sáng hôm qua có mang theo thức ăn làm sẵn đi Picnic... Nhưng rồi trong cái khung cảnh lộng gió, đầy mây... đầy lá đỏ... Túy Vy đã tém gọn hết thức ăn... ờ! Chuyện đó... chuyện đó hình như xảy ra lúc nào nhỉ. Lâu lắm rồi thì phải, chứ không phải mới hôm quạ Ông Lân thở ra, Hèn gì cô ấy chẳng yếu thế này ông thấy giận gã con trai đã làm cho Chi Quyên đau khổ. Bồi bàn đến và ông Lân đã gọi cho Chi Quyên một đĩa cơm càri gà... với nhìêu món ăn vặt khác. Quyên đã ăn... nhưng lại ăn rất ít... Xong bữa, Chi Quyên mới nhìn lên hỏi ông Lân. - Ông có biết Âu Vân Yên không? Ông Lân đã giật mình. - Giám đốc công ty xi măng Đạt Mãi đấy à? Chi Quyên nóị - Vâng, ban nãy ông đã hỏi tôi hắn là ai phải không? Đấy chính là con trai độc nhất của ông Âu Vân Yên, hắn tên là Âu Dương Phẩm. Ông Lân tròn mắt nhìn Chi Quyên. - Thì ra là vậỵ Chi Quyên nóị - Vâng, vậy đó! và bây giờ ông hãy giúp tôi, để tôi không dính líu đến hắn nữạ Ông Lân nâng ly rượu lên chậm rãi hớp. Người con gái trước mắt ông tiều tụy nhưng có vẻ rất cương quyết. ông hỏi vặn lạị - Có thật sự cô muốn dứt khoát với hắn không? Chi Quyên đưa tay lên vuốt tóc ra sau hỏi: - Chuyện đó có nhất thiết phải trả lời không? Ông Lân lắc đầu, rồi nắm lấy tay Chi Quyên, ông nói một cách xúc động. - Thôi khỏi Chi Quyên, cô không cần cho tôi biết lý do nhưng mà khi Quyên đã nhờ tôi, thì Chi Quyên có biết là... Chuyện nhờ đó có thể đưa đến hậu quả thế nào không? Ròi ông thở dài nói: - Chi Quyên biết đấỵ Một chú thỏ khi bị sói săn đuổi... dọc đường nó gặp con cọp. Thế là nó bảo "Cọp ơi, hãy giúp tôi, cứu tôi thoát khỏi tay sói đi!". Thế là cọp đồng ý ngaỵ Nó đã giúp thỏ đuổi được sói, sau đấy... Ông Lân hóp một hớp rượu đốt thêm một điếu thuốc, giọng ông trở nên buồn buồn. - Cô biết là... sau đấy có ai giúp được thỏ... để thỏ thoát khỏi tay cọp không? Chi Quyên giật mình. - Ông là cọp à? Ông Lân thành thật nóị - Vậng Tôi không muốn dối cô, tôi không phải là ngụy quân tử. Vì vậy, Chi Quyên, cô cần phải suy nghĩ cho cẩn thân... Thật ra thì... nếu Chi Quyên không hiền lành, ngây thơ trong trắng, nếu Quyên là một thứ gái se sua không đàng hoàng, thì có lẽ tôi đã không buông tha... Đằng này Chi Quyên là hiện thân của con người đứng đắn, tự trọng nên tôi không thể không nói thật. Và Chi Quyên... Ông Lân thỏ dài tiếp. - Hay là cô nên đề phòng... Cô không phải sợ nanh vuốt của hắn mà là của tôi đây cô ạ. Chi Quyên ôm lấy đầu, khổ sở. - Ồ. Tôi van ông, tôi xin ông đừng nói nữa tôi chết mất. Ông Lân đưa ly rượu qua cho Chi Quyên. - Hãy hớp một hớp đi, để bình tĩnh lạị Chi Quyên hớp một hớp, vị đắng làm nàng sặc sụa nàng tựa người vào lưng ghế. Giọng nói trở nên yếu đuối hẳn. - Không lẽ giữa hai người khác phái, không có tình cảm bạn bè ư? Chi Quyên hỏi, ông Lân nóị - Có chứ! Nhưng giống như ta để một cục nước đá bên cạnh đống lửạ Chỉ có một trong hai điều xảy ra, hoặc là... lửa sẽ bị nước làm tắt hoặc nước sẽ bị lửa làm bốc hơi... Như vậy đó không có tính cách lâu dàị Chi Quyên nhìn ông Lân. - Có nghĩa là chú thỏ kia tốt nhất là nên đi thật xa, để vừa tránh sói mà cũng để tránh cọp. Ông Lân thành thật đáp. - Đúng vậỵ Nhưng mà con cọp đó tuy không phải hạng tốt lành, nhưng nó có thể giúp thỏ tránh được nhiều ác thú khác. Ông xiết nhẹ tay Chi Quyên. - Hãy suy nghĩ cho kỹ đi, Chi Quyên ạ. Cũng có thể là tỷ dụ của tôi không rõ ràng lắm nhưng Quyên cũng nên suy nghĩ. Bởi vì Quyên đẹp như một đóa hoa, những đóa hoa đẹp như vậy cần phải được che chở trong nhà kính để không bị mưa gió. Chi Quyên biết không? nếu tôi mà gặp Quyên cách đây mười năm, khi tôi còn trẻ còn chưa lập gia đình... thì tôi sẽ không để Quyên thế này... Phải có một nhà kính ấm áp cho Quyên. Đằng này... bây giờ mà tôi đòi hỏi như vậy là một chuyện hoang đường. Tôi sẽ thấy mình đê tiện. Nhưng tôi lại không đành lòng... để mặc Quyên... Chi Quyên nhìn ông Lân thật lâu, rồi nóị - Ông giám đốc, ông rõ ràng là mâu thuẫn hơn cả tôi... Ông muốn giữ tôi là của riêng lại mong mỏi tôi phải tránh thật xa ông... Rồi Chi Quyên lại tiếp. - Thôi tôi về đâỵ Xin ông cho phép tôi được nghỉ ngày maị Để tôi suy nghĩ. Ông Lân gật gù. - Cô suy nghĩ à? cô không hỏi là tôi sẽ giúp gì cho cô ư? Chi Quyên nóị - Tôi hẳn biết những gì ông giúp được cho tôi chứ? Ông là một người đứng đắn, tôi biết ông giám đốc ạ. Chứ với người khác họ đã không buông tha, nhất là trong hoàn cảnh nàỵ Chi Quyên nói, và bỏ đi ra ngoàị ông Lân chạy theọ - Vậy cô định đi đâủ Tôi đưa cô về nhé! - Tôi không vê nhà. Tôi đi vòng vòng. Bây giờ trái tim tôi rối rắm lắm, tôi cần phải đi một mình cho thư thả... ông hãy để mặc tôị Ông Lân chụp tay Chi Quyên. - Tôi không thể để cô đi một mình được hôm nay cô rất yếu, tôi phải đưa cô về nhà. Chi Quyên không phản đốị Bởi vì... thật ra... Chi Quyên đã quá mệt mỏị Giống như điều ông Lân đã nóị Chi Quyên bây giờ yếu như cọng cỏ... Thôi thì tốt nhất là về nhà... Chi Quyên đã ngoan ngoãn chui vào xẹ Ngã người ra saụ Chi Quyên nghĩ. Mình không thể ngã bệnh trong lúc này được. Ngay cả chuyện ngã bệnh cũng không được phép. Chi Quyên cay đắng nghĩ. Nàng cho ông Lân biết địa chỉ. Khi xe vừa dừng lại trước cửa nhà, Chi Quyên cảm thấy khỏe hơn. ông Lân đã lịch sự mở cửa xe dìu nàng xuống. Ngay lúc đó chợt có một người xuất hiện, Chi Quyên tưởng là Túy Vy nên kêu lên. - Túy Vỵ Nhưng không phải là Túy Vy mà là Âu Dương Phẩm. Khuôn mặt anh chàng hốc hác không kém. Phẩm đứng đấy, hùng hổ như con gà trống. Chàng nghiến răng. - Chi Quyên, sao em ác vậỷ Em làm vậy là thế nào chứ? Tại sao lại trốn tránh anh, nếu anh... Chi Quyên có tình tựa người vào ông Lân, với nụ cười nhẹ trên môi: - À! Cọp đưa thỏ về nhà để tránh sói mà. Câu nói của Chi Quyên làm Phẩm tái mặt. Chàng chựng lại nhìn Chi Quyên, trong khi Chi Quyên cố tình vòng tay qua lưng ông Lân nóị - Ông Phẩm ạ, tốt nhất anh nên làm quen với ông Lân đâỵ Giám đốc công ty của tôi đấỵ Hơn một năm nay tôi là thư ký riêng của ông ấỵ Nếu cần anh hãy đến công ty anh sẽ được nghe rất nhiều điều người ta bàn tán về chúng tôị Anh không biết chứ, những người con gái như tôi là những đứa con gái cơ hội... Tôi không phải chỉ có một mình anh không thôi đâu... Phẩm tròn mắt không tin những gì đang xảy ra trước mặt. Trong khi ông Lân lại đứng yên như thừa nhận. Phẩm giận run. Chàng không dằn được nữa, nhảy dựng lên hét. - Chi Quyên! Em có thể như vậy được à? vừa có một Hứa Lạc Phong lại vừa có ông giám đốc Lân... Hừ... Phẩm bậm môi nói: - Bây giờ thì tôi mới biết rõ bộ mặt thật của cô. Tôi là đàn ông, không lẽ tôi phải quỵ lụy dưới chân cô à? Nói xong, Phẩm quay đầu, bỏ đi một nước. Còn lại Chi Quyên và ông Tính Lân, ông Lân nóị - Cô Quyên, thiệt tình tôi xấu hổ với vai kịch vừa rồi của mình. Chi Quyên nóị - Xin lỗi ông. Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng mà, trước khi tôi ngã xuống. ông có thể giúp tôi vào nhà được không? Nói xong Chi Quyên từ từ quỵ xuống và không còn biết gì nữạ