Gấu nhỏ
Trang Hạ

     iên gỡ hai bím tóc, và để mặc cho những sợi tóc bướng bỉnh tràn xuống vai, Tiên nhìn con bé trong gương có đôi mắt buồn và ngơ ngác. Từ khi Hoài đi xa, Tiên đã bắt đầu ngơ ngác. Và giọng nói với vui buồn của em đã chơm chớm cô độc.
Tiên chẳng biết làm gì để trôi qua hết cái ngày cuối cùng cua tuổi mười bảy, Hoài liền chở Tiên đi ăn kem, đi xem phim và kể những chuyện lung tung, Cốt sao cho bạn cười. Và Hoài nói rằng Hoài... thương Tiên! Nghe lời tỏ tình đột ngột, Tiên lúng túng kéo sợi chỉ thừa trong túi áo quấn quấn vào ngón tay. Thương mình? Rồi sẽ có ngày như là bố với mẹ mình hôm qua, Hoài cũng sẽ mắng mình, nói mình là gánh nặng, không cho Hoài còn cơ hội để bay nhảy! Như thế thì là thương?
- Không, Tiên đừng có sợ, Hoài sẽ không làm gì cho Tiên phải buồn đâu. Hoài hứa mà!
Ừ thì Hoài hứa thế, nhưng Tiên cứ sợ cái gì đó. Rồi Hoài chở Tiên về, Hoài chẳng nói gì nữa. Tiên cũng ngồi sau xe, tay khép trong lòng, mắt ngước lên những vòm xà cừ lướt qua trên đầu. Em ước sao mùa đông dài ra và ngày ngắn lại.
Về sau, nhớ chuyện cũ Tiên cứ bắt Hoài chở đi, chỉ đơn thuần là đi lang thang trên phố. Tiên thèm nghe lại cái cảm giác của lời tỏ tình đầu tiên, ấm áp và thiêng liêng, với những lo âu, phấp phỏng rất lạ. Để Tiên lại được khép tay ngước nhìn lên những vòm lá sẫm màu, cầu trời cho cả em và Hoài đều học giỏi, cầu cho những ngày tháng sắp tới sẽ hạnh phúc hơn những ngày tháng đã trôi qua. Tiên nhìn thấy điều ước của mình khi gió mùa thổi rít qua các tàng cây trơ trụi. Gió mang lời cầu nguyện ấy lên trời.
Đêm Giáng sinh, Hoài đến với Tiên trong căn nhà âm thầm. Những chuyện học hành thì ở lớp đã nói với nhau hết rồi. Hai đứa chắng biết nói gì nữa. Cuối cùng thì Hoài cũng hỏi:
- Tiên vẫn khỏe chứ?
- Ừ, vẫn thế!
- Nhà Tiên vắng vẻ nhỉ!
- Ừ!
Lúc đó Tiên đang bắc ghế ra ban công, em và Hoài ngồi nhìn sang ngôi nhà lộng lẫy bên kia đường. Bên ấy là khách sạn sáng choang đèn nến, tượng ông già Tuyết được bọn hươu gỗ kéo chạy vòng tròn trên sân thượng, quanh cây thông Noel gắn đèn màu lấp láy. Tiên nhìn đăm đăm ánh đèn ấm áp ấy, nghĩ tới một ngày mai nào mờ mịt nhưng chắc chắn sẽ vui và đầm ấm hơn những ngày này, khi ngôi nhà vắng tiếng nói. Dưới phố xe dập dìu. Hoài hơi lúng túng, thấy tay chân dài ra thừa thãi, liếc sang bên đó rồi chừng như hiểu ra, khẽ chạm vào tay Tiên, bảo:
- Rồi khi nào đi làm, Hoài sẽ mua tặng cho Tiên thật nhiều quà Noel như thế!
Tiên thở dài, khe khẽ lắc đầu. Lần đầu nhận ra Hoài xa lắc và Hoài chẳng hiểu em.
Bản nhạc Silent Night thoát ra trong đêm tối, từ những khung cửa sổ sáng đèn. Nỗi buồn chạm vào trái tim Tiên, rụt rè ngân lên những âm hưởng yếu ớt. Tiên ngửa cổ, trên đầu cây cơm nguội lá nhỏ lưa thưa để hé một vài ngôi sao sáng. Hoài lúng túng ngồi bên, hết nhìn ngó loanh quanh lại cúi xuống bẻ những khớp tay lốp cốp. Hoài về, Tiên vẫn còn ngửa cổ nhìn lên các vì sao. Đúng mười hai giờ đêm, mẹ đi chơi về mở cửa nhìn ra, thấy Tiên ở ngoài ban công với hai chiếc ghế.
Tiên chọn thi khối D, Hoài thì lại muốn thi vào Hàng hải. Thành ra hai đứa ôn thi khác buổi. Tiên quen dần với những buổi học không có Hoài đưa đón. Bé nhỏ và lặng lẽ, mấy buổi đầu Tiên chỉ dám ngồi phía cuối. Sau đó có một anh bạn mới tình nguyện giữ cho Tiên một chỗ ngồi bàn đầu, gần bảng đen, lại sáng sủa. Tiên cắm cúi ghi bài, chẳng nói chuyện với ai bao giờ. Cho đến hôm em mượn vở chép bài cũ mới biết anh bạn ngồi cạnh ấy tên là Quang. Quang hay đòi được đưa Tiên về, lần nào em cũng từ chối.
Hoài gầy đi trước các kỳ thi, Tiên cũng gầy, dáng đi xiêu xiêu, tóc dài ra nhanh đến kỳ lạ. Hoài mang tặng cô bạn gái bé nhỏ hai cái buộc tóc màu xanh da trời. Tiên vẫn buộc tóc bằng hai sợi dây chun, còn món quà màu xanh mà Hoài yêu thì cô giấu vào tận đáy tủ. Ước sao màu xanh ấy mãi là điều bí mật chỉ hai đứa có.
Hai người bạn không gặp nhau suốt mấy tuần lễ thi đại học. Mẹ đưa đón Tiên bằng chiếc xe mới, ăn mặc đẹp và trang điểm cầu kỳ - như mọi lần mẹ giận bố. Tiên bước ra khỏi phòng thi xanh xao như người mất hồn, ngồi lên sau xe vòng tay ôm lấy lưng mẹ và giấu mặt đi tránh gió. Căn nhà vẫn âm thầm cả khi Tiên cầm tờ giấy báo thi đỗ chạy về. Hoài cũng đỗ vào Hàng hải. Cả Quang nữa, Quang vào học cùng trường với Tiên. Quang bảo:
- Phải ăn mừng thôi! Vì chúng ta lại là bạn học với nhau rồi!
Tiên cười, và chỉ đường cho Quang chở đi rong ruổi trong thành phố.
Tiên đang líu ríu kể cho Quang nghẹ bao nhiêu là dự định. Chợt em im bặt. Ở ngã tư đèn đỏ, đứng lại trước vạch vôi trắng, Tiên nhìn thấy Hoài chạy xe ngang qua chở một cô nhỏ có đôi bím tóc buộc sợi nơ màu xanh, những sợi nơ giống hệt cái màu xanh em từng giấu vào đáy tủ. Giữa đường lộng gió, Tiên bám chặt tay Quang, sững sờ nhìn theo Hoài đang nói cười với ai. Đèn xanh từ bao giờ, Tiên còn đứng, Quang cũng đứng, bôi rối nhìn Tiên. Cuối cùng chàng trai cắm cái nhìn xuống đất, hỏi rụt rè:
- Bạn Tiên đấy à?
- Ừ! À không, không phải!
- Thế sao trông Tiên buồn thế?
- Ờ, tại gió quá!
Tiên nói dối bạn. Quang cũng biết là Tiên nói dối. Quang bảo:
- Thôi, hôm nay mình đi chơi như vậy thôi, để dành đường phố cho hôm khác lại đi nữa!
Tiên mặc kệ cho Quang quay xe trở về, biết còn có dịp nào nữa không, hả Quang?
Tiên nhận được quà của bố, con gấu bông to xụ trong chiếc hộp to xù xì. Mẹ trở về vội vã, mang cho con gái hộp các tông thật to rồi phóng xe đi ngay. Bố giúp Tiên mở ra, lại gặp con gấu bông to nữa. Và Tiên hiểu, lâu lắm rồi bố mẹ không nói chuyện với nhau. Tiên buồn, ỉu xìu như cái lá ướt dán mình ở bậc thềm. Hôm sau thì Hoài đến, hỏi nó muốn gì anh sẽ tặng. Trông Hoài mạnh mẽ và tự tin quá. Thành người lớn với nhau cả rồi còn gì! Tiên cúi đầu, nghĩ đến những lời cầu mong năm trước đã từng bay qua các vòm cây trên phố.
Hoài chở người bạn gái nhỏ đi trên những con đường cũ. Nắng chiều đọng vàng ở trên những vòm cây cao, những ô cửa kính lấp loáng. Có cái gì bất ổn trong lòng, đã mấy lần Tiên định hỏi Hoài về cô nhỏ tết bím tóc màu xanh ấy, nhưng lại thôi.
- Tiên còn muốn đi đâu nữa không? - Hoài hỏi.
- Mình qua quán kem đi Hoài!
Hoài giao hẹn:
- Mình ngồi một lúc thôi nhé!
Nói rồi anh miễn cưỡng dừng xe ở giữa phố. Thế là Tiên hiểu. Em ngồi yên đằng sau xe, cô nói rành rọt:
- Thôi, Tiên không muốn ăn kem nữa!
Hoài lầu bầu:
- Tiên lạ thật đấy, ngày xưa Tiên không như thế!
Tiên nhìn bạn đau xót. Chính anh mới là người đã đổi khác.
Rồi Hoài không đến nữa, vì trường của anh ở một thành phố xa, anh hứa sẽ viết thư cho Tiên. Lá thư đầu tiên đến vào một sớm mai. Vẫn là Hoài, mạnh mẽ và tự tin, nhưng không phải là Hoài của những dịu dàng năm ngoái, không phải là Hoài của đêm Noel, ở bên Tiên với hai chiếc ghế nhỏ mơ màng. Những lá thư sau Tiên xếp lại cẩn thận trong ngăn kéo, không đọc. Quang vẫn ngồi bàn đầu bên Tiên như ngày xưa ở lớp luyện thi, cậu ta mới có thêm cặp kính cận, nhìn ai cũng phải nheo nheo mắt. Thảng hoặc Quang đến nhà chơi với người bạn ngồi bên, nghịch với con mèo mướp, hoặc chúi mũi vào trò chơi điện tử. Lại có nét gì gợi đến Hoài của những ngày xa.
Buổi chiều một ngày đầu đông, đầy gió và lá khô chạy ràn rạt trên đường phố, Tiên đã tròn mười chín, tìm đến nơi quán cũ, gọi một phin cà phê và ly đá chanh. Phin cà phê để dành cho em, ly đá chanh để phía không người. Tiên khuấy lên tìm vớt những cái hạt chanh nho nhỏ. Chăm chú và ân cần như cái lần nào Hoài đã từng đến đây, đã từng làm thế. Tưởng như còn nghe thấy giọng Hoài và bàn tay ấm đã khẽ chạm vào tay em. Khi phin cà phê lạnh đi buồn bã, Tiên trả tiền rồi đứng dậy. Em vẫn còn chưa biết uống cà phê, em đến đây vì những dư âm, dù còn nguyên vẹn nhưng đã là ngày hôm qua.
Tiên về căn nhà vắng người, kéo chăn trùm kín đầu, mắt cay xè. Tiên ôm cho mình một con gấu bông, một con trong số hai con trong tủ và cố nhắm mắt, cố nghĩ đến bài kiểm tra ngày mai chưa chuẩn bị, nghĩ đến chuyến đi tham quan của lớp ngày chủ nhật tới. Còn Hoài, sẽ mãi ở lại nơi hai cái dây buộc tóc màu xanh da trời, và những lá thư không bao giờ được mở ra.
11/1994