Trong cỗ quan tài không phải chỉ có cánh tay không, mà còn có một người nguyên vẹn.
Không phải thây ma, vì có cựa quậy chớ không phải cứng đơ.
Nhưng sao lại y như là có... vải liệm?
Sao mà trắng toát như thế này?
Thư Hương chỉ thấy trong một cái nhoáng thôi, vì khi nàng đã lọt vào rồi thì nắp quan tài bị kéo lại khít rim.
Nàng chỉ cảm giác là chỉ có một thân người và hai cánh tay siết cứng mình nàng, chớ không còn thấy gì nữa cả.
Thần trí của Thư Hương bỗng thanh tĩnh một cách lạ lùng.
Có lẽ đó là phản ứng tự nhiên, khi con người bị đặt trong một hoàn cảnh khủng khiếp quá độ mà không ngất được.
Khi không ngất được là con người rất tỉnh, tỉnh hơn khi chưa bị sợ.
Thần trí Thư Hương thật là tỉnh táo, thế nhưng toàn thân nàng như bún, nàng chẳng những không còn vùng vẩy mà cũng không còn cựa quậy gì được nữa.
Bây giờ thì nàng không hơn xác chết bao nhiêu, toàn thân lạnh buốt và tê cứng.
Hai cánh tay của người trong cỗ quan tài càng siết lại, Thư Hương chợt nghe không khí lạnh ngắt, nàng càng nghĩ đến chuyện... quỷ nhập tràng.
Hay là nàng đã “hạp” với người chết, cho nên... quỷ nhập tràng kéo nàng chết luôn theo.
Không còn vùng vẩy được, Thư Hương muốn la lên nhưng hình như lưỡi nàng đã thụt mất rồi, cổ họng nàng khô quánh và bị nghẹt ngang.
Nàng không la được, không vùng vẩy được mà cũng không ngất được.
Nàng không khóc được thành tiếng, nhưng nước mắt chảy tràn ra.
Không còn cái bi thảm nào bằng hoàn cảnh của Thư Hương, vẫn tỉnh táo, vẫn ý thức được cảnh hãi hùng, thế nhưng hoàn toàn bất lực.
Giá như nàng bật khóc thành tiếng, giá như nàng la lên được thì có lẽ đỡ hơn, thế nhưng hoàn toàn không được, cổ họng nàng cứ nghẹn.
Ai có nằm mộng, thứ ác mộng thì ý thức được cái khổ này ngay.
Thấy chuyện khủng khiếp, biết rõ đó là khủng khiếp đã không vùng vẫy được cũng không kêu la được.
“Con quỷ” trong cỗ quan tài bỗng cất tiếng cười.
Khi tiếng cười phát lên, Thư Hương cảm nghe ngay hơi nóng phà vào cổ nàng, hơi nóng của... con người sống.
Có hơi nóng thì không phải thây ma.
Nhất định hắn là con người sống.
Toàn thân của Thư Hương bỗng giãn ra, cổ nàng thông lại.
Nàng vừa chòi đạp vừa la oai oái.
Người ôm nàng bỗng cười sằng sặt:
- Đừng có la, la khan tiếng chớ chẳng ích lợi gì cả, ở đây không có ai hết, ma quỷ cũng không.
Giọng nói không hầm hừ, không dữ tợn, giọng nói trầm trầm độc điệu.
Giọng nói thật quen, hay đúng hơn là giọng nói chỉ nghe qua một lần là ngàn đời không quên được.
Thứ giọng nói, tới chết nàng cũng không quên được.
Nàng nín thở luôn, không còn la được nữa.
Hơi thở của nàng gần như không còn thoát ra ngoài, tim nàng gần như đứng lại.
Vậy mà nàng vẫn không chết, không ngất, nàng tỉnh hơn bao giờ hết.
Tỉnh để ý thức rằng nàng đang ở trong tay một con người chớ không phải là ma quỷ, nhưng con người đó còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Con người đó là... Lưu tiên sinh.
*
Giọng nói không gầm thét, không dữ dằn.
Giọng nói trầm trầm độc điệu.
Giọng nói như phát ra từ cỏi âm ty, giọng nói của Lưu tiên sinh.
Giọng nói của con người... ma quái.
Trên đời nếu nhập cả ngàn cái thây ma lại, có lẽ cũng không đáng sợ hơn con người của hắn.
Lưu tiên sinh.
Thây ma sống.
Thư Hương vốn muốn thét lên ba tiếng đó, thế nhưng quai hàm nàng vụt như tréo lại, chỉ nghe tiếng khò khè trong cổ họng chớ không thể phát ra thành tiếng.
Lưu tiên sinh cười khằng khặc:
- Bây giờ thì chắc chắn cô đã biết ta là ai rồi chớ? Sợ không?
Thư Hương không phải sợ.
Đúng hơn là tiếng “sợ” không thể hình dung được tâm trạng của nàng lúc bây giờ.
Tay của Lưu tiên sinh chầm chậm “hoạt động” trên thân thể của nàng, tiếng nói của hắn cũng tiếp tục chầm chậm:
- Cô đừng có quên rằng cô đã hứa bằng lòng làm vợ tôi, tôi đã là chồng của cô trên danh nghĩa, cùng với chồng nằm chung một chỗ, đâu có gì đáng sợ, phải không?
Hai bàn tay của hắn y như hai con rắn, cứ vờn lên vờn xuống trên người nàng.
Cái thân vốn như thây ma trong cỗ quan tài của hắn bỗng như sống dậy, không phải hai cánh tay không mà là “sống” cả thân mình, hắn động đậy khắp nơi...
Thư Hương uốn mình lên la lớn:
- Buông ta ra... buông ra...
Lưu tiên sinh cười khè khè:
- Buông ra à? Cô nghĩ xem tôi có thể buông cô ra không?
Cơn sợ đã trở thành ghê tởm và sự ghê tởm đến mức độ khiến cho Thư Hương trân mình lỳ lại, nàng hỏi, giọng hỏi không hề run, giọng hỏi rất rõ ràng:
- Ngươi muốn làm gì ta?
Câu hỏi của nàng làm cho Lưu tiên sinh hình như có vẻ ngạc nhiên.
Hắn không ngờ nàng lại có thể hỏi một câu như thế, với một giọng bình tĩnh như thế.
Một con người khi cái sợ đã đến một mức quá cao mà không ngất được thì họ trở thành bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ lùng.
Cũng giống như một con người sắp chết, họ bỗng cực kỳ sáng suốt.
Lưu tiên sinh cười khà:
- Theo cô thì nghĩ tôi sẽ làm gì? Tôi chỉ muốn được nằm ngủ chung một chỗ với cô, khi sống không thể chung giường thì bây giờ, trong quan tài này mình cùng chết luôn cũng được.
Thư Hương hỏi:
- Vậy thì sao người không giết ta đi?
Lưu tiên sinh gặn lại:
- Giết à? Cô thật muốn chết à?
Thư Hương nghiến răng:
- Chỉ khi nào ta chết rồi thì ngươi muốn làm gì cũng được, còn ta sống thì ngươi đừng hòng động được thân thể của ta.
Lưu tiên sinh nói chậm rãi:
- Chỉ tiếc một điều là bây giờ thì tôi chưa muốn cho cô chết.
Thư Hương hỏi như thét:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì ta?
Lưu tiên sinh hỏi lại:
- Cô đoán thử xem tôi muốn làm gì?
Vừa hỏi, hay tay hắn y như hai con rắn bắt đầu hoạt động nhiều hơn, mấy khuy áo của Thư Hương bắt đầu sút bung ra.
Hai người nằm chung trong cỗ quan tài, cho dầu Thư Hương còn đủ sức giảy dụa cũng không làm sao giảy được, huống chi bây giờ thì nàng đã bủn rủn rồi, tay chân nàng yếu còn hơn lúa.
Nàng cắn môi gần chảy máu, nàng cố gắng cho khỏi bật thành tiếng khóc...
Cơn đau vì môi gần chảy máu càng làm cho nàng tỉnh táo hơn, nàng nói:
- Ngươi quả thật muốn cưới ta à?
Lưu tiên sinh đáp:
- Sao cô còn hỏi chi câu đó? Tôi đã hao nhiều tâm huyết, đã mất quá nhiều ngày giờ, tiền bạc, đã phải đụng chạm với nhiều nguy hiểm, những chuyện đó không đủ chứng minh rằng tôi đã quyết tâm, đã tha thiết với cô sao?
Thư Hương nói:
- Nếu quả thật ngươi muốn cưới được ta thì ngươi không nên áp dụng cách thức này, vì như thế sẽ trở thành vô ích.
Lưu tiên sinh hỏi:
- Chớ cô muốn tôi phải làm sao?
Thư Hương đáp:
- Ta còn có cha, chuyện đó ngươi thừa biết chớ? Chỉ cần ngươi làm được chuyện đó, ngươi phải cậy được mai mối, phải được cha ta đồng ý, ta sẽ tình nguyện ưng ngươi.
Lưu tiên sinh gặn lại:
- Cô muốn tôi phải cầu hôn đúng phép trước mặt Đào Đại Gia?
Thư Hương đáp:
- Đúng như thế, ngươi làm đủ phép như thế là ta sẽ ưng ngươi, chớ nếu ngươi bắt ép ta như thế này thì dầu ngươi có được cũng chỉ được cái xác chết mà thôi.
Lưu tiên sinh hỏi:
- Cô hứa chắc không? Nếu cô đừng nuốt lời hứa thì tôi sẽ đưa cô đến trước mặt Đào Đại Gia ngay.
Thư Hương đáp:
- Ta nói ra là không nuốt lời, nhưng ta nói trước là phải được cha ta đồng ý.
Lưu tiên sinh vụt cười:
- Tưởng gì chớ chuyện đó thì quá dễ.
Thư Hương hơi ngạc nhiên:
- Dễ à?
Lưu tiên sinh đáp:
- Đâu có khó, tôi sẽ lo chuyện cầu thân ngay, tôi biết Đào Đại Gia không khi nào từ chối.
Câu nói hơi quả quyết của hắn làm cho Thư Hương hơi kinh ngạc.
Nàng nói như thế là cố dục hoản cầu mưu, cố kéo dài thì giờ để tìm cơ hội, nhưng nàng không ngờ hắn lại bằng lòng, không ngờ hắn lại nói chắc quá như thế.
Tại làm sao hắn lại tự tin?
Nàng không ngờ hắn cho đó là chuyện dễ dàng, nhưng bằng vào cái gì để cho hắn tin rằng hắn sẽ thành công?
Ngay trong lúc đó, Thư Hương bỗng cảm thấy cỗ quan tài xê dịch, không phải bị dời đi mà là tụt xuống.
Cỗ quan tài từ từ tụt xuống một cách thật bình ổn y như người ta hạ huyệt.
Bây giờ thì Thư Hương không đâm hoảng nữa, nàng biết bên dưới chắc chắn là nhà hầm, nàng đã từng biết chuyện đó khi ở sòng bạc Kim Râu.
Nàng lắng nghe cỗ quan tài tụt lần và hỏi:
- Ngươi định đưa ta đi đâu? Xuống địa ngục phải không?
Lưu tiên sinh cười:
- Cùng với người đẹp bên mình thì đâu có khi nào lại đi xuống địa ngục? Thiên đường mới phải chớ. Nhưng nếu không phải là thiên đường thì ít nhất cũng phải để người đẹp ở một chỗ khoáng khoát, có cây, có gió, có không khí chớ không lẽ cứ ở trong quan tài mãi hay sao?
Thư Hương làm thinh.
Đắn đo một lúc, nàng hỏi:
- Nhưng ta biết cha ta không khi nào đến chỗ này, nhất định không bao giờ đến chỗ này.
Lưu tiên sinh cười:
- Chỗ này đâu có gì không tốt? Nhưng làm sao cô dám chắc Đào Đại Gia không đến chỗ này?
Cỗ quan tài từ từ tụt xuống, lòng của Thư Hương chợt cũng tụt xuống theo...
Không lẽ cha mình cũng đã bị hắn bắt rồi?
Nếu không thì làm sao hắn lại nói bằng một giọng quả quyết và dễ dàng như thế?
Không, nhất định không.
Nàng không biết võ công của Lưu tiên sinh cao thấp như thế nào nhưng nàng đã thấy hắn không phải tầm thường, đồng thời nàng cũng biết một cách chắn chắn rằng hắn có thể không tầm thường đối với nàng và đối với người khác, nhưng với cha nàng thì nhất định hắn phải tầm thường.
Đào Đại Gia, trang chủ Cẩm Tú sơn trang đâu phải hạng như hắn mà có thể động đến được?
Nghĩ đến cha là Thư Hương có vẻ yên tâm.
Ngay trong lúc đó thì cỗ quan tài dừng lại.
Lần này không phải để hé mà cái nắp được xô rớt xuống.
Ánh sáng của đèn bừng lên.
Và bây giờ thì Thư Hương nhìn thấy rõ mặt Lưu tiên sinh.
Vẫn với bộ mặt... gà mái mét chẹt, trơ trơ, vẫn với dáng sắc của con người chết như ngày đầu nàng gặp hắn.
Nhưng Thư Hương so sánh, bộ mặt người chết vẫn còn dễ nhìn hơn mặt hắn.
Bởi vì người chết tuy cũng trơ trơ, tuy cũng không bộc lộ được cảm tình, nhưng người chết không có những âm mưu gian xảo như hắn, không làm hại người như hắn.
Cứ nhìn thấy mặt hắn là nàng muốn nhắm mắt lại ngay.
Lưu tiên sinh hỏi:
- Tại làm sao cô lại không mở mắt? Tại làm sao cô lại chẳng nhìn xem?
Thư Hương hỏi lại:
- Nhìn xem cái gì?
Lưu tiên sinh chậm rãi:
- Nhìn xem có phải Đào Đại Gia đã có mặt nơi đây như tôi đã nói hay là không phải?
Thư Hương bán tín bán nghi, nàng mở mắt ra và nàng sửng sốt.
Nàng có cảm tưởng như ai đó đã ném mình xuống giòng sông băng giá.
Toàn thân nàng lạnh buốt, trán nàng rịn mồ hôi.
Nếu không phải chính mắt nàng nhìn thấy thì cho dầu có hàng vạn người kể lại, nàng nhất định cũng không tin rằng cha nàng lại có mặt nơi đây...
*
Đây là một gian phòng, cố nhiên là phòng ngầm dưới đất.
Gian phòng vuông vức, khá rộng, có bàn ghế, có giường nệm, đèn thắp sáng choang.
Là gian nhà hầm, tự nhiên là không có cửa sổ, nhưng cái lạ là lại không có cửa cái, không lẽ chỉ có mỗi một cái cửa theo ngỏ quan tài từ trên tụt xuống?
Không đèn nhưng thấy ánh sáng, không biết ánh sáng từ đâu rọi tới, chỉ có điều Thư Hương biết được đó là thứ ánh sáng của đèn chớ không phải ánh sáng mặt trời.
Từ ánh sáng đó, nàng nhìn rõ cỗ quan tài.
Bây giờ thì nàng mới thấy cỗ quan tài này rất đặc biệt, rất lớn, lớn bằng hai thứ thường thấy. Nắp bằng chớ không phải mô tròn.
Có lẽ chính vì thế nên khi mới bước vào phật điện, nàng lầm tưởng đó là... cái bàn.
Phía trước mặt Thư Hương có mấy chiếc ghế.
Một lão già vóc dáng tầm thước ngồi trên ghế, tay cầm cái ống điếu đặc biệt, Thư Hương biết từ nhỏ, đó là cái ống điếu làm bằng một thứ gỗ quí, cứng như sắt, cứng mà dẽo chứ không dòn và qua cửa miệng của những nhân vật giang hồ có đến Cẩm Tú sơn trang, nàng lại biết cái ống điếu đó là vật đã giúp cho cha nàng thành danh trong chốn võ lâm.
Thư Hương bỗng nghe toàn thân lạnh buốt.
Cha nàng lại có thể đến đây sao?
Bị bắt hay được mời?
Nàng không tin.
Cha nàng không thể bị bắt một cách dễ dàng như thế và cũng nhất định không bao giờ bằng lòng giao thiệp với hạng người như Lưu tiên sinh.
Nàng rất biết, cha nàng có thể giúp cho hắn một số bạc vàng, hay một phương tiện nào đó để cho hắn tiến thân, nếu hắn đến yêu cầu.
Nhưng tuyệt nhiên, không khi nào cha nàng lại nhận lời mời của hắn mà đến đây.
Vậy thì tại làm sao cha nàng bỗng nhiên có mặt?
Phía sau lưng của Đào Đại Gia có một người đàn bà đang đấm lưng cho ông ta.
Đằng trước, trên bắp vế Đào Đại Gia lại có một người đàn bà nữa, người đàn bà này ngồi sát vào lòng ông ta và đang cầm mồi lửa nhỏ chậm vào ống điếu cho ông ta hút thuốc.
Dáng cách thật là quen thuộc, từ nhỏ đến khoảng mười ba, mười bốn tuổi, nàng cũng đã từng làm như thế, cũng đã từng ngồi trên bắp vế của người cha, từng dựa vào lòng cha để mồi thuốc cho cha nàng hút.
Bất luận trong một hoàn cảnh nào, cha với con, nhất là cha con nàng, gặp nhau như thế, nhất định nàng sẽ chạy lại gần bên, xà vào lòng cha tức tưởi.
Nàng đặc biệt tin tưởng rằng, cho dầu kẻ nào có thế lực đến đâu, cũng không thể bức hiếp được nàng, khi cha nàng có mặt.
Bằng với giá nào, cha nàng cũng không bao giờ chịu để cho họ làm cho nàng khổ sở.
Thế nhưng bây giờ thì Thư Hương vẫn đứng yên, nàng đứng dựa vào cỗ quan tài, toàn thân run bắn.
Vì nàng nhận ra hai người đàn bà đó.
Người đứng đấm lưng cho cha nàng là Vương đại nương, còn người ngồi trong lòng châm thuốc là Trương Hảo Nhi.
Hai người, một người không phải người, một người không phải là đàn ông, không phải là đàn bà, là yêu quái: một người thì thật là đàn bà, đủ tư cách đàn bà, một người đàn bà đẹp, nhưng lại là thứ đẹp của giống... hồ ly.
Đúng là thứ hồ ly, thứ hồ ly chỉ thích ngồi trên bắp vế đàn ông.
Thư Hương càng run, nước mắt nàng càng trào ra.
Cha nàng có thể như thế hay sao?
Lần bắt gặp cha nàng đến “ổ nhện” của Vương đại nương, nàng nghĩ cha nàng đến đó để dò la tin tức của nàng, nhưng bây giờ thì...
Đào Đại Gia nhìn thẳng đến chỗ đứng của Thư Hương và ông ta lên tiếng:
- Hay quá, con đã đến rồi, như thế thì tiện lắm.
Cha nàng có thể nói một cách bình thản được như thế hay sao?
Thư Hương càng run hơn nữa, nàng cố ngậm miệng để cho khỏi bật thành tiếng khóc.
Vương đại nương cười hăng hắc:
- Cô đến thật là kịp lúc, chúng ta vừa mới nói chuyện về cô đây.
Thư Hương nghiến răng:
- Các người nói cái gì?
Vương đại nương đáp:
- Chúng tôi vừa thay mặt Lưu tiên sinh để nói chuyện cầu hôn.
Thư Hương gắt:
- Rồi sao nữa?
Vương đại nương cười:
- Đào Đại Gia nói rằng trai lớn thì phải có vợ, gái lớn thì phải có chồng, miễn là có mai mối đàng hoàng như thế là ông sẵn sàng chấp nhận.
Trương Hảo Nhi tiếp theo:
- Đào Đại Gia có khen rằng như thế là thật xứng đôi vừa lứa, ông đã bằng lòng, vậy hai người hãy “tiên phụ mẫu, hậu mai nhân”, lạy tạ đi rồi thành thân cho kịp giờ đại kiết.
Thư Hương nhìn sững cha nàng.
Nàng không nói mà chân cũng không nhúc nhích.
Toàn thân nàng bỗng như đã biến thành tượng đá.
Không biết từ bao giờ, Lưu tiên sinh đã đến sát bên nàng, hắn đặt tay lên vai nàng, hắn nói nho nhỏ:
- Bây giờ thì đã đủ lễ rồi...
Thư Hương hất mạnh tay hắn ra và thét lớn:
- Lấy cái tay hôi tanh của ngươi ra, đừng có động đến mình ta.
Lưu tiên sinh cười:
- Thân nàng có gì lạ đâu, hai bàn tay của ta đã không còn sót chỗ nào rồi mà?
Bây giờ thì đúng như điều giao ước của nàng đòi, mai dong đã có, cha mẹ đã bằng lòng, thành thân là hợp lý rồi còn chờ gì nữa?
Thư Hương không thèm nói chuyện với hắn, nàng cứ nhìn trân trân vào mặt Đào Đại Gia và vụt la lớn:
- Ngươi là ai?
Vương đại nương cười và nói hớt:
- Coi, Đào tiểu thư, sao lại có thái độ với cha mình như thế?
Thư Hương vụt chồm tới quát:
- Ngươi là ai? Là ai? Tại sao ngươi dám giả làm cha ta? Tại sao? Cha ta đâu?
Nàng chạy ào tới nhưng đã bị Lưu tiên sinh ôm cứng lại.
Vương đại nương chớp mắt:
- Cô biết không phải Đào Đại Gia? Làm sao cô biết là không phải?
Thư Hương vùng vẫy là la lớn:
- Cha ta ở đâu? Hãy đưa ta đến gặp cha ta.
Vương đại nương nặng mặt:
- Ta cho cô biết, từ đây trở đi, người này là Đào Đại Gia, phải hay không cũng là Đào Đại Gia, không phải với cô đi nữa thì cũng phải với thiên hạ, không có Đào Đại Gia nào nữa cả.
Thư Hương la lớn:
- Không, không phải cha ta, nhất định ta sẽ báo cho mọi người biết không phải là cha ta.
Vương đại nương vụt xáng cho “Đào Đại Gia” một tát tai đích đáng:
- Ta bảo ngươi phải giữ gìn, đã căn dặn năm lần bảy lượt như thế, tại sao ngươi lại để cho nó nhận ra chớ?
Người giả Đào Đại Gia xụ mặt:
- Ai mà biết, tại nó nhận ra chớ tôi đâu đã làm gì?
Vương đại nương tát vào mặt hắn một cái nữa rồi nói:
- Ta đã dặn ngươi đừng có nói nhiều, nói một vài tiếng thôi, tại làm sao ngươi lại nói lung tung như vậy chớ?
Tên giả Đào Đại Gia cãi:
- Nói nhiều hồi nào? Thì cũng phải nói cho trọn câu...
Vương đại nương đạp hắn một cái tuột luôn xuống ghế:
- Câm cái mồm ngươi lại.
Lưu tiên sinh can thiệp:
- Đừng có giết hắn, để lại mình dùng vào chuyện khác.
Vương đại nương làm thêm một đá, tên giả Đào Đại Gia lăn cù dưới đất.
Giọng của Đào Đại Gia hầm hừ như cọp:
- Đồ vô dụng, đồ... con chó...
Trương Hảo Nhi thở ra:
- Tôi đã nói trước, hắn không có giả được, sửa soạn thì có giống, nhưng dáng cách của hắn thì làm sao mà giống được.
Vương đại nương nói:
- Đúng rồi, hắn không thể lừa cô, vì cô biết hắn từ kẽ tóc đến chân lông, khắp người hắn cô đã biết không sót một chỗ nào. Cho nên đừng nói hắn đeo mặt giả mà cho dầu hắn chỉ ló một ngón chân ra là cô cũng chỉ cần nhắm mắt rờ rờ là đã biết ngay mà.
Trương Hảo Nhi cười cười, nụ cười có vẻ như “trả đũa”:
- Chớ sao, ghen rồi à?
Vương đại nương bĩu môi:
- Ghen chớ, nhưng người khác cà, ta thì không. Một vết tàn nhang trong chỗ kín nhất của cô ta cũng đã thấy cả trăm ngàn lần rồi, lạ gì nữa mà ghen. Nhưng cho dầu có ghen cũng không phải bây giờ, vì ta biết bây giờ cô đâu có dám kéo hắn vô buồng.
Thư Hương nhảy dựng lên:
- Đồ yêu, đồ quỷ. Các ngươi đừng có nói chuyện dơ dáy đó trước mặt ta. Cha ta đâu? Nếu các ngươi không dám đưa ta đến gặp thì ít nhất các ngươi cũng phải nói cho ta biết.
Vương đại nương thở ra:
- Bọn ta thật tình cũng có phần không dám làm chuyện đó.
Thư Hương xạm mặt:
- Tại sao? Tại sao các người không dám đưa ta đến gặp cha ta?
Vương đại nương thản nhiên:
- Ta hỏi ngươi mà ngươi chưa trả lời thì sao lại hỏi ta?
Thư Hương tức lắm, cô ta lại nhảy tới, nhưng chỉ mới được một bước là nàng khựng lại...
Nàng nhìn quanh, Lưu tiên sinh, Vương đại nương và Trương Hảo Nhi đứng im lặng cười.