PHẦN 3
8:32 SÁNG THỨ NĂM
CHƯƠNG 42

     rước và sau.
Người ta tiếp tục tiến lên.
Vì lý do này khác, người ta tiếp tục tiến lên, và cái Trước trở thành cái Sau.
Lincoln Rhyme cứ nghe thấy những từ này phảng phất trong đầu, lặp đi lặp lại. Kỷ lục bị phá vỡ. Người ta tiếp tục tiến lên.
Thực tế thì chính bản thân Rhyme từng dùng cụm từ này – khi anh nói với vợ là muốn ly dị ít lâu sau tai nạn. Mối quan hệ giữa họ đã lung lay một thời gian rồi và anh quyết định rằng dù anh có sống sót với cái cổ bị gãy hay không, anhcũng sẽ tự mình tiếp tục tiến lên, không trói buộc cô vào cuộc đời đầy khó khăn làm vợ một người què quặt.
Nhưng hồi ấy, “tiếp tục tiến lên” mang ý nghĩa rất khác so với cái Rhymehiện đang đối mặt. Cuộc sống anh đã xây dựng nên trong suốt những năm qua, một cuộc sống chông chênh, sắp sửa có thay đổi to lớn. Tất nhiên, vấn đề là ở chỗ, bằng hành động chuyển sang công ty Argyle, Sachs thực sự sẽ không tiến lên. Cô sẽ lùi lại.
Sellitto và Cooper đi rồi, chỉ còn Rhyme và Pulaski trong phòng thí nghiệm dưới gác, ngồi trước một chiếc bàn khám nghiệm sắp xếp các chứng cứ của những vụ bê bối liên quan đến đồn cảnh sát khu vực 118. Cuối cùng, phải đương đầu với các chứng cứ – và cái thực tế là bọn họ đã vô tình thuê vào một kẻ khủng bố trong nước. Baker, Wallace, và Henson đã chấp nhận luật sư bào chữa và đang tố giác tất cả những ai cùng dính líu tới. (Tuy nhiên chẳng người nào hé răng về kẻ đả móc nối Thợ Đồng Hồ vói Baker. Điều này có thể hiểu được. Anh đơn giản là không khai tên một nhân vật thuộc hàng cầm đầu một băng nhóm tội phạm có tổ chức, khi anh được đẩy vào cái nhà tù mà hắn biết đâu rốt cuộc cũng vào, nhờ lời khai của anh.)
Tự chuẩn bị tinh thần cho sự ra đi của Sachs, Rhyme đi đến kết luận rằngRon Pulaski rốt cuộc sẽ là một cảnh sát khám nghiệm hiện trường giỏi. Anh có trí thông minh, tính độc đáo, và ngoan cường như Lon Sellitto. Rhyme có thể đánh nhẵn những chỗ xù xì ở anh sau tám tháng hoặc một năm. Anh và cậu tân binh sẽ cùng nhau xử lý các hiện trường vụ án, phân tích các chứng cứ, và tìm thấy đối tượng, những kẻ sẽ vào tù hay nếu cố gắng chống lại sẽ phải chết. Công việc sẽ tiếp tục. Cả hệ thống cảnh sát đâu chỉ là một người.
Phải, công việc sẽ tiếp tục... Nhưng khó có thể hình dung được rằng công việc lại thiếu vắng Amelia Sachs.
Chà, mẹ kiếp cái thói đa cảm. Rhyme tự nhủ và trở về với công việc. Anh liếc nhìn bảng chứng cứ. Thợ Đồng Hồ đang ở đâu đó ngoài kia, mình sẽ tìm thấy hắn. Hắn sẽ... không... trốn... thoát… được.
“Sao cơ?”, Pulaski hỏi.
“Tôi không nói gì cả”. Rhyme quát.
“Có, sếp vừa nói gì mà. Tôi…” Pulaski im bặt dưới ánh mắt trừng trừng khinh miệt của Rhyme.
Quay lại với nhiệm vụ, Pulaski hỏi: “Các ghi chép tôi tìm thấy tại văn phòng của Baker thì sao? Chúng được viết trên thứ giấy rẻ tiền. Tôi có nên sử dụng ninhydrin lảm hiện dấu vân tay không ạ?”.
Rhyme đang định trả lòi.
Một giọng phụ nữ nói: “Không. Đầu tiên, anh thử với khói i ốt. Tiếp theo, đến ninhydrin, tiếp theo, đến nitrate bạc. Anh phải thực hiện đúng các bước như thế”.
Rhyme ngẩng nhìn Sachs đứng trên ngưỡng cửa. Anh khoác lên gương mặt mình một vẽ hòa nhã. Có được vẻ mặt khả dĩ rồi, anh tự khen ngợi mình. Là rộng lượng. Là chín chắn.
Sachs tiếp tục: “Nếu không, các hóa chất có thể phàn ứng lẫn nhau và anh làm hỏng dấu vân tay mất”.
Chà, như thế này thật bất tiện, nhà hình sự học bực bội nhủ thầm. Anh nhìn chằm chằm những bảng chứng cứ, trong lúc sự im lặng giữa họ gào thét như gió tháng Mười hai ngoài trời.
Sachs nói: “Xin lỗi”.
Người ta chẳng thường xuyên nghe thấy những lời này từ cô, tần suất sử dụng câu xin lỗi của cô cũng bằng của Rhyme. Tức là hầu như không bao giờ.
Rhyme không đáp lại. Anh vẫn không rời mắt khỏi các bảng chứng cứ.
“Thực sự xin lỗi.”
Bực bội vì kiểu tình cảm xã giao này, Rhyme ngoảnh nhìn sang bên, cau mày, hầu như chẳng thể kiềm chế nỗi tức giận.
Nhưng anh nhận ra Sachs đang không nói với anh.
Ánh mắt cô đặt vào Pulaski. “Bằng cách nào đó tôi sẽ bổ sung kiến thức cho anh. Anh có thể xử lý hiện trường vụ án tiếp theo. Tôi sẽ phụ. Hoặc đợi một vài hiện trường nữa.”
“Sao thế?”, chàng cảnh sát trẻ hỏi.
“Tôi biết là anh đã nghe nói việc tôi sắp sửa rời khỏi lực lượng.”
Anh gật đầu.
“Nhưng tôi đã thay đổi quyết định.”
“Chị không rời khỏi lực lượng nữa à?”, Pulaski hỏi.
“Không.”
“Này, chẳng thành vấn đề”, Pulaski nói. “Tôi không ngại chuyện chia sẻ công việc thêm một thời gian nữa, chị biết đấy.” Cảm giác nhẹ nhõm được thoát thân phận con kiến duy nhất dưới chiếc kính lúp của Lincoln Rhyme rõ ràng át nỗi thất vọng vì bị đẩy trở lại vai trò người phụ tá.
Sachs kéo mạnh một cái ghế dựa tới ngồi đối diện Rhyme.
Anh nói: “Anh tưởng em đến Argyle”.
“Em đã đến đây. Để từ chối họ.”
“Anh có thể hỏi tại sao không?”
“Em nhận được một cú điện thoại. Từ Suzanne Creeley. Vợ Ben Creeley. Bà ấy cảm ơn em đã tin tưởng, đã tìm thấy kẻ thực sự giết chồng bà. Bà ấy khóc. Bà ấy bảo em rằng bà ấy hoàn toàn chẳng chịu đựng nổi cái ý nghĩ là chồng bà ấy tự tử. Bị giết chết thật kinh khủng. Nhưng tự tử, hành động đó sẽ hủy hoại mọi thứ họ từng có với nhau suốt bao nhiêu năm.”
Sachs lắc đầu. “Một nút thắt trên sợi dây và một ngón tay cái bị gãy... Em nhận ra đó là tất cả những gì thuộc về nghề nghiệp này, Rhyme. Không phải cái chuyện vô nghĩa em vướng vào, không phải những thủ đoạn chính trị, cha em, Baker và Wallace… Người ta không thể khiến cho nó quá phức tạp được. Làm cảnh sát là tìm thấy sự thật đằng sau một nút thắt và một ngón tay cái bị gãy. Thế thôi.”
Anh vả em, Sachs…
“Vậy...”, cô hỏi, hất đầu về phía những tấm bảng, “... gã bất lương của chúng ta, có tin tức mới về gã không?”.
Rhyme nói với Sachs món quà anh nhận được, chiếc đồng hồ Breguet, rồi tổng kết lại: “Một tay leo vách đá hoặc leo núi, khả năng là được đào tạo bên châu Âu. Hắn từng có thời gian ở California, gần bờ biển. Và hắn gần đây đã ở đó. Có thể ngay bây giờ đang sống ở đó. Có giáo dục. Sử dụng đúng cú pháp, dấu câu. Và anh muốn nghiên cứu lại từng bánh răng của chiếc đồng hồ. Hắn là thợ đồng hồ, phải không? Điêu ấy có nghĩa hắn có thể đã tháo mặt sau đồng hồ ra để lục lọi bên trong. Anh muốn tìm thấy, dù chỉ một mảy dấu vết”. Rhyme hất đầu chỉ bức thư, nói thêm: “Hắn thừa nhận đã quan sát khách sạn vào khoảng thời gian chúng ta tóm cổ Charlotte. Anh muốn từng vị trí nơi hắn có thể đã đứng quan sát phải được xem xét. Ron, cậu nhận nhiệm vụ đó”.
“Rõ.”
“Và đừng quên những gì chúng ta biết về hắn. Có thể hắn đã đi, mà cũng có thể hắn chưa đi. Phải đảm bảo là vũ khí trong tầm tay. Bên ngoài bộ áo liền quần Tyvek. Hãy nhớ...”
“Tập trung xem xét nhưng vẫn quan sát phía sau chứ gì?”, Pulaski hỏi.
“Điểm A cho trí nhớ tốt”, nhà hình sự học nói. “Bây giờ thì đi làm việc đi.”