Con ngựa đực giống lông màu huyết dụ nhìn đám đông tụ tập ở thanh ngang cuả sân quần ngựa một cách kiêu hãnh như một vị vua nhìn xuống đám thần dân đang ngưỡng mộ mình. Nó không thèm để ý đến các mã phu đang thắng yên cho nó- Giống hệt một vị vua để cho kẻ hầu cận mặc áo cho mình. - Anh có thấy nó đẹp kinh hồn không, Lane? Anh có khi nào thấy nó trơn láng và sung sức như vậy không? Em biết hôm nay thế nào nó cũng thắng- Rachel nói với chồng. Nghe tiếng nàng, con ngựa đực giống vươn cái cổ dài ra, chúi mõm vào nàng. Nàng đặt tay vào chỗ sau tai nó, và nhìn chăm chăm vào hai con mắt đen thật to và các đường gân trên mắt nó. - Chúng ta sẽ được dịp hoan hô nó. - Ai bảo ngựa đẹp không chạy đua được? chúng ta sẽ cho cô ta sáng mắt ra hôm nay, phải không?- Nàng ôm dầu con ngựa và hôn nó một cái- Để lấy hên- Nàng nói và bước lui đứng cạnh Lane. Rachel nhác trông thấy m ánh bạc xẹt qua, và quay lại nhìn con ngựa bạch đang cất cao đầu, nở to hai lỗ mũi như đang đánh hơi nàng. Bên phía trái nó là Abbie và Ben Jablonski. Cả Mac Crea và đứa bé cũng ở đây. Cả bốn người đều tươi cười và tự tin, làm Rachel cảm thấy nhột nhạt ở xương sống. - Cho phép con vỗ con Sirocco một cái để chúc nó may mắn, nghe mẹ? Nó chịu không? - Cứ việc- Rachel bực bội đáp. Nhưng rồi nàng chợt thấy yêu cầu cuả đứa con trai có vẻ lạ thường, nên quay lại nhìn nó. Alex đang mặc quần sọc và một áo sơ mi trắng, đầu tóc chải láng. Nó cẩn thận đến nhìn con ngựa đực giống, và với lên vỗ vào bắp thịt ở vai nó. "Chúc mày may mắn, Sirocco" và thụt lùi ngay khi con ngựa cúi đầu xuống. Alex chỉ dừng lại khi nó trở về chỗ an toàn giữa cha nó và bà Quildon. - Con can đảm hơn trước đấy, Alex! Mẹ cứ tưởng là con sợ ngựa- Rachel nói và lạ lùng thấy đứa con trai đổi tính. - Chúng nó to lớn, nhưng không có ý hại người- Nó đáp, tránh nhìn nàng. - Mẹ vui mừng thấy con cuối cùng đã nhận thức như vậy. Ngựa có thể trở thành bạn thân nhất cuả ta. Con có làm bạn với ngựa lần nào chưa? Alex. Có một lần nàng thấy nó chui qua hàng rào ra đồng cỏ dành cho các con ngựa cái và biến mất giữa những cây dẻ. Nàng biết ngựa rất hiếu kỳ, thế nào cũng có một con mò đến xem ai vào khu vực dành riêng cho chúng. Nhưng Alex chỉ nhún vai không đáp và rụt cổ lại. Thất vọng, Rachel tự hỏi nàng tìm cách truyền đạt với đứa con trai làm gì cho mất công. Nó không muốn dính dáng đến nàng. Nó không bao giờ muốn cả. Alex chỉ quan tâm đến Lane và bà Queldon, vú nuôi cuả nó. Rời sân quần ngựa, họ bắt đầu đi về khán đài chính có chỗ ngồi dành sẵn cho họ. Nàng biết Ross sẽ có mặt ở đó để chờ họ... như đã sắp đặt. Dĩ nhiên nàng sẽ vờ ngạc nhiên thấy anh ta, và giả vờ không biết rằng anh ta vừa về thành phố, để sẽ làm ngơ trước sự kiện họ đã ở bên nhau tối hôm qua. Họ đã ở với nhau một buổi tối tuyệt vời, ngoại trừ một sự cãi cọ nhỏ khi Ross đưa nàng tấm danh thiếp cuả một luật sư nổi tiếng về các vụ ly dị. Nàng đã cố giải thích bao nhiêu lần cho Ross hiểu, nhưng anh ta nhất định từ chối không chịu chấp nhận sự kiện nàng không muốn ly dị với Lane, bây giờ cũng như sau này. Tại sao nàng phải ly dị? Nàng có đủ thứ nàng muốn: ngựa, nhà, Lane và Ross. Rachel đi đầu và thấy Ross ngay, vì cái mũ cao bồi cuả anh ta. Anh ta mang một đôi kính râm, vừa tránh nắng, vừa tránh đám đông ở sân đua nhìn ra anh ta. - Lane, coi ai kià!- Nhưng không chờ ông trả lời, nàng đã rảo bước đến cạnh Ross- Thật là một sự ngạc nhiên- Nàng nói, và ngả một chút vào tay anh ta, nàng hôn phớt lên má anh ta- Tôi tưởng anh không đến được. Tuần trước anh đã bảo tôi anh bận biểu diễn vào ngày mùng bốn cơ mà! - Có! Tôi đã hứa với Quillie sẽ biểu diễn tại bữa ăn ngoài trời do anh ta tổ chức hàng năm. Nếu tôi ra đi ngay sau cuộc đua, thì vừa kịp. Tôi đã dặn viên phi công cuả tôi đổ xăng đầy và cho nổ máy sẵn, để có thể cất cánh ngay khi tôi ra đến phi trường. Lane vừa đến, Rachel nhích qua một bên để ông bắt tay Ross. - Chào Lane, vui mừng được gặp lại ông. Tôi tưởng ông không có mặt tại đây hôm nay, vì bận bịu công việc. - Điều đó không bao giờ xảy ra, Ross. Tôi luôn luôn cố gắng ở bên Rachel trong những lúc quan trọng đối với bà ấy. Sửng sốt vì câu nói cuả ông, Rachel nhìn ông- Nàng sửng sốt vì câu nói ấy là sự thật. Tuy Lane không có mặt ở mọi cuộc đua lớn nhỏ, nhưng ông đã luôn luôn ở bên nàng trong những cuộc đua quan trọng, dù ông rất bận. Cho đến lúc này, nàng đã không nhận thức được điều đó. Mấy phút sau, các con ngựa bắt đầu diễu hành trên đường đua, và nàng chú ý đến chúng, không còn nghĩ tới gì khác. Khi các con ngựa được dẫn vào cổng khởi hành, Rachel đưa ốn nhòm lên theo dõi chúng, và cũng để che giấu sự căng thẳng làm nàng hết chịu nổi. Sirocco phải thắng cuộc đua này. Ngay bây giờ, điều đó quan trọng đối với nàng hơn là thắng cuộc đua ngựa đẹp toàn quốc trong mùa thi. Khi cổng giở lên theo tiếng chuông rung, nàng có cảm giác như tim mình nhảy lên đến tận cổ, và mắc kẹt lại, sự lo sợ đóng thành một nút chặn ở đó. Mười một con ngựa tuôn ra khỏi cổng như một con và chạy dính vào nhau trong mấy thước đầu. Rồi nàng thấy con Sirocco lướt lên dẫn đầu, như một vệt lửa màu hồng pha lẫn màu đen. Một con ngựa hồng khác rút lên tranh đua với nó ở đường ngoài. Rachel dòm qua tất cả các con còn lại, và thấy con ngựa cuả Abbie, chạy hàng thứ năm hay thứ sáu. Chín con ngựa khác không có nghĩa gì đối với nàng. Trong đầu óc nàng, cuộc đua này chỉ là giữa con "Sirocco" và con "Cuồng Phong". Trong khi đoàn ngựa chạy vào khúc quanh đầu tiên và trên đoạn đường đua kế tiếp, với Sirocco dẫn đầu, Rachel bỏ ống dòm xuống và nhìn trộm Abbie đang đứng ở lô ghế ngồi cuả chủ ngựa gần đó. Dù ở xa, nàng cũng có thể thấy cô ta đang phấn khởi, và căng thẳng. So với cô ta, Rachel giống một pho tượng thì đúng hơn, nàng không thể để lộ cảm xúc ra ngoài. Nàng cũng muốn hét lớn và hoan hô, nhưng không làm được. Thay vì vậy, nàng đưa ống nhòm lên theo dõi con ngựa giống màu huyết dụ, đang dẫn đầu trước những đoàn ngựa đến ba sải. Nhưng mấy con ngựa khác nhanh chóng thu ngắn khỏang cách ấy trên đoạn đường đua cuối cùng sau khi ra khỏi khúc quanh. Con ngựa bạch chạy sát thanh ngang mỗi bước mỗi bắt kịp nó. Nhưng anh nài cưỡi Sirocco không thấy con ngựa bạch; anh ta đang tập trung chú ý vào con ngựa hồng pha đen đang chạy ở đường ngoài ganh đua với Sirocco. Rachel muốn la lên cảnh giác người nài, nhưng không thể mở miệng được. Con ngựa bạch lấn lên một cái mũi. Nhưng Sirocco lại ngang lên với nó, và hai con ngựa bây giờ chạy hai cổ song song, cả hai ráng hết sức, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, các vó ngựa xới đất bay tung lên. Cách lằn đích đến một phần tám dặm, người nài cuả con Sirocco ra roi. Con ngựa hồng có vẻ đáp ứng ngay và tăng thêm tốc độ, nhưng nó không bỏ được con ngựa đang tranh với nó. Con ngựa bạch vẫn đeo dính nó. Bỗng nhiên Sirocco hình như lảo đảo. Người nài cố kéo nó đứng lên, nhưng qua bước sau, nó ngã chúi xuống trước trên đường đua, ngay trên đường chạy cuả tóan ngựa đến sau. - Không!- Rachel la lên thất thanh cố phủ nhận điều trước mắt, trong khi hai bàn tay cuả ai đó nắm chặt lấy nàng không cho nàng vùng ra. - Không, Sirocco không thể vậy. Abbie không hề trông thấy con "Cuồng Phong" vượt qua lằn đích đầu tiên. Nàng bị choáng váng và đờ đẫn, mắt dán vào con ngựa và người nài bị ngã, cả hai nằm sóng sượt trên đường đoàn ngựa vừa chạy qua.Toàn thể đám đông im lặng trong khi vài nhân viên cuả trường đua chạy đến chỗ các nạn nhân. - Chuyện gì đã xảy ra, hở mẹ? Tại sao con ngựa ấy không đứng lên nữa? Nó bị thương hở? - Có lẽ vậy, con ạ- Abbie ôm Eden vào sát mình. - Nó có sao không mẹ? - Mẹ không biết. Người nài ngựa cố đứng dậy, mặc dù hai nhân viên đang bắt anh ta nằm yên chờ xe cứu thương đang mở hết tốc lực chạy trên đường đua. Nhưng con ngựa giống thì không cử động. Abbie dòm qua lô cuả Rachel. Sirocco không phải là ngựa cuả nàng, nhưng nàng có thể cảm thấy sự đau đớn cuả người khác, vì nhớ lại nỗi đau đớn cuả mình khi con Tiểu Giang Phong bị thương. Lane đang ở bên Rachel, quàng một tay sau lưng đỡ nàng, và dẫn nàng đi qua đám đông đang bu quanh dòm ngó. Abbie nghe tiếng Rachel vừa khóc vừa la: - Để tôi ra với nó. Để tôi ra với nó. - Ôi, Chúa ơi!- Abbie quay mặt đi để khỏi trông thấy cảnh tượng đó. Bàn tay Mac Crea đặt lên vai nàng. - Họ yêu cầu em đến chỗ trao cúp. - Em không thể đến- Nàng lắc đầu lia lia., không chịu đi đến chỗ nhận cúp. Nàng đã thắng. Cuối cùng nàng đã thắng Rachel. Nhưng nàng chỉ thấy đau thắt ruột gan. - Em phải đi đến nhận cúp. Con Cuồng Phong đã thắng. Tai nạn ấy không thay đổi gì cả- Cầm khuỷu tay nàng, Mac Crea dẫn nàng ra khỏi lô ghế hướng về chỗ lãnh cúp ở phía dưới. Abbie biết chàng nói đúng, nhưng vẫn không thấy dễ chịu hơn chút nào. Nàng dừng lại bên ngoài chỗ trao cúp, bất chấp người phụ trách đường đua hối thúc nàng bước vào bên trong. Nàng có thể nhìn thấy tất cả hoạt động trên đường đua. Con ngựa hồng còn nằm trên đất, ánh nắng chiếu vào lông đỏ cuả nó. Người thú y cuả trường đua đang ngồi phục bên cạnh nó, xung quanh ông có mấy người nữa đang đứng. Hai người y tá đang dìu người nài lên xe cứu thương, và Lane cùng Rachel đang bước ra đường đua. - Mac Crea, xin anh đi xem dùm em, nó bị nặng như thế nào. - Được, để tôi đi xem. Mac Crea bước đi, và Abbie bất đắc dĩ bước vào chỗ lãnh cúp với Ben và Eden. Con "Cuồng Phong" được dẫn đến, sùi bọt mép nhưng vẫn còn hăng hái, làm nàng cảm thấy tự hào. Nàng đã gây giống và nuôi con ngựa đực giống này, nó đã thắng giải trên trường đua và ở cuộc thi ngựa đẹp. Nàng ôm hôn con ngựa và chảy nước mắt. - Chúng ta đã thắng một cách công bằng và rõ rệt. Người nài ngựa cười toét miệng với nàng. - Chúng tôi đã vượt qua nó trước khi nó ngã xuống. - Chuyện gì đã xảy đến? Anh biết không? Anh ta lắc đầu. - Tôi nghe một tiếng bốp... như là xương gãy. Nó là một con ngựa can đảm, nhưng dù sao chúng ta cũng thắng mà thôi. Tôi đã đòi hỏi và con Cuồng Phong còn sức để gắng thêm. Con ngựa hồng kia chỉ còn lòng can đảm mà thôi. - Như là xương gãy! Câu nói vẳng đi vẳng lại trong trí óc nàng. Nàng cố nhắc nhở mình, một cái xương bị gãy chưa hẳn có nghĩa là Sirocco bị toi mạng. Con Tiểu Giang Phong thì sao? - Còn người nài thế nào? - Hình như anh ta bị gãy xương vai và bị bầm. Nhưng anh ta sẽ không sao. Một viên chức cuả trường đua bước tới. - Chúng tôi sẵn sàng trao cúp bây giờ, bà Hix. Xin bà bước ra đằng trước. Nàng đờ đẫn nhận các lời chúc tụng cuả người bảo trở cuộc đua, cùng với chiếc cúp bạc, và phần tiền cuả con ngựa thắng cuc, rồi đứng cho người chụp ảnh bấm máy, nhưng nàng không mỉm cười được với máy ảnh- Khi mà, ngoài kia, Rachel đang quỳ bên cạnh con ngựa cuả cô ta, bất kể bộ đồ vải trắng cô đang mặc. Cuối cùng mọi việc xong xuôi. Abbie dừng lại bên ngoài chỗ lãnh cúp, theo dõi người nài tuột xuống mình ngựa, đỡ yên ra và chính thức cân lại. Một mã phu khóac tấm chăn lên mình con Cuồng Phong và dẫn nó đi. - Mình có trở về chuồng với con Cuồng Phong không hở mẹ?- Eden hỏi. - Chưa. Mẹ chờ Mac Crea- Chàng đang từ đường đua đi vào, nàng phải biết tình hình. - Sao mẹ trông có vẻ buồn vậy? Con Cuồng Phong thắng mẹ không sung sướng hay sao? - Mẹ sung sướng vì nó thắng, nhưng buồn vì con ngựa kia bị thương. Nhưng không phải bất cứ con ngựa nào khác. Sirocco là con ngựa đực giống cuả Rachel. Abbie không biết làm cách nào giải thích với Eden tại sao việc đó có nhiều ý nghĩa. - Con đứng chờ ở đây với Ben để mẹ ra hỏi Mac Crea... Abbie bước ra đón Mac Crea. Mặt chàng không để lộ vẻ gì cả. Bất giác nàng ôm chặt chiếc cúp bạc trong tay, khi một chiếc xe tải ngừng lại cạnh con ngựa bị ngã, và che khuất nó. - Nó bị nặng không?- Nàng hỏi. - Nó chết rồi, Abbie. Nó bị gãy cổ khi ngã chúi xuống. - Không! không thể! không thể có chuyện đó! - Có, anh cũng rất buồn. - Tại sao? Tại sao việc đó đã phải xảy ra? Chàng không trả lời. Nàng nhích ra và nhìn xuống đường đua. Bây giờ nàng hiểu lý do chiếc xe tải đã đến. Để chở xác con ngựa chết đi. Khôgn lâu nữa, sẽ có độ ngựa đua khác, và mọi người sẽ hấp tấp đánh cá, và quên đi tấn bi kịch vừa rồi. Nhưng Abbie biết rằng nàng sẽ không bao giờ quên cái khoảnh khắc Sirocco ngã xuống, hay cảnh chân ngựa đan vào nhau khi các con ngựa đang chạy tới ra sức nhảy qua chướng ngại vật trên đường đua, suýt nữa đụng vào nhau, và rồi khi bụi lắng xuống, con Sirocco nằm im lìm ở đấy. Mắt nhòa lệ, nàng thấy Rachel đang được Lane đỡ, đi chầm chậm trở vào, nét mặt thường ngày điềm tĩnh cuả cô ta đầy vẻ đau buồn. Nàng bước ra đón Rachel, khiến Mac Crea chận lại. - Em đi đâu? - Rachel... em phải nói với cô ta mấy lời. Em không hề muốn chuyện này xảy ra. - Abbie, đừng. Tốt hơn là em đừng nói gì. Nhưng nàng không chịu nghe lời chàng, và giằng ra để đi về phiá họ. Lane thấy nàng trước và ngừng lại, nhưng Rachel nhìn nàng trừng trừng mà ra vẻ không trông thấy nàng. - Rachel... tôi muốn cô biết rằng... tôi rất tiếc. Tôi thật rất tiếc. - Tại sao cô phải tiếc? Ngựa cuả cô đã thắng cuộc đua. Cô đã muốn thế, phải không?- Rachel nhìn nàng đầy vẻ cay đắng và hận thù. - Tôi đã muốn nó thắng, phải, nhưng... không phải như thế này! - Tại sao không? Cô chẳng đã cố sức chứng minh rằng ngựa của cô hay hơn ngựa cuả tôi hay sao? Cô đã làm được vậy, do đó, cô hãy đi đi và để tôi yên. Sirocco đã chết. Cô nghe chưa? Nó đã chết, nó đã chết- Cô ta òa khóc lên và ngã vào người Lane, buồn quá hoá điên. Lần này Mac Crea đặt tay lên bàn tay nàng, Abbie để chàng kéo đi không cưỡng lại nữa. - Do lỗi cuả tôi- Nàng nói với giọng khổ sở. - Đó là một tai nạn, Abbie, một tai nạn. Nó có thể xảy đến cho bất cứ con ngựa nào trong độ ấy, kể cả Cuồng Phong. Anh không chịu cho em tự quy trách nhiệm về chuyện đó. - Nhưng do lỗi cuả em. Nếu em không chọc tức cô ta, thì cô ta đã không đời nào cho con Sirocco chạy đua. Anh có nhớ tối đó sau khi Sirocco thắng giải ở Scottdale, em đã bảo cô ta rằng nó thắng cuộc thi sắc đẹp, rằng nó không có thể chất đòi hỏi để chạy đua? Chúa ơi... em thậm chí còn bảo cô ta nó sẽ sụm nửa chừng nếu chạy đua. Em đã cưỡng ép cô ta vào chuyện này. - Cô ta tự lấy quyết định cho mình. Cô ta đã biết nguy hiểm nhưng vẫn cho nó chạy đua. Em không thể tự quy trách cho mình. Nhưng Abbie biết rằng không phải thế.