Chương 4
Rời trường.

_ Á, giúp tớ với!- Một cô bé tập sự kêu lên.
Cô đang bị một đàn gián tấn công. Những tập sự khác chỉ dám đứng nhìn, không làm gì hơn. Nhưng đúng lúc đó thì có một chàng tập sự lao vào đàn gián để giúp đỡ cô bé. Tuy nhiên là 1 sự thật hiển nhiên, hai người bị đàn gián đập te tua.
Sau khi khôi phục sức lực, cô bé Tập sự nói:
_ Cảm ơn anh đã giúp!
Chàng tập sự xoa xoa đầu và nói:
_ À, không có gì đâu.
_ Anh tên là gì vậy?
_ À, tôi tên là Aruki.
Cô bé chớp chớp mắt bảo:
_ Aruki? Tên nghe lạ nhỉ?
_ Hì, ai gặp cũng nhận xét vậy đấy, em tên gì vậy?
_ Em...em tên là Gabriell!
_ Gabriell. Cái tên của em đẹp lắm, dễ thương như người vậy.
.
Cô bé đỏ mặt và khẽ hỏi:
_ Anh Aruki lên cấp mấy rồi?
_ Cấp 10 rồi, tôi chuẩn bị rời trường. Tôi định đến hội Kiếm sĩ.
_ Anh định làm kiếm sĩ à?
_ Ừ, thế còn em?
_ Em mới đạt cấp 6 thôi. Em cũng chưa có dự định gì!
_ Thế à? Vậy em nghĩ về nghề Tu sĩ học việc thế nào? Em có vẻ hợp với nghề đó đấy.
_ Vậy ạ? Vâng, em nghĩ là em sẽ thử xem xét.
_ Thôi nhé, anh phải đi rồi, các bạn của anh đang đợi ở cổng trường rồi.
Chàng trai xốc lại ba lô, vừa chạy vừa vẫy tay.
_ Anh chàng đẹp trai đấy chứ? - Một cô bạn kề vai Gabriell và nói.
Cô bé đỏ mặt bảo:
_ Ừ, anh ấy...vừa đẹp trai, vừa tốt bụng. Mình...hình như mình...thích anh ấy rồi. Nhưng mà để làm gì cơ chứ, anh ấy rời khỏi trường rồi.
_ Ngốc nó vừa vừa thôi chứ.- Cô bạn kia cốc đầu bạn và bảo:- Nếu cậu cố gắng và sớm kết thúc khoá học thì có thể nhanh chóng ra trường gặp anh ta mà!
_ Phải rồi, thế mà mình không nghĩ ra. Nhất định mình phải sớm tốt nghiệp mới được.- Rồi lấy lại khí thế, Gabriell kéo tay bạn và nói:- Nào, đi đánh quái vật đi, bắt đầu từ...Giọt nước Hồng.
Aruki không ngờ rằng vì tính hào hiệp của cậu mà cậu đã khiến cô bé dễ thương này chịu một đau khổ rất lớn. Khi đã hối hận thì không còn kịp nữa.
Nói lại, từ khi tam công chúa rời khỏi lâu đài Prontera, cả hoàng cung vắng lặng. Nhà vua không còn muốn coi xét chính sự, Angella không còn tâm trí mà huấn luyện binh sĩ, còn Ark thì tuần nào cũng gửi thư về hỏi thăm đã tìm thấy em gái hay chưa. Những người hầu thì uể oải. Vua TristanIII đã sai hai chục hiệp sĩ đi khắp nơi để tìm con gái, nhà vua ngày nào cũng buồn bã vào phòng Aruya, tay người vuốt lên chiếc giường, ôm con gấu bông như để tìm lại hơi ấm của Aruya nhưng căn phòng vẫn vắng vẻ và đồ vật thì lạnh lẽo, ông luôn ôm đầu suy nghĩ: ông đã làm gì sai mà con gái ông lại bỏ đi. Angella đã bỏ mặc quân đoàn thập tự, một mình đi tìm Aruya, cô biết tính Aruya rất thích mạo hiểm, chắc chắn nó sẽ chuốc nguy hiểm cho bản thân, cô tự giục mình phải nhanh chóng tìm ra em gái, không chỉ mình Aruya, vua cha vì em mà đã không còn thiết ăn uống gì hết. Sớm muộn người cũng sẽ lâm bệnh mất thôi. Cứ nghĩ như vậy, Angella lại thúc con đà điểu chạy nhanh hơn. Cả hoàng cung Prontera im lìm và tĩnh vắng hơn bao giờ hết nhưng thực ra lại rất náo loạn bởi sự bỏ đi của 1 nàng công chúa.
........... Prontera, 12h trưa, Aruki đang lang thang ở đây. Các bạn bè của cậu đã chia tay để tìm đến nơi phù hợp để nâng cấp cho mình. Riêng Aruki, cậu muốn làm Kiếm sĩ. Đáng lẽ cậu phải đến thành phố vệ tinh của Prontera nhưng cậu lại chưa muốn đến đó. Đi ngang qua lâu đài, cậu chợt nhận ra lâu đài đã vắng vẻ hơn trước. Do không còn bị một náo loạn bởi một cô nhóc không biết điều nữa phải không nhỉ? Chắc bây giờ cha khác trước nhiều lắm, chị Angella thế nào rồi, anh Ark đã về chưa? Muốn vào trong quá nhưng...cậu không dám, không dám bước vào. Nhắm mắt lại, Aruki tự nhủ:
_ Thôi đi, đừng vào. Đó không còn là nơi của mình nữa.