huyến tàu tốc hành Simplon Orient Express đến ga Belgrade lúc 9 giờ kém 15 tối và sẽ khởi hành lại lúc 9 giờ 45. Poirot xuống sân ga, nhưng ông thay đổi vì trời giá buốt, và tuyết rơi mỗi lúc một dày đặc. Poirot về toa của mình. Người tài xế đang đi đi lại lại trên sân ga, nói: - Thưa ông, vali của ông đã được chuyền đến toa tàu số 1, toa của ông Bouc. - Ông Bouc đi đâu rồi? - Ông ta đã chuyển sang toa tàu từ Athènes đến. Poirot vội vã đi kiếm ông Bouc. Mặc cho những lời từ chối của Poirot, ông Bouc cũng không không chịu nghe. - Không sao! Không sao, Vì tôi đi thẳng đến Luân Đôn, tôi sang toa tàu Calais. Phần tôi, cứ để tôi về toa cũ, có tôi và một Bác sĩ Hy Lạp thôi. Tối nay chắc lạnh lắm đây. Chưa bao giờ tuyết lại rơi nhiều đến thế. Mong rằng chúng ta sẽ không kẹt. Điều đó chẳng có gì thích thú cả. Đúng 9 giờ 45, tàu bắt đầu khởi hành, Poirot đi dọc dãy hành lang dài ngước về phía trước để về toa của mình, gần toa ăn. Đứng trước phòng, đại tá Arbuthnot đang trò chuyện với Mac Queen. Mac Queen im bặt khi trông thấy Poirot, và tỏ ra rất ngạc nhiên. - Ủa? Tôi tưởng ông đã xuống tàu rồi? Sao ông bảo là xuống ga Belgrade? Poirot mỉm cười nói: - Ông không hiểu ý tôi. - Người ta đã lấy hết hành lý của ông rồi. - Ồ, họ chỉ chuyền chúng sang toa khác thôi. - Ồ, tôi hiểu. Mac Queen tiếp tục nói chuyện với Arbuthnot. Poirot bỏ đi. Trước khi vào phòng, Poirot trông thấy bà người Mỹ - bà Hubbard đang đứng nói chuyện với người đàn bà có khuôn mặt hiền từ, một người Thụy Điển. Hubbard đang cố làm cho người bạn mình nhận một tạp chí. - Bà cứ cầm lấy, tôi còn nhiều lắm. Bà Hubbard khẽ gật đầu chào khi Poirot đi qua. - Tôi rất cám ơn bà. - Bà hãy ngủ ngon, cơn nhức đầu sẽ qua. Ngày mai sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa đâu… - Tôi sẽ uống trà nóng. - Và thuốc Aspirin nữa? Thôi, chúc bà ngủ ngon nhé. Bà người Thuỵ Điển về phòng. Bà Hubbard quay sang Poirot và nói: - Bà ta là người Thụy Điển… Hình như một nhà truyền giáo…, một nhà giáo thì phải. Bà ta rất dễ mến nhưng nói tiếng Anh không sõi. Những điều tôi kể con gái tôi làm bà ấy rất thích. Chẳng bao lâu, Poirot và tất cả những ai hiểu tiếng Anh trên tàu đều biết con gái của bà Hubbard. Con gái và con rể bà Hubbard đều là giáo sư ở một trường lớn tại Syryrine. Bà Hubbard vừa đi du lịch lần đầu tiên ở Trung Đông và cho mọi người biết ý kiến của bà về dân Hồi giáo, sự thụ động và tình trạng đường sá tại đó… Cánh cửa căn phòng gần đó xịch mở, Mac Queen bước ra. Poirot nhìn thấy ông Ratchett ngồi bên trong. Mặt Ratchett biến sắc khi nhìn thấy Poirot. Cánh cửa phòng đóng sầm lại. Bà Hubbard kéo Poirot ra xa và nói: - Gã đàn ông này làm tôi sợ. Không phải anh chàng theo hầu đâu. Cái nhìn của hắn có một cái gì giả dối, Con gái tôi thường nói và giác quan thứ 6 của tôi ít khi sai. Tôi đã có một nhận xét, riêng đối với gã này. Cứ nghĩ đến phòng gã ấy sát bên cạnh phòng tôi đã làm tôi run hẳn lên rồi. Tối hôm qua, tôi đã phải chồng tất cả vali của tôi ở cửa phòng thông qua phòng gã. Hình như đêm qua tôi nghe có ai vặn nắm đấm cửa. Tôi chẳng ngạc nhiên nếu hắn là một tên cướp, hoặc là một tên vô lại: Gã đàn ông này làm tôi sợ suốt cuộc hành trình! Cứ nghĩ hắn ta ở phòng bên là tôi lên cơn sốt rồi. Điều xấu nhất có thể xảy ra. Làm sao anh chàng thanh niên đáng mến kia lại có thể là một thư ký cho một người như thế? Thật khó hiểu? Đại tá Arbuthnot và Mac Queen đi về phía họ. - Ông hãy vào phòng tôi, - Mac Queen nói với Arbuthnot - Tôi muốn biết quan điểm của chúng ta về chính sách tại Ấn Độ và… Người đàn ông đi qua hành lang về phía phòng của Mac Queen. Bà Hubbard chúc Poirot ngủ ngon. - Tôi lên giường ngay để đọc sách - bà ta nói- Chúc ông ngủ ngon. - Chúc bà ngủ ngon! Poirot về căn phòng của mình, cạnh phòng Ratchett. Thay quần áo, Poirot lên giường, đọc sách khoảng một giờ rồi tắt đèn. Một lát sau Poirot thức giấc vì một tiếng thét, rất gần, và ngay lúc đó một tiếng chuông vang lên. Poirot ngồi nhỏm dậy, bật đèn. Con tàu đã ngừng lại… Tàu đang ở một ga nào đó. Poirot chợt nghĩ ra là Ratchett ở phòng bên. Bước xuống giường, Poirot ra mở cửa. Đúng lúc đó, người tài xế bước nhanh đến phòng Ratchett và gõ cửa. Poirot khép hờ cánh cửa lại và đứng rình phía sau. Người tài xế gõ một lần nữa. Một tiếng chuông lại réo lên. Ở một cánh cửa xa hơn, một ngọn đèn đỏ bật sáng cho biết một hành khách đang gọi. Ngay phòng gần bên Poirot, một giọng nói thốt lên bằng tiếng Pháp. - Xin lỗi, tôi nhầm. - Thưa ông, vâng. Nhân viên phục vụ đến nhanh về phía cánh cửa có đèn đỏ vừa bật sáng. Mọi việc yên ổn, Poirot quay về giường, tắt đèn, nhìn vào đồng hồ, lúc này là 1 giờ kém 23!