oan đi lang thang, nó không biết đi đâu. Ba ngày nay, từ đêm Loan bỏ nhà chị Bảy ra đi, nó lại sống những ngày cũ. Những ngày không nhà không cửa, không tương lai.Mấy lần Loan toan trở về nhà Minh, nhưng cuối cùng khi tới đầu con đường hẻm, Loan lại trở ra. Minh đã quá tốt với Loan, vậy mà Loan vẫn không làm gì nổi để đáp lại thịnh tình của bạn. Tất cả, đối với Loan chỉ toàn là thất bại, những thất bại cay đắng chồng chất những bất hạnh. Chẳng qua là tại số mạng. Loan chép miệng tự an ủi mình. Buổi chiều đã gần tàn, con đường Lý Thái Tổ dài hun hút. Xe cộ nối đuôi nhau di chuyển như một dòng thác lũ. Bụi mịt mù, quần áo Loan bẩn lem nhem. Một ngày nữa sắp hết... Khi đi qua một căn nhà, Loan đưa mắt nhìn tấm lịch treo tường. Hôm nay là ngày thứ sáu. Loan chợt nhớ đến cái hẹn với Thiệu vào chiều thứ bảy. Ngày mai chắc chắn Loan sẽ có ít tiền để tiêu pha, không đến nỗi phải đói khát. Loan nhất quyết lần này mình sẽ tiêu pha một cách dè sẻn hơn để tránh tình trạng nhẵn túi.Loan nghĩ đến khuôn mặt dễ thương của Thiệu, đôi mắt đứa em mở lớn quan sát Loan. Nó sẽ đặt tay lên bàn tay của Loan, nói bằng giọng xót xa: “Em thấy anh đổi khác nhiều, anh gầy hơn tuần trước”. Rồi nó chăm chú ngồi nghe, miệng hơi hé mở như nuốt lấy từng lời nói của Loan. Cuối cùng, Thiệu sẽ đưa cho Loan một gói tiền, trong đó toàn là bạc lẻ. Loan biết những đồng bac đó Thiệu kiếm bằng cách nào. Thiệu phải thức từ đêm nọ sang đêm kia, ngồi hầu bài cho mẹ và các bà. Số tiền đó Thiệu không dám tiêu pha. Nó cất giữ chờ đến chiều thứ bảy để gặp Loan. Nhiều lần Loan cảm động, khi cầm tiền của Thiệu, Loan ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt em. Nó nói lí nhí như nói với một người lớn:- Anh sẽ cố gắng để nên người.Ngày mai, Loan sẽ gặp lại Thiệu, Loan nao nức. Nhưng nó lại buồn ngay. Mai nó sẽ kể cho Thiệu nghe về chuyện gì. Loan đỏ mặt, không lẽ chuyện ấy... Loan chưa bao giờ giấu em một chuyện gì. Lần nào cũng vậy, Thiệu luôn luôn nhăc nhở:- Phải kể hết nghe anh, đừng giấu em một chuyện gì nhé!Từ những lần trước, Loan không giấu Thiệu một chuyện gì. Nhưng lần này, Loan tự thấy xấu hổ... mình nhơ nhớp quá đi rồi. Cái cảm giác cuồng loạn lúc đó, bây giờ chỉ còn để lại niềm xót xa lẫn tủi nhục. Ngày mai Loan sẽ gặp lại Thiệu, điều đó Loan không muốn chút nào hết. Loan tự an ủi, thôi đành, Loan phải nói dối, nói dối một lần...Mình có bao nhiêu việc phải làm, bao nhiêu điều hứa hẹn phải hoàn tất. Việc tìm Vinh trố, mấy ngày nay Vinh trố vẫn bặt tăm... Loan đã đi khắp các hang cùng ngõ hẻm. Loan định bụng lần này mà túm được cu cậu, Loan sẽ bạt tai mấy cái nên thân rồi xách về nhà trả. Loan chỉ cần làm tròn lời hứa, rồi sau đó Loan bỏ dạy học.Mặt trời xuống thấp, nắng chỉ còn vương vất trên ngọn cây cao. Phía chợ cá Trần Quốc Toản những hàng quán đã bắt đầu bán, mùi cá bốc tanh tưởi.Loan nghĩ bụng, mình chẳng có việc gì thì rẽ vào đây chơi một lát, đến khuya đi tìm chỗ ngủ cũng chẳng muộn. Loan đi vào đám đông, tiếng nhạc từ một kiốt vẳng ra. Một bài hát khôi hài rẻ tiền. Ở một góc quán, một đứa nhỏ đánh giày ngồi gõ thùng gồ nhái giọng Tùng Lâm:- Má nó đi Sài gòn... Tía nó đi Sài gòn... Thím nó đi Sài gòn...Đứa nhỏ ngồi hát một cách vô tư, lâu lâu lại cười lên sằng sặc một mình. Thấy Loan đi qua, nó ngừng hát:- Ê, lỏi tì đi đâu đó mày?Loan dừng lại nhìn nó, Loan nghĩ bụng chẳng nên dính tới những thằng hủi làm chi cho mệt, Loan đã tính bước đi, nó lại cất tiếng:- Này! Này!Loan ngoái đầu lại. Mặt đứa nhỏ tỉnh khô.Thấy vẻ tức giận của Loan, nó cười ré lên, đập thùng thình thịch xuống đất. Cáu quá Loan gắt:- Tao không thèm giỡn với mày đâu nghe ranh con.Thằng bé con vênh mặt lên:- Ủa, tao giỡn với mày hồi nào, lãng nhách à, tao ca chứ bộ. Muốn cấm tao ca nữa sao? Bộ mày muốn làm cha lắm hả?- Tao không muốn làm cha ai hết, nhưng đừng có chọc tao.Đứa bé lại cười ré lên:- Tưởng mày ham làm cha thì tao sẽ thân tặng cho mày một cái áo đen để rước mày lên nhà thờ cho rồi.Loan bực mình hừ một tiếng rồi bỏ đi. Vừa đi được hai bước, chợt có một tiếng nói khác cất lên:- Đừng chọc thầy tao mày.Nghe tiếng nói quen quen, Loan dừng chân quay phắt lại.Vinh trố! Chính nó đang đứng dựa lưng vào một góc quán cười toe toét. Nó cúi thấp đầu xuống xá dài một cái:- Thầy ạ!Loan thủng thẳng đi lại, dõng dạc hỏi:- Ê chú đi đâu mấy hôm rày?Vinh trố vênh mặt:- Vậy “cháu” đi đâu mà lang thang ở đây?Loan xẵng giọng:- Đừng có hỗn!Vinh trố lại cúi thấp đầu xuống xá thêm cái nữa:- Dạ đ.m. thằng nào còn hỗn với thầy...Nó đứng thẳng người, nắm chặt tay:- Thằng nào hỗn với thầy, con sẽ đánh thấy con đĩ mẹ.Nó quay sang thằng đánh giày:- Mày hỗn với thầy tao phải không mày?Thằng đánh giày nhún vai:- Em đâu có dám hỗn.- Vậy mày chọc thầy tao phải không?- Dạ đâu dám!- Xá thầy tao một cái coi.Thằng đánh giày quỳ xuống đất, vòng tay xá thấp tới tận hạ bộ:- Coi được không đại ca?Vinh trố làm mặt nghiêm:- Được đó, thôi cho mày đứng dậy, ngoan.Vinh trố quay lại Loan:- Thầy thấy chưa, tụi nó ngoan lắm, em làm sếp tụi nó mà thầy, còn nhiều nữa, để em kêu tụi nó đến trình diện.Loan lầm lì:- Tôi không giỡn với chú, thôi, theo tôi về nhà.Vinh trố nhăn mặt:- Về nhà chi vậy?- Tôi chỉ cần chú về nhà, tôi nói tử tế.Vinh trố vênh mặt nhìn Loan:- Nhà em cũng ăn nói tử tế đấy. Nhà em nói lại rằng nhà em không có về.Loan thấy cứng với Vinh trố cũng không ổn, nên thấp giọng:- Thôi, về nhà đi, ba má mong lắm đó.Vinh trố đút tay vào túi quần, nhún vai:- Không ai mong tôi hết, tôi về nhà để họ xiềng tôi như con chó ấy à?Loan vẫn ngọt ngào:- Không đâu, tôi hứa, nếu chú không trốn đi...Vinh trố lầm lì nhìn Loan:- Kẹt quá, không được, nhất là về phải học “thầy”.Loan cố nén giận:- Việc đó không thành vấn đề, vì tôi cũng không dạy chú nữa kia mà.Vinh trố quay lưng lại phía Loan:- Vậy thầy xía vô chi vậy? Giữa chúng ta đâu còn gì?Loan tức quá, nhưng còn cố nén giận. Loan đặt tay lên vai Vinh trố, xoay người hắn lại:- Chú hỗn vừa chứ... tôi không thể nào tưởng tượng nổi...Vinh trố nhìn chằm chằm vào mặt Loan:- Có sao không? Đi đi...Trông mặt Vinh trố lúc ấy lì lợm, bướng binh. Trẻ con đánh giày không biết từ đâu kéo đến mỗi lúc một đông. Chúng đứng vay tròn hai người vào giữa. Chúng xì xào:- Thầy thằng Vinh trố đó!Một đứa khác bĩu môi:- Trông như c..c.!Loan đưa mắt nhìn lũ trẻ đứng bao quanh mình, nó cũng thấy hồi hộp. Vinh trố cười nhạt:- Thầy thấy chưa, khó sống ở đây lắm!Loan cố giữ bình tĩnh, nó nghĩ bụng, mình phải tỏ ra không sợ bọn chúng mới được. Loan bỏ tay xuống khỏi vai Vinh trố:- Các chú muốn gì?Vinh trố cũng dõng dạc:- Không muốn gì hết, nhưng có chịu khó đi khỏi đây không thì bảo?- Không đi có sao không? Chú quên là tôi còn có quyền xách cổ chú về nhà à?Vinh trố nhún vai:- Sức mấy, xách thử coi? Bố khỉ, thấy người ta nhịn thì cứ tưởng bở.Những đứa bên ngoài lao nhao:- Đánh bỏ mẹ nó đi!Loan đứng dậy thủ thế, nó đảo mắt nhìn bọn nhóc tì, thằng nào thằng nấy hờm sẵn thùng gỗ. Loan vẫn thường nghe nói bọn đánh giày mỗi lần đánh lộn vẫn thường dùng thùng gỗ phang địch thủ. Chúng đánh lộn tàn bạo còn hơn Lê Dương. Loan biết chắc, dù muốn dù không cũng không thể thoát khỏi đánh lộn. Loan thoáng suy nghĩ với trên dưới mười đứa thì mình không chắc đã thẳng nổi, nhưng không thể để chúng khinh thường mình.Vinh trố đằng hắng:- Tao còn nhớ hoài cái tát mà tao đã lãnh ở nhà, mày đâu có ngon, lúc đó tao yếu thế mà. Nếu có giỏi thì mày “pạc co” với tao ở đây.Loan cười khinh khỉnh, làm tỉnh nhìn Vinh trố từ đầu đến chân:- Mày sức mấy, tao đâu có thèm đánh lộn với con nít.Vinh trố trợn tròn mắt nhìn Loan rồi nhìn bọn đàn em:- Tụi bây nghe thấy chứ? “Thầy giáo” không thèm đánh lộn với con nít. Vậy thằng nào thấy mình còn con nít thì ra khỏi nơi đây đi, còn tao là người lớn rồi.Một đứa khoảng mười tuổi rẽ đám đông hùng hổ chạy vào:- Tao con nít đây, vậy chấp tao cầm cái thùng này nha!Vừa nói, nó vừa dứ dứ cái thùng trước mặt. Vinh trố dang tay xô nó ra:- Dang ra mày! Để tao...Thấy không thể nhịn được nữa, Loan nghĩ bụng, trước sau gì bọn chúng cũng sẽ mần thịt mình. Tốt hơn hết là mình làm trước. Loan lừa lúc Vinh trố đang còn ba hoa, nó nhảy tới đấm móc một cú vào cằm Vinh trố.Vinh trố ngã ngửa xuống đất, không kịp để Vinh trố trỗi dậy, Loan nhảy xổ lại đè nghiến lên bụng thoi tới tấp vào mặt địch thủ. Vinh trố cố lăn người đi để tránh những cú đấm như mưa bấc của Loan, nó chửi thề:- A, đ.m, đánh lén!Lúc đó Loan như một con thú dữ, nó dằn ngừa Vinh trố xuống đất, đưa hai chân, hai tay xiết vào cổ Vinh trố. Vinh trố giãy giụa, nó kêu ú ớ:- Đ.m, đ.m, tụi bây đập nó cho tao...Đang ngồi trên bụng Vinh trố, Loan vội đưa mắt canh chừng bọn lỏi, nó siết tay mạnh hơn trên cổ địch thủ:- Đ.m tụi bây, thằng nào đập tao, tao bóp chết ngắc thằng này gấp.Ở bên ngoài đám đông nhao nhao hò hét:- Buông ra, buông nó ra liền, không tao đập chết.Nhưng chúng chỉ la hét suông để dương oai diễu võ. Loan biết chúng không dại gì mà nhào vô. Vì Vinh trố đang ở trong thế thúc thủ. Loan chỉ mạnh tay thêm chút nữa là Vinh trố hết thở. Bọn đứng ngoài chỉ la hét. Loan nghĩ bụng phải dùng Vinh trố làm bình phong để thoát thân, không nên dại dột kéo dài trận đánh. Loan quát:- Chịu thua chứ Vinh?Vinh trố mặc dù vừa đau vừa nghẹt thở, nhưng nó cũng cố sức vùng vẫy. Nó mím môi chịu đựng, cố sức vặn người đi để lấy đà... Cả thân thể của Loan đè lên người nó nặng quá, khiến nó không còn cựa quậy nổi.Vinh trố dù là một đứa trẻ cứng đầu liều lĩnh cũng khó thắng nổi Loan, một địch thủ lớn hơn nó đến năm, sáu tuổi. Vinh trố chỉ hung hăng khi cậy số đông. Nhưng lúc này bọn đàn em của nó cũng đang chịu thúc thủ.Mặc dù đang thắng thế trước địch thủ, nhưng Loan vẫn phải canh chừng xung quanh, nó luôn miệng hò hét:- Ê, tụi bây dang xa tao ra, một thằng xáp lại gần là tao đập thằng Vinh trố một cái.Để ra oai, Loan nâng cổ Vinh trố lên dộng đầu nó xuống đến cốp một cái, Vinh trố choáng cả đầu, nó nhăn mặt kêu:- Úi da, đau quá!Lúc đó, mặt Loan bỗng trở nên dữ dàn, vẻ hiền lành mọi khi đã biến đi hết. Loan gằn giọng:- Mày muốn sống hay muốn chết hả ranh con?Khi nói, Loan siết mạnh tay hơn. Vinh trố thở khò khè, trợn mắt lên vì nghẹt thở. Nó ráng lắc đầu, nó chỉ mong sao thoát khỏi giai đoạn hiểm nghèo này. Loan biết ý Vinh trố muốn nói, nên nới lỏng tay ra. Vinh trố thở dốc:- Buông... ra...Loan gắt:- Buông ra sao được, nhưng mày đã chịu thua chưa?Vinh trố gật đầu:- Chịu...Bàn tay Loan vẫn giữ hờ ở cổ Vinh trố, vẫn ngồi trên ngực nó. Loan nhìn bọn nhóc tì:- Chúng mày dang xa ra thì tao thả thằng này.Bọn nhóc lùi dần, vừa lùi vừa chửi thề:- Đ. m, mày đâu có ngon, mày đánh lén mà.Loan không nói không rằng, nó lại nâng cổ Vinh trố lên đập đến cốp một cái nữa. Vinh trố đau quá hóa cáu. Nói vùng mạnh, chửi thề:- Đ.m!Nhưng Vinh trố vẫn không thoát khỏi bàn tay Loan, lúc này Loan lại siết mạnh hơn:- Đã thế thì cho mày chết luôn!Vinh trố oằn người. Cái siết tay lần này của Loan làm cho mặt mũi Vinh trố xây xẩm, tai ù đi. Nước miếng, nước dãi ứa ra miệng. Tiếng nói của Loan nghe xa xôi:- Mày đã hết chửi thề chưa?Vinh trố chỉ còn một chút sáng suốt. Nó nghĩ bụng: “Thằng cha này dám bóp chết mình lắm, nó phải giữ thân”. Vì bọn đàn em của mình vẫn còn đứng vây quanh, Vinh trố cố gắng đưa tay lên xua, ra hiệu cho đàn em dang ra xa hơn nữa.Loan biết Vinh trố đã chịu thua và đã kiệt lực. Nó nới lỏng tay cho Vinh trố thở. Nhưng vẫn quyết liệt:- Mày đã chịu thua chưa?Người Vinh trố lúc này rũ ra như chết. Thay vì gật đầu để ra hiệu chịu thua thì nó lại lắc đầu. Loan lầm tưởng nên làm dữ:- À, mày lì phải không?Vinh trố cuống quít ra hiệu chịu thua. Loan cười nhạt:- Mày chơi tao sao lại ranh con?Vinh trố vẫn nằm yên ở dưới, nó thở hổn hển. Loan tiếp:- Mày chịu về nhà chưa?Vinh trố lả người đi vì mệt mỏi, nó trả lời thật nhỏ. Loan biết ý nên gật đầu:- Được, lần này tao tha cho mày, nhưng tao sẽ xách cổ mày về tận nhà, chịu không?Vinh trố đã dần dần lấy lại sức, nhưng nó biết mình vẫn chưa đủ sức để phản công. Vả lại, các đàn em của mình đã dang xa ra hết rồi, dù có muốn cứu nó cũng không kịp.Vinh trố gắng nói:- Buông ra, tao sẽ về...Loan nhìn quanh, bọn đánh giày đã lảng ra xa. Loan thấy Vinh trố đã chịu thua, nó nghĩ bụng không nên dồn chó đến chân tường. Nó nhấc một chân ra khỏi ngực Vinh trố:- Phải biết điều nghe mày, lộn xộn tao đánh chết liền tại chỗ đó.Loan ngồi ra khỏi người Vinh trố, nó bẻ quặt tay Vinh trố ra sau lưng, ra lệnh:- Đứng dậy!Vinh trố quỵ một chân, chống tay còn lại trên đất, uể oải đứng dậy, nó nhăn mặt:- Úi da, đau đầu quá!Loan hầm hừ:- Biết điều thì ngoan ngoãn, lộn xộn là gãy tay liền.Vinh trố không dám cãi, nó riu ríu đi trước, Loan đẩy Vinh trố đi, đảo mắt nhìn quanh, bọn đánh giày đi xa, Loan yên trí. Loan vừa đi vừa mắng mỏ Vinh trố:- Mày tệ quá, mày không biết thương cha mẹ gì hết. Mày có biết mỗi lần mày bỏ đi như thế này là mẹ của mày buồn lắm không?Vinh trố cười nhạt:- Không ăn thua gì hết, mấy người đó còn mong cho tôi chết nữa kia.Loan vặn tay Vinh trố:- Đừng ăn nói cái giọng mất dạy đó.Vinh trố nhăn mặt:- Thật đó...Hai người đi ra khỏi khu chợ, tói đầu đường. Vinh trố đề nghị:- Thầy nắm tay tôi hoài vậy, coi kỳ quá, tôi chạy sao nổi nữa?Loan nghi ngờ:- Tao không tin mày!Vinh trố cười nhạt:- Tùy thầy, tôi thì thế nào cũng được, nhưng tôi thấy kỳ kỳ, tôi đâu có ăn cắp, ăn trộm...Loan nghe nói cũng hợp lý, nó nới lỏng tay vì tin rằng Vinh trố không đủ sức đánh lại mình.- Được, nhưng biết điều thì ngoan ngoãn.Vinh trố đưa mắt nhìn Loan:- Vậy mới anh hùng chứ, nhưng tôi nói rằng có dịp, tôi sẽ trả thù thầy liền tức thì.Loan nhìn Vinh trố khinh thường:- Sức mấy!Loan để ý nhìn xung quanh không còn bóng dáng một tên đánh giày nào nên càng tự tin. Loan trở lại nhẹ nhàng với Vinh trố:- Mày nên về nhà và ngoan ngoãn học hành, mày đừng bỏ đi nữa. Hồi nãy tao phải mạnh tay với mày vì tao bị kẹt.Vinh trố không nói câu nào. Nó đang đưa mắt nhìn quanh để kiếm đồng đảng. Xung quanh hai người vắng hoe. Vinh trố nghĩ bụng chẳng lẽ tụi nó lại bỏ mình để cho thằng khốn nạn này hành hạ. Nghĩ thế, Vinh trố lại tự tin, không đời nào. Từ trước tới nay, khi một thằng bị hạ là cả bọn tiếp sức. Sự vắng lặng này chỉ là một âm mưu giả tạo. Vinh trố hiểu xung quanh nó và Loan đang có những đôi mắt theo dõi từng bước đi, từng sơ hở.Để đánh lạc sự canh chừng của Loan, Vinh trố liền giả vờ ra vẻ ăn năn, hối hận, nó nói lung tung:- Về nhà kể cũng sướng cái thân, nhưng tôi ngán bà bô đánh quá.Loan lầm tưởng Vinh trố đã biết nghĩ lại, nên an ủi:- Không lo, đưa mày về nhà tao sẽ nói giùm cho, miễn là mày biết điều và ngoan ngoãn.Vinh trố tỏ vẻ sợ sệt:- Tôi sợ ông bô lắm, ông ấy dữ còn hơn cọp. Ông đánh tôi chết mất.Loan tin tưởng:- Cứ tin tao đi, tao nói là được liền à.Trong khi Loan đang ba hoa, một bóng đen từ gốc cây đi ra. Nó nhặt một viên sỏi nhỏ ném vào lưng Vinh trố. Vinh trố biết đàn em đã tới tiếp cứu, nó càng nói nhiều hơn để Loan không để ý đến xung quanh.Nghe tiếng động nhỏ, Loan đứng dừng lại:- Cái gì đó?Vinh trố nói lấp đi:- Có gì đâu!Loan nghi ngờ:- Chắc lại mấy thằng đàn em của mày chứ gì?Vinh trố khôn ngoan:- Sức mấy, tụi nó trốn hết ráo rồi, muốn chắc chắn mình ra thuê xe. Từ đây về nhà còn xa lắm...Loan không có đồng nào trong túi, nhưng nghĩ bụng, nếu mang được Vinh trố về nhà thì tiền xe bao nhiêu mà bà chủ không trả. Vinh trố gây tin tưởng:- Mình ra đây chờ xe.Loạn không còn nghi ngờ gì nữa. Vinh trố và Loan cùng đi ra phía lề đường, chỗ đó ngay cạnh một thân cây lớn, chính nơi một tên đánh giày đang nấp. Loan đứng nhìn ra đường, lưng quay về phía chợ. Lúc này, Loan chỉ cầm hờ lấy bàn tay Vinh trố.Từ sau thân cây, một đứa trẻ đánh giày rón rén đi ra. Nó cố găng đi không gây nên một tiếng động nhỏ nào. Chiếc thùng đánh giày giơ lên cao khỏi đầu.Loan mải nhìn ra đường để tìm xe. Thằng đánh giày đã tới sau lưng Loan. Từ những ngả khác, đồng bọn cũng đang bí mật kéo đến gần.Loan không hề hay biết một mảy may. Chỉ còn cách Loan chừng một bước, tên đánh giày khều vào lưng Vinh trố ra hiệu. Vinh trố bèn chỉ tay ra phía đầu đường:- Xe không đây rồi!Loan vừa định ngoái đầu nhìn. Nhanh như chớp, chiếc thùng gỗ trên tay tên đánh giày cũng vừa hạ xuống:- Chết mày rồi!Vinh trố giật tay ra khỏi tay Loan, nhảy vọt sang bên cạnh.Loan bị cú đánh thình lình ôm đầu loạng choạng. Tên đánh giày nhảy tới phang tiếp hai cái nữa, miệng la:- Tụi bây ơi! Đánh chết mẹ thằng này đi!Từ những gốc cây, nhiều bóng đen nhảy xô ra la hét. Vinh trố nhảy vào đè nghiến Loan xuống đất, đấm tới tấp, miệng vừa la vừa chửi thề:- Đ.m thầy, tao thoi thầy chết luôn.Nó hét bọn đánh giày:- Tụi bây dang ra cho tao trả thù.Loan oằn oại đưa tay lên ôm lấy đầu, những cái đấm, cái đạp như mưa bấc tới tấp trên người Loan. Giữa lúc đó, bỗng có tiếng còi cảnh sát ré lên.Bọn nhóc tì dừng tay, chúng thoáng ngơ ngác. Một thằng bỗng hô lên:- Lính tụi bây ơi!Loan nằm oằn oại dưới đất, nó nghe thấy từng hồi còi, rồi tiếng chân của bọn nhóc rùng rùng bỏ chạy. Tiếng hô “Bắt lấy nó! Bắt lấy nó!” cùng tiếng gọi nhau:- Chạy lẹ lên tụi bây ơi!Sau đó, Loan mê đi không biết gì nữa...