âu chuyện này tôi được nghe cô bạn thân kể lại từ rất lâu, hôm nay tôi lục lọi trong miền ký ức của mình xin thuật lại để bà con cùng sống lại cái thời ngây dại đã qua của tuổi trẻ trong mỗi chúng ta. Khi vầng Thái Dương đỏ ối thật to đang dần dần trốn vào đường chân trời và những cánh chim nhỏ bé vỗ cánh bay ngang qua, hình anh chiếc bảo tháp của ngôi chùa nơi xa xa hằn in rõ trên bầu trời y hệt như những bức tranh do các họa sĩ tài hoa tạo nên, một buổi hoàng hôn trên quê hương trong khung cảnh thật yên bình, lúc này thì phía đàng Đông cô Hằng Nga cùng chú Cuội bên gốc cây Đa trên Nguyệt điện cũng dần nhô lên sau rặng tre làng, trên ven con đê đôi trai gái đang tựa lưng vào nhau cả hai thả hồn vào khoảng không mênh mông của bầu trời, gió nhẹ thổi mơn man làm suối tóc mềm mại của cô gái bay phất phơ vào gương mặt của chàng trai, mùi thơm của tóc bay vào mũi khiến chàng trai ngất ngây, rồi chàng lên tiếng: -Mùi thơm tóc của cô Tiên này anh chẳng bao giờ quên được, cho dù mai đây ở tận góc biển chân trời nơi đâu chăng nữa anh nhất định không quên. Xoay lưng lại cô gái nhìn vào mắt chàng trai hồi lâu rồi nàng nói: -Anh nói vậy chứ mai đây anh gặp cô gái khác họ đẹp hơn em thì lúc đó em còn là nàng Tiên trong tim anh nữa hay không? Chàng trai không thốt lên lời nào, hai tay anh choàng qua ôm trọn thân hình cô gái, anh cúi xuống hôn vào đôi môi nàng rồi cả hai nằm ngả lưng xuống thảm cỏ xanh rì ở bờ đê, gió vẫn thổi nhẹ và Trăng bắt đầu trèo qua khỏi mấy ngọn Tre chiếu ánh sáng yếu ớt lên vạn vật, đôi trai gái vẫn không rời nhau họ ngước nhìn bầu trời đang bắt đầu lấp lánh những vì sao, họ như muốn dìu nhau qua bến bờ xa lạ ở tít trên cao, bất chợt cô gái nhắc lại câu nói khi nãy: - Mai này gặp cô Tiên khác là anh quên cô Tiên này liền đúng không anh? Lấy tay bứt cọng cỏ ( Mần Trầu ) đưa lên miệng nhai nhai, rồi dường như vị đắng của cọng cỏ giúp cho chàng trấn tĩnh lại trước câu hỏi của người yêu, phun vội cọng cỏ xuống đất chàng nói: - Làm gì có chuyện đó Tâm ơi anh sẽ suốt đời suốt kiếp yêu em mà, không tin anh sẽ thề độc cho em tin nhé. - Em nói vậy thôi em tin rồi anh thề thốt làm gì cho mang tội, em tính trước rồi phận đàn bà bao giờ cũng mang phần thiệt thòi về mình trong tình yêu, lỡ có bề gì em sẽ...sẽ... Toàn tên chàng trai, vội lấy tay bụm miệng người yêu lại rồi nói như trách: - Em này, chưa có gì mà lo lỡ với cỡ, chúng mình yêu nhau chân thật thì bất cứ trở lực nào cũng không thể ngăn cản chúng mình, anh tin rồi mình sẽ vượt qua tất cả. Dường như chưa thật an tâm sau câu nói của Toàn, Tâm e ngại nói: - Em thấy bên gia đình anh có vẻ không thích em thì phải, nhất là mẹ của anh bà nhìn em với cặp mắt rất lạ, trực giác cho em biết điều đó. Toàn an ủi Tâm: -Anh biết rồi, để anh thuyết phục thêm với gia đình mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, anh tin con chúng mình sẽ được ông bà nội hân hoan chào đón em đừng có lo. * * * Trời mới tờ mờ sáng khi mọi người trong cái xóm nhỏ này còn ngáy ngủ, vậy mà Bà Mười mẹ của Toàn đã to tiếng cãi vả với ông Mười: - Đó tui nói với ông hết nước hết cái rồi, tui còn sống ngày nào là thằng Toàn đừng hòng lấy con nhỏ đó làm vợ, ông mà theo phe thằng Toàn thì đừng nhìn mặt tui nữa, tui sẽ từ nó và xé hôn thú với ông luôn. Dường như chưa nguôi cơn giận, bà Mười còn xỉa xói thêm: - Hứ, thứ con gái con đứa gì mà coi không được mắt chút nào, thiệt là tức mình cái thằng Toàn này lắm rồi, chắc nó ăn phải bùa mê thuốc lú gì của con nhỏ này hay sao đó, thiệt là tức chết đi được. Ông Mười vốn là người hiền lành như cục đất, ông làm ăn chăm chỉ một tay ông lo canh tác ruộng vườn đầu tắt mặt tối quanh năm, mấy lúc gần đây ông Mười cũng loáng thoáng nghe chuyện thằng con trai mình nó đem lòng yêu thương đứa con gái của ông Út Gắng nà anh cũng không muốn vụ này xảy ra đâu, bà cô Mười anh đó, bả lôi giấy tờ ra.. Nóng ruột Lành ngắt ngang lời Hiếu: - Em biết nguyên nhân rồi, bác Chín đã kể rồi, vậy theo anh bây giờ nhà em phải trả cho cô Mười bao nhiêu thì vừa để em tính. Hiếu ngần ngại: - Thôi vụ này để người lớn nói chuyện với nhau hay hơn em ạ. Hiếu vừa dứt lời thì đâu từ ngoài sân có tiếng ca lè nhè của người say rượu với dáng đi xiêu vẹo vào nhà: - Đường tương chao đậu hủ dưa leo, ai chưa ăn chưa phải là.... Người.. Trong thói...đời..cười ra nước..mắt.. Xưa trắng tay gọi tên bằng hữu, giờ giàu sang,... Ụa..ụa...ụa.. Câu ca của bản nhạc Thói Đời có sửa lời chưa dứt mà ca sĩ này đã gục xuống sân ói mửa liên tục, mấy bà lối xóm đi chợ ngang nhà che miệng cười khúc khích rồi lấy tay bịt mũi lủi bước đi nhanh, riêng con Ky ky thì nhào vô liếm sạch chổ ói kia, mấy đứa nhỏ lưng trần lòi rún la lên: - Coi chó ăn chè của ông Chín sa bô chê kìa tụi bây ơi! Hiếu chạy ra sân đỡ cha mình vào nhà rồi trách móc: - Trời tía làm con mất mặt quá, ai đời con làm chủ tịch tía thì say mèm, kiểu này có ngày con mất chức vì tía quá. Nằm trên bộ ván gõ, đôi mắt gần sụp mí ông Chín quơ tay chỉ vào Hiếu nói: - Ông chủ tịch ơi, ông biết tại sao tui say không? Vì ông với bà Chín nhà này nè khiến tui thành cái thằng vong ơn bội nghĩa, tui tỉnh táo mà làm gì hở ông?.ụa ụa, chú Sáu ơi tha lỗi cho Chín Sabôchê này Chú Sáu ơi! Bà chín nghe tiếng chồng la lối ở nhà trên, biết ông vì chuyện đất cát sanh ra buồn bực lấy rượu giải sầu, bà vào bếp lục cái giỏ trầu của bà nội của Hiếu lấy hũ vôi ăn trầu đem lên nhà trên quẹt vào dưới lòng bàn chân cho ông Chín, vì bà nghe những người lớn tuổi dùng mẹo này để giã rượu cho mấy ngày đệ tử lưu linh, trong lúc lo cho ông Chín bà cất tiếng nói nhằm lay tỉnh ông: - Có con Lành con chú Sáu Chịu qua chơi mà ông làm mất mặt bầu cua quá trời luôn vậy đó. Lúc này Lành lên tiếng: - Con cháu không bác Chín ơi, có gì đâu bác ngại. Nghe tiếng con Lành nói, ông Chín ngồi bật dậy như chiếc lò xo nén đã lâu ngày nay có dịp bung ra, dường như cái tên Lành làm ông tỉnh hẳn rượu, ông nói trong nước mắt: - Lành đó hả con, bác Chín đây có lỗi với tía con bây lắm, để hôm nào quởn bác phải nói cho chú Sáu hiểu cái lòng của bác chứ như vầy bác buồn mà chết Lành ơi. - Dạ con hiểu lòng bác Chín rồi, bác nằm nghỉ cho khoẻ mai con qua thăm bác. Ông Chín dịu dàng: - Ừ về đi con gái, để bác chín nói câu này con đừng cười bác nhe - Dạ con không cười bác Chín đâu. - Cái con này, nó nói không cười mà miệng nó đang teo toét kìa bà ơi, nè con! bác mà có đứa con dâu như con thì lỡ Bác có ra đi bác cũng an lòng, thằng Hiếu nhà bác nó long bong chuyện vợ con hoài bác rầu ghê lắm. Cả Hiếu và Lành quá đổi bất ngờ với câu nói của ông Chín, thằng Hiếu thì làm bộ giận và trách móc Tía mình: - Trời.. Tía sao Tía nói kỳ vậy? Còn Lành thì mặt đỏ bừng, thẹn thùng trong lòng nhưng tránh nói về mình: - Con thấy anh Hiếu chững chạc rồi bác Chín thế nào cũng tìm được cô vợ ưng ý cho bác Chín mà. Bà Chín cùng Thằng Hiếu cùng nhìn về phía con Lành, hình như cả hai cũng đã thấy một đều gì đó ở Lành qua cái ước ao của ông Chín có được cô con dâu như Lành. Lành xin phép ra về và hẹn hôm sau quay lại để tiếp tục câu chuyện ruộng đất nhà mình cho cha già an lòng để cày cấy trên mảnh đất quê hương mình.
- Anh Mười ơi, Cô Thảo con chú Út Gắng nhảy cầu tự tử ngoài sông cái rồi, bà con mới vớt lên được rồi, hiện giờ họ chở cổ về nhà ông Út Gắng để làm đám, anh qua bển nhìn mặt lần cuối đi. Nghe tin sét đánh ngang tai, hủy bỏ ngay cái chuyến hưởng tuần trăng mật, anh Mười lội băng đồng chạy riết một mạch đến nhà người yêu kịp đưa tay vuốt mắt cho cô Thảo, tự dưng lúc đó dòng máu tuôn ra nơi khoé miệng cô ta, thấy vậy có người lên tiếng: - Con Thảo nó chết oan mới trào máu như vậy đó, tội nghiệp con nhỏ biết bao nhiêu, cha mẹ nuôi nấng khôn lớn chưa đền đáp gì mà ra đi rồi. Anh mười chết lặng trong người, anh đi đến bên cạnh chú Út Gắng bất chợt anh quỳ xuống dập đầu xuống đất rồi nói như van xin: - Con xin tạ tội với chú Út, con không ngờ em Thảo nặng lòng với con như vậy, con xin chú và em Thảo tha thứ cho con, con đáng chết lắm. - Chú Mười ơi! Thôi đứng dậy đi chú, số phần cả thôi tui biết tính tình chú Mười mà, chú cũng đừng tự dày vò mình nữa, chú về lo cho thím Mười đi, ở đây tui lo được mà. Với đôi mắt ngấn lệ anh Mười ôm chằm chí Út Gắng rồi cả hai cùng khóc ngất, khiến bà con chung quanh thương cảm cho hoàn cảnh này rồi đôi mắt họ cũng đỏ hoe. Khi cô Thảo mồ yên mả đẹp, anh Mười là người bỏ công bỏ của để lập cho người yêu một ngôi mộ thật đẹp, bà con lối xóm không ai còn nhìn anh như một gã sở khanh nữa mà họ còn khen: -Thiệt tình à nghe, thằng Mười này nó làm rể nhà ai thì nhà đó có phước mấy đời luôn, nó ăn ở có trước có sau ghê vậy đó. Rồi sau khi lo cho cô Thảo xong, anh Mười gặp phải cái ghen tuôn ngàn đời của Hoạn Thư, chị Mười nhắc đi nhắc lại nhiều lần: - Anh là người thả mồi bắt bóng, con Thảo nó thành ma mấy kiếp rồi mà cứ tơ tưởng triền miên, tui mà biết anh nặng lòng với nó như vậy chắc đời nào tui ưng anh. Những lúc bị cô vợ chì chiết như vậy anh Mười thật khổ tâm, anh chẳng thèm phản ứng lại chị Mười làm gì nhằm giữ gìn hạnh phúc gia đình, nhưng cái tình cảm ngọt ngào của cô Thảo với anh thì anh cứ để nó bám chặt trong lòng dễ gì phai nhạt. Bổng tiếng của thằng Toàn hỏi làm cho ông Mười phải ngắt quãng cái quá khứ buồn vui lẫn lộn đã lâu lắm rồi mới có dịp nhen nhúm lại: -Tía ơi vụ của con bây giờ tính sao đây tía, con không thể bỏ em Tâm, hơn nữa cháu nội của tía sắp chào đời sao đành làm ngơ hả tía?. Ông Mười nhăn mặt rồi khẻ nói: -Vụ bây khó thiệt nghe, theo ý má bây thì trọn hiếu, còn như nhất quyết ăn ở với con Tâm thì phải đạo rồi đó, chắc tía má đành phải thất lễ với vợ chồng anh Sáu Kỉnh thôi chứ biết sao bây giờ?. Thấy thái độ muốn vẽ đường cho Hươu chạy, Toàn vội nói. - Hay là con với Tâm trốn lên Sài Gòn mướn nhà ở tạm, chừng nào em Tâm sinh nở xong thì tụi con về tạ tội cùng tía má, khi có thằng cháu nội rồi chắc má cũng nguôi giận đó tía. Ông Mười trố mắt nhìn thằng Toàn rồi nhủ thầm trong bụng: " Thằng này coi vậy anh hùng quá ta, tía ủng hộ bây hai tay hai chưn luôn " Ông Mười đưa mắt nhìn xuống nhà dưới xem thử có ai thấy cha con ông nói chuyện trên này hay không, nhìn qua phía cái võng ông thấy bà Mười nằm ngủ miệng ngái khò khò, yên chí lớn ông Mười nắm vai kéo thằng Toàn đến gần, ông ghé miệng vào tai nó nói nhỏ điều gì khiến hồi lâu sau gương mặt nó hớn hở thấy rõ y như những người biết mình vừa trúng số. Nói xong ông dùng tay đẩy Toàn ra xa như muốn thằng con yêu quý nhanh chân chạy trốn cái tình cảnh éo le này. * * * Khoác chiếc áo len, chụp cái nón nỉ lên đầu, tay quơ vội cái cặp táp đựng sách vở tài liệu của một thầy giáo làng, Toàn dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng nhà nó cúi đầu chào tiá rồi leo lên yên xe nhấn cái pê đan đạp xe vội đến trường tiểu học ở đầu làng, vừa đến cổng trường Toàn thấy Tâm cũng ôm cái cặp táp đang rảo bước đi vào. Toàn và Tâm được bổ nhiệm về dạy ở ngôi trường này khá lâu, vì một phần hai cô cậu là dân cố cựu của vùng đất này nên được người dân và chức sắc trong làng yêu mến nhất là các em học sinh, những đứa trẻ nơi đây ngoài giờ học hành ở lớp chúng còn phụ cha mẹ việc đồng áng nương rẫy. Hôm nào các em bắt được con cá to, hoặc mấy chú chuột đồng béo tròn bắt được sau mùa lúa gặt xong, các em mang những món quà quê này đem đến tận nhà biếu cho thầy cô, những người được ví như người đưa đò, quanh năm họ cặm cụi ín cũng Phụ họa theo, tiếng chân lối xóm chạy rần rật trên đường làng quê, cả nhà ông Sáu Chịu cũng chạy qua xem chuyện gì, trước mắt họ ông Chín với gương mặt trắng bệt, miệng thì hôi thuốc trừ sâu. Ông quằn quại trên tay ông Ba Ngãi, trong lúc bối rối có người nói: - Kêu xe lôi chở ông Chín ra trạm y tế đi cho ổng xúc ruột gấp, hổng biết ổng bị cái gì mà tự vận. Lành chen ngay vào nói với ông Ba Ngãi: - Bác chịu khó cõng bác Chín qua cầu, con có xe hơi đưa đi cho lẹ. Chiếc xe hơi do Anh Tư tài xế lái pha đèn sáng rực, chạy nhanh như bị ma đuổi, trên xe ngoài Ông Ba Ngãi, ông Chín còn có ông Sáu, con Lành và Thằng Hiếu, khi xe rẽ vào cổng bệnh viện huyện thì ông Chín được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Qua sự cứu chửa kịp thời nhất là nhờ tài lái xe của anh Tư tài xế và cũng không quên nhờ cô gái mà ông Chín ước ao là dâu của mình đã có mặt kịp thời cứu ông một bàn thua trông thấy..