Phi trường Liên Khang là nơi ít khi có nhân vật dị hợm xuất hiện. Sáng nay phi trường có một biệt lệ: một nhân vật không giống ai đứng sừng sững ở phòng khách phi trường. Quái nhân ấy là Mụ Tá. Mụ đứng sừng sững trong nhà đợi trước khi lên phi cợ Trong bộ áo dài hàng đen Mụ thường mặc trong những cuộc du hành Mụ Tá đứng đó, trên bộ ngực đồ sộ nằm ngay đơ chuỗi hạt ngọc thạch hạt nào hạt nấy bự bằng ngón chân cái, chống cây dù nửa dù đàn ông, nửa dù đàn bà, trông Mụ dễ sợ như một nữ ma đầu của một ma giáo nào đó trong những bộ phim kiếm hiệp TàiOăn. Hành khách đi cùng chuyến tầu bay với Mụ đứng rạt ra xa Mụ. Lâu lắm rồi Mụ Tá mới lại đi khỏi nhà. Kể cả ra khỏi phòng Mụ cũng không ra, nói gì đến chuyện Mụ chịu đến phi trường để đi máy baỵ Mụ quanh năm sống trong bầu không khí kín mít sặc mùi dầu Nhị thiên đường, mùi rượu, mùi son phấn, nước hoa, mùi mồ hôi, mùi quần áo, mùng mền lâu không giặt, không phơi nắng, Mụ khó chịu vì làn không khí thoáng của phi trường. Nhưng trước khi lên đường Mụ đã uống một chầu rượu ra gì nên lúc này Mụ chỉ thấy hơi lạnh lạnh. Hai nữa là Mụ có sẵn chai rượu trong sắc tay, lúc nào cần là Mụ tu liền một khị Mụ đưa bàn tay có những ngón tay chuối mắn lên sửa lại cái phu-la trên cổ và Mụ giựt mình khi nghe giọng nói vừa lạ, vừa quen vang lên bên tai: - Mađam Côlônền... Bôngdzua Mađàm..Bà đi đâu đây? Chời... Hôm nay trông bà đẹp quá... Như là Thẩm Thúy Hằng... Mụ Tá nhìn người ví Mụ với cô đào xi-nê Giao chỉ Thẩm Thúy Hằng. Người nói câu ví von xỏ lá đó là gã thanh niên có hàng ria mép Mụ gập ngày Mụ đưa tiễn Mạc Ta Hoa lên xe bông. Mụ nhớ gã tự xưng là ký giả nhà báo. Nam, ký giả kiêm lưu manh, từng nằm Lầu Bát Giác Chí Hòa hai niên vì tội dọa viết bài đăng báo để tống tiền, chuyên làm những áp-phe phạm pháp, hôm nay bận bộ com-lê vét-tông mầu ta-ba - tabac - tức mầu thuốc lá nâu, thắt ca-vát màu đỏ sậm - tiếng Phú lang sa là mầu boọc- đô hay mầu li đờ veng, tức mầu rượu chát bordeau - Bồ đào mỹ tửu - hay mầu cặn rượu - lie de vin - đi đôi giày da lộn thường gọi đại là peau de daim, tay xách cái cặp Samsonite, trông hách như một luật sư trẻ trung, ăn chơi lịch sự, hào hoa phong nhã, trí thức chính cống Bà Lang Trọc. Nam đi tới đứng bên Mụ Tá. Gã tươi cười hỏi chuyện trong khi gã nghĩ:" Mụ này đi đâu đây? Không lẽ Mụ đi Đànẵng??? Nếu Mụ đi Đànẵng tức là Mụ biết Minh đang ở Đànẵng..Có lẽ nào? Sao Mụ biết??" - Bà Côlônền còn nhớ tôi không? Mụ Tá gật gù: - Sua là moa nhớ. Chưa bao giờ moa quên người đàn ông nào; chỉ cần người ấy nói với moa hai câu. - Bà vẫn mạnh? Vẫn yêu đời? - Com túđzua... Như thường.. - Còn bà bạn thân mến của bà? Bà gì? Bà Mạc gơ rít... - Mạc Ta... Mạc Ta Hoa... - Xin lỗi. Bà Mạc Ta thì...? - Vẫn chết như thường. Nàng nằm bình yên ở nghĩa trang..Moa trồng trước mộ nàng cây hồng bông trắng, cây hồng bông đỏ. Hồng trắng tượng trưng cho sự trinh trắng, hồng đỏ biểu hiệu cho tình yêu nồng thắm của nàng... Nam Ria Con Kiến bắt đầu hỏi vào chuyện: - Bà đi đâu đây? Mụ Tá đưa cây dù lên, chỉ mũi dù về phía rặng núi xanh mờ sương có giải mây trắng vương vương: - Đi đến nơi cuối bãi, đầu ghềnh, chân trời, góc biển.. Nam Ria Con Kiến nén khó chịu để lấy vẻ hồ hởi gợi chuyện: - Cuối bãi, đầu ghềnh, chân trời, góc biển... nếu nói trên sân khấu cải lương là ở hậu tràng sân khấu hay ở buồng thay đồ diễn tuồng. Còn ở đây thì chân trời, góc biển là ở đâu cà? Chuyến phi cơ Hàng Không Việt Nam này bay từ Liên Khàng ra Đànẵng rồi ra phi trường Phú Bài, Huế. Nam biết Bà Cô lô nền quái dị này chỉ có thể xuống Đànẵng hay Phú Bài, Huế, nhưng vì sốt ruột gã vẫn cứ phải hỏi cho ra. Nếu Mụ Tá nói Mụ đến Đànẵng gã sẽ hỏi Mụ đến Đànẵng có việc gì. Mụ Tá múa cây dù một vòng. Rồi Mụ chỉ mũi dù về phía Mụ cho là phía Đànẵng, nhưng thực ra mũi dù của Mụ chỉ về phía Ban mê thuột. Rồi Mụ nói ngay boong: - Moa đi Đànẵng. Nam giựt mình. Mất bình tĩnh gã ngây ngô hỏi: - Bà đi Đànẵng làm ký gì? Mụ Tá đưa mắt nhìn Nam Ria Con Kiến từ đầu xuống đến bụng. Cái nhìn này có thể gọi là lườm. Cái lườm của Mụ nói rõ:" Dzô dzang! Người ta đi Đànẵng làm gì kệ cha người tạ Ăn nhậu gì đến mình mà hỏi..? Vớ vỉn." Mụ Tá không trả lời, Nam lại hỏi: - Đànẵng có gì vuỉ Cảnh đâu có đẹp bằng Đàlạt. Khi hậu sìu sìu ển ển. Mưa đâu có kém gì mưa ở Huế.. Mụ Tá, lại chống cây dù xuống nền nhà, nhún vai như đầm: - Buồn dzui ở trong lòng mình.. Đằng mông cợ. Xe đằng mông cơ... Nam Ria hỏi nữa: - Bà định ở Đànẵng bao lâu? Mụ Tá trả lời lửng lơ: - Chưa biết. Còn tùy. Lửng lơ rồi Mụ lẳng lơ: - Moa như con chuồn chuồn. Khi dzui thì đậu, khi buồn thì bay... ... Trước buổi sáng trời trong Mụ Tá nói câu " Đời tôi như con chuồn chuồn. Khi vui thì đậu, khi buồn thì bay" ở phi trường Liên Khang, vào lúc 10 giờ một buổi tối tiễn biệt và ly biệt, tử biệt, một đi không trở lại, bà Trần lệ Xuân nói trong phòng khách phi trường Tân Sơn Nhất; - Tôi như con chuồn chuồn..Khi vui thì đậu, khi buồn thì baỵ. Bà Trần lệ Xuân, tức bà Cố Vấn Ngô đình Nhu, Bà dân biểu Quốc Hội Khóa Hai Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa, bà Hội trưởng Hội Phụ Nữ Liên Đái Việt Nam, đêm ấy lên phi cơ rời Sàigòn đi sang Âu châu, Mỹ châu. Bà gọi chuyến đi của bà là " đi giải độc dư luận các nước Âu-Mỹ " - các nước này đang bị nhiễm độc vì những âm mưu nhằm lật đổ chính phủ của Tổng thống Ngô đình Diệm. Khi thông tín viên ngoại quốc hỏi bà dựï định sẽ ở Âu châu bao lâu, bà Nhu trả lời: - Tôi như con chuồn chuồn. Khi vui thì đậu, khi buồn thì baỵ. ... Nghe Mụ Tá tự ví Mụ như con chuồn chuồn, Nam Ria nhăn mặt. Hàng ria mép của gã rung rung. Gã nghĩ: " Mẹ kiếp. Mụ này mà là chuồn chuồn thì phải là chuồn chuồn ngô, chuồn chuồn chúa. Cho nó cắn rốn là tiêu tán thoòng cái rốn mình luôn." Gã cảm thấy ghét cay, ghét đắng người đàn thô bỉ này. Đàn bà gì mà mặt lúc tròn như cái mâm, lúc vuông như cái bánh chưng có đủ bốn góc. Nay Minh, người bạn gã yêu thương, đang sống hạnh phúc ở Đànẵng, người đàn bà này đến Đànẵng để phá cái hạnh phúc đó của bạn gã. Gã thù Mụ đến cái độ nếu gã có thể xiết cổ Mụ ngay tại đây, gã làm ngay không chút do dự. Và gã cố gắng tự kiềm chế để khỏi phóng chân đá một cú thật mạnh vào bộ mông bè bè như cái thúng của Mụ, gã nén thù hận để hỏi: - Đến Đànẵng bà ở đâu? Nhà người quen hay là..? Mụ Tá bắt đầu thấy lạ lạ vì những câu hỏi hơi kỹ của gã ký giả: - Chưa biết sẽ ở đâu. Giang hồ mà..Bụi đời..Ở đâu mà chẳng được.. Mụ càng trả lời lửng lơ, gã càng nghĩ là Mụ cố ý dấu. Gã hỏi tới: - Cuộc điều tra của bà đi đến đâu rồi? - Tiến triển đều. - Bà có thể cho nhà báo biết một vài chi tiết được chăng? - Chưa được. Nam Ria chơi trò khích tướng. Gã trề môi: - Chưa được tức là bà chẳng tìm được cái khỉ gì cả. Chưa được là... dzeê-rộ Oong boong phi nan! Mụ Tá tỉnh queo: - Chắc dzậy! Em nữ tiếp viên hàng không mời quý khách ra phi cơ, Nam Ria tự nguyện xách dùm cái sắc du hành của Mụ Tá, để Mụ rảnh rang vung vẩy cây dù đi giữa đám hành khách ai cũng nhỏ bé, gọn gàng so với Mụ. Nhưng khi lên phi cơ Nam không có can đảm ngồi cạnh Mụ. Gã lỉnh xuống đuôi phi cơ để ngồi thật xa Mụ. Suốt chuyến bay gã thầm nghĩ đến chuyện lát nữa đây gã phải làm sao để cho Mụ Tá không nhìn thấy Minh ra phi trường đón gã. Gã nghĩ:" Được lắm. Mụ đến Đànẵng hại bạn ta, ta đến Đànẵng cứu bạn tạ Để xem ta thắng hay Mụ thắng?" Người hành khách không may của Hàng Không Viêt Nam phải ngồi cạnh Mụ Tá trên chuyến bay từ Đàlạt về Đànẵng hôm ấy là một chú Ba Tầu Chợ Lớn tuổi đời choai choai. Suốt chuyến bay chú Tầu con khổ sở vì cái mùi khăn khẳn, khai khai, hôi hôi, hăng hăng, chua chua từ bà khách hìng dung quái dị ngồi bên xông sang tấn công. Vì chưa biết uống rượu nên khi thấy bà khách lấy trong sắc ra cái chai đựng thứ nước nâu nâu, mở nút đưa lên miện tợp một ngụm, chú tưởng bà ta uống thuốc. Trời lặng, gió êm, chiếc xe đò bay mang dấu hiệu con rồng cong đuôi, dù hôm nay có chở một bà khách sồ sề, sộc sệch như Mụ Tá, hạ cánh ngọt đừ và êm ru trên phi đạo mới nới rộng, nối dài của phi trường Đànẵng. Mụ Tá xuống phi cơ sau mọi người nhưng Mụ ra khỏi phi cảng trước hơn tất cả. Không chờ xe chở khách của Hàng Không Việt Nam, Mụ đi về thành phố bằng xe lộ Xe location: Lô-ca-sông. Mụ xách cây dù phong phong đi ra, bất chấp nhân viên cảnh sát kiểm xoát. Trong thời gian ngắn đứng chờ anh em lao công chuyển hành lý của khách từ phi cơ vào phi cảng Mụ văng ra mấy câu chửi thề ròn tan - mấy câu thân tặng hãng máy bay và nhân viên phi hành đoàn - làm mấy em nữ tiếp viên mới vào nghề bị mắc cở, líu ríu không dám có phản ứng gì. Mụ Tá không để ý gì đến những người đi đón thân nhân. Mụ quên luôn anh chàng phóng viên nhà báo có bộ ria mép trông thật đểu. Trong số những người đi đón thân nhân hôm ấy có một thiếu phụ chừng hai mươi bốn, hai mươi nhăm tuổi, bận bộ robe đầm mầu sám ngọc thật sang. Nàng trẻ đẹp, sang và có vẻ học thức. Nàng mang ít nữ trang nhưng nhìn nàng, người ta biết nàng là người có nhiều nữ trang và mấy món nữ trang trên người nàng đều đắt giá. Nàng mang nhẫn cưới và trên ngực áo có gắn bông hoa nhỏ bằng bạch kim, nụ hoa là mấy viên kim cương. Người thiếu nữ cùng đi với người thiếu phụ sang đẹp ấy lại không sang, không trọng mấy. Cô ả này chưa đầy hai mươi tuổi, mặt lộ rõ vẻ lẳng lơ không cần che dấu. Ả cũng bận đầm; bộ robe sac mầu nâu gạch non bó sát người ả. Ả mang nhiều nữ trang trên người. Dường như có bao nhiêu nữ trang ả đem ra đeo hết. Trên ngực áo ả có một con bướm lớn bằng con bướm thật, hai mắt bướm là hai viên ngọc đỏ, hai cánh bướm gắn nhiều hạt đá xanh trông như ngọc thạch, một hàng kim cang nhân tạo viền quanh con bướm. Mụ Tá chỉ nhìn thoáng qua hai người phụ nữ ấy, Mụ không thấy người đàn ông đẹp trai, thân hình nẩy nở cân đối như lực sĩ đẹp cùng đi với họ. Mụ không biết ba người này đến đón gã phóng viên nhà báo có hàng ria mép Mụ cho là đểu đểu. Và tất nhiên Mụ không biết chàng thanh niên đẹp trai kiểu lực sĩ đẹp ấy là người đã cắt cổ Mạc Ta Hoa Sê Ri của Mu, Mụ không biết chàng là người Mụ đã thề trước linh cữu Mạc Ta Hoa là Mụ sẽ tìm ra và sẽ bắt phải đền tội. Hai cái va-ly da, được mua từ thời ông Bảo Đại mới từ mẫu quốc về nước, nhét đầy quần áo đến căng nứt như bụng đàn bà chửa đến tháng đẻ, được mang tới trước mặt bà khách hung hãn. Mụ Tá chỉ mũi dù ra lệnh cho ông lao công E Việtnam già: - Mang ra xe lô. Mụ mướn riêng chiêc xe lô để về thành phố. Khi chiếc xe đã chạy ra khỏi phi trường cả cây số ông tài xế trung niên, hớt tóc cua, có hai cái răng vàng, giựt mình khi xe đang chạy ngon trớn bỗng bà khách la lên: - Tốp... Tốp... Ông tài lập tức làm theo đúng sách vở, tức theo đúng lý thuyết Chá Xế: nhả chân ga, rà chân thắng, tay đưa cần số về " poanh mo ", cho xe vào lề đường: - Chi dzậy bà? - Rờ tuạ.Trở lại phi trường... Lẹ lên.. Mụ Tá chồm lên băng trên, bàn tay có những ngón tay chuối mắn của Mụ đập bốp bốp lên đầu, lên vai ông tài: - Mau..Lẹ lên..Quay lại phi trường..Lẹ lên.. Chiếc xe lô trở lại cửa nhà ga máy baỵ Mụ Tá ì ạch chạy vào nhà gạ Phòng đợi của phi trường vắng ngắt. Hành khách đi hết. Chỉ có mấy ông lao công bận đồ xanh đứng xớ rớ chờ xe về thị xã. Mấy ông này trố mắt nhìn người đàn bà trang phục toàn đồ đen, cầm lăm lăm cây dù như một thứ võ khí, huỳnh huỵch đi qua phòng đợi, mắt nhìn láo liên. Mụ Tá sục vào phòng cảnh sát, phòng quan thuế, vào cả cầu tiêu đàn ông. Mụ trở lại tìm người thiếu nữ bận chiếc áo đầm mầu hồng Mụ nhìn thấy hồi nẫy. Người thiếu nữ này ra đón thân nhân có đeo trên ngực áo món nữ trang hình con bướm giống như nữ trang hình con bướm của Mạc Ta Hoa. Mụ Tá từng nhìn thấy cái broche con bướm đó trên ngực áo Mạc Ta nhiều lần. Hồi nẫy Mụ nhìn thoáng thấy người thiếu nữ mang cái broche cũng hình con bướm. Không biết đó có phải là cái broche của Mạc Ta hay không? Mụ phải gập người thiếu nữ đó để hỏi cho rõ. Nếu nó đúng là cái broche của Mạc Ta... Ông tài xế vào theo bà khách: - Bà bỏ quên cái chi đó bà? Mụ Tá mệt lử cò bợ. Ngồi phịch xuống cái ghế gỗ Mụ thở không ra hơi. - Bà bỏ quên va-lỷ - Ông tài hỏi dồn - Hay là..Đúng rồi... Để thán phục sự thông minh của mình ông tài răng vàng búng hai ngón tay vàng khè nhựa khói thuốc lá Bastos Xanh đánh tét một cái: - Bà để lạc con chó? Máy bay trả bà con chó rồi bà quên, chó nó bị nhốt trong cũi bỏ vào hầm đồ trên máy bay nó sợ, thả ra là nó chạy. Đúng bà mất con chó không? Mụ Tá lắc đầu, Mụ muốn nói nhưng hãy còn hụt hơi, Mụ chỉ phều phào được hai tiếng: - Mạc Ta... Ông tài trợn mắt: - Mạc Ta? Con chó của bà tên là Mạc Tả Bà đừng lọ Không sao đâu. Nó chạy lạc đâu đây thôi. Để tôi báo cho mấy ổng cảnh sát. Nó lảng vảng quanh đây mấy ổng sẽ bắt nó cho bà. Bà yên tâm đi. Lông nó mầu gì? Mụ Tá khóc. Nước mắt làm đôi má bánh đúc bự phấn của Nụ loang lổ. Bác tài nhanh nhẩu đi trình báo quí ông cảnh sát về một con chó tên là Mạc Ta bị thất lạc trong phi trường. Khi bác trở lại bà khách vẫn khóc nghẹn ngào, bác phải dắt tay bà đưa ra xe. Trong chiếc xe lô chạy về thành phố Mụ Tá vừa khóc vừa sụt sịt nói với Mạc Ta Hoa như Sê Ri của Mụ đang ngồi bên Mụ: - Mạc Ta em ơi... Qua thề qua phải tìm cho ra thằng khốn nạn nó giết em để trả thù cho em..Nhưng qua vô ý quá đi. Con nhỏ đó nó đeo con bướm của em ngay trước mắt quạ Vậy mà qua đui qua hổng thấy. Qua có thấy mà qua không nhớ..Đúng là qua đui. Em hiển linh em cho qua gập con đó..Qua đui nên qua không biết. Em sống khôn, chết thiêng..em cho qua gập lại con đó... Ông tài Hai Răng Vàng nghe tiếng được, tiếng mất, ông không hiểu gì cả. Bỗng bà khách hỏi: - Nè..Hồi nẫy bác có thấy hai cô bận đầm đến phi trường đón người không? - Ối..Cái gì chứ mấy cô bận đầm thì ở đây thiếu gì? Cả lố. - Mà người ta hỏi vừa rồi bác có thấy hai cô bận đồ đầm vào phi trường hông? Mụ Tá gắt, ông tài nói như xin lỗi: - Tôi đâu có để ý nhìn ai. Bộ bà nghi hai người đó bắt con chó của bà sao? Mụ Tá lại lầm lì không nói, ông tài nói mấy câu an ủi: - Nếu là người ở đây thì cũng dễ tìm, dễ gập thôi. Mất công chút chút.. Mụ Tá nghĩ thầm:" Thằng cha tài xế này tuy ngu si nhưng nói cũng có lý. Nó đến phi trường đón người tức là nó cư ngụ trong thành phố này. Mình cứ ở đây cho đến lúc mình tim ra nó. Tìm ra nó là mình tìm ra thằng giết Mạc Tạ Chỉ cần hỏi nó ai cho nó con bướm đó?"