Bọn Quý ròm ở chơi với Văn Châu đến gần năm giờ chiều. Lần này, Văn Châu không đưa các bạn vào chơi trong phòng mình. Sau vụ đụng độ với chị Ngọc Diệu và thằng Bạch Kim, Văn Châu không muốn gây thêm rắc rối. Cả bọn quây quần trong nhà ông, Văn Châu lôi bàn cờ trong tủ ra rủ Quý ròm đánh. Nhỏ Hạnh và Tiểu Long ngồi ngoài mách nước. Nói cho đúng ra chỉ có nhỏ Hạnh lên tiếng chỉ trỏ. Tiểu Long đánh cờ chưa "sạch nước cản", có cho vàng nó cũng không dám múa mép. Đến lúc này, chị Thắm đã xem bọn Quý ròm như người nhà. Chị lặng lẽ xuống bếp lúi húi nấu chè bưng lên đãi bọn trẻ. Cáu đấu thủ gõ cờ chan chát, vừa cãi cọ vừa húp chè sì sụp khiến ngôi nhà trước nay vốn vắng vẻ bỗng tưng bừng náo nhiệt như ngày hội. Chị Thắm vui lắm. Chị cứ cười luôn miệng, mặc dù đôi mắt không ngừng nơm nớp liếc về phía ngôi biệt thự. Chị sợ ba mẹ Văn Châu trở về bất chợt. Ông cũng vui, chắc thế. Ông không nói gì nhưng đầu ông cứ gật gà gật gù. Bọn trẻ thì khỏi nói. Quý ròm chúi đầu vào bàn cờ. Tiểu Long chúi mũi vào... chén chè. Còn nhỏ Hạnh thì "chúi" vào mỗi thứ một tí, đồng thời chốc chốc lại đánh mắt về phía ông - những lúc như vậy trán nó cau lại đầy tư lự. Quý ròm mải đánh cờ nên không phát hiện ra những diễn biến trên gương mặt nhỏ Hạnh. Chỉ có Tiểu Long là nhìn thấy vẻ băn khoăn của bạn. Lúc sắp ra về, nó lại gần nhỏ Hạnh, tò mò hỏi: - Hạnh nghĩ gì mà mặt nhăn mày nhó suốt buổi thế? - Hạnh nghĩ về ông! - Nhỏ Hạnh không giấu giếm. - Về cái chuyện ăn khỏe ấy ư? - Ừ! Tiểu Long ngạc nhiên: - Chính miệng ông nói, chẳng lẽ Hạnh không tin? - Hạnh vẫn thấy ngờ ngợ sao ấy! - Nhỏ Hạnh đăm chiêu. Tiểu Long gãi cổ: - Ngay cả Văn Châu cũng xác nhận kia mà? - Ừ. Tiếng "ừ" của nhỏ Hạnh không mang một ý nghĩa nào rõ rệt. Tiểu Long nhăn mặt: - "Ừ" là sao? - "Ừ" là Văn Châu có xác nhận chứ sao! - Nhỏ Hạnh thở dài - Nhưng xác nhận không có nghĩa là đích mắt trông thấy! Tiểu Long ngẩn tò te: - Hạnh cho là như thế ư? Nhỏ Hạnh nhún vai: - Hạnh không biết chính xác! Hạnh chỉ nghĩ thế thôi! Tiểu Long đưa tay quẹt mũi: - Thế sao Hạnh không hỏi Văn Châu? - Lát nữa Hạnh sẽ hỏi! Quý ròm không chứng kiến cuộc trò chuyện của hai bạn mình nên lúc ra về nó vô cùng sửng sốt khi thấy đã ra tới cổng rồi, nhỏ Hạnh còn cố tìm cách "chất vấn" Văn Châu: - Nè, Hạnh hỏi chuyện này Văn Châu đừng giận Hạnh nghen! Thái độ của nhỏ Hạnh khiến Văn Châu thoáng ngạc nhiên nhưng nó nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản cố hữu: - Bạn cứ hỏi đi! Tôi không giận đâu! Sau một thoáng ngần ngại, nhỏ Hạnh ấp úng hỏi: - Hạnh muốn biết là Văn Châu đã đích mắt trông thấy ông ăn một lúc năm chén cơm bao giờ chưa? Câu hỏi của nhỏ Hạnh làm Quý ròm nhăn mặt. Rõ vớ vẩn! - Nó làu bàu trong bụng - Tưởng sao, lại đi hỏi một câu lãng xẹt! Nếu Văn Châu không tận mắt trông thấy thì... Nhưng Quý ròm không kịp nghĩ tiếp. Câu trả lời của Văn Châu khiến nó ngớ người ra: - Chưa! Tôi chỉ nghe ông bảo thế thôi! - Thì ra là vậy! - Nhỏ Hạnh lẩm bẩm. - Nhưng điều đó thì quan trọng gì? - Văn Châu ngơ ngác - Ngay cả chị Thắm cũng bảo thế cơ mà! - Chị Thắm cũng bảo thế ư? - Nhỏ Hạnh hơi sững người. - Đúng rồi! - Văn Châu gật đầu - Chị Thắm bảo gần đây ông ăn khỏe lắm! Đôi mày nhỏ Hạnh cau lại: - Nhưng chắc gì chị Thắm đã chính mắt nhìn thấy điều đó? - Tôi không biết! - Giọng Văn Châu bắt đầu phân vân - Nhưng tôi nghĩ chị Thắm là người trực tiếp lo cơm nước cho ông, hẳn chị phải biết rõ! Nhỏ Hạnh bất giác cảm thấy hoang mang. Sự thật Văn Châu vừa nêu khiến nó đâm nghi ngờ chính sự nghi ngờ vừa nhen nhóm trong lòng mình. Ừ nhỉ, Văn Châu ở nhà riêng, có lẽ nó không biết rõ thực hư chuyện ăn uống của ông. Nhưng chị Thắm không thể không biết. Chị lo cơm nước cho ông hằng ngày, ông ăn bao nhiêu uống bao nhiêu lẽ nào chị lại không hay! Nhưng nếu vậy, chẳng lẽ ông ăn lại khỏe đến thế? Thật là khó tin! Nhất là chuyện ông ăn mỗi bữa bốn, năm chén cơm chỉ mới đột ngột xảy ra gần đây thôi! Hơn nữa, nếu ăn khỏe như thế, hẳn ông phải hồng hào mập mạp, đằng này nom ông vẫn gần gò như ngày nào, chẳng một chút xíu thay đôi! Càng nghĩ nhỏ Hạnh càng thấy mọi chuyện rối tung. - Thôi, bọn này về! - Cuối cùng, nó đành nói lời từ biệt! - Nhưng bạn cũng nên hỏi lại chị Thắm xem! - Được rồi! Tôi sẽ hỏi! Văn Châu gật đầu đáp, mặc dù cho đến giờ phút này nó vẫn không hiểu tại sao nhỏ Hạnh lại quan tâm đến chuyện ăn uống của ông nó một cách đặc biệt như vậy. Bọn trẻ vừa ngoặt quanh góc đường, Quý ròm đã quay sang nhỏ Hạnh trách cứ ngay: - Hạnh làm trò gì vậy? - Hạnh chỉ muốn tìm hiểu sự thật! - Nhỏ Hạnh thản nhiên. Quý ròm cằn nhằn: - Chính miệng ông đã nói như vậy, còn tìm hiểu tới tìm hiểu lui gì nữa! Hỏi như vậy có khác nào bảo ông nói dối! Nhỏ Hạnh chớp mắt: - Chẳng lẽ Quý không thấy gì lạ trong chuyện này sao? - Tôi chẳng thấy gì lạ cả! - Quý ròm rùn vai - Tụi mình chỉ sợ ông uống "thuốc bảy màu", nay biết ông không uống, vậy là chẳng có gì đáng lo! - Nhưng nếu không uống "thuốc bảy màu" thì ông không thể thình lình ăn khỏe như thế được! - Nhỏ Hạnh vẫn bướng bỉnh. - Trời ơi là trời! - Quý ròm vò đầu bứt tai - Thế Hạnh định tìm kiếm điều gì trong chuyện này thế? Một "vụ án" chăng? - Hạnh nghĩ thực ra ông không ăn nhiều như ông nói! - Rõ ràng Hạnh nhiễm phải cái máu "hình sự" của thằng Mạnh con cô Tư rồi! - Quý ròm đưa hai tay lên trời - Nếu ông ăn ít thì ông bảo ông ăn ít, việc gì ông phải hét lên bốn, năm chén! Rõ ngớ ngẩn! - Chẳng ngớ ngẩn tí nào cả! - Nhỏ Hạnh bình tĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi - Nhất định là có điều gì bí ẩn đằng sau vụ này! Trước thái độ khăng khăng của nhỏ Hạnh, Quý ròm chỉ biết thở dài. Nó nói, giọng giận dỗi: - Hạnh muốn làm gì tuỳ Hạnh! Nhưng nhớ đừng kéo tôi vào câu chuyện tưởng tượng này đấy! Nhỏ Hạnh mỉm cười: - Không có Quý, lấy ai đán văng dao địch thủ? Quý ròm nghiến răng ken két: - Tôi không giỡn à nghen! Tuy Quý ròm tuyên bố nhất định không dính dáng gì vào "câu chuyện tưởng tượng" của nhỏ Hạnh, cuối cùng nó vẫn bị nhỏ Hạnh lôi vào cuộc lúc nào không hay. Chả là ngay chiều hôm sau, Văn Châu đã vội vã đến tìm nhỏ Hạnh. - Bạn đến chơi với con sáo hả? - Nhác thấy Văn Châu xuất hiện ngoài cửa lưới, nhỏ Hạnh mững rỡ chạy ùa ra, vồn vã hỏi. - Không! - Văn Châu lắc đầu, giọng căng thẳng - Tôi đến đây vì chuyện của ông! - Chuyện của ông? - Nhỏ Hạnh bất giác buột miệng hỏi lại, nó nghe rõ tim mình đang đập rộn lên. - Ừ! - Văn Châu gật đầu - Ngay tối hôm qua tôi đã hỏi chuyện chị Thắm! Nhỏ Hạnh nín thở: - Chị Thắm bảo sao? - Chị bảo chị cũng chả nhìn thấy ông ăn một lúc bốn, năm chém cơm bao giờ cả! Chị chỉ nghe ông nói vậy thôi! - Nếu vậy quả là khó hiểu! - Nhỏ Hạnh nhíu mày - Chị Thắm là người gần gũi chăm sóc ông, chả lẽ lúc ông ăn cơm, chị lại không có mặt ở đó? - Tất nhiên chị Thắm cùng ngồi ăn với ông! - Văn Châu vội vã giải thích - Nhưng trong bữa cơm, ông vẫn chỉ ăn hai chén như thường lệ. Phần cơm và thức ăn còn lại, ông để dành. Ông bảo ông sẽ ăn sau! Nhỏ Hạnh không giấu được thắc mắc: - Thế phần cơm đó ông ăn vào lúc nào? - Điều đó thì chả ai biết rõ! - Văn Châu nhún vai - Ngay cả chị Thắm cũng không nhìn thấy! Nhưng bao giờ sáng hôm sau, cơm và thức ăn đựng trong tô cũng đều hết nhẵn! Nhỏ Hạnh liếm môi: - Thế chị Thắm không nghi ngờ gì à? - Không! Chị cho rằng ông đã ăn phần cơm đó vào ban đêm! Nửa khuya đói bụng đâu phải là chuyện lạ! Tới đây, nhỏ Hạnh không hỏi thêm gì nữa. Môi cắn chặt, nó đưa tay vỗ vỗ trán theo thói quen. Văn Châu giương cặp mắt thao láo lên nhìn bạn: - Chẳng lẽ bạn ngờ vực gì trong chuyện này à? - Không hiểu sao Hạnh cảm thấy có điều gì đó khác thường! Nhỏ Hạnh trả lời lấp lửng, có vẻ nó cũng không chắc chắn lắm về những phỏng đoán trong đầu mình. - Thế bây giờ sao? - Văn Châu nheo mắt hỏi. - Sao là sao? - Vào nhà chứ? - Văn Châu mỉm cười - Chẳng lẽ tụi mình đứng hoài ở đây? Nghe Văn Châu trêu, nhỏ Hạnh mới giật mình nhận ra từ lúc mở cửa, hai đứa vẫn đứng trò chuyện ngay trước hiên. Nhưng nó chẳng tỏ vẻ gì muốn mời bạn vào nhà. Nó rủ: - Tụi mình qua nhà Quý chơi đi! - Chi vậy? - Kể cho Quý nghe chuyện vừa rồi! Biết đâu Quý chẳng nghĩ ra một manh mối nào đó! Văn Châu lộ vẻ ngần ngừ. Một lát, nó nói: - Thôi, bạn đi một mình đi! Tôi phải về! Nhỏ Hạnh băn khoăn: - Thế bao giờ tụi này có thể gặp lại bạn? - Khi nào cần gặp tôi bạn cứ đến vào khoảng sáu, bảy giờ tối. Giờ đó, ba mẹ tôi không đi ra khỏi nhà. Nếu không gặp tôi, bạn nhờ chị Thắm đi gọi. Chia tay Văn Châu, nhỏ Hạnh đi thẳng tới nhà Quý ròm. Nó vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, Quý ròm đã chọc ngay: - Sao? Câu chuyện tưởng tượng của Hạnh đến đâu rồi? Đã tìm ra dấu vết gì chưa? Nhỏ Hạnh chẳng buồn để ý đến vẻ cười cợt của bạn. Nó thản nhiên gật đầu: - Đã tìm ra rồi! Quý ròm lập tức thu ngay nụ cười. Mắt nó trố lên: - Hạnh nói gì? Có ngoắt ngoéo bên trong câu chuyện này thật sao? - Đúng vậy! Văn Châu vừa mới đến gặp Hạnh! Quý ròm nôn nóng: - Nó nói gì? Giọng nhỏ Hạnh trở nên nghiêm trọng: - Nó bảo trong nhà chưa có ai trông thấy ông ăn một lúc bốn, năm chén cơm cả! - Kể cả chị Thắm? Nhỏ Hạnh gật đầu: - Ừ, kể cả chị Thắm! Rồi trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Quý ròm, nhỏ Hạnh ôn tồn thuật lại cuộc trò chuyện giữa nó và Văn Châu. - Thế thì lạ thật! - Nhỏ Hạnh vừa dứt lời, Quý ròm liền lẩm bẩm - Nếu quả đúng như vậy thì rõ ràng đây là câu chuyện không bình thường! Nhỏ Hạnh nhìn lom lom vào mặt bạn: - Quý cũng không tin chính ông đã ăn phần cơm để dành kia sao? - Tất nhiên không phải ông rồi! - Quý ròm đáp bằng giọng quả quyết - Nếu chính ông ăn chẳng việc gì ông phải úp úp mở mở như thế! Nhỏ Hạnh ngơ ngác: - Nghĩa là sao? Quý ròm nhún vai: - Nghĩa là khi bảo "mỗi bữa ăn bốn, năm chén", ông đã cố tình lấp lửng! Thực tế ông chỉ ăn có hai chén trong bữa cơm, còn sau đó ông có ăn thêm hay không, chẳng ai rõ! Nhưng ông vẫn cứ nói như thế để tránh sự tò mò dò xét của người khác! Nhỏ Hạnh gật gù: - Từ đó suy ra ông đã không đụng đến phần cơm chừa lại? - Tôi đoán vậy! - Quý ròm khụt khịt mũi - Có thể ông đã dùng phần cơm đó vào một việc khác! Như nuôi một con mèo hoang hoặc một con chó hoang chẳng hạn! Quý ròm nói đến đâu, nhỏ Hạnh gục gặc đầu đến đó. Suy luận của Quý ròm hoàn toàn hợp lý. Có thể những ngày gần đâh một con chó hoang hay mèo hoang nào đó đi lạc vào nhà và trước sự đói khát của con vật, ông đã không cầm lòng được. Thế là ông phịa ra chuyện ăn nhiều để chị Thắm tăng suất ăn lên gấp đôi. Bữa ăn của ông được cung cấp từ nhà Văn Châu. Hằng ngày, trưa và chiều, chị Thắm xách gà mên qua tòa biệt thự lấy cơm về. Còn nhà bếp của ông chỉ dùng để đun nước pha trà hoặc thỉnh thoảng nấu nướng một vài món đơn giản nào đó. Chính vì vậy, bất cứ một thay đổi nhỏ nào của ông trong việc ăn uống, cả nhà đều biết. Nhằm che giấu tai mắt của mọi người, ông đành phải nghĩ ra câu chuyện tưởng tượng về sức ăn đột biến của mình để có thể tiếp tục lén lút nuôi nấng, bảo bọc cái con vật khốn khổ kia, một hành động mà ông e rằng đa số thành viên trong gia đình sẽ phản đối nếu chẳng may vỡ lở. Trong một thoáng, nhỏ Hạnh hình dung ra toàn bộ những tình tiết éo le của câu chuyện. Và một khi bí mật đã được khám pha, nỗi thấp thỏm bất an vẫn đeo đuổi nó mấy ngày nay bỗng dưng tan biến. Nó nhìn Quý ròm, giọng nhẹ nhõm: - Thế bây giờ mình phải làm gì? Quý ròm gãi đầu: - Tôi cũng chẳng biết. - Hay là mình đi kể với Văn Châu và chị Thắm? - Kể tuốt tuồn tuột bí mật của ông ư? - Ừ. - Chi vậy? Nhỏ Hạnh chớp mắt: Để mọi người giúp đỡ ông! Hạnh tin là Văn Châu và chị Thắm sẽ đồng tình với hành động của ông! Và như vậy ông khỏi phải mất công giấu giấu giếm giếm nữa! - Có lẽ như vậy là tốt nhất! - Giọng Quý ròm bâng khuâng - Chỉ có điều không biết bao giờ ba mẹ Văn Châu mới đi vắng lần nữa để tụi mình có thể đến gặp nó! - Quý yên chí! - Nhỏ Hạnh nhoẻn miệng cười - Hạnh đã có cách rồi! Sáu giờ chiều nay, Quý cứ ghé nhà Hạnh!