Ngày xưa có hai vợ chồng một bác tiều phu nghèo khó, sống ởven một khu rừng lớn. Gia đình có hai con. Con trai tên là Hênxen,con gái tên là Grêten. Nhà không đủ ăn. Một năm, trời làm đóikém, miếng bánh hàng ngày cũng chẳng có. Tối hôm ấy, chồng nằmtrằn trọc mãi, thở dài bảo vợ:- Chả biết rồi sao đây? Lương thực cạn rồi, lấy gì nuôi con?Đói khổ khiến người mẹ đâm ra nhẫn tâm. Hết đường xoay xở,vợ bảo chồng:- Thầy nó ạ, biết sao đây! Ngày mai, sớm tinh mơ, tôi với nhàđưa chúng vào rừng rậm, đốt lửa lên, cho mỗi đứa một mẩu bánhrồi bỏ chúng đấy mà đi làm. Chúng không biết đường mà về, thế làrảnh.Chồng đáp:- Nhà nó ạ, tôi chịu không làm thế được đâu. Nỡ nào đem bỏcon vào rừng cho thú đói ăn thịt!- Thầy nó thật là điên. Không làm thế thì chết đói cả bốn mạng,chỉ còn việc bào gỗ đóng săng mà thôi.Người vợ lèo nhèo mãi, kỳ đến lúc chồng phải làm theo ý mình.Chồng nói:- Nhưng tôi vẫn thương xót chúng nó lắm!Hai đứa trẻ đói quá không ngủ được, nghe được hết. Grêtenkhóc sướt mướt, bảo Hênxen:- Anh em mình chết đến nơi rồi.Hênxen đáp:- Em đừng lo buồn, anh sẽ có cách thoát chết.Chờ lúc bố mẹ ngủ rồi, nó dậy mặc áo, mở cửa, lén ra ngoài.Trăng sáng. Sỏi trắng ở trước nhà lóng lánh như bạc. Hênxen nhặtsỏi bỏ đầy túi áo, rồi về nhà bảo Grêten:- Em ơi, cứ yên trí mà ngủ đi.Rồi nó lại đi ngủ.Tang tảng sáng, mặt trời chưa mọc thì mẹ đã đến đánh thứchai con:- Đồ lười! Dậy đi, còn phải vào rừng lấy củi chứ!Rồi mẹ đưa cho mỗi con một mẩu bánh dặn:- Chúng mày cầm lấy mà ăn trưa. Chớ có ăn nghiến ngấutrước, không còn nữa mà cho đâu.Grêten bỏ bánh vào túi áo và Hênxen đã bỏ đá đầy túi rồi. Cảnhà cùng nhau đi vào rừng.Đi được một lát, Hênxen chốc chốc lại dừng lại ngoảnh về ménhà. Bố thấy vậy bảo:- Hênxen, sao mày cứ lùi lại nhìn gì mãi thế? Liệu đấy, đừng códềnh dàng.Hênxen đáp:- Con nhìn con mèo trắng của nhà ngồi trên mái từ biệt conđấy.Mẹ nói:- Đồ ngốc! Không phải con mèo đâu, đấy là ống khói phản chiếuánh mặt trời đấy.Hênxen lùi lại không phải để nhìn mèo, mà cốt để rắc sỏi trắngra đường.Khi đến giữa rừng, bố nói:- Chúng mày hãy đi nhặt củi, còn bố đốt lửa để chúng mày khỏirét.Hênxen và Grêten đi nhặt củi khô xếp thành đống. Khi ngọnlửa đã cao, củi cháy nỏ, mẹ nói:- Thôi bây giờ chúng mày nằm gần lửa mà nghỉ. Tao và bố điđẵn củi, xong sẽ quay về đón.Hai đứa trẻ ngồi bên lửa. Đến trưa, chúng lấy bánh ra ăn.Nghe thấy tiếng bổ vào cây, chúng tưởng bố chúng ở gần đấy.Nhưng không phải tiếng rìu của bố, mà đó chỉ là tiếng cành cây bịgió đập vào cây khô.Chúng ăn xong, mắt díp lại vì mệt, liền ngủ một giấc say. Khichúng thức dậy thì trời đã tối như mực. Grêten khóc nói:- Bây giờ làm thế nào mà ra khỏi rừng được?Hênxen dỗ em:- Em cứ đợi một lát, chờ trăng lên, chúng mình sẽ tìm được lốivề nhà.Khi trăng mọc, Hênxen cầm tay em theo vết sỏi lóng lánh nhưtiền mới mà lần về nhà. Chúng gõ cửa. Mẹ mở, thấy Hênxen vàGrêten liền nói:- Đồ khốn kiếp, sao chúng mày ngủ kỹ ở trong rừng thế? Tao cứtưởng chúng mày không muốn về nữa.Bố thấy con về thì mừng lắm vì trong thâm tâm bố khôngmuốn bỏ con.Sau đó ít lâu, trời lại làm đói kém khắp nơi.Một đêm hai anh em nghe thấy mẹ nằm trên giường nói với bố:- Mọi thứ lại hết sạch rồi. Chỉ còn có nửa cái bánh ăn nốt là hếtnhẵn. Phải tống chúng nó đi. Lần này ta đem bỏ chúng vào rừngsâu hơn trước để chúng không tìm được lối về. Bằng không thìkhông còn cách nào thoát.Người chồng không đành lòng nghĩ bụng:- Thà chia nhau với con ăn miếng bánh cuối cùng còn hơn.Vợ không nghe, chửi chồng thậm tệ, cho là đã chót thì phảitrét, lần trước đã theo ý mụ thì lần này cũng phải theo.Hai đứa trẻ chưa ngủ, nghe hết những chuyện bố mẹ bàn nhau.Khi thấy bố mẹ đã ngủ rồi, Hênxen dậy định ra ngoài nhặt sỏi nhưlần trước. Nhưng mẹ nó đã khóa cửa mất rồi, nó không ra được. Nódỗ em gái:- Em ạ, đừng khóc nữa, em cứ ngủ yên đi, anh sẽ có cách.Sáng sớm tinh mơ, mẹ kéo cổ chúng dậy, cho mỗi đứa một mẩubánh bé hơn lần trước.Dọc đường đi đến rừng, Hênxen cho tay vào túi bẻ vụn bánh mìra và chốc chốc lại dừng lại rắc bánh xuống đất.Bố hỏi Hênxen:- Sao mày cứ hay dừng chân ngoảnh lại thế? Đi đi.Hênxen đáp:- Con nhìn con chim bồ câu của con nó đậu trên mái nhà đểchào con kia kìa.Mụ đàn bà nói:- Đồ ngốc, không phải là chim bồ câu đâu mà là cái ống khói cómặt trời chiếu vào đấy.Dù sao, dọc đường, Hênxen cũng rắc được hết bánh.Mụ đàn bà dẫn hai con vào tít chỗ rừng sâu mà từ thủa chasinh mẹ đẻ mụ chưa tới bao giờ. Sau khi đốt lửa cháy to lên, mụ nói:- Chúng mày ngồi đó. Lúc nào mệt thì ngủ đi một tí. Tao với bốmày đi đẵn gỗ, chiều tối xong sẽ quay lại đón chúng mày.Đến trưa Grêten chia bánh cho anh vì bánh của anh đã rắc ởdọc đường rồi. Ăn xong, chúng ngủ. Tối đến, chẳng ai đến đón haiđứa bé đáng thương cả.Đêm tối như mực, hai đứa thức giấc, Hênxen dỗ em gái:- Em ạ, chờ cho trăng lên, trông rõ bánh anh đã rắc, thì ta lạitìm thấy đường về.Trăng vừa mọc lên thì hai đứa đứng dậy đi, nhưng chẳng thấytí bánh nào vì hàng ngàn con chim trong rừng đã ăn mất cả rồi.Hênxen bảo em:- Thế nào rồi chúng ta cũng sẽ tìm được đường.Nhưng chúng không tìm ra đường. Chúng đi suốt cả đêm, suốtcả ngày hôm sau, mà không ra được khỏi rừng. Hai anh em bụngđói như cào mà chỉ nhặt được ít quả dại ở dưới đất.Chúng mệt quá, bước không nổi, nằm lăn ra ngủ dưới gốc cây.Chúng xa nhà đã ba ngày rồi.Chúng lại đi, đâm sâu mãi vào rừng, và nếu không gặp ai cứugiúp thì đến chết đói, chết mệt thôi.Giữa trưa, chúng thấy một con chim đẹp, trắng như tuyết đậutrên cành hót hay lắm. Chúng liền dừng lại để nghe. Chim hót xongxòe cánh bay trước mặt chúng. Chúng theo chim đến tận một túpnhà con; chim đến đậu trên mái nhà ấy. Chúng lại gần thấy nhà xâybằng bánh mì, lợp bằng bánh ngọt, cửa sổ bằng đường trắng tinh.Hênxen nói:- Thôi ổn rồi. Chúng ta được bữa ăn ngon đấy. Anh ăn một gócmái nhà, còn em ăn một mảnh cửa sổ, ngọt đấy.Hênxen giơ tay bẻ một mảnh mái nhà để nếm thử và Grêtenđứng bên cửa kính nhấm nháp một mảnh. Bỗng trong nhà có tiếngngười nhẹ nhàng vọng ra:- Ai gặm nhà ta đấy?Hai đứa trẻ đáp:- Gió đấy! Gió đấy! Con trời đấy!Rồi hai đứa cứ việc ăn, không e ngại gì cả.Hênxen thích ăn mái nhà, bẻ một miếng tướng, và Grêten cũnggỡ lấy cả một khung kính tròn xuống.Bỗng cửa mở, một bà lão bé nhỏ chống nạng rón rén bước ra.Hai anh em sợ rụng rời, đánh rời hết cả các thứ cầm trong tay. Bàlão lắc lư đầu, nói:- Các cháu yêu dấu, ai đưa các cháu đến đây? Các cháu đừngsợ, cứ vào. Ở đây với bà, bà không làm gì đâu.Bà lão dắt hai đứa vào, cho ăn ngon: sữa, bánh tráng đường,táo và hạnh đào. Rồi bà sửa soạn hai cái giường nhỏ xinh đẹp trắngtinh cho hai đứa trẻ ngủ. Hai đứa bé ngỡ là ở trên thiên đàng.Nhưng mụ già chỉ giả bộ tử tế ngoài mặt đó thôi. Đó là một mụphù thủy gian ác rình bắt trẻ con nên làm nhà bằng bánh kẹo đểnhử chúng. Khi thấy hai đứa bé vừa tới, mụ đã cười nham hiểm mànói đùa:- Chúng mày vào tay bà rồi, có bay lên trời cũng chẳng thoátđược tay bà.Sáng sớm, mụ dậy trước hai đứa, thấy chúng ngủ thật đángyêu, má hồng phinh phính, mụ lẩm bẩm:- Thật là món ngon.Mụ đưa đôi tay khô héo ra nắm lấy Hênxen đem nhốt vào mộtcái cũi nhỏ, đóng cửa chấn song lại. Thằng bé kêu gào mãi mụ cũngmặc kệ.Rồi mụ đánh thức Grêten dậy bảo:- Đồ con gái lười chảy thây, đi dậy lấy nước làm một bữa ngoncho anh mày. Nó ở trong cũi kia, tao muốn nó chóng béo. Khi nàonó thực béo, tao sẽ ăn thịt.Grêten khóc thảm thiết, nhưng nào có ích gì, vì con mụ phùthủy sai gì phải làm nấy.Hênxen được ăn thức ăn nấu nướng ngon lành còn Grêten phảiăn thừa.Sáng nào mụ già cũng lê đến bên cũi bảo Hênxen:- Giơ ngón tay tao xem đã béo chưa.Hênxen chỉ đưa cho mụ xem một cái xương nhỏ. Mắt kém, mụtưởng đó là ngón tay thật, lấy làm lạ sao không thấy béo.Được một tháng vẫn không thấy Hênxen béo lên chút nào mụđâm ra sốt ruột, không muốn chờ nữa. Mụ gọi Grêten:- Con Grêtên đâu? Nhanh lên, đem nước lại đây, thằng Hênxendù béo hay gầy, ngày mai tao cũng cứ làm thịt đem nấu.Khốn nạn con bé vừa xách nước vừa khóc, nước mắt dòng dònghai má. Nó kêu la:- Lạy trời phù hộ cho chúng con. Thà để thú dữ ăn thịt trongrừng thì hai anh em cũng được cùng nhau chết.Mụ già bảo:- Thôi đừng kêu khóc nữa mà vô ích.Mới bảnh mắt, Grêten đã phải đặt nồi, lấy nước và dóm bếp.Mụ già bảo:- Hãy nướng bánh trước đã. Tao đã dóm lò và nhào bột rồi.Mụ đẩy Grêten đáng thương tới bên lò.Ngọn lửa trong lò đã bắt đầu bốc lên. Mụ già bảo:- Mày bò vào lò xem đủ nóng chưa, để cho bánh vào nướng.Mụ định khi Grêten vào lò rồi thì đóng nắp lại, quay ăn mộtthể. Nhưng Grêten biết ý nói:- Cháu không biết làm thế nào mà vào được.Mụ già nói:- Đồ ngu như bò, lò có cửa khá rộng cơ mà. Trông đây này, taovào cũng còn lọt nữa là mày.Mụ lại gần lò và thò đầu vào. Grêten liền đẩy mạnh mụ vào,đóng cửa sắt lại, rồi cài then ở ngoài.Mụ già rú lên khủng khiếp nhưng Grêten đã bỏ chạy để mặcmụ chết thiêu. Em chạy thẳng đến cũi vừa mở cửa cho anh vừa reo:- Anh ơi, anh em ta thoát rồi, con mụ phù thủy đã chết rồi.Cửa vừa mở thì Hênxen nhảy ra như con chim trong lồng đượcthả. Hai anh em vui mừng, ôm nhau hôn. Bây giờ chúng không cònsợ gì nữa, chúng đi xem nhà mụ già thì thấy ở xó nào cũng cónhững hòm đầy ngọc.Hênxen vừa ních đầy túi vừa nói:- Của này quí hơn sỏi.Còn Grêten nói:- Em cũng phải lấy về nhà mới được.Lấy đầy túi rồi, em nói:- Bây giờ hai anh em ta đi ra khỏi khu rừng của mụ phù thủyđi.Đi được vài giờ, chúng đến bên một cái đầm lớn. Hênxen nói:- Anh không thấy có cầu, qua sao được?Grêten bảo:- Một chiếc thuyền nhỏ cũng chẳng có. Nhưng kia có vịt trắngđang bơi, để em nhờ nó giúp.Rồi em bảo vịt rằng:- Vịt ơi vịt, Grêten và Hênxen đây. Kè chẳng có, cầu cũngkhông, Hãy cõng anh em tôi qua với.Vịt đến. Hênxen cưỡi lên lưng vịt và bảo em lên ngồi cạnhmình.Em đáp:- Thôi anh ạ, ngồi thế nặng quá. Để vịt cõng từng người một.Vịt tốt bụng cõng làm hai chuyến.Đến bờ bên kia, hai anh em nhận dần ra đường lối trong rừngquen thuộc, và nhìn thấy nhà ở đằng xa. Chúng liền chạy ba chânbốn cẳng, nhảy bổ vào nhà, ôm ghì lấy cổ bố mẹ.Từ ngày bỏ con trong rừng, bố mẹ không lúc nào vui.Grêten dốc túi ngọc xuống đất và Hênxen thò tay vào túi lấy ratừng nắm ngọc.Từ đó, cả nhà hết lo và cùng nhau sống một cuộc đời hạnhphúc.