Thiên quân vạn mã vào ra,
Trước là cứu chúa, sau là cứu thân.Cuộc đời như giấc mộng lành,Hôm nay khất cái mai thành đại vương.°° °Sở Vương mắt tinh tay lẹ, roi ngựa vung ra gạt mũi tên. Thuật dùngroi gạt tên vốn dĩ là bản lãnh của Sở Vương, nhưng có ngờ đâu ngườibắn tên không những sức cánh tay đã mạnh, lại thêm nội kình đưa vàođầu tên, roi ngựa tuy đánh trúng đuôi nhưng chỉ làm cho đầu tên lệch đimột chút, nghe soẹt một tiếng đã cắm ngay vào vai y. Sở Vương kêu lên“Chao ôi!” một tiếng, đau đến gục xuống yên ngựa.Vũ tiễn của Tiêu Phong lại tiếp theo, lần này khoảng cách thật gần,mũi tên trúng vào hông, xuyên thẳng qua ngực. Sở Vương chỉ dãy đượcmột cái, từ trên ngựa ngã xuống ngay.Tiêu Phong vừa ra tay đã thành công, nghĩ thầm: “Sao mình khôngthừa cơ bắn chết luôn Hoàng thái thúc”.Sở Vương trúng tên ngã ngựa, quân địch ai nấy kêu la, mấy trămmũi tên nhắm ngay Tiêu Phong mà bắn, chỉ nháy mắt con ngựa đã trúngđầy tên thật chẳng khác gì một con nhím. Tiêu Phong lăn dưới đất mấyvòng, lòn ngay dưới bụng ngựa một tên quân, thi triển công phu tiểu xảo,cứ lăn một vòng lại luồn từ bụng con ngựa này sang bụng con ngựa khác.Quan binh không sao bắn tên được, lập tức dùng trường mâu mà chọc.Tiêu Phong lẻn qua trái, lách qua phải, toàn là ẩn dưới bụng ngựa. Quânđịch loạn cả lên, mấy nghìn quân người nọ xô người kia tưởng chừng nhưdẫm phải nhau nhưng không làm sao đâm trúng ông được.Tiêu Phong sử dụng chẳng qua chỉ là địa đường công phu thật tầmthường của võ lâm Trung Nguyên. Dù là địa đường quyền, địa đườngđao, hay địa đường kiếm cũng đều là lăn lộn dưới đất, tấn công vào hạbàn bên địch. Bây giờ ông dùng vào trong chiến trận, mắt sáng taynhanh, tránh khỏi không bị ngựa giày. Ông nhắm kỹ nơi Hoàng thái thúcđang đứng, lăn về hướng đó, nhắm thẳng vào y vút vút vút bắn ra ba mũitên.Vệ sĩ của Hoàng thái thúc đã nhìn thấy Sở Vương bị trúng tên rồinên đã phòng bị, hơn ba chục người cùng giơ mộc lên chặn trước Hoàngthái thúc kín mít, nghe keng keng keng ba mũi tên đều đụng phải thuẫnbài rơi xuống đất. Mười mũi tên Tiêu Phong đem theo đã bắn hết bảymũi rồi, chỉ còn lại ba, thấy ba chục tên quân dùng thuẫn bảo vệ chủ, bamũi tên bắn chết ba tên vệ sĩ đã khó, huống hồ lại bắn được Hoàng tháithúc.Lúc này Tiêu Phong đã vào sâu trong trận của địch, phía sau mấynghìn người cầm mâu đuổi tới, trước mặt là thiên quân vạn mã quả đúnglà rơi vào tuyệt cảnh. Hôm xưa ông một mình chống lại quần hùng TrungNguyên đối phương chẳng qua chỉ vài trăm người, cũng đã cực kỳ hunghiểm, may có người khác cứu còn hôm nay bi mấy vạn người vây khốnlàm sao chạy thoát được đây?Trong tình hình nguy ngập đó, ông hú lên thật to, tung mình nhảylên, nghe vù một tiếng đã nhảy vọt qua ba chục người cầm thuẫn, rơixuống ngay trước đầu ngựa Hoàng thái thúc. Hoàng thái thúc hoảng hốt,giơ roi ngựa lên đánh luôn vào mặt ông. Tiêu Phong nghiêng người rơixuống đúng ngay yên ngựa Hoàng thái thúc đang cưỡi, giơ tay chộp luônsau lưng y, giơ lên cao kêu lớn:- Ngươi muốn sống hay muốn chết? Mau mau bảo mọi người bỏbinh khí xuống.Hoàng thái thúc sợ đến cứng đơ người, những gì ông nói y khôngnghe thấy gì cả. Lúc đó tiếng xôn xao của loạn quân inh ỏi điếc cả tai,hàng nghìn vạn người ai cũng lắp tên giương cung nhắm ngay TiêuPhong nhưng Hoàng thái thúc bị ông bắt giữ rồi ai mà dám vọng độngkhinh suất?Tiêu Phong vận khí vào đan điền kêu lớn:- Hoàng thái thúc có lệnh, ba quân mau bỏ binh khí xuống để nghetuyên đọc thánh chỉ. Hoàng đế khoan hồng đại lượng, xá tội cho tất cảquan binh, không truy cứu bất cứ ai.Mấy câu đó át hết tất cả tiếng người đang ồn ào, qua đến mấy dặmcòn nghe thấy, đến quá nửa trong số mấy chục vạn người trước núi saunúi nghe được rõ ràng. Tiêu Phong đã trải qua kinh nghiệm người trongCái Bang nổi loạn chống lại mình, biết rõ tâm tư loạn quân, sau khi thoátkhỏi nghịch cảnh rồi, việc đáng quan tâm nhất là làm sao được miễn tội,nếu như được bảo đảm không truy cứu lỗi lầm thì ý chí chiến đấu lập tứctiêu tan. Hiện giờ phản quân thế mạnh, bên cạnh Gia Luật Hồng Cơchẳng qua chỉ bảy tám vạn người, bên ít bên nhiều làm sao địch lại,trong lúc cục diện khẩn cấp không kịp thỉnh thị ý kiến Hồng Cơ nên nóiliều mấy câu cho bên phản loạn yên tâm.Mấy câu đó vang vang truyền ra, bao nhiêu tiếng huyên náo củaquân phản loạn liền lắng xuống, người nọ nhìn người kia, không ai địnhđược chủ ý ra thế nào. Tiêu Phong biết rằng tình thế hiện nay cực kỳnguy hiểm, trong đám quân địch chỉ cần một người kêu lên không phục,mấy chục vạn quân như rắn mất đầu kia sẽ đại biến, thành thử không thểdiên trì một giờ khắc nào, lại lớn tiếng nói:- Hoàng thượng có chỉ dụ, trong đám phản quân bất luận quan chứclớn bé thế nào chăng nữa, tất cả đều vô tội, hoàng đế khai ân quyếtkhông truy cứu. Quan quân binh lính ai giữ nguyên chức ấy, tất cả hãymau mau bỏ binh khí xuống.Tất cả lặng như tờ, đột nhiên loảng xoảng, loảng xoảng, có mấyngười liệng bỏ trường mâu. Tiếng vứt bỏ binh khí kia dường như lây quangười khác, chỉ trong giây lát, loảng xoảng vang dậy, có đến một nửa sốngười vứt binh khí, phần còn lại trù trừ chưa quyết định.Tiêu Phong tay trái cầm Hoàng thái thúc giơ lên cao, giục ngựachạy lên núi, quân phản loạn nào ai dám ngăn trở, ngựa ông đến đâu lậptức tránh ra nhường đường đến đó. Tiêu Phong cưỡi ngựa đến lưng chừngnúi rồi, hai toán ngự doanh quân liền chạy xuống nghinh tiếp, trên núitrống chiêng đồng thời nổi lên. Tiêu Phong nói:- Hoàng thái thúc, ông mau mau ra lệnh, bảo bộ thuộc bỏ binh khíxuống đầu hàng thì sẽ được tha mạng.Hoàng thái thúc run run hỏi lại:- Ngươi đảm bảo tha mạng cho ta chứ?Tiêu Phong nhìn xuống chân núi, thấy vô số phản quân vẫn còncung tên trường mâu trong tay, lòng quân chưa định, nguy hiểm chưa hếtnghĩ thầm: “Bây giờ an lòng quân là việc quan trọng nhất. Hoàng tháithúc một người sống chết có đáng gì đâu, chỉ cần cho người canh gác kỹcàng, để từ rày y không còn làm điều càn rỡ được nữa”. Ông liền nói:- Đây là cơ hội duy nhất để ông đái tội lập công. Bệ hạ biết rằngchỉ tại con ông tệ hại, nhất định sẽ tha chết cho ông.Hoàng thái thúc vốn không có lòng tranh đoạt ngôi vua, chỉ vì conông ta Sở Vương có dã tâm mà gây họa, lúc này rơi vào tay người ta rồi,chỉ mong sao khỏi chết bèn đáp:- Được, ta sẽ làm theo lời ngươi.Tiêu Phong để ông ta an tọa trên yên ngựa rồi mới sang sảng nói:- Ba quân nghe đây, Hoàng thái thúc có lời nhắn nhủ.Hoàng thái thúc lớn tiếng nói:- Sở Vương gây nên họa loạn hiện đã đền tội rồi. Hoàng thượngkhoan hồng đại lượng tha cho tất cả mọi người. Các ngươi mau mau bỏbinh khí xuống, quay về phía hoàng thượng mà cầu xin.Hoàng thái thúc đã nói như thế, đám loạn quân trở thành như rắnmất đầu, tuy cũng có kẻ hung hăng ngoan cố nhưng không người nàodám chống lại, lập tức nghe thấy loảng xoảng liên hồi, bao nhiêu loạnquân đều vứt binh khí xuống đất.Tiêu Phong áp giải Hoàng thái thúc lên tới khu núi trống trải, GiaLuật Hồng Cơ mừng không để đâu cho hết, chẳng khác gì đang nằm mơ,tiến đến bên cạnh Tiêu Phong cầm hai tay ông nói:- Huynh đệ, huynh đệ, giang sơn này của ca ca từ nay cùng ngươichung hưởng.Ông nói đến đây tâm thần khích động, tự nhiên nước mắt ròng ròng.Hoàng thái thúc quì gục dưới đất nói:- Kẻ loạn thần này cầu xin bệ hạ thứ tội, xin bề trên nhủ lòngthương xót.Gia Luật Hồng Cơ trong lòng hết sức vui sướng quay sang hỏi TiêuPhong:- Huynh đệ nghĩ mình phải làm sao đây?Tiêu Phong đáp:- Phản quân người nhiều thế mạnh đang cần an định quân tâm, cầuxin bệ hạ tha tội chết cho Hoàng thái thúc để cho mọi người yên lòng.Gia Luật Hồng Cơ cười nói:- Hay lắm! Hay lắm! Ngươi nói sao thì làm vậy!Ông quay lại nói với Bắc Viện Đại Vương:- Ngươi truyền thánh chỉ, phong Tiêu Phong làm Sở Vương, giữchức Nam Viện Đại Vương đốc suất phản quân trở về Thượng Kinh.5Tiêu Phong hoảng hốt, ông giết Sở Vương, bắt Hoàng thái thúcchẳng qua chỉ mong cứu mạng nghĩa huynh đâu phải có lòng ham muốntước lộc, Gia Luật Hồng Cơ phong cho chức quan lớn như thế khiến chochân tay luống cuống, sững sờ không biết phải nói sao. Bắc Viện ĐạiVương quay sang chắp tay chào Tiêu Phong:- Chúc mừng! Chúc mừng! Tước vị Sở Vương xưa nay không phongcho người ngoài hoàng tộc, Tiêu đại vương mau mau tạ ơn hoàng thượngđi.Tiêu Phong nói với Gia Luật Hồng Cơ:- Mọi việc hôm nay toàn nhờ hồng phúc của ca ca, lòng quân hướngvề bệ hạ nên bình định được quân phản loạn, tiểu đệ chỉ bỏ chút hơi sứcnhỏ nhoi, đâu có gì gọi là công lao. Huống chi tiểu đệ không biết làmquan, lại cũng chẳng muốn làm quan, xin ca ca thu hồi thành mệnh.Gia Luật Hồng Cơ cười vang, giơ tay nắm vai Tiêu Phong nói:- Chức Sở Vương, Nam Viện Đại Vương ở nước Liêu ta là tước lộccao quí nhất rồi, nếu như huynh đệ hiềm là chưa đủ không chịu thầnphục thì người anh này ngoài việc nhường ngôi cho ngươi không còncách nào khác nữa.Tiêu Phong lại càng kinh hãi, nghĩ thầm: “Ca ca vui quá, nói năngchẳng giữ gìn gì nữa, xem ra có chiều lung tung, mọi việc lúc này cầnquả quyết gấp rút, không thể chần chờ gì nữa để khỏi sinh họa”. Ôngđành quì xuống nói:- Thần Tiêu Phong lãnh chỉ, đa tạ ân điển vạn tuế.Gia Luật Hồng Cơ vui vẻ đưa tay đỡ dậy. Tiêu Phong nói:- Thần không dám vi chỉ nên phải lãnh nhận quan tước. Có điều làkẻ thô bỉ thảo dã, không hiểu pháp độ triều đình, nếu có điều gì sai sẩyxin bệ hạ rộng lòng tha thứ.Gia Luật Hồng Cơ giơ tay vỗ lên vai ông mấy cái cười nói:- Quyết không sao cả.Ông quay sang nói với Tả quân tướng quân Gia Luật Mạc Ca:- Gia Luật Mạc Ca, ta phong ngươi làm Nam Viện Khu Mật Sứ, phòtá Tiêu đại vương trông coi quân quốc trọng sự.Gia Luật Mạc Ca mừng rỡ vội vàng quì xuống tạ ơn, sau đó quaysang Tiêu Phong tham bái nói:- Tham kiến đại vương!Hồng Cơ nói:- Mạc Ca, ngươi theo lệnh Tiêu đại vương, đốc suất quân phản loạnquay trở về Thượng Kinh. Chúng ta đi thăm Hoàng thái hậu nào.Trên núi liền chiêng trống nổi lên, Gia Luật Hồng Cơ cùng đoànngười đi xuống. Lãnh binh tướng quân phe phản loạn lập tức mời Hoàngthái hậu, Hoàng hậu các người ra, cung kính an trí trong doanh. Gia LuậtHồng Cơ vào trong trướng rồi, mẹ con vợ chồng gặp nhau, quả là chết đisống lại, tưởng chừng như từ một kiếp khác quay về, ai nấy tấm tắc khenngợi công lao vĩ đại của Tiêu Phong.Gia Luật Mạc Ca lại đưa Tiêu Phong đi gặp tất cả các bộ thuộcNam Viện. Mới đây Tiêu Phong trong chốn thiên quân vạn mã vào ra,thần dũng không ai địch nổi, ai nấy đã thấy cả rồi. Các quan quân NamViện tuy đều là cựu bộ thuộc của Sở Vương nhưng một là Tiêu Phongthần uy lẫm lẫm, mọi người sợ ông là kẻ anh hùng không dám khôngphục, thứ nữa Sở Vương bình thời tính tình nóng nảy, không có ân huệ gìvới kẻ dưới, thứ ba mình là kẻ làm loạn phạm thượng, trong bụng đangnơm nớp lo lắng thành thử Tiêu Phong vừa đến ai ai cũng nhất tề nghelệnh của ông.Tiêu Phong nói:- Hoàng thượng đã tha tội theo kẻ nghịch mưu phản cho các ngươi,từ nay tất cả phải ăn năn sám hối, không người nào được có dạ phảntrắc.Một viên tướng đầu râu tóc bạc tiến lên bẩm:- Bẩm cáo đại vương, Hoàng thái thúc và thế tử bắt giữ gia quyếnchúng tôi, ép chúng tôi phải theo, nếu như chống lại, thế tử sẽ chém đầutất cả, thành thử không biết làm sao, xin đại vương tâu cho vạn tuế rõ.Tiêu Phong gật đầu:- Nếu thế, những chuyện đã qua từ nay không nhắc đến nữa.Ông quay lại nói với Gia Luật Mạc Ca:- Cho ba quân ai đâu ở đó, nghỉ ngơi ăn uống xong thì nhổ trại hồikinh.Sau đó các quan chức Nam Viện từ lớn xuống nhỏ tiến lên thamkiến. Tiêu Phong tuy chưa làm quan bao giờ nhưng đã từng là bang chủCái Bang lâu năm, thống lãnh quần hào nên cũng có uy. Thống lãnh hàokiệt Cái Bang với chỉ huy quân Khất Đan không khác nhau nhiều lắm,nhưng Liêu binh có qui củ riêng mà Tiêu Phong phải để ý còn ngoài ramọi sự do Gia Luật Mạc Ca điều động giải quyết cho nên cũng đâu vàođấy.Tiêu Phong dẫn đại quân xuất phát chưa bao lâu thì Hoàng thái hậuvà Hoàng hậu đã sai sứ tới trung quân ban tặng áo đai vàng bạc. TiêuPhong tạ ơn xong, Thất Lý cũng đưa A Tử đến. Nàng mặc áo gấm ngồitrên tuấn mã, nói là những thứ đó đều do Hoàng thái hậu ban cho. TiêuPhong thấy thân hình mảnh mai của nàng lọt thỏm vào trong cẩm bàorộng thùng thình, khuôn mặt thon thon dường như bị cổ áo che khuất đếnmột nửa không khỏi tức cười.A Tử không chính mắt trông thấy Tiêu Phong bắn chết Sở Vương,bắt sống Hoàng thái thúc chỉ nghe Thất Lý kể lại mà thôi. Hễ ai kể lạichuyện gì, không khỏi thêm mắm thêm muối nên công lao của TiêuPhong lại càng tăng thêm vài phần thần bí.A Tử vừa gặp ông đã cằn nhằn:- Tỉ phu lập đại công như thế, sao không nói trước để tiểu muộiđứng ở sườn núi xem đại ca xông ra rồi lại trở về có phải vui không?Làm em lo ơi là lo.Tiêu Phong đáp:- Cái đó là nhờ may mà lập được chút công lao chứ ta nào có địnhtrước đâu? Cô nói nghe thật trẻ con quá.A Tử nói:- Tỉ phu qua đây.Tiêu Phong đi đến bên cạnh nàng, thấy khuôn mặt xanh xao củanàng hơi ửng hồng ra chiều phấn khởi, súng sính trong bộ áo váy hoagấm kia, trông thật chẳng khác gì một con rối nhỏ, vừa kháu khỉnh lạivừa dễ thương, khiến ông bật cười ha hả.A Tử vẻ mặt phụng phịu nói dỗi:- Em nói chuyện đứng đắn sao anh lại cười, có gì khôi hài đâu?Tiêu Phong đáp:- Ta thấy cô mặc y phục này, trông thật chẳng khác gì một hìnhnhân, thú vị quá.A Tử bực bội đáp:- Anh lúc nào cũng chỉ coi em là một đứa trẻ con, cứ trêu em hoài.Tiêu Phong vẫn cười:- Đâu có phải vậy! A Tử ơi, lần này ta tưởng hai anh em mình chắcchết mười mươi, ai ngờ chết đi sống lại nên mới vui đùa một chút đấythôi. Chứ còn cái gì Nam Viện Đại Vương, Sở Vương những tước vị đó tanào có ham gì, được khỏi chết là mừng lắm rồi.A Tử nói:- Tỉ phu cũng sợ chết sao?Tiêu Phong chưng hửng rồi gật đầu:- Gặp lúc hiểm nguy ai mà chẳng sợ chết.A Tử nói:- Em lại tưởng anh là anh hùng hảo hán, không sợ chết chứ. Nếuquả là anh sợ chết, sao trong đám phản quân hàng nghìn hàng vạn lạidám xông vào?Tiêu Phong đáp:- Cái đó gọi là vào chỗ chết để tìm đường sống. Nếu ta không xôngvào thì cầm chắc cái chết, thành thử chẳng có gì là dũng cảm hay khôngdũng cảm mà là vào nước đường cùng. Nếu mình vây một con gấu haymột con cọp, nó chạy không được thể nào cũng liều mạng quay đầu lạicắn thôi.A Tử bật cười:- Anh so sánh mình với loài súc vật.Lúc đó hai người đang ngồi trên lưng ngựa đi song hàng, đưa mắtnhìn ra thấy cả một vùng thảo nguyên cờ sí rợp trời, những đội ngũ dàinhư rắn bò tới tận cuối trời không biết đâu mới hết, trước sau trái phảichỗ nào cũng là vệ sĩ bộ thuộc.A Tử hết sức vui lòng nói:- Hôm trước anh giúp em đoạt được chức truyền nhân của phái TinhTú, em nghĩ bũng trong phái Tinh Tú từ nhị đại đệ tử, tam đại đệ tử tấtcả mấy trăm người, ngoài sư phụ ra thì em là lớn nhất, đã hết sức đắc ý.Thế nhưng so với anh chỉ huy thiên quân vạn mã thật chẳng thấm gì. Tỉphu ơi, bọn Cái Bang không chịu để anh làm bang chủ, hứ, một cái banghội nhỏ xíu, có làm cái quái gì đâu? Anh đem binh mã tới giết sạch bọnchúng cho được việc.Tiêu Phong liên tiếp lắc đầu nói:- Chỉ trẻ con thôi! Ta là người Khất Đan, Cái Bang không chịu chota làm bang chủ là phải rồi. Trong Cái Bang toàn là cựu bộ thuộc, bạnbè ta, sao lại giết họ?A Tử đáp:- Bọn chúng trục xuất anh ra khỏi bang rồi, đối xử tệ bạc nên giếtchúng đi là phải. Tỉ phu, không lẽ giờ này mà họ còn là bằng hữu củaanh nữa hay sao?Tiêu Phong không biết trả lời thế nào, chỉ lắc đầu, nghĩ đến việcmình đoạn nghĩa tuyệt giao với bạn bè cũ nơi Tụ Hiền Trang, bao nhiêuhào khí đều tiêu ma. A Tử lại hỏi tiếp:- Nếu như bọn chúng nghe tin anh làm Nam Viện Đại Vương nướcLiêu đâm ra hối hận, lại mời anh về làm bang chủ Cái Bang, anh về haykhông về?Tiêu Phong mủm mỉm cười:- Trên đời này làm gì có chuyện đó bao giờ? Anh hùng hảo hánnước Đại Tống coi người Khất Đan là gian đồ chuyện ác gì cũng chẳngtừ, ta ở nước Liêu làm quan càng lớn thì họ lại càng hận ta.A Tử nói:- Hứ, thế thì đã sao? Bọn chúng ghét mình thì mình cũng ghét lại.Tiêu Phong đưa mắt nhìn về hướng nam thấy nơi đất trời giao tiếp ởxa xa núi non trùng điệp nghĩ bụng: “Qua khỏi dãy núi kia là TrungNguyên”. Ông tuy là người Khất Đan nhưng từ nhỏ lớn lên tại phươngnam, trong lòng quả là yêu Đại Tống rất nhiều mà yêu Đại Liêu chẳngbao nhiêu, nếu như Cái Bang cho ông làm một bang chúng vô danhkhông chức phận, không túi nào, e rằng còn sung sướng hơn là chức NamViện Đại Vương.A Tử nói tiếp:- Tỉ phu, em thấy hoàng thượng thật là thông minh nên mới phonganh làm Nam Viện Đại Vương. Từ nay về sau mỗi khi nước Liêu đánhvới nước nào, anh đem quân xuất chinh thì thể nào cũng bách chiến báchthắng. Chỉ cần anh xông vào quân địch, đánh chết nguyên soái bên kia,đại đa số quân địch sẽ vứt đao thương, quì xuống đầu hàng, thế là mìnhchẳng thắng thì là gì?Tiêu Phong mỉm cười nói:- Bộ hạ của Hoàng thái thúc đều là quan binh người Liêu, xưa nayquen nghe lệnh hoàng thượng rồi thành thử một khi Sở Vương chết đi,Hoàng thái thúc bị bắt tất cả mới đầu hàng. Còn như hai nước giao tranhthì chuyện lại khác hẳn. Giết được nguyên soái thì có phó nguyên soái,giết được tướng này thì còn tướng kia, ai nấy hết sức tử chiến. Ta đơnthương độc mã xông vào chẳng đi đến đâu.A Tử gật đầu nói:- Ồ, thì ra là thế! Tỉ phu ơi, anh bảo là xông vào bên địch, bắn chếtSở Vương, bắt sống Hoàng thái thúc cũng chưa phải là dũng cảm, thế thìtrong đời anh việc gì mới gọi là dũng cảm thực sự? Nói cho em nghe cóđược không?Tiêu Phong xưa nay không thích kể lại cho người ta nghe những sựtích võ dũng của mình. Khi xưa còn ở trong Cái Bang ra tay tiêu diệt đạigian đại ác, dù cho kịch chiến ác đấu cỡ nào, quay trở về bang cũng chỉnói gọn một câu: “Đã giết được những ai những ai...” còn như bao nhiêugian hiểm từng trải qua, dù cho người khác vặn hỏi thế nào chăng nữaông cũng không chịu nói. Lúc này nghe A Tử hỏi thế, nghĩ mình trongđởi trải qua hàng trăm trận, khi lâm địch chẳng lúc nào tính chuyện tháolui, chuyện dũng cảm quả là chẳng cần nhắc nữa, bèn nói:- Ta phải đấu với người phần lớn là bị người ta ép, không đấu khôngđược chứ chẳng có gì gọi là dũng cảm.A Tử nói:- Thôi em biết rồi, trong đời anh dũng cảm nhất là trận ác đấu tạiTụ Hiền Trang.Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi lại:- Làm sao cô biết?A Tử đáp:- Hôm trước nơi bờ hồ Tiểu Kính, anh đi một lúc rồi, cha em, mẹem cùng các thủ hạ của cha em nói chuyện về anh, ai cũng bội phục võcông ghê gớm, một thân một mình dám đến đại hội ở Tụ Hiền Trang độcđấu quần hùng, chỉ cốt để trị thương cho một thiếu nữ. Thiếu nữ đó dĩnhiên là chị em rồi. Lúc đó mọi người chưa biết A Châu chính là conruột của cha mẹ em, nói anh đối với nghĩa phụ, nghĩa mẫu và thụ nghiệpân sư cực kỳ tàn độc nhưng với đàn bà lại một mối tình trường; vong ânphụ nghĩa, tàn nhẫn hiếu sắc quả là một kẻ tệ hại xấu xa bất cận nhântình.Nói tới đây cô gái bật cười khanh khách. Tiêu Phong lẩm bẩm nhắclại:- Ôi, “vong ân phụ nghĩa, tàn nhẫn hiếu sắc”, anh hùng hảo hánTrung Nguyên đã bình phẩm Tiêu Phong này tám chữ đó sao?A Tử an ủi ông:- Tỉ phu đừng tức tối làm chi. Riêng mẹ em hết lời ca tụng anh, nóilà đàn ông miễn sao si tình đã đủ tốt rồi, còn ngoài ra không có gì quantrọng cả. Mẹ em bảo cha em cũng là loại “vong ân phụ nghĩa, tàn nhẫnhiếu sắc”, nhưng đối với tình nhân thì lại cũng “phụ nghĩa hiếu sắc”, đốivới con cái thì “tàn nhẫn vô tình” chẳng sao bì kịp với đại ca. Tiểu muộiđứng một bên vỗ tay tán thành.Tiêu Phong gượng gạo cười lắc đầu.Đại quân đi mấy ngày thì đến Thượng Kinh. Bách quan và dânchúng đã nghe tin rồi, đi ra tận xa nghinh tiếp. Lá cờ soái của TiêuPhong đến đâu, bách tính thắp hương lạy phục xuống, ca tụng khôngngớt lời. Ông ra tay bình được đại biến loạn khiến cho vô số quân sĩnước Liêu bảo toàn tính mạng, tại Thượng Kinh gần nửa dân số là giaquyến của ngự doanh quân nên đối với ông xiết bao cảm kích. NgựaTiêu Phong đến đâu dân chúng tung hô đến đấy:- Đa tạ Nam Viện Đại Vương cứu mạng.- Cầu trời phù hộ cho Nam Viện Đại Vương sống lâu trăm tuổi, đạiphú đại quí!Tiêu Phong nghe những lời chúc tụng đó thấy dân chúng người nàongười nấy mắt rưng rưng, quả thực thành tâm thành ý nghĩ thầm: “Kẻ ởtrên ngôi cao, nhất cử nhất động đều liên quan đến họa phúc của muônvạn người. Khi ta bắn chết Sở Vương, chẳng qua chỉ là sính cái dũngnhất thời, trước là cứu nghĩa huynh, sau là cứu mình, có ngờ đâu đối vớibách tính lại tốt lành đến thế. Ôi, ở Trung Nguyên ta hết sức làm điềutốt, vậy mà người ta lại thù oán sàm báng biết bao nhiêu, thành kẻ đệnhất đại gian đại ác trên giang hồ. Qua đến Bắc quốc, vô ý lại thành cứutinh của muôn dân. Thị phi thiện ác quả là khó nói”.Ông lại nghĩ: “Nơi đây là đất nước cha mẹ ta, năm xưa cha mẹ chắcthường qua lại con đường này. Ôi, ta nào có biết hình dáng tướng mạocha mẹ ta ra sao, hai ông bà cưỡi ngựa cùng nhau rong ruổi thế nào lạicàng khó tưởng ra nổi”.Thượng Kinh là kinh đô của nước Liêu. Khi đó Liêu quốc là nướclớn nhất trong thiên hạ, so với Đại Tống cường thịnh hơn nhiều. Thếnhưng người Khất Đan du mục là chính, sống rày đây mai đó, tại ThượngKinh dân cư, quán xá thật giản lậu thô sơ, so với Trung Nguyên còn kémxa.Quan chức thuộc Nam Viện liền ra nghinh đón Tiêu Phong vào SởVương phủ, phủ đệ to lớn, bên trong trần thiết cực kỳ hoa lệ giàu sang.Tiêu Phong một đời nghèo khổ đã từng ở nơi sang trọng như thế bao giờ?Ông vào đi rảo một hồi bỗng thấy không quen liền sai quân sĩ thiết lậphai tòa doanh trướng ở ngay trong quân, ông và A Tử mỗi người ở mộtcái, sống thật giản phác chẳng khác gì khi trước.Đến ngày thứ ba, Gia Luật Hồng Cơ và Hoàng thái hậu, Hoàng hậu,tần phi, công chúa mọi người mới về đến Thượng Kinh, Tiêu Phong tấtlãnh bách quan tiếp giá. Trong triều liên tiếp bận rộn luôn mấy ngày.Đầu tiên là lễ mừng bình được đại nạn, luận công thăng thưởng, phủ tuấtcác gia đình Bắc Viện Khu Mật Sứ và quan binh mới tử trận. Hoàng tháithúc tự thấy mình không còn mặt mũi nào nên trên đường về tự tử chếtrồi.Hồng Cơ tuy vậy vẫn giữ lời, đối với quan binh phản nghịch khônghề truy cứu, chỉ tru sát hai mươi tên thuộc hạ của Sở Vương đầu sỏ mưuviệc phản loạn. Trong hoàng cung mở tiệc khao thưởng công lao binh sĩ,đại yến liên tiếp ba ngày. Tiêu Phong trở nên anh hùng đệ nhất nơi bàntiệc. Các món thưởng của Gia Luật Hồng Cơ, Hoàng thái hậu, hoànghậu, các phi tần, công chúa kể cả tặng phẩm của văn võ bách quan, quảthật chất cao như núi.Khao thưởng xong rồi, Tiêu Phong mới đến Nam Viện xem xétcông việc. Mấy chục tộc trưởng trong các bộ tộc nước Liêu đều đếntham kiến, nào là Ô Ngỗi, Bá Đức, Bắc Khắc, Nam Khắc, Thất Vi, MaiCổ Tất, Ngũ Quốc, Ô Cổ Lạp... nhất thời không nhớ hết được. Sau đó làquan quân bì thất đại trướng của hoàng đế, san quân thuộc hoàng hậu,rồi các cấp Hoằng Ninh Cung, Trường Ninh Cung, Vĩnh Hưng Cung, TíchKhánh Cung, Diên Xương Cung lần lượt đến chào. Thuộc quốc của nướcLiêu tổng cộng năm mươi chín nước, bao gồm Thổ Cốc Hỗn, Đột Quyết,Đảng Hạng, Sa Đà, Ba Tư, Đại Lương, Hồi Cốt, Thổ Phồn, Cao Xương,Cao Ly, Vu Khuých, Đôn Hoàng... Những nước đó đều có sứ thần tạiThượng Kinh, nghe tin Tiêu Phong nắm giữ quân quốc trọng quyền, đềuđến tặng những món quí giá lạ lùng để lấy lòng làm quen.Tiêu Phong ngày ngày khi thì tiếp khách, khi gặp bộ thuộc, mắtthấy toàn là vàng bạc châu báu, tai nghe những điều xưng tụng tándương, không khỏi chán chường. Cứ như thế đến hơn một tháng Gia LuậtHồng Cơ mới vời vào điện, bảo:- Huynh đệ, chức phận ngươi là Nam Viện Đại Vương nên tọa trấnNam Kinh6, chờ thời tiến đánh Trung Nguyên. Người anh này tuy khôngmuốn xa cách ngươi, nhưng để lập kỳ công thiên thu vạn thế, ngươi mausớm đem binh xuống phía nam.Tiêu Phong nghe hoàng thượng sai mình đem quân nam chinh, trongbụng kinh hoảng nói:- Tâu bệ hạ, nam chinh là chuyện đại sự, cực kỳ quan trọng, thầnTiêu Phong chỉ là một võ dũng thất phu, quân lược quả không phải là sởtrường.Gia Luật Hồng Cơ cười nói:- Nước ta vừa trải qua một cơn họa loạn, cần cho sĩ tốt nghỉ ngơi. ỞĐại Tống hiện nay Thái hậu đang nắm quyền, trọng dụng Tư Mã Quang,cải cách triều chính không có sơ hở nào để khai thác, chúng ta chưa thểtính chuyện nam chinh được. Này huynh đệ, ngươi đến Nam Kinh, trongđầu lúc nào cũng phải nghĩ đến việc thôn tính Nam triều. Chúng ta cầnphải lựa gió phất cờ, hễ Nam triều có nội biến là lập tức đưa binh xuốngphương nam. Còn như nội bộ họ tốt lành không có gì, nước Liêu đembinh đến đánh có phải là dùng sức nhiều mà thành công ít hay sao?Tiêu Phong đáp:- Vâng! Quả là như thế!Hồng Cơ nói:- Thế nhưng sao ta lại biết được Nam triều nội chính khéo léo, trămhọ nhân tâm qui phục?Tiêu Phong đáp:- Thần mong được bệ hạ chỉ điểm.Hồng Cơ cười sằng sặc nói:- Từ xưa đến nay cũng đều thế cả, cốt sao đem nhiều tiền bạc tàibạch mua kẻ gian tế gián điệp. Người nam tham tiền, bọn hèn hạ xấu xađông lắm, ngươi hãy ra lệnh cho Nam Bộ Khu Mật Sứ đừng tiếc tài bảo,cố mua được càng nhiều càng tốt.Tiêu Phong vâng lệnh từ biệt ra về, trong lòng buồn bã. Ông xưanay chỉ kết giao anh hùng hào kiệt, tuy những chuyện lén hãm hại nhau,mai phục hạ độc chứng kiến đã nhiều, nhưng toàn là những việc giếtngười đốt nhà một cách sảng khoái chứ chưa từng đem tiền bạc đi muachuộc người ngoài bao giờ. Hơn nữa tuy ông là người Liêu nhưng từ nhỏlớn lên ở Nam triều, hoàng đế sai ông tính toán tiêu diệt nhà Đại Tống,trong lòng quả hết sức miễn cưỡng nghĩ thầm: “Ca ca có lòng tốt phongta làm Nam Viện Đại Vương, nếu ta chỉ vì chuyện này từ quan, khôngkhỏi phụ thịnh tình của anh ta, thương tổn nghĩa khí huynh đệ. Đợi taxuống Nam Kinh, làm quan sáu tháng một năm, hãy xin từ chức cũngkịp. Khi đó nếu nghĩa huynh không chịu thì ta mới treo áo, buộc ấn bỏ đianh ta không trách gì được”. Nghĩ thế ông tất lãnh bộ thuộc, dắt A Tửxuống Nam Kinh.Nam Kinh thời nhà Liêu tức là Bắc Kinh ngày nay, khi đó gọi làYên Kinh, còn gọi là U Đô, là kinh đô của U Châu. Thạch Kính Đườngnhà Hậu Tấn tự lập xưng đế được nước Liêu hết sức phù trì nên cắt YênVân mười sáu châu để đền ơn. Yên Vân mười sáu châu bao gồm U, Kế,Trác, Thuận, Đàn, Doanh, Mạc, Tân, Quy, Nho, Võ, Úy, Vân, Ứng,Hoàn, Sóc đều là những nơi quan trọng ở Ký Bắc, Tấn Bắc.Từ khi cắt đất cho nước Liêu rồi, các đời Hậu Tấn, Hậu Chu, ĐạiTống ba triều đại nhiều năm tranh đoạt nhưng vẫn không sao lấy lạiđược. Mười sáu châu Yên Vân địa thế hiểm yếu, nước Liêu trú đóngtrọng binh, mỗi lần đem binh xuống đánh phương nam chạy thẳng mộtmạch, toàn là bình nguyên khiến Đại Tống không có cách gì thủ ngự.Tống Liêu giao binh hơn trăm năm qua, nhà Tống không thắng trận nào,dĩ nhiên chủ yếu là vì binh giáp không bằng nhưng người Liêu từ caođánh xuống khống chế được chiến trường quả là đã chiếm được tiện nghithật lớn.Tiêu Phong vào thành rồi, thấy đường sá ở Nam Kinh rộng rãi, thị tứphồn hoa hơn xa Thượng Kinh, người qua kẻ lại đều là dân chúng Namtriều, nghe toàn là tiếng nói Trung Nguyên, thật chẳng khác gì đã quayvề Trung Thổ. Tiêu Phong và A Tử đều rất vui mừng, hôm sau liền ănmặc giản dị, đi du ngoạn khắp các nơi.Thành Yên Kinh vuông vức ba mươi sáu dặm, bao gồm tám cửa.Phía đông là cửa An Đông, cửa Nghinh Xuân; phía nam là cửa KhaiDương, cửa Đan Phượng; phía tây là cửa Hiển Tây, cửa Thanh Tấn; cònphía bắc là cửa Thông Thiên, cửa Củng Thần. Hai cửa phía bắc sở dĩ gọilà Thông Thiên, Củng Thần7 ý nói thần phục, tuân theo thánh chỉ củahoàng đế. Vương phủ của Nam Viện Đại Vương ở phía tây nam. TiêuPhong và A Tử du ngoạn hồi lâu, thấy phố chợ, công thự, chùa chiền,đạo quan san sát khắp nơi đi xem một lúc không hết được.Khi đó Tiêu Phong giữ chức Nam Viện Đại Vương, Yên Vân mườisáu châu đều dưới quyền ông cai quản, cả phủ Đại Đồng ở Tây Kinh,phủ Đại Định ở Trung Kinh cũng đều phải nghe hiệu lệnh. Uy vọng lớnnhư thế không thể nào ở một chỗ doanh trướng bé nhỏ nên đành phảidọn vào vương phủ.Ông coi việc mấy ngày đầu váng mắt hoa, thật là khổ sở thấy NamViện Khu Mật Sứ Gia Luật Mạc Ca tinh minh mẫn cán, quen thuộc chínhvụ nên bao nhiêu việc giao cho y cả.Thế nhưng làm quan to cũng có chỗ hay, trong vương phủ nhữngdược phẩm quí giá nhiều không biết bao nhiêu mà kể, A Tử dùng làmthức ăn hàng ngày. Nhờ bổ dưỡng như thế, nội thương của nàng mỗingày một đỡ, đến đầu mùa đông đã có thể đi lại một mình. Nàng dungoạn trong thành Yên Kinh đã nhiều, về sau lại bảo Thất Lý theo hầu,đưa đi chơi khắp các nơi chung quanh thành mười dặm.Hôm đó tuyết đổ vừa ráo hạt, A Tử mặc điêu cừu, đến Tuyên GiáoĐiện nơi Tiêu Phong cư ngụ nói:- Tỉ phu ơi, em ở trong thành này chán muốn chết, anh đưa em đisăn nhé.Tiêu Phong ở trong cung điện đã lâu, cũng thấy phiền muộn, nghenàng nói thế, trong bụng cũng mừng bèn sai thuộc hạ chuẩn bị ngựa đểra ngoài săn bắn. Ông không muốn rềnh rang, chỉ đem theo vài tùy tòngphục thị A Tử, lại ngại bách tính dòm ngó nên thay áo lông cừu quân sĩthường mặc, đem theo một cánh cung, một túi tên, nhảy lên ngựa cùng ATử đi ra cửa Thanh Tấn ở phía tây.Đoàn người ra khỏi thành hơn chục dặm, chỉ săn được vài con thỏ.Tiêu Phong nói:- Bọn mình đến biên giới phía nam xem thế nào.Ông chuyển đầu ngựa, quay sang hướng nam, lại đi hơn hai chụcdặm, thấy một con cheo8 từ trong bụi chạy ra. A Tử cầm mũi tên trên tayđể vào dây, ngờ đâu cánh tay hoàn toàn không có chút hơi sức nào, cánhcung không giương lên được. Tiêu Phong đưa cánh tay trái từ phía saunàng thò qua nắm thân cung, tay phải cầm tay nàng kéo dây, buông taynghe vút một tiếng, vũ tiễn phóng ra, con cheo liền ngã ngay xuống.Những người đi theo reo ầm cả lên.Tiêu Phong bỏ tay ra nhìn A Tử mỉm cười, thấy nàng mắt rưng rưng,lạ lùng hỏi:- Sao thế? Không thích ta giúp em bắn dã thú ư?A Tử nước mắt chảy dài xuống má thổn thức:- Em... em thành phế nhân rồi, đến giương cung... mà cũng chẳngxong.Tiêu Phong dỗ dành:- Đừng có nóng ruột, từ từ rồi sẽ hồi phục lực khí. Nếu như quả làtương lai không khỏi, ta sẽ truyền cho cô cách tập nội công, thể nào cũngtăng gia sức khỏe.A Tử đang khóc bật cười nói:- Tỉ phu đã nói thế thì phải giữ lời, thể nào cũng dạy em nội côngđấy nhé.Tiêu Phong đáp:- Được mà! Thể nào ta cũng dạy cho cô.Trong khi đang nói chuyện, bỗng nghe từ phương nam có tiếng chânngựa rầm rập, một đại đội nhân mã từ trên mặt tuyết chạy tới. TiêuPhong đưa mắt nhìn về phía đó thấy đội này toàn là quan binh ngườiLiêu nhưng không giương cờ. Bọn quan quân vừa đi vừa nói chuyện xônxao, ca hát cực kỳ khoái trá, sau ngựa buộc khá nhiều tù binh, tưởngchừng như vừa thắng trận trở về. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Mình làm gì cógiao chiến với ai, những người này đánh trận ở đâu trở về thế này?”.Ông thấy đoàn quan binh chuyển qua phía đông trở về thành liền quaysang nói với kẻ tùy tòng:- Ngươi ra hỏi xem đội lính kia làm gì về thế?Gã tùy tòng liền đáp: “Vâng” rồi hỏi:- Có phải các anh em “đi gặt” về đấy chăng?Y giục ngựa chạy thẳng đến chỗ bọn kia. Khi tới gần y nói mấy câu,bọn quan binh nghe thấy có Nam Viện Đại Vương đang ở tại đây liềnlớn tiếng reo hò, lập tức nhảy xuống ngựa, dây cương cầm tay rảo bướcđi tới trước Tiêu Phong, khom lưng hành lễ cùng nói:- Đại vương thiên tuế!Tiêu Phong giơ tay chào lại đáp:- Miễn lễ!Ông thấy đội binh này chừng hơn tám trăm người, trên lưng ngựachất đầy quần áo khí vật, số người bị bắt cũng phải đếm bảy tám trăm,phần lớn là đàn bà còn trẻ nhưng cũng có một số thanh niên, ăn mặc đềutheo lối người Tống, người nào người nấy khóc khóc mếu mếu.Gã đội trưởng nói:- Hôm nay đến lượt đội Hắc Lạp Đốc chúng tôi “đi gặt”, nhờ phúcđại vương nên thu được cũng kha khá.Y quay lại quát:- Các ngươi đem những thiếu nữ xinh đẹp nhất, vàng bạc châu báuquí giá nhất tất cả dâng lên, xin đại vương thiên tuế thu dụng.Các quan binh cùng reo lên:- Tuân lệnh!Đem ra hơn hai chục cô gái đẩy đến trước đầu ngựa Tiêu Phong, lạilấy ra rất nhiều kim ngân trang sức bỏ đầy một tấm chăn da. Các quanbinh chăm chú nhìn Tiêu Phong, ánh mắt đầy vẻ sùng kính trọng vọng,hiển nhiên nếu được Nam Viện Đại Vương thu dụng đám con gái vànhững món ngọc ngà này thì quả là vinh hạnh.Hôm xưa Tiêu Phong ở ngoài Nhạn Môn Quan đã thấy quan binhnhà Đại Tống bắt người Khất Đan, lần này lại thấy người Khất Đan đibắt người Đại Tống, những người bị giải đi ai nấy thê thảm khốn khổchẳng khác gì nhau. Ông ở nước Liêu đã lâu, hiểu biết quân tình Liêuquốc. Triều đình nước Liêu không cấp lương cho lính, cũng chẳng trảtiền, quan binh cần gì đều phải sang đoạt của bên địch, mỗi ngày sai línhqua cướp của dân bên Đại Tống, Tây Hạ, Nữ Chân, Cao Ly các nước lâncận, gọi là “gặt hái”, thực ra so với cường đạo cũng chẳng khác gì. Quanbinh Tống triều cũng lại đi qua “gặt hái” của người Liêu để trả thù.Thành thử dân chúng ở vùng biên giới khốn khổ vô cùng, ngày nào cũngnơm nớp, sáng lo chiều lo. Tiêu Phong thấy phương thức đó tàn nhẫn vôđạo, có điều mình không tính chuyện lâu dài nên định bụng sẽ chỉ vờ vịtlàm việc một thời gian rồi xin từ quan ẩn cư, thành thử các việc quânquốc đại sự không đưa ra chủ trương gì, bây giờ chính mắt thấy thảmtrạng những người bị bắt, không khỏi chạnh lòng thương hại bèn hỏi gãđội trưởng:- Các ngươi ở đâu... “gặt hái” ở đâu về thế?Gã đội trưởng cung kính đáp:- Bẩm cáo đại vương, chúng tôi “đi gặt” tại bên ngoài cảnh giớiTrác Châu, phía bên Đại Tống. Từ khi đại vương tới đây, thuộc hạ khôngdám đi kiếm lương thực gần quanh bản châu nữa.Tiêu Phong nghĩ thầm: “Nghe y nói, trước đây bọn họ đi cướp củangười Tống ngay tại bản châu”. Ông dùng tiếng Hán hỏi một thiếu nữđang đứng trước đầu ngựa:- Cô là người ở đâu?Người con gái kia lập tức quì xuống, khóc nói:- Tiểu nữ là người ở Trương gia thôn, cầu đại vương khai ân, thả chotiểu nữ trở về đoàn tụ với cha mẹ.Tiêu Phong quay đầu nhìn những người kia. Tất cả mấy trăm ngườibị bắt đều quì xuống nhưng trong đám người có một thanh niên đứngsừng sững không chịu quì.Thanh niên đó trạc độ mười sáu, mười bảy, mặt dài mà gầy, cằmnhọn, đôi mắt láo liên bất định. Tiêu Phong liền hỏi:- Cậu bé kia, nhà ngươi ở đâu?Thanh niên kia đáp:- Tiểu nhân có một bí mật đại sự, muốn bẩm riêng lên đại vương.Tiêu Phong đáp:- Được, ngươi lại đây!Thanh niên đó hai tay bị dây thừng trói chặt, nói:- Xin đại vương đứng xa bộ thuộc, việc này không thể để ngườikhác nghe thấy được.Tiêu Phong nổi bụng hiếu kỳ nghĩ thầm: “Một đứa bé thế này làmgì mà biết được chuyện cơ mật đại sự? Phải rồi, ngươi từ biên giới phíanam qua đây, chắc là biết chuyện gì về quân tình Đại Tống chăng?”. Ylà người Tống, đem chuyện cơ mật bẩm báo cho người Khất Đan, là loạiHán gian vô liêm sỉ nên ông đã có bụng khinh khi, nhưng y nói là cóchuyện trọng đại, có nghe cũng không mất mát gì, bèn phóng ngựa racách khoảng chục trượng, giơ tay vẫy:- Lại đây!Gã thanh niên kia liền đi theo, giơ hai tay lên nói:- Xin đại vương cắt dây trói, tiểu nhân có vật để trong túi muốntrình lên.Tiêu Phong rút phắt yêu đao, giơ lên chém xuống, thế đao tưởngchừng chặt y ra làm đôi, nhưng lại thật chuẩn xác, chỉ cắt đúng sợi dâythừng trói hai tay. Gã thanh niên hoảng hốt, lùi lại hai bước, nhìn TiêuPhong xuất thần. Tiêu Phong mỉm cười, tra đao vào vỏ hỏi:- Ngươi có cái gì?Gã thanh niên đưa tay vào túi, lấy một vật gì đó ra cầm trên tay nói:- Đại vương xem thì biết.Nói xong y đến trước đầu ngựa Tiêu Phong, ông liền đưa tay ra đónlấy. Đột nhiên, gã thanh niên cầm vật ở trong tay ném thẳng vào mặtTiêu Phong, Tiêu Phong liền vung roi lên đánh văng vật đó ra ngoài, thìra đó là một cái túi nhỏ. Cái túi đó rơi xuống đất, phấn trắng tung tóekhắp nơi, là một túi bột vôi sống, nếu trúng mặt vào mắt thì sẽ mù ngay.Đây là một vật thấp hèn mà bọn giang hồ hạng ba, trộm gà bắt chóthường dùng.Tiêu Phong hừ một tiếng, nghĩ thầm: “Thằng bé này lớn mật, thì rakhông phải là Hán gian”. Ông gật đầu hỏi:- Ngươi tên chi? Cớ sao lại có bụng hại ta?Thanh niên đó mím chặt môi, không trả lời. Tiêu Phong dịu mặt nói:- Ngươi mau nói ta nghe, ta sẽ tha mạng cho.Thanh niên đáp:- Ta báo thù cho cha mẹ không xong, còn gì để nói nữa.Tiêu Phong hỏi:- Cha mẹ ngươi là ai? Không lẽ bị ta giết sao?Gã thanh niên bước tới hai bước, mặt đầy vẻ bi phẫn, chỉ vào mặtTiêu Phong lớn tiếng nói:- Kiều Phong, ngươi giết chết cha ta, mẹ ta, cả bác ta, ta... ta giậnkhông được ăn thịt, rút gân lột da, băm vằm ngươi thành vạn mảnh.Tiêu Phong nghe y gọi cái tên cũ ngày xưa của mình, lại bảo mìnhgiết cha mẹ và bá phụ, ắt hẳn là kẻ thù ngày trước ở Trung Nguyên, bènhỏi:- Bá phụ ngươi là ai? Phụ thân là ai?Thanh niên đáp:- Ta chẳng muốn sống làm gì nên cũng cần cho ngươi biết, nam nhihọ Du ở Tụ Hiền Trang có phải là phường tham sống sợ chết đâu!Tiêu Phong “À” lên một tiếng nói:- Thì ra ngươi là con cháu của Du thị song hùng, lệnh tôn có phải làDu Câu Du nhị gia không?Ông ngừng lại một chút nói tiếp:- Hôm đó ta bị quần hùng Trung Nguyên vây đánh ở quí trang, bắtbuộc phải ứng chiến, không thể làm cách nào khác hơn. Lệnh tôn vàlệnh bá phụ đều tự vẫn mà chết.Ông nói tới đây lắc đầu tiếp:- Ôi, tự vẫn hay bị giết thì cũng vậy. Hôm đó ta đoạt binh khí củabá phụ và gia gia ngươi để đến nỗi ép họ phải tự vẫn. Tên ngươi là gì?Gã thanh niên ưỡn ngực, lớn tiếng đáp:- Ta tên là Du Thản Chi. Ta không cần ngươi phải giết, ta học đượccái gương sáng của bá phụ và gia gia rồi.Nói xong y thò tay vào ống quần, lấy ra một thanh đoản đao, giơ lênđâm luôn vào ngực. Roi ngựa của Tiêu Phong lại vung ra, cuốn lấy condao, đoạt luôn. Du Thản Chi giận dữ, chửi liền:- Ta muốn tự vẫn cũng không cho hay sao? Tên Liêu cẩu đáng chếtkia, bụng dạ ngươi độc ác thật.Lúc này A Tử đã giục ngựa chạy đến bên Tiêu Phong, quát lên:- Thằng tiểu quỉ kia, sao dám mở miệng nhục mạ người khác?Ngươi muốn chết ư, ha ha, đâu có dễ thế.Du Thản Chi đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thanh tú, ngơngẩn nhìn, không nói ra lời. A Tử hỏi:- Tiểu quỉ, cái cảnh mù lòa thật thích thú, rồi đây ngươi sẽ đượcnếm mùi.Nàng quay lại nói với Tiêu Phong:- Tỉ phu, tên tiểu tử này tàn độc quá, dám dùng vôi sống để hại anh,vậy mình lấy ngay vôi đó phế đôi mắt nó cho biết.Tiêu Phong lắc đầu, quay sang nói với tên lãnh binh đội trưởng:- Bọn người Tống đi gặt bắt được hôm nay, giao lại cho ta có đượcchăng?Gã đội trưởng mừng rỡ không để đâu cho hết vội đáp:- Được đại vương để mắt tới thì còn gì hơn, xin đa tạ ân điển đạivương.Tiêu Phong nói:- Những quan binh nào hiến tù binh bắt được cho ta, trở về nhớ đếnvương phủ lãnh thưởng.Các quan binh vui vẻ đáp:- Chúng bộ thuộc thành tâm dâng lên đại vương, không cần phảithưởng.Tiêu Phong nói:- Các ngươi để những kẻ bắt được lại đây, về thành trước đi, nhớđến lãnh thưởng.Bọn quan binh khom lưng tạ ơn. Gã đội trưởng hỏi:- Nơi đây dã thú không có bao nhiêu, chắc đại vương muốn dùngbọn Tống chư làm bia sống chứ gì? Trước đây Sở Vương vẫn thích trònày lắm. Chỉ tiếc hôm nay chúng tôi bắt được phần lớn là đàn bà, chạykhông nhanh. Lần sau chúng tôi sẽ cố bắt những con lợn Tống khỏemạnh.Nói xong hành lễ dẫn binh đi. “Muốn dùng bọn Tống chư làm biasống chứ gì”, câu đó lọt vào tai, Tiêu Phong không khỏi rùng mình, trướcmắt như hình dung ra cái cảnh tàn bạo của Sở Vương năm xưa: mấy trămngười Tống chạy thục mạng trên mặt tuyết chẳng khác gì dã thú, trongkhi quí nhân người Khất Đan cười sằng sặc, giương cung lắp tên bắn chếttừng người một. Nếu như có người Tống nào chạy được xa, người KhấtĐan cưỡi ngựa rượt theo, chẳng khác gì săn nai, đuổi chồn, rồi thì ai aicũng chết cả. Cái thảm cảnh đó, người Khất Đan thuận mồm nói ra,chẳng có gì là lạ, hẳn là trước đây đã quen. Ông đưa mắt nhìn qua bọnngười bị bắt, thấy ai nấy mặt tái mét, run lẩy bẩy trong gió lạnh. Nhữngngười dân nơi biên tái này có kẻ biết tiếng Khất Đan, đã từng nghechuyện “bắn bia sống”, bây giờ sợ đến mất vía.Tiêu Phong thở dài nhìn xuống núi non trùng điệp ở phương Namnghĩ thầm: “Nếu như không có người tiết lộ thân thế thì đến giờ này tavẫn nghĩ mình là dân Đại Tống. Ta cùng bọn người này nói chung mộtthứ tiếng, ăn cùng một thứ cơm, có khác gì đâu? Vì sao ai cũng là người,lại phải gượng gạo chia ra nào là Khất Đan, Đại Tống, Nữ Chân, Cao Lylàm chi? Ngươi sang đất ta ngươi “gặt lúa”, ta sang đất ngươi ta đốt nhà?Ngươi chủi ta là chó Liêu, ta mắng ngươi là lợn Tống?”. Trong nhất thời,lòng ông cảm khái dạt dào như sóng biển.Ông nhìn lại thấy đám quan binh đi kiếm lương kia đã khuất nẻokhông còn đâu nữa bèn quay qua nói với đám nạn dân:- Hôm nay ta thả các ngươi về, mau mau chạy đi thôi.Bọn người bị bắt vẫn tưởng Tiêu Phong thả cho họ chạy, sau đó sẽbắn chết nên vẫn chần chờ không chịu đi. Tiêu Phong lại tiếp:- Các ngươi về rồi, tốt nhất rời xa biên giới, để khỏi bị người ta đi“gặt lúa” bắt lần nữa. Ta chỉ cứu các ngươi được một lần, không cứuđược lần thứ hai đâu.Những nạn nhân bây giờ mới tin là thật, vui mừng reo hò, tất cảcùng quì xuống khấu đầu nói:- Đại vương ân đức tày non, tiểu dân về nhà khấn vái cầu cho đạivương sống lâu giầu bền, ngôi cao mãi mãi.Bọn họ sớm biết người dân Tống bị bọn Liêu binh “gặt lúa” bắtđược rồi, trừ người thật giàu có có tiền bạc gấm vóc đem ra chuộc mạng,còn không đều bỏ thân xứ người đến nắm xương cũng không mang đượcvề nhà. Tống Liêu hai bên giao tranh lâu năm, người có tiền sớm chạyvào sâu nội địa rồi, còn lại sống nơi biên cảnh chỉ toàn là dân nghèokhổ, làm gì có ai giàu có mà đem tiền chuộc mạng? Ai cũng biết mìnhthật không bằng con cừu con ngựa, được vị đại vương nước Liêu tha chovề thật mừng rỡ không đâu kể xiết.Tiêu Phong thấy những nạn dân mặt tươi rói, người nọ dìu người kiađi về hướng nam nghĩ thầm: “Người Khất Đan ta bắt họ tới đây, rồi lạithả cho về, trên đường đi kinh hoàng một phen, lại chịu biết bao khổ sở,ta nào có gì gọi là ân đức đối với họ?”.Ông thấy những người khốn khổ kia đi đã xa, còn Du Thản Chi vẫnđứng sừng sững tại chỗ, bèn nói:- Sao ngươi không chạy đi? Ngươi trở về Trung Nguyên có tiền bạcgì không?Ông vừa nói vừa thò tay vào túi, định cho y ít kim ngân, nhưng trongmình không mang theo tiền tài, mò vào chỉ thấy một cái bao giấy dầunhỏ. Ông trong lòng chua xót, trong chiếc bao chỉ có một bộ Dịch CânKinh viết bằng chữ Phạn mà hôm trước A Châu ăn trộm được ở chùaThiếu Lâm, ép mình phải cầm lấy, mà nay người mất kinh còn, làm saokhông buồn bã? Ông tiện tay bỏ chiếc bao trở lại vào túi nói:- Ta hôm nay đi săn, không mang theo tiền, nếu ngươi không có gìtiêu thì theo ta vào thành mà lấy.Du Thản Chi lớn tiếng nói:- Họ Kiều kia, ngươi muốn giết thì cứ giết, muốn lóc da xẻ thịt thìcứ việc chứ đừng dùng ngụy kế làm nhục ta? Họ Du này dù có chết đóicũng không thèm nhận một văn tiền của ngươi đâu!Tiêu Phong nghĩ lại y nói không sai, mình là kẻ thù giết cha, mốithâm cừu bất cộng đái thiên kia làm sao hóa giải, có nói thêm cũng vôích bèn bảo:- Ta không giết ngươi đâu! Ngươi muốn báo thù thì lúc nào đếnkiếm ta cũng được.A Tử vội nói:- Tỉ phu, thả y không được. Tên tiểu tử này báo thù không dùngcách thức đàng hoàng chân chính, chỉ dùng thủ đoạn hạ lưu hèn hạ. Chibằng nhổ cỏ nhổ tận rễ để khỏi di họa về sau.Tiêu Phong lắc đầu:- Trên giang hồ đâu đâu cũng đầy chông gai, chỗ nào cũng toànhung hiểm, ta đều đi qua cả rồi. Cỡ người như y không làm gì nổi ta đâu.Hôm xưa ta khiến cho bá phụ và cha y phải tự vẫn, quả thực không phảichủ mưu, nhưng món nợ máu đó ta thiếu đã lâu rồi, việc gì phải giết cảcon cháu Du thị song hùng nữa làm chi?Ông nói tới đây, thấy lòng nguội lạnh bèn bảo:- Thôi mình đi về, hôm nay chẳng có gì mà săn nữa.A Tử bĩu môi nói:- Em thấy nếu như được bắt gã này về hành hạ một phen cho bõghét thì cũng thú vị! Anh thả y rồi, về thành còn có gì để vui đâu?Thế nhưng nàng không dám cãi lời Tiêu Phong, đành quay đầungựa, cùng Tiêu Phong sóng cương trở về, đi được mấy trượng quay đầunói:- Tiểu tử kia, ngươi về luyện thêm một trăm năm nữa, lúc đó hãykiếm tỉ phu ta báo thù.Nói xong nàng cười khẩy, giơ roi quất ngựa chạy đi.Chú Thích:1 Trướng của nhà vua (xem ở dưới)2 Quân đi dò thám, tiền sát viên3 Điểm này Kim Dung không biết căn cứ vào đâu. Theo sử sách, ngay trong giaiđoạn thịnh trị nhất, nước Liêu cũng chỉ độ hơn ba triệu người, trong đó người KhấtĐan chừng non một triệu, còn lại là người Hán dưới quyền cai trị của họ (do việcđánh chiếm và nhường đất của Tống triều). Tuy dân số không đông, họ rất thiệnchiến. Trong thời kỳ này, người Nữ Chân chỉ mới là một bộ tộc, cũng dưới quyềnkiểm soát của người Khất Đan chứ chưa tách riêng thành một nước riêng biệt. Vớidân số như thế thật khó mà có được một đội quân non một triệu người. Hơn nữa, sốbinh lính điều động trong một chiến dịch thường chỉ một phần nào trong toàn bộbinh lính trong nước chứ không phải muốn đem bao nhiêu thì đem. Đi săn mà mangtheo 10 vạn quân là điều khó tin.4 ỷ mình không kiêng nể gì cả5 Chính sử chép như sau: Vua Khất Đan Đạo Tông Gia Luật Hồng Cơ đi săn ởLoan Hà Thái Tử Sơn, Hoàng thái thúc Gia Luật Trọng Nguyên khởi binh tấn cônghành cung (nơi vua đang ở), Nam Viện Khu Mật Sứ Gia Luật Nhân Tiên đánh trả,Gia Luật Trọng Nguyên thua chạy, tự sát (Bá Dương: Trung Quốc Lịch Sử niênbiểu – tập hạ [in lần thứ sáu] Tinh Quang Đài Bắc 2001 tr. 963-964)6 tức Bắc Kinh ngày nay7 Củng Thần là tinh tú chầu về ý nói nhà vua như sao Bắc Thần (Bắc Cực) ở giữa, các ngôi sao đều chạy theo.8 Tức con chương, một loại hươu nhưng nhỏ hơn (moschus chinloo)/