Chương 4
Tôi lên đường sang Nga

     ghe tôi than thở, chắc chắn toàn thể giống đực trên trái đất sẽ la ầm lên :
-Đồ xạo ! Được yêu đương rả rích với người đẹp Lôlô mà bảo là đêm khổ nhất đời !
Oan tôi lắm, vì sự thật là thế. Sự thật là vẻ đẹp của nàng không thua vẻ đẹp của minh tinh điện ảnh Lôlô là bao. Tôi chưa được vinh dự biết tài của minh tinh Lôlô trong phòng the, nhưng theo linh tính thì đến Lôlô chính hiệu cũng thua Lôlô của tôi đêm ấy tại Nữu ước.
Vậy mà đêm ấy, cái đêm có thể trở thành thần tiên ấy, lại là đêm khổ nhất đời tôi… Vì thưa các bạn, tình báo Tây Đức và CIA cố ý quên ghi một số chi tiết vào chương trình. Họ trả nhiều tiền tất họ cũng có quyền nói dối với tôi. Họ đã làm tôi bực mình và tẽn tò đêm ấy.
Đêm ấy, sau một trận mưa hôn vũ bão, Lôlô kéo tôi nằm xuống để làm chuyện vợ chồng. Thường lệ, tôi thuyết phục đàn bà, thỉnh thoảng đàn bà mới phải thuyết phục tôi. Đêm ấy, Lôlô lại hoàn toàn bắt tôi theo sở thích của nàng.
Thân thể tôi đang sửa soạn thì tai tôi bỗng nghe một âm thanh lạ. Đó là một tiếng ‘’tách’’ nho nhỏ. Nhờ biết phân biệt tiếng động, tôi biết ngay là tiếng ‘’tách’’ của máy chụp hình. Tài phân biệt tiếng động của tôi đã vượt khỏi trình độ cao cấp, tôi chỉ nghe hơi thở cũng đủ đoán được người núp sau cửa là đàn ông hay đàn bà, già hay trẻ, biết võ nghệ hay không biết võ nghệ nữa. Tôi còn có khả năng nghe được một số tiếng động siêu thanh. Về tiếng ‘’tách’’ này, tôi đã có dịp nghe một lúc gần 50 tiếng tương tự trong phòng thí nghiệm của Sở Mật Vụ. Mỗi máy ảnh có một tiếng ‘’tách’’ riêng, nên tiếng ‘’tách’’ vừa lọt vào tai tôi là âm thanh của máy Rollei.
Máy Rollei khét tiếng thế giới về nét hình sắc và rõ. Chắc người lạ đã dùng phim hồng ngoại tuyến, loại phim bắt nhanh để chụp.
Tiếng ‘’tách’’ này làm tôi lồm cồm bò dậy. Lôlô kêu lên một tiếng sửng sốt :
-Anh ?
Nàng tưởng tôi điên hoặc tôi bị trúng gió. Nàng đâu biết rằng tôi chẳng điên, chẳng trúng gió gì hết. Sở dĩ tôi hấp tấp buông nàng ra vì tiếng ‘’tách’’ của máy ảnh Rollei là nhát búa tạ giáng vào đầu tôi. Họ đã lén chụp hình tôi và Lôlô vào giữa cái lúc không nên chụp hình nhất. Chụp hình ban đêm trong phòng kín bằng phim hồng ngoại tuyến là để … săng-ta. Chỉ có các cơ quan gián điệp mới chơi cái trò săng ta đốn mạt ấy (trên thực tế, ông Hoàng cũng đã săng ta như vậy nhiều lấn, nhưng riêng tôi, tôi vẫn cho cái trò săng ta này là đốn mạt). Trong những năm, những tháng đi khuya về tối, tôi đã hết sức thận trọng để tránh lọt bẫy săng ta bằng phim nhựa. Chẳng phải vì tôi là người danh giá mà vì tôi sợ bạn gái của tôi bị liên lụy.
Nhưng đêm ấy tại Nữu ước, tôi lại không sợ bạn gái Lôlô bị liên lụy, mà là sợ cho chính bản thân tôi. Nếu nhân viên KGB chụp được tấm hình tôi đang sửa soạn làm tình với Lôlô thì vai trò của tôi sẽ bị bại lộ ngay từ khi chưa xuất đầu lộ diện. Tôi sẽ bị CIA và tình báo Tây Đức mời… về vườn. Các cô đồng nghiệp ác khẩu trong ban Biệt Vụ sẽ cho rửa hàng chục tấm hình thất đức ấy, mỗi tấm lớn bằng nửa cái giường và treo trong phòng bí thư để mỗi khi vào gặp ông tổng giám đốc tôi phải chiêm ngưỡng.
Lôlô cũng choàng dậy :
-Anh đau ư ?
Tôi nhảy xuống đất :
-Cẩn thận. Có người chụp hình trộm.
Lôlô kêu lên tiếng ‘’vậy hả, chết em rồi‘’ rồi cũng nhảy phóc xuống theo.
Nhưng từ góc phòng tiếng người chụp hình trộm đã cất lên :
-Tôi đây mà… anh đừng sợ.
Lúc ấy, tôi có cảm giác thân thể tôi đang biến thành cây đuốc, chạm vào đâu là gây hỏa hoạn. Té ra thằng cha chụp hình không phải là nhân viên KGB không đội trời chung mà là thàng bạn phải gió của CIA. Thằng bạn có nhiệm vụ chờ tôi dưới đường.
Hắn vội nói lớn :
-Đừng bật đèn, Lôlô.
Nàng dựa vào người tôi :
-Ai hả anh ?
Tôi thở dài :
-CIA.
Nàng chửi thề một tiếng thật tục tĩu rồi nói :
-Em không ngờ… em không ngờ anh lừa dối em ăn nằm với em để cho bạn anh chụp hình.
Tôi định nói thẳng vào mặt nàng rằng tôi không hề lừa nàng, vì chính tôi đã bị nàng lôi kéo vào vòng ân ái, và chính tôi cũng không hề biết CIA bố trí chụp hình lén lút. Nhưng tôi chưa kịp giải bầy oan khuất thì gã nhân viên CIA khốn nạn đã nói :
-Mặc quần áo vào ngay đi, ông nội. Ông muốn biểu diễn bắp thịt lực sĩ thế vận cho KGB chụp hình nữa phải không.
Tôi muốn tát vào mặt hắn một cái song tôi phải tự chế vì hai lý do. Lý do thứ nhất : CIA và Tây Đức trả tiền, tôi là người làm công. Tôi đánh hắn thì hết hy vọng nhận tiền, vả lại thân hình hắn mảnh dẻ như vậy, sợ chỉ ăn cái tát của tôi là táng mạng. Lý do thứ hai : biết đâu hắn chụp hình trộm là để ngăn chặn Lôlô có thái độ hàng hai.
Tôi đành riu ríu mặc quần áo. Trong khi đó, Lôlô vẫn để nguyên tấm thân lõa lồ, hai tay vẫn tiếp tục xỉa xói và miệng vẫn tiếp tục tuôn ra những danh từ không lấy gì làm đẹp. Gã nhân viên CIA đeo máy ảnh Rollei vào vai rồi dằn giọng với nàng :
-Cô nói nhiều quá. Tôi xin xác nhận rằng vụ chụp hình này đã được thi hành theo lệnh của ông tổng giám đốc CIA. Chúng tôi chấp thuận cho cô sang Liên Sô, bề ngoài là để thăm Fabien, nhưng bên trong là để tìm cách đưa Fabien về nước. Cô đã hứa giúp đỡ chúng tôi, tuy nhiên lời hứa của đàn bà, nhất lại là đàn bà như cô, khác nào trái cam ai biết được ngọt chua trong lòng, có thể cô qua đấy rồi ở luôn. Faben vốn yêu cô, nếu có cô bên mình Faben sẽ không bao giờ chịu hồi hương nữa.
Lôlô rít lên :
-À ra các ông săng ta cả tôi.
-Làm nghề này, muốn khỏi thất bại thì phải nắm vững đầu cán. Trong trường hợp cô định lưu lại Liên Sô, chúng tôi sẽ chuồi tấm hình ân ái của cô cho Faben. Hẳn cô cũng biết Faben là con người phá kỷ lục về ghen. Ông ta sẽ ăn thịt cô nếu thấy cô tằng tịu thể xác với người đàn ông khác, trẻ trung hơn, khỏe mạnh hơn và khôi ngô hơn ông ta…
-Đồ đểu !
-Ha ha, lâu lắm không nghe đàn bà nói tục, giờ đây nghe cô chửi rủa tôi lại thấy khoan khoái. Lôlô ơi, cô cứ chửi nữa đi… Dầu sao cô cũng đã nhận tiền của những người mà cô gọi tên là ‘’ đồ đểu‘’. Hai chục ngàn đô la đâu phải ít, hả cô ?
-Tôi không thèm. Tôi sẽ vứt trả lại ngay bây giờ.
-Trản tiền là dại vì ai biết dò vào đâu. Lúc cô nhận tiền, CIA đã bắt cô hạ bút ký. CIA lại đã chụp hình và ghi âm đầy đủ. Nhưng thôi, cô Lôlô ơi, cô nên bớt giận làm lành, chúng tôi chỉ muốn giúp cô chứ không muốn phá cô. Như đã hẹn trước, nếu có thuyết phục được Faben trở về, cô sẽ được biếu riêng một triệu đô la. Cô sẽ trở thành vợ chính thức của Faben. Mọi hồ sơ và tài liệu về quá khứ không lấy gì làm danh giá của cô sẽ được thiêu hủy, hoàn toàn thiêu hủy.
Lôlô chộp cái gạt tàn thuốc lá định ném vào mặt gã nhân viên CIA. Hắn nhoẻn miệng cười :
-Sao cô lại làm vậy ? Bọn KGB dưới đường nghe trong nhà ồn ào sẽ vác mặt tới. Cô sẽ không đi Mạc tư Khoa nữa.
Lôlô thở dài :
-Đồ đểu. Cút ngay đi. Nếu không tôi sẽ cào nát mặt bây giờ.
Gã nhân viên CIA cong miệng :
-Đi thì đi.
Hắn bước ra cửa rồi đứng lại, nói với tôi:
-Mời anh.
Lôlô nắm tay tôi, như không muốn buông nữa:
-Anh phải đi với hắn ư?
-Vâng, tôi phải đi. Hẹn gặp em ở Mạc tư Khoa.
-Anh đã biết em ngụ tại khách sạn nào chưa?
-Em khỏi lo. Em ở đâu CIA cũng biết.
Trước khi cho phép tôi thoát ra ngoài, nàng còn bắt tôi hôn nàng nữa. Không phải hôn một cái mà là hôn luôn một hơi. Nàng ép tôi mạnh đến nỗi tôi là võ sĩ xương đồng da sắt mà cũng ngộp thở.
Lôlô vẫn chẳng mặc gì hết, giơ tay vẫy tôi. Tôi cắm đầu đi một mạch, sợ vẫy lại nàng sẽ xà tới đòi hôn thêm. Và biết đâu nàng còn đòi tôi làm chuyện khác nữa. Töi đã gặp nhiều phụ nữ nhưng phụ nữ như nàng rất hiếm.
Trong chốc lát, chúng tôi đã nhảy hàng rào sang nhà bên. Té ra nhà bên là cơ sở CIA. Bọn KGB túc trực ngoài đường có mắt thông thiên cũng không thể nhìn thấy chúng tôi chuồn vào ga ra, trèo lên một chiếc xe Ford to tướng, và lái ra một con đường khác.
Trong khi hắn lái, tôi véo tai hắn, giọng hăm dọa:
-Tại sao anh không cho tôi biết trước?
Hắn cười ruồi:
-Lệnh trên, anh ơi!
-Khôn hồn, anh đưa cuộn phim cho tôi.
-Anh muốn lấy cả máy ảnh tôi cũng đưa, huống hồ cuộn phim. Nhưng thú thật với anh là chẳng có cuộn phim nào cả.
-Nghĩa là anh chụp không?
-Vâng.
-Anh điên hả?
-Tôi không điên. Văn phòng tổng giám đốc gọi điện thoại vô tuyến cho tôi, nói là phi cơ đang chờ. Họ đoán là anh đang hú hí với Lôlô nên cho phép tôi vào làm cái trò chụp hình. Anh mới dính với nàng lần đầu nên chưa biết đấy thôi. Nàng là con hồ ly kinh khủng nhất Nữu ước. Đàn ông nào tò tí với nàng là mất sạch vốn liếng. Chúng tôi muốn anh còn nguyên thân thể, sức khỏe và trí khôn để sang Mạc tư Khoa nên đành phải cắt đứt ngang xương màn tình ái cụp lạc.
-Hồi nãy anh nói là CIA có hồ sơ bất hảo về nàng. Nàng là gái giang hồ phải không?
-Không. Nàng là con nhà quý phái nhưng phải cái giao du bừa bãi, làm ăn với bọn buôn lậu ma túy khét tiếng. Nàng là con người tham lam số một. Đêm nào nàng cũng phải yêu. Không yêu không chịu được. Chưa ai đối địch lại nổi nàng. Có lẽ thượng cấp chọn anh vì vậy. Tôi hy vọng anh trở về không đến nỗi phải chống nạng gỗ.
Tôi ngắt lời hắn :
-Ra phi trường quốc tế Nữu ước phải không ?
Hắn lắc đầu :
-Không. Phi trường quân sự.
-Đi đâu ?
-Dĩ nhiên là Liên sô. Nhưng cuộc hành trình được chia ra làm nhiều chặng. Tôi chỉ có nhiệm vụ đưa anh ra phi trường. Lành lặn khỏe khoắn, không bị sứt mẻ hoặc nhức đầu sổ mũi. Còn anh đi đâu, đi bằng cách nào, đó là nhiệm vụ của người khác.
*
Thế là một lần nữa tôi lại lên đường đến thăm quê hương của Lênin và Sítalin.
Cách đây không lâu, tôi giả làm chuyên viên quảng cáo Hạ uy di, đáp máy thẳng từ Hoa kỳ đến Liên sô, nghênh ngang bước vào bằng cửa trước, và ngụ tại đại khách sạn quốc doanh Metropole giữa đám nhân viên mật vụ KGB, rồi nghênh ngang đi Anbani (1). Lần này, tôi chỉ đưọc biết là đi Liên sô, chứ không được biết sẽ tàng nhập bằng cửa trước hay cửa sau, bằng cách ung dung trình thông hành tại sân bay, hay vượt hàng rào kẽm gai, nhảy dù ban đêm xuống lãnh thổ Nga lần nữa.
Lúc tôi đến phi trường quân sự, một người mặc quân phục đã đợi sẵn. Tôi mừng rơn vì người này là đại tá Pít, bạn tri kỷ của tôi (2). Pít reo ầm lên khi nhận ra tôi. Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên :
-Anh không ngờ là tôi ư ?
Pít đáp :
-Nếu ngờ là anh thì tôi đã mang theo bịch thuốc Salem và thùng huýt ky hạng tốt, và nhất là an bom ảnh mới nhất về những người đẹp có kích thước lớn nhất thế giới. Té ra vị anh hùng sang Nga là anh. Hồi tối ông Sì-mít kêu tôi lên văn phòng và dặn ra đây đón một phái viên của tình báo Tây Đức. Nếu ông Sì-mít nói là đón phái viên của ông Hoàng thì tôi biết là anh. Gớm, cái ông già Sì-mít kín miệng quá … Dạo này anh đầu quân cho Tây Đức rồi ư ?
-Không. Làm thuê.
-Thế này nhá ! Anh sẽ đội lốt một công dân Libăng.
-Libăng ? Tôi chẳng nói được tiếng Libăng nào cả.
-Nhưng anh đã đến Libăng lần nào chưa ?
-Rồi, độ 4, 5 lần.
-Vậy anh còn hơn tôi. Ba tháng trước, tôi cũng đội lốt công dân Libăng như anh mặc dầu tôi chỉ mới biết Libăng tlần đầu tiên trên bản đồ địa dư thế giới. Thế mà cũng chẳng sao cả.
Thật ra tôi chưa hề hoạt động tại Libăng nhưng xứ này không xa lạ lắm đối với tôi. Khu vực Trung Đông được thiên hạ biết nhiều sau những trận chiến chớp nhoáng bằng máy bay, xe tăng, nhưng Trung Đông cũng được thiên hạ biết nhiều về những thú vui ban đêm. Có người cho rằng nói đến thú vui là nói đến đàn bà, mà đàn bà ở đâu cũng giống nhau thì thú vui phải giống nhau. Tôi không đồng ý như vây. Đàn bà giống nhau thật đấy song chỉ giống nhau dưới con mắt của nhà khoa học với đấy đủ bộ phận cơ thể, còn trong tình yêu mỗi người là một vũ trụ riêng.
Trung Đông có rất nhiều sa mạc, tình yêu ở Trung Đông cũng hiếm như giếng nước trên sa mạc, nhưng hễ có thì hết sức thần tiên. Lý do là truyền thống đạo Hồi. Theo đạo này, phụ nữ phải đeo mạng, ngay cả ở trong nhà cũng không được phép nhìn ai ngoại trừ nhìn chồng, thậm chí để hở cái miệng cho người lạ ngó thấy cũng không được nữa. Phụ nữ Hồi giáo bị dồn ép mạnh mẽ nên khi được giải phóng họ ùa ra ánh sáng văn minh như người bị giam hàng năm dưới hầm tối, tình yêu của họ trở nên những cơn bão táp lạc thú bất tận.
Trên sa mạc Trung Đông, có 4 ốc đảo tình yêu : Bêrút, Kerô, Ít tan bun và Telavi. Tôi đã đến tận nơi và nhận thấy Telavi, thủ đô Do Thái, quá kênh kiệu vì người Do Thái, còn lo đánh nhau ngày đêm với Árập, đàn bà cũng phải đi lính, nam nữ chỉ ưa đại hòa tấu, ca vũ và chiếu bóng.
Thú nhất là Bêrút, thủ đô Libăng. Xứ này chỉ có 3 triệu dân, nửa Hồi giáo, nửa Công giáo, có lối sống phóng khoáng của người Pháp, cái duyên mặn mà của phụ nữ Árập bên bờ biển Địa trung Hải, và túi tiền vô tận của những giếng dầu trên bãi cát. Tôi đã miệt mài đêm này qua đêm khác tại Bêrút trong những hộp đêm kỳ lạ để thưởng thức tài nghệ uốn éo của các vũ nữ múa bụng, luôn luôn đeo mạng che miệng song lại công khai phô trương từ miệng trở xuống… Cách bờ biển 20 cây số, có một thiên đường hạ giới mang tên là Maamaltein với những người đẹp tứ chiếng, và sòng bạc lớn nhất Âu Á.
Trên nguyên tắc, nhân viên do thám Tây phương tàng nhập các quốc gia cộng sản thường cải trang làm công dân một nước trung lập khuynh tả. Tại Liên sô, giả làm công dân Cuba là tốt nhất vì Cuba bồ bịch với Liên sô, lại được o bế để quấy rầy Hoa Kỳ. Không hiểu sao mấy ông bự tình báo Tây Đức và Mỹ lại muốn tôi đội lốt công dân Libăng để qua Mạc tư Khoa vì Libăng không được Mạc tư Khoa trọng đãi. Năm 1958, thủy quân lục chiến Mỹ đã đổ bộ lên xứ này để ngăn chặn nội loạn thân cộng. Bởi vậy khi nghe đại tá Pít nhắc đến Libăng tôi ngẩn tò te như cô gái tiền sử lạc vào … phòng ngủ gồm giường nệm ấn nút điện của nhà tỷ phú đa tình thế kỷ hai mươi mốt.
Đại tá Pít vỗ vai tôi:
-Sướng nhé!
Tôi ngẩn tò te thêm:
-Cái gì mà sướng hả anh?
-Thôi, tôi xin ông, ông còn giả vờ mãi. Được du hí với Lôlô tại Mạc tư Khoa là sướng nhất đời. Tôi thèm địa vị ông mà ông Sì-mít không cho phép.
-Anh hết râu quặp rồi ư?
-Ồ, mới lấy vợ là khác, bây giờ là khác. Mới đó tôi sắp ba con rồi. Anh tính...
Tôi không kịp tri kỷ vụn với đại tá Pít thêm nữa vì phi cơ đã sửa soạn cất cánh. Trong chiếc phản lực cơ rộng thênh thang, ngoài phi hành đoàn, chỉ có một mình tôi. Vâng, tôi là hành khách độc nhất. Thế mới biết họ lắm tiền! Chẳng bù với sở Mật vụ của ông Hoàng, nhân viên di chuyển phải dùng phi cơ thương mãi, và trong số nhân viên xuất ngoại thường trực có lẽ chỉ có tôi dám mua vé hạng nhất... Thật ra, đã có lần tôi được ngồi một mình trên phi cơ, song đó chỉ là phi cơ cánh quạt. Những chuyến nhảy dù xuống miền Bắc, tôi mang tiếng là hành khách độc nhất nhưng phi cơ lại chở theo hàng tấn ‘’hàng hóa‘’ để nhảy dù xuống với tôi, nhất cử lưỡng tiện. Tính tôi vốn thích tiện nghi nên một số cơ quan điệp báo Tây phương đã dụng ý đưa ra những điều kiện ngon lành để kéo tôi về với họ nhưng tôi vẫn cứ ở lại với ông Hoàng.
Nếu tôi ưa khuếch đại, tôi sẽ giải thích rằng đó là hành động yêu nước, ‘’ta về ta tắm ao ta, dầu trong dầu đục ao nhà vẫn hơn’’. Nhưng trong thâm tâm, chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến những mục phiêu cao quý và to tát như vậy. Tôi chỉ nghĩ đến ông Hoàng. Các bạn có thể trách tôi nhưng sự thật là thế, mà tôi là con người tôn trọng sự thật.
Thế là một lần nữa tôi lại lên đường đến quê hương của Lênin và Sítalin...
Phi cơ quân sự vừa cất cánh tôi đã nằm lăn ra ngủ trên tấm nệm dầy. Có lẽ tấm nệm này do đại tá Pít mang lên cho tôi. Vì Pít biết tôi mắc bệnh đau lưng, rất ghét và sợ nằm trên giường cứng. Phần vì mệt nhoài, phần khác vì nệm cao su quá êm nên tôi ngáy o o. Chẳng còn biết trời đất gì nữa.
Mãi đến khi viên trung tá Mỹ lay dậy tôi mới chịu mở mắt. Tuy nhiên tôi vẫn nằm ì trên nệm và hỏi:
-Đến chưa?
Viên trung tá cười:
-Rồi.
Cửa phi cơ mở rộng. Té ra bên ngoài là ban đêm. Ban đêm ở mọi phi trường trên thế giới đều ngập tràn ánh sáng và âm thanh nhưng ở đây lại tối hoàn toàn, và im lặng hoàn toàn. Viên trung tá thân mật bắt tay tôi :
-Chào ông và chúc ông thượng lộ bình an.
Tôi hỏi y :
-Trung tá không xuống ư?
-Không. Nhiệm vụ của chúng tôi đến cửa phi cơ này là hết. Bên dưới đã có người đón ông. Sau khi ông xuống, chúng tôi sẽ lấy nhiên liệu và lái phi cơ trống trở về Mỹ.
-Đây là đâu?
-Thổ nhĩ Kỳ.
Té ra tôi đã ngủ một giấc quá dài. Đối với tôi, Thổ không phải là vùng đất xa lạ. Tôi đã đến đấy nhiều lần, tôi còn có nhiều bạn gái địa phương kiều diễm và ngoan ngoãn nữa. Nếu có thời giờ tôi sẽ đến thăm họ.
Nói ra thì ít ai tin nhưng phong tục đất Thổ rất hợp với đàn ông đa tình. Thổ theo đạo Hồi mà đạo Hồi lại cho phép đa thê. Đấng Giáo chủ Môhammét có đến mười một bà vợ, người dân thường cũng có thể lấy bốn vợ. Tuy có nhiều vợ, đàn ông vẫn được tự do, không bị bứt tóc, nắm tai như ở Việt Nam vì theo tập quán không có vợ chính, vợ phụ, toàn thể đều bình đẳng. Vấn đề hưởng thụ được chia đồng đều nên nạn tranh giành, ghen tuông không xảy ra.
Tôi thích nuớc Thổ vì tại một vài vùng dân gian còn theo một lề thói cổ xưa vô cùng thi vị : đó là du khách có quyền thuê vợ. Nghĩa là tôi có thể mời một thiếu nữ về ở chung một thời gian, đối xử mặn mà như vợ, nàng sẽ chăm nom cơm nước, quần áo cho tôi, và sau đó tôi có thể xách va li ra trường bay, không sợ nàng níu lại đòi tiền … bồi thường.
Tôi thích nước Thổ vì ở đó ái tình được trọng vọng, trước khi yêu cũng như sau khi yêu, và cả trong khi yêu nam nữ  đều cầu kinh một cách nghiêm trang. Chứ không yêu lén lút theo kiểu ‘’tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh’’ ở nhiều nước châu Á.
Ngọn gió phi trường quạt hơi lạnh ban đêm vào mặt tôi. Tôi phồng ngực thở khoan khoái. Dường như không khí ở Thổ được pha trộn một hóa chất đặc biệt khiến các thớ phổi nở rộng, dưỡng khí chạy ùn ùn trong huyết quản, mắt tôi sáng ra, và chân tay tôi trở nên thoải mái như vừa được tắm hơi nước nóng và đấm bóp đúng phương pháp Nhật bản.
Dưới chân cầu thang chỉ có một người đàn ông độc nhất. Y là người Mỹ, căn cứ vào giọng nói chào hỏi. Y mặc đồ không quân, đeo lon thiếu úy. Y rập chân chào tôi theo nghi lễ quân cách đoạn mời tôi lên xe díp.
Xe chạy được một quãng tôi mới thấy tòa nhà đồ sộ của phi trường. Hồi nãy, tôi không nhìn thấy ánh điện vì phản lực cơ đậu phía sau giãy nhà kho cao ngất, cửa đóng then cài kín mít. Tòa nhà phi trường cũng đóng cửa im ỉm, tầng dưới hắt ra một ánh sánh vàng vàng.
Tài xế đậu lại và lễ phép mời tôi xuống. Song tôi đã nhảy xuống trước khi được mời. Vì qua cánh cửa mở rộng tôi vừa nhìn thấy một giãy tủ lạnh nhỏ, loại tủ lạnh tự động bán nước ngọt và la ve. Té ra viên thiếu úy mời tôi vào căn tin giải khát. Trong căn tin không có ai mặc dầu đèn thắp sáng chưng, cái máy hát dĩa tự động ở góc đang ong ỏng tuôn ra một điệu nhạc pốp giật gân, và trên quầy kẽm có mấy chai huýt ky chưa khui và một đống ly cốc sặc sỡ.